Chương 36
Tạ Mân vẫn choáng váng, hắn nhắm mắt lại, giữ cánh tay Tùy Ngưỡng, sau đó vòng tay ôm anh. Đầu óc Tạ Mân rối mòng mòng, hắn hôn anh trong sự mơ màng và e lệ.
Hắn cảm giác say rượu chẳng phải chuyện gì hay ho hết, cực kỳ buồn ngủ, nhưng hắn không muốn dừng lại. Cơ thể Tùy Ngưỡng nóng hầm hập, cơ bắp rắn rỏi. Không biết ai đụng vào giá áo làm nó chao đảo, suýt thì đổ. Tùy Ngưỡng buông Tạ Mân ra đỡ giá áo, nụ hôn ướt át cũng rời xa bờ môi Tạ Mân.
Tạ Mân thở dốc, hắn mở to mắt nhìn Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng ngẩn ra vài giây, sau đó dời mắt đi như trốn tránh. Anh nhặt con thỏ dưới đất lên đút lại vào túi áo khoác trên giá. Tạ Mân im lặng nhìn anh, cảm giác mê man đã đỡ hơn đôi chút, hắn hỏi: “Tùy Ngưỡng, cậu làm gì thế?”.
Căn nhà sáng trưng, nhưng Tạ Mân vẫn khó mà tập trung nhìn được một chỗ, hắn chăm chú quan sát Tùy Ngưỡng, hỏi: “Cậu vừa mới làm gì thế?”.
Tùy Ngưỡng không lại gần hắn, hắn bèn lảo đảo lại gần Tùy Ngưỡng, sau đó bắt lấy cánh tay anh, tuyên bố: “Tôi phải bắt cậu”.
Cảm giác nặng nề tội lỗi của Tùy Ngưỡng nhẹ đi phần nào, anh bật cười, nói: “Cảnh sát Tạ, tôi phạm tội gì thế?”.
“Thì…” Tạ Mân im lặng suy nghĩ, người hắn hơi chao đảo, Tùy Ngưỡng phải đỡ eo hắn, nói “Cẩn thận”. Cơ thể Tùy Ngưỡng rất thoải mái, Tạ Mân thích lắm, hắn vùi mặt vào vai Tùy Ngưỡng, bảo: “Ngủ thôi”.
“…” Một lát sau, khi hắn sắp ngủ rồi, hắn lại nghe Tùy Ngưỡng hỏi: “Tạ Mân này, mai ngủ dậy cậu có nhớ chuyện lúc say rượu không?”.
Tạ Mân ngẩng đầu, định thanh minh là mình không say rượu, nhưng môi hắn lại vô tình quệt qua mặt Tùy Ngưỡng. Hắn nhìn đôi mắt mình yêu thích của Tùy Ngưỡng, nhìn sống mũi và xương lông mày mà hắn rất thích. Tạ Mân cảm giác đây là một thời khắc rất đẹp để chìm vào giấc ngủ, hắn muốn đêm nay dừng lại ở cảnh tượng này, bèn ôm lại Tùy Ngưỡng, yên lặng thiếp đi.
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại của Trì Nguyên đánh thức Tạ Mân, hắn có một hoạt động phải tham gia lúc chín giờ.
Cúp máy xong, hắn ngồi dậy, đầu Tạ Mân đau như vừa thức trắng đêm. Hắn kéo chăn ra, cúi đầu nhìn, nhận ra tối qua mình say tới vậy mà cũng biết thay đồ ngủ cơ đấy.
Tạ Mân vào phòng tắm, khi nước xối từ trên vòi hoa sen xuống, hắn mới chợt nhớ lại vài hình ảnh đứt quãng.
Sau khi về nhà, hắn đòi Tùy Ngưỡng đưa thỏ LEGO cho hắn, nhất quyết cởi đồ của thỏ con như phát điên, sau đó sờ mó Tùy Ngưỡng lung tung, cuối cùng còn hôn Tùy Ngưỡng, hai người hôn nhau quấn quýt khó rời.
Hắn không dám chắc những hình ảnh này là thật hay giả, nhưng nghĩ vậy thôi cũng đủ để hắn tỉnh táo lại ngay tắp lự.
Xuống dưới tầng, Tùy Ngưỡng vẫn chưa đi, đang ngồi cạnh bàn ăn.
Anh có xuất hiện trong hình ảnh trong đầu Tạ Mân, hắn bèn ngồi xuống bàn, uống một ngụm nước cam, không nói gì.
Nắng sớm Dư Hải rọi qua cửa sổ, chiếu lên nửa mặt bàn ăn, rọi xuống sàn nhà, thành phố bên ngoài cửa sổ với những tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, dấu hiệu mùa xuân sắp về tràn ngập khắp thành phố.
“Cậu thấy ổn không?” Tùy Ngưỡng bỗng hỏi: “Tỉnh rượu có thấy khó chịu không?”.
Tạ Mân sững người, nói: “Tàm tạm”.
Thái độ của Tùy Ngưỡng tự nhiên tới nỗi Tạ Mân phải nghi ngờ trí nhớ của mình. Nếu hắn thật sự cưỡng hôn Tùy Ngưỡng mà Tùy Ngưỡng không nói, vậy tốt nhất là hắn cũng không nói.
Nhưng Tạ Mân không giỏi giữ chuyện trong lòng lắm, hắn sợ mình không hỏi thì cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện này thôi, không làm được gì khác. Vậy nên còn chưa uống hết nước cam hắn đã không nhịn được nữa, hỏi: “Hôm qua tôi có làm chuyện gì không hay không?”.
“Ừ,” Tùy Ngưỡng trả lời: “Cậu nói muốn bắt tôi”.
“…Hả, tại sao?” Câu trả lời của anh nằm ngoài dự đoán của Tạ Mân.
“Tôi cũng muốn biết đấy,” Tùy Ngưỡng cười: “Cảnh sát Tạ chưa nói tội của tôi đã ngủ mất rồi”.
Tạ Mân nhìn anh vài giây, hỏi: “Vậy tôi tự thay quần áo à?”.
“Tôi thay giúp cậu, nếu sếp Tạ muốn cảm ơn thì tối thứ bảy tôi rảnh, có thể đi ăn.” Biểu hiện thoải mái của Tùy Ngưỡng đánh tan một vài nghi ngờ trong lòng Tạ Mân.
“Cũng được,” Tạ Mân nghĩ hồi, nói: “Tối thứ bảy tôi đi công tác”.
Tùy Ngưỡng hỏi hắn “Đi đâu?”, Tạ Mân thấy anh mắc câu mới đắc chí bảo: “Chưa nghĩ ra”. Tùy Ngưỡng nghe vậy cũng cười theo.
Ăn sáng xong Tạ Mân chuẩn bị xuống dưới, ra đến cửa, hắn trông thấy giá áo, một vài hình ảnh khiến tim hắn loạn nhịp lại xuất hiện trong đầu.
Tạ Mân vô thức quay đầu, thấy Tùy Ngưỡng cũng đang ra cửa, hắn hơi chần chừ.
Bầu không khí lúc ăn sáng rất tốt đẹp, Tạ Mân đã hỏi rồi nhưng Tùy Ngưỡng không nói, giờ mà hỏi lại thì có vẻ kỳ lạ lắm… Có lẽ Tùy Ngưỡng không muốn hắn lúng túng nên mới không nói.
“Sao thế?” Tùy Ngưỡng hỏi.
Tùy Ngưỡng lại gần hắn, Tạ Mân ngửi thấy mùi kem dưỡng sau cạo râu thoang thoảng trên người anh. Hắn ngây ra, mặt nóng lên, ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn hỏi: “Hôm qua tôi hôn cậu à?”.
Tùy Ngưỡng im lặng, anh nhìn thẳng vào mắt Tạ Mân, biểu cảm không thay đổi chút nào, không bao lâu sau, Tùy Ngưỡng nói: “Không, là tôi hôn cậu”.
“Xin lỗi,” anh xin lỗi Tạ Mân: “Là lỗi của tôi, tôi không kiềm chế được. Lần sau tôi không làm vậy nữa”.
“…Nếu cậu không chấp nhận được thì tôi có thể sang nhà bên cạnh ở,” Tùy Ngưỡng nói trôi chảy lắm, như thể anh đã chuẩn bị sẵn vậy: “Không thì cậu thấy làm thế nào ổn thì nói với tôi”.
Tạ Mân nhìn anh, bỗng chốc hắn không biết nói gì.
Tùy Ngưỡng trong trí nhớ của Tạ Mân không phải người giỏi xin lỗi, cũng không phải người hay xin lỗi. Bởi vì Tùy Ngưỡng thông minh lắm, EQ cũng cao hơn Tạ Mân nhiều, gặp chuyện thế này, anh có thể bịa đại ra một câu chuyện, đùa thêm vài câu. Rõ ràng đến hàng trăm cách để nhẹ nhàng cho qua chuyện này… Huống chi Tạ Mân vốn không muốn truy cứu, cũng không phải muốn Tùy Ngưỡng xin lỗi mình.
Hai người nhìn anh một lúc, anh hỏi: “Cậu thấy sao?”.
“Tùy Ngưỡng,” Tạ Mân nhọc nhằn nói: “Cậu không cần phải làm vậy”.
Tùy Ngưỡng nhìn vào mắt hắn, Tạ Mân bèn rời mắt đi, nói: “Đều là người lớn cả rồi, có nhu cầu cũng rất bình thường”.
“Vậy à?” Tùy Ngưỡng hỏi: “Rất bình thường sao?”.
“Ừ, tôi cũng không nhớ nhiều lắm,” Tạ Mân nói: “Cậu không cần để bụng quá. Có lẽ cũng do tôi lên cơn say trước, cũng có thể vì lâu rồi tôi không…”.
Tạ Mân thấy mình an ủi hơi quá rồi, không nói tiếp nữa.
Nhưng với tính cách của Tùy Ngưỡng, không được đằng chân lân đằng đầu là chuyện không thể, anh lập tức tiếp lời Tạ Mân: “Lâu rồi sếp Tạ không làm gì cơ?”.
“…Cút,” Tạ Mân mắng anh: “Phiên phiến thôi”.
Tùy Ngưỡng dừng lại đúng lúc, anh lấy áo khoác cho Tạ Mân, đưa hắn: “Cậu hay uống say lắm à?”.
“Không phải,” Tạ Mân nhận áo, phàn nàn: “Tôi chưa khỏi hẳn mà bố tôi cứ ép uống. Hồi trước tôi không say mấy đâu”.
“Vậy hồi trước say cậu cũng thế này à?” Tùy Ngưỡng hỏi.
“Rốt cuộc là tôi làm sao?” Tạ Mân nhíu mày hỏi.
Tùy Ngưỡng vừa cười vừa trả lời: “Cậu sờ tôi”.
Tạ Mân lập tức mắng anh: “Không thể nào”.
“Thật mà,” Tùy Ngưỡng nghiêm túc nói: “Ngay tại đây này”.
Anh nói nghe đâu ra đấy lắm, Tạ Mân cố gắng nhớ lại, nửa tin nửa ngờ hỏi Tùy Ngưỡng: “Tôi sờ cậu kiểu gì?”.
Tùy Ngưỡng nắm hai cổ tay của Tạ Mân, kéo lên áp vào mặt mình, bảo: “Kiểu này”.
Da Tùy Ngưỡng ấm hơn Tạ Mân một chút, anh cúi xuống nhìn Tạ Mân, nói: “Cậu nói tôi lạnh hơn cậu rồi”.
Hai người đứng rất gần nhau, áo khoác cũng sắp chạm vào nhau. Ánh mắt và biểu cảm của Tùy Ngưỡng đều không chứa vẻ mờ ám, nhưng động tác thì không phải vậy, lưng Tạ Mân gần sát cửa, hắn hơi ngẩng đầu, nhìn Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng biểu diễn xong thì buông tay, tay Tạ Mân cũng hơi hơi rời khỏi mặt Tùy Ngưỡng.
Tạ Mân cũng coi là cao hơn người bình thường rồi, nhưng Tùy Ngưỡng còn cao hơn, cái bóng của anh bao trùm cả người Tạ Mân. Tạ Mân không rõ vì sao mình lại đặt tay lên áo khoác của Tùy Ngưỡng, vải áo rất mềm, còn Tùy Ngưỡng thì chậm rãi cúi đầu, lại gần hắn. Tạ Mân cảm nhận được hơi thở và cả hơi ấm của Tùy Ngưỡng, hắn bỗng thấy hồi hộp.
“Tạ Mân,” Tùy Ngưỡng cũng không bình tĩnh như mọi ngày, dường như không thể kìm nén mình, anh hỏi hắn bằng chất giọng rất trầm: “Được không?”.
Khi anh hôn Tạ Mân lần nữa, Tạ Mân nhắm mắt lại, giữa lúc hỗn loạn và tăm tối, hắn tựa lưng lên cánh cửa cứng rắn. Môi răng quấn quýt, hắn nghe thấy câu xin lỗi không rõ ràng của Tùy Ngưỡng, Tùy Ngưỡng giữ chặt eo hắn, một lát sau lại thả ra. Tạ Mân gần như không kịp thở, hắn mở mắt, nhìn hàng mi đang chớp của Tùy Ngưỡng qua màn sương mỏng.
Điện thoại đặt trên tủ đồ rung lên, hẳn là Trì Nguyên gọi đến hỏi bao giờ hắn mới xuống. Tùy Ngưỡng dừng lại làm tim Tạ Mân đau nhói, hắn không muốn rời khỏi căn nhà này, rời khỏi Tùy Ngưỡng, hắn nghĩ mình và Tùy Ngưỡng còn rất nhiều chuyện chưa làm, nhiều câu chưa nói, nhưng công việc và cấp dưới đều đang thúc giục hắn.
Tùy Ngưỡng im lặng rời môi, đặt điện thoại vào tay Tạ Mân.
Tạ Mân cúi đầu nghe máy, quả nhiên, Trì Nguyên nói “Giám đốc Tạ, bao giờ anh xuống được thế? Chủ tịch đã đến rồi”. Tạ Mân nhìn khuy áo màu đen của Tùy Ngưỡng, hắn vươn tay ra chạm vào, Tùy Ngưỡng lại giữ lấy tay hắn.
Tạ Mân cảm giác mình với Tùy Ngưỡng chẳng rõ ràng chút nào, nhưng dường như một quan hệ mập mờ chẳng rõ ràng vậy thôi cũng đã khiến hắn không thể chấp nhận mất đi rồi. Trong mấy giây này, thậm chí hắn đã nghĩ liệu có cách nào để hắn và Tùy Ngưỡng cứ mãi thế này, không bao giờ dừng lại không.
Nhưng Trì Nguyên ở bên kia điện thoại lại giục hắn: “Giám đốc Tạ”.
“Ngay đây.” Anh đành phải đáp lại Trì Nguyên.
Tạ Mân phải tham gia lễ khai mạc diễn đàn thương mại do một người bạn của bố hắn tổ chức.
Người bạn này có gốc rễ sâu lắm, dạo gần đây bố hắn đang bợ đỡ hết mình. Tạ Mân đến muộn làm ông rất tức giận, sưng sỉa với hắn cả buổi sáng.
Nhưng đến lúc đi đường Tạ Mân cũng chỉ mải thất thần, hoàn toàn không bị sự trách móc của bố hắn ảnh hưởng.
Lúc ăn trưa Tạ Mân có uống chút rượu, bụng dạ hơi khó chịu, hắn bảo Trì Nguyên chuẩn bị đồ uống giải rượu cho mình, sau đó về công ty nghỉ ngơi, định bụng ngủ một giấc.
Vừa nằm xuống thì Thi Thiện nhắn tin cho hắn, nói chuyện bức tranh hắn đặt mua. Tạ Mân trả lời xong mới nhớ đến lới hứa của Tùy Ngưỡng, lập tức nhắn tin hỏi anh: “Cậu không định bùng bức tranh của tôi đấy chứ?”.
“Không đâu,” Tùy Ngưỡng trả lời rất nhanh: “Cậu muốn vẽ gì?”.
Tạ Mân ngồi bật dậy, bảo trợ lý Đàm mua màu và đồ vẽ giúp hắn, sau đó nói với Tùy Ngưỡng: “Vẽ tranh chân dung cho tôi đi”.
Tối hôm đó bố Tạ Mân lại bắt hắn đi ăn, nhưng hắn thật sự rất khó chịu, không uống bao nhiêu.
Trước lúc đi hắn còn bị bố mình mắng thêm một trận nữa, bảo hắn không chịu nể mặt. Tạ Mân mắt điếc tai ngơ ngồi vào xe, bảo lái xe mau lái về nhà.
Về đến nhà, hắn đã thấy Tùy Ngưỡng đứng cạnh cửa sổ phòng khách, hí hoáy mấy món đồ hắn bảo trợ lý mua.
“Lại uống rượu à?” Tùy Ngưỡng hỏi hắn.
“Uống ít lắm,” Tạ Mân đứng cách anh mười mấy mét, nhìn anh nói: “Thế mà cũng ngửi được à?”.
“Hôm nay cậu có đến Viên Cảng không?” Tạ Mân không đợi anh nói gì đã hỏi tiếp.
Tùy Ngưỡng bảo “Đi rồi”, Tạ Mân lại đi mấy bước về phía anh, nói: “Công ty mới của sếp Tùy bận thế, phải chạy qua chạy lại hai chỗ luôn à?”.
“Ừ, dòng đời xô đẩy,” Tùy Ngưỡng cười, hỏi: “Hôm nay sếp Tạ muốn vẽ không?”.
Tạ Mân nhìn đồng hồ: “Gần mười hai giờ rồi”.
“Tôi vẽ nhanh lắm”.
Tạ Mân tháo cà vạt, thầm nghĩ chắc chắn Tùy Ngưỡng đang khoe mẽ, nhưng hắn vẫn hỏi: “Tôi phải ngồi kiểu gì đây?”.
Lúc vẽ Tùy Ngưỡng yêu cầu nhiều lắm, anh bảo Tạ Mân ngồi lên sô pha, điều chỉnh thế nọ thế kia, lúc thì giơ tay lúc thì buông tay.
Tạ Mân tò mò không biết Tùy Ngưỡng vẽ thế nào, còn cố gắng cải thiện mình, tích cực phối hợp tạo dáng theo ý Tùy Ngưỡng, không mắng chửi câu nào. Không ngờ chưa tới hai mươi phút Tùy Ngưỡng đã vẽ xong.
“Lại đây xem đi,” Tùy Ngưỡng đặt bút vẽ xuống, nói với Tạ Mân: “Tôi thấy giống lắm”.
“Nhanh vậy à?” Tạ Mân ngạc nhiên nhảy xuống sô pha, lại gần giá vẽ. Hắn cúi đầu nhìn, trên tranh chỉ có một con thỏ LEGO mặc đồ đen, “làn da” màu hồng phấn, thỏ con ôm cánh tay, biểu cảm hung dữ thì lại y như thật. Góc dưới bên phải còn có tên tiếng Anh của Tùy Ngưỡng và ngày vẽ.
“…Cậu bị khùng đúng không?” Tạ Mân mắng anh: “Ông đây tạo dáng cả buổi rồi đấy”.
Tùy Ngưỡng bật cười, nói: “Không phải vẽ chân dung à?”.
Tạ Mân đẩy anh, Tùy Ngưỡng giữ tay hắn lại, bảo: “Đùa cậu thôi, lúc nào rảnh tôi vẽ cho cậu”. Có lẽ vì tư thế này thân mật quá, biểu cảm của Tùy Ngưỡng lại rất dịu dàng, cộng thêm bé thỏ LEGO hung dữ kia cũng khá đáng yêu, nên Tạ Mân chẳng giận nổi ba phút.
Hắn cảm giác say rượu chẳng phải chuyện gì hay ho hết, cực kỳ buồn ngủ, nhưng hắn không muốn dừng lại. Cơ thể Tùy Ngưỡng nóng hầm hập, cơ bắp rắn rỏi. Không biết ai đụng vào giá áo làm nó chao đảo, suýt thì đổ. Tùy Ngưỡng buông Tạ Mân ra đỡ giá áo, nụ hôn ướt át cũng rời xa bờ môi Tạ Mân.
Tạ Mân thở dốc, hắn mở to mắt nhìn Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng ngẩn ra vài giây, sau đó dời mắt đi như trốn tránh. Anh nhặt con thỏ dưới đất lên đút lại vào túi áo khoác trên giá. Tạ Mân im lặng nhìn anh, cảm giác mê man đã đỡ hơn đôi chút, hắn hỏi: “Tùy Ngưỡng, cậu làm gì thế?”.
Căn nhà sáng trưng, nhưng Tạ Mân vẫn khó mà tập trung nhìn được một chỗ, hắn chăm chú quan sát Tùy Ngưỡng, hỏi: “Cậu vừa mới làm gì thế?”.
Tùy Ngưỡng không lại gần hắn, hắn bèn lảo đảo lại gần Tùy Ngưỡng, sau đó bắt lấy cánh tay anh, tuyên bố: “Tôi phải bắt cậu”.
Cảm giác nặng nề tội lỗi của Tùy Ngưỡng nhẹ đi phần nào, anh bật cười, nói: “Cảnh sát Tạ, tôi phạm tội gì thế?”.
“Thì…” Tạ Mân im lặng suy nghĩ, người hắn hơi chao đảo, Tùy Ngưỡng phải đỡ eo hắn, nói “Cẩn thận”. Cơ thể Tùy Ngưỡng rất thoải mái, Tạ Mân thích lắm, hắn vùi mặt vào vai Tùy Ngưỡng, bảo: “Ngủ thôi”.
“…” Một lát sau, khi hắn sắp ngủ rồi, hắn lại nghe Tùy Ngưỡng hỏi: “Tạ Mân này, mai ngủ dậy cậu có nhớ chuyện lúc say rượu không?”.
Tạ Mân ngẩng đầu, định thanh minh là mình không say rượu, nhưng môi hắn lại vô tình quệt qua mặt Tùy Ngưỡng. Hắn nhìn đôi mắt mình yêu thích của Tùy Ngưỡng, nhìn sống mũi và xương lông mày mà hắn rất thích. Tạ Mân cảm giác đây là một thời khắc rất đẹp để chìm vào giấc ngủ, hắn muốn đêm nay dừng lại ở cảnh tượng này, bèn ôm lại Tùy Ngưỡng, yên lặng thiếp đi.
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại của Trì Nguyên đánh thức Tạ Mân, hắn có một hoạt động phải tham gia lúc chín giờ.
Cúp máy xong, hắn ngồi dậy, đầu Tạ Mân đau như vừa thức trắng đêm. Hắn kéo chăn ra, cúi đầu nhìn, nhận ra tối qua mình say tới vậy mà cũng biết thay đồ ngủ cơ đấy.
Tạ Mân vào phòng tắm, khi nước xối từ trên vòi hoa sen xuống, hắn mới chợt nhớ lại vài hình ảnh đứt quãng.
Sau khi về nhà, hắn đòi Tùy Ngưỡng đưa thỏ LEGO cho hắn, nhất quyết cởi đồ của thỏ con như phát điên, sau đó sờ mó Tùy Ngưỡng lung tung, cuối cùng còn hôn Tùy Ngưỡng, hai người hôn nhau quấn quýt khó rời.
Hắn không dám chắc những hình ảnh này là thật hay giả, nhưng nghĩ vậy thôi cũng đủ để hắn tỉnh táo lại ngay tắp lự.
Xuống dưới tầng, Tùy Ngưỡng vẫn chưa đi, đang ngồi cạnh bàn ăn.
Anh có xuất hiện trong hình ảnh trong đầu Tạ Mân, hắn bèn ngồi xuống bàn, uống một ngụm nước cam, không nói gì.
Nắng sớm Dư Hải rọi qua cửa sổ, chiếu lên nửa mặt bàn ăn, rọi xuống sàn nhà, thành phố bên ngoài cửa sổ với những tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, dấu hiệu mùa xuân sắp về tràn ngập khắp thành phố.
“Cậu thấy ổn không?” Tùy Ngưỡng bỗng hỏi: “Tỉnh rượu có thấy khó chịu không?”.
Tạ Mân sững người, nói: “Tàm tạm”.
Thái độ của Tùy Ngưỡng tự nhiên tới nỗi Tạ Mân phải nghi ngờ trí nhớ của mình. Nếu hắn thật sự cưỡng hôn Tùy Ngưỡng mà Tùy Ngưỡng không nói, vậy tốt nhất là hắn cũng không nói.
Nhưng Tạ Mân không giỏi giữ chuyện trong lòng lắm, hắn sợ mình không hỏi thì cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện này thôi, không làm được gì khác. Vậy nên còn chưa uống hết nước cam hắn đã không nhịn được nữa, hỏi: “Hôm qua tôi có làm chuyện gì không hay không?”.
“Ừ,” Tùy Ngưỡng trả lời: “Cậu nói muốn bắt tôi”.
“…Hả, tại sao?” Câu trả lời của anh nằm ngoài dự đoán của Tạ Mân.
“Tôi cũng muốn biết đấy,” Tùy Ngưỡng cười: “Cảnh sát Tạ chưa nói tội của tôi đã ngủ mất rồi”.
Tạ Mân nhìn anh vài giây, hỏi: “Vậy tôi tự thay quần áo à?”.
“Tôi thay giúp cậu, nếu sếp Tạ muốn cảm ơn thì tối thứ bảy tôi rảnh, có thể đi ăn.” Biểu hiện thoải mái của Tùy Ngưỡng đánh tan một vài nghi ngờ trong lòng Tạ Mân.
“Cũng được,” Tạ Mân nghĩ hồi, nói: “Tối thứ bảy tôi đi công tác”.
Tùy Ngưỡng hỏi hắn “Đi đâu?”, Tạ Mân thấy anh mắc câu mới đắc chí bảo: “Chưa nghĩ ra”. Tùy Ngưỡng nghe vậy cũng cười theo.
Ăn sáng xong Tạ Mân chuẩn bị xuống dưới, ra đến cửa, hắn trông thấy giá áo, một vài hình ảnh khiến tim hắn loạn nhịp lại xuất hiện trong đầu.
Tạ Mân vô thức quay đầu, thấy Tùy Ngưỡng cũng đang ra cửa, hắn hơi chần chừ.
Bầu không khí lúc ăn sáng rất tốt đẹp, Tạ Mân đã hỏi rồi nhưng Tùy Ngưỡng không nói, giờ mà hỏi lại thì có vẻ kỳ lạ lắm… Có lẽ Tùy Ngưỡng không muốn hắn lúng túng nên mới không nói.
“Sao thế?” Tùy Ngưỡng hỏi.
Tùy Ngưỡng lại gần hắn, Tạ Mân ngửi thấy mùi kem dưỡng sau cạo râu thoang thoảng trên người anh. Hắn ngây ra, mặt nóng lên, ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn hỏi: “Hôm qua tôi hôn cậu à?”.
Tùy Ngưỡng im lặng, anh nhìn thẳng vào mắt Tạ Mân, biểu cảm không thay đổi chút nào, không bao lâu sau, Tùy Ngưỡng nói: “Không, là tôi hôn cậu”.
“Xin lỗi,” anh xin lỗi Tạ Mân: “Là lỗi của tôi, tôi không kiềm chế được. Lần sau tôi không làm vậy nữa”.
“…Nếu cậu không chấp nhận được thì tôi có thể sang nhà bên cạnh ở,” Tùy Ngưỡng nói trôi chảy lắm, như thể anh đã chuẩn bị sẵn vậy: “Không thì cậu thấy làm thế nào ổn thì nói với tôi”.
Tạ Mân nhìn anh, bỗng chốc hắn không biết nói gì.
Tùy Ngưỡng trong trí nhớ của Tạ Mân không phải người giỏi xin lỗi, cũng không phải người hay xin lỗi. Bởi vì Tùy Ngưỡng thông minh lắm, EQ cũng cao hơn Tạ Mân nhiều, gặp chuyện thế này, anh có thể bịa đại ra một câu chuyện, đùa thêm vài câu. Rõ ràng đến hàng trăm cách để nhẹ nhàng cho qua chuyện này… Huống chi Tạ Mân vốn không muốn truy cứu, cũng không phải muốn Tùy Ngưỡng xin lỗi mình.
Hai người nhìn anh một lúc, anh hỏi: “Cậu thấy sao?”.
“Tùy Ngưỡng,” Tạ Mân nhọc nhằn nói: “Cậu không cần phải làm vậy”.
Tùy Ngưỡng nhìn vào mắt hắn, Tạ Mân bèn rời mắt đi, nói: “Đều là người lớn cả rồi, có nhu cầu cũng rất bình thường”.
“Vậy à?” Tùy Ngưỡng hỏi: “Rất bình thường sao?”.
“Ừ, tôi cũng không nhớ nhiều lắm,” Tạ Mân nói: “Cậu không cần để bụng quá. Có lẽ cũng do tôi lên cơn say trước, cũng có thể vì lâu rồi tôi không…”.
Tạ Mân thấy mình an ủi hơi quá rồi, không nói tiếp nữa.
Nhưng với tính cách của Tùy Ngưỡng, không được đằng chân lân đằng đầu là chuyện không thể, anh lập tức tiếp lời Tạ Mân: “Lâu rồi sếp Tạ không làm gì cơ?”.
“…Cút,” Tạ Mân mắng anh: “Phiên phiến thôi”.
Tùy Ngưỡng dừng lại đúng lúc, anh lấy áo khoác cho Tạ Mân, đưa hắn: “Cậu hay uống say lắm à?”.
“Không phải,” Tạ Mân nhận áo, phàn nàn: “Tôi chưa khỏi hẳn mà bố tôi cứ ép uống. Hồi trước tôi không say mấy đâu”.
“Vậy hồi trước say cậu cũng thế này à?” Tùy Ngưỡng hỏi.
“Rốt cuộc là tôi làm sao?” Tạ Mân nhíu mày hỏi.
Tùy Ngưỡng vừa cười vừa trả lời: “Cậu sờ tôi”.
Tạ Mân lập tức mắng anh: “Không thể nào”.
“Thật mà,” Tùy Ngưỡng nghiêm túc nói: “Ngay tại đây này”.
Anh nói nghe đâu ra đấy lắm, Tạ Mân cố gắng nhớ lại, nửa tin nửa ngờ hỏi Tùy Ngưỡng: “Tôi sờ cậu kiểu gì?”.
Tùy Ngưỡng nắm hai cổ tay của Tạ Mân, kéo lên áp vào mặt mình, bảo: “Kiểu này”.
Da Tùy Ngưỡng ấm hơn Tạ Mân một chút, anh cúi xuống nhìn Tạ Mân, nói: “Cậu nói tôi lạnh hơn cậu rồi”.
Hai người đứng rất gần nhau, áo khoác cũng sắp chạm vào nhau. Ánh mắt và biểu cảm của Tùy Ngưỡng đều không chứa vẻ mờ ám, nhưng động tác thì không phải vậy, lưng Tạ Mân gần sát cửa, hắn hơi ngẩng đầu, nhìn Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng biểu diễn xong thì buông tay, tay Tạ Mân cũng hơi hơi rời khỏi mặt Tùy Ngưỡng.
Tạ Mân cũng coi là cao hơn người bình thường rồi, nhưng Tùy Ngưỡng còn cao hơn, cái bóng của anh bao trùm cả người Tạ Mân. Tạ Mân không rõ vì sao mình lại đặt tay lên áo khoác của Tùy Ngưỡng, vải áo rất mềm, còn Tùy Ngưỡng thì chậm rãi cúi đầu, lại gần hắn. Tạ Mân cảm nhận được hơi thở và cả hơi ấm của Tùy Ngưỡng, hắn bỗng thấy hồi hộp.
“Tạ Mân,” Tùy Ngưỡng cũng không bình tĩnh như mọi ngày, dường như không thể kìm nén mình, anh hỏi hắn bằng chất giọng rất trầm: “Được không?”.
Khi anh hôn Tạ Mân lần nữa, Tạ Mân nhắm mắt lại, giữa lúc hỗn loạn và tăm tối, hắn tựa lưng lên cánh cửa cứng rắn. Môi răng quấn quýt, hắn nghe thấy câu xin lỗi không rõ ràng của Tùy Ngưỡng, Tùy Ngưỡng giữ chặt eo hắn, một lát sau lại thả ra. Tạ Mân gần như không kịp thở, hắn mở mắt, nhìn hàng mi đang chớp của Tùy Ngưỡng qua màn sương mỏng.
Điện thoại đặt trên tủ đồ rung lên, hẳn là Trì Nguyên gọi đến hỏi bao giờ hắn mới xuống. Tùy Ngưỡng dừng lại làm tim Tạ Mân đau nhói, hắn không muốn rời khỏi căn nhà này, rời khỏi Tùy Ngưỡng, hắn nghĩ mình và Tùy Ngưỡng còn rất nhiều chuyện chưa làm, nhiều câu chưa nói, nhưng công việc và cấp dưới đều đang thúc giục hắn.
Tùy Ngưỡng im lặng rời môi, đặt điện thoại vào tay Tạ Mân.
Tạ Mân cúi đầu nghe máy, quả nhiên, Trì Nguyên nói “Giám đốc Tạ, bao giờ anh xuống được thế? Chủ tịch đã đến rồi”. Tạ Mân nhìn khuy áo màu đen của Tùy Ngưỡng, hắn vươn tay ra chạm vào, Tùy Ngưỡng lại giữ lấy tay hắn.
Tạ Mân cảm giác mình với Tùy Ngưỡng chẳng rõ ràng chút nào, nhưng dường như một quan hệ mập mờ chẳng rõ ràng vậy thôi cũng đã khiến hắn không thể chấp nhận mất đi rồi. Trong mấy giây này, thậm chí hắn đã nghĩ liệu có cách nào để hắn và Tùy Ngưỡng cứ mãi thế này, không bao giờ dừng lại không.
Nhưng Trì Nguyên ở bên kia điện thoại lại giục hắn: “Giám đốc Tạ”.
“Ngay đây.” Anh đành phải đáp lại Trì Nguyên.
Tạ Mân phải tham gia lễ khai mạc diễn đàn thương mại do một người bạn của bố hắn tổ chức.
Người bạn này có gốc rễ sâu lắm, dạo gần đây bố hắn đang bợ đỡ hết mình. Tạ Mân đến muộn làm ông rất tức giận, sưng sỉa với hắn cả buổi sáng.
Nhưng đến lúc đi đường Tạ Mân cũng chỉ mải thất thần, hoàn toàn không bị sự trách móc của bố hắn ảnh hưởng.
Lúc ăn trưa Tạ Mân có uống chút rượu, bụng dạ hơi khó chịu, hắn bảo Trì Nguyên chuẩn bị đồ uống giải rượu cho mình, sau đó về công ty nghỉ ngơi, định bụng ngủ một giấc.
Vừa nằm xuống thì Thi Thiện nhắn tin cho hắn, nói chuyện bức tranh hắn đặt mua. Tạ Mân trả lời xong mới nhớ đến lới hứa của Tùy Ngưỡng, lập tức nhắn tin hỏi anh: “Cậu không định bùng bức tranh của tôi đấy chứ?”.
“Không đâu,” Tùy Ngưỡng trả lời rất nhanh: “Cậu muốn vẽ gì?”.
Tạ Mân ngồi bật dậy, bảo trợ lý Đàm mua màu và đồ vẽ giúp hắn, sau đó nói với Tùy Ngưỡng: “Vẽ tranh chân dung cho tôi đi”.
Tối hôm đó bố Tạ Mân lại bắt hắn đi ăn, nhưng hắn thật sự rất khó chịu, không uống bao nhiêu.
Trước lúc đi hắn còn bị bố mình mắng thêm một trận nữa, bảo hắn không chịu nể mặt. Tạ Mân mắt điếc tai ngơ ngồi vào xe, bảo lái xe mau lái về nhà.
Về đến nhà, hắn đã thấy Tùy Ngưỡng đứng cạnh cửa sổ phòng khách, hí hoáy mấy món đồ hắn bảo trợ lý mua.
“Lại uống rượu à?” Tùy Ngưỡng hỏi hắn.
“Uống ít lắm,” Tạ Mân đứng cách anh mười mấy mét, nhìn anh nói: “Thế mà cũng ngửi được à?”.
“Hôm nay cậu có đến Viên Cảng không?” Tạ Mân không đợi anh nói gì đã hỏi tiếp.
Tùy Ngưỡng bảo “Đi rồi”, Tạ Mân lại đi mấy bước về phía anh, nói: “Công ty mới của sếp Tùy bận thế, phải chạy qua chạy lại hai chỗ luôn à?”.
“Ừ, dòng đời xô đẩy,” Tùy Ngưỡng cười, hỏi: “Hôm nay sếp Tạ muốn vẽ không?”.
Tạ Mân nhìn đồng hồ: “Gần mười hai giờ rồi”.
“Tôi vẽ nhanh lắm”.
Tạ Mân tháo cà vạt, thầm nghĩ chắc chắn Tùy Ngưỡng đang khoe mẽ, nhưng hắn vẫn hỏi: “Tôi phải ngồi kiểu gì đây?”.
Lúc vẽ Tùy Ngưỡng yêu cầu nhiều lắm, anh bảo Tạ Mân ngồi lên sô pha, điều chỉnh thế nọ thế kia, lúc thì giơ tay lúc thì buông tay.
Tạ Mân tò mò không biết Tùy Ngưỡng vẽ thế nào, còn cố gắng cải thiện mình, tích cực phối hợp tạo dáng theo ý Tùy Ngưỡng, không mắng chửi câu nào. Không ngờ chưa tới hai mươi phút Tùy Ngưỡng đã vẽ xong.
“Lại đây xem đi,” Tùy Ngưỡng đặt bút vẽ xuống, nói với Tạ Mân: “Tôi thấy giống lắm”.
“Nhanh vậy à?” Tạ Mân ngạc nhiên nhảy xuống sô pha, lại gần giá vẽ. Hắn cúi đầu nhìn, trên tranh chỉ có một con thỏ LEGO mặc đồ đen, “làn da” màu hồng phấn, thỏ con ôm cánh tay, biểu cảm hung dữ thì lại y như thật. Góc dưới bên phải còn có tên tiếng Anh của Tùy Ngưỡng và ngày vẽ.
“…Cậu bị khùng đúng không?” Tạ Mân mắng anh: “Ông đây tạo dáng cả buổi rồi đấy”.
Tùy Ngưỡng bật cười, nói: “Không phải vẽ chân dung à?”.
Tạ Mân đẩy anh, Tùy Ngưỡng giữ tay hắn lại, bảo: “Đùa cậu thôi, lúc nào rảnh tôi vẽ cho cậu”. Có lẽ vì tư thế này thân mật quá, biểu cảm của Tùy Ngưỡng lại rất dịu dàng, cộng thêm bé thỏ LEGO hung dữ kia cũng khá đáng yêu, nên Tạ Mân chẳng giận nổi ba phút.