Chương 1292
Nhan Dịch Phi, Lý Tinh Sở và cả Vương Lâm.
Mặt mày ai nấy tối đen như mực.
Kim Thúy Như muốn chấm dứt với Lý Khinh Hồng là chuyện không nằm trong kế hoạch lúc đầu.
Dễ dàng đoán được đây là do Kim Thúy Như tự ý quyết định.
Thế nhưng họ lại không dám phản đối.
Bởi vì toàn bộ kế hoạch đều do một tay Kim Thúy Như lập nên, nên lúc thực hiện khó tránh khỏi để tình cảm của bản thân lẫn vào.
“Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì rắc rối…”
Lý Tinh Sở thầm cầu nguyện trong lòng.
Có thể mang Lý Khinh Hồng về lại Lý thị không phải xem lần này thế nào.
“Đến rồi!”
Bỗng, Nhan Dịch Phi mở miệng nói.
Tầm mắt mọi người dồn về chiếc xe đang chạy tới từ phía xa.
Lý Khinh Hồng bước xuống xe, nhấc chân đi về phía họ một cách vô cảm.
Cùng lúc này, gương mặt của Kim Thúy Như cũng trở nên lạnh lẽo tựa băng.
“Tôi còn tưởng Vương Nhất sẽ không để cô tới chứ.”
Kim Thúy Như bước tới trước mặt Lý Khinh Hồng, mặt không đổi sắc nói.
Lý Khinh Hồng không thèm để ý tới những lời đó, bình thản đáp trả: “Bớt nói mấy lời vô ích lại, cô tìm tới tôi là muốn kết thúc cái gì?”
Lúc nói những lời này, khí thế tỏa ra từ người cô ta khiến áp lực dồn lên đầu Kim Thúy Như càng thêm mãnh liệt.
Nhưng chỉ lát sau, cô ấy đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Đơn giản lắm, ly hôn với anh ta, tôi sẽ lập tức hợp tác lại với tất cả hạng mục của công ty cô, kể cả hạng mục xây dụng thành phố, tập đoàn Kim thị cũng sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ cô, hơn nữa còn không cần một đồng nào.”
Biểu cảm trên mặt Kim Thúy Như vô cùng nghiêm túc, ai quen cô ta cũng biết rằng cô ta xem thường chuyện nói dối.
Đồng thời điều kiện mà Kim Thúy Như đưa ra cũng rất có thành ý.
Nếu là Lý Khinh Hồng của năm năm trước, có lẽ sẽ đồng ý ngay mà không do dự, nhưng bây giờ cô ta là người đã có gia đình.
“Đây là dấu chấm hết mà cô nói?”
Lý Khinh Hồng nhìn Kim Thúy Như, nở nụ cười bình thản.
Nụ cười đó như đang cười nhạo, khinh miệt cô ta.
Kim Thúy Như sửng sốt, ánh mắt cũng lạnh dần: “Chẳng lẽ cô tưởng tôi sẽ đánh nhau với cô sao?”
“Tất nhiên là không, chỉ là bỗng cảm thấy dấu chấm hết của cô chẳng có chút ý nghĩa nào thôi!”
Mặt mày Lý Khinh Hồng nghiêm lại, lạnh buốt: “Tôi biết từ đầu đến cuối mục tiêu của cô chỉ có mình tôi, chỉ lật đổ mỗi công ty của tôi thôi đã là kiềm chế lắm rồi. Nhưng cô phải hiểu rằng từ khoảnh khắc tôi hạ sinh giọt máu của anh ấy, tôi sẽ không bỏ rơi anh ấy nữa.”
“Cô tới tìm tôi chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.”
Mặt mày ai nấy tối đen như mực.
Kim Thúy Như muốn chấm dứt với Lý Khinh Hồng là chuyện không nằm trong kế hoạch lúc đầu.
Dễ dàng đoán được đây là do Kim Thúy Như tự ý quyết định.
Thế nhưng họ lại không dám phản đối.
Bởi vì toàn bộ kế hoạch đều do một tay Kim Thúy Như lập nên, nên lúc thực hiện khó tránh khỏi để tình cảm của bản thân lẫn vào.
“Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì rắc rối…”
Lý Tinh Sở thầm cầu nguyện trong lòng.
Có thể mang Lý Khinh Hồng về lại Lý thị không phải xem lần này thế nào.
“Đến rồi!”
Bỗng, Nhan Dịch Phi mở miệng nói.
Tầm mắt mọi người dồn về chiếc xe đang chạy tới từ phía xa.
Lý Khinh Hồng bước xuống xe, nhấc chân đi về phía họ một cách vô cảm.
Cùng lúc này, gương mặt của Kim Thúy Như cũng trở nên lạnh lẽo tựa băng.
“Tôi còn tưởng Vương Nhất sẽ không để cô tới chứ.”
Kim Thúy Như bước tới trước mặt Lý Khinh Hồng, mặt không đổi sắc nói.
Lý Khinh Hồng không thèm để ý tới những lời đó, bình thản đáp trả: “Bớt nói mấy lời vô ích lại, cô tìm tới tôi là muốn kết thúc cái gì?”
Lúc nói những lời này, khí thế tỏa ra từ người cô ta khiến áp lực dồn lên đầu Kim Thúy Như càng thêm mãnh liệt.
Nhưng chỉ lát sau, cô ấy đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Đơn giản lắm, ly hôn với anh ta, tôi sẽ lập tức hợp tác lại với tất cả hạng mục của công ty cô, kể cả hạng mục xây dụng thành phố, tập đoàn Kim thị cũng sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ cô, hơn nữa còn không cần một đồng nào.”
Biểu cảm trên mặt Kim Thúy Như vô cùng nghiêm túc, ai quen cô ta cũng biết rằng cô ta xem thường chuyện nói dối.
Đồng thời điều kiện mà Kim Thúy Như đưa ra cũng rất có thành ý.
Nếu là Lý Khinh Hồng của năm năm trước, có lẽ sẽ đồng ý ngay mà không do dự, nhưng bây giờ cô ta là người đã có gia đình.
“Đây là dấu chấm hết mà cô nói?”
Lý Khinh Hồng nhìn Kim Thúy Như, nở nụ cười bình thản.
Nụ cười đó như đang cười nhạo, khinh miệt cô ta.
Kim Thúy Như sửng sốt, ánh mắt cũng lạnh dần: “Chẳng lẽ cô tưởng tôi sẽ đánh nhau với cô sao?”
“Tất nhiên là không, chỉ là bỗng cảm thấy dấu chấm hết của cô chẳng có chút ý nghĩa nào thôi!”
Mặt mày Lý Khinh Hồng nghiêm lại, lạnh buốt: “Tôi biết từ đầu đến cuối mục tiêu của cô chỉ có mình tôi, chỉ lật đổ mỗi công ty của tôi thôi đã là kiềm chế lắm rồi. Nhưng cô phải hiểu rằng từ khoảnh khắc tôi hạ sinh giọt máu của anh ấy, tôi sẽ không bỏ rơi anh ấy nữa.”
“Cô tới tìm tôi chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.”