Chương 35
Hôm đến triển lãm rất đẹp trời, công ty Thi Thiện ngay gần công ty Tạ Mân, Tạ Mân bèn qua đón cô tới phòng trưng bày.
Phòng trưng bày nằm ở ngoại ô, là một tòa nhà rất đẹp. Họ vừa đỗ xe xong bước ra thì thấy Tùy Ngưỡng đã tới rồi.
Anh đứng cạnh cổng. Ánh nắng chiếu lên áo khoác và gương mặt Tùy Ngưỡng, anh tự nhiên chào Tạ Mân và Thi Thiện, như thể anh mới đến từ đâu đó gần đây mà không phải Viên Cảng.
Triển lãm tranh ở tầng ba, Thi Thiện gọi điện cho họa sĩ rồi ba người đi thang máy lên tầng, trợ lý của họa sĩ đã chờ sẵn ngoài cửa, dẫn họ vào trong.
“Thầy Lý đi ăn rồi ạ,” trợ lý giải thích, sau đó mở dây bảo vệ ngăn trước cửa: “Sẽ về nhanh thôi ạ”.
“Cậu ấy nói với tôi rồi,” Thi Thiện bảo: “Không sao đâu, chúng tôi đi xem trước”.
Phòng trưng bày rất lớn, những bức tranh được treo trên tường trắng, bên cạnh có viết giới thiệu, trong lúc đợi họa sĩ, mọi người thong thả đi xem từng bức một.
Thi Thiện rất thân với họa sĩ, cô nhỏ giọng giải thích cho hai người ý tưởng của những bức tranh mà cô biết. Tùy Ngưỡng đứng cạnh Tạ Mân, có lẽ vì Tạ Mân cứ nhìn đi nhìn lại một bức tranh, nên anh phát hiện Tạ Mân rất thích một bức vẽ cảnh đêm, bèn hỏi: “Thích bức này à?”.
Tạ Mân “ừ” một tiếng, Thi Thiện nghe vậy mới nói: “Hóa ra hai anh thân vậy à, trước đây Tạ Mân chả nói bao giờ hết”.
Tùy Ngưỡng im lặng nhìn Tạ Mân, Thi Thiện lại nói: “Thật ra hồi nhỏ em hay nghe giáo viên tranh sơn dầu của em nhắc đến Tùy Ngưỡng lắm”.
“Hồi đó Tùy Ngưỡng đoạt được rất nhiều giải thưởng luôn,” cô cảm thán: “Bây giờ anh còn vẽ không?”.
“Không vẽ mấy nữa,” Tùy Ngưỡng đáp: “Toàn là giải nhi đồng thôi, có gì đáng nói đâu”.
“Mười mấy tuổi đâu còn nhi đồng nữa,” Thi Thiện cười nói: “Anh khiêm tốn quá”.
“Thật đấy à? Cậu biết vẽ á?” Tạ Mân hỏi xong ngước mắt nhìn Tùy Ngưỡng, sau đó chợt nhớ ra hình như đúng là vậy thật.
Bởi vì bố hắn từng đưa hắn và Tạ Trình đi học phác họa một tháng, nhưng vì hắn không có khiếu, trình vẽ rất tệ, Tạ Trình lại nghịch ngợm chơi chọc chút với người khác, chọc người ta bị thương luôn, cuối cùng cả hai đều bị “trả về nơi sản xuất”.
“Không giỏi lắm đâu,” hình như Tùy Ngưỡng rất muốn lướt nhanh qua chuyện này, anh nói: “Chúng ta đi xem tiếp đi.” Sau đó đi về phía một bức tranh khác.
Chẳng mấy khi Tạ Mân thấy Tùy Ngưỡng có vẻ lúng túng thế này, sao bỏ qua cơ hội trêu chọc anh được, Tạ Mân bám chặt theo anh: “Sếp Tùy đa tài vậy à, tặng tôi một bức được không?”.
“Được,” Tùy Ngưỡng nhìn hắn: “Chọn trong triển lãm đi, tôi tặng cậu”.
“Không thể tặng tranh của cậu à?” Tạ Mân giả vờ không thấy sự cảnh giác trong mắt anh, cười tít mắt hỏi.
Tùy Ngưỡng không tiếp lời, anh nhìn bức sơn dầu vẽ vườn hoa trước mặt, làm ngơ hỏi Tạ Mân: “Cậu thích bức này không? Thích thì tôi tặng cậu”.
“Thích cậu vẽ cơ.” Tạ Mân vẫn bám riết lấy anh.
Tùy Ngưỡng nhìn hắn vài giây, như thề đang nói sao lại có người bám dai vậy chứ. Nhưng cuối cùng anh cũng thôi trốn tránh, bất đắc dĩ khẽ nói với Tạ Mân: “Nếu cậu muốn có thật thì lúc về tôi vẽ cho cậu”.
Thi Thiện đứng bên cạnh nói: “Em cũng muốn xin một bức, được không?”.
Vừa dứt lời, điện thoại cô reo lên, họa sĩ đã tới nơi, hỏi họ đang ở đâu.
Thi Thiện vội vàng chạy ra cửa, bỏ lại Tùy Ngưỡng và Tạ Mân đứng trước bức tranh.
“Cậu từng nhận giải gì thế, Tùy Ngưỡng?” Tạ Mân lại gần anh, hỏi.
Có lẽ Tùy Ngưỡng cũng không ngờ Tạ Mân lại chú tâm vào chuyện này như thế, anh bật cười, lịch sự hỏi hắn: “Hôm nay cậu không tính nói chuyện gì khác nữa đúng không?”.
“Ừ đấy.” Tạ Mân hí hửng nói xong, dịch lại gần Tùy Ngưỡng để đọc giới thiệu của bức sơn dầu kia. Bỗng dưng, tay hắn đụng vào áo của Tùy Ngưỡng, cảm giác hơi là lạ.
Hắn cúi đầu nhìn, áo khoác lông cừu của Tùy Ngưỡng được may bằng chất vải cứng, không thể thấy gì từ bên ngoài, nhưng hình như vừa rồi Tạ Mân đã chạm phải thứ gì đó nho nhỏ hơi cứng.
Tạ Mân giật mình, thấy Tùy Ngưỡng cũng đang đọc giới thiệu, hắn bèn lén lút úp tay lại, chạm vào áo Tùy Ngưỡng.
Cảm giác khi chạm vào chiếc áo hơi ráp, Tạ Mân chạm thêm vài lần vẫn chưa thể xác định suy đoán trong lòng mình. Bỗng dưng, Tùy Ngưỡng như đang nghiêm túc ngắm tranh bỗng giữ tay hắn, hơi siết lấy cổ tay Tạ Mân: “Sếp Tạ đang làm gì thế?”.
Tay anh rất nóng, cũng rất mạnh mẽ, làm Tạ Mân sững người.
Tùy Ngưỡng nhanh chóng buông tay, độ ấm trên tay Tạ Mân biến mất, nhưng sức mạnh như vẫn còn đó.
“Cậu để gì trong túi đấy?” Tạ Mân không thể kìm lòng, hỏi.
Tùy Ngưỡng không nói gì, Tạ Mân quay đầu nhìn lại, thấy Thi Thiện vẫn chưa về, hắn bèn thò tay vào túi áo Tùy Ngưỡng. Tùy Ngưỡng không cản hắn.
Phía trong túi áo được may bằng vải lụa, nhiệt độ cơ thể Tùy Ngưỡng khiến không gian trong túi rất nóng. Hắn thò tay vào, mò được một thứ nho nhỏ rất lạ tay.
Lớp vải cotton mềm mại bao quanh miếng nhựa hơi cứng, còn có một đôi tai dài. Tùy Ngưỡng không ngăn hắn, bình tĩnh nhìn Tạ Mân, như thể để thỏ LEGO trong túi áo là việc làm đứng đắn mà ai cũng làm vậy.
Vì phải thò tay vào túi áo Tùy Ngưỡng nên hai người đứng rất gần nhau.
Tùy Ngưỡng tự nhiên hỏi hắn: “Sờ được chưa?” Không hiểu sao Tạ Mân lại hơi đỏ mặt, hắn không nói gì nữa, rút tay về.
Sau khi họa sĩ và Thi Thiện đến chỗ họ, bầu không khí sôi động hơn nhiều. Tạ Mân đặt trước hai bức tranh, Tùy Ngưỡng cũng đặt một bức, sau đó ai về công ty người nấy.
Đến giờ ăn tối, Tạ Mân tham gia một bữa tiệc kinh doanh mà bố hắn đã lên kế hoạch từ lâu. Trong buổi tiệc có cả những người quan trọng bố hắn muốn lấy lòng, để thể hiện mình là người phóng khoáng, bố Tạ Mân không chỉ uống rượu mà còn ép Tạ Mân uống cùng. Tạ Mân uống hết ly này đến ly khác, chẳng mấy đã hoa mắt chóng mặt, nôn xong một lần lại ra uống thêm không ít.
Bữa tiệc kết thúc, bố hắn còn muốn dẫn khách đi tăng hai, sau khi tiễn người lên xe, ông mới quay lại. Thấy Tạ Mân được Trì Nguyên dìu, mệt mỏi tựa lên cột, ông ta nhìn hắn với vẻ ghét bỏ: “Sao dạo này sức uống kém thế, còn không bằng ông già nhà con”.
“Chưa khỏi hẳn mà.” Tạ Mân thấy mắt mình tối sầm, dạ dày quặn lên, lại chạy vào nhà vệ sinh nôn lần nữa.
Trì Nguyên nhờ phục vụ lấy nước súc miệng cho hắn, súc miệng xong nghỉ ngơi một lát, đến khi ra ngoài thì bố hắn đã đi rồi.
Tạ Mân lên xe về nhà, hắn tựa vào lưng ghế chợp mắt một lát. Mở mắt ra, hắn đờ đẫn nhìn từng mảng đèn neon nhấp nháy và những dây đèn quấn trên cây ngoài cửa sổ, tiếng dự báo thời tiết vang lên trong xe, cả tuần sau Dư Hải đều nắng.
Nhìn đường một lúc, Tạ Mân mơ màng thấy không bình thường, xe đi qua khu nhà hắn rồi, giờ đang trên đường đến công ty. Hắn bèn lên tiếng cản tài xế: “Tôi không đến công ty, tôi về nhà mà”.
“Sếp Tạ, chúng ta không đến công ty,” giọng Trì Nguyên rất kiên nhẫn, giải thích với hắn: “Đang đến chỗ anh Tùy”.
“…” Lúc này Tạ Mân mới nhớ ra, tự dưng tim hắn lại đập thình thịch, “à” một tiếng.
“Hay anh muốn về nhà mình?” Trì Nguyên hỏi.
“…Lái tiếp đi.” Tạ Mân nói nhỏ, tiếp tục ngắm trên đường phố và những biển hiệu đã tắt mất một nửa.
Thấy hắn vào thang máy Trì Nguyên mới ra về. Tạ Mân lên tầng, lảo đảo đi vào nhà. Hắn đã nghĩ hôm nay chỉ có mình ở nhà thôi, nhưng đi thêm vài bước nữa lại thấy có người ngồi trên sô pha phòng khách.
Tùy Ngưỡng đang đọc tạp chí cạnh đèn đọc sách, thấy hắn về, hình như anh hơi nhíu mày, hỏi: “Sao lại uống thành thế này?” Nói xong anh đứng dậy, đi về phía Tạ Mân.
Tạ Mân hoa mắt chóng mặt, nghĩ Tùy Ngưỡng lắm chuyện quá, không biết giới hạn gì cả, bèn giơ tay ra chỉ Tùy Ngưỡng, nghiêm khắc cấm anh: “Không được nói tôi”.
Vậy mà Tùy Ngưỡng không dao động chút nào trước tư thế uy vũ của hắn, lại còn cười nói: “Cậu uống bao nhiêu thế, Tạ Mân?”.
“Không cho cười.” Tạ Mân thấy anh lại gần, lập tức đẩy vai Tùy Ngưỡng, thể hiện sức mạnh của mình.
Thấy Tùy Ngưỡng không nhúc nhích tí nào, Tạ Mân tức giận, ngửa đầu trợn mắt với Tùy Ngưỡng: “Sao đứng im thế?”.
Sau lưng Tùy Ngưỡng là dàn đèn treo hình đàn chim, bóng đèn thạch anh sáng lấp lánh làm Tạ Mân thấy chóng mặt. Để bảo vệ mắt, Tạ Mân lập tức nhắm mắt lại sau khi trợn mắt xong. Hắn nghe thấy Tùy Ngưỡng vừa cười vừa nói: “Chưa khỏe hẳn thì đừng uống nhiều vậy, mau lên gác ngủ đi”.
Giọng điệu của Tùy Ngưỡng nghe như phụ huynh của Tạ Mân vậy, Tạ Mân không thể chấp nhận cho anh ngồi lên đầu mình thế được, hắn bèn trợn mắt lại, lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi cần cậu lo à?”.
“Rồi, không lo nữa.” Tùy Ngưỡng vẫn cười, đã vậy còn lấy điện thoại ra, trông như định chụp ảnh Tạ Mân vậy.
Tạ Mân ghét nhất là bị chụp lén, hắn giật điện thoại của Tùy Ngưỡng rồi ném xuống thảm.
Tùy Ngưỡng nhìn hắn vài giây, thở dài nói: “Sao lúc say lại khó nhằn thế này?”.
Tạ Mân mặc kệ anh, loạng choạng quay người lên gác. Giờ lên gác là hắn tự quyết định đấy nhé, không phải Tùy Ngưỡng đâu.
Tùy Ngưỡng đi theo đỡ hắn, hắn lại nhất quyết từ chối.
Lúc đi qua giá treo đồ, hắn thấy chiếc áo khoác Tùy Ngưỡng mặc ban ngày đang treo trên đó, Tạ Mân lập tức đi qua, sờ túi áo Tùy Ngưỡng.
Hắn lục lọi cả buổi, tìm cả hai bên túi, thấy túi áo trống không mới quay lại nhìn Tùy Ngưỡng: “Nó đâu?”.
“Gì cơ?” Tùy Ngưỡng hỏi.
“Đừng có giả vờ, thỏ con ấy.” Tạ Mân nhắc anh.
Tùy Ngưỡng thở dài bất lực, quay lại bàn trà cầm đồ lên, sau đó đi tới chỗ Tạ Mân, xòe tay ra.
Trong tay anh là một bé thỏ mặc đồ bó màu trắng, Tạ Mân tức giận nói: “Sao lại mặc đồ trắng nữa?”.
“Bộ đen thay ra giặt rồi.” Tùy Ngưỡng nhìn hắn, rõ ràng là đang lừa hắn, không coi hắn ra gì.
Tạ Mân cảm giác nếu cứ để thỏ LEGO ở nhà Tùy Ngưỡng, Tùy Ngưỡng sẽ bắt nó mặc những bộ quần áo kỳ cục mất, hắn bèn cầm con thỏ lên, tuyên bố: “Từ giờ nó là của tôi”.
Nói xong hắn định cởi đồ của thỏ con ra, Tùy Ngưỡng giữ tay hắn lại, hạ giọng nói: “Đừng nghịch, rơi ra đấy”.
Có lẽ vì uống rượu mà người Tạ Mân rất nóng, tay Tùy Ngưỡng lại lạnh hơn hắn. Tạ Mân thấy mới lạ quá, không nghịch thỏ con nữa, hắn đặt tay lên tay Tùy Ngưỡng, sau đó lại giơ tay chạm vào cổ và mặt anh, hào hứng nói cho Tùy Ngưỡng phát hiện của mình: “Cậu lạnh hơn tôi rồi này, Tùy Ngưỡng”.
Tùy Ngưỡng không cử động, chỉ lấy lại con thỏ từ tay hắn.
Hai tay Tạ Mân cùng tự do, hắn giơ tay lên ôm khuôn mặt lành lạnh thoải mái của Tùy Ngưỡng, thầm nghĩ cuối cùng mình cũng gặp Tùy Ngưỡng rồi, hình như đã lâu lắm rồi họ chưa gặp nhau.
Mọi thứ trong phòng đều như chao đảo, Tùy Ngưỡng mặc áo sơ mi, đẹp trai lắm. Anh nghiêm túc nhìn Tạ Mân, đặt tay trên vai hắn, Tạ Mân cũng chăm chú nhìn Tùy Ngưỡng, nghĩ sao Tùy Ngưỡng đi lâu vậy mà chẳng về tìm hắn lấy một lần. Thời gian cũng trôi nhanh như vậy, tàn nhẫn như vậy.
“Tùy Ngưỡng.” Tạ Mân nghiêm túc nhìn Tùy Ngưỡng, kiểm tra xem Tùy Ngưỡng có gì khác lúc ra đi ở ga tàu hôm ấy không.
Hình như anh trưởng thành hơn một chút, mà hình như cũng không phải. Tạ Mân nhìn mãi cũng không kết luận được gì, cuối cùng chỉ nói một câu bằng giọng trách cứ: “Lần sau không được làm vậy nữa”.
Thật ra Tạ Mân cũng không biết câu này có nghĩa gì, chỉ thấy mình nói cực kỳ có lý thôi.
Tùy Ngưỡng không nói không rằng giữ chặt lấy vai Tạ Mân, vai Tạ Mân đau nhói, không biết anh muốn nói gì. Sau đó Tùy Ngưỡng cúi đầu lại gần Tạ Mân, hôn hắn bằng đôi môi lành lạnh.
Phòng trưng bày nằm ở ngoại ô, là một tòa nhà rất đẹp. Họ vừa đỗ xe xong bước ra thì thấy Tùy Ngưỡng đã tới rồi.
Anh đứng cạnh cổng. Ánh nắng chiếu lên áo khoác và gương mặt Tùy Ngưỡng, anh tự nhiên chào Tạ Mân và Thi Thiện, như thể anh mới đến từ đâu đó gần đây mà không phải Viên Cảng.
Triển lãm tranh ở tầng ba, Thi Thiện gọi điện cho họa sĩ rồi ba người đi thang máy lên tầng, trợ lý của họa sĩ đã chờ sẵn ngoài cửa, dẫn họ vào trong.
“Thầy Lý đi ăn rồi ạ,” trợ lý giải thích, sau đó mở dây bảo vệ ngăn trước cửa: “Sẽ về nhanh thôi ạ”.
“Cậu ấy nói với tôi rồi,” Thi Thiện bảo: “Không sao đâu, chúng tôi đi xem trước”.
Phòng trưng bày rất lớn, những bức tranh được treo trên tường trắng, bên cạnh có viết giới thiệu, trong lúc đợi họa sĩ, mọi người thong thả đi xem từng bức một.
Thi Thiện rất thân với họa sĩ, cô nhỏ giọng giải thích cho hai người ý tưởng của những bức tranh mà cô biết. Tùy Ngưỡng đứng cạnh Tạ Mân, có lẽ vì Tạ Mân cứ nhìn đi nhìn lại một bức tranh, nên anh phát hiện Tạ Mân rất thích một bức vẽ cảnh đêm, bèn hỏi: “Thích bức này à?”.
Tạ Mân “ừ” một tiếng, Thi Thiện nghe vậy mới nói: “Hóa ra hai anh thân vậy à, trước đây Tạ Mân chả nói bao giờ hết”.
Tùy Ngưỡng im lặng nhìn Tạ Mân, Thi Thiện lại nói: “Thật ra hồi nhỏ em hay nghe giáo viên tranh sơn dầu của em nhắc đến Tùy Ngưỡng lắm”.
“Hồi đó Tùy Ngưỡng đoạt được rất nhiều giải thưởng luôn,” cô cảm thán: “Bây giờ anh còn vẽ không?”.
“Không vẽ mấy nữa,” Tùy Ngưỡng đáp: “Toàn là giải nhi đồng thôi, có gì đáng nói đâu”.
“Mười mấy tuổi đâu còn nhi đồng nữa,” Thi Thiện cười nói: “Anh khiêm tốn quá”.
“Thật đấy à? Cậu biết vẽ á?” Tạ Mân hỏi xong ngước mắt nhìn Tùy Ngưỡng, sau đó chợt nhớ ra hình như đúng là vậy thật.
Bởi vì bố hắn từng đưa hắn và Tạ Trình đi học phác họa một tháng, nhưng vì hắn không có khiếu, trình vẽ rất tệ, Tạ Trình lại nghịch ngợm chơi chọc chút với người khác, chọc người ta bị thương luôn, cuối cùng cả hai đều bị “trả về nơi sản xuất”.
“Không giỏi lắm đâu,” hình như Tùy Ngưỡng rất muốn lướt nhanh qua chuyện này, anh nói: “Chúng ta đi xem tiếp đi.” Sau đó đi về phía một bức tranh khác.
Chẳng mấy khi Tạ Mân thấy Tùy Ngưỡng có vẻ lúng túng thế này, sao bỏ qua cơ hội trêu chọc anh được, Tạ Mân bám chặt theo anh: “Sếp Tùy đa tài vậy à, tặng tôi một bức được không?”.
“Được,” Tùy Ngưỡng nhìn hắn: “Chọn trong triển lãm đi, tôi tặng cậu”.
“Không thể tặng tranh của cậu à?” Tạ Mân giả vờ không thấy sự cảnh giác trong mắt anh, cười tít mắt hỏi.
Tùy Ngưỡng không tiếp lời, anh nhìn bức sơn dầu vẽ vườn hoa trước mặt, làm ngơ hỏi Tạ Mân: “Cậu thích bức này không? Thích thì tôi tặng cậu”.
“Thích cậu vẽ cơ.” Tạ Mân vẫn bám riết lấy anh.
Tùy Ngưỡng nhìn hắn vài giây, như thề đang nói sao lại có người bám dai vậy chứ. Nhưng cuối cùng anh cũng thôi trốn tránh, bất đắc dĩ khẽ nói với Tạ Mân: “Nếu cậu muốn có thật thì lúc về tôi vẽ cho cậu”.
Thi Thiện đứng bên cạnh nói: “Em cũng muốn xin một bức, được không?”.
Vừa dứt lời, điện thoại cô reo lên, họa sĩ đã tới nơi, hỏi họ đang ở đâu.
Thi Thiện vội vàng chạy ra cửa, bỏ lại Tùy Ngưỡng và Tạ Mân đứng trước bức tranh.
“Cậu từng nhận giải gì thế, Tùy Ngưỡng?” Tạ Mân lại gần anh, hỏi.
Có lẽ Tùy Ngưỡng cũng không ngờ Tạ Mân lại chú tâm vào chuyện này như thế, anh bật cười, lịch sự hỏi hắn: “Hôm nay cậu không tính nói chuyện gì khác nữa đúng không?”.
“Ừ đấy.” Tạ Mân hí hửng nói xong, dịch lại gần Tùy Ngưỡng để đọc giới thiệu của bức sơn dầu kia. Bỗng dưng, tay hắn đụng vào áo của Tùy Ngưỡng, cảm giác hơi là lạ.
Hắn cúi đầu nhìn, áo khoác lông cừu của Tùy Ngưỡng được may bằng chất vải cứng, không thể thấy gì từ bên ngoài, nhưng hình như vừa rồi Tạ Mân đã chạm phải thứ gì đó nho nhỏ hơi cứng.
Tạ Mân giật mình, thấy Tùy Ngưỡng cũng đang đọc giới thiệu, hắn bèn lén lút úp tay lại, chạm vào áo Tùy Ngưỡng.
Cảm giác khi chạm vào chiếc áo hơi ráp, Tạ Mân chạm thêm vài lần vẫn chưa thể xác định suy đoán trong lòng mình. Bỗng dưng, Tùy Ngưỡng như đang nghiêm túc ngắm tranh bỗng giữ tay hắn, hơi siết lấy cổ tay Tạ Mân: “Sếp Tạ đang làm gì thế?”.
Tay anh rất nóng, cũng rất mạnh mẽ, làm Tạ Mân sững người.
Tùy Ngưỡng nhanh chóng buông tay, độ ấm trên tay Tạ Mân biến mất, nhưng sức mạnh như vẫn còn đó.
“Cậu để gì trong túi đấy?” Tạ Mân không thể kìm lòng, hỏi.
Tùy Ngưỡng không nói gì, Tạ Mân quay đầu nhìn lại, thấy Thi Thiện vẫn chưa về, hắn bèn thò tay vào túi áo Tùy Ngưỡng. Tùy Ngưỡng không cản hắn.
Phía trong túi áo được may bằng vải lụa, nhiệt độ cơ thể Tùy Ngưỡng khiến không gian trong túi rất nóng. Hắn thò tay vào, mò được một thứ nho nhỏ rất lạ tay.
Lớp vải cotton mềm mại bao quanh miếng nhựa hơi cứng, còn có một đôi tai dài. Tùy Ngưỡng không ngăn hắn, bình tĩnh nhìn Tạ Mân, như thể để thỏ LEGO trong túi áo là việc làm đứng đắn mà ai cũng làm vậy.
Vì phải thò tay vào túi áo Tùy Ngưỡng nên hai người đứng rất gần nhau.
Tùy Ngưỡng tự nhiên hỏi hắn: “Sờ được chưa?” Không hiểu sao Tạ Mân lại hơi đỏ mặt, hắn không nói gì nữa, rút tay về.
Sau khi họa sĩ và Thi Thiện đến chỗ họ, bầu không khí sôi động hơn nhiều. Tạ Mân đặt trước hai bức tranh, Tùy Ngưỡng cũng đặt một bức, sau đó ai về công ty người nấy.
Đến giờ ăn tối, Tạ Mân tham gia một bữa tiệc kinh doanh mà bố hắn đã lên kế hoạch từ lâu. Trong buổi tiệc có cả những người quan trọng bố hắn muốn lấy lòng, để thể hiện mình là người phóng khoáng, bố Tạ Mân không chỉ uống rượu mà còn ép Tạ Mân uống cùng. Tạ Mân uống hết ly này đến ly khác, chẳng mấy đã hoa mắt chóng mặt, nôn xong một lần lại ra uống thêm không ít.
Bữa tiệc kết thúc, bố hắn còn muốn dẫn khách đi tăng hai, sau khi tiễn người lên xe, ông mới quay lại. Thấy Tạ Mân được Trì Nguyên dìu, mệt mỏi tựa lên cột, ông ta nhìn hắn với vẻ ghét bỏ: “Sao dạo này sức uống kém thế, còn không bằng ông già nhà con”.
“Chưa khỏi hẳn mà.” Tạ Mân thấy mắt mình tối sầm, dạ dày quặn lên, lại chạy vào nhà vệ sinh nôn lần nữa.
Trì Nguyên nhờ phục vụ lấy nước súc miệng cho hắn, súc miệng xong nghỉ ngơi một lát, đến khi ra ngoài thì bố hắn đã đi rồi.
Tạ Mân lên xe về nhà, hắn tựa vào lưng ghế chợp mắt một lát. Mở mắt ra, hắn đờ đẫn nhìn từng mảng đèn neon nhấp nháy và những dây đèn quấn trên cây ngoài cửa sổ, tiếng dự báo thời tiết vang lên trong xe, cả tuần sau Dư Hải đều nắng.
Nhìn đường một lúc, Tạ Mân mơ màng thấy không bình thường, xe đi qua khu nhà hắn rồi, giờ đang trên đường đến công ty. Hắn bèn lên tiếng cản tài xế: “Tôi không đến công ty, tôi về nhà mà”.
“Sếp Tạ, chúng ta không đến công ty,” giọng Trì Nguyên rất kiên nhẫn, giải thích với hắn: “Đang đến chỗ anh Tùy”.
“…” Lúc này Tạ Mân mới nhớ ra, tự dưng tim hắn lại đập thình thịch, “à” một tiếng.
“Hay anh muốn về nhà mình?” Trì Nguyên hỏi.
“…Lái tiếp đi.” Tạ Mân nói nhỏ, tiếp tục ngắm trên đường phố và những biển hiệu đã tắt mất một nửa.
Thấy hắn vào thang máy Trì Nguyên mới ra về. Tạ Mân lên tầng, lảo đảo đi vào nhà. Hắn đã nghĩ hôm nay chỉ có mình ở nhà thôi, nhưng đi thêm vài bước nữa lại thấy có người ngồi trên sô pha phòng khách.
Tùy Ngưỡng đang đọc tạp chí cạnh đèn đọc sách, thấy hắn về, hình như anh hơi nhíu mày, hỏi: “Sao lại uống thành thế này?” Nói xong anh đứng dậy, đi về phía Tạ Mân.
Tạ Mân hoa mắt chóng mặt, nghĩ Tùy Ngưỡng lắm chuyện quá, không biết giới hạn gì cả, bèn giơ tay ra chỉ Tùy Ngưỡng, nghiêm khắc cấm anh: “Không được nói tôi”.
Vậy mà Tùy Ngưỡng không dao động chút nào trước tư thế uy vũ của hắn, lại còn cười nói: “Cậu uống bao nhiêu thế, Tạ Mân?”.
“Không cho cười.” Tạ Mân thấy anh lại gần, lập tức đẩy vai Tùy Ngưỡng, thể hiện sức mạnh của mình.
Thấy Tùy Ngưỡng không nhúc nhích tí nào, Tạ Mân tức giận, ngửa đầu trợn mắt với Tùy Ngưỡng: “Sao đứng im thế?”.
Sau lưng Tùy Ngưỡng là dàn đèn treo hình đàn chim, bóng đèn thạch anh sáng lấp lánh làm Tạ Mân thấy chóng mặt. Để bảo vệ mắt, Tạ Mân lập tức nhắm mắt lại sau khi trợn mắt xong. Hắn nghe thấy Tùy Ngưỡng vừa cười vừa nói: “Chưa khỏe hẳn thì đừng uống nhiều vậy, mau lên gác ngủ đi”.
Giọng điệu của Tùy Ngưỡng nghe như phụ huynh của Tạ Mân vậy, Tạ Mân không thể chấp nhận cho anh ngồi lên đầu mình thế được, hắn bèn trợn mắt lại, lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi cần cậu lo à?”.
“Rồi, không lo nữa.” Tùy Ngưỡng vẫn cười, đã vậy còn lấy điện thoại ra, trông như định chụp ảnh Tạ Mân vậy.
Tạ Mân ghét nhất là bị chụp lén, hắn giật điện thoại của Tùy Ngưỡng rồi ném xuống thảm.
Tùy Ngưỡng nhìn hắn vài giây, thở dài nói: “Sao lúc say lại khó nhằn thế này?”.
Tạ Mân mặc kệ anh, loạng choạng quay người lên gác. Giờ lên gác là hắn tự quyết định đấy nhé, không phải Tùy Ngưỡng đâu.
Tùy Ngưỡng đi theo đỡ hắn, hắn lại nhất quyết từ chối.
Lúc đi qua giá treo đồ, hắn thấy chiếc áo khoác Tùy Ngưỡng mặc ban ngày đang treo trên đó, Tạ Mân lập tức đi qua, sờ túi áo Tùy Ngưỡng.
Hắn lục lọi cả buổi, tìm cả hai bên túi, thấy túi áo trống không mới quay lại nhìn Tùy Ngưỡng: “Nó đâu?”.
“Gì cơ?” Tùy Ngưỡng hỏi.
“Đừng có giả vờ, thỏ con ấy.” Tạ Mân nhắc anh.
Tùy Ngưỡng thở dài bất lực, quay lại bàn trà cầm đồ lên, sau đó đi tới chỗ Tạ Mân, xòe tay ra.
Trong tay anh là một bé thỏ mặc đồ bó màu trắng, Tạ Mân tức giận nói: “Sao lại mặc đồ trắng nữa?”.
“Bộ đen thay ra giặt rồi.” Tùy Ngưỡng nhìn hắn, rõ ràng là đang lừa hắn, không coi hắn ra gì.
Tạ Mân cảm giác nếu cứ để thỏ LEGO ở nhà Tùy Ngưỡng, Tùy Ngưỡng sẽ bắt nó mặc những bộ quần áo kỳ cục mất, hắn bèn cầm con thỏ lên, tuyên bố: “Từ giờ nó là của tôi”.
Nói xong hắn định cởi đồ của thỏ con ra, Tùy Ngưỡng giữ tay hắn lại, hạ giọng nói: “Đừng nghịch, rơi ra đấy”.
Có lẽ vì uống rượu mà người Tạ Mân rất nóng, tay Tùy Ngưỡng lại lạnh hơn hắn. Tạ Mân thấy mới lạ quá, không nghịch thỏ con nữa, hắn đặt tay lên tay Tùy Ngưỡng, sau đó lại giơ tay chạm vào cổ và mặt anh, hào hứng nói cho Tùy Ngưỡng phát hiện của mình: “Cậu lạnh hơn tôi rồi này, Tùy Ngưỡng”.
Tùy Ngưỡng không cử động, chỉ lấy lại con thỏ từ tay hắn.
Hai tay Tạ Mân cùng tự do, hắn giơ tay lên ôm khuôn mặt lành lạnh thoải mái của Tùy Ngưỡng, thầm nghĩ cuối cùng mình cũng gặp Tùy Ngưỡng rồi, hình như đã lâu lắm rồi họ chưa gặp nhau.
Mọi thứ trong phòng đều như chao đảo, Tùy Ngưỡng mặc áo sơ mi, đẹp trai lắm. Anh nghiêm túc nhìn Tạ Mân, đặt tay trên vai hắn, Tạ Mân cũng chăm chú nhìn Tùy Ngưỡng, nghĩ sao Tùy Ngưỡng đi lâu vậy mà chẳng về tìm hắn lấy một lần. Thời gian cũng trôi nhanh như vậy, tàn nhẫn như vậy.
“Tùy Ngưỡng.” Tạ Mân nghiêm túc nhìn Tùy Ngưỡng, kiểm tra xem Tùy Ngưỡng có gì khác lúc ra đi ở ga tàu hôm ấy không.
Hình như anh trưởng thành hơn một chút, mà hình như cũng không phải. Tạ Mân nhìn mãi cũng không kết luận được gì, cuối cùng chỉ nói một câu bằng giọng trách cứ: “Lần sau không được làm vậy nữa”.
Thật ra Tạ Mân cũng không biết câu này có nghĩa gì, chỉ thấy mình nói cực kỳ có lý thôi.
Tùy Ngưỡng không nói không rằng giữ chặt lấy vai Tạ Mân, vai Tạ Mân đau nhói, không biết anh muốn nói gì. Sau đó Tùy Ngưỡng cúi đầu lại gần Tạ Mân, hôn hắn bằng đôi môi lành lạnh.