Chương 30
Vầng trăng treo trên đầu ngọn liễu, Vương phủ sau khi trôi qua một ngày náo nhiệt cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Người làm ở sảnh trước vẫn còn đang dọn dẹp mọi thứ, ánh đèn đỏ rực ở trước cổng chiếu sáng một mảnh vườn, tạo nên không gian ấm áp. Lão phu nhân tiếp đãi khách khứa cả một ngày bây giờ đang ngồi nghiêng người dựa trên gối gấm, thở dài một hơi.
Bạch ma ma dâng lên một ly trà, an ủi nói: "Lão phu nhân đừng lo."
Lão phu nhân nhận lấy trà nhấp một ngụm, sau đó để đại lên bàn trà bên cạnh, sai nha hoàn hầu hạ trong viện ra ngoài hết, sau đó mở miệng nói một cách đầy lo lắng: "Cũng không biết là việc giấu đi thân thế của Lâm Tương, đối với mấy đứa trẻ mà nói, là đúng hay sai nữa!"
Trong lòng Bạch ma ma ngập ngừng, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là đúng rồi, lão phu nhân làm như vậy đều là suy nghĩ cho Vương phủ."
Thở dài một hơi, lão phu nhân mới nói: "Ta cứ cảm thấy Tương Nhi đã biết rồi thì phải? Hoặc có lẽ là sai sót ở đâu, từ khi Hoài Du về phủ, trong phủ này chưa từng được yên ổn."
"Trong phủ bao nhiêu năm qua chỉ có một vị tiểu thư dòng chính là Tương Nhi tiểu thư, từ nhỏ đã được các vị chủ nhân yêu thương như là viên ngọc nâng trong lòng bàn tay vậy. Đột nhiên bây giờ xuất hiện một muội muội, có chút xa cách cũng là chuyện thường tình." Bạch ma ma ngập ngừng, chỉ đành khuyên: "Tam tiểu thư là người khiến người khác muốn yêu thương nàng, ở bên cạnh nhau lâu dài, tình cảm của hai vị tiểu thư tự nhiên cũng sẽ tốt lên thôi."
"Cũng mong là như vậy!"
Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, lão phu nhân nhắm mắt vuốt ve chuỗi hạt Phật trong tay, đây là động tác yêu thích mà bà hay làm mỗi khi suy nghĩ, Bạch ma ma thấy vậy, cúi người đứng ở một bên, thậm chí Bạch ma ma còn cố gắng thở nhẹ lại nữa.
Một hồi lâu, mới nghe lão phu nhân lên tiếng: "Lệ Trân, ngươi thấy con người Tống Thời Cẩn thế nào?"
Lệ Trân là tên của Bạch ma ma, từ ngày mà Ngu Thị bắt đầu lên làm lão phu nhân, đã lâu lắm rồi không còn ai gọi cái tên này nữa.
Bạch ma ma ngây ra một chút, nhưng sau đó lại cúi đầu xuống: "Nô tỳ không dám nói bậy bạ."
Lão phu nhân nghĩ một chút rồi nói: "Không sao, chỗ này chỉ có chủ tớ hai người chúng ta, cứ coi như là nói chuyện phiếm đi."
Bạch ma ma là nha đầu được gả theo lão phu nhân, đã hầu hạ cho lão phu nhân từ khi còn là thiếu nữ khuê các, là một người vô cùng cẩn thẩn tỉ mỉ, biết nên nói gì và không nên nói gì.
"Ngươi cũng không cần lo lắng, cứ nói thẳng là được."
Qua một hồi lâu, Bạch ma ma mới nói: "Có thể leo lên chức vị cao trong khi còn trẻ như vậy, từ xưa đến nay rất ít người có thể làm được. Chỉ là tính tình này..."
Lão phu nhân âm thầm gật gật đầu, những lời này bà cũng đồng ý.
Con người Tống Thời Cẩn này, chỉ nghe tên thì sẽ thấy là một người hiền hòa, nhưng thực ra lại là kiêu ngạo khó kiềm tàn độc, là sủng thần ái tướng của đương kim Thánh thượng.
Vào triều bằng chức quan văn, nhưng lại đột nhiên đầu quân ra chiến trường trong lúc người Man di xâm lấn. Khi đó hắn vẫn còn hiền hòa dễ gần, không ai xem trọng hắn, nhưng Đại Chu từ trước đến nay vẫn luôn trọng văn khinh võ, tướng quân tiền nhiệm vừa chết trận, trong triều đình đúng lúc đang cần dùng người, cũng không biết là tại sao, nhưng Hoàng thượng đã cho phép hắn đi.
Tuy nhiên kết quả lại thật khiến người khác bất ngờ. Sau khi lên chiến trường, hắn liền xé bỏ lớp mặt nạ hiền hòa, để lộ ra tính cách lạnh lùng nguy hiểm tàn bạo của mình, nơi biên cương máu chảy thành sông, cứ vậy mà biên giới của Đại Chu lại mở rộng ra thêm mấy phần.
Hắn quá nguy hiểm, thủ đoạn lại quá độc, chiến công đầy mình thành tựu to lớn, đến nay bọn Man di chỉ cần nghe tên hắn thôi cũng không dám xâm lấn lần nữa.
Sau khi bình ổn, hắn quay về triều, nhưng hắn vẫn ngồi vững chức quan văn, chỉ là mãi cho đến hôm nay đã không còn ai dám xem thường hắn, có thể gọi hắn là một vị quần thần xuất sắc.
"Ngươi cảm thấy, hành động hôm nay của hắn là có ý gì?" Lão phu nhân gõ gõ đầu ngón tay, giống như là đang tự hỏi mình, nhưng cũng giống như là đang hỏi Bạch ma ma.
Hô hấp của Bạch ma ma chậm lại, "Nô tỳ không biết."
"Thôi, nghĩ nhiều cũng không có ích gì." Lão phu nhân thở dài một hơi: "Bên phía Lâm Tương, ngươi sai người trông chừng cho tốt, trái tim già cỗi này của ta cứ thấy bất an làm sao đó, cứ cảm thấy là sẽ có chuyện gì không tốt xảy ra nữa."
Vừa nói dứt lời, chuỗi hạt Phật trên tay bà đột nhiên đứt, những hạt châu bích ngọc rơi tí tách trên mặt đất, tỏa ra ánh sáng xanh bóng dưới ánh nến.
Hạt châu này đã gắn bó với lão phu nhân nhiều năm, Bạch ma ma cúi người nhặt, cứ sợ nhặt thiếu một hạt, thì nghe giọng lão phu nhân trầm thấp nói: "Gọi Duệ Nhi đến đây."
Bạch ma ma vâng dạ, mở cửa bước ra ngoài.
Đợi cho người đi rồi, sắc mặt của lão phu nhân dần dần trở nên nghiêm nghị, nhìn những hạt châu sáng bóng lấp lánh trong rổ, đầu mày nhíu chặt.
Hôm nay Cố Hoài Du lại tỉnh dậy từ trong giấc mơ hỗn loạn một lần nữa, lão phu nhân biết nàng hôm qua vất vả cực nhọc, nên đặc biệt sai người dặn dò nàng không cần nàng đi thỉnh an.
Lục Chi nghe thấy tiếng động, vén rèm lên, hầu hạ nàng súc miệng xong lại cẩn thận mà chải đầu cho nàng, ánh nhìn rơi vào Xảo Nhi đang đứng nói chuyện với người trong viện, thấp giọng nói: "Tiểu thư, người tính xử lý nàng ta thế nào?"
"Không vội." Cố Hoài Du nói: "Qua mấy ngày nữa biểu tỷ kia của ta sẽ vào trong phủ rồi, để nàng ta lại còn có tác dụng nữa."
Mối thù kiếp trước, không có dễ trả như vậy đâu. Bản thân nàng thân bại danh liệt là do những người này, đối với hung thủ là Trương Dịch Thành, chỉ là đánh mắng làm nhục, vẫn chưa thể làm dịu được nỗi oán hận trong trái tim nàng.
Lục Chi nghi ngờ: "Nhưng lão phu nhân không phải đã nói là sau này không cho phép hai người đó đến nữa sao?"
"Muội cứ chờ xem đi." Tiện tay lấy một cây trâm đưa cho Lục Chi, Cố Hoài Du nói chắc nịch: "Tốn hết bao nhiêu công sức mới đạt được mục đích, há nào Trương gia lại chấp nhận bỏ qua như vậy."
Con ngươi Lục Chi khẽ động, mím môi không lên tiếng, tiếp tục chải đầu cho nàng.
Một hồi lâu sau, Hồng Ngọc vội vội vàng vàng chạy vào trong, "Tiểu thư, Thế tử đến rồi."
Cố Hoài Du có chút bất ngờ, chỉnh lại biểu cảm, âm thầm suy đoán lí do Lâm Tu Duệ đến đây.
"Vội vàng cái gì, mời hắn ta vào."
Lâm Tu Duệ vừa bước vào bậc cửa, liền nhìn thấy Cố Hoài Du ăn mặc ngay ngắn ngồi ung dung trên sạp mềm, thấy hắn bước vào cũng không đứng dậy, chỉ vờ nhấc tay một chút, chầm chậm nói: "Ca ca mời ngồi."
Ánh mắt hắn khẽ nhíu lại, đè xuống sự khó chịu trong lòng, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Không biết ca ca đến đây là có chuyện gì?" Cố Hoài Du vừa nói, vừa đánh giá Lâm Tu Duệ, thấy trên mặt hắn treo nụ cười miễn cưỡng, híp mắt lại.
"Vào đi." Lâm Tu Duệ ho khan, quay đầu nói một tiếng với bên ngoài, sau đó có ba bốn tên sai vặt nâng một thùng đồ bước vào, xem ra cũng khá nặng.
"Muội về phủ đã nhiều ngày, ta vẫn luôn bận bịu, cũng chưa tặng quà gặp mặt gì cho muội, bây giờ mới có thời gian đến đây, mong muội muội đừng để bụng."
Cố Hoài Du nhìn hắn một cái, đột nhiên nở nụ cười: "Sao lại để bụng chứ, ca ca công việc bận rộn, chỉ có ta rảnh rỗi thôi."
Nghe nàng nói như vậy, lại khiến cho Lâm Tu Duệ có chút không thoải mái, hắn nâng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, rồi mới nói: "Ở đây là một ít y phục và trang sức, cùng ngân lượng, muội cần thêm gì nữa, thì cứ sai người dưới đi làm."
Cố Hoài Du thu hồi ánh mắt, chỉ đa tạ một cách đầy quy củ, sau đó không mở miệng nữa. Trong lòng nàng lại đang suy nghĩ, không có chuyện nhờ vả mà lại đột nhiên ân cần, không phải gian trá thì cũng là phường trộm cướp, Lâm Tu Duệ này lại đang muốn gài nàng vào bẫy gì nữa sao?
Trong phòng yên lặng một hồi lâu, Lâm Tu Duệ thấy dáng vẻ dầu muối không ăn này của nàng có chút đau đầu, trực tiếp dứt khoát vào thẳng chủ để chính luôn.
"Còn nữa, ở đây ta thay Tương Nhi xin lỗi muội, hôm qua muội ấy cũng bởi vì gấp gáp quá, mới nói bậy nói bạ như thế."
Cố Hoài Du phụt cười: "Cho nên, ta bị nàng ta hắt nước là đáng đời?"
"Chuyện này là muội ấy không đúng, ta sẽ nói muội ấy."
Cố Hoài Du cười cười, không nói xuôi theo hắn, Lâm Tu Duệ nghẹn họng, sự khó chịu trong lòng lại càng lớn thêm, nhưng trên mặt hắn vẫn không để lộ chút nào. Nếu như nói tiếp như vậy nữa, vấn đề mà hắn muốn hỏi cũng không hỏi được, đã vậy còn mang theo một bụng tức nữa.
Dần dần chuyển chủ đề cuộc nói chuyện, giả vờ như tùy tiện nhắc đến: "Đúng rồi, trước kia muội có quen biết với Tống Thời Cẩn sao?"
Cố Hoài Du ngập ngừng một hồi lâu, sau đó dưới ánh nhìn chờ mong của Lâm Tu Duệ cũng chịu mở miệng.
"Tống Thời Cẩn, là ai?"
Lâm Tu Duệ bị sặc nước trà, ho liên tục mấy tiếng liền, sau đó mới biết là nàng cố ý, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại, sau đó mới nhịn xuống mà nói: "Chính là Tống đại nhân."
"Ồ ~ Là hắn hả!" Cố Hoài Du cố ý kéo dài giọng.
Lâm Tu Duệ vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ánh nhìn lướt qua gương mặt nàng hai lần, nhưng sau đó lại nhanh chóng thu về.
"Không quen."
Lâm Tu Duệ hít sâu một hơi, hỏi: "Vậy sao hôm qua hắn lại ra tay giúp muội?"
"Giúp ta?" Cố Hoài Du nghiêng đầu: "Sao lại nói như vậy? Không phải là Trương Dịch Thành trộm miếng ngọc của Tống đại nhân nên mới bị đánh sao?"
Lâm Tu Duệ mấp máy miệng, muốn tiếp tục truy hỏi nhưng lại sợ bị nàng làm cho nghẹn ứ họng.
Trong lòng hắn đương nhiên cũng không tin cách nói thoái thác này của Cố Hoài Du, nhưng trước mắt thấy nàng bộ dạng kháng cự như vậy, e là hắn cũng không hỏi ra được lời gì có giá trị.
Trong lòng muốn nổi giận, nhưng lời của Nhị Hoàng tử lại đột nhiên vang lên bên tai, vì suy nghĩ cho con đường tiền đồ của chính mình, hắn chỉ đành cố gắng nén cơn giận này lại thôi.
"Qua vài ngày nữa là Tết Đoan ngọ, buổi tối gần bên sông sẽ có lễ đèn hoa đăng, nếu như muội muội không có việc gì, có thể đi ngắm thử."
Cố Hoài Du gật gật đầu, cũng không có từ chối, lại hàn huyên hai ba câu, Lâm Tu Duệ bèn kiếm cớ rời đi, bước ra khỏi Đường Lê Viện.
"Đem mấy món đồ này bỏ vào nhà kho."
Hồng Ngọc liếc mắt nhìn một rương đồ, vừa thu dọn vừa hỏi: "Sao Thế tử đột nhiên lại đổi tính, tặng cho tiểu thư nhiều đồ như vậy nhỉ?"
Cố Hoài Du cười lạnh một tiếng, không nói gì. Đây đâu phải là đổi tính, đây là đi đường vòng muốn tấn công Tống Thời Cẩn thông qua nàng đây mà.
-------
Còn bên này, Giang Thị của Nhị phòng sau khi lo xong chuyện thọ yến của lão phu nhân, bèn âm thầm sai người đi nghe ngóng tình hình của nhà Sử bộ thị lang, người bên ngoài không biết nhiều về Trần Uyên, chỉ biết hắn là người tài, dáng vẻ cũng rất tuấn tú.
Phía lão phu nhân hối không ngừng, Giang Thị cũng không kịp nghe ngóng gì nữa, trước tiên phải tìm Lâm Chức Yểu nói chuyện này cái đã.
Cửa sổ mở ra, Lâm Chức Yểu đang chán nản mà ngồi trước bàn thêu giật giật tóc của mình, trong lòng âm thầm than vãn, cũng không biết là nương bị gì nữa, mấy ngày gần đây không cho phép nàng múa đao múa kiếm, sai người khiêng một cái bàn thêu thật lớn vào phòng của nàng, bảo nàng phải thêu được một bức thêu ra hồn trước cuối tháng.
Việc này khác gì như muốn lấy mạng nàng đâu chứ, còn không bằng đâm nàng hai nhát chết cho lẹ nữa. Nhưng mà Giang Thị có cách trị nàng, nếu như Lâm Chức Yểu không đồng ý, thì đôi mắt ửng hồng lên, trong lòng Lâm Chức Yểu liền mềm nhũn, đồng ý đại cho xong.
Nhìn cái bàn thêu mà đến chính mình còn không hiểu hết được kia, nàng thở dài một hỏi, vừa mới muốn đứng dậy đi năn nỉ Giang Thị thu hồi mệnh lệnh, liền thấy bà đang đẩy cửa tiến vào.
Trong lòng Lâm Chức Yểu giật mình, chạy qua ôm lấy cánh tay Giang Thị: "Nương~"
Giang Thị liếc nàng một cái, không cần hỏi cũng biết là nàng đang nghĩ gì.
"Thêu được bao nhiêu rồi?"
Nàng cười hi hi, lật tấm bàn thêu lại, "Con không thêu có được không ạ?"
Giang Thị lắc lắc đầu, ngồi xuống một cái ghế nào đó, chuyển chủ đề nói: "Bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên học chút chuyện của nữ nhi rồi."
"Học mấy cái này có tác dụng gì chứ, dù sao thì cả đời này của con..." Vừa nói được một nửa, Lâm Chức Yểu lại dừng lại: "Nương, người có ý gì?"
Giang Thị chỉnh lại biểu cả, kéo cánh tay của nàng qua vuốt ve trong lòng bàn tay.
"Mấy năm nay, nương biết con chịu khổ. Chuyện hôn nhân nương cũng không bắt ép gì con, nhưng mà bây giờ tuổi tác con cũng lớn dần, cũng không có ai vừa mắt, trong lòng nương có cảm giác nói không thành lời."
Lâm Chức Yểu cúi thấp đầu, không tiếp lời, cũng không biết là đang nghĩ gì.
"Con không muốn gả, cả đời này con làm bà cô già cũng không có gì không tốt."
"Nói bậy!" Giang Thị thở dài một hơi: "Là mẫu thân có lỗi với con, làm gì có con gái nhà nào mà không muốn gả cho một lang quân như ý, sống cuộc sống mỹ mãn suốt đời chứ."
Trong lòng Lâm Chức Yểu đột nhiên nhớ tưởng lại, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Nương, rốt cuộc là muốn nói gì?"
Giang Thị hắng hắng giọng, nói sơ qua chuyện nhà Sử bộ thị lang có ý muốn kết thân một chút.
"Nương cũng không bắt con gả đi ngay lập tức, dù sao con cũng phải xem mắt xem sao đã, nếu như không bằng lòng thì lại nói tiếp."
Lại nói dông nói dài, mới khuyên được Lâm Chức Yểu đồng ý, vội vàng đi qua nói chuyện với lão phu nhân.
Bạch ma ma dâng lên một ly trà, an ủi nói: "Lão phu nhân đừng lo."
Lão phu nhân nhận lấy trà nhấp một ngụm, sau đó để đại lên bàn trà bên cạnh, sai nha hoàn hầu hạ trong viện ra ngoài hết, sau đó mở miệng nói một cách đầy lo lắng: "Cũng không biết là việc giấu đi thân thế của Lâm Tương, đối với mấy đứa trẻ mà nói, là đúng hay sai nữa!"
Trong lòng Bạch ma ma ngập ngừng, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là đúng rồi, lão phu nhân làm như vậy đều là suy nghĩ cho Vương phủ."
Thở dài một hơi, lão phu nhân mới nói: "Ta cứ cảm thấy Tương Nhi đã biết rồi thì phải? Hoặc có lẽ là sai sót ở đâu, từ khi Hoài Du về phủ, trong phủ này chưa từng được yên ổn."
"Trong phủ bao nhiêu năm qua chỉ có một vị tiểu thư dòng chính là Tương Nhi tiểu thư, từ nhỏ đã được các vị chủ nhân yêu thương như là viên ngọc nâng trong lòng bàn tay vậy. Đột nhiên bây giờ xuất hiện một muội muội, có chút xa cách cũng là chuyện thường tình." Bạch ma ma ngập ngừng, chỉ đành khuyên: "Tam tiểu thư là người khiến người khác muốn yêu thương nàng, ở bên cạnh nhau lâu dài, tình cảm của hai vị tiểu thư tự nhiên cũng sẽ tốt lên thôi."
"Cũng mong là như vậy!"
Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, lão phu nhân nhắm mắt vuốt ve chuỗi hạt Phật trong tay, đây là động tác yêu thích mà bà hay làm mỗi khi suy nghĩ, Bạch ma ma thấy vậy, cúi người đứng ở một bên, thậm chí Bạch ma ma còn cố gắng thở nhẹ lại nữa.
Một hồi lâu, mới nghe lão phu nhân lên tiếng: "Lệ Trân, ngươi thấy con người Tống Thời Cẩn thế nào?"
Lệ Trân là tên của Bạch ma ma, từ ngày mà Ngu Thị bắt đầu lên làm lão phu nhân, đã lâu lắm rồi không còn ai gọi cái tên này nữa.
Bạch ma ma ngây ra một chút, nhưng sau đó lại cúi đầu xuống: "Nô tỳ không dám nói bậy bạ."
Lão phu nhân nghĩ một chút rồi nói: "Không sao, chỗ này chỉ có chủ tớ hai người chúng ta, cứ coi như là nói chuyện phiếm đi."
Bạch ma ma là nha đầu được gả theo lão phu nhân, đã hầu hạ cho lão phu nhân từ khi còn là thiếu nữ khuê các, là một người vô cùng cẩn thẩn tỉ mỉ, biết nên nói gì và không nên nói gì.
"Ngươi cũng không cần lo lắng, cứ nói thẳng là được."
Qua một hồi lâu, Bạch ma ma mới nói: "Có thể leo lên chức vị cao trong khi còn trẻ như vậy, từ xưa đến nay rất ít người có thể làm được. Chỉ là tính tình này..."
Lão phu nhân âm thầm gật gật đầu, những lời này bà cũng đồng ý.
Con người Tống Thời Cẩn này, chỉ nghe tên thì sẽ thấy là một người hiền hòa, nhưng thực ra lại là kiêu ngạo khó kiềm tàn độc, là sủng thần ái tướng của đương kim Thánh thượng.
Vào triều bằng chức quan văn, nhưng lại đột nhiên đầu quân ra chiến trường trong lúc người Man di xâm lấn. Khi đó hắn vẫn còn hiền hòa dễ gần, không ai xem trọng hắn, nhưng Đại Chu từ trước đến nay vẫn luôn trọng văn khinh võ, tướng quân tiền nhiệm vừa chết trận, trong triều đình đúng lúc đang cần dùng người, cũng không biết là tại sao, nhưng Hoàng thượng đã cho phép hắn đi.
Tuy nhiên kết quả lại thật khiến người khác bất ngờ. Sau khi lên chiến trường, hắn liền xé bỏ lớp mặt nạ hiền hòa, để lộ ra tính cách lạnh lùng nguy hiểm tàn bạo của mình, nơi biên cương máu chảy thành sông, cứ vậy mà biên giới của Đại Chu lại mở rộng ra thêm mấy phần.
Hắn quá nguy hiểm, thủ đoạn lại quá độc, chiến công đầy mình thành tựu to lớn, đến nay bọn Man di chỉ cần nghe tên hắn thôi cũng không dám xâm lấn lần nữa.
Sau khi bình ổn, hắn quay về triều, nhưng hắn vẫn ngồi vững chức quan văn, chỉ là mãi cho đến hôm nay đã không còn ai dám xem thường hắn, có thể gọi hắn là một vị quần thần xuất sắc.
"Ngươi cảm thấy, hành động hôm nay của hắn là có ý gì?" Lão phu nhân gõ gõ đầu ngón tay, giống như là đang tự hỏi mình, nhưng cũng giống như là đang hỏi Bạch ma ma.
Hô hấp của Bạch ma ma chậm lại, "Nô tỳ không biết."
"Thôi, nghĩ nhiều cũng không có ích gì." Lão phu nhân thở dài một hơi: "Bên phía Lâm Tương, ngươi sai người trông chừng cho tốt, trái tim già cỗi này của ta cứ thấy bất an làm sao đó, cứ cảm thấy là sẽ có chuyện gì không tốt xảy ra nữa."
Vừa nói dứt lời, chuỗi hạt Phật trên tay bà đột nhiên đứt, những hạt châu bích ngọc rơi tí tách trên mặt đất, tỏa ra ánh sáng xanh bóng dưới ánh nến.
Hạt châu này đã gắn bó với lão phu nhân nhiều năm, Bạch ma ma cúi người nhặt, cứ sợ nhặt thiếu một hạt, thì nghe giọng lão phu nhân trầm thấp nói: "Gọi Duệ Nhi đến đây."
Bạch ma ma vâng dạ, mở cửa bước ra ngoài.
Đợi cho người đi rồi, sắc mặt của lão phu nhân dần dần trở nên nghiêm nghị, nhìn những hạt châu sáng bóng lấp lánh trong rổ, đầu mày nhíu chặt.
Hôm nay Cố Hoài Du lại tỉnh dậy từ trong giấc mơ hỗn loạn một lần nữa, lão phu nhân biết nàng hôm qua vất vả cực nhọc, nên đặc biệt sai người dặn dò nàng không cần nàng đi thỉnh an.
Lục Chi nghe thấy tiếng động, vén rèm lên, hầu hạ nàng súc miệng xong lại cẩn thận mà chải đầu cho nàng, ánh nhìn rơi vào Xảo Nhi đang đứng nói chuyện với người trong viện, thấp giọng nói: "Tiểu thư, người tính xử lý nàng ta thế nào?"
"Không vội." Cố Hoài Du nói: "Qua mấy ngày nữa biểu tỷ kia của ta sẽ vào trong phủ rồi, để nàng ta lại còn có tác dụng nữa."
Mối thù kiếp trước, không có dễ trả như vậy đâu. Bản thân nàng thân bại danh liệt là do những người này, đối với hung thủ là Trương Dịch Thành, chỉ là đánh mắng làm nhục, vẫn chưa thể làm dịu được nỗi oán hận trong trái tim nàng.
Lục Chi nghi ngờ: "Nhưng lão phu nhân không phải đã nói là sau này không cho phép hai người đó đến nữa sao?"
"Muội cứ chờ xem đi." Tiện tay lấy một cây trâm đưa cho Lục Chi, Cố Hoài Du nói chắc nịch: "Tốn hết bao nhiêu công sức mới đạt được mục đích, há nào Trương gia lại chấp nhận bỏ qua như vậy."
Con ngươi Lục Chi khẽ động, mím môi không lên tiếng, tiếp tục chải đầu cho nàng.
Một hồi lâu sau, Hồng Ngọc vội vội vàng vàng chạy vào trong, "Tiểu thư, Thế tử đến rồi."
Cố Hoài Du có chút bất ngờ, chỉnh lại biểu cảm, âm thầm suy đoán lí do Lâm Tu Duệ đến đây.
"Vội vàng cái gì, mời hắn ta vào."
Lâm Tu Duệ vừa bước vào bậc cửa, liền nhìn thấy Cố Hoài Du ăn mặc ngay ngắn ngồi ung dung trên sạp mềm, thấy hắn bước vào cũng không đứng dậy, chỉ vờ nhấc tay một chút, chầm chậm nói: "Ca ca mời ngồi."
Ánh mắt hắn khẽ nhíu lại, đè xuống sự khó chịu trong lòng, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Không biết ca ca đến đây là có chuyện gì?" Cố Hoài Du vừa nói, vừa đánh giá Lâm Tu Duệ, thấy trên mặt hắn treo nụ cười miễn cưỡng, híp mắt lại.
"Vào đi." Lâm Tu Duệ ho khan, quay đầu nói một tiếng với bên ngoài, sau đó có ba bốn tên sai vặt nâng một thùng đồ bước vào, xem ra cũng khá nặng.
"Muội về phủ đã nhiều ngày, ta vẫn luôn bận bịu, cũng chưa tặng quà gặp mặt gì cho muội, bây giờ mới có thời gian đến đây, mong muội muội đừng để bụng."
Cố Hoài Du nhìn hắn một cái, đột nhiên nở nụ cười: "Sao lại để bụng chứ, ca ca công việc bận rộn, chỉ có ta rảnh rỗi thôi."
Nghe nàng nói như vậy, lại khiến cho Lâm Tu Duệ có chút không thoải mái, hắn nâng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, rồi mới nói: "Ở đây là một ít y phục và trang sức, cùng ngân lượng, muội cần thêm gì nữa, thì cứ sai người dưới đi làm."
Cố Hoài Du thu hồi ánh mắt, chỉ đa tạ một cách đầy quy củ, sau đó không mở miệng nữa. Trong lòng nàng lại đang suy nghĩ, không có chuyện nhờ vả mà lại đột nhiên ân cần, không phải gian trá thì cũng là phường trộm cướp, Lâm Tu Duệ này lại đang muốn gài nàng vào bẫy gì nữa sao?
Trong phòng yên lặng một hồi lâu, Lâm Tu Duệ thấy dáng vẻ dầu muối không ăn này của nàng có chút đau đầu, trực tiếp dứt khoát vào thẳng chủ để chính luôn.
"Còn nữa, ở đây ta thay Tương Nhi xin lỗi muội, hôm qua muội ấy cũng bởi vì gấp gáp quá, mới nói bậy nói bạ như thế."
Cố Hoài Du phụt cười: "Cho nên, ta bị nàng ta hắt nước là đáng đời?"
"Chuyện này là muội ấy không đúng, ta sẽ nói muội ấy."
Cố Hoài Du cười cười, không nói xuôi theo hắn, Lâm Tu Duệ nghẹn họng, sự khó chịu trong lòng lại càng lớn thêm, nhưng trên mặt hắn vẫn không để lộ chút nào. Nếu như nói tiếp như vậy nữa, vấn đề mà hắn muốn hỏi cũng không hỏi được, đã vậy còn mang theo một bụng tức nữa.
Dần dần chuyển chủ đề cuộc nói chuyện, giả vờ như tùy tiện nhắc đến: "Đúng rồi, trước kia muội có quen biết với Tống Thời Cẩn sao?"
Cố Hoài Du ngập ngừng một hồi lâu, sau đó dưới ánh nhìn chờ mong của Lâm Tu Duệ cũng chịu mở miệng.
"Tống Thời Cẩn, là ai?"
Lâm Tu Duệ bị sặc nước trà, ho liên tục mấy tiếng liền, sau đó mới biết là nàng cố ý, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại, sau đó mới nhịn xuống mà nói: "Chính là Tống đại nhân."
"Ồ ~ Là hắn hả!" Cố Hoài Du cố ý kéo dài giọng.
Lâm Tu Duệ vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ánh nhìn lướt qua gương mặt nàng hai lần, nhưng sau đó lại nhanh chóng thu về.
"Không quen."
Lâm Tu Duệ hít sâu một hơi, hỏi: "Vậy sao hôm qua hắn lại ra tay giúp muội?"
"Giúp ta?" Cố Hoài Du nghiêng đầu: "Sao lại nói như vậy? Không phải là Trương Dịch Thành trộm miếng ngọc của Tống đại nhân nên mới bị đánh sao?"
Lâm Tu Duệ mấp máy miệng, muốn tiếp tục truy hỏi nhưng lại sợ bị nàng làm cho nghẹn ứ họng.
Trong lòng hắn đương nhiên cũng không tin cách nói thoái thác này của Cố Hoài Du, nhưng trước mắt thấy nàng bộ dạng kháng cự như vậy, e là hắn cũng không hỏi ra được lời gì có giá trị.
Trong lòng muốn nổi giận, nhưng lời của Nhị Hoàng tử lại đột nhiên vang lên bên tai, vì suy nghĩ cho con đường tiền đồ của chính mình, hắn chỉ đành cố gắng nén cơn giận này lại thôi.
"Qua vài ngày nữa là Tết Đoan ngọ, buổi tối gần bên sông sẽ có lễ đèn hoa đăng, nếu như muội muội không có việc gì, có thể đi ngắm thử."
Cố Hoài Du gật gật đầu, cũng không có từ chối, lại hàn huyên hai ba câu, Lâm Tu Duệ bèn kiếm cớ rời đi, bước ra khỏi Đường Lê Viện.
"Đem mấy món đồ này bỏ vào nhà kho."
Hồng Ngọc liếc mắt nhìn một rương đồ, vừa thu dọn vừa hỏi: "Sao Thế tử đột nhiên lại đổi tính, tặng cho tiểu thư nhiều đồ như vậy nhỉ?"
Cố Hoài Du cười lạnh một tiếng, không nói gì. Đây đâu phải là đổi tính, đây là đi đường vòng muốn tấn công Tống Thời Cẩn thông qua nàng đây mà.
-------
Còn bên này, Giang Thị của Nhị phòng sau khi lo xong chuyện thọ yến của lão phu nhân, bèn âm thầm sai người đi nghe ngóng tình hình của nhà Sử bộ thị lang, người bên ngoài không biết nhiều về Trần Uyên, chỉ biết hắn là người tài, dáng vẻ cũng rất tuấn tú.
Phía lão phu nhân hối không ngừng, Giang Thị cũng không kịp nghe ngóng gì nữa, trước tiên phải tìm Lâm Chức Yểu nói chuyện này cái đã.
Cửa sổ mở ra, Lâm Chức Yểu đang chán nản mà ngồi trước bàn thêu giật giật tóc của mình, trong lòng âm thầm than vãn, cũng không biết là nương bị gì nữa, mấy ngày gần đây không cho phép nàng múa đao múa kiếm, sai người khiêng một cái bàn thêu thật lớn vào phòng của nàng, bảo nàng phải thêu được một bức thêu ra hồn trước cuối tháng.
Việc này khác gì như muốn lấy mạng nàng đâu chứ, còn không bằng đâm nàng hai nhát chết cho lẹ nữa. Nhưng mà Giang Thị có cách trị nàng, nếu như Lâm Chức Yểu không đồng ý, thì đôi mắt ửng hồng lên, trong lòng Lâm Chức Yểu liền mềm nhũn, đồng ý đại cho xong.
Nhìn cái bàn thêu mà đến chính mình còn không hiểu hết được kia, nàng thở dài một hỏi, vừa mới muốn đứng dậy đi năn nỉ Giang Thị thu hồi mệnh lệnh, liền thấy bà đang đẩy cửa tiến vào.
Trong lòng Lâm Chức Yểu giật mình, chạy qua ôm lấy cánh tay Giang Thị: "Nương~"
Giang Thị liếc nàng một cái, không cần hỏi cũng biết là nàng đang nghĩ gì.
"Thêu được bao nhiêu rồi?"
Nàng cười hi hi, lật tấm bàn thêu lại, "Con không thêu có được không ạ?"
Giang Thị lắc lắc đầu, ngồi xuống một cái ghế nào đó, chuyển chủ đề nói: "Bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên học chút chuyện của nữ nhi rồi."
"Học mấy cái này có tác dụng gì chứ, dù sao thì cả đời này của con..." Vừa nói được một nửa, Lâm Chức Yểu lại dừng lại: "Nương, người có ý gì?"
Giang Thị chỉnh lại biểu cả, kéo cánh tay của nàng qua vuốt ve trong lòng bàn tay.
"Mấy năm nay, nương biết con chịu khổ. Chuyện hôn nhân nương cũng không bắt ép gì con, nhưng mà bây giờ tuổi tác con cũng lớn dần, cũng không có ai vừa mắt, trong lòng nương có cảm giác nói không thành lời."
Lâm Chức Yểu cúi thấp đầu, không tiếp lời, cũng không biết là đang nghĩ gì.
"Con không muốn gả, cả đời này con làm bà cô già cũng không có gì không tốt."
"Nói bậy!" Giang Thị thở dài một hơi: "Là mẫu thân có lỗi với con, làm gì có con gái nhà nào mà không muốn gả cho một lang quân như ý, sống cuộc sống mỹ mãn suốt đời chứ."
Trong lòng Lâm Chức Yểu đột nhiên nhớ tưởng lại, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Nương, rốt cuộc là muốn nói gì?"
Giang Thị hắng hắng giọng, nói sơ qua chuyện nhà Sử bộ thị lang có ý muốn kết thân một chút.
"Nương cũng không bắt con gả đi ngay lập tức, dù sao con cũng phải xem mắt xem sao đã, nếu như không bằng lòng thì lại nói tiếp."
Lại nói dông nói dài, mới khuyên được Lâm Chức Yểu đồng ý, vội vàng đi qua nói chuyện với lão phu nhân.