Chương 66: Hoắc Uyển Ngưng, tôi yêu em
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A Dực?”
“Tôi nghe Bạch Vận nói Quân Hi bị bắt cóc, còn bị thương, thằng bé sao rồi?” Phong Dực bước lại gần hỏi Công Tôn Dạ Uý, ánh mắt sau một giây lại đổ dồn vào Hoắc Uyển Ngưng bên cạnh. Nghe được một lời xác nhận ổn thoả từ Công Tôn Dạ Uý anh ta nghiêng mặt sang Hoắc Uyển Ngưng mỉm cười, “Cô là…Hoắc Uyển Ngưng phải không? Lâu rồi không gặp.”
“À phải, cũng lâu.”
Ba người đứng tán gẫu mấy câu, Phong Dực lại dở chứng nhiều chuyện, vuốt vuốt cằm đắc ý hỏi:“Hai người sao lại ở cùng nhau thế này, tính nối lại tình xưa à.”
Hai người có chút chột dạ, đều đồng thời phủ nhận, nhưng hình như không có sức thuyết phục nào với con mọt chuyên hóng hớt như Phong Dực.
Công Tôn Dạ Uý:“Phải rồi, ban nãy em định nói cái gì với tôi?”
Hoắc Uyển Ngưng sực nhớ ra chuyện về Danny, cô hơi ái ngại, lắc đầu:“Không có gì hết, chúng ta lại nói sau.”
Nhận ra kỳ đà cản mũi kia đang vô cùng tò mò chuyện hai người, Công Tôn Dạ Uý ghét bỏ đẩy anh ta ra:“Anh rời đi chút, chúng tôi có chuyện quan trọng muốn nói riêng.”
Phong Dực cười xoà:’'Có sắc liền khinh bạn, cậu cũng vô tình quá đó."
Nói xong anh bỏ đi tìm Quân Hi để hai người riêng tư.
“…”
“Được rồi, em nói đi, không có Phong Dực nghe đâu.”
Hoắc Uyển Ngưng sờ sờ chóp mũi, lưỡng lự xem nên nói ngay bây giờ hay chờ đợi thêm thời gian nữa. Cô xoay người bảo anh ra ngoài mua chút gì đó cho hai bạn nhỏ, ngồi trên xe Công Tôn Dạ Uý lái đi cô trầm mặc rất lâu, nghĩ ngợi về chuyện của con trai. Đội trinh sát đặc nhiệm lần mò ra chỗ Chúc Tùy Sơ đưa Quân Hi đi, vừa hay Bạch Vận cùng Bạch Viêm cũng đang trên đường cùng đi, bọn họ khi đó mới thấy Danny còn an toàn. Con trai cưng đã không sao, nhưng cô quyết không bỏ qua cho cô ả Chúc Tùy Sơ kia.
Bầu không khí trong xe vốn không thông thoáng là mấy, cộng vào hai con người tính tình ít nói lại lạnh lùng càng thêm tĩnh lặng, khó thở.
Công Tôn Dạ Uý vừa xoay vô lăng rẻ sang một con đường khác, mở lời:“Người bắt cóc hai đứa trẻ là Chúc Tùy Sơ, tôi sẽ không để yên cho cô ta đâu.”
Cô nhắm mắt gật đầu chuyện hiển nhiên:“Tất nhiên, động vào con tôi thì nào có vụ yên ổn.”
Hắn quan sát kính chiếu hậu trong xe, nhìn thấy gương mặt đanh đá cùng cương nhị của cô thán một câu:“Bá đạo thật.”
“Hả?”
“Không có gì.”
Công Tôn Dạ Uý im lặng mấy giây, lại từ từ nói:“Về cô ta em cứ toàn tâm để tôi xử lý có được không? Tôi nhịn không nổi.”
Hoắc Uyển Ngưng liếc mắt đưa tình:“Công Tôn tổng quả là vì con bất chấp, mà nói nhé, xử lý không hợp tình thì tôi cũng không tha cho anh đâu.”
“Đều được, muốn làm gì tôi cũng được, tùy em định đoạt.”
“Ha, thật biết ý.”
Điện thoại của Hoắc Uyển Ngưng rung chuông trong túi xách, cô bắt máy, giọng nói sốt sắng của Hàn Ly oanh tạc bên tai:“Tiểu Ngưng, Danny sao rồi, thằng nhóc có bị làm sao không?”
Cô thoáng nhăn mày, nhích cái điện thoại ra xa màn nhĩ của mình để bảo toàn, “Đều ổn cả, ai nói cậu nghe chuyện này đấy?”
“Lục Tư Nại.”
Khoé mắt Hoắc Uyển Ngưng giật giật, giả vờ mắng:“Anh ta cũng nhiều chuyện quá đi.”
“Bây giờ cậu với thằng bé ở đâu?” Hàn Ly hỏi.
“Danny đang ở bệnh viện AX, còn mình thì đi mua đồ ăn cho nó.”
"Bệnh viện hả, sao cậu bảo không bị gì?’’ Hàn Ly lại lần nữa hét lên, cô nàng này dường như nghe đến cái gì liên quan đến Danny là kịch liệt như vậy.
“Nó đi thăm bạn bè của nó, là một cậu bé bị bắt chung với con mình.”
Hàn Ly nhớ ra cái gì đó, bắt đầu liên kết lại các chi tiết mình đã được biết:“Sao mà nghe quen quá vậy? Bạn trai mình, Phong Dực ấy cũng đi thăm con trai của bạn bị bắt cóc, có phải…”
Hoắc Uyển Ngưng ấn ấn mi tâm, “Ừ, đúng rồi đó. Giờ mình đang cùng ba cậu bé đó ngồi cùng một xe đây này.”
Hàn Ly:"…" Hể, cô mới vừa nghe nói cái gì thế này?
“Thôi không nói nữa, cúp nha, sắp tới siêu thị rồi.”
Hoắc Uyển Ngưng tắt máy cái rụp, mặc cho Hàn Ly còn quá nhiều câu hỏi chưa kịp hỏi.
“…”
“Bạn em sao?”
“Ừm, đúng đó.”
Xe vừa hay cũng đã vào được chỗ đỗ xe siêu thị, như lần cũ, hắn bước xuống trước mở cửa xe đón tay cô đi ra, tinh tế và ga lăng vô cùng.
Bước vào cửa siêu thị đã thấy tiếng pháo giấy nhiều màu bắn cái xoẹt qua đầu, hai người ngơ ngác ngước lên, một vị nhân viên cười rạng rỡ hiếu khách:“Chúc mừng hai vị, hai vị chính là cặp đôi thứ 99 vào siêu thị này. Ngày hôm nay cũng là ngày kỉ niệm tròn một năm khai trương của siêu thị, chúng tôi có một món quà nhỏ tặng đến hai vị, mong hai vị không chê.”
Nghe hài chữ cặp đôi này Hoắc Uyển Ngưng thoe phản xạ muốn giải thích, nhưng lời chưa ra đã bị Công Tôn Dạ Uý phản bác:“Thành thật cảm ơn.” Bàn tay đang bơ vơ cũng bị bàn tay to lớn ấm áp của người nắm lấy, còn lịch sự nhận lấy món quà rồi cảm ơn.
Hai người đi vào quầy bán bánh ngọt, Công Tôn Dạ Uý vẫn chưa có ý định thả tay Hoắc Uyển Ngưng, cô thì ngẩn ra rồi nắm lấy li áo hắn hỏi:“Anh, sao lại nhận…cặp đôi, chúng ta đâu phải.”
Hắn quay mặt, suy tính điều gì đó rồi thẳng thắn nói láo:“Không nên phụ tấm lòng của người khác.”
Cô bĩu môi:“Công Tôn tổng nhà anh mà sợ phụ lòng người khác, cũng hào sản nhận một món quà giá trị không lớn như này… cũng lạ quá ha.”
Công Tôn Dạ Uý phá lệ cười thành tiếng, không ngại ngần mà véo cặp má láng mịn của cô:“Không cần phải để ý tiểu tiết đâu.”
Hoắc Uyển Ngưng nghe xong tiết kiệm lời nói, lặng thin tới kệ hàng ngắm nghía qua mấy món bánh kem nhỏ. Hắn nhìn chăm chú góc nghiêng mặt cô, nhìn đến hồn bay tám phía. Cô gái có sường mặt đẹp đẽ, mũi khá cao, da trắng khoẻ khoắn, lại có một nốt ruồi nhỏ duyên dáng lấp ló bên man tai mà khi cô vén tóc lên mới thấy. Hắn nhìn rất lâu, hoàn toàn bị cô hút lấy tâm tư, đồng tử màu nâu đất ngây dại trước vẻ đẹp của nàng thơ trong tim. Cô bị nhìn cũng phát giác ra, đơn thuần đưa mắt nhìn lại.
“Anh sao vậy, bộ mặt tôi dính cái gì rất lạ sao?”
Hắn ngại ngùng một tay che miệng, lắp bắp nói:“À ừ không có, không có gì hết.”
“Thế sao anh nhìn tôi nhiều vậy, tôi biết đó nha.” Cô ghé mắt lại gần nhìn hắn, khoảng cách gần đến mức cô chú ý liền có thể nghe được nhịp tim đang đập rộn ràng của hắn, chóp mũi gọn gàng muốn động trúng cằm của người đàn ông.
Công Tôn Dạ Uý lập tức xoay mặt qua hướng khác, mặt đỏ bừng bừng.
“Bị sao vậy ta?” Hoắc Uyển Ngưng lầm bầm.
Hắn thẹn quá đành miễn cưỡng rời bỏ bàn tay đầy thương nhớ của cô ra, viện một lý do:“Tôi đi mua sữa cho tụi nhỏ.”
Bàn tay cô sau một hồi bị chiếm hữu giờ được thả ra, khí lạnh từ điều hoà trong siêu thị len lói vào các kẽ tay, có chút lạnh. Mồ hôi ấm cũng từ từ mát mẻ.
Nói là đi mua sữa nhưng người nào đó vừa rời tay người thường đã thấy trống vắng, hắn lại lẳng lặng tiến lại gần nắm tiếp, Hoắc Uyển Ngưng thắc mắc:"Sao anh bảo đi mua sữa?’’
“Không có loại Quân Hi hay uống.”
“Hửm, thật sao?”
Hắn tỉnh bơ, cầm một hộp bánh kem bơ lên nói:“Em không tin tôi á? Thằng nhóc ở nhà đều uống sữa nhập khẩu, loại đó ở đây không có.”
“Thế thì từ đầu anh đi tìm làm gì, phí sức.”
“Quả thực vậy.” Hắn gật đầu.
…
Hai người túi lớn túi bé trong xe hàng đẩy ra, trời đã sập tối đen như mực, sao trăng sáng ngời đều ồ ạt kéo nhau ra giăng lưới trên trời.
Làn gió lành lạnh thổi qua, ngày nóng đêm lạnh, Hoắc Uyển Ngưng khẽ giấu hai tay ra sau lưng tránh gió. Công Tôn Dạ Uý thấy chỉ kéo tay cô, nắm thật chặt để ủ ấm.
Cô gái nhỏ giương đôi mắt nai long lanh lên nhìn, cũng thật cảm động à nha.
Để đồ vào cốp xe cả rồi hắn lại lôi hộp quà nhỏ được siêu thị tặng, mở ra là một cặp vòng đôi được thiết kế tinh xảo.
Hoắc Uyển Ngưng tròn mắt:“Oa, thật đẹp quá.”
Đôi vòng màu bạc có treo khuyên và mấy cái phụ kiện nho nhỏ, một cái có hạt ngọc màu xanh một cái có màu hồng. Hắn lấy nó ra, đeo cái màu hồng lên cổ tay cô, cái còn lại tự đeo lên cho chính mình. Hai cái vòng ánh lên nhũ quang lấp lánh, nam châm ẩn trong phụ kiện hít lại với nhau.
“Ồ, có thể hít nhau lại kìa.”
Hắn đưa cổ tay mình lên hướng về ánh trăng khuyết lung linh, ý vị thâm trường nhìn người con gái, khi cô đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì, hắn ôm cô vào lòng. Giấu cô gọn trong vòng tay vững chãi, hai chiếc vòng tay vẫn dính lấy nhau, hắn thấp giọng nỉ non:“Hoắc Uyển Ngưng à.”
“Hả?”
“Tôi yêu em.”
Đại não cập nhật thông tin, vai cô run lên một đợt nhỏ nhẹ nhàng. Thật không tin vào những gì tai mình nghe, cô lùi chân tránh khỏi lồng ngực hắn.
“Anh nói cái gì?”
Hắn giữ nguyên lập trường, đưa ngón tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, “Em không nghe nhầm, tôi nói, tôi yêu em.”
Trái tim của cô gái giờ đây mong manh nảy lên một nhịp, cô nhìn hắn, không biết nên nói gì.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc thất thường này làm hắn đặc biệt chờ đợi, nghe chưa ra câu hồi âm hắn nhoẻn miệng cười. “Không cần vội vàng, từ từ suy nghĩ kĩ nhé, về chuyện làm người yêu tôi, có được không?”
Hoắc Uyển Ngưng:"…"
Xúc động quá, a~
*****
(Hình ảnh minh họa chiếc vòng.)
“A Dực?”
“Tôi nghe Bạch Vận nói Quân Hi bị bắt cóc, còn bị thương, thằng bé sao rồi?” Phong Dực bước lại gần hỏi Công Tôn Dạ Uý, ánh mắt sau một giây lại đổ dồn vào Hoắc Uyển Ngưng bên cạnh. Nghe được một lời xác nhận ổn thoả từ Công Tôn Dạ Uý anh ta nghiêng mặt sang Hoắc Uyển Ngưng mỉm cười, “Cô là…Hoắc Uyển Ngưng phải không? Lâu rồi không gặp.”
“À phải, cũng lâu.”
Ba người đứng tán gẫu mấy câu, Phong Dực lại dở chứng nhiều chuyện, vuốt vuốt cằm đắc ý hỏi:“Hai người sao lại ở cùng nhau thế này, tính nối lại tình xưa à.”
Hai người có chút chột dạ, đều đồng thời phủ nhận, nhưng hình như không có sức thuyết phục nào với con mọt chuyên hóng hớt như Phong Dực.
Công Tôn Dạ Uý:“Phải rồi, ban nãy em định nói cái gì với tôi?”
Hoắc Uyển Ngưng sực nhớ ra chuyện về Danny, cô hơi ái ngại, lắc đầu:“Không có gì hết, chúng ta lại nói sau.”
Nhận ra kỳ đà cản mũi kia đang vô cùng tò mò chuyện hai người, Công Tôn Dạ Uý ghét bỏ đẩy anh ta ra:“Anh rời đi chút, chúng tôi có chuyện quan trọng muốn nói riêng.”
Phong Dực cười xoà:’'Có sắc liền khinh bạn, cậu cũng vô tình quá đó."
Nói xong anh bỏ đi tìm Quân Hi để hai người riêng tư.
“…”
“Được rồi, em nói đi, không có Phong Dực nghe đâu.”
Hoắc Uyển Ngưng sờ sờ chóp mũi, lưỡng lự xem nên nói ngay bây giờ hay chờ đợi thêm thời gian nữa. Cô xoay người bảo anh ra ngoài mua chút gì đó cho hai bạn nhỏ, ngồi trên xe Công Tôn Dạ Uý lái đi cô trầm mặc rất lâu, nghĩ ngợi về chuyện của con trai. Đội trinh sát đặc nhiệm lần mò ra chỗ Chúc Tùy Sơ đưa Quân Hi đi, vừa hay Bạch Vận cùng Bạch Viêm cũng đang trên đường cùng đi, bọn họ khi đó mới thấy Danny còn an toàn. Con trai cưng đã không sao, nhưng cô quyết không bỏ qua cho cô ả Chúc Tùy Sơ kia.
Bầu không khí trong xe vốn không thông thoáng là mấy, cộng vào hai con người tính tình ít nói lại lạnh lùng càng thêm tĩnh lặng, khó thở.
Công Tôn Dạ Uý vừa xoay vô lăng rẻ sang một con đường khác, mở lời:“Người bắt cóc hai đứa trẻ là Chúc Tùy Sơ, tôi sẽ không để yên cho cô ta đâu.”
Cô nhắm mắt gật đầu chuyện hiển nhiên:“Tất nhiên, động vào con tôi thì nào có vụ yên ổn.”
Hắn quan sát kính chiếu hậu trong xe, nhìn thấy gương mặt đanh đá cùng cương nhị của cô thán một câu:“Bá đạo thật.”
“Hả?”
“Không có gì.”
Công Tôn Dạ Uý im lặng mấy giây, lại từ từ nói:“Về cô ta em cứ toàn tâm để tôi xử lý có được không? Tôi nhịn không nổi.”
Hoắc Uyển Ngưng liếc mắt đưa tình:“Công Tôn tổng quả là vì con bất chấp, mà nói nhé, xử lý không hợp tình thì tôi cũng không tha cho anh đâu.”
“Đều được, muốn làm gì tôi cũng được, tùy em định đoạt.”
“Ha, thật biết ý.”
Điện thoại của Hoắc Uyển Ngưng rung chuông trong túi xách, cô bắt máy, giọng nói sốt sắng của Hàn Ly oanh tạc bên tai:“Tiểu Ngưng, Danny sao rồi, thằng nhóc có bị làm sao không?”
Cô thoáng nhăn mày, nhích cái điện thoại ra xa màn nhĩ của mình để bảo toàn, “Đều ổn cả, ai nói cậu nghe chuyện này đấy?”
“Lục Tư Nại.”
Khoé mắt Hoắc Uyển Ngưng giật giật, giả vờ mắng:“Anh ta cũng nhiều chuyện quá đi.”
“Bây giờ cậu với thằng bé ở đâu?” Hàn Ly hỏi.
“Danny đang ở bệnh viện AX, còn mình thì đi mua đồ ăn cho nó.”
"Bệnh viện hả, sao cậu bảo không bị gì?’’ Hàn Ly lại lần nữa hét lên, cô nàng này dường như nghe đến cái gì liên quan đến Danny là kịch liệt như vậy.
“Nó đi thăm bạn bè của nó, là một cậu bé bị bắt chung với con mình.”
Hàn Ly nhớ ra cái gì đó, bắt đầu liên kết lại các chi tiết mình đã được biết:“Sao mà nghe quen quá vậy? Bạn trai mình, Phong Dực ấy cũng đi thăm con trai của bạn bị bắt cóc, có phải…”
Hoắc Uyển Ngưng ấn ấn mi tâm, “Ừ, đúng rồi đó. Giờ mình đang cùng ba cậu bé đó ngồi cùng một xe đây này.”
Hàn Ly:"…" Hể, cô mới vừa nghe nói cái gì thế này?
“Thôi không nói nữa, cúp nha, sắp tới siêu thị rồi.”
Hoắc Uyển Ngưng tắt máy cái rụp, mặc cho Hàn Ly còn quá nhiều câu hỏi chưa kịp hỏi.
“…”
“Bạn em sao?”
“Ừm, đúng đó.”
Xe vừa hay cũng đã vào được chỗ đỗ xe siêu thị, như lần cũ, hắn bước xuống trước mở cửa xe đón tay cô đi ra, tinh tế và ga lăng vô cùng.
Bước vào cửa siêu thị đã thấy tiếng pháo giấy nhiều màu bắn cái xoẹt qua đầu, hai người ngơ ngác ngước lên, một vị nhân viên cười rạng rỡ hiếu khách:“Chúc mừng hai vị, hai vị chính là cặp đôi thứ 99 vào siêu thị này. Ngày hôm nay cũng là ngày kỉ niệm tròn một năm khai trương của siêu thị, chúng tôi có một món quà nhỏ tặng đến hai vị, mong hai vị không chê.”
Nghe hài chữ cặp đôi này Hoắc Uyển Ngưng thoe phản xạ muốn giải thích, nhưng lời chưa ra đã bị Công Tôn Dạ Uý phản bác:“Thành thật cảm ơn.” Bàn tay đang bơ vơ cũng bị bàn tay to lớn ấm áp của người nắm lấy, còn lịch sự nhận lấy món quà rồi cảm ơn.
Hai người đi vào quầy bán bánh ngọt, Công Tôn Dạ Uý vẫn chưa có ý định thả tay Hoắc Uyển Ngưng, cô thì ngẩn ra rồi nắm lấy li áo hắn hỏi:“Anh, sao lại nhận…cặp đôi, chúng ta đâu phải.”
Hắn quay mặt, suy tính điều gì đó rồi thẳng thắn nói láo:“Không nên phụ tấm lòng của người khác.”
Cô bĩu môi:“Công Tôn tổng nhà anh mà sợ phụ lòng người khác, cũng hào sản nhận một món quà giá trị không lớn như này… cũng lạ quá ha.”
Công Tôn Dạ Uý phá lệ cười thành tiếng, không ngại ngần mà véo cặp má láng mịn của cô:“Không cần phải để ý tiểu tiết đâu.”
Hoắc Uyển Ngưng nghe xong tiết kiệm lời nói, lặng thin tới kệ hàng ngắm nghía qua mấy món bánh kem nhỏ. Hắn nhìn chăm chú góc nghiêng mặt cô, nhìn đến hồn bay tám phía. Cô gái có sường mặt đẹp đẽ, mũi khá cao, da trắng khoẻ khoắn, lại có một nốt ruồi nhỏ duyên dáng lấp ló bên man tai mà khi cô vén tóc lên mới thấy. Hắn nhìn rất lâu, hoàn toàn bị cô hút lấy tâm tư, đồng tử màu nâu đất ngây dại trước vẻ đẹp của nàng thơ trong tim. Cô bị nhìn cũng phát giác ra, đơn thuần đưa mắt nhìn lại.
“Anh sao vậy, bộ mặt tôi dính cái gì rất lạ sao?”
Hắn ngại ngùng một tay che miệng, lắp bắp nói:“À ừ không có, không có gì hết.”
“Thế sao anh nhìn tôi nhiều vậy, tôi biết đó nha.” Cô ghé mắt lại gần nhìn hắn, khoảng cách gần đến mức cô chú ý liền có thể nghe được nhịp tim đang đập rộn ràng của hắn, chóp mũi gọn gàng muốn động trúng cằm của người đàn ông.
Công Tôn Dạ Uý lập tức xoay mặt qua hướng khác, mặt đỏ bừng bừng.
“Bị sao vậy ta?” Hoắc Uyển Ngưng lầm bầm.
Hắn thẹn quá đành miễn cưỡng rời bỏ bàn tay đầy thương nhớ của cô ra, viện một lý do:“Tôi đi mua sữa cho tụi nhỏ.”
Bàn tay cô sau một hồi bị chiếm hữu giờ được thả ra, khí lạnh từ điều hoà trong siêu thị len lói vào các kẽ tay, có chút lạnh. Mồ hôi ấm cũng từ từ mát mẻ.
Nói là đi mua sữa nhưng người nào đó vừa rời tay người thường đã thấy trống vắng, hắn lại lẳng lặng tiến lại gần nắm tiếp, Hoắc Uyển Ngưng thắc mắc:"Sao anh bảo đi mua sữa?’’
“Không có loại Quân Hi hay uống.”
“Hửm, thật sao?”
Hắn tỉnh bơ, cầm một hộp bánh kem bơ lên nói:“Em không tin tôi á? Thằng nhóc ở nhà đều uống sữa nhập khẩu, loại đó ở đây không có.”
“Thế thì từ đầu anh đi tìm làm gì, phí sức.”
“Quả thực vậy.” Hắn gật đầu.
…
Hai người túi lớn túi bé trong xe hàng đẩy ra, trời đã sập tối đen như mực, sao trăng sáng ngời đều ồ ạt kéo nhau ra giăng lưới trên trời.
Làn gió lành lạnh thổi qua, ngày nóng đêm lạnh, Hoắc Uyển Ngưng khẽ giấu hai tay ra sau lưng tránh gió. Công Tôn Dạ Uý thấy chỉ kéo tay cô, nắm thật chặt để ủ ấm.
Cô gái nhỏ giương đôi mắt nai long lanh lên nhìn, cũng thật cảm động à nha.
Để đồ vào cốp xe cả rồi hắn lại lôi hộp quà nhỏ được siêu thị tặng, mở ra là một cặp vòng đôi được thiết kế tinh xảo.
Hoắc Uyển Ngưng tròn mắt:“Oa, thật đẹp quá.”
Đôi vòng màu bạc có treo khuyên và mấy cái phụ kiện nho nhỏ, một cái có hạt ngọc màu xanh một cái có màu hồng. Hắn lấy nó ra, đeo cái màu hồng lên cổ tay cô, cái còn lại tự đeo lên cho chính mình. Hai cái vòng ánh lên nhũ quang lấp lánh, nam châm ẩn trong phụ kiện hít lại với nhau.
“Ồ, có thể hít nhau lại kìa.”
Hắn đưa cổ tay mình lên hướng về ánh trăng khuyết lung linh, ý vị thâm trường nhìn người con gái, khi cô đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì, hắn ôm cô vào lòng. Giấu cô gọn trong vòng tay vững chãi, hai chiếc vòng tay vẫn dính lấy nhau, hắn thấp giọng nỉ non:“Hoắc Uyển Ngưng à.”
“Hả?”
“Tôi yêu em.”
Đại não cập nhật thông tin, vai cô run lên một đợt nhỏ nhẹ nhàng. Thật không tin vào những gì tai mình nghe, cô lùi chân tránh khỏi lồng ngực hắn.
“Anh nói cái gì?”
Hắn giữ nguyên lập trường, đưa ngón tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, “Em không nghe nhầm, tôi nói, tôi yêu em.”
Trái tim của cô gái giờ đây mong manh nảy lên một nhịp, cô nhìn hắn, không biết nên nói gì.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc thất thường này làm hắn đặc biệt chờ đợi, nghe chưa ra câu hồi âm hắn nhoẻn miệng cười. “Không cần vội vàng, từ từ suy nghĩ kĩ nhé, về chuyện làm người yêu tôi, có được không?”
Hoắc Uyển Ngưng:"…"
Xúc động quá, a~
*****
(Hình ảnh minh họa chiếc vòng.)