Chương 31
Hành động của lão phu nhân cũng nhanh chóng, lấy lý do là trả lễ, hai ngày sau liền sai người đến phủ nhà Sử bộ thị lang, nói vòng vo để thể hiện ý định.
Đến gần chiều tối, Trần Uyên mới quay về từ bên ngoài, trên người đầy mùi rượu, tinh thần cũng coi như còn chút tỉnh táo.
Vương Thị nhanh chân đi dìu hắn, "Sao lại uống rượu nữa rồi? Không phải là ta đã nói với con rồi sao, đừng có kết bạn bậy bạ ở bên ngoài nữa, xem nhiều sách chút, đi con đường đúng đắn vào."
Trần Uyên nhắm mắt mặt lại, những lời này hắn nghe Vương Thị nói không dưới ngàn lần, chân bước loạng choạng vài cái, nấc một hơi đầy rượu rồi nói: "Con biết rồi, người đừng nói nữa!"
Vương Thị cau chặt mày, thở dài một hơi, từ sau khi con trai lớn Trần Chiêu của bà qua đời, bà bèn đặt toàn bộ hi vọng vào đứa con trai nhỏ, nhưng thấy dáng vẻ của hắn như thế này, bà lại có chút cảm giác tiếc hận vì sắt không thành thép.
Tâm tư của hắn không dùng vào việc chính đáng, suốt ngày cứ nghĩ đến việc chơi như thế nào. Chính bà bảo với hắn trăm ngàn lần hắn cũng không nghe, cũng chỉ có thể trông mong vào việc hắn cưới một nàng dâu lợi hại chút về để canh chừng hắn.
Dìu Trần Uyên ngồi xuống, Vương Thị tiếp tục nói: "Hôm nay Vương phủ vừa mới trả lời, nương đã đính hôn với Đại tiểu thư của Nhị phòng thay cho con, con thấy thế nào?"
Ánh mắt Trần Uyên lập lòe, cơn say lập tức tỉnh gần phân nửa, khó tin mà nói: "Vương phủ gì chứ? Đính ước cái gì?"
"Chuyện hôn sự của con đó! Con cũng không còn nhỏ nữa rồi, còn chưa có thành tựu gì, nương suy nghĩ mãi, cảm thấy nếu con thành thân thì sẽ tốt hơn chút."
"Không được!" Trần Uyên cau mày: "Con không muốn thành thân."
"Tại sao? Con phải nói cho ta một lý do!" Vương Thị có chút giận dữ, hỏi hắn: "Con có biết bây giờ thế lực của Lâm Tu Duệ đang trên đà phát triển, sau này tiền đồ rộng mở, nếu như bây giờ con có mối quan hệ thân thích với hắn, thì sau này hắn cũng sẽ giúp đỡ con không ít."
Trần Uyên có chút đau khổ mà xoa xoa huyệt Thái Dương, trầm giọng nói: "Thì chính là không muốn cưới."
Cả mặt Vương Thị tràn đầy u sầu: "Nương biết tâm tư của con, cũng đã tìm người đi nói chuyện, vốn dĩ muốn đính ước với Lâm Tương, nhưng mà người ta không đồng ý! Con cũng biết, bây giờ nàng ta là Quận chúa cao quý, lại được Thế tử thương yêu, nương cũng muốn giúp con tính toán."
Ngập ngừng một hồi bà mới nói tiếp: "Nhưng con... Ài, nếu như Đại ca của con còn sống, nói không chừng còn có thể được."
Trần Uyên hít sâu một hơi, nén lại cơn giận trong lòng: "Con làm gì có tâm tư gì chứ? Cả đời con cứ như vậy thôi, cũng không nương nhờ vào ai hết..."
Vương Thị giận dữ: "Tóm lại, con không cưới cũng phải cưới!"
Tiếng cửa đóng rầm lại, lúc này Trần Uyên mới ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt ngây ra nhìn trên trần nhà, trong mắt làm gì có chút hơi men nào.
Từ nhỏ Trần Uyên đã không có hứng thú gì với việc làm quan, ngược lại lại rất yêu thích y thuật. Lúc đó còn có Đại ca ở trên gánh vác cho hắn, kì vọng của Vương Thị đặt hết lên người Đại ca, cũng không quản thúc gì hắn mấy, Trần Uyên vui vẻ thoải mái, bèn lén lút chạy ra ngoài bái một người làm sư phụ.
Nhưng mà, cảnh đẹp không được bao lâu, lúc Trần Chiêu xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, Trần Uyên đang theo sư phụ đi khắp đó đây, đợi đến lúc hắn nhận được thư nhà vội vã chạy về thì Đại ca đã không còn nữa.
Niềm hi vọng của Vương Thị cứ thế mà mất đi, nên bà liền nhốt hắn ở nhà bảo hắn gánh vác trách nhiệm của Đại ca, ban đầu Trần Uyên cũng chán ghét bản thân y thuật đầy mình mà vẫn không thể cứu được người thân cận nhất của mình, hắn định trước tiên làm yên lòng cha nương rồi mới tính tiếp.
Thời gian trôi qua lâu dần, trong lòng Vương Thị dần trở nên gấp gáp, dù hắn nói chuyện với bà bao nhiêu lần, bà cũng không từ bỏ. Trần Uyên bèn ngày ngày giả vờ say rượu, giả vờ như không có chí cầu tiến, hắn chỉ muốn Vương Thị đừng trông mong gì nữa, lại không ngờ rằng bà đã đổi ý định qua chuyện hôn sự của hắn mất rồi.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, cứ dần trôi đi một cách lặng lẽ. Mấy ngày qua, Cố Hoài Du không bị ai quấy rầy, hết sức thảnh thơi. Mỗi ngày sau khi thỉnh an lão phu nhân trở về, nàng liền bắt đầu sao chép Tĩnh tâm chú, trong lòng nàng oán khí quá nhiều, mỗi một lần chép, đều có thể tĩnh tâm lại không ít.
Sau khi chân của Lâm Tương khỏi nàng ta liền bị phạt quỳ trong từ đường, có lẽ là do đang mưu tính kế hoạch cho lần sau, hoặc là nàng ta vừa mất mặt lại vừa bị quản thúc cũng nên, tóm lại, sau đó nàng ta cũng không rảnh đến gây rối với nàng.
Lâm Tu Duệ thấy nàng chỉ xem sách hoặc luyện chữ, dường như là không hề quan tâm Tống Thời Cẩn, cũng bỏ luôn tâm tư đi tiếp tục nghe ngóng.
Thời tiết càng ngày lại càng nóng hơn, bên ngoài cửa sổ có ve sầu, Cố Hoài Du đứng dựa vào cửa sổ, trong lòng nàng giống như là quên mất điều gì đó, nhưng lại không nhớ ra được là chuyện gì.
"Sao năm nay ve lại kêu sớm vậy chứ?" Hồng Ngọc phất phất tay, muốn xua đuổi tiếng ve ồn ào bên tai đi mất.
Lục Chi gật gật đầu, nàng cũng bị tiếng ve này làm ồn đến mức khó chịu, "Còn chưa đến hạ chí đã như vậy rồi, qua mấy ngày nữa không biết còn nóng đến mức nào đây..."
"Ài."
Thở dài một hơi, Cố Hoài Du lại ngồi vào trên ghế, trong lòng nàng cứ cảm thấy chuyện này rất quan trọng, nhưng nàng lại không thể nhớ ra được đó là chuyện gì.
"Ai?" Lục Chi đột nhiên hét to lên: "Lăn ra đây!"
Mái ngói trên nóc nhà khẽ vang lên, một lát sau có một bóng người lóe lên từ nóc nhà nhảy xuống, trong tay hắn nâng một cái hộp, cong người nói: "Tham kiến Cố tiểu thư!"
Cố Hoài Du nhìn kĩ hắn một lượt, liền nhớ ra là hộ vệ đứng bên cạnh Tống Thời Cẩn ngày hôm đó, "Ngươi là Mạc Anh?"
"Trí nhớ tiểu thư thật tốt." Mạc Anh cười rạng rỡ, cười cười rồi nói: "Đây là chủ nhân sai thuộc hạ mang đến, mong tiểu thư vui lòng nhận lấy."
Cố Hoài Du nhận lấy cái hộp, mở ra xem, đó là một cây trâm được chế tác rất tỉ mỉ tinh xảo, "Đây là cái gì?"
Mạc Anh ho khan, hắn ngại không dám nói. Là do hôm đó Tống Thời Cẩn thấy nàng không đeo trang sức mà mình tặng, nên về nhà buồn rầu một hồi lâu, đắn đo mất mấy ngày liền mới sai hắn mang món quà mà chính tay bản thân chuẩn bị đến cho nàng.
"Xin tiểu thư cho thuộc hạ mượn cây trâm một lát, thuộc hạ sẽ làm mẫu cho người xem."
Cố Hoài Du gật gật đầu, liền thấy tay của Mạc Anh cầm lấy hai bên thân của cây trâm, tiếng khóa lạch cạch khẽ vang lên, cánh hoa đang khép lại liền nở ra, ngón tay hắn bấm chặt một đầu, chỉ vào cành hoa nói: "Nếu như tiểu thư gặp nguy hiểm, thì có thể kéo chỗ này, chỗ trống hướng lên trên, chỉ cần nhận được tín hiệu này, thì hộ vệ gần chỗ người nhất sẽ chạy đến ngay."
"Nếu như là ban ngày trời sáng cũng có thể nhìn thấy sao?" Nàng hỏi.
Mạc Anh gật đầu: "Thấy, nhóm thuộc hạ có cách xác định đặc biệt."
"Thật là tinh xảo." Cố Hoài Du không khách sáo gì mà nhận lấy: "Thay ta đa tạ chủ nhân nhà ngươi."
Mạc Anh ngập ngừng nói: "Mong tiểu thư mang theo vật này mỗi ngày, nếu như có nguy hiểm gì, cũng có thể bình an."
Khóe miệng Lục Chi giật giật, nhìn Mạc Anh cười một cách đầy hàm ý.
Lời này mà ngươi cũng nói ra được à!
Mạc Anh ho khan, trong mắt tỏ vẻ: Ta biết sao được! Chỉ đành trợn mắt mà nói dối thôi!
Cố Hoài Du đang cầm cây trâm xem thật kĩ, không ngẩng đầu lên mà đồng ý: "Được, ta sẽ mang bên người."
Mạc Anh khẽ nhún hai vai còn âm ẩm đau của mình, coi như thở hắt ra một hơi, vui vẻ mà quay về nhận lệnh.
Buổi tới trời có mưa, hai ngày nay nhiệt độ tăng cao lên không ít rồi đột nhiên lại trở nên mát mẻ như thế, lúc Cố Hoài Du tỉnh giấc bị không khí mát mẻ đầu xuân này làm lạnh hết cả người, cảm giác lo lắng trong lòng đó càng ngày lại càng mãnh liệt hơn nữa.
Hôm nay là Đoan Ngọ, cuộc thi thuyền rồng bên bờ sông được sắp vào buổi chiều, sau khi kết thúc thì có thể dạo hội hoa đăng trong thành một lát. Sự náo nhiệt này mỗi năm đều có, lão phu nhân cũng muốn nhân cơ hội này để cho mấy tỷ muội thân thiết với nhau hơn, cho nên ngay cả Lâm Chức Yểu của Nhị phòng cũng được kêu sang đi chung với nhau.
Lâm Tương ở trong phòng lựa tới lựa lui gần nửa canh giờ, mới coi như ăn diện xong. Từ buổi thọ yến hôm đó trở đi, cách ăn mặc của các tiểu thư gia đình quyền thế trong Thịnh kinh cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, bình thường vẫn luôn là những màu sắc mới mẻ trang nhã, nhưng đột nhiên bây giờ lại thay đổi thành những màu sắc rực rỡ hoa lệ.
Nàng ta lén thử đổi một chút, nhìn chính mình có dáng vẻ khác biệt với khi xưa. Xưa nay Lâm Tương vẫn luôn thích những màu sắc nhàn nhạt, nhưng đổi phong cách như vậy, lại khiến cho người khác thay đổi ánh nhìn liền.
Hôm nay nàng ta mặc một cái váy màu đỏ dài chấm đất, trăm hoa đua nở, tóc mai cài trâm phù dung chỉ vàng, còn phối với hai hạt châu màu vàng nhạt, đặc biệt cố ý kéo dài đuôi mắt cong cong, vừa hoa lệ lại có chút hương vị khó nói thành lời.
Nhìn bản thân có chút lạ lẫm trong gương, sợi tóc mai bên tai nàng ta vừa vặn che đi những phần còn dư trên gương mặt, Lâm Tương vuốt ve cái cằm trơn nhẵn, khóe miệng cong lên một nụ cười vừa ý.
Nhưng mà nhớ đến lời dặn dò mà Lâm Tu Duệ nói với mình mấy ngày gần đây, sắc mặt của nàng ta đột nhiên trở nên âm u hẳn.
Thái độ của Lâm Tu Duệ với Cố Hoài Du có chút kì lạ, biểu cảm khó chịu bình thường hay hiện trên mặt hắn nay cũng không còn thấy nữa, thậm chí Lâm Tương còn nhận thấy được một chút mùi lấy lòng đâu đây nữa.
Nàng ta cũng thử giả vờ nhắc đến rồi hỏi thử, nhưng Lâm Tu Duệ lại không trả lời, chỉ nói hy vọng nàng ta sau này cố sống hòa thuận với Cố Hoài Du, buông bỏ vướng mắc trong lòng đi.
Nhưng mà, sao lại như thế được!
Nàng ta và Cố Hoài Du đã đến mức đến chết mới thôi từ lâu rồi, hai lần trước bị Cố Hoài Du làm cho trở tay không kịp, nàng ta tin rằng, Cố Hoài Du cũng đã đoán ra được, người âm thầm hành động trong tối đó chính là nàng ta.
Nếu như nàng ta cứ ôm cây đợi thỏ, vậy thì đợi chờ nàng ta sẽ những đòn phản kích không chút khách sáo nào của Cố Hoài Du.
Nghĩ như vậy, nên lúc nàng ta đến Thọ An Viện, nhìn thấy hai người đang ngồi đoan trang phía dưới lão phu nhân kia, sự ghen ghét trong lòng không cách nào có thể nén lại được nữa!
Cố Hoài Du mặc một thân váy ống tay rộng bằng gấm vân màu tường vi, làn da non mịn trên cổ khiến người khác chú ý, tóc mai buông lơi sau gáy gắn dây vàng mỏng đính ngọc lưu ly, cài bộ dao Cửu cổ phi loan rung rinh theo từng bước chân, khiến cho người khác không thể dời mắt đi được.
Còn Lâm Chức Yểu bên cạnh nàng thì mặc một thân quần áo tiện lợi tay thắt chặt, mái tóc búi cao, đuôi lông mày tuấn tú, cả người đầy khí thế anh hào, nốt ruồi son ngay đuôi mắt lại không quá mức nổi bật lấn át, so với các thiếu nữ khác thời đó, lại thêm chút khí khái anh hào.
Lâm Tương âm thầm cắn răng, hai người này, đúng là sinh ra để đối đầu với nàng ta mà! Là ông trời phái hai người này xuống khắc chết nàng ta!
"Đến rồi sao?" Lão phu nhân chầm chậm mở miệng, ánh nhìn vòng đi vòng lại trên người Lâm Tương cố ý ăn diện đẹp đẽ, thấy nụ cười cương cứng trên khóe môi nàng ta, âm thầm thở dài một tiếng.
Lâm Tương tỉnh táo lại, thu lại sự không vui trên mặt, bước lên trước hai bước, cung kính nói: "Tham kiến tổ mẫu."
"Ngồi đi."
Ngày hôm đó sau khi chuỗi hạt Phật bị đứt, trong lòng lão phu nhân vẫn luôn lo lắng không yên, bây giờ thấy đã qua mấy ngày nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì xấu mới có chút bình tĩnh lại.
Sau đó liếc nhìn qua vài người trong sảnh, dặn dò: "Hôm nay bên ngoài nhiều người, các con mang theo chút người hầu, mọi chuyện phải cẩn thận chút, đừng có tham chơi bỏ lại người hầu."
Lâm Chức Yểu gật gật đầu nói: "Tổ mẫu người cứ yên tâm đi, có con ở đó, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm đâu."
Lão phu nhân cười cười nói: "Câu này của ta là nói con đó, hôm nay con ngoan ngoãn xíu cho ta, nếu như có xảy ra chuyện gì, liền phạt cấm túc con một năm."
Lâm Chức Yểu hậm hực mà vuốt vuốt cái mũi, đối với lời nói của lão phu nhân không sợ sệt gì. Mỗi năm đều có hội hoa đăng, cũng không thấy khi nào có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Lão phu nhân lại nhấn mạnh một lần nữa, tỉ mỉ dặn dò với mấy nha hoàn của bọn họ một lần, sau đó liền thả ba người đi.
Hơi nóng đã làm khô mặt đất, con ngựa được gắn dây cương hì mũi, Lâm Tương liếc mắt nhìn vài người đi theo phía sau, sau đó bước nhanh một bước vén rèm xe bước vào trong xe ngựa.
Lâm Chức Yểu trước giờ không thích gì nàng ta, liền tặng cho nàng ta một cái trợn mắt, sau đó kêu lên một tiếng, kéo tay Cố Hoài Du ngồi vào vị trí cách nàng ta khá xa.
Sau cơn mưa thì trời trong, mây trên bầu trời như từng cơn sóng chồng chất lên nhau, xe ngựa như bay trên đường, rất náo nhiệt. Cố Hoài Du liếc nhìn Lâm Tương cứ im lặng từ nãy giờ, cảm thấy nàng ta có chút kì lạ.
Nếu như bình thường Lâm Chức Yểu làm như vậy, hai người đã cãi lộn với nhau từ lâu rồi, nhưng hiện tại Lâm Tương mặt không biểu cảm gì mà ngồi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không thèm liếc mắt.
Có lẽ phát giác được điều gì, Lâm Tương nhanh chóng xoay đầu lại, nhếch nhếch khóe môi với hai người.
Cố Hoài Du híp mắt lại, biểu cảm này của Lâm Tương nàng đã quá quen thuộc rồi, nó làm nàng không khỏi nhớ đến những chuyện của đời trước, trong lòng chợt hiểu ra, e là nàng ta lại đang tính toán chuyện xấu xa gì nữa chăng?
Không tới nửa canh giờ, xe ngựa liền dừng lại.
Mặt sông ở nơi này rộng rãi hơn nhiều, mặt sông cũng yên ổn không có nhiều sóng lắm, hơn mười chiếc thuyền rồng mạ vàng vẽ hình dừng ngay ngắn bến cảng, bên bờ sông đã tấp nập người ra vào, cũng may Vương phủ đã chiếm một chỗ ở hàng ghế trước rồi nên mấy người họ vừa xuống xe ngựa là được nha hoàn dìu các nàng lên thuyền dạo quanh sông ngay.
Mặt sông gió thổi, y phục bị thổi bay phấp phới, Lâm Chức Yểu ngồi trước bàn đã được sắp sẵn trên đầu thuyền, trong tay cầm một miếng bánh Phù dung, nhìn Cố Hoài Du.
Nói thực ra, lần đầu Lâm Chức Yểu gặp Cố Hoài Du, nàng có chút không thích Cố Hoài Du lắm.
Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối mềm mại của Cố Hoài Du, vừa nhìn đã biết là chú dê con dễ bị ăn hiếp. Nhưng sau khi trải qua chuyện trong buổi thọ yến của tổ mẫu, Lâm Chức Yểu liền âm thầm phủ định đi cái suy nghĩ đó. Nàng cảm thấy Cố Hoài Du giống như con mèo mà nàng nuôi vậy, nhìn thì có vẻ ngoan hiền, nhưng thực ra tính cách rất hoang dã! Chỉ cần ai chọc phải nàng ấy, thì móng vuốt sắc nhọn của nàng ấy sẽ cào chết người đó ngay.
Lại thấy Đại ca nhà mình đối xử thân thiết với nàng như vậy, nên cũng khó tránh khỏi tò mò về con người của Cố Hoài Du.
Càng nhìn thì lại càng thích nàng ấy, Lâm Chức Yểu thấy cảm xúc này quá đỗi kì lạ, nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng chỉ có thể quy cho việc bản thân mình khó khăn lắm mới tìm thấy một người bằng hữu hợp ý như vậy.
Có lúc tình bằng hữu giữa những nữ nhân với nhau lại kì lạ đến vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Chức Yểu liền mở miệng nói: "Buổi tối tiểu muội đi dạo hoa đăng với ta nhé?"
"Được thôi." Cố Hoài Du tuy cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn không nghĩ gì mà đồng ý.
Bởi vì Lâm Tu Ngôn, lại thêm tính cách của Lâm Tử Khiêm ngây thơ đáng yêu, còn tính cách của Lâm Chức Yểu tuy là có chút nóng nảy, nhưng bản tính của nàng ấy không ác, cho nên nàng đối với mọi người của Nhị phòng cũng có thể nói là vừa gặp đã thích.
Lâm Chức Yểu lại hứng thú: "Ta biết có một tiệm bán đậu hũ thối rất ngon, lát nữa ta dẫn muội đi ăn thử."
Lâm Tương bị lạnh nhạt nãy giờ đang muốn chê cười, thì trên chỗ đài cao trải thảm đỏ bên bờ sông, chợt có tiếng trống vang lên, hơn mười nhóm người đã được xếp sẵn lên thuyền rồng theo thứ tự.
Theo như thường lệ từ xưa đến nay, lúc này sẽ có người đặt cược, chọn lấy đội thuyền mà mình đã nhắm sẵn. Nếu như thắng, thì tiền cược hôm nay sẽ lấy tên của người thắng cuộc quyên góp cho Thiện Đường, tặng y phục phát cháo, cũng coi như là làm một chuyện tốt.
Sau khi giao ngân lượng cho tên sai vặt, thì sau đó nổ ầm một tiếng, mười chiếc thuyền rồng bắt đầu lao về phía trước với tốc độ như tên bắn. Tiếng trống tưng bừng, hai bên bờ tiếng cổ vũ vang lên không ngớt.
Lâm Tương âm thầm liếc nhìn Cố Hoài Du và Lâm Chức Yểu đang xem đến say mê kia, sau đó lén lút lùi về sau một bước.
Lúc ánh mắt rơi trên người hai người họ, trong mắt nàng ta lóe lên một tia sáng u tối. Bên ngoài lan can là mặt sông sâu không thấy đáy, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung vào mấy chiếc thuyền rồng, nàng ta chỉ cần đẩy nhẹ một cái...
Nàng ta hướng ánh mắt về phía Triều Tịch và Triều Lộ đang đứng hầu ở khoang thuyền, hai người họ bèn nhấc chân bước về phía trước, âm thầm che đi bóng dáng của Cố Hoài Du.
Lâm Tương nhìn Cố Hoài Du đang không biết gì cả, trên môi nở một nụ cười lạnh lẽo, bước về phía trước nửa bước, đưa tay về phía lưng của Cố Hoài Du muốn đẩy nàng xuống.
Chỉ đáng tiếc, Cố Hoài Du đã phát hiện ánh mắt của nàng ta kì lạ từ lâu nên đã có đề phòng sẵn. Ngay lúc nàng ta âm thầm lùi về sau, trong lòng Cố Hoài Du đã bắt đầu cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn giả vờ như không biết, thậm chí còn giả vờ rất chuyên chú mà nhìn thuyền rồng, cố ý để lộ ra tấm lưng không chút phòng bị nào.
Quả nhiên, lại là những chiêu trò không có chút đầu óc này. Thấy người phía sau lưng đang đến gần, Cố Hoài Du muốn quay đầu lại đạp nàng ta, nhưng không ngờ Lâm Chức Yểu bên cạnh hành động nhanh hơn.
Nàng ôm lấy eo của Cố Hoài Du lùi về sau vài bước, tiện tay nắm cánh tay của Lâm Tương bẻ lên vai, khiến nàng ta ngã nhào xuống đất, đập một tiếng đùng cực lớn, nhưng lại bị tiếng người hò hét xung quanh lấn át mất.
Mọi người càng ngày càng sôi nổi, có lẽ mấy chiếc thuyền rồng đang quay lại, Lâm Tương nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người như bị đảo lộn hết vậy, nhất thời không thở được, nằm dài trên mặt đất, trong cổ họng chỉ phát ra mấy tiếng ư ư, trước mắt hoa đi.
Triều Lộ và Triều Tịch bị sự thay đổi chớp nhoáng này làm cho ngây người, vừa muốn bước lên trước, thì lại bị Lục Chi và Hồng Ngọc chặn lại, chỉ còn mình Lâm Tương sắc mặt trắng bệch nhìn Cố Hoài Du đang bước từng bước về phía nàng ta.
"Ngươi muốn làm gì?" Vừa mới thở lại được, Lâm Tương nhẫn nhịn cơn đau truyền đến phía sau lưng, run giọng hỏi.
Cố Hoài Du lấy cây trâm cài trên tóc xuống, xoay xoay giữa ngón tay hai cái, đầu trâm bén nhọn kề sát gương mặt của Lâm Tương.
"Ngươi nói xem?"
"Nếu như ngươi dám..." Lâm Tương nuốt nuốt nước miếng, hoảng sợ nói: "Nếu như ngươi dám làm như vậy, ca ca nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!"
"Ngươi đã muốn lấy mạng ta rồi, lẽ nào ta còn phải thủ hạ lưu tình với ngươi hay sao?" Cố Hoài Du nâng cây trâm, vuốt ve dọc theo gương mặt của Lâm Tương.
"Ngươi không có chứng cứ, không ai tin ngươi đâu!"
Cố Hoài Du gật đầu: "Cũng đúng, bây giờ ta giết ngươi còn phải bù thêm cái mạng của ta, nhưng mà..."
Vừa dứt lời, cây trâm trong tay Cố Hoài Du trượt xuống, tiếng vật bén nhọn cắt vào da thịt vang lên, đầu nhọn của cây trâm đã đâm xuyên qua lòng bàn tay Lâm Tương.
"Ta phải thu chút lãi đúng không?"
"Aaaaa!" Lâm Tương hét lên một tiếng bén nhọn, từ nhỏ nàng ta chưa từng chịu chút xíu khổ cực nào, càng đừng nói đến chuyện sự đau đớn như đâm thẳng vào tim thế này. Cả người nàng ta bắt đầu run lên, mồ hôi lạnh sau lưng thấm ướt y phục dán chặt vào tấm lưng, bị gió sông thổi qua, lạnh đến mức răng cũng muốn va vào nhau.
Nếu như đã định xé rách mặt nạ từ lâu, vậy thì Cố Hoài Du cũng lười giả vờ tỷ muội thắm thiết với nàng ta, đưa tay về phía Lâm Chức Yểu: "Đại tỷ, mượn cái roi của tỷ một lát."
Lâm Chức Yểu nhướn nhướn mày, đối với đồ con hoang như Lâm Tương nàng đã khó chịu từ lâu rồi, muốn đánh nàng ta một trận nhưng mãi vẫn không có lí do gì, bây giờ nghe Cố Hoài Du nói như vậy, không cần nghĩ ngợi nhiều liền lấy roi đưa ra.
Lâm Tương bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng ta hít sâu mấy hơi hét lên: "Cố Hoài Du, sao ngươi dám làm như vậy! Ta là Quận chúa! Ngươi là cái thá gì, dám đánh ta như vậy."
"Tu hú chiếm tổ chim khách lâu như thế, ngươi còn dám nhắc đến thân phận trước mặt ta?"
Cố Hoài Du cong môi lên cười cười, tựa như gió xuân lướt qua gương mặt, nhưng trong mắt Lâm Tương nó lại có ý nghĩa khác. Qua đôi mắt đen láy của nàng, Lâm Tương dường như thấy được một con lệ quỷ tìm về trả thù vậy.
"Ngươi nói xem, nếu như ta đến trước mặt Hoàng thượng, cáo trạng Lâm Tu Duệ tội dối lừa quân thượng, ngươi sẽ có kết cục như thế nào?"
Sắc mặt của Lâm Tương khẽ thay đổi, sự dũng cảm gom góp được khi nãy mất sạch, chống tay lùi về sau, nói: "Ngươi biết hết rồi? Ngươi đã biết hết rồi... Ta biết ngay mà."
Cố Hoài Du cũng lười nói nhiều với nàng ta, nàng vốn dĩ không muốn động thủ sớm như vậy, nhưng mà kẻ thù kiếp trước suốt ngày lượn qua lượn lại trước mặt, nếu như nàng không làm gì để giảm bớt chút oán khí này, e là nàng sẽ là người phát điên đầu tiên mất.
Giũ cái roi ra, Cố Hoài Du bắt đầu chọn một góc độ, sau đó quất roi một cách không hề khách sáo. Nàng ta vốn dĩ da non thịt mềm, không thể chịu đòn được như Trương Dịch Thành, vừa mới quất được hai roi, liền bắt đầu kêu lên như heo bị cắt tiết.
Tiếng trống càng ngày càng dồn dập, tiếng hò hét át đi tiếng kêu của Lâm Tương. Mỗi một roi đánh xuống, Lâm Tương liền cuộn tròn lăn trên mặt đất, vết thương sưng đỏ trên người bị đè phải, mùi vị đó thật sự là sống không bằng chết.
Tiếng trống dừng lại, hai bên sông vang lên từng tiếng hoan hô, lúc này Cố Hoài Du mới ngừng tay, Lâm Tương chịu nhục như vậy, nhìn chằm chằm Cố Hoài Du, nhưng lại e sợ cái roi trong tay nàng ta, nên không dám phát ra bất kì tiếng động nào.
Triều Tịch vội vàng giãy giụa ra khỏi tay Hồng Ngọc, vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Tương, nhìn Cố Hoài Du nói: "Nô tỳ nhất định sẽ bẩm báo lại chuyện ngày hôm nay với Thế tử và lão phu nhân!"
"Im miệng!" Ánh nhìn của Lâm Tương đột nhiên chuyển đến trên người Triều Tịch: "Không được nói!"
Nếu như Cố Hoài Du đã biết hết tất cả, vậy thì những lời nói lúc nãy là nói với nàng ta, nếu như ép Cố Hoài Du quá, nói không chừng nàng sẽ thật sự đi cáo trạng với Hoàng đế, dù sao thì có chết cũng là chết chung.
Đối với thái độ không cần mạng đó của nàng, Lâm Tương không dám liều lĩnh, chỉ cần thân phận của nàng ta không bị vạch trần, vậy thì mối thù này vẫn có cơ hội trả lại.
"Nhớ lấy, là ta tự té ngã từ trên lầu xuống nên mới thành như vậy!"
Mỗi một câu một chữ mà Lâm Tương nói xong thì liền cắn chặt răng, dùng sức đến mức chân răng như muốn chảy máu ra vậy.
Cả người Triều Tịch run lên, khó tin mà nhìn Lâm Tương. Tính cách của nàng ta là có thù tất báo, sao nàng ta có thể nhịn được cơn tức hôm nay chứ!
Chịu nỗi nhục lớn đến như vậy, Lâm Tương cũng không còn mặt mũi đi dạo nữa, "Dìu ta về."
Đợi cho người đi khuất, Lâm Chức Yểu mới vỗ vỗ tay, cười nhìn Cố Hoài Du nói: "Hóa ra là muội biết thật hả?"
Cố Hoài Du gật gật đầu: "Vậy thì sao tỷ lại biết được?"
"Ta lén nghe được." Lâm Chức Yểu cười nói: "Lúc nãy thật sự đã hết cả người, sao muội không đánh mạnh một chút đi, hai ba roi như vậy rồi tha cho nàng ta vậy thôi sao?"
Cố Hoài Du cũng đang cười, nhưng không trả lời. Nàng cũng muốn đánh chết Lâm Tương trong hôm nay luôn đó chứ, nhưng Lâm Tu Duệ không sụp đổ, thì Lâm Tương còn có người che chở cho, nếu như nàng giết Lâm Tương, Lâm Tu Duệ phát điên lên rồi giết nàng cũng không chừng.
Đã chết một lần rồi, nên Cố Hoài Du không muốn chịu cái cảnh đó nữa.
Xếp roi mềm gọn gàng hẳn hỏi lại rồi trả cho Lâm Chức Yểu: "Đa tạ."
Lâm Chức Yểu phất phất tay: "Tặng cho muội đó. Ta thấy cái roi này có duyên với muội, muội dùng cũng khá là tiện tay."
Trong một lầu gần sông cách đó không xa, Tống Thời Cẩn bước từ cửa sổ về chỗ ngồi, nói với Mạc Anh: "Đi tìm kiếm loại roi chín khúc mà nữ tử hay sử dụng, hoặc là loại roi mềm tinh xảo chút, tốt nhất là vừa nhẹ lại khó bị hư hại gì đó."
Mạc Anh đang muốn trả lời, chợt nghe hắn thở dài nói: "Thôi vậy, để ta tự đi!"
Đến gần chiều tối, Trần Uyên mới quay về từ bên ngoài, trên người đầy mùi rượu, tinh thần cũng coi như còn chút tỉnh táo.
Vương Thị nhanh chân đi dìu hắn, "Sao lại uống rượu nữa rồi? Không phải là ta đã nói với con rồi sao, đừng có kết bạn bậy bạ ở bên ngoài nữa, xem nhiều sách chút, đi con đường đúng đắn vào."
Trần Uyên nhắm mắt mặt lại, những lời này hắn nghe Vương Thị nói không dưới ngàn lần, chân bước loạng choạng vài cái, nấc một hơi đầy rượu rồi nói: "Con biết rồi, người đừng nói nữa!"
Vương Thị cau chặt mày, thở dài một hơi, từ sau khi con trai lớn Trần Chiêu của bà qua đời, bà bèn đặt toàn bộ hi vọng vào đứa con trai nhỏ, nhưng thấy dáng vẻ của hắn như thế này, bà lại có chút cảm giác tiếc hận vì sắt không thành thép.
Tâm tư của hắn không dùng vào việc chính đáng, suốt ngày cứ nghĩ đến việc chơi như thế nào. Chính bà bảo với hắn trăm ngàn lần hắn cũng không nghe, cũng chỉ có thể trông mong vào việc hắn cưới một nàng dâu lợi hại chút về để canh chừng hắn.
Dìu Trần Uyên ngồi xuống, Vương Thị tiếp tục nói: "Hôm nay Vương phủ vừa mới trả lời, nương đã đính hôn với Đại tiểu thư của Nhị phòng thay cho con, con thấy thế nào?"
Ánh mắt Trần Uyên lập lòe, cơn say lập tức tỉnh gần phân nửa, khó tin mà nói: "Vương phủ gì chứ? Đính ước cái gì?"
"Chuyện hôn sự của con đó! Con cũng không còn nhỏ nữa rồi, còn chưa có thành tựu gì, nương suy nghĩ mãi, cảm thấy nếu con thành thân thì sẽ tốt hơn chút."
"Không được!" Trần Uyên cau mày: "Con không muốn thành thân."
"Tại sao? Con phải nói cho ta một lý do!" Vương Thị có chút giận dữ, hỏi hắn: "Con có biết bây giờ thế lực của Lâm Tu Duệ đang trên đà phát triển, sau này tiền đồ rộng mở, nếu như bây giờ con có mối quan hệ thân thích với hắn, thì sau này hắn cũng sẽ giúp đỡ con không ít."
Trần Uyên có chút đau khổ mà xoa xoa huyệt Thái Dương, trầm giọng nói: "Thì chính là không muốn cưới."
Cả mặt Vương Thị tràn đầy u sầu: "Nương biết tâm tư của con, cũng đã tìm người đi nói chuyện, vốn dĩ muốn đính ước với Lâm Tương, nhưng mà người ta không đồng ý! Con cũng biết, bây giờ nàng ta là Quận chúa cao quý, lại được Thế tử thương yêu, nương cũng muốn giúp con tính toán."
Ngập ngừng một hồi bà mới nói tiếp: "Nhưng con... Ài, nếu như Đại ca của con còn sống, nói không chừng còn có thể được."
Trần Uyên hít sâu một hơi, nén lại cơn giận trong lòng: "Con làm gì có tâm tư gì chứ? Cả đời con cứ như vậy thôi, cũng không nương nhờ vào ai hết..."
Vương Thị giận dữ: "Tóm lại, con không cưới cũng phải cưới!"
Tiếng cửa đóng rầm lại, lúc này Trần Uyên mới ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt ngây ra nhìn trên trần nhà, trong mắt làm gì có chút hơi men nào.
Từ nhỏ Trần Uyên đã không có hứng thú gì với việc làm quan, ngược lại lại rất yêu thích y thuật. Lúc đó còn có Đại ca ở trên gánh vác cho hắn, kì vọng của Vương Thị đặt hết lên người Đại ca, cũng không quản thúc gì hắn mấy, Trần Uyên vui vẻ thoải mái, bèn lén lút chạy ra ngoài bái một người làm sư phụ.
Nhưng mà, cảnh đẹp không được bao lâu, lúc Trần Chiêu xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, Trần Uyên đang theo sư phụ đi khắp đó đây, đợi đến lúc hắn nhận được thư nhà vội vã chạy về thì Đại ca đã không còn nữa.
Niềm hi vọng của Vương Thị cứ thế mà mất đi, nên bà liền nhốt hắn ở nhà bảo hắn gánh vác trách nhiệm của Đại ca, ban đầu Trần Uyên cũng chán ghét bản thân y thuật đầy mình mà vẫn không thể cứu được người thân cận nhất của mình, hắn định trước tiên làm yên lòng cha nương rồi mới tính tiếp.
Thời gian trôi qua lâu dần, trong lòng Vương Thị dần trở nên gấp gáp, dù hắn nói chuyện với bà bao nhiêu lần, bà cũng không từ bỏ. Trần Uyên bèn ngày ngày giả vờ say rượu, giả vờ như không có chí cầu tiến, hắn chỉ muốn Vương Thị đừng trông mong gì nữa, lại không ngờ rằng bà đã đổi ý định qua chuyện hôn sự của hắn mất rồi.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, cứ dần trôi đi một cách lặng lẽ. Mấy ngày qua, Cố Hoài Du không bị ai quấy rầy, hết sức thảnh thơi. Mỗi ngày sau khi thỉnh an lão phu nhân trở về, nàng liền bắt đầu sao chép Tĩnh tâm chú, trong lòng nàng oán khí quá nhiều, mỗi một lần chép, đều có thể tĩnh tâm lại không ít.
Sau khi chân của Lâm Tương khỏi nàng ta liền bị phạt quỳ trong từ đường, có lẽ là do đang mưu tính kế hoạch cho lần sau, hoặc là nàng ta vừa mất mặt lại vừa bị quản thúc cũng nên, tóm lại, sau đó nàng ta cũng không rảnh đến gây rối với nàng.
Lâm Tu Duệ thấy nàng chỉ xem sách hoặc luyện chữ, dường như là không hề quan tâm Tống Thời Cẩn, cũng bỏ luôn tâm tư đi tiếp tục nghe ngóng.
Thời tiết càng ngày lại càng nóng hơn, bên ngoài cửa sổ có ve sầu, Cố Hoài Du đứng dựa vào cửa sổ, trong lòng nàng giống như là quên mất điều gì đó, nhưng lại không nhớ ra được là chuyện gì.
"Sao năm nay ve lại kêu sớm vậy chứ?" Hồng Ngọc phất phất tay, muốn xua đuổi tiếng ve ồn ào bên tai đi mất.
Lục Chi gật gật đầu, nàng cũng bị tiếng ve này làm ồn đến mức khó chịu, "Còn chưa đến hạ chí đã như vậy rồi, qua mấy ngày nữa không biết còn nóng đến mức nào đây..."
"Ài."
Thở dài một hơi, Cố Hoài Du lại ngồi vào trên ghế, trong lòng nàng cứ cảm thấy chuyện này rất quan trọng, nhưng nàng lại không thể nhớ ra được đó là chuyện gì.
"Ai?" Lục Chi đột nhiên hét to lên: "Lăn ra đây!"
Mái ngói trên nóc nhà khẽ vang lên, một lát sau có một bóng người lóe lên từ nóc nhà nhảy xuống, trong tay hắn nâng một cái hộp, cong người nói: "Tham kiến Cố tiểu thư!"
Cố Hoài Du nhìn kĩ hắn một lượt, liền nhớ ra là hộ vệ đứng bên cạnh Tống Thời Cẩn ngày hôm đó, "Ngươi là Mạc Anh?"
"Trí nhớ tiểu thư thật tốt." Mạc Anh cười rạng rỡ, cười cười rồi nói: "Đây là chủ nhân sai thuộc hạ mang đến, mong tiểu thư vui lòng nhận lấy."
Cố Hoài Du nhận lấy cái hộp, mở ra xem, đó là một cây trâm được chế tác rất tỉ mỉ tinh xảo, "Đây là cái gì?"
Mạc Anh ho khan, hắn ngại không dám nói. Là do hôm đó Tống Thời Cẩn thấy nàng không đeo trang sức mà mình tặng, nên về nhà buồn rầu một hồi lâu, đắn đo mất mấy ngày liền mới sai hắn mang món quà mà chính tay bản thân chuẩn bị đến cho nàng.
"Xin tiểu thư cho thuộc hạ mượn cây trâm một lát, thuộc hạ sẽ làm mẫu cho người xem."
Cố Hoài Du gật gật đầu, liền thấy tay của Mạc Anh cầm lấy hai bên thân của cây trâm, tiếng khóa lạch cạch khẽ vang lên, cánh hoa đang khép lại liền nở ra, ngón tay hắn bấm chặt một đầu, chỉ vào cành hoa nói: "Nếu như tiểu thư gặp nguy hiểm, thì có thể kéo chỗ này, chỗ trống hướng lên trên, chỉ cần nhận được tín hiệu này, thì hộ vệ gần chỗ người nhất sẽ chạy đến ngay."
"Nếu như là ban ngày trời sáng cũng có thể nhìn thấy sao?" Nàng hỏi.
Mạc Anh gật đầu: "Thấy, nhóm thuộc hạ có cách xác định đặc biệt."
"Thật là tinh xảo." Cố Hoài Du không khách sáo gì mà nhận lấy: "Thay ta đa tạ chủ nhân nhà ngươi."
Mạc Anh ngập ngừng nói: "Mong tiểu thư mang theo vật này mỗi ngày, nếu như có nguy hiểm gì, cũng có thể bình an."
Khóe miệng Lục Chi giật giật, nhìn Mạc Anh cười một cách đầy hàm ý.
Lời này mà ngươi cũng nói ra được à!
Mạc Anh ho khan, trong mắt tỏ vẻ: Ta biết sao được! Chỉ đành trợn mắt mà nói dối thôi!
Cố Hoài Du đang cầm cây trâm xem thật kĩ, không ngẩng đầu lên mà đồng ý: "Được, ta sẽ mang bên người."
Mạc Anh khẽ nhún hai vai còn âm ẩm đau của mình, coi như thở hắt ra một hơi, vui vẻ mà quay về nhận lệnh.
Buổi tới trời có mưa, hai ngày nay nhiệt độ tăng cao lên không ít rồi đột nhiên lại trở nên mát mẻ như thế, lúc Cố Hoài Du tỉnh giấc bị không khí mát mẻ đầu xuân này làm lạnh hết cả người, cảm giác lo lắng trong lòng đó càng ngày lại càng mãnh liệt hơn nữa.
Hôm nay là Đoan Ngọ, cuộc thi thuyền rồng bên bờ sông được sắp vào buổi chiều, sau khi kết thúc thì có thể dạo hội hoa đăng trong thành một lát. Sự náo nhiệt này mỗi năm đều có, lão phu nhân cũng muốn nhân cơ hội này để cho mấy tỷ muội thân thiết với nhau hơn, cho nên ngay cả Lâm Chức Yểu của Nhị phòng cũng được kêu sang đi chung với nhau.
Lâm Tương ở trong phòng lựa tới lựa lui gần nửa canh giờ, mới coi như ăn diện xong. Từ buổi thọ yến hôm đó trở đi, cách ăn mặc của các tiểu thư gia đình quyền thế trong Thịnh kinh cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, bình thường vẫn luôn là những màu sắc mới mẻ trang nhã, nhưng đột nhiên bây giờ lại thay đổi thành những màu sắc rực rỡ hoa lệ.
Nàng ta lén thử đổi một chút, nhìn chính mình có dáng vẻ khác biệt với khi xưa. Xưa nay Lâm Tương vẫn luôn thích những màu sắc nhàn nhạt, nhưng đổi phong cách như vậy, lại khiến cho người khác thay đổi ánh nhìn liền.
Hôm nay nàng ta mặc một cái váy màu đỏ dài chấm đất, trăm hoa đua nở, tóc mai cài trâm phù dung chỉ vàng, còn phối với hai hạt châu màu vàng nhạt, đặc biệt cố ý kéo dài đuôi mắt cong cong, vừa hoa lệ lại có chút hương vị khó nói thành lời.
Nhìn bản thân có chút lạ lẫm trong gương, sợi tóc mai bên tai nàng ta vừa vặn che đi những phần còn dư trên gương mặt, Lâm Tương vuốt ve cái cằm trơn nhẵn, khóe miệng cong lên một nụ cười vừa ý.
Nhưng mà nhớ đến lời dặn dò mà Lâm Tu Duệ nói với mình mấy ngày gần đây, sắc mặt của nàng ta đột nhiên trở nên âm u hẳn.
Thái độ của Lâm Tu Duệ với Cố Hoài Du có chút kì lạ, biểu cảm khó chịu bình thường hay hiện trên mặt hắn nay cũng không còn thấy nữa, thậm chí Lâm Tương còn nhận thấy được một chút mùi lấy lòng đâu đây nữa.
Nàng ta cũng thử giả vờ nhắc đến rồi hỏi thử, nhưng Lâm Tu Duệ lại không trả lời, chỉ nói hy vọng nàng ta sau này cố sống hòa thuận với Cố Hoài Du, buông bỏ vướng mắc trong lòng đi.
Nhưng mà, sao lại như thế được!
Nàng ta và Cố Hoài Du đã đến mức đến chết mới thôi từ lâu rồi, hai lần trước bị Cố Hoài Du làm cho trở tay không kịp, nàng ta tin rằng, Cố Hoài Du cũng đã đoán ra được, người âm thầm hành động trong tối đó chính là nàng ta.
Nếu như nàng ta cứ ôm cây đợi thỏ, vậy thì đợi chờ nàng ta sẽ những đòn phản kích không chút khách sáo nào của Cố Hoài Du.
Nghĩ như vậy, nên lúc nàng ta đến Thọ An Viện, nhìn thấy hai người đang ngồi đoan trang phía dưới lão phu nhân kia, sự ghen ghét trong lòng không cách nào có thể nén lại được nữa!
Cố Hoài Du mặc một thân váy ống tay rộng bằng gấm vân màu tường vi, làn da non mịn trên cổ khiến người khác chú ý, tóc mai buông lơi sau gáy gắn dây vàng mỏng đính ngọc lưu ly, cài bộ dao Cửu cổ phi loan rung rinh theo từng bước chân, khiến cho người khác không thể dời mắt đi được.
Còn Lâm Chức Yểu bên cạnh nàng thì mặc một thân quần áo tiện lợi tay thắt chặt, mái tóc búi cao, đuôi lông mày tuấn tú, cả người đầy khí thế anh hào, nốt ruồi son ngay đuôi mắt lại không quá mức nổi bật lấn át, so với các thiếu nữ khác thời đó, lại thêm chút khí khái anh hào.
Lâm Tương âm thầm cắn răng, hai người này, đúng là sinh ra để đối đầu với nàng ta mà! Là ông trời phái hai người này xuống khắc chết nàng ta!
"Đến rồi sao?" Lão phu nhân chầm chậm mở miệng, ánh nhìn vòng đi vòng lại trên người Lâm Tương cố ý ăn diện đẹp đẽ, thấy nụ cười cương cứng trên khóe môi nàng ta, âm thầm thở dài một tiếng.
Lâm Tương tỉnh táo lại, thu lại sự không vui trên mặt, bước lên trước hai bước, cung kính nói: "Tham kiến tổ mẫu."
"Ngồi đi."
Ngày hôm đó sau khi chuỗi hạt Phật bị đứt, trong lòng lão phu nhân vẫn luôn lo lắng không yên, bây giờ thấy đã qua mấy ngày nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì xấu mới có chút bình tĩnh lại.
Sau đó liếc nhìn qua vài người trong sảnh, dặn dò: "Hôm nay bên ngoài nhiều người, các con mang theo chút người hầu, mọi chuyện phải cẩn thận chút, đừng có tham chơi bỏ lại người hầu."
Lâm Chức Yểu gật gật đầu nói: "Tổ mẫu người cứ yên tâm đi, có con ở đó, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm đâu."
Lão phu nhân cười cười nói: "Câu này của ta là nói con đó, hôm nay con ngoan ngoãn xíu cho ta, nếu như có xảy ra chuyện gì, liền phạt cấm túc con một năm."
Lâm Chức Yểu hậm hực mà vuốt vuốt cái mũi, đối với lời nói của lão phu nhân không sợ sệt gì. Mỗi năm đều có hội hoa đăng, cũng không thấy khi nào có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Lão phu nhân lại nhấn mạnh một lần nữa, tỉ mỉ dặn dò với mấy nha hoàn của bọn họ một lần, sau đó liền thả ba người đi.
Hơi nóng đã làm khô mặt đất, con ngựa được gắn dây cương hì mũi, Lâm Tương liếc mắt nhìn vài người đi theo phía sau, sau đó bước nhanh một bước vén rèm xe bước vào trong xe ngựa.
Lâm Chức Yểu trước giờ không thích gì nàng ta, liền tặng cho nàng ta một cái trợn mắt, sau đó kêu lên một tiếng, kéo tay Cố Hoài Du ngồi vào vị trí cách nàng ta khá xa.
Sau cơn mưa thì trời trong, mây trên bầu trời như từng cơn sóng chồng chất lên nhau, xe ngựa như bay trên đường, rất náo nhiệt. Cố Hoài Du liếc nhìn Lâm Tương cứ im lặng từ nãy giờ, cảm thấy nàng ta có chút kì lạ.
Nếu như bình thường Lâm Chức Yểu làm như vậy, hai người đã cãi lộn với nhau từ lâu rồi, nhưng hiện tại Lâm Tương mặt không biểu cảm gì mà ngồi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không thèm liếc mắt.
Có lẽ phát giác được điều gì, Lâm Tương nhanh chóng xoay đầu lại, nhếch nhếch khóe môi với hai người.
Cố Hoài Du híp mắt lại, biểu cảm này của Lâm Tương nàng đã quá quen thuộc rồi, nó làm nàng không khỏi nhớ đến những chuyện của đời trước, trong lòng chợt hiểu ra, e là nàng ta lại đang tính toán chuyện xấu xa gì nữa chăng?
Không tới nửa canh giờ, xe ngựa liền dừng lại.
Mặt sông ở nơi này rộng rãi hơn nhiều, mặt sông cũng yên ổn không có nhiều sóng lắm, hơn mười chiếc thuyền rồng mạ vàng vẽ hình dừng ngay ngắn bến cảng, bên bờ sông đã tấp nập người ra vào, cũng may Vương phủ đã chiếm một chỗ ở hàng ghế trước rồi nên mấy người họ vừa xuống xe ngựa là được nha hoàn dìu các nàng lên thuyền dạo quanh sông ngay.
Mặt sông gió thổi, y phục bị thổi bay phấp phới, Lâm Chức Yểu ngồi trước bàn đã được sắp sẵn trên đầu thuyền, trong tay cầm một miếng bánh Phù dung, nhìn Cố Hoài Du.
Nói thực ra, lần đầu Lâm Chức Yểu gặp Cố Hoài Du, nàng có chút không thích Cố Hoài Du lắm.
Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối mềm mại của Cố Hoài Du, vừa nhìn đã biết là chú dê con dễ bị ăn hiếp. Nhưng sau khi trải qua chuyện trong buổi thọ yến của tổ mẫu, Lâm Chức Yểu liền âm thầm phủ định đi cái suy nghĩ đó. Nàng cảm thấy Cố Hoài Du giống như con mèo mà nàng nuôi vậy, nhìn thì có vẻ ngoan hiền, nhưng thực ra tính cách rất hoang dã! Chỉ cần ai chọc phải nàng ấy, thì móng vuốt sắc nhọn của nàng ấy sẽ cào chết người đó ngay.
Lại thấy Đại ca nhà mình đối xử thân thiết với nàng như vậy, nên cũng khó tránh khỏi tò mò về con người của Cố Hoài Du.
Càng nhìn thì lại càng thích nàng ấy, Lâm Chức Yểu thấy cảm xúc này quá đỗi kì lạ, nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng chỉ có thể quy cho việc bản thân mình khó khăn lắm mới tìm thấy một người bằng hữu hợp ý như vậy.
Có lúc tình bằng hữu giữa những nữ nhân với nhau lại kì lạ đến vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Chức Yểu liền mở miệng nói: "Buổi tối tiểu muội đi dạo hoa đăng với ta nhé?"
"Được thôi." Cố Hoài Du tuy cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn không nghĩ gì mà đồng ý.
Bởi vì Lâm Tu Ngôn, lại thêm tính cách của Lâm Tử Khiêm ngây thơ đáng yêu, còn tính cách của Lâm Chức Yểu tuy là có chút nóng nảy, nhưng bản tính của nàng ấy không ác, cho nên nàng đối với mọi người của Nhị phòng cũng có thể nói là vừa gặp đã thích.
Lâm Chức Yểu lại hứng thú: "Ta biết có một tiệm bán đậu hũ thối rất ngon, lát nữa ta dẫn muội đi ăn thử."
Lâm Tương bị lạnh nhạt nãy giờ đang muốn chê cười, thì trên chỗ đài cao trải thảm đỏ bên bờ sông, chợt có tiếng trống vang lên, hơn mười nhóm người đã được xếp sẵn lên thuyền rồng theo thứ tự.
Theo như thường lệ từ xưa đến nay, lúc này sẽ có người đặt cược, chọn lấy đội thuyền mà mình đã nhắm sẵn. Nếu như thắng, thì tiền cược hôm nay sẽ lấy tên của người thắng cuộc quyên góp cho Thiện Đường, tặng y phục phát cháo, cũng coi như là làm một chuyện tốt.
Sau khi giao ngân lượng cho tên sai vặt, thì sau đó nổ ầm một tiếng, mười chiếc thuyền rồng bắt đầu lao về phía trước với tốc độ như tên bắn. Tiếng trống tưng bừng, hai bên bờ tiếng cổ vũ vang lên không ngớt.
Lâm Tương âm thầm liếc nhìn Cố Hoài Du và Lâm Chức Yểu đang xem đến say mê kia, sau đó lén lút lùi về sau một bước.
Lúc ánh mắt rơi trên người hai người họ, trong mắt nàng ta lóe lên một tia sáng u tối. Bên ngoài lan can là mặt sông sâu không thấy đáy, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung vào mấy chiếc thuyền rồng, nàng ta chỉ cần đẩy nhẹ một cái...
Nàng ta hướng ánh mắt về phía Triều Tịch và Triều Lộ đang đứng hầu ở khoang thuyền, hai người họ bèn nhấc chân bước về phía trước, âm thầm che đi bóng dáng của Cố Hoài Du.
Lâm Tương nhìn Cố Hoài Du đang không biết gì cả, trên môi nở một nụ cười lạnh lẽo, bước về phía trước nửa bước, đưa tay về phía lưng của Cố Hoài Du muốn đẩy nàng xuống.
Chỉ đáng tiếc, Cố Hoài Du đã phát hiện ánh mắt của nàng ta kì lạ từ lâu nên đã có đề phòng sẵn. Ngay lúc nàng ta âm thầm lùi về sau, trong lòng Cố Hoài Du đã bắt đầu cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn giả vờ như không biết, thậm chí còn giả vờ rất chuyên chú mà nhìn thuyền rồng, cố ý để lộ ra tấm lưng không chút phòng bị nào.
Quả nhiên, lại là những chiêu trò không có chút đầu óc này. Thấy người phía sau lưng đang đến gần, Cố Hoài Du muốn quay đầu lại đạp nàng ta, nhưng không ngờ Lâm Chức Yểu bên cạnh hành động nhanh hơn.
Nàng ôm lấy eo của Cố Hoài Du lùi về sau vài bước, tiện tay nắm cánh tay của Lâm Tương bẻ lên vai, khiến nàng ta ngã nhào xuống đất, đập một tiếng đùng cực lớn, nhưng lại bị tiếng người hò hét xung quanh lấn át mất.
Mọi người càng ngày càng sôi nổi, có lẽ mấy chiếc thuyền rồng đang quay lại, Lâm Tương nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người như bị đảo lộn hết vậy, nhất thời không thở được, nằm dài trên mặt đất, trong cổ họng chỉ phát ra mấy tiếng ư ư, trước mắt hoa đi.
Triều Lộ và Triều Tịch bị sự thay đổi chớp nhoáng này làm cho ngây người, vừa muốn bước lên trước, thì lại bị Lục Chi và Hồng Ngọc chặn lại, chỉ còn mình Lâm Tương sắc mặt trắng bệch nhìn Cố Hoài Du đang bước từng bước về phía nàng ta.
"Ngươi muốn làm gì?" Vừa mới thở lại được, Lâm Tương nhẫn nhịn cơn đau truyền đến phía sau lưng, run giọng hỏi.
Cố Hoài Du lấy cây trâm cài trên tóc xuống, xoay xoay giữa ngón tay hai cái, đầu trâm bén nhọn kề sát gương mặt của Lâm Tương.
"Ngươi nói xem?"
"Nếu như ngươi dám..." Lâm Tương nuốt nuốt nước miếng, hoảng sợ nói: "Nếu như ngươi dám làm như vậy, ca ca nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!"
"Ngươi đã muốn lấy mạng ta rồi, lẽ nào ta còn phải thủ hạ lưu tình với ngươi hay sao?" Cố Hoài Du nâng cây trâm, vuốt ve dọc theo gương mặt của Lâm Tương.
"Ngươi không có chứng cứ, không ai tin ngươi đâu!"
Cố Hoài Du gật đầu: "Cũng đúng, bây giờ ta giết ngươi còn phải bù thêm cái mạng của ta, nhưng mà..."
Vừa dứt lời, cây trâm trong tay Cố Hoài Du trượt xuống, tiếng vật bén nhọn cắt vào da thịt vang lên, đầu nhọn của cây trâm đã đâm xuyên qua lòng bàn tay Lâm Tương.
"Ta phải thu chút lãi đúng không?"
"Aaaaa!" Lâm Tương hét lên một tiếng bén nhọn, từ nhỏ nàng ta chưa từng chịu chút xíu khổ cực nào, càng đừng nói đến chuyện sự đau đớn như đâm thẳng vào tim thế này. Cả người nàng ta bắt đầu run lên, mồ hôi lạnh sau lưng thấm ướt y phục dán chặt vào tấm lưng, bị gió sông thổi qua, lạnh đến mức răng cũng muốn va vào nhau.
Nếu như đã định xé rách mặt nạ từ lâu, vậy thì Cố Hoài Du cũng lười giả vờ tỷ muội thắm thiết với nàng ta, đưa tay về phía Lâm Chức Yểu: "Đại tỷ, mượn cái roi của tỷ một lát."
Lâm Chức Yểu nhướn nhướn mày, đối với đồ con hoang như Lâm Tương nàng đã khó chịu từ lâu rồi, muốn đánh nàng ta một trận nhưng mãi vẫn không có lí do gì, bây giờ nghe Cố Hoài Du nói như vậy, không cần nghĩ ngợi nhiều liền lấy roi đưa ra.
Lâm Tương bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng ta hít sâu mấy hơi hét lên: "Cố Hoài Du, sao ngươi dám làm như vậy! Ta là Quận chúa! Ngươi là cái thá gì, dám đánh ta như vậy."
"Tu hú chiếm tổ chim khách lâu như thế, ngươi còn dám nhắc đến thân phận trước mặt ta?"
Cố Hoài Du cong môi lên cười cười, tựa như gió xuân lướt qua gương mặt, nhưng trong mắt Lâm Tương nó lại có ý nghĩa khác. Qua đôi mắt đen láy của nàng, Lâm Tương dường như thấy được một con lệ quỷ tìm về trả thù vậy.
"Ngươi nói xem, nếu như ta đến trước mặt Hoàng thượng, cáo trạng Lâm Tu Duệ tội dối lừa quân thượng, ngươi sẽ có kết cục như thế nào?"
Sắc mặt của Lâm Tương khẽ thay đổi, sự dũng cảm gom góp được khi nãy mất sạch, chống tay lùi về sau, nói: "Ngươi biết hết rồi? Ngươi đã biết hết rồi... Ta biết ngay mà."
Cố Hoài Du cũng lười nói nhiều với nàng ta, nàng vốn dĩ không muốn động thủ sớm như vậy, nhưng mà kẻ thù kiếp trước suốt ngày lượn qua lượn lại trước mặt, nếu như nàng không làm gì để giảm bớt chút oán khí này, e là nàng sẽ là người phát điên đầu tiên mất.
Giũ cái roi ra, Cố Hoài Du bắt đầu chọn một góc độ, sau đó quất roi một cách không hề khách sáo. Nàng ta vốn dĩ da non thịt mềm, không thể chịu đòn được như Trương Dịch Thành, vừa mới quất được hai roi, liền bắt đầu kêu lên như heo bị cắt tiết.
Tiếng trống càng ngày càng dồn dập, tiếng hò hét át đi tiếng kêu của Lâm Tương. Mỗi một roi đánh xuống, Lâm Tương liền cuộn tròn lăn trên mặt đất, vết thương sưng đỏ trên người bị đè phải, mùi vị đó thật sự là sống không bằng chết.
Tiếng trống dừng lại, hai bên sông vang lên từng tiếng hoan hô, lúc này Cố Hoài Du mới ngừng tay, Lâm Tương chịu nhục như vậy, nhìn chằm chằm Cố Hoài Du, nhưng lại e sợ cái roi trong tay nàng ta, nên không dám phát ra bất kì tiếng động nào.
Triều Tịch vội vàng giãy giụa ra khỏi tay Hồng Ngọc, vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Tương, nhìn Cố Hoài Du nói: "Nô tỳ nhất định sẽ bẩm báo lại chuyện ngày hôm nay với Thế tử và lão phu nhân!"
"Im miệng!" Ánh nhìn của Lâm Tương đột nhiên chuyển đến trên người Triều Tịch: "Không được nói!"
Nếu như Cố Hoài Du đã biết hết tất cả, vậy thì những lời nói lúc nãy là nói với nàng ta, nếu như ép Cố Hoài Du quá, nói không chừng nàng sẽ thật sự đi cáo trạng với Hoàng đế, dù sao thì có chết cũng là chết chung.
Đối với thái độ không cần mạng đó của nàng, Lâm Tương không dám liều lĩnh, chỉ cần thân phận của nàng ta không bị vạch trần, vậy thì mối thù này vẫn có cơ hội trả lại.
"Nhớ lấy, là ta tự té ngã từ trên lầu xuống nên mới thành như vậy!"
Mỗi một câu một chữ mà Lâm Tương nói xong thì liền cắn chặt răng, dùng sức đến mức chân răng như muốn chảy máu ra vậy.
Cả người Triều Tịch run lên, khó tin mà nhìn Lâm Tương. Tính cách của nàng ta là có thù tất báo, sao nàng ta có thể nhịn được cơn tức hôm nay chứ!
Chịu nỗi nhục lớn đến như vậy, Lâm Tương cũng không còn mặt mũi đi dạo nữa, "Dìu ta về."
Đợi cho người đi khuất, Lâm Chức Yểu mới vỗ vỗ tay, cười nhìn Cố Hoài Du nói: "Hóa ra là muội biết thật hả?"
Cố Hoài Du gật gật đầu: "Vậy thì sao tỷ lại biết được?"
"Ta lén nghe được." Lâm Chức Yểu cười nói: "Lúc nãy thật sự đã hết cả người, sao muội không đánh mạnh một chút đi, hai ba roi như vậy rồi tha cho nàng ta vậy thôi sao?"
Cố Hoài Du cũng đang cười, nhưng không trả lời. Nàng cũng muốn đánh chết Lâm Tương trong hôm nay luôn đó chứ, nhưng Lâm Tu Duệ không sụp đổ, thì Lâm Tương còn có người che chở cho, nếu như nàng giết Lâm Tương, Lâm Tu Duệ phát điên lên rồi giết nàng cũng không chừng.
Đã chết một lần rồi, nên Cố Hoài Du không muốn chịu cái cảnh đó nữa.
Xếp roi mềm gọn gàng hẳn hỏi lại rồi trả cho Lâm Chức Yểu: "Đa tạ."
Lâm Chức Yểu phất phất tay: "Tặng cho muội đó. Ta thấy cái roi này có duyên với muội, muội dùng cũng khá là tiện tay."
Trong một lầu gần sông cách đó không xa, Tống Thời Cẩn bước từ cửa sổ về chỗ ngồi, nói với Mạc Anh: "Đi tìm kiếm loại roi chín khúc mà nữ tử hay sử dụng, hoặc là loại roi mềm tinh xảo chút, tốt nhất là vừa nhẹ lại khó bị hư hại gì đó."
Mạc Anh đang muốn trả lời, chợt nghe hắn thở dài nói: "Thôi vậy, để ta tự đi!"