Chương 72: Ngoại truyện sau kết (2) : Nguôi ngoai
Một tối thứ sáu lạnh lẽo u ám sau cơn mưa rào, thành phố Tây Ngụy hoa lệ náo nhiệt, đông đúc, đèn đúa sáng trưng ngập trời. Những dải tinh tú bắt ngang qua các cao ốc không chừa kẽ hở, xinh đẹp lung linh.
Công Tôn Dạ Uý ngồi trên xe trở về nhà từ công ty, tâm trạng thư thả, trông ngóng mau chóng về nhà với vợ con, khung cảnh mấy đứa con thơ ùa ra đu lên người hắn chào đón ba đi làm về, còn có cô vợ xinh đẹp chờ đợi sẵn, chỉ cần đến hôn một cái. Mọi sự mỏi mệt suốt cả ngày sẽ tiêu tán hết, hạnh phút đơn giản là vậy thôi.
Nhưng mà không ngờ hôm nay lạ hơn, trong ngôi biệt thự to lớn không nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa, không nghe tiếng vợ hắn thỉnh thoảng càu nhàu con cái. Quản gia đi ra mở cửa xe cho hắn, ông có hơi sốt sắng:“Thiếu gia, Lão phu nhân cùng Nhị thiếu gia đến…”
Hắn nghe thì cau mày, tâm trạng lăng tăng rơi xuống mười bậc, thở dài đi vào nhà.
Hai đứa nhỏ ngồi trên ghế thấy ba về thì ùa tới, hắn ôm hai cục cưng lên thơm má như thường lệ, sắc mặt sau đó âm trầm bế con đi đến ghế sofa ngồi xuống. Nhìn mẹ hắn với đứa em trai nuôi một lượt, lạnh nhạt hỏi:“Hai người đến đây có việc gì?”
Công Tôn phu nhân nhìn con trai, buồn bã không biết mở lời như thế nào. Đứa em trai nuôi kia cũng ngại ngùng, nói đơn giản:“Anh cả mới về.”
Bầu không khí nặng nề, gượng gạo vô cùng. Gian phòng khách rộng lớn ấm áp trở nên âm u…chẳng khác gì nghĩa trang.
Quản gia Đổng nhìn hắn, có chút khó xử. Mấy năm qua Công Tôn Dạ Uý cùng ba mẹ hắn chơi chiến tranh lạnh, cửa biệt thự Bạch Kim Uyển không hoan nghênh hai ông bà đến, nhưng mà giờ lại…
“Dạ Uý à, con bỏ qua cho chúng ta đi, được không, chúng ta xin lỗi con.” Công Tôn lão phu nhân thấp giọng hiền hậu, có phần cầu khẩn.
Hắn giữ vững sự trầm mặc, đáy mắt loé lên tia hờ hững, cánh tay dài vươn tới bưng tách trà nóng còn sẵn nhấp một hơi. Hồng trà thơm hương hoa, mùi trà dịu nhẹ, còn có cả mùi hương mặt trời loáng thoáng, bao nhiêu tinh túy gộp vào để pha ra một tách trà ngon miệng tao nhã. Kỳ thật, uống vào không còn mùi vị gì, nhạt nhẽo.
“Xin lỗi? Đơn giản vì muốn con dập tắt chiến tranh lạnh, hay vì hai đứa trẻ?”
Bà sững người lại, lắc đầu:“Chúng ta thực sự muốn con nguôi ngoai, đừng lạnh nhạt như vậy mãi, chúng ta chịu không nổi lâu.”
“Hai đứa trẻ…dĩ nhiên chúng ta rất mong ngóng, thậm chí muốn gặp đến phát bệnh. Nhưng giờ, con mới chính là hàng đầu của chúng ta.”
Giọng nói của bà kết thúc trong tĩnh lặng, ai ai cũng thấp mi không nói gì.
Quân Hi ngồi cạnh ba, kéo kéo li áo hắn hỏi nhỏ:“Ba ơi, bà ấy là ai vậy…khi nãy có nói là bà nội của con.”
Hắn nhìn Quân Hi lòng gợn lên mấy con sóng dữ dội, là ban đầu vì chuyện này hắn mới nhận nuôi thằng bé. Nuôi đến bây giờ mới cho ra thành quả đứa trẻ ngoan ngoãn, lanh lợi đáng yêu này đây. Hắn xoa đầu Quân Hi, nói:“Hai đứa các con đi lên lầu chơi đi, một lát ba lên tắm cho các con.”
Hai cục bông nghe lời, nối đuôi nhau chạy lên lầu tuy trong đầu rất tò mò chuyện gì đang xảy ra.
Nụ cười hiếm hoi xuất hiện trước mặt Công Tôn lão phu nhân sớm vụt tắt khi tụi trẻ khuất dạng trên tầng hai.
Công Tôn Dạ Uý ngồi nghiêm túc suy nghĩ, hồi sau quay mặt nhìn Hoắc Uyển Ngưng.
Cô giật mình, giương đôi mắt ngơ ngác biểu tình.
“Trước khi con về, chắc hẳn mẹ cũng đã nói chuyện với cô ấy.”
Bà đáp: “Phải.”
Bỗng nhiên hắn cười lạnh, tự trào phúng bản thân.
“Đây là người bảy năm trước ba mẹ ép con lấy, sống chung hai năm không hoà hợp. Ngày nào cũng khó chịu ngột ngạt với chính căn nhà mình. Nhưng lạ lùng thay, duyên định nào đó khiến con lại yêu cô ấy. Cuối cùng cũng vừa ý ba mẹ.”
Hắn nói vu vơ vô định, không nhìn ra thâm ý nào sâu xa trong lời nói. Trên mặt vẫn là nét anh tuấn ngạo kiều, đôi mắt màu nâu lạnh cụp xuống, mũi cao, môi mỏng; ngũ quan lạnh tanh đơ cứng.
Công Tôn lão phu nhân hít một hơi, mỉm cười chua xót:“Đó cũng là quyết định sai lầm của ba con và mẹ, đã khiến con chịu ủy khuất nhiều rồi.”
“Không, ủy khuất thì trước kia có, bây giờ ở bên được cô ấy mới chính là chuyện tốt, không có uỷ khuất nào ở đây cả.” Hắn mò tay sang nắm lấy bàn tay mảnh dẻ thon thả của cô, đưa lên thấy hai chiếc vòng.
Mẹ hắn bất ngờ, rất nhanh khôi phục lại.
“Miễn con thấy vui vẻ là được.”
Công Tôn Dạ Uý nắm rất chặt tay Hoắc Uyển Ngưng, hơi ấm toát ra bao phủ mấy khớp tay tinh tế của cô, cô vẫn ngơ ngác nhìn hắn. Hắn lân la một mình trong khoảng không gian khác, tự mình hồi tâm chuyển ý, tự mình khôi phục tâm tính, nhìn Công Tôn lão phu nhân nhẹ nhàng gật đầu.
“Mọi chuyện bây giờ đã tốt, con cũng không muốn cứ tiếp tục như vậy hoài, phiền phức, mệt mỏi. Chuyện của hai đứa trẻ, Quân Hi là đứa con trai nuôi của con, Danny là thằng bé trầm tính kia… đứa bé năm đó Hoắc Uyển Ngưng mang thai cho con.”
Tình huống chuyển biến tốt, không còn xa mặt cách lòng, Công Tôn lão phu nhân mừng thầm, khoé miệng cười lên, vết chân chim mờ mờ bên khoé mắt lộ ra, vẫn giữ được nét từ tốn thanh tao đã ngấm vào xương máu.
“Đều tốt đều tốt, có hai đứa nhỏ đáng yêu thế này chúng ta đã mãn nguyện rồi. Từ giờ chúc các con hạnh phúc.”
Hoắc Uyển Ngưng nghe mẹ con họ xong chuyện, âm thầm thở phào ra.
Bây giờ mới thật sự là tốt.
Những điều hạnh phúc kế tiếp, trông chờ quá.
Công Tôn Dạ Uý ngồi trên xe trở về nhà từ công ty, tâm trạng thư thả, trông ngóng mau chóng về nhà với vợ con, khung cảnh mấy đứa con thơ ùa ra đu lên người hắn chào đón ba đi làm về, còn có cô vợ xinh đẹp chờ đợi sẵn, chỉ cần đến hôn một cái. Mọi sự mỏi mệt suốt cả ngày sẽ tiêu tán hết, hạnh phút đơn giản là vậy thôi.
Nhưng mà không ngờ hôm nay lạ hơn, trong ngôi biệt thự to lớn không nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa, không nghe tiếng vợ hắn thỉnh thoảng càu nhàu con cái. Quản gia đi ra mở cửa xe cho hắn, ông có hơi sốt sắng:“Thiếu gia, Lão phu nhân cùng Nhị thiếu gia đến…”
Hắn nghe thì cau mày, tâm trạng lăng tăng rơi xuống mười bậc, thở dài đi vào nhà.
Hai đứa nhỏ ngồi trên ghế thấy ba về thì ùa tới, hắn ôm hai cục cưng lên thơm má như thường lệ, sắc mặt sau đó âm trầm bế con đi đến ghế sofa ngồi xuống. Nhìn mẹ hắn với đứa em trai nuôi một lượt, lạnh nhạt hỏi:“Hai người đến đây có việc gì?”
Công Tôn phu nhân nhìn con trai, buồn bã không biết mở lời như thế nào. Đứa em trai nuôi kia cũng ngại ngùng, nói đơn giản:“Anh cả mới về.”
Bầu không khí nặng nề, gượng gạo vô cùng. Gian phòng khách rộng lớn ấm áp trở nên âm u…chẳng khác gì nghĩa trang.
Quản gia Đổng nhìn hắn, có chút khó xử. Mấy năm qua Công Tôn Dạ Uý cùng ba mẹ hắn chơi chiến tranh lạnh, cửa biệt thự Bạch Kim Uyển không hoan nghênh hai ông bà đến, nhưng mà giờ lại…
“Dạ Uý à, con bỏ qua cho chúng ta đi, được không, chúng ta xin lỗi con.” Công Tôn lão phu nhân thấp giọng hiền hậu, có phần cầu khẩn.
Hắn giữ vững sự trầm mặc, đáy mắt loé lên tia hờ hững, cánh tay dài vươn tới bưng tách trà nóng còn sẵn nhấp một hơi. Hồng trà thơm hương hoa, mùi trà dịu nhẹ, còn có cả mùi hương mặt trời loáng thoáng, bao nhiêu tinh túy gộp vào để pha ra một tách trà ngon miệng tao nhã. Kỳ thật, uống vào không còn mùi vị gì, nhạt nhẽo.
“Xin lỗi? Đơn giản vì muốn con dập tắt chiến tranh lạnh, hay vì hai đứa trẻ?”
Bà sững người lại, lắc đầu:“Chúng ta thực sự muốn con nguôi ngoai, đừng lạnh nhạt như vậy mãi, chúng ta chịu không nổi lâu.”
“Hai đứa trẻ…dĩ nhiên chúng ta rất mong ngóng, thậm chí muốn gặp đến phát bệnh. Nhưng giờ, con mới chính là hàng đầu của chúng ta.”
Giọng nói của bà kết thúc trong tĩnh lặng, ai ai cũng thấp mi không nói gì.
Quân Hi ngồi cạnh ba, kéo kéo li áo hắn hỏi nhỏ:“Ba ơi, bà ấy là ai vậy…khi nãy có nói là bà nội của con.”
Hắn nhìn Quân Hi lòng gợn lên mấy con sóng dữ dội, là ban đầu vì chuyện này hắn mới nhận nuôi thằng bé. Nuôi đến bây giờ mới cho ra thành quả đứa trẻ ngoan ngoãn, lanh lợi đáng yêu này đây. Hắn xoa đầu Quân Hi, nói:“Hai đứa các con đi lên lầu chơi đi, một lát ba lên tắm cho các con.”
Hai cục bông nghe lời, nối đuôi nhau chạy lên lầu tuy trong đầu rất tò mò chuyện gì đang xảy ra.
Nụ cười hiếm hoi xuất hiện trước mặt Công Tôn lão phu nhân sớm vụt tắt khi tụi trẻ khuất dạng trên tầng hai.
Công Tôn Dạ Uý ngồi nghiêm túc suy nghĩ, hồi sau quay mặt nhìn Hoắc Uyển Ngưng.
Cô giật mình, giương đôi mắt ngơ ngác biểu tình.
“Trước khi con về, chắc hẳn mẹ cũng đã nói chuyện với cô ấy.”
Bà đáp: “Phải.”
Bỗng nhiên hắn cười lạnh, tự trào phúng bản thân.
“Đây là người bảy năm trước ba mẹ ép con lấy, sống chung hai năm không hoà hợp. Ngày nào cũng khó chịu ngột ngạt với chính căn nhà mình. Nhưng lạ lùng thay, duyên định nào đó khiến con lại yêu cô ấy. Cuối cùng cũng vừa ý ba mẹ.”
Hắn nói vu vơ vô định, không nhìn ra thâm ý nào sâu xa trong lời nói. Trên mặt vẫn là nét anh tuấn ngạo kiều, đôi mắt màu nâu lạnh cụp xuống, mũi cao, môi mỏng; ngũ quan lạnh tanh đơ cứng.
Công Tôn lão phu nhân hít một hơi, mỉm cười chua xót:“Đó cũng là quyết định sai lầm của ba con và mẹ, đã khiến con chịu ủy khuất nhiều rồi.”
“Không, ủy khuất thì trước kia có, bây giờ ở bên được cô ấy mới chính là chuyện tốt, không có uỷ khuất nào ở đây cả.” Hắn mò tay sang nắm lấy bàn tay mảnh dẻ thon thả của cô, đưa lên thấy hai chiếc vòng.
Mẹ hắn bất ngờ, rất nhanh khôi phục lại.
“Miễn con thấy vui vẻ là được.”
Công Tôn Dạ Uý nắm rất chặt tay Hoắc Uyển Ngưng, hơi ấm toát ra bao phủ mấy khớp tay tinh tế của cô, cô vẫn ngơ ngác nhìn hắn. Hắn lân la một mình trong khoảng không gian khác, tự mình hồi tâm chuyển ý, tự mình khôi phục tâm tính, nhìn Công Tôn lão phu nhân nhẹ nhàng gật đầu.
“Mọi chuyện bây giờ đã tốt, con cũng không muốn cứ tiếp tục như vậy hoài, phiền phức, mệt mỏi. Chuyện của hai đứa trẻ, Quân Hi là đứa con trai nuôi của con, Danny là thằng bé trầm tính kia… đứa bé năm đó Hoắc Uyển Ngưng mang thai cho con.”
Tình huống chuyển biến tốt, không còn xa mặt cách lòng, Công Tôn lão phu nhân mừng thầm, khoé miệng cười lên, vết chân chim mờ mờ bên khoé mắt lộ ra, vẫn giữ được nét từ tốn thanh tao đã ngấm vào xương máu.
“Đều tốt đều tốt, có hai đứa nhỏ đáng yêu thế này chúng ta đã mãn nguyện rồi. Từ giờ chúc các con hạnh phúc.”
Hoắc Uyển Ngưng nghe mẹ con họ xong chuyện, âm thầm thở phào ra.
Bây giờ mới thật sự là tốt.
Những điều hạnh phúc kế tiếp, trông chờ quá.