Chương 45: Một Chút Rung Động
Hiểu Đông chẳng rõ được cảm xúc trong lòng mình bấy giờ là gì nữa. Buồn vui, đau đớn cứ mãi lẫn lộn vào nhau. Vả lại còn luôn mang cảm giác lo sợ khi một ngày nào đó nhìn thấy cô vui vẻ tay trong tay cùng với người đàn ông khác.
- Mộc Miên, cho anh một cơ hội được không? Anh muốn mình đường đường chính chính được theo đuổi em.
Nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt, Mộc Miên chợt cong nhẹ khoé môi mỉm cười. Cảm giác ở bên anh yên bình lắm, mọi thứ đều rất từ tốn và nhẹ nhàng. Nếu như đã có cảm giác với người đàn ông này thì tại sao không thể cho nhau một cơ hội? Cô không quan tâm quá khứ của anh như thế nào. Cô chỉ biết hình ảnh của anh trước mặt mình là hoàn hảo, không hề có một vết nhơ. Ai cũng phải có người yêu cũ, huống hồ anh cũng đã bước sang tuổi ba mươi, vài ba mối tình từng trải không phải là chuyện lạ. Chỉ cần hiện tại và tương lai trong mắt anh luôn có cô là được rồi.
- Được! Nhưng mà anh buông em ra trước đã.
Hiểu Đông bật cười nhẹ nhõm, luyến tiếc buông Mộc Miên ra. Vừa nãy trong lòng còn khuất mắt, cũng không hiểu vì sao mà lần này bản thân không thể kềm chế nổi. Nhưng khi vừa trông thấy Mộc Miên thì mọi chuyện lập tức khác hẳn đi. Chỉ cần ôm cô một cái là bao nhiêu lo âu đều dễ dàng tan thành mây khói. Sau này anh sẽ không tin bất kỳ ai nữa, chỉ tin mỗi Mộc Miên mà thôi. Chuyện gì cũng sẽ nghe theo cô và không nói một câu phàn nàn, cô nói việc đó là sai thì nó chính là đã sai.
- Lúc nãy em có đến quán của dì Tần mua cơm trưa, nghe nói anh đã không ăn gì cả. Ở đây có sườn xào chua ngọt, canh khoai mỡ và còn có một phần bánh hẹ.
Mộc Miên ngồi xuống sofa và lấy những hộp thức ăn vẫn còn ấm nóng ở trong túi. Cô không rõ món khoái khẩu của anh là gì, chỉ có thể mua một ít thứ dễ ăn.
- Em là đang lo lắng cho anh sao?
Anh ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu, dịu dàng.
- Bỏ bữa không tốt cho sức khỏe.
Không trả lời câu hỏi ấy, cứ vậy mà cô giúp anh lấy thức ăn bày đầy đủ ra bàn.
- Anh ăn đi, đã trễ lắm rồi.
Nghe lời Mộc Miên, Hiểu Đông bắt đầu dùng bữa trưa của mình. Đây là lần đầu tiên có người mang bữa trưa đến cho anh. Nếu như mỗi ngày đều có thể cùng cô ở văn phòng dùng cơm thì tốt biết mấy.
- Dì Tần nấu ăn rất ngon, anh ăn đã mấy năm mà mùi vị vẫn không thay đổi.
Gắp một cái bánh hẹ, anh đưa đến trước mặt cô.
- Em ăn đi, em cũng thích bánh này nhất mà.
Mộc Miên mỉm cười và ăn cái bánh đó. Đúng thật là cô rất thích ăn loại bánh này, không những thế mà thời đi học mỗi ngày đều ăn. Người ngồi bên cạnh cô ngày ấy đã không còn nữa, không ngờ bây giờ lại xuất hiện người đàn ông này. Vẫn là món bánh cũ nhưng người đã thay đổi, ấy vậy mà cảm giác bây giờ vẫn vẹn nguyên như ngày đầu.
Nhìn người đàn ông ở bên cạnh mình. Hình như… Trong lòng của cô đã có một vị trí dành cho anh. Bao năm trôi qua vẫn không thể mở lòng với một ai, cô sợ sự kết thúc, sợ mình lại một lần nữa bơ vơ. Nhưng từ khi gặp người đàn ông này thì khác. Càng ở cạnh bên anh thì càng muốn bắt đầu yêu đương, yêu đương bằng tất cả những gì mà bản thân mình có.
Cong nhẹ khoé môi mỉm cười, cô khẽ giọng:
- Hiểu Đông, sau này đừng khoá máy nữa. Những người không liên lạc được với anh sẽ rất lo lắng. Nhất là người thân của anh.
- Vậy Mộc Miên có lo cho anh không? - Anh yêu nghiệt nháy mắt.
- Nếu mối quan hệ của chúng ta thân thiết hơn bây giờ mà chuyện này lại diễn ra nữa thì em chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên.
Mộc Miên nghiêm túc nhìn Hiểu Đông. Phải! Trước khi bước vào căn phòng này cô đã rất lo lắng và cũng không biết lại lo lắng về điều gì. Nhưng bây giờ đã ngồi ở đây rồi thì cô mới nhận ra, mình chính là đang lo lắng cho anh.
- Sau này anh sẽ không khoá máy nữa. Máy cũng không bao giờ được phép hết pin.
- Vậy thì được rồi! À, còn nữa. Sau này em làm việc ở đây thì anh đừng ưu ái quá. Em vẫn muốn hoà nhập với mọi người, không nên vì uy quyền của anh mà họ phải dè dặt.
- Anh hứa, bất kể em muốn gì anh cũng hứa với em. Không tiếc một thứ gì cả. Nhưng mà em chấp nhận một yêu cầu nhỏ của anh được không?
Hiểu Đông nhìn Mộc Miên bằng ánh mắt trông chờ nhất. Từ lúc bắt đầu với Diamond thì chưa có ai cùng anh dùng cơm ở văn phòng cả. Chỉ có mỗi mình Mộc Miên là mang cơm đến đây, khuyên nhủ anh không nên bỏ bữa.
- Anh nói đi, nếu như nó ở trong khả năng của em. - Cô gật nhẹ đầu.
- Anh muốn được cùng em dùng bữa trưa ở đây mỗi ngày.
- Nhưng mà để đồng nghiệp thấy lại không hay. Dẫu sao em cũng vừa đến đây làm việc, rất dễ có tin đồn đấy.
- Nếu vậy thì anh sẽ đến văn phòng của em.
- Thế lại càng không được.
Làm sao mà anh có thể đến văn phòng của cô mỗi ngày được chứ. Anh từng gửi ảnh văn phòng cho cô xem, xung quanh đều là vách ngăn bằng kính, trong ngoài đều nhìn thấy hết cả. Anh đến đó dùng cơm chẳng phải càng dễ dàng bị trông thấy hơn sao? Nhưng mà nếu thật sự anh muốn đến đó thật thì có muốn ngăn cũng không được.
- Thôi được rồi, mỗi buổi trưa em sẽ đến đây với anh. Đừng có gây chú ý nữa.
Chỉ cần một cái gật đầu như thế mà anh đã cảm thấy vững tâm hơn vài phần. Ít ra ngày nào cũng có thể ở trông thấy và bên cạnh cô như thế này. Dù là vài phút thôi cũng được. Tuy không nhiều nhưng trong lòng sẽ được nhẹ nhõm hơn.
Hai người cứ bên cạnh nhau như vậy cho đến khi dùng xong bữa trưa. Nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa, Mộc Miên vội dọn dẹp hết những thứ trên bàn rồi chuẩn bị ra về.
- Em cứ để đó đi, anh cho người dọn là được rồi. - Anh nắm lấy tay cô ngăn lại.
- Không sao! Bây giờ đang là giờ làm nên không thể phiền người khác. Em về đây, hẹn đầu tuần sau gặp lại.
- Được! Đầu tuần sau gặp nhau.
Hiểu Đông vui vẻ tiễn Mộc Miên cho đến khi đến bãi đỗ xe. Mặc kệ có mấy ai bàn tán, anh nhất định phải nhìn thấy cô cho đến giây phút cuối cùng. Lúc trước còn muốn nhẹ nhàng từ tốn, thuận theo tự nhiên, nhưng bây giờ anh lại không thể đợi được, muốn ở bên cạnh bảo vệ và yêu thương cô ngay lập tức. Quả là càng ngày càng u mê không một lối thoát rồi.
Sau khi Mộc Miên rời khỏi công ty thì đã có vô số tin đồn làm náo loạn một thể. Ai nấy đều đồn đoán rằng cô là bạn gái của anh. Và cả những chuyện liên quan đến chức vụ giám đốc thiết kế vì vậy mà bộ phận thiết kế đã dấy lên bất bình không ít. Nếu như thân thiết với Hiểu Đông và dễ dàng đá giám đốc thiết kế cũ đi thì chính là đã dựa vào người chống lưng để thăng tiến. Mọi người đang xì xầm bàn bạc cách để đối phó với Mộc Miên, một mực muốn mang giám đốc thiết kế cũ quay về.
…
[Bộp!]
- Tại sao lại như vậy? Chúng ta vẫn chưa thoả mãn điều gì ở cô ta?
Trình Nhữ - chủ tịch công ty kim hoàn Bernie giận dữ ném bản hợp đồng lên bàn khi hay tin Mộc Miên đã bắt tay ký kết với công ty đối thủ, Diamond. Tuy rằng Mộc Miên không phải là nổi bật nhất nhưng cũng là một trong những nhà thiết kế hàng đầu cả nước, hoàn toàn có thể đặt lên bàn cân so sánh với Trần Nhã - một nhà thiết kế nổi tiếng dưới trướng Bernie. Chỉ cần hai người họ đều là của mình thì chắc chắn Bernie sẽ đứng đầu ở giới kim hoàn, nhưng Mộc Miên đã về Diamond, không ngờ lại có thể kéo cả hai trở lại vị thế cân bằng. Vốn dĩ thiết kế của Mộc Miên vẫn được phần đông công chúng yêu thích, Diamond có được cô như là câu được một con cá lớn rồi.
- Sếp, theo thông tin nội bộ thì Mộc Miên và Biện Hiểu Đông rất thân thiết. Vị trí giám đốc thiết kế cũng đang để trống, người bên đó đang đồn đoán nó dành cho cô ta. - Lữ Nhất, trợ lý riêng của Trình Nhữ nói.
- Thảo nào…
Đảo mắt một vòng, Trình Nhữ nhẹ nhíu đôi mày rậm. Nếu đã như vậy thì dù cho Bernie có ra cái giá ra sao vẫn không lôi kéo được Mộc Miên đâu. Con tốt thí cài cắm vào Diamond cũng được việc lắm đấy.
- Tạm thời vẫn tung tin chúng ta mời Mộc Miên. Cậu gọi Hồng Loan vào đây, tôi không chiêu mộ được Mộc Miên thì phải khiến Trần Nhã bước trên cô ta một bậc.
- Dạ!
Mọi chuyện được bàn bạc theo suy tính của Trình Nhữ. Anh ta muốn Hồng Loan phải khích bác Trần Nhã, bằng mọi cách phải khiến Bernie đứng đầu trong giới kim hoàn. Nếu như có thể lôi kéo được cô ta về Bernie thì càng tốt. Chỉ một lúc ra khỏi văn phòng của Trình Nhữ thì Hồng Loan đã chạm mặt được Trần Nhã đang đi về phòng làm việc của mình. Điều chỉnh lại trạng thái, Hồng Loan mỉm cười dừng lại chào hỏi vài câu.
- Trần Nhã, anh đã nghe tin gì chưa?
- Có chuyện gì vậy? - Anh khẽ nhíu mày.
- Chủ tịch đã soạn thảo xong hợp đồng để mời Mộc Miên về làm việc, đến lúc đó hai người có thể hợp tác với nhau rồi.
Vốn dĩ Trần Nhã là một người cao ngạo, chỉ muốn mình ở vị trí độc tôn nên không muốn xuất hiện một nhân tố nào khác ngang bằng mình. Lợi dụng anh ta hạ gục Mộc Miên cũng không phải chuyện khó.
- Thì đã sao? - Anh hờ hững trả lời.
- Hai ta là đồng nghiệp bao nhiêu năm, tôi biết anh rất khó chịu với quyết định này của sếp nhưng trách làm sao được, để công ty mỗi ngày thêm phát triển thôi. Mà Mộc Miên không phải dạng vừa đâu, cô ta sẽ dễ dàng đứng ngang hàng với anh tại Bernie đấy.
Càng nghe Hồng Loan nói, Trần Nhã càng không thấy lọt tai. Anh còn xa lạ gì với mưu tính của mấy người này nữa. Lợi dụng điểm yếu, muốn anh và Mộc Miên đối đầu, căng cả não ra giúp họ bước vào trận chiến không hồi kết cũng không lợi lộc cho bản thân, quả thực quá thâm độc rồi.
Thấy sắc mặt của Trần Nhã đã tối sầm hơn vừa rồi vài phần, Hồng Loan nhếch nhẹ một bên khoé môi:
- Thái độ này là anh không thích cô ấy đến đây sao?
Anh nhướng một bên mày.
- Hai ta đã là đồng nghiệp bao năm nên tôi biết rõ cô đang muốn gì. Tôi và Mộc Miên tuy không thân thiết nhưng cũng không phải mối quan hệ mờ nhạt để cô dễ dàng gây chia rẽ. Bernie không phải là nơi mà cô ấy nên đến. Thật tốt! Nếu như cô ấy đến đây thì chúng tôi có thể sẽ trở mặt thật, nhờ vào cái miệng của cô đấy. Hừ!
Trần Nhã hừ lạnh rồi bước đi một mạch, không để cho Hồng Loan nói thêm một câu nào. Dù cho tức giận trong lòng nhưng Hồng Loan lại cắn răng nhẫn nhịn. Đã bao năm nay cả hai như là nước với lửa. Để tống cổ Trần Nhã ra khỏi Bernie thì trước tiên phải lấy được lòng tin của sếp đã. Còn anh ta thì từ từ sẽ đối phó sau.
[Chiều nay rảnh không? Cafe một chút đi.]
Soạn một tin nhắn cho Mộc Miên. Trần Nhã biết rõ Mộc Miên sẽ không bao giờ đến Bernie đâu. Nhưng nếu cô muốn đến thì anh cũng cố gắng ngăn cản. Bernie không hề hào nhoáng như bề ngoài, không gian làm việc cũng rất ngột ngạt. Anh đã xem tin tức rồi, Mộc Miên về nước chưa lâu, muốn phát triển bản thân ở trong nước thì cần có người chống lưng đủ mạnh. Nếu thân thiết với Diamond thì ổn, còn đến đây thì anh cũng chỉ là làm công, không thể nâng đỡ hay bảo vệ cho cô được.
Cho dù không hay gặp mặt nhưng anh và cô vẫn liên lạc với nhau thường xuyên. Thông tin cô đến Diamond cũng là do chính cô nói. Bernie họ biết rõ điểm yếu của Trần Nhã nên muốn lợi dụng nó để đẩy mâu thuẫn lên cao trào. Nhưng anh biết Mộc Miên là người như thế nào. Cô từng khuyên anh nên thay đổi tính cách này đi, ấy vậy mà anh lại không làm được. Nếu bây giờ nó ảnh hưởng đến Mộc Miên rồi thì… Có lẽ cũng nên thay đổi thôi!
- Mộc Miên, cho anh một cơ hội được không? Anh muốn mình đường đường chính chính được theo đuổi em.
Nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt, Mộc Miên chợt cong nhẹ khoé môi mỉm cười. Cảm giác ở bên anh yên bình lắm, mọi thứ đều rất từ tốn và nhẹ nhàng. Nếu như đã có cảm giác với người đàn ông này thì tại sao không thể cho nhau một cơ hội? Cô không quan tâm quá khứ của anh như thế nào. Cô chỉ biết hình ảnh của anh trước mặt mình là hoàn hảo, không hề có một vết nhơ. Ai cũng phải có người yêu cũ, huống hồ anh cũng đã bước sang tuổi ba mươi, vài ba mối tình từng trải không phải là chuyện lạ. Chỉ cần hiện tại và tương lai trong mắt anh luôn có cô là được rồi.
- Được! Nhưng mà anh buông em ra trước đã.
Hiểu Đông bật cười nhẹ nhõm, luyến tiếc buông Mộc Miên ra. Vừa nãy trong lòng còn khuất mắt, cũng không hiểu vì sao mà lần này bản thân không thể kềm chế nổi. Nhưng khi vừa trông thấy Mộc Miên thì mọi chuyện lập tức khác hẳn đi. Chỉ cần ôm cô một cái là bao nhiêu lo âu đều dễ dàng tan thành mây khói. Sau này anh sẽ không tin bất kỳ ai nữa, chỉ tin mỗi Mộc Miên mà thôi. Chuyện gì cũng sẽ nghe theo cô và không nói một câu phàn nàn, cô nói việc đó là sai thì nó chính là đã sai.
- Lúc nãy em có đến quán của dì Tần mua cơm trưa, nghe nói anh đã không ăn gì cả. Ở đây có sườn xào chua ngọt, canh khoai mỡ và còn có một phần bánh hẹ.
Mộc Miên ngồi xuống sofa và lấy những hộp thức ăn vẫn còn ấm nóng ở trong túi. Cô không rõ món khoái khẩu của anh là gì, chỉ có thể mua một ít thứ dễ ăn.
- Em là đang lo lắng cho anh sao?
Anh ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu, dịu dàng.
- Bỏ bữa không tốt cho sức khỏe.
Không trả lời câu hỏi ấy, cứ vậy mà cô giúp anh lấy thức ăn bày đầy đủ ra bàn.
- Anh ăn đi, đã trễ lắm rồi.
Nghe lời Mộc Miên, Hiểu Đông bắt đầu dùng bữa trưa của mình. Đây là lần đầu tiên có người mang bữa trưa đến cho anh. Nếu như mỗi ngày đều có thể cùng cô ở văn phòng dùng cơm thì tốt biết mấy.
- Dì Tần nấu ăn rất ngon, anh ăn đã mấy năm mà mùi vị vẫn không thay đổi.
Gắp một cái bánh hẹ, anh đưa đến trước mặt cô.
- Em ăn đi, em cũng thích bánh này nhất mà.
Mộc Miên mỉm cười và ăn cái bánh đó. Đúng thật là cô rất thích ăn loại bánh này, không những thế mà thời đi học mỗi ngày đều ăn. Người ngồi bên cạnh cô ngày ấy đã không còn nữa, không ngờ bây giờ lại xuất hiện người đàn ông này. Vẫn là món bánh cũ nhưng người đã thay đổi, ấy vậy mà cảm giác bây giờ vẫn vẹn nguyên như ngày đầu.
Nhìn người đàn ông ở bên cạnh mình. Hình như… Trong lòng của cô đã có một vị trí dành cho anh. Bao năm trôi qua vẫn không thể mở lòng với một ai, cô sợ sự kết thúc, sợ mình lại một lần nữa bơ vơ. Nhưng từ khi gặp người đàn ông này thì khác. Càng ở cạnh bên anh thì càng muốn bắt đầu yêu đương, yêu đương bằng tất cả những gì mà bản thân mình có.
Cong nhẹ khoé môi mỉm cười, cô khẽ giọng:
- Hiểu Đông, sau này đừng khoá máy nữa. Những người không liên lạc được với anh sẽ rất lo lắng. Nhất là người thân của anh.
- Vậy Mộc Miên có lo cho anh không? - Anh yêu nghiệt nháy mắt.
- Nếu mối quan hệ của chúng ta thân thiết hơn bây giờ mà chuyện này lại diễn ra nữa thì em chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên.
Mộc Miên nghiêm túc nhìn Hiểu Đông. Phải! Trước khi bước vào căn phòng này cô đã rất lo lắng và cũng không biết lại lo lắng về điều gì. Nhưng bây giờ đã ngồi ở đây rồi thì cô mới nhận ra, mình chính là đang lo lắng cho anh.
- Sau này anh sẽ không khoá máy nữa. Máy cũng không bao giờ được phép hết pin.
- Vậy thì được rồi! À, còn nữa. Sau này em làm việc ở đây thì anh đừng ưu ái quá. Em vẫn muốn hoà nhập với mọi người, không nên vì uy quyền của anh mà họ phải dè dặt.
- Anh hứa, bất kể em muốn gì anh cũng hứa với em. Không tiếc một thứ gì cả. Nhưng mà em chấp nhận một yêu cầu nhỏ của anh được không?
Hiểu Đông nhìn Mộc Miên bằng ánh mắt trông chờ nhất. Từ lúc bắt đầu với Diamond thì chưa có ai cùng anh dùng cơm ở văn phòng cả. Chỉ có mỗi mình Mộc Miên là mang cơm đến đây, khuyên nhủ anh không nên bỏ bữa.
- Anh nói đi, nếu như nó ở trong khả năng của em. - Cô gật nhẹ đầu.
- Anh muốn được cùng em dùng bữa trưa ở đây mỗi ngày.
- Nhưng mà để đồng nghiệp thấy lại không hay. Dẫu sao em cũng vừa đến đây làm việc, rất dễ có tin đồn đấy.
- Nếu vậy thì anh sẽ đến văn phòng của em.
- Thế lại càng không được.
Làm sao mà anh có thể đến văn phòng của cô mỗi ngày được chứ. Anh từng gửi ảnh văn phòng cho cô xem, xung quanh đều là vách ngăn bằng kính, trong ngoài đều nhìn thấy hết cả. Anh đến đó dùng cơm chẳng phải càng dễ dàng bị trông thấy hơn sao? Nhưng mà nếu thật sự anh muốn đến đó thật thì có muốn ngăn cũng không được.
- Thôi được rồi, mỗi buổi trưa em sẽ đến đây với anh. Đừng có gây chú ý nữa.
Chỉ cần một cái gật đầu như thế mà anh đã cảm thấy vững tâm hơn vài phần. Ít ra ngày nào cũng có thể ở trông thấy và bên cạnh cô như thế này. Dù là vài phút thôi cũng được. Tuy không nhiều nhưng trong lòng sẽ được nhẹ nhõm hơn.
Hai người cứ bên cạnh nhau như vậy cho đến khi dùng xong bữa trưa. Nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa, Mộc Miên vội dọn dẹp hết những thứ trên bàn rồi chuẩn bị ra về.
- Em cứ để đó đi, anh cho người dọn là được rồi. - Anh nắm lấy tay cô ngăn lại.
- Không sao! Bây giờ đang là giờ làm nên không thể phiền người khác. Em về đây, hẹn đầu tuần sau gặp lại.
- Được! Đầu tuần sau gặp nhau.
Hiểu Đông vui vẻ tiễn Mộc Miên cho đến khi đến bãi đỗ xe. Mặc kệ có mấy ai bàn tán, anh nhất định phải nhìn thấy cô cho đến giây phút cuối cùng. Lúc trước còn muốn nhẹ nhàng từ tốn, thuận theo tự nhiên, nhưng bây giờ anh lại không thể đợi được, muốn ở bên cạnh bảo vệ và yêu thương cô ngay lập tức. Quả là càng ngày càng u mê không một lối thoát rồi.
Sau khi Mộc Miên rời khỏi công ty thì đã có vô số tin đồn làm náo loạn một thể. Ai nấy đều đồn đoán rằng cô là bạn gái của anh. Và cả những chuyện liên quan đến chức vụ giám đốc thiết kế vì vậy mà bộ phận thiết kế đã dấy lên bất bình không ít. Nếu như thân thiết với Hiểu Đông và dễ dàng đá giám đốc thiết kế cũ đi thì chính là đã dựa vào người chống lưng để thăng tiến. Mọi người đang xì xầm bàn bạc cách để đối phó với Mộc Miên, một mực muốn mang giám đốc thiết kế cũ quay về.
…
[Bộp!]
- Tại sao lại như vậy? Chúng ta vẫn chưa thoả mãn điều gì ở cô ta?
Trình Nhữ - chủ tịch công ty kim hoàn Bernie giận dữ ném bản hợp đồng lên bàn khi hay tin Mộc Miên đã bắt tay ký kết với công ty đối thủ, Diamond. Tuy rằng Mộc Miên không phải là nổi bật nhất nhưng cũng là một trong những nhà thiết kế hàng đầu cả nước, hoàn toàn có thể đặt lên bàn cân so sánh với Trần Nhã - một nhà thiết kế nổi tiếng dưới trướng Bernie. Chỉ cần hai người họ đều là của mình thì chắc chắn Bernie sẽ đứng đầu ở giới kim hoàn, nhưng Mộc Miên đã về Diamond, không ngờ lại có thể kéo cả hai trở lại vị thế cân bằng. Vốn dĩ thiết kế của Mộc Miên vẫn được phần đông công chúng yêu thích, Diamond có được cô như là câu được một con cá lớn rồi.
- Sếp, theo thông tin nội bộ thì Mộc Miên và Biện Hiểu Đông rất thân thiết. Vị trí giám đốc thiết kế cũng đang để trống, người bên đó đang đồn đoán nó dành cho cô ta. - Lữ Nhất, trợ lý riêng của Trình Nhữ nói.
- Thảo nào…
Đảo mắt một vòng, Trình Nhữ nhẹ nhíu đôi mày rậm. Nếu đã như vậy thì dù cho Bernie có ra cái giá ra sao vẫn không lôi kéo được Mộc Miên đâu. Con tốt thí cài cắm vào Diamond cũng được việc lắm đấy.
- Tạm thời vẫn tung tin chúng ta mời Mộc Miên. Cậu gọi Hồng Loan vào đây, tôi không chiêu mộ được Mộc Miên thì phải khiến Trần Nhã bước trên cô ta một bậc.
- Dạ!
Mọi chuyện được bàn bạc theo suy tính của Trình Nhữ. Anh ta muốn Hồng Loan phải khích bác Trần Nhã, bằng mọi cách phải khiến Bernie đứng đầu trong giới kim hoàn. Nếu như có thể lôi kéo được cô ta về Bernie thì càng tốt. Chỉ một lúc ra khỏi văn phòng của Trình Nhữ thì Hồng Loan đã chạm mặt được Trần Nhã đang đi về phòng làm việc của mình. Điều chỉnh lại trạng thái, Hồng Loan mỉm cười dừng lại chào hỏi vài câu.
- Trần Nhã, anh đã nghe tin gì chưa?
- Có chuyện gì vậy? - Anh khẽ nhíu mày.
- Chủ tịch đã soạn thảo xong hợp đồng để mời Mộc Miên về làm việc, đến lúc đó hai người có thể hợp tác với nhau rồi.
Vốn dĩ Trần Nhã là một người cao ngạo, chỉ muốn mình ở vị trí độc tôn nên không muốn xuất hiện một nhân tố nào khác ngang bằng mình. Lợi dụng anh ta hạ gục Mộc Miên cũng không phải chuyện khó.
- Thì đã sao? - Anh hờ hững trả lời.
- Hai ta là đồng nghiệp bao nhiêu năm, tôi biết anh rất khó chịu với quyết định này của sếp nhưng trách làm sao được, để công ty mỗi ngày thêm phát triển thôi. Mà Mộc Miên không phải dạng vừa đâu, cô ta sẽ dễ dàng đứng ngang hàng với anh tại Bernie đấy.
Càng nghe Hồng Loan nói, Trần Nhã càng không thấy lọt tai. Anh còn xa lạ gì với mưu tính của mấy người này nữa. Lợi dụng điểm yếu, muốn anh và Mộc Miên đối đầu, căng cả não ra giúp họ bước vào trận chiến không hồi kết cũng không lợi lộc cho bản thân, quả thực quá thâm độc rồi.
Thấy sắc mặt của Trần Nhã đã tối sầm hơn vừa rồi vài phần, Hồng Loan nhếch nhẹ một bên khoé môi:
- Thái độ này là anh không thích cô ấy đến đây sao?
Anh nhướng một bên mày.
- Hai ta đã là đồng nghiệp bao năm nên tôi biết rõ cô đang muốn gì. Tôi và Mộc Miên tuy không thân thiết nhưng cũng không phải mối quan hệ mờ nhạt để cô dễ dàng gây chia rẽ. Bernie không phải là nơi mà cô ấy nên đến. Thật tốt! Nếu như cô ấy đến đây thì chúng tôi có thể sẽ trở mặt thật, nhờ vào cái miệng của cô đấy. Hừ!
Trần Nhã hừ lạnh rồi bước đi một mạch, không để cho Hồng Loan nói thêm một câu nào. Dù cho tức giận trong lòng nhưng Hồng Loan lại cắn răng nhẫn nhịn. Đã bao năm nay cả hai như là nước với lửa. Để tống cổ Trần Nhã ra khỏi Bernie thì trước tiên phải lấy được lòng tin của sếp đã. Còn anh ta thì từ từ sẽ đối phó sau.
[Chiều nay rảnh không? Cafe một chút đi.]
Soạn một tin nhắn cho Mộc Miên. Trần Nhã biết rõ Mộc Miên sẽ không bao giờ đến Bernie đâu. Nhưng nếu cô muốn đến thì anh cũng cố gắng ngăn cản. Bernie không hề hào nhoáng như bề ngoài, không gian làm việc cũng rất ngột ngạt. Anh đã xem tin tức rồi, Mộc Miên về nước chưa lâu, muốn phát triển bản thân ở trong nước thì cần có người chống lưng đủ mạnh. Nếu thân thiết với Diamond thì ổn, còn đến đây thì anh cũng chỉ là làm công, không thể nâng đỡ hay bảo vệ cho cô được.
Cho dù không hay gặp mặt nhưng anh và cô vẫn liên lạc với nhau thường xuyên. Thông tin cô đến Diamond cũng là do chính cô nói. Bernie họ biết rõ điểm yếu của Trần Nhã nên muốn lợi dụng nó để đẩy mâu thuẫn lên cao trào. Nhưng anh biết Mộc Miên là người như thế nào. Cô từng khuyên anh nên thay đổi tính cách này đi, ấy vậy mà anh lại không làm được. Nếu bây giờ nó ảnh hưởng đến Mộc Miên rồi thì… Có lẽ cũng nên thay đổi thôi!