Chương 52
Lấy ly sữa vào Khẩm Lệ Nhu bưng bát cháo lên cho Vương Bắc Thiên rồi đi xuống bên dưới, định đi uống nước rồi vào phòng ngủ thì bà Diệp lại gọi cô: “Lệ Nhu con giúp mẹ làm nước cam cho Bắc Thiên nhé, cam mẹ để trong tủ lạnh đó”
“Vâng”, mặc dù hơi buồn ngủ nhưng khi nghe vậy cô cũng vui vẻ làm theo vì mong làm nhiều việc cho anh, anh sẽ có một chút động lòng với cô, tới giờ cô vẫn ôm hy vọng như thế
Bà Diệp ngồi ở ngoài sofa thì lẩm bẩm: “Xin lỗi Bắc Thiên, là do con cứ day dưa mãi với con bé kia nên mẹ sẽ không nương tay với con nữa”, bà nói rồi thì lẳng lặng quay về phòng của mình
Bên phía ở bệnh viện của Ninh An Tuyết giờ đây khá náo nhiệt do có thêm sự góp mặt của Châu Thuận Trì, cậu vừa ăn áo vừa nói: “Xin lỗi An Tuyết nhé, do công ty dạo này hơi bận nên mình đến thăm cậu hơi trễ”
“Không sao, đến là vui rồi chứ mình và Như Nguyệt ở đây có hai người cũng chán”, An Tuyết vui vẻ đáp lại
“Nè An Tuyết ý cậu là mình không thể đem lại niềm vui cho cậu bằng Thuận Trì sao hả”, cô nàng phụng phịu dỗi ra mặt
“Ơ thì chắc là vậy đó”, nói rồi An Tuyết cùng Thuận Trì cười phá lên làm cho Như Nguyệt tức bốc hoả
“Hứ, vậy ngày mai cậu cứ chờ đi mình sẽ không thèm đến đây chơi với cậu nữa đồ bội bạc”, Như Nguyệt bĩu môi hờn dỗi
“Thôi mà, mình đùa cậu thôi, chứ với mình Như Nguyệt là nhất mà, Thuận Trì sao có thể bằng cậu được”, An Tuyết nói rồi vỗ vỗ mặt Như Nguyệt an ủi
“Nè, sao cậu dám nói những lời tổn thương như vậy với người có trái tim mong manh như mình thế hả”, Châu Thuận Trì ngồi không cũng dính đạn bất bình lên tiếng
“Haha, kệ cậu luôn”, An Tuyết cười tít cả mắt trả lời
“Cho dù cậu nói thế cũng không lay chuyển được mình đâu, mình đã giận cậu rồi đấy”, Như Nguyệt vừa nhét miếng táo vào miệng vừa phồng má tiếp tục ra vẻ giận dỗi
“Thôi mà tha lỗi cho mình đi, mình sẽ bao cậu trà sữa full topping luôn”, Ninh An Tuyết ra giọng dụ dỗ
“Mình không phải người dễ vì đồ ăn mà bị dụ dỗ đâu nhé”, cô tiếp tục bĩu môi nói
“Vậy thì ba ly luôn, thế nào”, Ninh An Tuyết cười đắc ý ra điều kiện
“Hứ, cái này thì để mình xem xét”, cô hài lòng đáp
Cả nhóm lại cười vui vẻ nói chuyện với nhau, đột nhiên nhớ ra gì đó Ninh An Tuyết hỏi: “À mà cái cô Hà Khả Di gì đó bây giờ sao rồi”
“Đi cải tạo rồi”, Châu Thuận Trì đáp
“Sao cậu biết”, Trình Như Nguyệt tròn mắt hỏi
“Vì mình đã đến đồn cảnh sát để lấy lời khai”, cậu trai vừa nhai vừa đáp
“Ơ sao mình và An Tuyết cũng được lấy lời khai mà không biết gì hết vậy”
“Thì do hai cậu không biết nên là không biết đó”
“Trời ơi nói cái gì vậy trời”, Ninh An Tuyết bất lực trước lời nói vô tri của cậu bạn
“Ha ha, cũng không giấu gì hai cậu chuyện là thế này. Lúc lấy lời khai xong hết thì bên phía cảnh sát quyết định mức phạt cho Hà Khả Di là 5 tháng cải tạo, ba của cô ta thì định dùng tiền để bảo lãnh cô ta ra nhưng mình đã dùng thế lực chèn ép công ty ba cô ta nếu dám bảo lãnh cô ta ra sẽ làm cho nó phá sản nên cuối cùng ông ta phải từ bảo ý định bảo lãnh Hà Khả Di”, anh kể lại
“Cậu sống ít có ác quá ha”, Ninh An Tuyết cảm thán
“Đã làm tiểu tam còn cố ý làm bị thương người khác nên xứng đáng bị trừng phạt”, cậu đáp
“Mà nghe nói lúc cảnh sát đến phòng thì cô ta vẫn ngồi sẵn ở đó như chờ đợi kết cục đến vậy”, Trình Như Nguyệt nói vào
“Mình cũng chẳng hiểu nữa, mà cũng do thái độ chịu tội đó nên cô ta đáng lẽ phải cải tạo 6 tháng mà giảm xuống còn 5 tháng”, Châu Thuận Trì gãi gãi cằm trả lời
“Ừm, kệ đi dù sao cũng ổn cả rồi”, Ninh An Tuyết nói
Thế rồi cả đám lại chuyển sang chủ đề khác cùng nhau nói chuyện vui vẻ suốt cả đêm dài
“Vâng”, mặc dù hơi buồn ngủ nhưng khi nghe vậy cô cũng vui vẻ làm theo vì mong làm nhiều việc cho anh, anh sẽ có một chút động lòng với cô, tới giờ cô vẫn ôm hy vọng như thế
Bà Diệp ngồi ở ngoài sofa thì lẩm bẩm: “Xin lỗi Bắc Thiên, là do con cứ day dưa mãi với con bé kia nên mẹ sẽ không nương tay với con nữa”, bà nói rồi thì lẳng lặng quay về phòng của mình
Bên phía ở bệnh viện của Ninh An Tuyết giờ đây khá náo nhiệt do có thêm sự góp mặt của Châu Thuận Trì, cậu vừa ăn áo vừa nói: “Xin lỗi An Tuyết nhé, do công ty dạo này hơi bận nên mình đến thăm cậu hơi trễ”
“Không sao, đến là vui rồi chứ mình và Như Nguyệt ở đây có hai người cũng chán”, An Tuyết vui vẻ đáp lại
“Nè An Tuyết ý cậu là mình không thể đem lại niềm vui cho cậu bằng Thuận Trì sao hả”, cô nàng phụng phịu dỗi ra mặt
“Ơ thì chắc là vậy đó”, nói rồi An Tuyết cùng Thuận Trì cười phá lên làm cho Như Nguyệt tức bốc hoả
“Hứ, vậy ngày mai cậu cứ chờ đi mình sẽ không thèm đến đây chơi với cậu nữa đồ bội bạc”, Như Nguyệt bĩu môi hờn dỗi
“Thôi mà, mình đùa cậu thôi, chứ với mình Như Nguyệt là nhất mà, Thuận Trì sao có thể bằng cậu được”, An Tuyết nói rồi vỗ vỗ mặt Như Nguyệt an ủi
“Nè, sao cậu dám nói những lời tổn thương như vậy với người có trái tim mong manh như mình thế hả”, Châu Thuận Trì ngồi không cũng dính đạn bất bình lên tiếng
“Haha, kệ cậu luôn”, An Tuyết cười tít cả mắt trả lời
“Cho dù cậu nói thế cũng không lay chuyển được mình đâu, mình đã giận cậu rồi đấy”, Như Nguyệt vừa nhét miếng táo vào miệng vừa phồng má tiếp tục ra vẻ giận dỗi
“Thôi mà tha lỗi cho mình đi, mình sẽ bao cậu trà sữa full topping luôn”, Ninh An Tuyết ra giọng dụ dỗ
“Mình không phải người dễ vì đồ ăn mà bị dụ dỗ đâu nhé”, cô tiếp tục bĩu môi nói
“Vậy thì ba ly luôn, thế nào”, Ninh An Tuyết cười đắc ý ra điều kiện
“Hứ, cái này thì để mình xem xét”, cô hài lòng đáp
Cả nhóm lại cười vui vẻ nói chuyện với nhau, đột nhiên nhớ ra gì đó Ninh An Tuyết hỏi: “À mà cái cô Hà Khả Di gì đó bây giờ sao rồi”
“Đi cải tạo rồi”, Châu Thuận Trì đáp
“Sao cậu biết”, Trình Như Nguyệt tròn mắt hỏi
“Vì mình đã đến đồn cảnh sát để lấy lời khai”, cậu trai vừa nhai vừa đáp
“Ơ sao mình và An Tuyết cũng được lấy lời khai mà không biết gì hết vậy”
“Thì do hai cậu không biết nên là không biết đó”
“Trời ơi nói cái gì vậy trời”, Ninh An Tuyết bất lực trước lời nói vô tri của cậu bạn
“Ha ha, cũng không giấu gì hai cậu chuyện là thế này. Lúc lấy lời khai xong hết thì bên phía cảnh sát quyết định mức phạt cho Hà Khả Di là 5 tháng cải tạo, ba của cô ta thì định dùng tiền để bảo lãnh cô ta ra nhưng mình đã dùng thế lực chèn ép công ty ba cô ta nếu dám bảo lãnh cô ta ra sẽ làm cho nó phá sản nên cuối cùng ông ta phải từ bảo ý định bảo lãnh Hà Khả Di”, anh kể lại
“Cậu sống ít có ác quá ha”, Ninh An Tuyết cảm thán
“Đã làm tiểu tam còn cố ý làm bị thương người khác nên xứng đáng bị trừng phạt”, cậu đáp
“Mà nghe nói lúc cảnh sát đến phòng thì cô ta vẫn ngồi sẵn ở đó như chờ đợi kết cục đến vậy”, Trình Như Nguyệt nói vào
“Mình cũng chẳng hiểu nữa, mà cũng do thái độ chịu tội đó nên cô ta đáng lẽ phải cải tạo 6 tháng mà giảm xuống còn 5 tháng”, Châu Thuận Trì gãi gãi cằm trả lời
“Ừm, kệ đi dù sao cũng ổn cả rồi”, Ninh An Tuyết nói
Thế rồi cả đám lại chuyển sang chủ đề khác cùng nhau nói chuyện vui vẻ suốt cả đêm dài