Chương 47: Một nữ thần trong lòng tôi
Vào đúng 8h chính là buổi biểu diễn của Lạc Hy, trên khán đài đã chật kín fan hâm mộ. Đứng trong phòng chờ, Tiêu Dao chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại, còn Lạc Hy đang được hai người trong bộ phận ekip ra sức make và làm tóc.
Sau khi hoàn thành, họ đã rời đi để lại hai con người trong một bầu không khí yên tĩnh. Lạc Hy thỉnh thoảng nhìn vào gương để liếc nhìn dáng vẻ của Tiêu Dao, mặc dù có vẻ cô không để tâm đến cậu cho lắm. Lạc Hy rơi vào dòng trạng thái bản thân.
Ha…đúng là không thèm liếc nhìn mình một cái. Không lẽ bản thân mình không đủ nhan sắc để thu hút cô gái nhỏ này sao? Đúng là một gái kì lạ.
Dù ngoài hình bé nhỏ nhưng lại rất mạnh mẽ và có sức hút, lời nói thì luôn tỏ ra ghét bỏ với mình nhưng lại khiến mình càng thích thú, tò mò và muốn biết nhiều hơn về cô gái ấy.
Tại sao nhỉ? Có lẽ là… lần đó chăng. Lần chạm mặt lúc đó…
****
Lúc đó tôi mới 17 tuổi, lúc đó chỉ mới bước vào giới giải trí và tôi đã quyết định ra các công ty nước ngoài làm thực thập sinh. Đương nhiên vì bản thân có nhan sắc và sức học hỏi tiếp thu hơn những người khác nên tôi đã bị họ tẩy chay công khai. Sự ghét bỏ, đố kị, họ luôn cố tìm cách khiến tôi phải từ bỏ sự nghiệp
Không chỉ lần một, lần hai vì người ngoại quốc nên ngày nào tôi cũng chịu đủ sự khinh miệt mỉa mai. Đương nhiên, tôi cũng muốn từ bỏ nhưng nếu tôi làm vậy thì vụ cá cược với cha tôi sẽ thành công cốc.
Tôi sinh ra tại một gia đình danh giá và giàu có, một đứa con trai độc nhất vô nhị tại gia tộc. Người mà cha tôi muốn thừa kế gia tộc để làm việc lớn. Nhưng đam mê và ước mơ từ nhỏ của tôi không phải là chỉ biết thuận theo gia đình để ngồi lên chiếc ghế nóng của gia tộc mà đó chính là được hát và diễn xuất.
Vì điều đó khiến tôi và ông bố của mình cãi nhau, một người cha luôn đặt áp lực và gánh nặng lên tôi từ nhỏ, tôi chưa bao giờ dám phản bác những điều ông ấy nói nhưng có lẽ hôm đó là lần đầu khiến tôi đến giới hạn mà bật lại ông ấy, tôi không muốn bản thân mình bị áp đặt điều gì từ gia tộc nữa.
Lúc đó, tôi đã đưa ra một quyết định táo bạo, tôi sẽ rời để chứng minh với ông ấy con đường mà tôi chọn là đúng, dù không thừa kế sản nghiệp nhưng tôi vẫn có thể xây dựng sự nghiệp riêng cho bản thân.
Dù vậy, bản thân quá thiếu hiểu biết và kinh nghiệm nên chưa đầy 1 tháng ở nước ngoài tôi đã cảm thấy tương lai thật mịt mù. Nản chí, muốn từ bỏ, muốn về nhà, không thể chịu được sự dày vò và những lời phỉ báng, tâm lý cậu cũng dần không ổn định.
Hôm đó, là một trời mưa tầm tã tôi suy sụp bước trên con đường thành phố vắng bóng người. Ánh mắt tôi lờ đờ sắp díp đến nỗi không thể tiến thêm được bước nào nữa. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ phó mặc cuộc đời, vì bản thân mệt mỏi đến nỗi cả cơ thể nặng chĩu. Cơ thể không thể đứng vững được nữa, chắc bản thân đành phải ngã…
Tưởng rằng sẽ có một cú ngã thật đau nhưng hình như có gì đó kì lạ lắm. Tôi không cảm thấy những giọt nước mưa nữa, không cảm thấy đau. Hình như bản thân tôi đã dựa vào cái gì đó êm êm. Đôi đồng tử đen sẫm từ từ mở mắt ngước nhìn, tôi đang ngả vào lòng của một cô gái. Cảm giác kiệt sức đến nỗi không muốn mở mắt ra nhưng tôi vẫn gượng nhìn gương mặt của cô gái ấy.
Trước khi ngất lịm đi thì tôi có nghe thoáng qua câu nói đó:" Hzz… Trời mưa như vậy mà trận trụi ra ngoài, muốn cảm lạnh đến chết sao?"
Đó là Tiêu Dao của năm 17 tuổi, đó là lúc cô bắt đầu càng nhiệm vụ của Tổ Chức. Trong lúc vừa hoàn thành nhiệm vụ thì cô đã bắt gặp Lạc Hy đang chậm chạp bước đi một cách mù quáng trong khi trời đang mưa rất lớn. Vì cậu đã ngất lịm nên cô đành đưa Lạc Hy vào bệnh viện rồi để lại cho cậu một mẩu giấy và một chiếc bánh quy cô vừa được tặng từ đồng nghiệp.
Sau khi tỉnh dậy, Lạc Hy với gương mặt ngơ ngác nhìn không gì xung quanh thì phát hiện ra mẩu giấy và chiếc bánh quy. Có lẽ là vì lời nhắn lúc đó và chiếc bánh quy của cô đã khiến Lạc Hy có hy vọng và đến với thành công của ngày hôm nay.
****
Và không ngờ, chúng ta gặp lại nhau có lẽ là duyên phận chăng. Lúc đó, trong lúc chán nản thì tôi đã vô tình nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cô gái ấy đã thu hút tôi ngay từ lần đầu nhìn thấy. Rất mạnh mẽ và quả quyết. Dù ngày hôm đó, chỉ lờ mờ nhìn thấy mặt cô gái ấy nhưng mà từng đường nét trên gương mặt ấy đã in sâu vào tâm trí tôi khó mà quên được.
Từ lúc đó, tôi đã luôn tìm đủ lý do để bám theo Tiêu Dao. Một nữ thần trong lòng của tôi, mặc dù có lẽ cô ấy không nhớ gì về tôi.
Thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, Lạc Hy liền vui vẻ mỉm cười quay sang nhìn Tiêu Dao, hởn hở nói:" Tí nữa hãy xem tôi biểu diễn nhé. "
Tiêu Dao nhướn mày nhìn Lạc Hy:" Có lẽ…là không được rồi! Tôi còn có chuyện phải giải quyết. "
Lạc Hy bĩu môi, giọng nói ỉu xìu, cậu cúi gằm xuống thất vọng, nói:“Vậy sao?.. Buồn thật đấy! Tôi tưởng Tiểu Dao sẽ xem tôi biểu diễn cơ…”
Bởi vì đây là bài tôi muốn gửi tặng cho nữ thần đã cữu dỗi cuộc đời tôi…- Lạc Hy nghĩ thầm.
Tiêu Dao thấy cậu có vẻ buồn lòng nên tâm cô cũng có chút dao động, thở dài nói:" Lần sau biểu diễn lại cho tôi xem cũng được…Nếu dở thì tôi sẽ chê đó!"
Lạc Hy vui mừng, thích thú nói:" Thật sao? Lần sau Tiểu Dao sẽ nghe tôi hát sao…Yên tâm tôi sẽ không khiến Tiêu Dao thất vọng đâu! Hì hì…"
Sau khi hoàn thành, họ đã rời đi để lại hai con người trong một bầu không khí yên tĩnh. Lạc Hy thỉnh thoảng nhìn vào gương để liếc nhìn dáng vẻ của Tiêu Dao, mặc dù có vẻ cô không để tâm đến cậu cho lắm. Lạc Hy rơi vào dòng trạng thái bản thân.
Ha…đúng là không thèm liếc nhìn mình một cái. Không lẽ bản thân mình không đủ nhan sắc để thu hút cô gái nhỏ này sao? Đúng là một gái kì lạ.
Dù ngoài hình bé nhỏ nhưng lại rất mạnh mẽ và có sức hút, lời nói thì luôn tỏ ra ghét bỏ với mình nhưng lại khiến mình càng thích thú, tò mò và muốn biết nhiều hơn về cô gái ấy.
Tại sao nhỉ? Có lẽ là… lần đó chăng. Lần chạm mặt lúc đó…
****
Lúc đó tôi mới 17 tuổi, lúc đó chỉ mới bước vào giới giải trí và tôi đã quyết định ra các công ty nước ngoài làm thực thập sinh. Đương nhiên vì bản thân có nhan sắc và sức học hỏi tiếp thu hơn những người khác nên tôi đã bị họ tẩy chay công khai. Sự ghét bỏ, đố kị, họ luôn cố tìm cách khiến tôi phải từ bỏ sự nghiệp
Không chỉ lần một, lần hai vì người ngoại quốc nên ngày nào tôi cũng chịu đủ sự khinh miệt mỉa mai. Đương nhiên, tôi cũng muốn từ bỏ nhưng nếu tôi làm vậy thì vụ cá cược với cha tôi sẽ thành công cốc.
Tôi sinh ra tại một gia đình danh giá và giàu có, một đứa con trai độc nhất vô nhị tại gia tộc. Người mà cha tôi muốn thừa kế gia tộc để làm việc lớn. Nhưng đam mê và ước mơ từ nhỏ của tôi không phải là chỉ biết thuận theo gia đình để ngồi lên chiếc ghế nóng của gia tộc mà đó chính là được hát và diễn xuất.
Vì điều đó khiến tôi và ông bố của mình cãi nhau, một người cha luôn đặt áp lực và gánh nặng lên tôi từ nhỏ, tôi chưa bao giờ dám phản bác những điều ông ấy nói nhưng có lẽ hôm đó là lần đầu khiến tôi đến giới hạn mà bật lại ông ấy, tôi không muốn bản thân mình bị áp đặt điều gì từ gia tộc nữa.
Lúc đó, tôi đã đưa ra một quyết định táo bạo, tôi sẽ rời để chứng minh với ông ấy con đường mà tôi chọn là đúng, dù không thừa kế sản nghiệp nhưng tôi vẫn có thể xây dựng sự nghiệp riêng cho bản thân.
Dù vậy, bản thân quá thiếu hiểu biết và kinh nghiệm nên chưa đầy 1 tháng ở nước ngoài tôi đã cảm thấy tương lai thật mịt mù. Nản chí, muốn từ bỏ, muốn về nhà, không thể chịu được sự dày vò và những lời phỉ báng, tâm lý cậu cũng dần không ổn định.
Hôm đó, là một trời mưa tầm tã tôi suy sụp bước trên con đường thành phố vắng bóng người. Ánh mắt tôi lờ đờ sắp díp đến nỗi không thể tiến thêm được bước nào nữa. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ phó mặc cuộc đời, vì bản thân mệt mỏi đến nỗi cả cơ thể nặng chĩu. Cơ thể không thể đứng vững được nữa, chắc bản thân đành phải ngã…
Tưởng rằng sẽ có một cú ngã thật đau nhưng hình như có gì đó kì lạ lắm. Tôi không cảm thấy những giọt nước mưa nữa, không cảm thấy đau. Hình như bản thân tôi đã dựa vào cái gì đó êm êm. Đôi đồng tử đen sẫm từ từ mở mắt ngước nhìn, tôi đang ngả vào lòng của một cô gái. Cảm giác kiệt sức đến nỗi không muốn mở mắt ra nhưng tôi vẫn gượng nhìn gương mặt của cô gái ấy.
Trước khi ngất lịm đi thì tôi có nghe thoáng qua câu nói đó:" Hzz… Trời mưa như vậy mà trận trụi ra ngoài, muốn cảm lạnh đến chết sao?"
Đó là Tiêu Dao của năm 17 tuổi, đó là lúc cô bắt đầu càng nhiệm vụ của Tổ Chức. Trong lúc vừa hoàn thành nhiệm vụ thì cô đã bắt gặp Lạc Hy đang chậm chạp bước đi một cách mù quáng trong khi trời đang mưa rất lớn. Vì cậu đã ngất lịm nên cô đành đưa Lạc Hy vào bệnh viện rồi để lại cho cậu một mẩu giấy và một chiếc bánh quy cô vừa được tặng từ đồng nghiệp.
Sau khi tỉnh dậy, Lạc Hy với gương mặt ngơ ngác nhìn không gì xung quanh thì phát hiện ra mẩu giấy và chiếc bánh quy. Có lẽ là vì lời nhắn lúc đó và chiếc bánh quy của cô đã khiến Lạc Hy có hy vọng và đến với thành công của ngày hôm nay.
****
Và không ngờ, chúng ta gặp lại nhau có lẽ là duyên phận chăng. Lúc đó, trong lúc chán nản thì tôi đã vô tình nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cô gái ấy đã thu hút tôi ngay từ lần đầu nhìn thấy. Rất mạnh mẽ và quả quyết. Dù ngày hôm đó, chỉ lờ mờ nhìn thấy mặt cô gái ấy nhưng mà từng đường nét trên gương mặt ấy đã in sâu vào tâm trí tôi khó mà quên được.
Từ lúc đó, tôi đã luôn tìm đủ lý do để bám theo Tiêu Dao. Một nữ thần trong lòng của tôi, mặc dù có lẽ cô ấy không nhớ gì về tôi.
Thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, Lạc Hy liền vui vẻ mỉm cười quay sang nhìn Tiêu Dao, hởn hở nói:" Tí nữa hãy xem tôi biểu diễn nhé. "
Tiêu Dao nhướn mày nhìn Lạc Hy:" Có lẽ…là không được rồi! Tôi còn có chuyện phải giải quyết. "
Lạc Hy bĩu môi, giọng nói ỉu xìu, cậu cúi gằm xuống thất vọng, nói:“Vậy sao?.. Buồn thật đấy! Tôi tưởng Tiểu Dao sẽ xem tôi biểu diễn cơ…”
Bởi vì đây là bài tôi muốn gửi tặng cho nữ thần đã cữu dỗi cuộc đời tôi…- Lạc Hy nghĩ thầm.
Tiêu Dao thấy cậu có vẻ buồn lòng nên tâm cô cũng có chút dao động, thở dài nói:" Lần sau biểu diễn lại cho tôi xem cũng được…Nếu dở thì tôi sẽ chê đó!"
Lạc Hy vui mừng, thích thú nói:" Thật sao? Lần sau Tiểu Dao sẽ nghe tôi hát sao…Yên tâm tôi sẽ không khiến Tiêu Dao thất vọng đâu! Hì hì…"