Chương 1240
“Ngài là Y si đại nhân nổi tiếng khắp nước H ư?!”
Kim Thành Phong càng thêm cung kính.
Y si cười mà không nói, chỉ hỏi: “Bệnh nhân ở đâu?”
Kim Thành Phong vội dẫn đường: “Mời đi theo tôi!”
Thang máy đi thẳng tới tầng 10, Kim Thành Phong đẩy một cánh cửa ra: “Ông nội, anh Vương và ngài Y si đến rồi.”
Bụp!
Sau đó thì lao ra một bóng người, tuy không bẩn thỉu giống như trước đó, nhưng mặt mày cũng già nua, chính là Kim Tuân.
Ông ta túm chặt tay của Y si: “Ngài Y si, ngài cuối cùng cũng đến rồi!”
Y si không nhúc nhích, mà nhìn sang Vương Nhất.
Mọi người biết, có cứu Kim Thành Vũ và Kim Thanh Vân hay không, là chuyện một câu nói của Vương Nhất.
Vương Nhất không lên tiếng, chỉ nhìn sang hai chiếc giường bệnh trong phòng bệnh.
Bên trên có hai người trẻ tuổi đang nằm, một người là Kim Thành Vũ một người là Kim Thanh Vân.
Một lát sau, anh khẽ thở dài.
“Dựa theo tấm lòng bác sĩ của ông mà làm đi, chữa khỏi cho Kim Thành Vũ và Kim Thanh Vân, tôi và nhà họ Kim không còn dây dưa gì nữa!”
Bụp!
Kim Thành Phong và Kim Tuân cùng lúc quỳ hai gối xuống đất, hai mắt đỏ hoe nói: “Cảm ơn anh Vương/cậu Vương không tính toán chuyện cũ, ra tay cứu giúp!”
Vương Nhất không nói gì, chỉ cười khổ một tiếng.
Không tính toán chuyện cũ ư?
Có lẽ ở trong mắt của Kim Tuân, Kim Thành Phong, anh không tính toán chuyện cũ, ra tay cứu giúp, nhưng theo anh thấy, chỉ là anh muốn cho một dấu chấm hết của đoạn ân oán này mà thôi.
5 năm trước, hôn duyên của nhà họ Kim và nhà họ Lý đã tổn hại tới rất nhiều người, dính dáng tới rất nhiều thù hận.
Oan oan tương báo tới khi nào chứ?
Vương Nhất không phải thánh nhân, mà là anh thật sự mệt rồi.
Ba tiếng sau, Y si mặt mày mệt mỏi từ trong phòng bệnh đi ra, Kim Tuân và Kim Thành Phong lập tức đi tới.
“Ngài Y si, tình hình như nào rồi?”
Y si lau mồ hôi trên trán, khẽ mỉm cười, chỉ có 6 từ.
“May mắn không nhục sứ mệnh!”
Kim Tuân và Kim Thành Phong nhìn nhau, vẻ mặt của hai người rất vui mừng.
“Tốt quá rồi!”
Kim Thành Phong càng thêm cung kính.
Y si cười mà không nói, chỉ hỏi: “Bệnh nhân ở đâu?”
Kim Thành Phong vội dẫn đường: “Mời đi theo tôi!”
Thang máy đi thẳng tới tầng 10, Kim Thành Phong đẩy một cánh cửa ra: “Ông nội, anh Vương và ngài Y si đến rồi.”
Bụp!
Sau đó thì lao ra một bóng người, tuy không bẩn thỉu giống như trước đó, nhưng mặt mày cũng già nua, chính là Kim Tuân.
Ông ta túm chặt tay của Y si: “Ngài Y si, ngài cuối cùng cũng đến rồi!”
Y si không nhúc nhích, mà nhìn sang Vương Nhất.
Mọi người biết, có cứu Kim Thành Vũ và Kim Thanh Vân hay không, là chuyện một câu nói của Vương Nhất.
Vương Nhất không lên tiếng, chỉ nhìn sang hai chiếc giường bệnh trong phòng bệnh.
Bên trên có hai người trẻ tuổi đang nằm, một người là Kim Thành Vũ một người là Kim Thanh Vân.
Một lát sau, anh khẽ thở dài.
“Dựa theo tấm lòng bác sĩ của ông mà làm đi, chữa khỏi cho Kim Thành Vũ và Kim Thanh Vân, tôi và nhà họ Kim không còn dây dưa gì nữa!”
Bụp!
Kim Thành Phong và Kim Tuân cùng lúc quỳ hai gối xuống đất, hai mắt đỏ hoe nói: “Cảm ơn anh Vương/cậu Vương không tính toán chuyện cũ, ra tay cứu giúp!”
Vương Nhất không nói gì, chỉ cười khổ một tiếng.
Không tính toán chuyện cũ ư?
Có lẽ ở trong mắt của Kim Tuân, Kim Thành Phong, anh không tính toán chuyện cũ, ra tay cứu giúp, nhưng theo anh thấy, chỉ là anh muốn cho một dấu chấm hết của đoạn ân oán này mà thôi.
5 năm trước, hôn duyên của nhà họ Kim và nhà họ Lý đã tổn hại tới rất nhiều người, dính dáng tới rất nhiều thù hận.
Oan oan tương báo tới khi nào chứ?
Vương Nhất không phải thánh nhân, mà là anh thật sự mệt rồi.
Ba tiếng sau, Y si mặt mày mệt mỏi từ trong phòng bệnh đi ra, Kim Tuân và Kim Thành Phong lập tức đi tới.
“Ngài Y si, tình hình như nào rồi?”
Y si lau mồ hôi trên trán, khẽ mỉm cười, chỉ có 6 từ.
“May mắn không nhục sứ mệnh!”
Kim Tuân và Kim Thành Phong nhìn nhau, vẻ mặt của hai người rất vui mừng.
“Tốt quá rồi!”