Chương 51
Bước ra cửa được vài bước, Vương Bắc Thiên bắt gặp Trình Như Nguyệt xách trên tay mấy hộp thức ăn, hai người lướt qua nhau chẳng nói năng gì cả. Đi vào phòng Trình Như Nguyệt thấy An Tuyết nằm trên giường và bàn kế bên thì đầy ắp thức ăn đủ loại thì như hiểu ra chuyện mới xảy ra, cô lên tiếng: “Anh ta vừa tới thăm cậu à”
Ninh An Tuyết khẽ “ừm” một tiếng. Như Nguyệt cũng chỉ biết thở dài rồi hỏi: “Vậy cậu định như thế nào”
“Như thế nào là sao”, An Tuyết quay sang cô bạn trưng ra biểu cảm khó hiểu
“Ý mình là cậu có định chấp nhận anh ta một lần nữa không”, cô bạn ngồi xuống ghế chống tay lên mặt hỏi
“Nếu anh ấy không đính hôn với người khác thì có lẽ mình sẽ suy nghĩ nhưng giờ thì chắc mình không thể, mình không muốn trở thành người phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác”, cô thở dài lười biếng cuộn mình vào trong chăn trả lời
“Mình mong cậu sẽ lựa chọn đúng đắn, mình sẽ luôn ở đây ủng hộ cậu”, Như Nguyệt cười nói
“Cảm ơn cậu vì đã luôn đối tốt với mình như vậy”, Ninh An Tuyết cười đến híp cả đôi mắt
Tối hôm đó Vương Bắc Thiên lại đi uống rượu một mình, khi về đến nhà đã hơn giữa khuya, anh lê từng bước nặng nề đi vào nhà, đến cầu thang thì anh chạm mặt với Khẩm Lệ Nhu, cô thấy bộ dáng say khướt đó của anh thì đến đỡ tay anh hỏi: “Anh ổn không, em đưa anh lên phòng nhé”
Do quá say nên anh cũng chẳng trả lời câu hỏi của cô luôn, Lệ Nhu chỉ biết thở dài trong lòng rồi khó khăn dìu anh vào phòng. Vào bên trong cô đỡ anh lên giường rồi ngồi xuống bên giường hít thở để lấy lại sức lực. Và rồi ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt an tĩnh của anh, dường như khá mệt nên anh chỉ mở hé đôi mắt thôi. Cô cất tiếng: “Em nhờ nhà bếp nấu canh giải rượu cho anh nhé”
“Ừm”, anh đáp rồi nhắm hẳn mắt lại
Qua khoảng độ hơn 10 phút Khẩm Lệ Nhu mang canh giải rượu lên phòng cho Vương Bắc Thiên, đến nơi thì không thấy anh đâu cả nhưng cô nghe loáng thoáng tiếng nước chảy róc rách, đoán chừng anh đang tắm nên cô định tiện tay thu dọn áo khoác và cà vạt anh để trên giường thì tiếng nước chảy dừng lại, Vương Bắc Thiên bước ra ngoài, trên chỉ chỉ choàng một cái khăn tắm để lộ cơ ngực vạm vỡ. Khẩm Lệ Nhu nghe tiếng mở cửa thì hơi giật mình quay lại nhìn thì bắt gặp cảnh tượng nóng bỏng ấy, tóc anh lại còn dính một chút nước được anh tiện tay vuốt ngược ra sau càng làm tăng sự quyến rũ trên người anh
Tỉnh lại giữa cơn nóng bỏng cô lắp bắp ngại ngùng: “Em…em đã mang canh giải rượu cho anh rồi, anh còn cần gì nữa không”
“Cảm ơn em, tôi ổn rồi em cứ về phòng nghỉ ngơi đi”, anh ngồi xuống giường cầm chén canh giải rượu uống hết.
“Anh đói không, em đi lấy cháo cho anh, hôm nay em đã tập nấu đó, nếu anh không chê em sẽ mang lên cho anh một ít”, cô nói
“Ừm, cũng được”, anh nhạt nhẽo trả lời
Khẩm Lệ Nhu nghe thế thì có chút vui vẻ đến bàn mang chén canh giải rượu đã được uống hết đi xuống dưới nhà để lấy cháo. Đang loay hoay múc cháo cho Bắc Thiên thì mẹ của anh từ đâu bước vào cất tiếng: “Bắc Thiên về rồi à tiểu Nhu”
“Vâng, có lẽ anh ấy uống khá nhiều nên hơi say đó ạ”, cô vẫn loay hoay tiếp tục múc cháo
Múc xong cô đặt lên bàn rồi hỏi: “Mẹ ăn thêm không, con lấy cho mẹ một bát”
“Thôi, khuya rồi nên mẹ không ăn”, bà cười hiền đáp
“À mà Lệ Nhu nè”, bà gọi
“Sao vậy mẹ”, cô ngơ ngác hỏi
“Mẹ mới vừa tìm được một loại xuân dược, con có muốn cùng Bắc Thiên…”, nói rồi bà cười nhìn Khẩm Lệ Nhu
Nghe tới đây mặt cô đỏ như quả cà chua ngập ngừng: “Mẹ à, mẹ nói… gì vậy, sao…có thể”
“Con chả biết gì hết, giờ mà gạo nấu thành cơm thì thằng bé sẽ không chạy nhảy lung tung nữa”, cô chọc vào tay cô nói tiếp
“Nhưng, thôi mẹ ạ, chúng con sẽ tự có quyết định, không nên làm như vậy đâu ạ”, cô cuối đầu đáp
“Chậc, chậc con bé này”, bà bất lực
“Lệ Nhu mẹ để quên ly sữa ở phòng khách con ra lấy đem vào giúp mẹ nhé”, bà như nghĩ ra gì đó làm bộ diễn kịch nói
“Vâng”, cô thì vẫn không biết gì, ngoan ngoãn đi ra phòng khách
Bà Diệp nhân cơ hội đó, lấy từ trong túi ra một túi bột nhỏ đổ vào bát cháo trên bàn
Ninh An Tuyết khẽ “ừm” một tiếng. Như Nguyệt cũng chỉ biết thở dài rồi hỏi: “Vậy cậu định như thế nào”
“Như thế nào là sao”, An Tuyết quay sang cô bạn trưng ra biểu cảm khó hiểu
“Ý mình là cậu có định chấp nhận anh ta một lần nữa không”, cô bạn ngồi xuống ghế chống tay lên mặt hỏi
“Nếu anh ấy không đính hôn với người khác thì có lẽ mình sẽ suy nghĩ nhưng giờ thì chắc mình không thể, mình không muốn trở thành người phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác”, cô thở dài lười biếng cuộn mình vào trong chăn trả lời
“Mình mong cậu sẽ lựa chọn đúng đắn, mình sẽ luôn ở đây ủng hộ cậu”, Như Nguyệt cười nói
“Cảm ơn cậu vì đã luôn đối tốt với mình như vậy”, Ninh An Tuyết cười đến híp cả đôi mắt
Tối hôm đó Vương Bắc Thiên lại đi uống rượu một mình, khi về đến nhà đã hơn giữa khuya, anh lê từng bước nặng nề đi vào nhà, đến cầu thang thì anh chạm mặt với Khẩm Lệ Nhu, cô thấy bộ dáng say khướt đó của anh thì đến đỡ tay anh hỏi: “Anh ổn không, em đưa anh lên phòng nhé”
Do quá say nên anh cũng chẳng trả lời câu hỏi của cô luôn, Lệ Nhu chỉ biết thở dài trong lòng rồi khó khăn dìu anh vào phòng. Vào bên trong cô đỡ anh lên giường rồi ngồi xuống bên giường hít thở để lấy lại sức lực. Và rồi ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt an tĩnh của anh, dường như khá mệt nên anh chỉ mở hé đôi mắt thôi. Cô cất tiếng: “Em nhờ nhà bếp nấu canh giải rượu cho anh nhé”
“Ừm”, anh đáp rồi nhắm hẳn mắt lại
Qua khoảng độ hơn 10 phút Khẩm Lệ Nhu mang canh giải rượu lên phòng cho Vương Bắc Thiên, đến nơi thì không thấy anh đâu cả nhưng cô nghe loáng thoáng tiếng nước chảy róc rách, đoán chừng anh đang tắm nên cô định tiện tay thu dọn áo khoác và cà vạt anh để trên giường thì tiếng nước chảy dừng lại, Vương Bắc Thiên bước ra ngoài, trên chỉ chỉ choàng một cái khăn tắm để lộ cơ ngực vạm vỡ. Khẩm Lệ Nhu nghe tiếng mở cửa thì hơi giật mình quay lại nhìn thì bắt gặp cảnh tượng nóng bỏng ấy, tóc anh lại còn dính một chút nước được anh tiện tay vuốt ngược ra sau càng làm tăng sự quyến rũ trên người anh
Tỉnh lại giữa cơn nóng bỏng cô lắp bắp ngại ngùng: “Em…em đã mang canh giải rượu cho anh rồi, anh còn cần gì nữa không”
“Cảm ơn em, tôi ổn rồi em cứ về phòng nghỉ ngơi đi”, anh ngồi xuống giường cầm chén canh giải rượu uống hết.
“Anh đói không, em đi lấy cháo cho anh, hôm nay em đã tập nấu đó, nếu anh không chê em sẽ mang lên cho anh một ít”, cô nói
“Ừm, cũng được”, anh nhạt nhẽo trả lời
Khẩm Lệ Nhu nghe thế thì có chút vui vẻ đến bàn mang chén canh giải rượu đã được uống hết đi xuống dưới nhà để lấy cháo. Đang loay hoay múc cháo cho Bắc Thiên thì mẹ của anh từ đâu bước vào cất tiếng: “Bắc Thiên về rồi à tiểu Nhu”
“Vâng, có lẽ anh ấy uống khá nhiều nên hơi say đó ạ”, cô vẫn loay hoay tiếp tục múc cháo
Múc xong cô đặt lên bàn rồi hỏi: “Mẹ ăn thêm không, con lấy cho mẹ một bát”
“Thôi, khuya rồi nên mẹ không ăn”, bà cười hiền đáp
“À mà Lệ Nhu nè”, bà gọi
“Sao vậy mẹ”, cô ngơ ngác hỏi
“Mẹ mới vừa tìm được một loại xuân dược, con có muốn cùng Bắc Thiên…”, nói rồi bà cười nhìn Khẩm Lệ Nhu
Nghe tới đây mặt cô đỏ như quả cà chua ngập ngừng: “Mẹ à, mẹ nói… gì vậy, sao…có thể”
“Con chả biết gì hết, giờ mà gạo nấu thành cơm thì thằng bé sẽ không chạy nhảy lung tung nữa”, cô chọc vào tay cô nói tiếp
“Nhưng, thôi mẹ ạ, chúng con sẽ tự có quyết định, không nên làm như vậy đâu ạ”, cô cuối đầu đáp
“Chậc, chậc con bé này”, bà bất lực
“Lệ Nhu mẹ để quên ly sữa ở phòng khách con ra lấy đem vào giúp mẹ nhé”, bà như nghĩ ra gì đó làm bộ diễn kịch nói
“Vâng”, cô thì vẫn không biết gì, ngoan ngoãn đi ra phòng khách
Bà Diệp nhân cơ hội đó, lấy từ trong túi ra một túi bột nhỏ đổ vào bát cháo trên bàn