Chương 90
Bác sĩ dẫn đầu lắc đầu với Lâm Thu Thanh: “Ông Lâm, mọi người vẫn nên chuẩn bị hậu sự đi”.
“Viện trưởng Diêu, không còn cách gì khác ư? Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi có mất bao nhiêu tiền cũng được”, Lâm Thu Thanh lo lắng nói.
Viện trưởng Diêu thở dài: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của ông. Nếu chỉ một mình tôi nói thế có lẽ mọi người không tin, nhưng Giáo sư Tôn đến từ Tiền Đường và Trưởng khoa Chung đến từ Thân Châu đều ở đây, chúng tôi thật sự hết cách với bệnh của cụ nhà”. . Ra chươ?g ?ha?h ?hấ? ?ại ﹎ TRÙ?TR?YỆ ?.v? ﹎
Lâm Thu Thanh biết có ép buộc thêm nữa cũng vô ích.
Viện trưởng của bệnh viện số một thành phố Hoà, Giáo sư Tôn của đại học Nam Giang, Trưởng khoa Chung của bệnh viện Hoa Kim Thân Châu, một nhóm bác sĩ như thế cũng không thể chữa khỏi bệnh của ông cụ thì đưa ra nước ngoài cũng không có kết quả tốt hơn.
Trong phòng trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
Lâm Mộng Đình do dự một lát rồi nói: “Bố, con có dẫn một người bạn đến đây”.
Lâm Thu Thanh đang đau buồn chỉ ừ một tiếng, cũng không quan tâm con gái vừa nói gì.
“Bố, bạn con muốn gặp ông nội”.
“Cái gì?”, lúc này Lâm Thu Thanh mới lấy lại tinh thần: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, ông nội con như thế sao có thể để người ngoài làm phiền ông được?”
Bây giờ, mọi người mới chú ý đến sự tồn tại của Lý Dục Thần.
Một chàng trai trẻ tuổi, trông rất có tinh thần, nhưng cũng không hề xuất sắc.
Lâm Mộng Đình giải thích: “Bạn con có chút hiểu biết về y thuật, có lẽ có thể khám bệnh cho ông nội”.
Lâm Thu Thanh nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, một thằng nhóc còn nhỏ như thế thì có thể biết y thuật gì được.
Tâm trạng của ông ta vốn đang rất tệ, cho nên cũng không dễ chịu với con gái, cất giọng nặng nề: “Con không xem đây là đâu à? Viện trưởng Diêu và hai vị chuyên gia đều đang ở đây, đừng khiến bố mất mặt”.
Lâm Mộng Đình cũng biết dẫn người khác đến chữa bệnh cho ông nội ngay trước mặt Viện trưởng Diêu là đang vả vào mặt người ta.
Nhưng mạng của ông nội quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cô vẫn ôm chút hy vọng nhỏ bé.
“Bố, tình trạng ông nội đã tệ đến mức không thể tệ hơn nữa rồi, cứ cho bạn con xem thử đi”.
Lâm Thu Thanh hơi do dự, đúng thế, có tệ hơn nữa thì có thể tệ đến mức nào?
Ông ta nhìn về phía Viện trưởng Diêu: “Viện trưởng Diêu, con gái không hiểu chuyện, khiến ông phải chê cười rồi, ông xem người cũng đã đến đây…”
Viện trưởng Diêu cười gượng gạo: “Không sao không sao, cô Lâm cũng là vì lòng hiếu thảo mà thôi, có thể hiểu được”.
Sau đó ông ta hỏi Lý Dục Thần: “Không biết cậu là học sinh giỏi của trường nào, đang làm việc ở bệnh viện nào?”
“Tôi chưa từng đi học, cũng không phải bác sĩ”, Lý Dục Thần trả lời rất thành thật.
Viện trưởng Diêu thoáng sửng sốt, sau đó cười khẽ: “Chưa từng đi học, không phải bác sĩ mà còn dám đến đây chữa bệnh?”
“Bậy bạ!”
Lâm Thu Thanh nổi giận.
“Viện trưởng Diêu, không còn cách gì khác ư? Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi có mất bao nhiêu tiền cũng được”, Lâm Thu Thanh lo lắng nói.
Viện trưởng Diêu thở dài: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của ông. Nếu chỉ một mình tôi nói thế có lẽ mọi người không tin, nhưng Giáo sư Tôn đến từ Tiền Đường và Trưởng khoa Chung đến từ Thân Châu đều ở đây, chúng tôi thật sự hết cách với bệnh của cụ nhà”. . Ra chươ?g ?ha?h ?hấ? ?ại ﹎ TRÙ?TR?YỆ ?.v? ﹎
Lâm Thu Thanh biết có ép buộc thêm nữa cũng vô ích.
Viện trưởng của bệnh viện số một thành phố Hoà, Giáo sư Tôn của đại học Nam Giang, Trưởng khoa Chung của bệnh viện Hoa Kim Thân Châu, một nhóm bác sĩ như thế cũng không thể chữa khỏi bệnh của ông cụ thì đưa ra nước ngoài cũng không có kết quả tốt hơn.
Trong phòng trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
Lâm Mộng Đình do dự một lát rồi nói: “Bố, con có dẫn một người bạn đến đây”.
Lâm Thu Thanh đang đau buồn chỉ ừ một tiếng, cũng không quan tâm con gái vừa nói gì.
“Bố, bạn con muốn gặp ông nội”.
“Cái gì?”, lúc này Lâm Thu Thanh mới lấy lại tinh thần: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, ông nội con như thế sao có thể để người ngoài làm phiền ông được?”
Bây giờ, mọi người mới chú ý đến sự tồn tại của Lý Dục Thần.
Một chàng trai trẻ tuổi, trông rất có tinh thần, nhưng cũng không hề xuất sắc.
Lâm Mộng Đình giải thích: “Bạn con có chút hiểu biết về y thuật, có lẽ có thể khám bệnh cho ông nội”.
Lâm Thu Thanh nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, một thằng nhóc còn nhỏ như thế thì có thể biết y thuật gì được.
Tâm trạng của ông ta vốn đang rất tệ, cho nên cũng không dễ chịu với con gái, cất giọng nặng nề: “Con không xem đây là đâu à? Viện trưởng Diêu và hai vị chuyên gia đều đang ở đây, đừng khiến bố mất mặt”.
Lâm Mộng Đình cũng biết dẫn người khác đến chữa bệnh cho ông nội ngay trước mặt Viện trưởng Diêu là đang vả vào mặt người ta.
Nhưng mạng của ông nội quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cô vẫn ôm chút hy vọng nhỏ bé.
“Bố, tình trạng ông nội đã tệ đến mức không thể tệ hơn nữa rồi, cứ cho bạn con xem thử đi”.
Lâm Thu Thanh hơi do dự, đúng thế, có tệ hơn nữa thì có thể tệ đến mức nào?
Ông ta nhìn về phía Viện trưởng Diêu: “Viện trưởng Diêu, con gái không hiểu chuyện, khiến ông phải chê cười rồi, ông xem người cũng đã đến đây…”
Viện trưởng Diêu cười gượng gạo: “Không sao không sao, cô Lâm cũng là vì lòng hiếu thảo mà thôi, có thể hiểu được”.
Sau đó ông ta hỏi Lý Dục Thần: “Không biết cậu là học sinh giỏi của trường nào, đang làm việc ở bệnh viện nào?”
“Tôi chưa từng đi học, cũng không phải bác sĩ”, Lý Dục Thần trả lời rất thành thật.
Viện trưởng Diêu thoáng sửng sốt, sau đó cười khẽ: “Chưa từng đi học, không phải bác sĩ mà còn dám đến đây chữa bệnh?”
“Bậy bạ!”
Lâm Thu Thanh nổi giận.