Chương 1269
Trong lòng Thành Trâm có hơi tiếc, vốn cô ta chắc chắn với tính cách của Lý Khinh Hồng, nhất định sẽ không bán, không ngờ Vương Nhất lại đồng ý.
Sau đó, cô ta gọi điện cho bộ phận tài vụ của Kim Thị.
“Đã thu mua thành công, tên chồng phế vật đó của Lý Khinh Hồng nói, chỉ cần trả 150.000 tỷ thì Lệ Tinh là của chúng ta…”
Thành Trâm vốn có vẻ mặt tranh công, nhưng sau đó sắc mặt của cô ta đã thay đổi.
“Cái gì? Không có tiền?!”
Cô ta không nhịn được mà sửng sốt thốt lên, hai mắt trợn trừng.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều nghe rất rõ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trước đây, Thành Trâm cũng gần như sắp thổi bay Kim thị, nhưng hiện tại đến giai đoạn thu mua thì lại xuất hiện câu “không có tiền”, có cảm giác như đầu voi đuôi chuột vậy.
Sắc mặt Thành Trâm cực kỳ khó coi, không nhịn được hỏi: “Chẳng phải lúc trước anh nói bao nhiêu tiền cũng có thể trả sao?”
“Cô con mẹ nó là đầu heo à?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói giận dữ của giám đốc tài chính Kim thị: “Trên hợp đồng ghi rất rõ ràng là 90 nghìn tỷ, cô lại nâng giá cho tôi là 150 nghìn tỷ, sao cô không đi cướp ngân hàng luôn đi?”
Mắng chửi Thành Trâm một câu nhưng giám đốc tài chính vẫn cảm thấy chưa hả giận, tiếp tục chửi bới ầm lên.
“Đây là năng lực đàm phán của cô, trước đây còn từng làm phó giám đốc? Tôi nghĩ tùy tiện chọn một giám đốc bộ phận nào cũng giỏi hơn cô đấy!”
“Việc thu mua lần này nhất định phải nắm chắc phần thắng, nếu như cô phá hỏng nó, bị cô chủ biết được thì xem cô giải thích thế nào đây!”
Tút tút tút…
Sau khi mắng xong, căn bản không cho Thành Trâm cơ hội giải thích, đối phương lập tức cúp máy.
Thành Trâm ngẩn người ngay tại chỗ.
Mặc dù trên hợp đồng viết là 90 nghìn tỷ, nhưng dựa theo thông lệ đàm phán thì đây chỉ là giá thu mua ban đầu, thường xuyên có những ông chủ cảm thấy không hài lòng và tiếp tục đẩy giá lên cao.
Thành Trâm chỉ làm những việc mà lẽ ra bình thường phải làm thôi, nhưng cô ta không ngờ tới 90 nghìn tỷ thật ra là tất cả số tiền mà Kim thị có thể bỏ ra.
Nhìn cảnh tượng dở khóc dở này, Lý Khinh Hồng cũng không nhịn được nhìn về phía Vương Nhất, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khóe miệng Vương Nhất hơi nhếch lên, nhìn Thành Trâm với vẻ trêu tức.
Tại sao anh dám dùng tập đoàn Lệ tinh của Lý Khinh Hồng làm tiền đặt cược à?
Đó là vì anh đã sớm chắc chắn Kim thị sẽ không thể chi ra số tiền 150 nghìn tỷ được.
Vào sáng sớm Vương Nhất trở về Thiên An, anh đã nhờ La Chí Viễn thăm dò về vốn liếng lưu động của tập đoàn Kim thị.
Báo cáo kết quả là: Quanh quẩn tầm 30 nghìn tỷ.
Con số này vốn đã được xem là một công ty giàu có ở Thiên An. Sau khi Kim Thúy Như lên chức, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể quanh quẩn trong khoảng 36 nghìn tỷ đến 39 nghìn tỷ thôi.
Sau đó, cô ta gọi điện cho bộ phận tài vụ của Kim Thị.
“Đã thu mua thành công, tên chồng phế vật đó của Lý Khinh Hồng nói, chỉ cần trả 150.000 tỷ thì Lệ Tinh là của chúng ta…”
Thành Trâm vốn có vẻ mặt tranh công, nhưng sau đó sắc mặt của cô ta đã thay đổi.
“Cái gì? Không có tiền?!”
Cô ta không nhịn được mà sửng sốt thốt lên, hai mắt trợn trừng.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều nghe rất rõ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trước đây, Thành Trâm cũng gần như sắp thổi bay Kim thị, nhưng hiện tại đến giai đoạn thu mua thì lại xuất hiện câu “không có tiền”, có cảm giác như đầu voi đuôi chuột vậy.
Sắc mặt Thành Trâm cực kỳ khó coi, không nhịn được hỏi: “Chẳng phải lúc trước anh nói bao nhiêu tiền cũng có thể trả sao?”
“Cô con mẹ nó là đầu heo à?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói giận dữ của giám đốc tài chính Kim thị: “Trên hợp đồng ghi rất rõ ràng là 90 nghìn tỷ, cô lại nâng giá cho tôi là 150 nghìn tỷ, sao cô không đi cướp ngân hàng luôn đi?”
Mắng chửi Thành Trâm một câu nhưng giám đốc tài chính vẫn cảm thấy chưa hả giận, tiếp tục chửi bới ầm lên.
“Đây là năng lực đàm phán của cô, trước đây còn từng làm phó giám đốc? Tôi nghĩ tùy tiện chọn một giám đốc bộ phận nào cũng giỏi hơn cô đấy!”
“Việc thu mua lần này nhất định phải nắm chắc phần thắng, nếu như cô phá hỏng nó, bị cô chủ biết được thì xem cô giải thích thế nào đây!”
Tút tút tút…
Sau khi mắng xong, căn bản không cho Thành Trâm cơ hội giải thích, đối phương lập tức cúp máy.
Thành Trâm ngẩn người ngay tại chỗ.
Mặc dù trên hợp đồng viết là 90 nghìn tỷ, nhưng dựa theo thông lệ đàm phán thì đây chỉ là giá thu mua ban đầu, thường xuyên có những ông chủ cảm thấy không hài lòng và tiếp tục đẩy giá lên cao.
Thành Trâm chỉ làm những việc mà lẽ ra bình thường phải làm thôi, nhưng cô ta không ngờ tới 90 nghìn tỷ thật ra là tất cả số tiền mà Kim thị có thể bỏ ra.
Nhìn cảnh tượng dở khóc dở này, Lý Khinh Hồng cũng không nhịn được nhìn về phía Vương Nhất, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khóe miệng Vương Nhất hơi nhếch lên, nhìn Thành Trâm với vẻ trêu tức.
Tại sao anh dám dùng tập đoàn Lệ tinh của Lý Khinh Hồng làm tiền đặt cược à?
Đó là vì anh đã sớm chắc chắn Kim thị sẽ không thể chi ra số tiền 150 nghìn tỷ được.
Vào sáng sớm Vương Nhất trở về Thiên An, anh đã nhờ La Chí Viễn thăm dò về vốn liếng lưu động của tập đoàn Kim thị.
Báo cáo kết quả là: Quanh quẩn tầm 30 nghìn tỷ.
Con số này vốn đã được xem là một công ty giàu có ở Thiên An. Sau khi Kim Thúy Như lên chức, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể quanh quẩn trong khoảng 36 nghìn tỷ đến 39 nghìn tỷ thôi.