Chương : 25
Nhóc Lam Hi vẻ bị dọa liền run rẫy ngã phịch một cái xuống làn đất. Tiếng của đứa trẻ lại lần nữa vang lên:
- Ai ngoài đó mau ra đây!!!
Lam Hi cố đứng dậy, nén lại cảm giác sợ hãi đi ra khỏi bụi hoa tulips ló ló cái đầu nhìn đứa trẻ trước mặt chào nhỏ:
- Chà..... Chào! Tôi không phải cố ý đâu, tôi chỉ mới vô tình đi lạc....
Phía bên đứa trẻ không trẻ lời. Lam Hi tưởng đối phương đang tức giận liền loay hoay luống cuống xin lỗi:
- Tôi....tôi xin lỗi, tôi thật không có cố ý...
Vừa nói, vàng mắt tiểu Lam Hi dần đỏ lên, mắt xuất hiện một tầng hơi nước chuẩn bị trào phúng xuất ra thì đứa trẻ kịp phản ứng lại, ngập ngừng nói:
- Không.... Không sao, không trách. Đừng khóc......
....Xấu!
Lam Hi tiểu thỏ nghe có người chê mình lại bỏ hết câu từ hối lỗi phía trước liền mắt xuất thủy dịch, sụt sịt Oa oa mà khóc to khiến đối phương khó sử, để cuối cùng lớn tiếng xuất một câu:
- Đừng khóc! Ai làm!!
Lam Hi nghe tiếng như dọa người của đứa trẻ đối diện sợ hãi mà im lặng, thỉnh thoảng lại nấc nấc len lộ rõ vẻ ủy khuất.
- Không trách cậu!
Đứa trẻ đối Lam Hi giải thích rằng vừa nãy không trả lời cậu là có lí do, thay vào đó là hỏi thăm tiểu thỏ ngốc thân thế, Lam Hi lúc này mới bình tĩnh không khóc nữa nghẹn ngào đáp:
- Tôi, tôi là Lam Hi..... Còn, còn cậu là ai a? Sao cậu lại ở đây? Cậu có biết a ba a ma tôi ở đâu không? Có phải là cậu cũng bị bắt như tôi?
- Bị bắt?
- Đúng vậy a!
Đứa trẻ mặt đơ phía trước sau khi nghe tiểu thỏ Lam Hi ngây ngô trả lời một cách vô cùng ngây thơ thì khoé miệng chợt nhếch nhẹ lên, đáp:
- Ai bắt cậu? Đây nhà tôi!
Lam Hi ngơ ngác hỏi lại, đứa trẻ khẳng định chắc chắn rồi tiết lộ thân thế bản thân, kể ra thì đây là lần đầu tiên cậu giới thiệu mình cho người khác:
- . Tôi Cố Thừa Trạch. Đây Cố Gia!
- Cố Gia??
- Đúng!
Lam Hi ngỡ ngành nhìn Cố Thừa Trạch một lúc lâu thật lâu mới hoàn hồn phát giác ra rằng hiện tại mình đang ở Cố Gia, thâm tâm tự nhủ rằng phụ mẫu vẫn bình an vô sự bởi cậu biết thế lực của Cố Gia không phải dễ chọc nào đâu thể bắt người Lam Gia để chơi đùa nên cũng an tâm phần nào.
Lát sau, Lam Hi nói chuyện với Cố Thừa Trạch xong cảm thấy con người này không tệ chỉ là ít giao tiếp, lạnh nhạt chút thôi vậy nên cậu cũng dần gần gũi với Cố Thừa Trạch mà gọi nhau với những biệt danh thân mật:
- Trạch ca ca, sao lúc nãy đệ hỏi huynh sao huynh không trả lời a?
- Không có! Ta thất thần chút.
Lam Hi gật gật đầu nhẹ hiểu theo lời Cố Thừa Trạch nói, nhưng thực ra cậu không hề biết rằng Cố Thừa Trạch lúc ấy là đã mải ngắm nhìn vẻ ngoài khả ái như thiên thần của cậu mà thất thần, cậu thậm chí không biết lúc nãy. Cậu bé kia còn đỏ mặt nhìn cậu ngượng ngùng...
- Ai ngoài đó mau ra đây!!!
Lam Hi cố đứng dậy, nén lại cảm giác sợ hãi đi ra khỏi bụi hoa tulips ló ló cái đầu nhìn đứa trẻ trước mặt chào nhỏ:
- Chà..... Chào! Tôi không phải cố ý đâu, tôi chỉ mới vô tình đi lạc....
Phía bên đứa trẻ không trẻ lời. Lam Hi tưởng đối phương đang tức giận liền loay hoay luống cuống xin lỗi:
- Tôi....tôi xin lỗi, tôi thật không có cố ý...
Vừa nói, vàng mắt tiểu Lam Hi dần đỏ lên, mắt xuất hiện một tầng hơi nước chuẩn bị trào phúng xuất ra thì đứa trẻ kịp phản ứng lại, ngập ngừng nói:
- Không.... Không sao, không trách. Đừng khóc......
....Xấu!
Lam Hi tiểu thỏ nghe có người chê mình lại bỏ hết câu từ hối lỗi phía trước liền mắt xuất thủy dịch, sụt sịt Oa oa mà khóc to khiến đối phương khó sử, để cuối cùng lớn tiếng xuất một câu:
- Đừng khóc! Ai làm!!
Lam Hi nghe tiếng như dọa người của đứa trẻ đối diện sợ hãi mà im lặng, thỉnh thoảng lại nấc nấc len lộ rõ vẻ ủy khuất.
- Không trách cậu!
Đứa trẻ đối Lam Hi giải thích rằng vừa nãy không trả lời cậu là có lí do, thay vào đó là hỏi thăm tiểu thỏ ngốc thân thế, Lam Hi lúc này mới bình tĩnh không khóc nữa nghẹn ngào đáp:
- Tôi, tôi là Lam Hi..... Còn, còn cậu là ai a? Sao cậu lại ở đây? Cậu có biết a ba a ma tôi ở đâu không? Có phải là cậu cũng bị bắt như tôi?
- Bị bắt?
- Đúng vậy a!
Đứa trẻ mặt đơ phía trước sau khi nghe tiểu thỏ Lam Hi ngây ngô trả lời một cách vô cùng ngây thơ thì khoé miệng chợt nhếch nhẹ lên, đáp:
- Ai bắt cậu? Đây nhà tôi!
Lam Hi ngơ ngác hỏi lại, đứa trẻ khẳng định chắc chắn rồi tiết lộ thân thế bản thân, kể ra thì đây là lần đầu tiên cậu giới thiệu mình cho người khác:
- . Tôi Cố Thừa Trạch. Đây Cố Gia!
- Cố Gia??
- Đúng!
Lam Hi ngỡ ngành nhìn Cố Thừa Trạch một lúc lâu thật lâu mới hoàn hồn phát giác ra rằng hiện tại mình đang ở Cố Gia, thâm tâm tự nhủ rằng phụ mẫu vẫn bình an vô sự bởi cậu biết thế lực của Cố Gia không phải dễ chọc nào đâu thể bắt người Lam Gia để chơi đùa nên cũng an tâm phần nào.
Lát sau, Lam Hi nói chuyện với Cố Thừa Trạch xong cảm thấy con người này không tệ chỉ là ít giao tiếp, lạnh nhạt chút thôi vậy nên cậu cũng dần gần gũi với Cố Thừa Trạch mà gọi nhau với những biệt danh thân mật:
- Trạch ca ca, sao lúc nãy đệ hỏi huynh sao huynh không trả lời a?
- Không có! Ta thất thần chút.
Lam Hi gật gật đầu nhẹ hiểu theo lời Cố Thừa Trạch nói, nhưng thực ra cậu không hề biết rằng Cố Thừa Trạch lúc ấy là đã mải ngắm nhìn vẻ ngoài khả ái như thiên thần của cậu mà thất thần, cậu thậm chí không biết lúc nãy. Cậu bé kia còn đỏ mặt nhìn cậu ngượng ngùng...