Chương 6
Một bàn tay nhấn nhẹ lên vai nàng, khiến đầu nàng bị ép ngửa ra sau. Thuốc đắng đến tê cả da đầu bị đổ vào đầy miệng. Thuốc vào đến đâu, nội tạng như bị đun lên đến đó, khiến bên trong mọi thứ như muốn quắn quéo lại.
Nàng vô thức vùng vẫy, dùng hai tay đẩy về phía trước, nhưng sự kháng cự yếu ớt này chẳng những không làm được gì, mà còn khiến cho đối phương có chút bực bội, làm lực trên vai nàng nhấn xuống còn mạnh hơn.
Hết chén thuốc, Khanh Chu Tuyết được thả ra. Nàng lập tức khuỵ xuống, nôn khan. Nàng ho đến nỗi lục phủ ngũ tạng như bị trút hết ra ngoài.
Vân Thư Trần bốc lên một viên mứt hoa quả, cho nàng nuốt vào. Vị ngọt của mứt hoa quả hoà vào làm vơi đi đôi chút vị đắng kinh khủng khi nãy, nhưng cái mùi buồn nôn này vẫn không thể nào tan đi được.
Mấy ngày nay nàng được nuôi dưỡng tốt, thức ăn phong phú, đủ chất dinh dưỡng, làm nàng cũng bớt gầy hơn, gương mặt đã có chút da chút thịt. Tóc cũng mọc dài hơn, đen nhánh. Quần áo trên người nàng đều là thượng phẩm của Hạc Y Phong, làm từ vải lụa hoa tinh tế. Nhìn sơ qua cứ tưởng nàng xuất thân từ gia đình danh gia phú quý.
Vân Thư Trần lúc này lại chẳng ngại chạm vào nàng.
Khanh Chu Tuyết ngậm trong miệng mứt hoa quả, cố gắng dằn xuống cảm giác chóng mặt buồn nôn.
Nàng bỗng nghĩ mông lung đến ngày đầu tiên, nàng ấy cả tay cũng không muốn chạm vào mình.
Có lẽ chỉ là tâm tình lúc đó không tốt thôi, chứ cũng không đến nỗi thật sự chán ghét mình.
Hay cũng có lẽ, là nàng ấy không thích người khác chủ động đến gần.
Cũng chẳng biết tại sao, nghĩ đến đây, Khanh Chu Tuyết trong lòng khẽ thở dài một hơi, tựa hồ nghĩ thuốc đắng này thật ra cũng không khó nuốt như vậy.
Mà cũng phải nói, thứ thuốc đổ đầy miệng này của nàng so với thuốc hôm qua Vân Thư Trần làm đổ xuống sàn, chắc chắn không phải là cùng một loại.
"Dù không phải là cùng một loại, vị đắng cũng đặc thù như nhau." Vân Thư Trần ôm lấy môi, "Thuốc đắng dã tật, câu này ai nói? Ngươi nhắc lại cho ta nghe lần nữa được không?"
Khanh Chu Tuyết khó khăn lập lại một lần, rồi yếu ớt phản kháng, nói, "Ta không có bệnh."
"Ai nói không có bệnh thì không thể uống thuốc?"
"Ta..."
"Uống xong chốc nữa có thể sẽ bị đau bụng, cũng có thể sẽ bị choáng đầu." Nàng nhíu mày, thần sắc nghiêm túc, trông không giống như đang hù doạ trẻ em, "Có khả năng sẽ mất mạng nữa."
"Nếu có cảm thấy không ổn chỗ nào, lập tức tới tìm ta."
"Dù sao chết trong phòng cũng là điềm xấu lắm." Nàng nhẹ nhàng bồi thêm một câu.
"A?"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chuyển sang trắng bệch, Vân Thư Trần đột nhiên cao hứng. Nàng ôn nhu an ủi, "Thiên lôi bổ xuống liên tục còn không làm gì được tiểu gia hoả ngươi, thì làm sao có thể bị một bát thuốc làm khó dễ? Bản toạ đối với ngươi rất có lòng tin."
Vừa được Vân trưởng lão giao phó tín nhiệm, Khanh Chu Tuyết đi vài bước đã lảo đảo, thân như thấy độc phát.
Nàng thậm chí còn chưa bước ra được khỏi tiểu đình, đã kiệt sức quỵ xuống, toàn thân run rẩy.
Tứ chi, lục phũ ngũ tạng đều đau, đau đến toàn tâm. Nhất là nội tạng bên trong, cơn đau như thuỷ triều, lúc lên lúc xuống, có lúc khiến nàng nghĩ bên trong như sắp nổ tung ra. Ý thức như nhanh như chậm rời xa nàng, trong mũi từ từ có một thứ chất lỏng đỏ tươi chảy xuống...
Khi nàng tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Thân thể nàng mềm nhũn ra, như lá liễu tháng ba bay trong gió. Có phải nàng đang ở cầu Nại Hà, chuẩn bị đến Diêm La điện không?
"Vậy là đã xác nhận suy đoán của ta là đúng. Thể chất của đứa bé này so với thường nhân hoàn toàn khác biệt. Sư tỷ thân là y tu, có nhận ra điểm nào đặc biệt không?"
"So với lần trước, ta cũng chưa nhận ra được gì mới."
Ngoài cửa sổ loáng thoáng tiếng nói chuyện của hai nữ nhân. Nàng nghe có tiếng được tiếng mất. Một lát sau, tiếng bước chân đến gần, rồi cửa phòng được khẽ mở ra.
Khanh Chu Tuyết mở mắt, quay đầu nhìn về phía cửa. Người vào là Vân Thư Trần, theo sau còn có Liễu trưởng lão.
Liễu Tầm Cần thăm dò mạch tượng của nàng, nhịn không được liếc qua Vân Thư Trần một cái. "Ngươi cũng rất dám giỡn mặt. Nếu là tiểu hài nhi bình thường uống chén thuốc thiên tài địa bảo kia, đã sớm đứt hết kinh mạch, giờ chỉ còn lại một cái xác lạnh ngắt."
"Đừng doạ nàng." Vân Thư Trần nhoẻn miệng cười một cái, vỗ vỗ khuôn mặt nàng. "Đây không phải vẫn còn rất ấm áp a?"
Liễu trưởng lão mặc kệ nàng, hỏi, "Ngươi cũng biết ngày ấy mình lăn từ sườn núi xuống bao xa không?"
"723 bậc." Khanh Chu Tuyết nghĩ nghĩ, "Từ tây nam sườn núi lăn xuống, vừa dừng lại được đã phải chạy, chạy mãi đến khi gặp được Vân trưởng lão."
Với độ cao đó, dù mỗi phiến đá được bọc gối mềm mại, lăn xuống hết dù không chết cả đời cũng không đứng lên được.
Chứ đừng nói đến chuyện đứng lên tiếp tục chạy xuyên qua cơn mưa sấm sét một đoạn xa đến như vậy.
Liễu Tầm Cần nhắm mắt lại, bỗng bất ngờ cầm lên tay của nàng, không chút lưu tình vạch ra một đường. Khanh Chu Tuyết bị đau, thế nhưng nàng nhìn Liễu trưởng lão dù vẫn đang cầm tay mình một cách từ tốn, nhã nhặn, nhưng lại không hề có ý muốn buông ra.
Máu tươi theo cánh tay chảy dọc xuống. Cơn đau làm nước mắt dần tụ lại trên khoé mắt nàng. Nàng vô thức đưa ánh mắt về phía Vân Thư Trần.
Vân Thư Trần phát giác được ánh mắt của nàng, khiến nàng không khỏi ngẫm nghĩ một chút, có nên hay không đón nhận ánh mắt ấy.
Nàng chợt nghĩ, có thêm một đứa trẻ toàn tâm toàn ý ỷ lại vào người khác như vậy, cũng không phải là chuyện tốt.
Thậm chí là rất phiền toái.
Nhưng nàng vẫn phải cân nhắc đến sau này, nếu hai người phải ở cạnh nhau một thời gian dài; cộng thêm việc ánh mắt ấy thật vô cùng đáng thương.
Vân Thư Trần cuối cùng vẫn là quyết định, gác lại cảm giác phiền muộn qua một bên, thuận theo dòng nước mắt mà đẩy thuyền.
"Không nhìn thấy ngươi đang chọc hài nhi khóc sao?"
Liễu Tầm Cần đang đắm chìm trong việc quan sát vết thương kia, đến nỗi như quên mất xung quanh còn có người; nàng bị ngón tay Vân Thư Trần chọc vào vai mà giật mình tỉnh lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy gương mặt tiểu hài nhi đang nhìn mình với đôi mắt ươn ướt. Liễu trưởng lão ho nhẹ một tiếng, buông lỏng tay nàng, rồi dùng linh lực khép lại miệng vết thương kia.
Khanh Chu Tuyết lập tức rút tay về, trông nàng như một chú chim non đầy sợ hãi, muốn lui ngay vào góc tường mà phòng chừng Liễu trưởng lão.
Liễu Tầm Cần chống tay đứng dậy. Kỳ thật bộ dáng nàng trông như một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, đáng tiếc ánh mắt nàng làm người khác không dám đến gần.
"Tốc độ khép miệng vết thương của ngươi so với người thường phải nhanh hơn gấp mấy lần." Nàng kết luận.
"Vừa rồi ngươi vạch một đường, không phải vẫn còn đó sao?"
"Người theo y tu đạo như ta, có thể nhìn thấy điều ngươi không thể thấy. Ta có thể thấy tường tận các chi bên trong cơ thể vận chuyển rõ ràng như thế nào." Liễu Tầm Cần ánh mắt không thể dời khỏi Khanh Chu Tuyết, tựa hồ có chút không cam lòng, hỏi, "Vân Thư Trần,"
"Thể chất này thật là vô cùng hiếm thấy, những bộ sách y ta từng đọc qua cũng chưa bao giờ thấy đề cập đến tình huống này. Ngươi cho ta mượn tiểu hài nhi này dùng một chút, được không?"
Y tiên tính tình cao ngạo, tay nghề cao siêu nhưng tâm tính thường dị thường. Ngày thường xem bệnh cứu người đều dựa vào tâm trạng của bản thân.
Đã thuận mắt thì là ai cũng không cự tuyệt, đã không ưa thì dù có đem bạc vàng châu báu, của quý lạ dâng đến ngập trời cũng không màng.
Nàng đối với bệnh hiếm gặp, bệnh khó chữa, hay những thứ dị thường, là có đam mê tìm hiểu bất tận.
Người như Khanh Chu Tuyết, chính là cái dạng mà dù Vân Thư Trần có không chủ động đến tìm nàng, nàng cũng sẽ chắc chắn tìm mò đến mà nghiên cứu cho tường tận. Vân Thư Trần lại đúng lúc trùng hợp mang nàng đến, cho nàng nhìn rõ xem thiên mệnh bất phàm tiểu gia hoả này có gì hơn người.
Khanh Chu Tuyết nghe vậy liền lắc đầu một cái, rồi nhịn không được mà nhích lại gần Vân Thư Trần.
Nàng có cảm giác Liễu trưởng lão nhìn nàng với ánh mắt như không phải đang nhìn người sống, mà như đang nhìn một cơ thể nằm trên bàn được cắt, mổ cẩn thận, cho nàng nhìn thấy hết được mọi chi tiết bên trong.
Một bàn tay ấm áp phủ trên đầu nàng, lực đặt nhẹ nhàng khiến nàng bất giác cảm thấy vô cùng an tâm. Khanh Chu Tuyết nghe được một giọng nói ôn nhu bên cạnh mình phát lên.
"Nàng sợ ngươi như vậy, tốt hơn hết là nên quên đi."
Liễu trưởng lão nghe thấy thế cũng không cưỡng cầu, nàng nhàn nhạt gật đầu, rồi kiểm tra lại tình huống của Khanh Chu Tuyết một lần nữa, viết cho nàng vài toa thuốc, rồi chẳng nói câu nào mà rời đi.
"Tại sao ta còn phải uống thuốc?"
Khanh Chu Tuyết nhìn chằm chằm vào những con chữ trên toa thuốc, nàng nhận ra được vài vị quen thuộc. Ngày ấy đau đến sắp chết, làm nàng không khỏi bị ám ảnh khi nhìn thấy những chữ này.
"Bởi vì ngươi vừa đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, nên cơ thể vẫn còn bất ổn. Thuốc này không cần uống quá lâu đâu."
Nghe tới hai từ 'Trúc Cơ', nàng liền vô thức nhìn qua quyển sách cổ đặt trên giường của mình. Mấy ngày nay nàng đọc qua nó cũng không ít.
'Văn Sơ Yếu Đạo' là một quyển sách vô cùng thích hợp cho người mới bắt đầu đi theo con đường tu đạo, ngôn ngữ và kiến thức trong sách được trình bày một cách đơn giản, dễ hiểu. Vân Thư Trần khi đưa nàng quyển sách nàng, thật ra cũng không phải là tuỳ tiện.
'Trúc Cơ' là chương sau của 'Dẫn khí nhập thể'. Đây được xem là bước đầu tiến vào tu tiên giới. Nàng chưa hiểu thấu đáo được chương đầu 'Dẫn khí nhập thể', đã nhảy thẳng một bước đến giai đoạn này, cảm giác thật ra hơi có điểm vi diệu.
Khi nãy Liễu trưởng lão có nói cái gì 'Thiên tài địa bảo', mà Vân trưởng lão lại cho nàng uống thứ nước sền sệt, đen kịt đắng chát, uống xong một phát liền vào Trúc Cơ. Thứ nước đó, quả nhiên là rất đắt đỏ.
Cả người như Liễu trưởng lão còn cảm thấy nó rất quý giá.
Thì những gì Vân Thư Trần cho nàng, nàng thật không thể nào ước lường được.
"Ngươi có thể nhận ta làm đồ đệ không?"
Nếu chỉ là đem nàng về, cho nàng chỗ trú ngụ, ngày ba bữa ăn, còn có thể lý giải là nàng ấy thiện tâm.
Nhưng đã cho nàng nhiều đến như thế, thì ngoài việc muốn nhận nàng làm đồ đệ ra, Vân Thư Trần còn có lý do nào khác để phải hao tâm phí của đến thế?
Vân Thư Trần nghe thấy thế, nhẹ hít vào, lông mày giương lên một chút, nói,
"Đây cũng không phải là chuyện có thể tự quyết định được."
"Thái Sơn Cảnh chia làm nội môn cùng ngoại môn. Ngoại môn sẽ phải qua thi viết, thi tốt thì sẽ vào được nội môn. Vào được nội môn rồi thì sẽ phải tham gia lôi đài, thi đấu khảo hạch, vượt qua mọi rào cản, cuối cùng đứng được trước chưởng môn điện cũng không có mấy người."
"Cho nên," nàng ung dung thở dài, "tạm thời không nói trước được gì. Bản toạ có thể thu nhận ngươi làm đồ đệ hay không, còn phải xem ngươi thể hiện thế nào."
Ngụ ý, nàng có tâm, nhưng Khanh Chu Tuyết cần phải tự cố gắng.
Khanh Chu Tuyết nghiêm túc lắng nghe, ngẫm nghĩ một chút, rồi rũ mi xuống nói, "Được."
"Không dễ gì tìm được người ta vừa ý," ngữ khí nàng ra vẻ âu sầu, "ngươi cũng đừng khiến ta thất vọng."
"Được!"
Lúc đó Khanh Chu Tuyết còn chưa biết được cái gì gọi là hống dụ tiểu hài nhi. Nàng đã không hề biết rằng, chỉ với vài câu nói nhẹ tựa lông hồng như thế, cả cuộc đời nàng, của rất rất nhiều năm về sau, đã được định đoạt ngay tại thời khắc này, bởi người con gái đang đứng trước mắt mình.
Sau hôm đó, Khanh Chu Tuyết về đêm đốt đèn, đọc lại nhiều lần quyển 'Vân Sơ Yếu Đạo'. Lúc trước đọc nàng có nhiều điểm không hiểu được, nay đọc lại, nàng mơ hồ cảm giác mình nắm bắt được thêm vài phần.
Đạt được cảnh giới Trúc Cơ, nàng mơ hồ cảm nhận được một sự thay đổi vi diệu trong cơ thể, dù nàng không biết phải lý giải nó như thế nào. Vân Thư Trần đã cho nàng thời gian để thích ứng với sự thay đổi này trước.
Nhìn qua sách một chút, Khanh Chu Tuyết một lần nữa giơ tay lên.
Nàng cố gắng tưởng tượng ra 'nước', cố gắng cảm nhận 'nước', cố gắng định hình 'nước'. Nàng nghĩ về nước trong trong sông, trong hồ, trong biển cả, cách nó chảy như thế nào, hoà vào nhau ra sao.
Nàng chìm trong những suy nghĩ miên man về nước, bỗng phát hiện ra trên đầu ngón tay có một cảm giác ươn ướt. Nàng mở mắt ra, vừa kịp thấy một giọt nước khẽ ngưng tụ trên đầu ngón tay mình.
Giọt nước nhỏ bé, phản xạ ánh sáng ấm áp của ngọn lửa nhỏ trong phòng, có chút lấp lánh, như đang vui vẻ chào nàng.
Nàng vô thức vùng vẫy, dùng hai tay đẩy về phía trước, nhưng sự kháng cự yếu ớt này chẳng những không làm được gì, mà còn khiến cho đối phương có chút bực bội, làm lực trên vai nàng nhấn xuống còn mạnh hơn.
Hết chén thuốc, Khanh Chu Tuyết được thả ra. Nàng lập tức khuỵ xuống, nôn khan. Nàng ho đến nỗi lục phủ ngũ tạng như bị trút hết ra ngoài.
Vân Thư Trần bốc lên một viên mứt hoa quả, cho nàng nuốt vào. Vị ngọt của mứt hoa quả hoà vào làm vơi đi đôi chút vị đắng kinh khủng khi nãy, nhưng cái mùi buồn nôn này vẫn không thể nào tan đi được.
Mấy ngày nay nàng được nuôi dưỡng tốt, thức ăn phong phú, đủ chất dinh dưỡng, làm nàng cũng bớt gầy hơn, gương mặt đã có chút da chút thịt. Tóc cũng mọc dài hơn, đen nhánh. Quần áo trên người nàng đều là thượng phẩm của Hạc Y Phong, làm từ vải lụa hoa tinh tế. Nhìn sơ qua cứ tưởng nàng xuất thân từ gia đình danh gia phú quý.
Vân Thư Trần lúc này lại chẳng ngại chạm vào nàng.
Khanh Chu Tuyết ngậm trong miệng mứt hoa quả, cố gắng dằn xuống cảm giác chóng mặt buồn nôn.
Nàng bỗng nghĩ mông lung đến ngày đầu tiên, nàng ấy cả tay cũng không muốn chạm vào mình.
Có lẽ chỉ là tâm tình lúc đó không tốt thôi, chứ cũng không đến nỗi thật sự chán ghét mình.
Hay cũng có lẽ, là nàng ấy không thích người khác chủ động đến gần.
Cũng chẳng biết tại sao, nghĩ đến đây, Khanh Chu Tuyết trong lòng khẽ thở dài một hơi, tựa hồ nghĩ thuốc đắng này thật ra cũng không khó nuốt như vậy.
Mà cũng phải nói, thứ thuốc đổ đầy miệng này của nàng so với thuốc hôm qua Vân Thư Trần làm đổ xuống sàn, chắc chắn không phải là cùng một loại.
"Dù không phải là cùng một loại, vị đắng cũng đặc thù như nhau." Vân Thư Trần ôm lấy môi, "Thuốc đắng dã tật, câu này ai nói? Ngươi nhắc lại cho ta nghe lần nữa được không?"
Khanh Chu Tuyết khó khăn lập lại một lần, rồi yếu ớt phản kháng, nói, "Ta không có bệnh."
"Ai nói không có bệnh thì không thể uống thuốc?"
"Ta..."
"Uống xong chốc nữa có thể sẽ bị đau bụng, cũng có thể sẽ bị choáng đầu." Nàng nhíu mày, thần sắc nghiêm túc, trông không giống như đang hù doạ trẻ em, "Có khả năng sẽ mất mạng nữa."
"Nếu có cảm thấy không ổn chỗ nào, lập tức tới tìm ta."
"Dù sao chết trong phòng cũng là điềm xấu lắm." Nàng nhẹ nhàng bồi thêm một câu.
"A?"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chuyển sang trắng bệch, Vân Thư Trần đột nhiên cao hứng. Nàng ôn nhu an ủi, "Thiên lôi bổ xuống liên tục còn không làm gì được tiểu gia hoả ngươi, thì làm sao có thể bị một bát thuốc làm khó dễ? Bản toạ đối với ngươi rất có lòng tin."
Vừa được Vân trưởng lão giao phó tín nhiệm, Khanh Chu Tuyết đi vài bước đã lảo đảo, thân như thấy độc phát.
Nàng thậm chí còn chưa bước ra được khỏi tiểu đình, đã kiệt sức quỵ xuống, toàn thân run rẩy.
Tứ chi, lục phũ ngũ tạng đều đau, đau đến toàn tâm. Nhất là nội tạng bên trong, cơn đau như thuỷ triều, lúc lên lúc xuống, có lúc khiến nàng nghĩ bên trong như sắp nổ tung ra. Ý thức như nhanh như chậm rời xa nàng, trong mũi từ từ có một thứ chất lỏng đỏ tươi chảy xuống...
Khi nàng tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Thân thể nàng mềm nhũn ra, như lá liễu tháng ba bay trong gió. Có phải nàng đang ở cầu Nại Hà, chuẩn bị đến Diêm La điện không?
"Vậy là đã xác nhận suy đoán của ta là đúng. Thể chất của đứa bé này so với thường nhân hoàn toàn khác biệt. Sư tỷ thân là y tu, có nhận ra điểm nào đặc biệt không?"
"So với lần trước, ta cũng chưa nhận ra được gì mới."
Ngoài cửa sổ loáng thoáng tiếng nói chuyện của hai nữ nhân. Nàng nghe có tiếng được tiếng mất. Một lát sau, tiếng bước chân đến gần, rồi cửa phòng được khẽ mở ra.
Khanh Chu Tuyết mở mắt, quay đầu nhìn về phía cửa. Người vào là Vân Thư Trần, theo sau còn có Liễu trưởng lão.
Liễu Tầm Cần thăm dò mạch tượng của nàng, nhịn không được liếc qua Vân Thư Trần một cái. "Ngươi cũng rất dám giỡn mặt. Nếu là tiểu hài nhi bình thường uống chén thuốc thiên tài địa bảo kia, đã sớm đứt hết kinh mạch, giờ chỉ còn lại một cái xác lạnh ngắt."
"Đừng doạ nàng." Vân Thư Trần nhoẻn miệng cười một cái, vỗ vỗ khuôn mặt nàng. "Đây không phải vẫn còn rất ấm áp a?"
Liễu trưởng lão mặc kệ nàng, hỏi, "Ngươi cũng biết ngày ấy mình lăn từ sườn núi xuống bao xa không?"
"723 bậc." Khanh Chu Tuyết nghĩ nghĩ, "Từ tây nam sườn núi lăn xuống, vừa dừng lại được đã phải chạy, chạy mãi đến khi gặp được Vân trưởng lão."
Với độ cao đó, dù mỗi phiến đá được bọc gối mềm mại, lăn xuống hết dù không chết cả đời cũng không đứng lên được.
Chứ đừng nói đến chuyện đứng lên tiếp tục chạy xuyên qua cơn mưa sấm sét một đoạn xa đến như vậy.
Liễu Tầm Cần nhắm mắt lại, bỗng bất ngờ cầm lên tay của nàng, không chút lưu tình vạch ra một đường. Khanh Chu Tuyết bị đau, thế nhưng nàng nhìn Liễu trưởng lão dù vẫn đang cầm tay mình một cách từ tốn, nhã nhặn, nhưng lại không hề có ý muốn buông ra.
Máu tươi theo cánh tay chảy dọc xuống. Cơn đau làm nước mắt dần tụ lại trên khoé mắt nàng. Nàng vô thức đưa ánh mắt về phía Vân Thư Trần.
Vân Thư Trần phát giác được ánh mắt của nàng, khiến nàng không khỏi ngẫm nghĩ một chút, có nên hay không đón nhận ánh mắt ấy.
Nàng chợt nghĩ, có thêm một đứa trẻ toàn tâm toàn ý ỷ lại vào người khác như vậy, cũng không phải là chuyện tốt.
Thậm chí là rất phiền toái.
Nhưng nàng vẫn phải cân nhắc đến sau này, nếu hai người phải ở cạnh nhau một thời gian dài; cộng thêm việc ánh mắt ấy thật vô cùng đáng thương.
Vân Thư Trần cuối cùng vẫn là quyết định, gác lại cảm giác phiền muộn qua một bên, thuận theo dòng nước mắt mà đẩy thuyền.
"Không nhìn thấy ngươi đang chọc hài nhi khóc sao?"
Liễu Tầm Cần đang đắm chìm trong việc quan sát vết thương kia, đến nỗi như quên mất xung quanh còn có người; nàng bị ngón tay Vân Thư Trần chọc vào vai mà giật mình tỉnh lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy gương mặt tiểu hài nhi đang nhìn mình với đôi mắt ươn ướt. Liễu trưởng lão ho nhẹ một tiếng, buông lỏng tay nàng, rồi dùng linh lực khép lại miệng vết thương kia.
Khanh Chu Tuyết lập tức rút tay về, trông nàng như một chú chim non đầy sợ hãi, muốn lui ngay vào góc tường mà phòng chừng Liễu trưởng lão.
Liễu Tầm Cần chống tay đứng dậy. Kỳ thật bộ dáng nàng trông như một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, đáng tiếc ánh mắt nàng làm người khác không dám đến gần.
"Tốc độ khép miệng vết thương của ngươi so với người thường phải nhanh hơn gấp mấy lần." Nàng kết luận.
"Vừa rồi ngươi vạch một đường, không phải vẫn còn đó sao?"
"Người theo y tu đạo như ta, có thể nhìn thấy điều ngươi không thể thấy. Ta có thể thấy tường tận các chi bên trong cơ thể vận chuyển rõ ràng như thế nào." Liễu Tầm Cần ánh mắt không thể dời khỏi Khanh Chu Tuyết, tựa hồ có chút không cam lòng, hỏi, "Vân Thư Trần,"
"Thể chất này thật là vô cùng hiếm thấy, những bộ sách y ta từng đọc qua cũng chưa bao giờ thấy đề cập đến tình huống này. Ngươi cho ta mượn tiểu hài nhi này dùng một chút, được không?"
Y tiên tính tình cao ngạo, tay nghề cao siêu nhưng tâm tính thường dị thường. Ngày thường xem bệnh cứu người đều dựa vào tâm trạng của bản thân.
Đã thuận mắt thì là ai cũng không cự tuyệt, đã không ưa thì dù có đem bạc vàng châu báu, của quý lạ dâng đến ngập trời cũng không màng.
Nàng đối với bệnh hiếm gặp, bệnh khó chữa, hay những thứ dị thường, là có đam mê tìm hiểu bất tận.
Người như Khanh Chu Tuyết, chính là cái dạng mà dù Vân Thư Trần có không chủ động đến tìm nàng, nàng cũng sẽ chắc chắn tìm mò đến mà nghiên cứu cho tường tận. Vân Thư Trần lại đúng lúc trùng hợp mang nàng đến, cho nàng nhìn rõ xem thiên mệnh bất phàm tiểu gia hoả này có gì hơn người.
Khanh Chu Tuyết nghe vậy liền lắc đầu một cái, rồi nhịn không được mà nhích lại gần Vân Thư Trần.
Nàng có cảm giác Liễu trưởng lão nhìn nàng với ánh mắt như không phải đang nhìn người sống, mà như đang nhìn một cơ thể nằm trên bàn được cắt, mổ cẩn thận, cho nàng nhìn thấy hết được mọi chi tiết bên trong.
Một bàn tay ấm áp phủ trên đầu nàng, lực đặt nhẹ nhàng khiến nàng bất giác cảm thấy vô cùng an tâm. Khanh Chu Tuyết nghe được một giọng nói ôn nhu bên cạnh mình phát lên.
"Nàng sợ ngươi như vậy, tốt hơn hết là nên quên đi."
Liễu trưởng lão nghe thấy thế cũng không cưỡng cầu, nàng nhàn nhạt gật đầu, rồi kiểm tra lại tình huống của Khanh Chu Tuyết một lần nữa, viết cho nàng vài toa thuốc, rồi chẳng nói câu nào mà rời đi.
"Tại sao ta còn phải uống thuốc?"
Khanh Chu Tuyết nhìn chằm chằm vào những con chữ trên toa thuốc, nàng nhận ra được vài vị quen thuộc. Ngày ấy đau đến sắp chết, làm nàng không khỏi bị ám ảnh khi nhìn thấy những chữ này.
"Bởi vì ngươi vừa đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, nên cơ thể vẫn còn bất ổn. Thuốc này không cần uống quá lâu đâu."
Nghe tới hai từ 'Trúc Cơ', nàng liền vô thức nhìn qua quyển sách cổ đặt trên giường của mình. Mấy ngày nay nàng đọc qua nó cũng không ít.
'Văn Sơ Yếu Đạo' là một quyển sách vô cùng thích hợp cho người mới bắt đầu đi theo con đường tu đạo, ngôn ngữ và kiến thức trong sách được trình bày một cách đơn giản, dễ hiểu. Vân Thư Trần khi đưa nàng quyển sách nàng, thật ra cũng không phải là tuỳ tiện.
'Trúc Cơ' là chương sau của 'Dẫn khí nhập thể'. Đây được xem là bước đầu tiến vào tu tiên giới. Nàng chưa hiểu thấu đáo được chương đầu 'Dẫn khí nhập thể', đã nhảy thẳng một bước đến giai đoạn này, cảm giác thật ra hơi có điểm vi diệu.
Khi nãy Liễu trưởng lão có nói cái gì 'Thiên tài địa bảo', mà Vân trưởng lão lại cho nàng uống thứ nước sền sệt, đen kịt đắng chát, uống xong một phát liền vào Trúc Cơ. Thứ nước đó, quả nhiên là rất đắt đỏ.
Cả người như Liễu trưởng lão còn cảm thấy nó rất quý giá.
Thì những gì Vân Thư Trần cho nàng, nàng thật không thể nào ước lường được.
"Ngươi có thể nhận ta làm đồ đệ không?"
Nếu chỉ là đem nàng về, cho nàng chỗ trú ngụ, ngày ba bữa ăn, còn có thể lý giải là nàng ấy thiện tâm.
Nhưng đã cho nàng nhiều đến như thế, thì ngoài việc muốn nhận nàng làm đồ đệ ra, Vân Thư Trần còn có lý do nào khác để phải hao tâm phí của đến thế?
Vân Thư Trần nghe thấy thế, nhẹ hít vào, lông mày giương lên một chút, nói,
"Đây cũng không phải là chuyện có thể tự quyết định được."
"Thái Sơn Cảnh chia làm nội môn cùng ngoại môn. Ngoại môn sẽ phải qua thi viết, thi tốt thì sẽ vào được nội môn. Vào được nội môn rồi thì sẽ phải tham gia lôi đài, thi đấu khảo hạch, vượt qua mọi rào cản, cuối cùng đứng được trước chưởng môn điện cũng không có mấy người."
"Cho nên," nàng ung dung thở dài, "tạm thời không nói trước được gì. Bản toạ có thể thu nhận ngươi làm đồ đệ hay không, còn phải xem ngươi thể hiện thế nào."
Ngụ ý, nàng có tâm, nhưng Khanh Chu Tuyết cần phải tự cố gắng.
Khanh Chu Tuyết nghiêm túc lắng nghe, ngẫm nghĩ một chút, rồi rũ mi xuống nói, "Được."
"Không dễ gì tìm được người ta vừa ý," ngữ khí nàng ra vẻ âu sầu, "ngươi cũng đừng khiến ta thất vọng."
"Được!"
Lúc đó Khanh Chu Tuyết còn chưa biết được cái gì gọi là hống dụ tiểu hài nhi. Nàng đã không hề biết rằng, chỉ với vài câu nói nhẹ tựa lông hồng như thế, cả cuộc đời nàng, của rất rất nhiều năm về sau, đã được định đoạt ngay tại thời khắc này, bởi người con gái đang đứng trước mắt mình.
Sau hôm đó, Khanh Chu Tuyết về đêm đốt đèn, đọc lại nhiều lần quyển 'Vân Sơ Yếu Đạo'. Lúc trước đọc nàng có nhiều điểm không hiểu được, nay đọc lại, nàng mơ hồ cảm giác mình nắm bắt được thêm vài phần.
Đạt được cảnh giới Trúc Cơ, nàng mơ hồ cảm nhận được một sự thay đổi vi diệu trong cơ thể, dù nàng không biết phải lý giải nó như thế nào. Vân Thư Trần đã cho nàng thời gian để thích ứng với sự thay đổi này trước.
Nhìn qua sách một chút, Khanh Chu Tuyết một lần nữa giơ tay lên.
Nàng cố gắng tưởng tượng ra 'nước', cố gắng cảm nhận 'nước', cố gắng định hình 'nước'. Nàng nghĩ về nước trong trong sông, trong hồ, trong biển cả, cách nó chảy như thế nào, hoà vào nhau ra sao.
Nàng chìm trong những suy nghĩ miên man về nước, bỗng phát hiện ra trên đầu ngón tay có một cảm giác ươn ướt. Nàng mở mắt ra, vừa kịp thấy một giọt nước khẽ ngưng tụ trên đầu ngón tay mình.
Giọt nước nhỏ bé, phản xạ ánh sáng ấm áp của ngọn lửa nhỏ trong phòng, có chút lấp lánh, như đang vui vẻ chào nàng.