Chương 1290
Thậm chí trong mắt Vương Nhất còn thoáng hiện sát ý rợn người.
Nói xong, người đàn ông kia không ở lại dù chỉ một giây mà lập tức quay lưng rời đi.
Cả công ty chìm vào tĩnh lặng.
Lúc này, ai ai cũng đã hiểu, đây không phải cuộc chiến thương trường đơn thuần, Kim Thúy Như căn bản chỉ muốn dồn Lý Khinh Hồng vào đường chết mà thôi.
Thật ra Vương Nhất biết rất rõ, dù có đánh cược tất cả mọi thứ thì Lý Khinh Hồng vẫn không phải là đối thủ của cô ta.
Bởi vì một người hiền hòa bẩm sinh như Lý Khinh Hồng căn bản không có đủ quyết đoán để vứt bỏ tất cả.
Nhưng Kim Thúy Như lại có thể.
“Ra ngoài hết đi, để cô ấy một mình yên lặng một lát.”
Vương Nhất nói với những người có mặt ở đây.
Phương Huệ cũng biết đây chỉ những lời nông nổi nhất thời trong lúc kích động của Lý Khinh Hồng, bèn nhanh chóng xua tan mọi người.
Không một ai rời khỏi cương vị của mình, càng là giai đoạn khó khăn thì càng không thể buông tay.
Lý Mộng Đình vừa bước xuống lầu, vừa lôi di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Lý Mộng Đình tức giận chất vấn: “Cô đúng là quá độc ác, đạt được mục đích là đủ rồi, sao còn muốn dồn người ta tới vực thẳm chứ?”
“Độc ác? Ha ha…”
Từ trong điện thoại truyền tới tiếng cười lạnh lùng của Kim Thúy Như: “Ai nói tôi đã đạt được mục đích chứ? Chẳng phải ba ngày trước đã bảo rồi sao, sẽ toàn diện khai chiến, mới lật đổ được công ty của ả đã muốn tôi thu tay ư?”
“Tôi còn muốn cô ta bị mất hết mặt mũi, chỉ có thể chạy trốn khỏi Thiên An như một tên đào ngũ. Lòng người hiểm ác không phải thứ mà một thiên kim tiểu thư như ả ta có thể đối phó đâu.”
Lý Mộng Đình im lặng một lúc, rồi đột ngột mở miệng: “Nếu chỉ là cạnh tranh bình thường trên thương trường, không thể nào cô lại căm hận cô ấy nhiều như vậy, là vì Vương Nhất, đúng không?”
Lần này đến lượt Kim Thúy Như trầm ngâm không lên tiếng.
Lý Mộng Đình nói tiếp: “Năm năm trước, người kết hôn với anh ấy vốn là cô, nhưng anh ấy lại bỏ cô mà đi, biệt tăm biệt tích tận năm năm, khó khăn lắm mới quay lại thì đã có con cùng người phụ nữ khác, nếu là tôi tôi cũng sẽ hận.”
Kim Thúy Như im lặng một hồi lâu, rồi bỗng bật cười.
“Xem như cô đoán đúng một nửa, cứ để anh ta hận tôi đi, dù gì cũng tốt hơn là lãng quên tôi. Tôi nghĩ có lẽ chính Lý Khinh Hồng cũng nhận ra điều này rồi.”
Lý Mộng Đình dừng bước, trong mắt ngập tràn khiếp sợ.
Cô ta thế mà lại thấu hiểu tâm tư của Kim Thúy Như.
Thật ra cô ta cũng giống vậy thôi, điểm khác biệt có lẽ là cô ta không thể ác như Kim Thúy Như được.
Bởi Kim Thúy Như không chỉ ác với chính mình mà còn ác với người khác cả trăm lần.
…
Nói xong, người đàn ông kia không ở lại dù chỉ một giây mà lập tức quay lưng rời đi.
Cả công ty chìm vào tĩnh lặng.
Lúc này, ai ai cũng đã hiểu, đây không phải cuộc chiến thương trường đơn thuần, Kim Thúy Như căn bản chỉ muốn dồn Lý Khinh Hồng vào đường chết mà thôi.
Thật ra Vương Nhất biết rất rõ, dù có đánh cược tất cả mọi thứ thì Lý Khinh Hồng vẫn không phải là đối thủ của cô ta.
Bởi vì một người hiền hòa bẩm sinh như Lý Khinh Hồng căn bản không có đủ quyết đoán để vứt bỏ tất cả.
Nhưng Kim Thúy Như lại có thể.
“Ra ngoài hết đi, để cô ấy một mình yên lặng một lát.”
Vương Nhất nói với những người có mặt ở đây.
Phương Huệ cũng biết đây chỉ những lời nông nổi nhất thời trong lúc kích động của Lý Khinh Hồng, bèn nhanh chóng xua tan mọi người.
Không một ai rời khỏi cương vị của mình, càng là giai đoạn khó khăn thì càng không thể buông tay.
Lý Mộng Đình vừa bước xuống lầu, vừa lôi di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Lý Mộng Đình tức giận chất vấn: “Cô đúng là quá độc ác, đạt được mục đích là đủ rồi, sao còn muốn dồn người ta tới vực thẳm chứ?”
“Độc ác? Ha ha…”
Từ trong điện thoại truyền tới tiếng cười lạnh lùng của Kim Thúy Như: “Ai nói tôi đã đạt được mục đích chứ? Chẳng phải ba ngày trước đã bảo rồi sao, sẽ toàn diện khai chiến, mới lật đổ được công ty của ả đã muốn tôi thu tay ư?”
“Tôi còn muốn cô ta bị mất hết mặt mũi, chỉ có thể chạy trốn khỏi Thiên An như một tên đào ngũ. Lòng người hiểm ác không phải thứ mà một thiên kim tiểu thư như ả ta có thể đối phó đâu.”
Lý Mộng Đình im lặng một lúc, rồi đột ngột mở miệng: “Nếu chỉ là cạnh tranh bình thường trên thương trường, không thể nào cô lại căm hận cô ấy nhiều như vậy, là vì Vương Nhất, đúng không?”
Lần này đến lượt Kim Thúy Như trầm ngâm không lên tiếng.
Lý Mộng Đình nói tiếp: “Năm năm trước, người kết hôn với anh ấy vốn là cô, nhưng anh ấy lại bỏ cô mà đi, biệt tăm biệt tích tận năm năm, khó khăn lắm mới quay lại thì đã có con cùng người phụ nữ khác, nếu là tôi tôi cũng sẽ hận.”
Kim Thúy Như im lặng một hồi lâu, rồi bỗng bật cười.
“Xem như cô đoán đúng một nửa, cứ để anh ta hận tôi đi, dù gì cũng tốt hơn là lãng quên tôi. Tôi nghĩ có lẽ chính Lý Khinh Hồng cũng nhận ra điều này rồi.”
Lý Mộng Đình dừng bước, trong mắt ngập tràn khiếp sợ.
Cô ta thế mà lại thấu hiểu tâm tư của Kim Thúy Như.
Thật ra cô ta cũng giống vậy thôi, điểm khác biệt có lẽ là cô ta không thể ác như Kim Thúy Như được.
Bởi Kim Thúy Như không chỉ ác với chính mình mà còn ác với người khác cả trăm lần.
…