Chương 1299
Vương Nhất nhẹ nhàng gạt ít tóc tơ hơi rối cho cô, dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”
Lý Khinh Hồng lắc đầu, ôm anh càng chặt.
Vào vừa rồi, khi cô đã rơi vào tuyệt vọng, cảm thấy nhất định sẽ bị đưa đi thì Vương Nhất đến.
Có trời mới biết trong lòng cô kích động cỡ nào. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Anh đã nói rồi, đừng một mình đi tới nhà họ Kim, nếu không phải anh tới kịp thì xảy ra chuyện rồi.’
Vương Nhất mặt mày nghiêm nghị.
Lý Khinh Hồng cũng hiếm khí đỏ mặt, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy mà nói: “Giờ không phải có anh sao?”
Bảo vệ Lý Khinh Hồng ở đằng sau, ánh mắt của Vương Nhất cũng dừng ở trên người ba người Nhan Dịch Phi.
Ánh mắt có thể thấy bằng mắt thường đã trở nên lạnh lẽo.
“Vương Nhất…”
Vẻ mặt của Nhan Dịch Phi, Lý Tinh Sở, Vương Lâm lại trở nên rất nghiêm túc.
“Tôi đi gọi cô Kim.”
Nhan Dịch Phi cẩn thận nói muốn trở về.
Vương Lâm kéo chặt anh ta, ánh mắt nhìn sáng Vương Nhất tràn ngập sát ý.
“Chẳng qua chỉ là một thằng ở rể cỏn con, cần gì phải kinh động Thúy Như? Huống chi, giữa tôi và anh ta cũng có món nợ cần phải tính…”
Vương Lâm mặt mày dữ tợn, vừa nghĩ tới người trong lòng Kim Thúy Như thích là Vương Nhất, lệ khí trong lòng anh ta không kìm được mà bốc lên.
Ngay sau đó, anh ta gầm lên.
“Vương Nhất, vốn định đợi sau khi kết hôn xong với Thúy Như rồi đi xử lý anh, không ngờ anh lại chủ động đưa tới tận cửa!”
“Câu nói này, cũng trả lại nguyên vẹn cho các anh.”
Cơ thể Vương Nhất thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng quét cho ba người: “Tôi đã tha cho ba người một đường sống, các anh lại không biết sống chết ra tay với người ở bên cạnh tôi, có từng suy nghĩ hậu quả chưa?”
“Hậu quả?”
Nhan Dịch Phi lại bỗng cười lạnh một tiếng: “Người phải suy nghĩ hậu quả là anh!”
“Tôi khuyên anh vẫn là đừng chống trả nữa, ngoan ngoãn giao cô Lý ra, nếu không ba của anh sẽ mất mạng.”
Trong mắt Vương Nhất lập tức b ắn ra sát cơ, Lý Khinh Hồng cũng giống như nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói với Vương Nhất: “Vương Nhất, anh mau đi cứu ba, ba bị người ta bắt đi rồi!”
Bọn họ vốn tưởng rằng, nghe thấy tin tức này thì Vương Nhất nhất định sẽ nổi giận.
Không ngờ Vương Nhất căn bản không đếm xỉa, thậm chí khóe miệng nhếch lên nở nụ cười trào phúng.
“Ba kẻ ngu xuẩn!”
Từ trong miệng anh từ từ nhả ra mấy từ như này.
Ngay lập tức, Nhan Dịch Phi, Lý Tinh Sở và Vương Lâm nổi giận: “Anh nói cái gì?”
Lý Khinh Hồng lắc đầu, ôm anh càng chặt.
Vào vừa rồi, khi cô đã rơi vào tuyệt vọng, cảm thấy nhất định sẽ bị đưa đi thì Vương Nhất đến.
Có trời mới biết trong lòng cô kích động cỡ nào. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Anh đã nói rồi, đừng một mình đi tới nhà họ Kim, nếu không phải anh tới kịp thì xảy ra chuyện rồi.’
Vương Nhất mặt mày nghiêm nghị.
Lý Khinh Hồng cũng hiếm khí đỏ mặt, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy mà nói: “Giờ không phải có anh sao?”
Bảo vệ Lý Khinh Hồng ở đằng sau, ánh mắt của Vương Nhất cũng dừng ở trên người ba người Nhan Dịch Phi.
Ánh mắt có thể thấy bằng mắt thường đã trở nên lạnh lẽo.
“Vương Nhất…”
Vẻ mặt của Nhan Dịch Phi, Lý Tinh Sở, Vương Lâm lại trở nên rất nghiêm túc.
“Tôi đi gọi cô Kim.”
Nhan Dịch Phi cẩn thận nói muốn trở về.
Vương Lâm kéo chặt anh ta, ánh mắt nhìn sáng Vương Nhất tràn ngập sát ý.
“Chẳng qua chỉ là một thằng ở rể cỏn con, cần gì phải kinh động Thúy Như? Huống chi, giữa tôi và anh ta cũng có món nợ cần phải tính…”
Vương Lâm mặt mày dữ tợn, vừa nghĩ tới người trong lòng Kim Thúy Như thích là Vương Nhất, lệ khí trong lòng anh ta không kìm được mà bốc lên.
Ngay sau đó, anh ta gầm lên.
“Vương Nhất, vốn định đợi sau khi kết hôn xong với Thúy Như rồi đi xử lý anh, không ngờ anh lại chủ động đưa tới tận cửa!”
“Câu nói này, cũng trả lại nguyên vẹn cho các anh.”
Cơ thể Vương Nhất thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng quét cho ba người: “Tôi đã tha cho ba người một đường sống, các anh lại không biết sống chết ra tay với người ở bên cạnh tôi, có từng suy nghĩ hậu quả chưa?”
“Hậu quả?”
Nhan Dịch Phi lại bỗng cười lạnh một tiếng: “Người phải suy nghĩ hậu quả là anh!”
“Tôi khuyên anh vẫn là đừng chống trả nữa, ngoan ngoãn giao cô Lý ra, nếu không ba của anh sẽ mất mạng.”
Trong mắt Vương Nhất lập tức b ắn ra sát cơ, Lý Khinh Hồng cũng giống như nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói với Vương Nhất: “Vương Nhất, anh mau đi cứu ba, ba bị người ta bắt đi rồi!”
Bọn họ vốn tưởng rằng, nghe thấy tin tức này thì Vương Nhất nhất định sẽ nổi giận.
Không ngờ Vương Nhất căn bản không đếm xỉa, thậm chí khóe miệng nhếch lên nở nụ cười trào phúng.
“Ba kẻ ngu xuẩn!”
Từ trong miệng anh từ từ nhả ra mấy từ như này.
Ngay lập tức, Nhan Dịch Phi, Lý Tinh Sở và Vương Lâm nổi giận: “Anh nói cái gì?”