Chương 71: Ngoại truyện sau kết (1) : Đăng ký kết hôn
Công Tôn Dạ Uý và Hoắc Uyển Ngưng cũng phải yêu đương trước đã, tình hồng ngọt ngào chặt chẽ, Hoắc Uyển Ngưng cũng sinh ra lười biếng không muốn đi làm, ở nhà Công Tôn Dạ Uý nuôi ~
Lục Tư Nại thấy cô xin nghỉ làm dài hạn muốn khóc thét, nghe tin cô yêu đương rồi… có chút đau lòng, suy cho cùng từ ban đầu anh đã đón được cô không mở cửa trái tim với anh thì sớm muộn cũng sẽ có con đường khác cho bản thân. Chỉ là anh ta không biết, con đường ấy là con đường cũ cô đã đi qua, bây giờ trở về lại, đón mật ngọt yêu thương cùng gia đình nhỏ của mình. Đúng là anh ta không có số làm cha dượng Danny mà.
“…”
Công Tôn Dạ Uý bắt cô ở nhà chơi kia mà, thường ngày quá ham vợ thì sẽ mang vợ đi lên công ty làm việc luôn. Nhân viên nhìn thấy bạn gái sếp ban đầu cũng chỉ là nghênh đón lịch sự, sau cũng nhận ra đó là vợ cũ đã ly hôn của sếp trước kia, bây giờ nối lại tình xưa. Sếp có tình yêu vào trông cũng dễ chịu hơn, hay cười hơn chút, chỉ riêng vậy thôi đám nhân viên cũng đã muốn quỳ lạy Hoắc Uyển Ngưng rồi đội cô lên đầu luôn rồi.
Người ngạc nhiên nhất là Bạch Vận…
“Chà, không ngờ Thiếu gia nhà mình lại yêu lại Phu nhân, không ngờ.”
Lý Nhan ngồi đối diện, nhấp một ngụm cà phê, hiển nhiên nói:“Thôi thì anh ta cũng đã yêu người anh ta chọn, anh ngớ ngẩn chi nữa. Anh lo mà chú ý em đây này.”
À thì, trước kia Lý Nhan hay làm mình làm mẩy với Công Tôn Dạ Uý cũng là gia đình ép, sau cùng thấy bản thân bị quay mòng mòng bởi chính cái suy nghĩ áp đặt của gia đình nên quyết định buôn lỏng, yêu theo ý mình. Từ đó thoải mái hơn nhiều, vừa hay cô ta vừa mắt Bạch Vận, mà Bạch Vận cùng biết để ý con gái người ta từ lâu. Tiến triển sau đó tốt đẹp khỏi phải bàn.
Trong công ty có cặp đôi của sếp, cặp của Bạch Vận và Lý Nhan, đôi khi còn có thêm cặp đôi của bạn sếp là Phong Dực và Hàn Ly. Ai ai cũng có tình yêu riêng, điểm chung là sủng thê, nhân viên nhìn ngoài ước ao còn phải ăn cẩu lương hằng ngày.
Phòng chủ tịch huyên náo ồn ào, từ trong có thể bay ra mấy cái trái tim mặn nồng.
Bạch Vận và Lý Nhan hôm nay xúng xính đi hẹn hò rồi, xin nghỉ phép.
Công ty còn lại hai cặp, mức độ cẩu lương rải ra không giảm bao nhiêu.
“Hàn Ly cậu xem xem, nơi này đẹp thật đúng không?”
“Phải phải, phong cảnh thoáng mát hữu tình, thật đẹp, muốn đến đó chơi quá đi.”
Hai cô gái còn nguyên trạng đồ ngủ hình thú, ngồi cuộn mình trên sofa phòng làm việc của Công Tôn Dạ Uý thảo luận về mấy nơi du lịch.
Phong Dực ra dáng hôn quân nói với Hàn Ly:“Em thích thì đi, không cần phải đắng đo gì hết, chồng em dư tiền.”
Cô nàng hôn gió qua cho anh, bày đặt ngại ngùng như mới yêu.
“Trời ạ, hai người yêu nhau hơn năm năm rồi đấy, bộ dạng này là sao đây hả?”
Hàn Ly ôm tim, khuôn mặt hồng hào cảm khái:“Thì là yêu nhiều nó thế đây, ôi…lão Phong lãng mạn chết đi được.”
Công Tôn Dạ Uý liếc nhìn Phong Dực, anh ta nở mũi lắm, còn hắn thì chậc lưỡi:“Chỉ có thế thôi à, bộ không dẫn bạn gái cậu đi đâu chơi cho hoành tráng được hay sao?”
Phong Dực điềm nhiên rút trong túi xách của Hàn Ly ra hai cái cuốn sổ đỏ minh chứng đã đăng ký kết hôn, anh ta cười khinh thường hắn:“Không phải bạn gái, ông đây đã đăng ký kết hôn với cô ấy rồi.”
Công Tôn Dạ Uý tròn mắt nhìn hai cuốn sổ đỏ chót nằm trong tay Phong Dực. “Sao bảo mới cầu hôn thôi?”
“Ha, là tốc độ của ông đây nhanh, bé cưng nhà ông lù lù như thế, phải nhanh chóng, không thôi chịu không nổi.”
Hắn đứng bậc dậy, ánh mắt ai oán gấp gáp nhìn Hoắc Uyển Ngưng:“Tiểu Ngưng, chúng ta đi đăng ký kết hôn, ngay bây giờ, anh không thể thua lão Phong được.”
Hoắc Uyển Ngưng cười gượng, thấp mi không quan tâm, “Gấp làm gì, em không chạy mất được. Cũng đã sinh cho anh một thằng con lớn tướng rồi còn sợ thua kém người khác sao?” Cô liếc nhìn Phong Dực, phải lấy lại ưu thế cho lão công nhà mình mới được.
Công Tôn Dạ Uý sững ra, cười đắc chí.
“Ừ nhỉ, con tôi đã đi mẫu giáo, không những một đứa mà cả hai đứa rồi, cũng sắp vào tiểu học. Con cậu đâu?”
Phong Dực bị nói cho xịt keo cứng họng, tủi thân qua ôm Hàn Ly vào lòng, lầm bầm bên tai cô nàng:“Em nhìn đi, vợ chồng bọn họ song kiếm hợp bích bắt nạt anh. Chúng ta cũng mau sinh bảo bảo thôi bé cưng.”
Hàn Ly thơm lên má anh, nói:“Xin lỗi ông xã à, chờ chút nữa…Hay là sau khi tổ chức hôn lễ đi, chúng ta sinh.”
Phong Dực ánh lên vẻ vui mừng, phần nào cũng an ủi được con tim bé bỏng. Anh đứng lên bế ngang Hàn Ly trở ra ngoài, Công Tôn Dạ Uý hỏi:“Đi đâu đấy?”
“Ông đây đi làm chuyện cần làm.”
Cánh cửa phòng đóng sầm lại, cặp uyên ương khuất bóng, hai người còn lại trong phòng nhìn nhau cười.
“Thật là hết nói nổi, đàn ông các anh đều nôn nóng như nhau, hơn thua cả chuyện này.” Hoắc Uyển Ngưng bất lực than thở.
Hắn nhào tới ôm cô, hít hà mùi của vợ, lâu sau nói với vẻ ủy khuất dỗi hờn:“Vợ à… đi đăng ký kết hôn thôi, nha? Anh chịu không nổi đâu.”
Hoắc Uyển Ngưng mũi lòng xoa nhẹ lên đỉnh đầu anh, dịu dàng cưng chiều. “Được.”
Chỉ cần một từ thế thôi hắn liền khôi phục tinh thần, hăng hái mang cô đi. Ngay trưa hôm đó đã hoàn thành xong thủ tục các thứ đăng ký kết hôn, cả ngày sau đó cứ tủm tỉm cười như đứa ngốc.
Lục Tư Nại thấy cô xin nghỉ làm dài hạn muốn khóc thét, nghe tin cô yêu đương rồi… có chút đau lòng, suy cho cùng từ ban đầu anh đã đón được cô không mở cửa trái tim với anh thì sớm muộn cũng sẽ có con đường khác cho bản thân. Chỉ là anh ta không biết, con đường ấy là con đường cũ cô đã đi qua, bây giờ trở về lại, đón mật ngọt yêu thương cùng gia đình nhỏ của mình. Đúng là anh ta không có số làm cha dượng Danny mà.
“…”
Công Tôn Dạ Uý bắt cô ở nhà chơi kia mà, thường ngày quá ham vợ thì sẽ mang vợ đi lên công ty làm việc luôn. Nhân viên nhìn thấy bạn gái sếp ban đầu cũng chỉ là nghênh đón lịch sự, sau cũng nhận ra đó là vợ cũ đã ly hôn của sếp trước kia, bây giờ nối lại tình xưa. Sếp có tình yêu vào trông cũng dễ chịu hơn, hay cười hơn chút, chỉ riêng vậy thôi đám nhân viên cũng đã muốn quỳ lạy Hoắc Uyển Ngưng rồi đội cô lên đầu luôn rồi.
Người ngạc nhiên nhất là Bạch Vận…
“Chà, không ngờ Thiếu gia nhà mình lại yêu lại Phu nhân, không ngờ.”
Lý Nhan ngồi đối diện, nhấp một ngụm cà phê, hiển nhiên nói:“Thôi thì anh ta cũng đã yêu người anh ta chọn, anh ngớ ngẩn chi nữa. Anh lo mà chú ý em đây này.”
À thì, trước kia Lý Nhan hay làm mình làm mẩy với Công Tôn Dạ Uý cũng là gia đình ép, sau cùng thấy bản thân bị quay mòng mòng bởi chính cái suy nghĩ áp đặt của gia đình nên quyết định buôn lỏng, yêu theo ý mình. Từ đó thoải mái hơn nhiều, vừa hay cô ta vừa mắt Bạch Vận, mà Bạch Vận cùng biết để ý con gái người ta từ lâu. Tiến triển sau đó tốt đẹp khỏi phải bàn.
Trong công ty có cặp đôi của sếp, cặp của Bạch Vận và Lý Nhan, đôi khi còn có thêm cặp đôi của bạn sếp là Phong Dực và Hàn Ly. Ai ai cũng có tình yêu riêng, điểm chung là sủng thê, nhân viên nhìn ngoài ước ao còn phải ăn cẩu lương hằng ngày.
Phòng chủ tịch huyên náo ồn ào, từ trong có thể bay ra mấy cái trái tim mặn nồng.
Bạch Vận và Lý Nhan hôm nay xúng xính đi hẹn hò rồi, xin nghỉ phép.
Công ty còn lại hai cặp, mức độ cẩu lương rải ra không giảm bao nhiêu.
“Hàn Ly cậu xem xem, nơi này đẹp thật đúng không?”
“Phải phải, phong cảnh thoáng mát hữu tình, thật đẹp, muốn đến đó chơi quá đi.”
Hai cô gái còn nguyên trạng đồ ngủ hình thú, ngồi cuộn mình trên sofa phòng làm việc của Công Tôn Dạ Uý thảo luận về mấy nơi du lịch.
Phong Dực ra dáng hôn quân nói với Hàn Ly:“Em thích thì đi, không cần phải đắng đo gì hết, chồng em dư tiền.”
Cô nàng hôn gió qua cho anh, bày đặt ngại ngùng như mới yêu.
“Trời ạ, hai người yêu nhau hơn năm năm rồi đấy, bộ dạng này là sao đây hả?”
Hàn Ly ôm tim, khuôn mặt hồng hào cảm khái:“Thì là yêu nhiều nó thế đây, ôi…lão Phong lãng mạn chết đi được.”
Công Tôn Dạ Uý liếc nhìn Phong Dực, anh ta nở mũi lắm, còn hắn thì chậc lưỡi:“Chỉ có thế thôi à, bộ không dẫn bạn gái cậu đi đâu chơi cho hoành tráng được hay sao?”
Phong Dực điềm nhiên rút trong túi xách của Hàn Ly ra hai cái cuốn sổ đỏ minh chứng đã đăng ký kết hôn, anh ta cười khinh thường hắn:“Không phải bạn gái, ông đây đã đăng ký kết hôn với cô ấy rồi.”
Công Tôn Dạ Uý tròn mắt nhìn hai cuốn sổ đỏ chót nằm trong tay Phong Dực. “Sao bảo mới cầu hôn thôi?”
“Ha, là tốc độ của ông đây nhanh, bé cưng nhà ông lù lù như thế, phải nhanh chóng, không thôi chịu không nổi.”
Hắn đứng bậc dậy, ánh mắt ai oán gấp gáp nhìn Hoắc Uyển Ngưng:“Tiểu Ngưng, chúng ta đi đăng ký kết hôn, ngay bây giờ, anh không thể thua lão Phong được.”
Hoắc Uyển Ngưng cười gượng, thấp mi không quan tâm, “Gấp làm gì, em không chạy mất được. Cũng đã sinh cho anh một thằng con lớn tướng rồi còn sợ thua kém người khác sao?” Cô liếc nhìn Phong Dực, phải lấy lại ưu thế cho lão công nhà mình mới được.
Công Tôn Dạ Uý sững ra, cười đắc chí.
“Ừ nhỉ, con tôi đã đi mẫu giáo, không những một đứa mà cả hai đứa rồi, cũng sắp vào tiểu học. Con cậu đâu?”
Phong Dực bị nói cho xịt keo cứng họng, tủi thân qua ôm Hàn Ly vào lòng, lầm bầm bên tai cô nàng:“Em nhìn đi, vợ chồng bọn họ song kiếm hợp bích bắt nạt anh. Chúng ta cũng mau sinh bảo bảo thôi bé cưng.”
Hàn Ly thơm lên má anh, nói:“Xin lỗi ông xã à, chờ chút nữa…Hay là sau khi tổ chức hôn lễ đi, chúng ta sinh.”
Phong Dực ánh lên vẻ vui mừng, phần nào cũng an ủi được con tim bé bỏng. Anh đứng lên bế ngang Hàn Ly trở ra ngoài, Công Tôn Dạ Uý hỏi:“Đi đâu đấy?”
“Ông đây đi làm chuyện cần làm.”
Cánh cửa phòng đóng sầm lại, cặp uyên ương khuất bóng, hai người còn lại trong phòng nhìn nhau cười.
“Thật là hết nói nổi, đàn ông các anh đều nôn nóng như nhau, hơn thua cả chuyện này.” Hoắc Uyển Ngưng bất lực than thở.
Hắn nhào tới ôm cô, hít hà mùi của vợ, lâu sau nói với vẻ ủy khuất dỗi hờn:“Vợ à… đi đăng ký kết hôn thôi, nha? Anh chịu không nổi đâu.”
Hoắc Uyển Ngưng mũi lòng xoa nhẹ lên đỉnh đầu anh, dịu dàng cưng chiều. “Được.”
Chỉ cần một từ thế thôi hắn liền khôi phục tinh thần, hăng hái mang cô đi. Ngay trưa hôm đó đã hoàn thành xong thủ tục các thứ đăng ký kết hôn, cả ngày sau đó cứ tủm tỉm cười như đứa ngốc.