Chương 65: Tai qua nạn khỏi, đều an ổn. Chúng ta cùng nói chuyện
Giờ trưa trong khu vực Chúc Tùy Sơ đỗ xe dừng chân oi bức đến ngột ngạt, mùi âm ẩm của bùn lầy bốc lên, ánh nắng chói chang hiu hắt làm Quân Hi choáng váng, cậu nhóc nheo nheo mắt, lát sau không nhịn nổi khép lại cánh mi nặng trĩu. Ý thức mơ hồ trôi theo dòng thời gian, đến khi cậu có ý thức tỉnh lại thì mở mắt ra bốn bề là nước. Cậu hoảng loạn, dòng chất lỏng chảy vào giác mạc, nó cay rát đến tâm can run lẩy bẩy. Tứ chi đều bủn rủn đến vô lực, thân thể nhỏ bé dần dần chìm vào lòng sông.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mình nhớ rằng, mình mỏi mắt, mệt quá nên ngủ đi, thời gian trôi qua bao lâu cơ chứ… đã xảy ra chuyện gì trong khi mình thiếp đi? Bây giờ… nên làm sao…
Chút suy nghĩ cuối cùng trước khi cậu nhóc lại lần nữa ngất đi, cậu đã nghĩ… Chắc mình sắp chết rồi. A… cũng xui xẻo quá đi, ba ơi xin lỗi, cũng cảm ơn vì suốt thời gian qua đã chăm sóc và yêu thương Quân Hi… Đành tạm biệt.
Nước sông dâng cao ồ ạt nhấn chìm cậu, chút xíu ý thức cuối cùng cậu cảm nhận được có một người đã bơi lại ôm lấy cậu, sau đó thế nào cậu không biết.
…
Lúc tỉnh dậy Quân Hi lờ mờ mở mắt, trần nhà màu trắng ngà sạch sẽ đập vào mắt cậu nhóc, mùi thuốc đặc thù trong bệnh viện xộc vào mũi. Cậu nhúc nhích tay chân rồi gắng gượng dậy, bàn tay phải còn gắn cái kim truyền dịch, nhất thời giật mình, khi định ngồi hẳn dậy thì từ cửa phòng vang đến tiếng nói:“Đừng ngồi dậy.”
Quân Hi ngước nhìn, Công Tôn Dạ Uý bước đến gần cậu đặt hộp cháo giữ nhiệt lên kệ tủ, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp hỏi:“Con đã thấy ổn hơn chưa?”
Cậu nhóc tính đáp lời mà cổ họng có chút khô khan, tiếng nói khản đặc:“Con… ổn mà.”
Hắn ngồi xuống ghế bên cạnh giường con trai rồi xoa đầu cậu nhọc, âu yếm lại hết mực lo lắng. Căn phòng sau đó tĩnh mịch, yên lặng, những tiếng bước chân ngoài hành lang của những người khác nhau cậu nhóc cũng phân biệt được. Đầu óc hơi choáng choáng, hai mắt híp lại. Công Tôn Dạ Uý vươn cánh tay dài của mình đến ôm cậu tựa vào lòng, “Xin lỗi con, đã để con gặp nguy hiểm rồi.”
Quân Hi có chút hoảng hốt, cậu lắc đầu phủ nhận:“Không phải tại ba mà.”
“Không, để con gặp nguy căn bản đã là lỗi của bậc làm cha làm mẹ rồi.”
Quân Hi nghe mà chóp mũi nhỏ cay cay, tròng mắt cũng đỏ, trong lòng cảm động đến hạnh phúc. Cậu nhóc ôm lấy hắn, bàn tay nhỏ trắng trẻo đáng yêu báu chặt lấy li áo, ôm thật lâu không muốn rời.
Hai cha con tình thương mến thương chưa được bao lâu thì căn phòng lại đan xen lên tiếng mỉa mai của trẻ con:“Không ngờ cậu cũng có mặt dễ thương này đó Quân Hi.”
Quân Hi buôn ba ra, ló mặt nhìn người đang đứng tựa hông bên cửa, cậu nhóc nhíu mày:“An Tín?”
Danny bước vào, tay còn cầm theo giỏ táo đỏ xanh ngon ngọt đến thăm. Mặc dù cậu bé rất lo cho Quân Hi nhưng miệng lại thích nói lời trái lòng:“Tưởng cậu ngất đi rồi quên luôn tôi ấy chứ.”
Quân Hi nhe răng:“Tôi chưa đến mức đó.”
Công Tôn Dạ Uý bất ngờ nhìn nhóc con bằng tuổi con trai mình này, ngắm thật kĩ, hắn cũng không quên cảm ơn một tiếng.
“Cảm ơn cháu đã giúp đỡ Quân Hi trong lúc hoạn nạn.”
Danny xua tay xuề xòa:“Ài, không có gì đâu, chú đừng khách sáo đến vậy.”
Hắn phì cười, giống ông cụ non thật.
Ba người ngồi trò chuyện, nói qua nói lại nhìn chung hoà ái vô cùng. Trước đây hai ông nhỏ là kỳ phùng địch thủ, gặp mặt là đối chọi, giờ đây sau cái khó khăn chết tiệt Chúc Tùy Sơ mang lại đã khăn khít hơn rất nhiều. Là trẻ con mà, có rất nhiều đề tài để hai nhóc nói chung, Công Tôn Dạ Uý ngồi nghe lắm lúc cũng chẳng hiểu nổi đề tài tụi nhỏ đang nói đến cái gì.
Phòng bệnh nhộn nhịp hơn chút, có tiếng nói trẻ thơ luôn tốt hơn.
Hoắc Uyển Ngưng từ đâu chạy lông nhông đi tìm con trai, cô cuối cùng cũng đã tìm thấy.
“Danny, con đi sao không nói với mẹ, làm mẹ tìm gần chết mà.”
Danny thấy mẹ thì vẫy vẫy tay chào rất hào hứng, “Mẹ ơi.”
Mẹ hiền dấu yêu còn bận thở hồng hộc nên chưa để ý đến người đàn ông trong phòng là ai, cho tới khi hắn lên tiếng phá vỡ sự đầm ấm ban nãy:“Hoắc Uyển Ngưng? Con em đó sao?”
Hoắc Uyển Ngưng thở xong nhìn hắn, khuôn mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng. “A, Công Tôn Dạ Uý.”
“A cái gì mà a, con em thế mà lúc trước em nói với tôi là cháu em, con một người bạn.”
Cô ngại cứng họng, đứng xoa xoa gáy ngờ nghệch. Lúc này che giấu cũng không có ý nghĩa gì, cô gật đầu:“Ừm con của tôi.”
Quân Hi và Danny đều ngơ ngác:“Hai người quen biết nhau từ trước ạ?”
Hai người lớn:"…"
Công Tôn Dạ Uý bình thản gật đầu, “Ồ.”
“Ồ, mả cha nhà anh chứ ồ.” Hoắc Uyển Ngưng chửi thầm.
Hoắc Uyển Ngưng nhấc cái ghế ngồi cạnh bên Danny, ánh mắt quét qua Quân Hi rồi hỏi:"Con trai anh sao? Thật dễ thương.’’
“… Ừm.”
Hoắc Uyển Ngưng len lén thúc tay hắn, cười cười trêu chọc:“Trước đó anh cũng nói với tôi là chưa có bạn gái, cũng chưa lập gia đình. Nhìn xem, con trai cũng lớn như vậy rồi.”
Công Tôn Dạ Uý mặt mày không biến sắc, từ từ đứng dậy ra hiệu cô ra ngoài nói chuyện.
Quân Hi:“Ba đi đâu thế ạ?”
“Ba ra ngoài một lát, mua chút đồ uống cho con.”
“À dạ.”
Ủa chẳng phải ba gọi người đưa tới là được rồi sao? Còn gọi mẹ của Danny ra ngoài, cũng thật đáng nghi nha.
…
“Công Tôn Dạ Uý, có chuyện gì vậy?”
Hai người ra một góc hành lang thoáng đãng, cách phòng bệnh của Quân Hi không xa. Công Tôn Dạ Uý nhìn thẳng vào mắt Hoắc Uyển Ngưng ôn tồn giải thích:“Thằng bé là con trai nuôi của tôi, tôi nhận nuôi nó từ lâu chứ không phải con tôi với cô gái nào khác, đừng hiểu lầm.”
Hoắc Uyển Ngưng ngẩn ra một chốc, ánh mắt đăm chiêu đầy khó hiểu nhìn lại hắn, “Tại sao anh lại phải giải thích như thế?”
Hắn mỉm cười bất đắc dĩ, nép sát lại gần chạm tay lên trán cô, “Tôi không muốn em hiểu sai cái gì hết.”
Nàng ngốc Hoắc Uyển Ngưng vẫn không hiểu cái gì. “Tại sao anh nói vậy, tôi thực sự không hiểu.”
“Để em biết tôi không có cô gái nào hết.”
“Hả?” Hoắc Uyển Ngưng ngây ngốc ra, mặt ửng hồng. Đột nhiên bị dính thính quả thực có chút vụn về.
Công Tôn Dạ Uý tựa vào lan can, tiếp tục nói:“Về thằng bé tôi luôn che giấu hết thảy, ai không nên biết đều không biết. Bây giờ sự việc xảy ra vậy rồi, cũng liên quan đến cậu bé con trai em nên tôi không che giấu gì nữa. Chúng ta cùng giải quyết.”
Cô gật đầu, không đáp cái gì đặc biệt.
Hoắc Uyển Ngưng ngẩng mặt lên bất thình lình lại nhìn thấy ánh mắt đầy phức tạp của Công Tôn Dạ Uý, đâu đó còn có chút buồn bã và hụt hẫng.
“Thật ra thì Công Tôn Dạ Uý à…”
Hắn quay người sang, giọng điệu trông chờ:“Sao vậy?”
“À thì thật ra, Danny là…”
“A Dạ!”
Hoắc Uyển Ngưng bị cắt ngang, chủ nhân giọng nói là của Phong Dực.
“…”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mình nhớ rằng, mình mỏi mắt, mệt quá nên ngủ đi, thời gian trôi qua bao lâu cơ chứ… đã xảy ra chuyện gì trong khi mình thiếp đi? Bây giờ… nên làm sao…
Chút suy nghĩ cuối cùng trước khi cậu nhóc lại lần nữa ngất đi, cậu đã nghĩ… Chắc mình sắp chết rồi. A… cũng xui xẻo quá đi, ba ơi xin lỗi, cũng cảm ơn vì suốt thời gian qua đã chăm sóc và yêu thương Quân Hi… Đành tạm biệt.
Nước sông dâng cao ồ ạt nhấn chìm cậu, chút xíu ý thức cuối cùng cậu cảm nhận được có một người đã bơi lại ôm lấy cậu, sau đó thế nào cậu không biết.
…
Lúc tỉnh dậy Quân Hi lờ mờ mở mắt, trần nhà màu trắng ngà sạch sẽ đập vào mắt cậu nhóc, mùi thuốc đặc thù trong bệnh viện xộc vào mũi. Cậu nhúc nhích tay chân rồi gắng gượng dậy, bàn tay phải còn gắn cái kim truyền dịch, nhất thời giật mình, khi định ngồi hẳn dậy thì từ cửa phòng vang đến tiếng nói:“Đừng ngồi dậy.”
Quân Hi ngước nhìn, Công Tôn Dạ Uý bước đến gần cậu đặt hộp cháo giữ nhiệt lên kệ tủ, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp hỏi:“Con đã thấy ổn hơn chưa?”
Cậu nhóc tính đáp lời mà cổ họng có chút khô khan, tiếng nói khản đặc:“Con… ổn mà.”
Hắn ngồi xuống ghế bên cạnh giường con trai rồi xoa đầu cậu nhọc, âu yếm lại hết mực lo lắng. Căn phòng sau đó tĩnh mịch, yên lặng, những tiếng bước chân ngoài hành lang của những người khác nhau cậu nhóc cũng phân biệt được. Đầu óc hơi choáng choáng, hai mắt híp lại. Công Tôn Dạ Uý vươn cánh tay dài của mình đến ôm cậu tựa vào lòng, “Xin lỗi con, đã để con gặp nguy hiểm rồi.”
Quân Hi có chút hoảng hốt, cậu lắc đầu phủ nhận:“Không phải tại ba mà.”
“Không, để con gặp nguy căn bản đã là lỗi của bậc làm cha làm mẹ rồi.”
Quân Hi nghe mà chóp mũi nhỏ cay cay, tròng mắt cũng đỏ, trong lòng cảm động đến hạnh phúc. Cậu nhóc ôm lấy hắn, bàn tay nhỏ trắng trẻo đáng yêu báu chặt lấy li áo, ôm thật lâu không muốn rời.
Hai cha con tình thương mến thương chưa được bao lâu thì căn phòng lại đan xen lên tiếng mỉa mai của trẻ con:“Không ngờ cậu cũng có mặt dễ thương này đó Quân Hi.”
Quân Hi buôn ba ra, ló mặt nhìn người đang đứng tựa hông bên cửa, cậu nhóc nhíu mày:“An Tín?”
Danny bước vào, tay còn cầm theo giỏ táo đỏ xanh ngon ngọt đến thăm. Mặc dù cậu bé rất lo cho Quân Hi nhưng miệng lại thích nói lời trái lòng:“Tưởng cậu ngất đi rồi quên luôn tôi ấy chứ.”
Quân Hi nhe răng:“Tôi chưa đến mức đó.”
Công Tôn Dạ Uý bất ngờ nhìn nhóc con bằng tuổi con trai mình này, ngắm thật kĩ, hắn cũng không quên cảm ơn một tiếng.
“Cảm ơn cháu đã giúp đỡ Quân Hi trong lúc hoạn nạn.”
Danny xua tay xuề xòa:“Ài, không có gì đâu, chú đừng khách sáo đến vậy.”
Hắn phì cười, giống ông cụ non thật.
Ba người ngồi trò chuyện, nói qua nói lại nhìn chung hoà ái vô cùng. Trước đây hai ông nhỏ là kỳ phùng địch thủ, gặp mặt là đối chọi, giờ đây sau cái khó khăn chết tiệt Chúc Tùy Sơ mang lại đã khăn khít hơn rất nhiều. Là trẻ con mà, có rất nhiều đề tài để hai nhóc nói chung, Công Tôn Dạ Uý ngồi nghe lắm lúc cũng chẳng hiểu nổi đề tài tụi nhỏ đang nói đến cái gì.
Phòng bệnh nhộn nhịp hơn chút, có tiếng nói trẻ thơ luôn tốt hơn.
Hoắc Uyển Ngưng từ đâu chạy lông nhông đi tìm con trai, cô cuối cùng cũng đã tìm thấy.
“Danny, con đi sao không nói với mẹ, làm mẹ tìm gần chết mà.”
Danny thấy mẹ thì vẫy vẫy tay chào rất hào hứng, “Mẹ ơi.”
Mẹ hiền dấu yêu còn bận thở hồng hộc nên chưa để ý đến người đàn ông trong phòng là ai, cho tới khi hắn lên tiếng phá vỡ sự đầm ấm ban nãy:“Hoắc Uyển Ngưng? Con em đó sao?”
Hoắc Uyển Ngưng thở xong nhìn hắn, khuôn mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng. “A, Công Tôn Dạ Uý.”
“A cái gì mà a, con em thế mà lúc trước em nói với tôi là cháu em, con một người bạn.”
Cô ngại cứng họng, đứng xoa xoa gáy ngờ nghệch. Lúc này che giấu cũng không có ý nghĩa gì, cô gật đầu:“Ừm con của tôi.”
Quân Hi và Danny đều ngơ ngác:“Hai người quen biết nhau từ trước ạ?”
Hai người lớn:"…"
Công Tôn Dạ Uý bình thản gật đầu, “Ồ.”
“Ồ, mả cha nhà anh chứ ồ.” Hoắc Uyển Ngưng chửi thầm.
Hoắc Uyển Ngưng nhấc cái ghế ngồi cạnh bên Danny, ánh mắt quét qua Quân Hi rồi hỏi:"Con trai anh sao? Thật dễ thương.’’
“… Ừm.”
Hoắc Uyển Ngưng len lén thúc tay hắn, cười cười trêu chọc:“Trước đó anh cũng nói với tôi là chưa có bạn gái, cũng chưa lập gia đình. Nhìn xem, con trai cũng lớn như vậy rồi.”
Công Tôn Dạ Uý mặt mày không biến sắc, từ từ đứng dậy ra hiệu cô ra ngoài nói chuyện.
Quân Hi:“Ba đi đâu thế ạ?”
“Ba ra ngoài một lát, mua chút đồ uống cho con.”
“À dạ.”
Ủa chẳng phải ba gọi người đưa tới là được rồi sao? Còn gọi mẹ của Danny ra ngoài, cũng thật đáng nghi nha.
…
“Công Tôn Dạ Uý, có chuyện gì vậy?”
Hai người ra một góc hành lang thoáng đãng, cách phòng bệnh của Quân Hi không xa. Công Tôn Dạ Uý nhìn thẳng vào mắt Hoắc Uyển Ngưng ôn tồn giải thích:“Thằng bé là con trai nuôi của tôi, tôi nhận nuôi nó từ lâu chứ không phải con tôi với cô gái nào khác, đừng hiểu lầm.”
Hoắc Uyển Ngưng ngẩn ra một chốc, ánh mắt đăm chiêu đầy khó hiểu nhìn lại hắn, “Tại sao anh lại phải giải thích như thế?”
Hắn mỉm cười bất đắc dĩ, nép sát lại gần chạm tay lên trán cô, “Tôi không muốn em hiểu sai cái gì hết.”
Nàng ngốc Hoắc Uyển Ngưng vẫn không hiểu cái gì. “Tại sao anh nói vậy, tôi thực sự không hiểu.”
“Để em biết tôi không có cô gái nào hết.”
“Hả?” Hoắc Uyển Ngưng ngây ngốc ra, mặt ửng hồng. Đột nhiên bị dính thính quả thực có chút vụn về.
Công Tôn Dạ Uý tựa vào lan can, tiếp tục nói:“Về thằng bé tôi luôn che giấu hết thảy, ai không nên biết đều không biết. Bây giờ sự việc xảy ra vậy rồi, cũng liên quan đến cậu bé con trai em nên tôi không che giấu gì nữa. Chúng ta cùng giải quyết.”
Cô gật đầu, không đáp cái gì đặc biệt.
Hoắc Uyển Ngưng ngẩng mặt lên bất thình lình lại nhìn thấy ánh mắt đầy phức tạp của Công Tôn Dạ Uý, đâu đó còn có chút buồn bã và hụt hẫng.
“Thật ra thì Công Tôn Dạ Uý à…”
Hắn quay người sang, giọng điệu trông chờ:“Sao vậy?”
“À thì thật ra, Danny là…”
“A Dạ!”
Hoắc Uyển Ngưng bị cắt ngang, chủ nhân giọng nói là của Phong Dực.
“…”