Chương 5
Kể từ ngày đó, Khanh Chu Tuyết trở thành người đưa thư, ngày ngày trèo đèo lội suối chuyển tin mưu sinh.
Đến ngày thứ bảy, nàng cầm trên tay thư của Vân Thư Trần đến chưởng môn điện.
Chưởng môn là người trông có vẻ ôn hoà, hiền hậu. Hắn nhìn trước mặt một tiểu hài nhi vô cùng đáng thương, chân đang run lẩy bẩy, nàng có vẻ mệt đến chỉ còn sót nửa cái mạng, liền không khỏi sinh lòng thương hại. Hắn giữ lại nàng trong điện nghỉ ngơi hơn nửa ngày, còn cho ăn bánh uống trà.
Nhân lúc nàng đang ăn bánh, hắn lặng lẽ cầm lên cổ tay của nàng, bóp nhẹ vài cái đánh giá, rồi truyền vào một sợi thần thức.
Không ngờ căn cốt nàng như tinh khiết như thuỷ tinh, là hiếm có khó gặp, khiến hắn vô cùng kinh diễm.
Hài tử như vậy vô cùng thích hợp đi theo con đường tu đạo. Nếu được bồi dưỡng cẩn thận, sau này sẽ là một nhân tài kiệt xuất.
Hơn nữa, Khanh Chu Tuyết lại vô cùng ngoan ngoãn, dịu dàng, hiểu lễ nghĩa; nàng ít nói, thích an tĩnh, cứ như trưởng thành sớm. So với các môn hạ ưa nháo như khỉ của hắn, hắn càng thêm yêu thích, quý mến nàng.
Nếu có thể nhận nàng, cho nàng ở đây, cũng thật là rất tốt.
Chưởng môn thật tâm không nghĩ Vân Thư Trần có ác ý gì, nhưng tim nàng ta đúng là đen như mực. Tuy nói leo núi rèn luyện tinh thần, thể xác quả thật không sai, nhưng ai nào đâu lại khi dễ tiểu cô nương đến mức này.
Trước khi chia tay hắn cho nàng một thẻ lệnh bài nhỏ, "Tiểu hữu, hãy giữ kĩ cái này. Đây coi như là món quà cho ngươi vất vả cả ngày chạy đến đây."
"Đây là..." Lệnh bài này cũng có chút phân lượng, cầm trong tay không khỏi cảm thấy nặng. Khanh Chu Tuyết theo trực giác cảm thấy đây chắc chắn là một món đồ quan trọng.
"Lệnh bài chưởng môn."
Chưởng môn nhìn nàng với đôi mắt hiền hậu, nói như dỗ trẻ, "Thấy vật này như thấy chưởng môn. Ngày sau nếu Vân trưởng lão có muốn ngươi làm việc gì mà ngươi không muốn làm, cứ lấy lệnh bài này ra cho nàng xem, là nàng sẽ không làm khó dễ ngươi được nữa."
"Vật này quá quý giá, ta không thể nhận." Khanh Chu Tuyết nhíu mày nói. Nàng nhớ lại những câu chuyện tu tiên kí truyền kỳ mà nàng đọc được lúc còn bé, vật này vốn dĩ là duy nhất, nên phải là vô cùng quý trọng.
Chưởng môn nhìn nàng, khẽ trầm tư trong vài giây, rồi từ trong túi móc ra một bao lệnh bài gỗ, đổ lên bàn thành một đống nhỏ. Hắn rất khẳng khái nói, "Huyền thiết chi vật, đúng là hơi đắt tiền cho trẻ nhỏ cầm theo bên mình. Không sao, ta còn có rất nhiều lệnh bài gỗ đây."
"Mỗi năm năm ta lại cho làm lại một lần, đặc biệt là những khi có sự kiện quan trọng trong môn phái, ta lại cho làm kiểu dáng đặc biệt để làm kỉ niệm. Ngươi chọn một cái mình thích đi."
"..."
Kết quả là, Khanh Chu Tuyết cầm một ngày công - lệnh bài chưởng môn - trở về.
Nàng từng bước giẫm lên xuân tuyết, trở lại Hạc Y Phong. Qua nhiều ngày tôi luyện, hôm nay nàng đã có thể đi nhanh hơn một chút, về đến nơi mà trời mới chỉ chuyển sang màu tím nhạt ráng chiều. Sắc trời thật ôn nhu. Chân nàng hiện cũng không còn yếu ớt như khi mới đến đây nữa, chúng hiện đã khoẻ hơn rất nhiều.
Cái lệnh bài này.
Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ, hay là đem nó giấu đi? Nhờ vào ân huệ của Vân Thư Trần, không biết nàng ta dùng tiên pháp gì, mà nàng tránh khỏi tai hoạ, lại không làm liên luỵ đến ai. Cộng thêm việc có chỗ lưu thân, ngày ba bữa cũng không tệ, vậy là quá tốt rồi.
Nàng cảm thấy vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
Tuy nói Vân trưởng lão thích phân phó nàng những việc thật đúng là giày vò người, nhưng nàng vẫn thật cảm thấy vui.
Nàng căn bản không có gì để đền đáp Vân Thư Trần, nên cũng không thể hờn trách nàng ấy được. Lệnh bài chưởng môn này, nàng cũng không cần.
Cơm tối trên bàn trông có vẻ đã được dùng qua từ lâu. Trên bàn còn có bốn viên thuốc nhìn khá vui mắt, những tiểu hài tử khác đồng tuổi với nàng nhìn qua bảo đảm thích mê.
Một bàn bốn món, như được làm riêng cho nàng. Xung quanh còn có một luồng linh khí ấm áp, giữ nhiệt cho các món ăn, khi cho vào miệng vừa đủ độ nóng.
"Ngon quá." Nàng nhìn về chú mèo tam thể, nói.
Chú mèo vẫn đang dõi theo nàng, đôi mắt xanh lục khẽ nháy lên, kêu meo meo.
Sau khi ăn xong, nàng liền thu dọn sạch sẽ, rồi trở về phòng của mình. Nội thất trong phòng đã được an bài, giường nệm được làm sạch và bày trí ngăn nắp. Nàng không còn cần đến phòng Vân Thư Trần mà bay bổng cả đêm nữa.
Do chọn gian phòng xa nhất, nàng mỗi lần về phòng đều phải đi ngang qua phòng Vân Thư Trần.
Khi đến trước phòng, nàng thấy trên màng cửa sổ còn ánh sáng lờ mờ, nghĩ thầm chắc nàng ấy vẫn còn chưa ngủ.
Chẳng biết tại sao, mỗi khi đến đây, bước chân nàng luôn chậm lại một chút.
Mấy hôm nay ngoại trừ lúc ăn, hai người cũng không có cơ hội gặp mặt nhau. Những lần được ở cạnh, Vân Thư Trần thỉnh thoảng sẽ trêu nàng vài câu, ngẫu nhiên sẽ xoa đầu nàng, đôi khi lại ngắm nàng một chút.
Khanh Chu Tuyết nằm trên giường, xoa xoa bóp bóp cái chân đang đau nhức của mình. Đây là một trong những bài học mà nàng tích luỹ được sau bảy ngày đưa tin. Nếu chân không được xoa bóp một cách cẩn thận, ngày mai đừng hòng lết xuống giường.
Hạc Y Phong về đêm vô cùng tĩnh lặng.
Trước kia, khi còn ở nhà cũ, Khanh Chu Tuyết về đêm đôi khi có thể nghe được tiếng đứa bé nhà bên chào đời, vợ chồng nhà nọ cãi nhau, thỉnh thoảng xa xa còn có tiếng chó sủa, côn trùng kêu.
Nơi này ngoài tiếng gió thổi, cũng không còn tiếng gì khác. Khi mọi cánh cửa được đóng lại, thế giới xung quanh bỗng thu nhỏ lại như chỉ còn một mình nàng trong góc nhỏ này.
Khi vẫn đang xoa bóp chân mình, nàng bỗng nghe đâu đó xa xa có một tiếng động nhỏ, như có vật gì vừa rơi xuống đất.
Âm thanh phát ra từ phòng Vân trưởng lão sao?
Khanh Chu Tuyết ngừng tay, vài giây sau, nàng khoác lên mình một chiếc áo khoác, đóng cổ áo lại cẩn thận, rồi bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ. Nàng hé mở cửa sổ, nhìn ra ngoài về phía gian phòng của Vân Thư Trần.
Ánh đèn mờ nhạt vẫn còn đó.
Mình có nên qua đó không?
Nhìn xuống sợi dây đỏ trên cổ chân, nàng như thấy nó đang nhắc nhở mình là dù nàng có đến gần nàng ấy, mọi thứ cũng sẽ không tệ hơn đâu.
Khanh Chu Tuyết nhanh chóng bình tâm lại, cuối cùng nàng cũng quyết định gõ lên cửa phòng nàng ấy.
"Vào đi."
Trong phòng bỗng trầm mặc, không lâu sau đó một tiếng nói vô cùng nhẹ nhàng truyền đến bên tai.
Vừa mới khẽ mở cửa phòng ra, mùi thuốc đắng lập tức ập vào mũi Khanh Chu Tuyết. Nàng nhìn xuống sàn nhà, nhận ra nơi phát ra âm thanh có vài mảnh sứ vỡ, xung quanh còn có chất lỏng màu đen, vài vệt văng ra tung toé.
Phía sau tấm màn che là hình bóng mơ hồ của nàng ấy, nàng như đang cố ngồi dậy, theo sau còn có vài tiếng ho khan khẽ.
"Là ngươi à?" Nàng nhấc lên một góc màn, hé lộ một góc gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của mình. "Đến đúng lúc lắm, ngươi rót hộ ta một ly trà nóng đi."
Khanh Chu Tuyết liền cầm lên ấm trà trên bàn, cẩn thận rót nửa ly đưa cho nàng.
"Ngươi bị bệnh à?"
"Bệnh cũ thôi." Nàng nhẹ nhàng uống một ngụm, bỗng nhiên lại chau mày, nói, "Đóng cửa cẩn thận, đừng để gió lùa vào."
Khanh Chu Tuyết liền nhìn ra cửa. Lúc nãy vào đây nàng dụng tâm nhẹ nhàng đóng cửa, không khéo lại không kín, vô tình chừa ra một khe hở. Chỉ là nàng đứng đây, một tí gió cũng thật không cảm thấy lạnh chút nào, vậy mà Vân Thư Trần nằm sau lớp màn chắn, thân được chăn bao bọc cẩn thận, lại có thể bị vài tia gió làm lạnh đến khó chịu trong người.
Nàng lập tức đóng kín cửa, lúc này Vân Thư Trần mới thả lỏng người được một chút.
"Ngươi vẫn cần phải uống thuốc sao?"
Thì ra người tu đạo cũng sẽ bị bệnh, thậm chí nàng ấy còn sợ lạnh hơn người thường nữa.
Khanh Chu Tuyết tự ngẫm, rồi tự hiểu ra được.
"Ngày mai ta sẽ cho nấu lại thuốc. Vừa rồi không cẩn thận làm đổ mất." Nàng thở dài, "Đêm lạnh như nước, làm thuốc cũng đắng thêm mấy phần."
"Thuốc đắng dã tật. Vị thuốc và lúc uống, thật ra cũng không có can hệ gì."
Tiếng nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng lại có phần rõ ràng, nghiêm túc, trong đêm yên tĩnh lại vang vọng cả phòng; làm người nghe có cảm giác như đang nói chuyện với một người trưởng thành, chứ không phải là một tiểu hài nhi ngây ngô.
Nghe nàng nói, Vân Thư Trần không tự giác nghĩ ngay đến vị sư phụ đã mất hơn một trăm năm trước của mình. Hắn cũng dùng chính cái giọng điệu này nói suốt hơn hai trăm năm.
Nàng khẽ cười, "Ngươi hôm nay tự nhiên lại nói nhiều."
Khanh Chu Tuyết giật mình. Lời này mà đem nói với Vân trưởng lão, thật là quá sức mạo phạm. Nàng rũ xuống mi mắt, trầm mặc một lát, rồi nói, "Ta... ta giúp ngươi dọn dẹp lại chỗ này một chút."
Nàng ngồi xổm xuống, dùng tay cẩn thận từng li từng tí bóc hết những mảnh sứ vỡ trên sàn, rồi dùng khăn tay vuông bao chúng lại. Thủ pháp của nàng khá vụng về, Vân Thư Trần nhìn sơ qua liền thấy hai bàn tay nhỏ ngoài chuyện chuyên tâm bóc hết những mảnh vụn, cũng không đoái hoài gì đến việc chúng bị cắt qua vài vết xước nhỏ.
Từ cách nàng châm trà, cho đến cách nàng nhặt nhạnh những mảnh sứ, cũng có thể đoán được nàng chưa từng làm qua việc gì vất vả, và nàng đã từng được yêu thương đến như thế nào.
Nhưng lúc gặp nhau, quần áo trên người nàng cũng khá đơn giản, nên chắc hẳn là cũng không phải là xuất thân từ danh gia, vọng tộc gì.
Ăn nói nho nhã, lễ độ, rất hiểu chuyện, lại biết chữ nghĩa, hẳn là được trưởng bối dạy dỗ cẩn thận. Thế nhưng không phải xuất thân từ gia thế hiển hách, thì phụ thân nàng hẳn là tú tài nghèo khổ nào đó.
Vân Thư Trần vừa chống đỡ thân mình, lười biếng nhìn theo nàng bận rộn thu dọn, vừa ngầm đánh giá nàng. Nàng đã sống qua rất nhiều năm, vua chúa trên đời đã đổi qua rất nhiều lần, thế sự gì cũng đã từng thấy qua, nên xuất thân, nội tình của một đứa trẻ, lưu ý một chút nàng liền có thể nắm bắt được.
Giờ phút này đang nửa đêm, mon men đến đây để làm gì? Hẳn là cũng không phải thật tâm lo lắng cho nàng, mà chẳng qua là cảm thấy bản thân nợ nhiều ân tình, nên muốn dụng tâm báo đáp.
Vân Thư Trần nghiêng người nằm xuống, lại nghe sau lưng có tiếng sột soạt, như thể nàng ta sau khi thu thập xong liền cẩn thận lau qua sàn nhà. Nàng nhắm mắt lại. Khanh Chu Tuyết thấy nàng nằm yên, cho là nàng đã ngủ, nên không lên tiếng quấy rầy, rón rén đi ra ngoài. Lúc đi ra nàng còn đóng cửa thật cẩn thận, kỹ càng, không để một khe hở nào cho gió lùa vào.
Tính cách thật thà, có chút cố chấp, lại đơn thuần thế này, thật ra cũng không làm người ta chán ghét lắm.
Qua ngày thứ hai, Vân Thư Trần vẫn chưa rời phòng. Có lẽ nàng vẫn chưa khoẻ hẳn, nên cũng không thấy đến gặp Khanh Chu Tuyết để giao việc cho nàng như mọi ngày.
Lúc dùng điểm tâm, Khanh Chu Tuyết chỉ thấy mỗi chú mèo. Hai người lặng yên nhìn nhau, mắt lớn nhìn mắt nhỏ. Hôm nay bữa sáng tương đối thanh đạm, cháo trắng ngó sen với hoa quế, ngó sen cắn vào giòn giòn, nhưng bên trong lại mềm, cộng với mùi gạo hoà cùng hương hoa, thơm thơm ngọt ngọt hào lẫn vào nhau.
Buổi chiều, Khanh Chu Tuyết rảnh rỗi nên vào sân tản bộ một chút.
Đi đến tiền viện, nàng liền thấy cây hoè. Cây hoè này rõ lớn, cành lá rậm rạp như sắp che phủ hết hơn phân nửa sân.
Đi thêm vài bước, nàng thấy một ao nước, trong nước có rất nhiều cá chép, con nào con nấy cũng to béo, nhìn rất vui mắt. Trong hồ có vài khối đá xanh được xếp thành hàng nhô lên khỏi mặt nước, tạo thành cái cầu nhỏ bắt qua hồ, dẫn đến một cái tiểu đình.
Từ vị trí của nàng nhìn vào trong đình, có thể thấy một thân ảnh quen thuộc.
Vân Thư Trần vẫy tay, ra hiệu cho nàng đến chỗ mình.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, trời trong, nắng ấm áp. Tuyết trên mặt đất tan đi gần hết, để lại một thảm cỏ xanh ngát, càng làm cảnh sát tươi vui.
Suốt ba tháng xuân, cuối cùng cũng có một ngày được sống trong mùa xuân. Những tia nắng ấm áp làm khí sắc trên gương mặt xinh đẹp của nàng cũng hồng nhuận hơn, không còn tái nhợt như đêm qua nữa.
Trên bàn đá có một ấm thuốc, bên dưới có ngọn lửa nhỏ để giữ nhiệt độ. Cạnh bên ấm còn có một đĩa mứt hoa quả.
Khanh Chu Tuyết thầm nghĩ, nàng ấy thật ra là rất sợ thuốc đắng a.
"Ta nghe nói người leo núi..." Nàng nói một cách ấm áp, "...không đi một ngày tự nhiên sẽ rất khó chịu."
Nghe đến đây chân nàng tự run lên một cái.
"Hôm nay ta uỷ khuất ngươi rồi." Vân Thư Trần cười cười, "Run cái gì? Ngươi sợ ta lắm à?"
Nàng khẽ mím môi dưới, nhìn nàng ấy, miệng không nói câu nào.
"Tiểu muộn hồ lô."
Vân Thư Trầm nhìn nàng như thể đang suy nghĩ gì, rồi cầm trên tay ấm thuốc rót ra một chén nước đen sền sệt. Sau đó nàng rũ mắt xuống, tay cầm cái chén đặt lên trước môi, thổi thổi vài cái.
Sự tình phát sinh chỉ trong nháy mắt.
Khanh Chu Tuyết chưa kịp phản ứng, chén thuốc kia đã được đặt trên môi nàng, mang theo chất lỏng sền sệt đó rót đầy vào bên trong.
Đến ngày thứ bảy, nàng cầm trên tay thư của Vân Thư Trần đến chưởng môn điện.
Chưởng môn là người trông có vẻ ôn hoà, hiền hậu. Hắn nhìn trước mặt một tiểu hài nhi vô cùng đáng thương, chân đang run lẩy bẩy, nàng có vẻ mệt đến chỉ còn sót nửa cái mạng, liền không khỏi sinh lòng thương hại. Hắn giữ lại nàng trong điện nghỉ ngơi hơn nửa ngày, còn cho ăn bánh uống trà.
Nhân lúc nàng đang ăn bánh, hắn lặng lẽ cầm lên cổ tay của nàng, bóp nhẹ vài cái đánh giá, rồi truyền vào một sợi thần thức.
Không ngờ căn cốt nàng như tinh khiết như thuỷ tinh, là hiếm có khó gặp, khiến hắn vô cùng kinh diễm.
Hài tử như vậy vô cùng thích hợp đi theo con đường tu đạo. Nếu được bồi dưỡng cẩn thận, sau này sẽ là một nhân tài kiệt xuất.
Hơn nữa, Khanh Chu Tuyết lại vô cùng ngoan ngoãn, dịu dàng, hiểu lễ nghĩa; nàng ít nói, thích an tĩnh, cứ như trưởng thành sớm. So với các môn hạ ưa nháo như khỉ của hắn, hắn càng thêm yêu thích, quý mến nàng.
Nếu có thể nhận nàng, cho nàng ở đây, cũng thật là rất tốt.
Chưởng môn thật tâm không nghĩ Vân Thư Trần có ác ý gì, nhưng tim nàng ta đúng là đen như mực. Tuy nói leo núi rèn luyện tinh thần, thể xác quả thật không sai, nhưng ai nào đâu lại khi dễ tiểu cô nương đến mức này.
Trước khi chia tay hắn cho nàng một thẻ lệnh bài nhỏ, "Tiểu hữu, hãy giữ kĩ cái này. Đây coi như là món quà cho ngươi vất vả cả ngày chạy đến đây."
"Đây là..." Lệnh bài này cũng có chút phân lượng, cầm trong tay không khỏi cảm thấy nặng. Khanh Chu Tuyết theo trực giác cảm thấy đây chắc chắn là một món đồ quan trọng.
"Lệnh bài chưởng môn."
Chưởng môn nhìn nàng với đôi mắt hiền hậu, nói như dỗ trẻ, "Thấy vật này như thấy chưởng môn. Ngày sau nếu Vân trưởng lão có muốn ngươi làm việc gì mà ngươi không muốn làm, cứ lấy lệnh bài này ra cho nàng xem, là nàng sẽ không làm khó dễ ngươi được nữa."
"Vật này quá quý giá, ta không thể nhận." Khanh Chu Tuyết nhíu mày nói. Nàng nhớ lại những câu chuyện tu tiên kí truyền kỳ mà nàng đọc được lúc còn bé, vật này vốn dĩ là duy nhất, nên phải là vô cùng quý trọng.
Chưởng môn nhìn nàng, khẽ trầm tư trong vài giây, rồi từ trong túi móc ra một bao lệnh bài gỗ, đổ lên bàn thành một đống nhỏ. Hắn rất khẳng khái nói, "Huyền thiết chi vật, đúng là hơi đắt tiền cho trẻ nhỏ cầm theo bên mình. Không sao, ta còn có rất nhiều lệnh bài gỗ đây."
"Mỗi năm năm ta lại cho làm lại một lần, đặc biệt là những khi có sự kiện quan trọng trong môn phái, ta lại cho làm kiểu dáng đặc biệt để làm kỉ niệm. Ngươi chọn một cái mình thích đi."
"..."
Kết quả là, Khanh Chu Tuyết cầm một ngày công - lệnh bài chưởng môn - trở về.
Nàng từng bước giẫm lên xuân tuyết, trở lại Hạc Y Phong. Qua nhiều ngày tôi luyện, hôm nay nàng đã có thể đi nhanh hơn một chút, về đến nơi mà trời mới chỉ chuyển sang màu tím nhạt ráng chiều. Sắc trời thật ôn nhu. Chân nàng hiện cũng không còn yếu ớt như khi mới đến đây nữa, chúng hiện đã khoẻ hơn rất nhiều.
Cái lệnh bài này.
Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ, hay là đem nó giấu đi? Nhờ vào ân huệ của Vân Thư Trần, không biết nàng ta dùng tiên pháp gì, mà nàng tránh khỏi tai hoạ, lại không làm liên luỵ đến ai. Cộng thêm việc có chỗ lưu thân, ngày ba bữa cũng không tệ, vậy là quá tốt rồi.
Nàng cảm thấy vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
Tuy nói Vân trưởng lão thích phân phó nàng những việc thật đúng là giày vò người, nhưng nàng vẫn thật cảm thấy vui.
Nàng căn bản không có gì để đền đáp Vân Thư Trần, nên cũng không thể hờn trách nàng ấy được. Lệnh bài chưởng môn này, nàng cũng không cần.
Cơm tối trên bàn trông có vẻ đã được dùng qua từ lâu. Trên bàn còn có bốn viên thuốc nhìn khá vui mắt, những tiểu hài tử khác đồng tuổi với nàng nhìn qua bảo đảm thích mê.
Một bàn bốn món, như được làm riêng cho nàng. Xung quanh còn có một luồng linh khí ấm áp, giữ nhiệt cho các món ăn, khi cho vào miệng vừa đủ độ nóng.
"Ngon quá." Nàng nhìn về chú mèo tam thể, nói.
Chú mèo vẫn đang dõi theo nàng, đôi mắt xanh lục khẽ nháy lên, kêu meo meo.
Sau khi ăn xong, nàng liền thu dọn sạch sẽ, rồi trở về phòng của mình. Nội thất trong phòng đã được an bài, giường nệm được làm sạch và bày trí ngăn nắp. Nàng không còn cần đến phòng Vân Thư Trần mà bay bổng cả đêm nữa.
Do chọn gian phòng xa nhất, nàng mỗi lần về phòng đều phải đi ngang qua phòng Vân Thư Trần.
Khi đến trước phòng, nàng thấy trên màng cửa sổ còn ánh sáng lờ mờ, nghĩ thầm chắc nàng ấy vẫn còn chưa ngủ.
Chẳng biết tại sao, mỗi khi đến đây, bước chân nàng luôn chậm lại một chút.
Mấy hôm nay ngoại trừ lúc ăn, hai người cũng không có cơ hội gặp mặt nhau. Những lần được ở cạnh, Vân Thư Trần thỉnh thoảng sẽ trêu nàng vài câu, ngẫu nhiên sẽ xoa đầu nàng, đôi khi lại ngắm nàng một chút.
Khanh Chu Tuyết nằm trên giường, xoa xoa bóp bóp cái chân đang đau nhức của mình. Đây là một trong những bài học mà nàng tích luỹ được sau bảy ngày đưa tin. Nếu chân không được xoa bóp một cách cẩn thận, ngày mai đừng hòng lết xuống giường.
Hạc Y Phong về đêm vô cùng tĩnh lặng.
Trước kia, khi còn ở nhà cũ, Khanh Chu Tuyết về đêm đôi khi có thể nghe được tiếng đứa bé nhà bên chào đời, vợ chồng nhà nọ cãi nhau, thỉnh thoảng xa xa còn có tiếng chó sủa, côn trùng kêu.
Nơi này ngoài tiếng gió thổi, cũng không còn tiếng gì khác. Khi mọi cánh cửa được đóng lại, thế giới xung quanh bỗng thu nhỏ lại như chỉ còn một mình nàng trong góc nhỏ này.
Khi vẫn đang xoa bóp chân mình, nàng bỗng nghe đâu đó xa xa có một tiếng động nhỏ, như có vật gì vừa rơi xuống đất.
Âm thanh phát ra từ phòng Vân trưởng lão sao?
Khanh Chu Tuyết ngừng tay, vài giây sau, nàng khoác lên mình một chiếc áo khoác, đóng cổ áo lại cẩn thận, rồi bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ. Nàng hé mở cửa sổ, nhìn ra ngoài về phía gian phòng của Vân Thư Trần.
Ánh đèn mờ nhạt vẫn còn đó.
Mình có nên qua đó không?
Nhìn xuống sợi dây đỏ trên cổ chân, nàng như thấy nó đang nhắc nhở mình là dù nàng có đến gần nàng ấy, mọi thứ cũng sẽ không tệ hơn đâu.
Khanh Chu Tuyết nhanh chóng bình tâm lại, cuối cùng nàng cũng quyết định gõ lên cửa phòng nàng ấy.
"Vào đi."
Trong phòng bỗng trầm mặc, không lâu sau đó một tiếng nói vô cùng nhẹ nhàng truyền đến bên tai.
Vừa mới khẽ mở cửa phòng ra, mùi thuốc đắng lập tức ập vào mũi Khanh Chu Tuyết. Nàng nhìn xuống sàn nhà, nhận ra nơi phát ra âm thanh có vài mảnh sứ vỡ, xung quanh còn có chất lỏng màu đen, vài vệt văng ra tung toé.
Phía sau tấm màn che là hình bóng mơ hồ của nàng ấy, nàng như đang cố ngồi dậy, theo sau còn có vài tiếng ho khan khẽ.
"Là ngươi à?" Nàng nhấc lên một góc màn, hé lộ một góc gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của mình. "Đến đúng lúc lắm, ngươi rót hộ ta một ly trà nóng đi."
Khanh Chu Tuyết liền cầm lên ấm trà trên bàn, cẩn thận rót nửa ly đưa cho nàng.
"Ngươi bị bệnh à?"
"Bệnh cũ thôi." Nàng nhẹ nhàng uống một ngụm, bỗng nhiên lại chau mày, nói, "Đóng cửa cẩn thận, đừng để gió lùa vào."
Khanh Chu Tuyết liền nhìn ra cửa. Lúc nãy vào đây nàng dụng tâm nhẹ nhàng đóng cửa, không khéo lại không kín, vô tình chừa ra một khe hở. Chỉ là nàng đứng đây, một tí gió cũng thật không cảm thấy lạnh chút nào, vậy mà Vân Thư Trần nằm sau lớp màn chắn, thân được chăn bao bọc cẩn thận, lại có thể bị vài tia gió làm lạnh đến khó chịu trong người.
Nàng lập tức đóng kín cửa, lúc này Vân Thư Trần mới thả lỏng người được một chút.
"Ngươi vẫn cần phải uống thuốc sao?"
Thì ra người tu đạo cũng sẽ bị bệnh, thậm chí nàng ấy còn sợ lạnh hơn người thường nữa.
Khanh Chu Tuyết tự ngẫm, rồi tự hiểu ra được.
"Ngày mai ta sẽ cho nấu lại thuốc. Vừa rồi không cẩn thận làm đổ mất." Nàng thở dài, "Đêm lạnh như nước, làm thuốc cũng đắng thêm mấy phần."
"Thuốc đắng dã tật. Vị thuốc và lúc uống, thật ra cũng không có can hệ gì."
Tiếng nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng lại có phần rõ ràng, nghiêm túc, trong đêm yên tĩnh lại vang vọng cả phòng; làm người nghe có cảm giác như đang nói chuyện với một người trưởng thành, chứ không phải là một tiểu hài nhi ngây ngô.
Nghe nàng nói, Vân Thư Trần không tự giác nghĩ ngay đến vị sư phụ đã mất hơn một trăm năm trước của mình. Hắn cũng dùng chính cái giọng điệu này nói suốt hơn hai trăm năm.
Nàng khẽ cười, "Ngươi hôm nay tự nhiên lại nói nhiều."
Khanh Chu Tuyết giật mình. Lời này mà đem nói với Vân trưởng lão, thật là quá sức mạo phạm. Nàng rũ xuống mi mắt, trầm mặc một lát, rồi nói, "Ta... ta giúp ngươi dọn dẹp lại chỗ này một chút."
Nàng ngồi xổm xuống, dùng tay cẩn thận từng li từng tí bóc hết những mảnh sứ vỡ trên sàn, rồi dùng khăn tay vuông bao chúng lại. Thủ pháp của nàng khá vụng về, Vân Thư Trần nhìn sơ qua liền thấy hai bàn tay nhỏ ngoài chuyện chuyên tâm bóc hết những mảnh vụn, cũng không đoái hoài gì đến việc chúng bị cắt qua vài vết xước nhỏ.
Từ cách nàng châm trà, cho đến cách nàng nhặt nhạnh những mảnh sứ, cũng có thể đoán được nàng chưa từng làm qua việc gì vất vả, và nàng đã từng được yêu thương đến như thế nào.
Nhưng lúc gặp nhau, quần áo trên người nàng cũng khá đơn giản, nên chắc hẳn là cũng không phải là xuất thân từ danh gia, vọng tộc gì.
Ăn nói nho nhã, lễ độ, rất hiểu chuyện, lại biết chữ nghĩa, hẳn là được trưởng bối dạy dỗ cẩn thận. Thế nhưng không phải xuất thân từ gia thế hiển hách, thì phụ thân nàng hẳn là tú tài nghèo khổ nào đó.
Vân Thư Trần vừa chống đỡ thân mình, lười biếng nhìn theo nàng bận rộn thu dọn, vừa ngầm đánh giá nàng. Nàng đã sống qua rất nhiều năm, vua chúa trên đời đã đổi qua rất nhiều lần, thế sự gì cũng đã từng thấy qua, nên xuất thân, nội tình của một đứa trẻ, lưu ý một chút nàng liền có thể nắm bắt được.
Giờ phút này đang nửa đêm, mon men đến đây để làm gì? Hẳn là cũng không phải thật tâm lo lắng cho nàng, mà chẳng qua là cảm thấy bản thân nợ nhiều ân tình, nên muốn dụng tâm báo đáp.
Vân Thư Trần nghiêng người nằm xuống, lại nghe sau lưng có tiếng sột soạt, như thể nàng ta sau khi thu thập xong liền cẩn thận lau qua sàn nhà. Nàng nhắm mắt lại. Khanh Chu Tuyết thấy nàng nằm yên, cho là nàng đã ngủ, nên không lên tiếng quấy rầy, rón rén đi ra ngoài. Lúc đi ra nàng còn đóng cửa thật cẩn thận, kỹ càng, không để một khe hở nào cho gió lùa vào.
Tính cách thật thà, có chút cố chấp, lại đơn thuần thế này, thật ra cũng không làm người ta chán ghét lắm.
Qua ngày thứ hai, Vân Thư Trần vẫn chưa rời phòng. Có lẽ nàng vẫn chưa khoẻ hẳn, nên cũng không thấy đến gặp Khanh Chu Tuyết để giao việc cho nàng như mọi ngày.
Lúc dùng điểm tâm, Khanh Chu Tuyết chỉ thấy mỗi chú mèo. Hai người lặng yên nhìn nhau, mắt lớn nhìn mắt nhỏ. Hôm nay bữa sáng tương đối thanh đạm, cháo trắng ngó sen với hoa quế, ngó sen cắn vào giòn giòn, nhưng bên trong lại mềm, cộng với mùi gạo hoà cùng hương hoa, thơm thơm ngọt ngọt hào lẫn vào nhau.
Buổi chiều, Khanh Chu Tuyết rảnh rỗi nên vào sân tản bộ một chút.
Đi đến tiền viện, nàng liền thấy cây hoè. Cây hoè này rõ lớn, cành lá rậm rạp như sắp che phủ hết hơn phân nửa sân.
Đi thêm vài bước, nàng thấy một ao nước, trong nước có rất nhiều cá chép, con nào con nấy cũng to béo, nhìn rất vui mắt. Trong hồ có vài khối đá xanh được xếp thành hàng nhô lên khỏi mặt nước, tạo thành cái cầu nhỏ bắt qua hồ, dẫn đến một cái tiểu đình.
Từ vị trí của nàng nhìn vào trong đình, có thể thấy một thân ảnh quen thuộc.
Vân Thư Trần vẫy tay, ra hiệu cho nàng đến chỗ mình.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, trời trong, nắng ấm áp. Tuyết trên mặt đất tan đi gần hết, để lại một thảm cỏ xanh ngát, càng làm cảnh sát tươi vui.
Suốt ba tháng xuân, cuối cùng cũng có một ngày được sống trong mùa xuân. Những tia nắng ấm áp làm khí sắc trên gương mặt xinh đẹp của nàng cũng hồng nhuận hơn, không còn tái nhợt như đêm qua nữa.
Trên bàn đá có một ấm thuốc, bên dưới có ngọn lửa nhỏ để giữ nhiệt độ. Cạnh bên ấm còn có một đĩa mứt hoa quả.
Khanh Chu Tuyết thầm nghĩ, nàng ấy thật ra là rất sợ thuốc đắng a.
"Ta nghe nói người leo núi..." Nàng nói một cách ấm áp, "...không đi một ngày tự nhiên sẽ rất khó chịu."
Nghe đến đây chân nàng tự run lên một cái.
"Hôm nay ta uỷ khuất ngươi rồi." Vân Thư Trần cười cười, "Run cái gì? Ngươi sợ ta lắm à?"
Nàng khẽ mím môi dưới, nhìn nàng ấy, miệng không nói câu nào.
"Tiểu muộn hồ lô."
Vân Thư Trầm nhìn nàng như thể đang suy nghĩ gì, rồi cầm trên tay ấm thuốc rót ra một chén nước đen sền sệt. Sau đó nàng rũ mắt xuống, tay cầm cái chén đặt lên trước môi, thổi thổi vài cái.
Sự tình phát sinh chỉ trong nháy mắt.
Khanh Chu Tuyết chưa kịp phản ứng, chén thuốc kia đã được đặt trên môi nàng, mang theo chất lỏng sền sệt đó rót đầy vào bên trong.