Chương 89
“Tôi tin”, cô nói.
“Vậy thì để tôi đi xem thử”.
Có lẽ vì cô nhìn thấy sự chân thành từ trong mắt Lý Dục Thần, cũng có lẽ vì nhớ lại biểu hiện thần kỳ của anh ngày đó.
Dù biết rõ là không thực tế, nhưng cô vẫn ôm chút hy vọng.
Dù sao tình hình ông nội đã tệ lắm rồi, cho anh đi xem thử cũng chẳng sao.
“Được”.
Lâm Mộng Đình dẫn Lý Dục Thần vào trong bệnh viện.
Nơi này là một phân viện của bệnh viện số một thành phố Hoà, cũng được gọi là bệnh viện chăm sóc sức khoẻ cán bộ.
Bệnh viện không lớn nhưng điều kiện rất tốt, cũng vắng người.
Người đến nơi này khám bệnh không có tiền cũng có quyền.
Nhưng nhà họ Lâm vẫn lo lắng môi trường bệnh viện sẽ làm ồn ông cụ, nên gần như bao hết cả tầng chăm sóc đặc biệt.
Trong nhóm chữa bệnh ngoài Viện trưởng của bệnh viện số một thành phố Hoà dẫn theo một nhóm bác sĩ chủ nhiệm còn có chuyên gia mời đến từ bệnh viện số một thuộc đại học Nam Giang và bệnh viện Hoa Kim của Thân Châu.
Cả tầng lầu được canh gác nghiêm ngặt, ngoài bảo vệ và y tá của bệnh viện còn có vệ sĩ do nhà họ Lâm sắp xếp.
Lâm Mộng Đình là cô cả nhà họ Lâm, đương nhiên sẽ không bị ngăn cản.
Lý Dục Thần đi theo cô, thuận lợi đến trước phòng bệnh của Lâm Thượng Nghĩa.
Phòng bệnh rất rộng lớn, có đầy đủ các dụng cụ máy móc.
Ông cụ Lâm nằm trên giường bệnh, trong mũi ghim ống oxi, trên cơ thể được nối dây với rất nhiều máy móc.
Ông cụ nhắm mắt, nhíu chặt mày trông rất đau đớn.
Ba bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nhỏ giọng thảo luận tình trạng bệnh, thi thoảng lắc đầu.
Người nhà họ Lâm cũng đứng một bên im lặng lắng nghe.
Lý Dục Thần đi theo sau lưng Lâm Mộng Đình, vì mọi người đều đang tập trung vào ông cụ và bác sĩ nên không ai chú ý đến anh.
Anh quét thần thức qua người ông cụ Lâm, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đây không phải bệnh, cũng không phải hết tuổi thọ.
Mà là trúng tà.
Nói đúng hơn là bị nguyền rủa.
Sức sống bị cướp đi, ba hồn cũng nhạt dần.
Nếu không nghĩ cách thì tối đa chưa đến ba ngày, ông cụ sẽ đi đời.
Bác sĩ thảo luận một lúc dường như đã có kết luận, bèn gọi người của nhà họ Lâm đi ra phòng nghỉ ngơi bên ngoài.
“Vậy thì để tôi đi xem thử”.
Có lẽ vì cô nhìn thấy sự chân thành từ trong mắt Lý Dục Thần, cũng có lẽ vì nhớ lại biểu hiện thần kỳ của anh ngày đó.
Dù biết rõ là không thực tế, nhưng cô vẫn ôm chút hy vọng.
Dù sao tình hình ông nội đã tệ lắm rồi, cho anh đi xem thử cũng chẳng sao.
“Được”.
Lâm Mộng Đình dẫn Lý Dục Thần vào trong bệnh viện.
Nơi này là một phân viện của bệnh viện số một thành phố Hoà, cũng được gọi là bệnh viện chăm sóc sức khoẻ cán bộ.
Bệnh viện không lớn nhưng điều kiện rất tốt, cũng vắng người.
Người đến nơi này khám bệnh không có tiền cũng có quyền.
Nhưng nhà họ Lâm vẫn lo lắng môi trường bệnh viện sẽ làm ồn ông cụ, nên gần như bao hết cả tầng chăm sóc đặc biệt.
Trong nhóm chữa bệnh ngoài Viện trưởng của bệnh viện số một thành phố Hoà dẫn theo một nhóm bác sĩ chủ nhiệm còn có chuyên gia mời đến từ bệnh viện số một thuộc đại học Nam Giang và bệnh viện Hoa Kim của Thân Châu.
Cả tầng lầu được canh gác nghiêm ngặt, ngoài bảo vệ và y tá của bệnh viện còn có vệ sĩ do nhà họ Lâm sắp xếp.
Lâm Mộng Đình là cô cả nhà họ Lâm, đương nhiên sẽ không bị ngăn cản.
Lý Dục Thần đi theo cô, thuận lợi đến trước phòng bệnh của Lâm Thượng Nghĩa.
Phòng bệnh rất rộng lớn, có đầy đủ các dụng cụ máy móc.
Ông cụ Lâm nằm trên giường bệnh, trong mũi ghim ống oxi, trên cơ thể được nối dây với rất nhiều máy móc.
Ông cụ nhắm mắt, nhíu chặt mày trông rất đau đớn.
Ba bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nhỏ giọng thảo luận tình trạng bệnh, thi thoảng lắc đầu.
Người nhà họ Lâm cũng đứng một bên im lặng lắng nghe.
Lý Dục Thần đi theo sau lưng Lâm Mộng Đình, vì mọi người đều đang tập trung vào ông cụ và bác sĩ nên không ai chú ý đến anh.
Anh quét thần thức qua người ông cụ Lâm, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đây không phải bệnh, cũng không phải hết tuổi thọ.
Mà là trúng tà.
Nói đúng hơn là bị nguyền rủa.
Sức sống bị cướp đi, ba hồn cũng nhạt dần.
Nếu không nghĩ cách thì tối đa chưa đến ba ngày, ông cụ sẽ đi đời.
Bác sĩ thảo luận một lúc dường như đã có kết luận, bèn gọi người của nhà họ Lâm đi ra phòng nghỉ ngơi bên ngoài.