Chương 46: Lễ Cưới Của Hải Nhi
Bầu trời ban sớm thật trong xanh kèm với không khí trong lành đang bao phủ. Trên trời cao, một đàn chim đua nhau bay lượn cùng làn gió heo may nhè nhẹ thổi. Dưới ánh nắng chan hoà dịu nhẹ, từng khúc nhạc piano du dương vang lên ở khắp mọi ngóc ngách.
Ở một nhà hàng xa hoa bật nhất thành phố, sân khấu của lễ cưới long trọng được bố trí ở giữa hồ bơi, cách các khách mời một đoạn. Trường An đứng ở sân khấu hồi hộp thở mạnh từng nhịp. Đây có lẽ là lần đầu tiên và lần duy nhất anh được đứng ở đây, cùng với Hải Nhi trở thành vợ chồng và sống đến răng long đầu bạc.
Tiếng vỗ tay vang lên liên hồi. Phía cổng cưới chính là Hải Nhi đang khoát tay cha của mình để tiến vào bên trong. Nhìn một lượt xung quanh, trông thấy mọi người đều có mặt đông đủ, còn vui vẻ chúc phúc khiến Hải Nhi không kềm được nước mắt mà rưng rưng nước mắt. Cố giữ trên môi nụ cười tươi tắn, cô nhận lấy bó hoa cưới từ Trường An. Cha của Hải Nhi nắm lấy tay của cô đặt qua tay anh, tuy rất xúc động và luyến tiếc nhưng vẫn giữ nụ cười tươi chúc phúc.
Nhìn hai người cùng nhau bước đến sân khấu, Mộc Miên cảm thấy hạnh phúc thay cho chị mình. Trường An rất yêu thương Hải Nhi, luôn chiều chuộng và mang đến cho cô ấy mọi thứ tốt đẹp nhất. Cô tin rằng sau hôn lễ thì họ sẽ hạnh phúc nhiều hơn nữa khi có thêm vài thiên thần nhỏ sẽ chào đời.
Nhìn sang phía đối diện. Hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau. Không ngờ lại có thể gặp người ấy ở đây, không cầu kì nhưng rất có sức hút. Trong mắt Mộc Miên thì Hiểu Đông đã rất lịch lãm trong bộ suit màu đen, tuy đồng bộ với khách mời nhưng dáng vóc và gương mặt ấy lại rất nổi bật. Những gì tốt đẹp nhất trên đời anh đều có. Sinh ra đã là một công tử nhà giàu, công việc hiện tại ngày một thăng tiến. Không những vậy mà ông trời còn ban cho nhan sắc kia thì đúng là đã quá thiên vị.
- Mộc Miên, hôm nay Hiểu Đông được chú ý nhiều lắm đấy. Mẹ thấy lúc nãy nhà bác Từ đã mang con gái đến chào hỏi rồi. Con phải cố gắng lên.
Bà Trần lay tay cô một cái. Xem ra bà đã ưng ý “chàng rể tương lai” này rồi, cứ dăm ba hôm là nhắc đến anh mãi.
- Con có thể làm gì chứ? Anh ấy thích ai thì qune người đó thôi. - Cô bật cười.
- Vì vậy nên con phải cố gắng. Đông là người tốt, nếu sau này cậu ấy có thể thay cha mẹ chăm sóc con thì mẹ rất an tâm.
- Mẹ đừng nói nữa mà.
Cô xấu hổ đến mức hai má đỏ như quả gấc. Đúng là bản thân cũng có cảm giác thích anh nhưng để tính đến chuyện sâu xa thì cô chưa từng nghĩ tới. Không biết tình cảm của Hiểu Đông tồn tại từ khi nào, trong lòng cô thì nó chỉ chớm nở chưa lâu. Mộc Miên muốn bản thân mình chắc chắn hơn nữa. Lần này nếu yêu thì sẽ kết hôn, vậy nên cô muốn mình nhận định cho thật rõ.
[Thấy cô gái bên kia không? Cái cô mặc váy hồng đấy.]
[Hình như là em họ của cô dâu thì phải, thấy họ rất thân thiết.]
[Không biết nhưng trông xinh quá. Khi buổi tiệc kết thúc tôi phải xin cách thức liên lạc thôi.]
Nghe thấy những lời bàn luận ở phía sau lưng, Hiểu Đông không kềm lòng được mà đưa mắt nhìn Mộc Miên đang ngồi ở dãy bên kia. Liên lạc gì chứ? Người phụ nữ ấy muốn chạm vào là chạm sao? Đến anh còn chưa được thì họ làm gì có cửa.
Trong lòng không thoải mái, Hiểu Đông tìm cớ rời đi rồi một lúc sau quay lại nhưng đã ở dãy ghế bên kia. Không một động tác thừa, không một chút ngần ngại, cứ như vậy mà ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh cô.
- Ơ… Anh là phù rể, nên ngồi bên kia chứ? - Cô ngạc nhiên nói.
- Nghe họ bàn luận về em, không thích.
Mộc Miên phì cười. Vẻ mặt này là sao đây? Đã giận rồi à? Chỉ vì một chuyện như vậy mà cũng làm cho anh nổi đoá cho được. Nhìn Hiểu Đông lúc này thì cô có thể tưởng tượng ra lúc anh có bạn gái thì sẽ ra sao luôn đấy.
- Họ nói gì về em?
- Đương nhiên là khen em rồi, còn muốn tìm cách thức liên lạc. Nghe chướng tai chết được. - Anh hậm hực trả lời.
- Xem ra họ cũng không tệ nhỉ?
Thấy Mộc Miên đưa mắt nhìn về bên đó thì Hiểu Đông lập tức choàng tay ghì lấy bả vai kéo cô lại.
- Mộc Miên, anh đảm bảo với em, anh tốt hơn họ gấp trăm lần.
- Vậy sao? Hình như em không thấy.
Nhìn sắc mặt nhăn nhó của Hiểu Đông khiến cô không thể nhịn cười được. Đến bây giờ cô mới nhận ra tính chiếm hữu của anh rất cao. Chỉ là theo đuổi mà đã khó chịu với người khác rồi. Sau này lỡ quen nhau thật chắc cô sẽ bị nhốt suốt ở nhà mất thôi.
[Xin mời cô dâu và chú rể cùng trao nhẫn cưới cho nhau.]
Nghe người dẫn chương trình gọi, Mộc Miên mang hộp nhẫn cưới lên sân khấu cho hai người họ. Nhưng khi chỉ vừa đứng lên thì Hiểu Đông đã nắm lấy cổ tay giữ lại.
- Để anh đi cùng em, lối lên sân khấu trơn lắm.
Mộc Miên gật đầu rồi khoác tay Hiểu Đông cùng đi đến sân khấu. Anh nói rất đúng, lối đi bắt trên mặt hồ đều được làm bằng kính, cả sân khấu cũng vậy, đối với người đi giày cao gót như cô thì thật không an toàn.
- Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc.
Đưa nhẫn cưới cho họ, Mộc Miên và Hiểu Đông quay lại chỗ ngồi của mình. Từng cử chỉ, hành động của anh đều chăm sóc cho cô rất kỹ, bất kể ai nhìn thấy cũng biết ngay giữa họ không hề bình thường. Nắm chặt bàn tay mềm mại, từng bước từng bước thật vững chắc, anh cứ như vậy dìu cô bước trên lối đi lắp đầy mặt kính dễ trơn trượt. Càng ngày cả hai càng tiếp xúc thân mật hơn. Cứ đà này thì Mộc Miên sợ rằng mình không tìm được lối thoát mà đắm chìm vào cảm giác an toàn này mất.
[Tiếp theo cũng là một phần được các vị khách mời ở đây trông chờ nhất. Cô dâu xinh đẹp của chúng ta sẽ tung hoa cưới ạ.]
Hải Nhi và Trường An nhìn nhau. Trong khi các cô gái phấn khích với phần tung hoa cưới thì Hải Nhi đã mượn micro của người dẫn chương trình và cùng Trường An đi xuống sân khấu. Đi đến gần, Hải Nhi nhìn Mộc Miên với đôi mắt đã rưng rưng, ngấn lệ. Ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời của cô ấy, vậy nên cô ấy cũng mong rằng hạnh phúc đẹp đẽ này sẽ đến với em gái của mình. Hải Nhi cố mỉm cười thật tươi rồi nói:
- Mộc Miên, chị biết có nhiều chuyện chị vẫn chưa hiểu được em. Hôm nay là ngày vui của chị, chị muốn dành bó hoa cưới và lời chúc tốt đẹp này đến em, mong em sẽ nhanh chóng tìm được hạnh phúc của đời mình. Chuyện cũ không nên nhắc lại nhưng chị vẫn muốn dành lời khuyên cho em như trước đây đã từng. Là mười năm trước hay bây giờ thì chị đều mong em sẽ luôn được hạnh phúc. Quá khứ đã ngủ yên rồi, hãy mở lòng mình với người mà em cảm thấy tin tưởng nhất. Đừng bỏ lỡ, cũng đừng gượng ép bản thân mình thêm một lần nào nữa.
Nhận lấy bó hoa cưới của Hải Nhi, Mộc Miên rưng rưng nước mắt rồi ôm chầm lấy cô ấy. Mười năm trước, khi vừa đặt chân sang nước S thì cả hai đều là những cô gái ở độ tuổi đôi mươi, ngây ngô, chẳng biết đắn đo là gì cả. Thời gian trôi nhanh thật! Mới đó đã mười năm, người chị năm nào bây giờ cũng đã theo chồng. Ấy vậy mà cho dù có ra sao thì cô ấy vẫn luôn nghĩ đến cô. Có là ngày ấy hay bây giờ vẫn mãi mãi như vậy.
- Em cảm ơn chị! Nhất định em sẽ được hạnh phúc
Hai chị em ôm chặt lấy nhau, nước mắt cũng đã rơi lã chã. Không ai có thể kềm nén được cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình. Mười năm sống bên nhau trải qua đủ chuyện buồn vui đáng có. Bây giờ không phải không gặp lại nhưng ai cũng có cuộc sống riêng, muốn quay lại những ngày tháng như lúc trước là chuyện vô cùng khó.
Trường An khoác tay lên vai Hiểu Đông, một bên mày cũng đã nhướng lên, tinh nghịch nói:
- Sao nào? Em vợ tôi xinh chứ?
- Chuyện hôm trước tôi vẫn chưa tính sổ với bạn. - Anh trầm giọng.
- Thôi nào! Ai mà biết bạn lại phát hỏa như kẻ điên như thế chứ? Nhưng mà hai người hay thật! Lúc đến S vốn dĩ muốn hẹn cho hai người gặp mặt xem sao nhưng bất thành. Vậy mà tự tìm đến nhau luôn rồi.
Cuộc hẹn ở S? Đó chẳng phải lần đầu tiên anh va phải Mộc Miên sao? Cốc mocktail ấy… Hoá ra nhân duyên của anh và cô đã bắt đầu từ ngày đó. Không đúng! Có phải từ rất lâu rồi không? Dạo trước rất hay mơ thấy người con gái giống như cô, nhưng từ khi gặp nhau rồi thì anh đã không mơ thấy nữa. Chuyện này hình như có một chút khó hiểu. Nếu là kí ức của tế bào thì Mộc Miên có liên quan gì?
Tạm thời gạt bỏ mọi suy nghĩ sang một bên. Hiểu Đông đi đến bên cạnh Mộc Miên, ánh mắt khi nhìn người con gái này chợt trở nên ôn nhu đến lạ. Giọng nói trầm ấm, kiên định chợt vang lên ở bên tai:
- Anh có thể giữ bó hoa này giúp em không?
Mộc Miên có chút bối rối và ngại ngùng khi ở đây đang có rất đông khách quý. Hiện tại mọi người còn chú ý về phía này làm cô cứ mãi ngượng ngùng, hồi hộp. Tuy thường xuyên xuất hiện ở sự kiện đông người nhưng đây có lẽ là lần đầu có cảm giác khác lạ như vậy.
- Ở đây có người thân của em làm chứng. Hãy cho anh một thời gian, đến khi em có thể vững tâm về anh thì chắc chắn anh sẽ mang bó hoa như thế này, cẩn trọng từng bước bước về phía em.
Hai mắt đã rưng rưng màng sương mỏng. Cho dù là thật lòng hay giả dối đều không quan trọng. Mộc Miên chỉ biết rằng người đàn ông đang ở trước mặt là người mà mình đã đem lòng yêu thích.
- Cho em một thời gian để suy nghĩ kỹ về mối quan hệ của chúng ta. Có được không?
Mộc Miên đưa bó hoa ra. Cho người khác cơ hội cũng như cho bản thân mình một hi vọng cuối cùng. Mong rằng anh sẽ không làm cô thất vọng.
Nhận lấy bó hoa từ tay Mộc Miên, Hiểu Đông nhẹ nắm lấy bàn tay đang run lên nhè nhẹ. Cô không biết tình cảm trong anh mỗi ngày một nhiều hơn như thế nào đâu. Yêu thích nhiều đến mức trong mơ vẫn còn thấy được.
- Đương nhiên sẽ chờ! Chờ em thì bao lâu anh cũng chờ được.
Ở một nhà hàng xa hoa bật nhất thành phố, sân khấu của lễ cưới long trọng được bố trí ở giữa hồ bơi, cách các khách mời một đoạn. Trường An đứng ở sân khấu hồi hộp thở mạnh từng nhịp. Đây có lẽ là lần đầu tiên và lần duy nhất anh được đứng ở đây, cùng với Hải Nhi trở thành vợ chồng và sống đến răng long đầu bạc.
Tiếng vỗ tay vang lên liên hồi. Phía cổng cưới chính là Hải Nhi đang khoát tay cha của mình để tiến vào bên trong. Nhìn một lượt xung quanh, trông thấy mọi người đều có mặt đông đủ, còn vui vẻ chúc phúc khiến Hải Nhi không kềm được nước mắt mà rưng rưng nước mắt. Cố giữ trên môi nụ cười tươi tắn, cô nhận lấy bó hoa cưới từ Trường An. Cha của Hải Nhi nắm lấy tay của cô đặt qua tay anh, tuy rất xúc động và luyến tiếc nhưng vẫn giữ nụ cười tươi chúc phúc.
Nhìn hai người cùng nhau bước đến sân khấu, Mộc Miên cảm thấy hạnh phúc thay cho chị mình. Trường An rất yêu thương Hải Nhi, luôn chiều chuộng và mang đến cho cô ấy mọi thứ tốt đẹp nhất. Cô tin rằng sau hôn lễ thì họ sẽ hạnh phúc nhiều hơn nữa khi có thêm vài thiên thần nhỏ sẽ chào đời.
Nhìn sang phía đối diện. Hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau. Không ngờ lại có thể gặp người ấy ở đây, không cầu kì nhưng rất có sức hút. Trong mắt Mộc Miên thì Hiểu Đông đã rất lịch lãm trong bộ suit màu đen, tuy đồng bộ với khách mời nhưng dáng vóc và gương mặt ấy lại rất nổi bật. Những gì tốt đẹp nhất trên đời anh đều có. Sinh ra đã là một công tử nhà giàu, công việc hiện tại ngày một thăng tiến. Không những vậy mà ông trời còn ban cho nhan sắc kia thì đúng là đã quá thiên vị.
- Mộc Miên, hôm nay Hiểu Đông được chú ý nhiều lắm đấy. Mẹ thấy lúc nãy nhà bác Từ đã mang con gái đến chào hỏi rồi. Con phải cố gắng lên.
Bà Trần lay tay cô một cái. Xem ra bà đã ưng ý “chàng rể tương lai” này rồi, cứ dăm ba hôm là nhắc đến anh mãi.
- Con có thể làm gì chứ? Anh ấy thích ai thì qune người đó thôi. - Cô bật cười.
- Vì vậy nên con phải cố gắng. Đông là người tốt, nếu sau này cậu ấy có thể thay cha mẹ chăm sóc con thì mẹ rất an tâm.
- Mẹ đừng nói nữa mà.
Cô xấu hổ đến mức hai má đỏ như quả gấc. Đúng là bản thân cũng có cảm giác thích anh nhưng để tính đến chuyện sâu xa thì cô chưa từng nghĩ tới. Không biết tình cảm của Hiểu Đông tồn tại từ khi nào, trong lòng cô thì nó chỉ chớm nở chưa lâu. Mộc Miên muốn bản thân mình chắc chắn hơn nữa. Lần này nếu yêu thì sẽ kết hôn, vậy nên cô muốn mình nhận định cho thật rõ.
[Thấy cô gái bên kia không? Cái cô mặc váy hồng đấy.]
[Hình như là em họ của cô dâu thì phải, thấy họ rất thân thiết.]
[Không biết nhưng trông xinh quá. Khi buổi tiệc kết thúc tôi phải xin cách thức liên lạc thôi.]
Nghe thấy những lời bàn luận ở phía sau lưng, Hiểu Đông không kềm lòng được mà đưa mắt nhìn Mộc Miên đang ngồi ở dãy bên kia. Liên lạc gì chứ? Người phụ nữ ấy muốn chạm vào là chạm sao? Đến anh còn chưa được thì họ làm gì có cửa.
Trong lòng không thoải mái, Hiểu Đông tìm cớ rời đi rồi một lúc sau quay lại nhưng đã ở dãy ghế bên kia. Không một động tác thừa, không một chút ngần ngại, cứ như vậy mà ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh cô.
- Ơ… Anh là phù rể, nên ngồi bên kia chứ? - Cô ngạc nhiên nói.
- Nghe họ bàn luận về em, không thích.
Mộc Miên phì cười. Vẻ mặt này là sao đây? Đã giận rồi à? Chỉ vì một chuyện như vậy mà cũng làm cho anh nổi đoá cho được. Nhìn Hiểu Đông lúc này thì cô có thể tưởng tượng ra lúc anh có bạn gái thì sẽ ra sao luôn đấy.
- Họ nói gì về em?
- Đương nhiên là khen em rồi, còn muốn tìm cách thức liên lạc. Nghe chướng tai chết được. - Anh hậm hực trả lời.
- Xem ra họ cũng không tệ nhỉ?
Thấy Mộc Miên đưa mắt nhìn về bên đó thì Hiểu Đông lập tức choàng tay ghì lấy bả vai kéo cô lại.
- Mộc Miên, anh đảm bảo với em, anh tốt hơn họ gấp trăm lần.
- Vậy sao? Hình như em không thấy.
Nhìn sắc mặt nhăn nhó của Hiểu Đông khiến cô không thể nhịn cười được. Đến bây giờ cô mới nhận ra tính chiếm hữu của anh rất cao. Chỉ là theo đuổi mà đã khó chịu với người khác rồi. Sau này lỡ quen nhau thật chắc cô sẽ bị nhốt suốt ở nhà mất thôi.
[Xin mời cô dâu và chú rể cùng trao nhẫn cưới cho nhau.]
Nghe người dẫn chương trình gọi, Mộc Miên mang hộp nhẫn cưới lên sân khấu cho hai người họ. Nhưng khi chỉ vừa đứng lên thì Hiểu Đông đã nắm lấy cổ tay giữ lại.
- Để anh đi cùng em, lối lên sân khấu trơn lắm.
Mộc Miên gật đầu rồi khoác tay Hiểu Đông cùng đi đến sân khấu. Anh nói rất đúng, lối đi bắt trên mặt hồ đều được làm bằng kính, cả sân khấu cũng vậy, đối với người đi giày cao gót như cô thì thật không an toàn.
- Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc.
Đưa nhẫn cưới cho họ, Mộc Miên và Hiểu Đông quay lại chỗ ngồi của mình. Từng cử chỉ, hành động của anh đều chăm sóc cho cô rất kỹ, bất kể ai nhìn thấy cũng biết ngay giữa họ không hề bình thường. Nắm chặt bàn tay mềm mại, từng bước từng bước thật vững chắc, anh cứ như vậy dìu cô bước trên lối đi lắp đầy mặt kính dễ trơn trượt. Càng ngày cả hai càng tiếp xúc thân mật hơn. Cứ đà này thì Mộc Miên sợ rằng mình không tìm được lối thoát mà đắm chìm vào cảm giác an toàn này mất.
[Tiếp theo cũng là một phần được các vị khách mời ở đây trông chờ nhất. Cô dâu xinh đẹp của chúng ta sẽ tung hoa cưới ạ.]
Hải Nhi và Trường An nhìn nhau. Trong khi các cô gái phấn khích với phần tung hoa cưới thì Hải Nhi đã mượn micro của người dẫn chương trình và cùng Trường An đi xuống sân khấu. Đi đến gần, Hải Nhi nhìn Mộc Miên với đôi mắt đã rưng rưng, ngấn lệ. Ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời của cô ấy, vậy nên cô ấy cũng mong rằng hạnh phúc đẹp đẽ này sẽ đến với em gái của mình. Hải Nhi cố mỉm cười thật tươi rồi nói:
- Mộc Miên, chị biết có nhiều chuyện chị vẫn chưa hiểu được em. Hôm nay là ngày vui của chị, chị muốn dành bó hoa cưới và lời chúc tốt đẹp này đến em, mong em sẽ nhanh chóng tìm được hạnh phúc của đời mình. Chuyện cũ không nên nhắc lại nhưng chị vẫn muốn dành lời khuyên cho em như trước đây đã từng. Là mười năm trước hay bây giờ thì chị đều mong em sẽ luôn được hạnh phúc. Quá khứ đã ngủ yên rồi, hãy mở lòng mình với người mà em cảm thấy tin tưởng nhất. Đừng bỏ lỡ, cũng đừng gượng ép bản thân mình thêm một lần nào nữa.
Nhận lấy bó hoa cưới của Hải Nhi, Mộc Miên rưng rưng nước mắt rồi ôm chầm lấy cô ấy. Mười năm trước, khi vừa đặt chân sang nước S thì cả hai đều là những cô gái ở độ tuổi đôi mươi, ngây ngô, chẳng biết đắn đo là gì cả. Thời gian trôi nhanh thật! Mới đó đã mười năm, người chị năm nào bây giờ cũng đã theo chồng. Ấy vậy mà cho dù có ra sao thì cô ấy vẫn luôn nghĩ đến cô. Có là ngày ấy hay bây giờ vẫn mãi mãi như vậy.
- Em cảm ơn chị! Nhất định em sẽ được hạnh phúc
Hai chị em ôm chặt lấy nhau, nước mắt cũng đã rơi lã chã. Không ai có thể kềm nén được cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình. Mười năm sống bên nhau trải qua đủ chuyện buồn vui đáng có. Bây giờ không phải không gặp lại nhưng ai cũng có cuộc sống riêng, muốn quay lại những ngày tháng như lúc trước là chuyện vô cùng khó.
Trường An khoác tay lên vai Hiểu Đông, một bên mày cũng đã nhướng lên, tinh nghịch nói:
- Sao nào? Em vợ tôi xinh chứ?
- Chuyện hôm trước tôi vẫn chưa tính sổ với bạn. - Anh trầm giọng.
- Thôi nào! Ai mà biết bạn lại phát hỏa như kẻ điên như thế chứ? Nhưng mà hai người hay thật! Lúc đến S vốn dĩ muốn hẹn cho hai người gặp mặt xem sao nhưng bất thành. Vậy mà tự tìm đến nhau luôn rồi.
Cuộc hẹn ở S? Đó chẳng phải lần đầu tiên anh va phải Mộc Miên sao? Cốc mocktail ấy… Hoá ra nhân duyên của anh và cô đã bắt đầu từ ngày đó. Không đúng! Có phải từ rất lâu rồi không? Dạo trước rất hay mơ thấy người con gái giống như cô, nhưng từ khi gặp nhau rồi thì anh đã không mơ thấy nữa. Chuyện này hình như có một chút khó hiểu. Nếu là kí ức của tế bào thì Mộc Miên có liên quan gì?
Tạm thời gạt bỏ mọi suy nghĩ sang một bên. Hiểu Đông đi đến bên cạnh Mộc Miên, ánh mắt khi nhìn người con gái này chợt trở nên ôn nhu đến lạ. Giọng nói trầm ấm, kiên định chợt vang lên ở bên tai:
- Anh có thể giữ bó hoa này giúp em không?
Mộc Miên có chút bối rối và ngại ngùng khi ở đây đang có rất đông khách quý. Hiện tại mọi người còn chú ý về phía này làm cô cứ mãi ngượng ngùng, hồi hộp. Tuy thường xuyên xuất hiện ở sự kiện đông người nhưng đây có lẽ là lần đầu có cảm giác khác lạ như vậy.
- Ở đây có người thân của em làm chứng. Hãy cho anh một thời gian, đến khi em có thể vững tâm về anh thì chắc chắn anh sẽ mang bó hoa như thế này, cẩn trọng từng bước bước về phía em.
Hai mắt đã rưng rưng màng sương mỏng. Cho dù là thật lòng hay giả dối đều không quan trọng. Mộc Miên chỉ biết rằng người đàn ông đang ở trước mặt là người mà mình đã đem lòng yêu thích.
- Cho em một thời gian để suy nghĩ kỹ về mối quan hệ của chúng ta. Có được không?
Mộc Miên đưa bó hoa ra. Cho người khác cơ hội cũng như cho bản thân mình một hi vọng cuối cùng. Mong rằng anh sẽ không làm cô thất vọng.
Nhận lấy bó hoa từ tay Mộc Miên, Hiểu Đông nhẹ nắm lấy bàn tay đang run lên nhè nhẹ. Cô không biết tình cảm trong anh mỗi ngày một nhiều hơn như thế nào đâu. Yêu thích nhiều đến mức trong mơ vẫn còn thấy được.
- Đương nhiên sẽ chờ! Chờ em thì bao lâu anh cũng chờ được.