Chương 25: Món Quà Nhỏ
Ngày tháng cứ thế nhanh chóng trôi qua. Hiện tại đã gần đến 30 Tết nên Mộc Miên đã phụ giúp bà Trần dọn dẹp nhà cửa và đi mua những thứ cần bày trí ở trong nhà. Do công việc cuối năm bận rộn, Mộc Miên phải giải quyết hết công việc để không ứ đọng cho năm sau còn Hiểu Đông lại công tác một chuyến để giải quyết cho xong những việc cũ, không vướng bận cho năm mới sắp tới. Với mớ công việc chất chồng thì cả hai đã tạm thời không liên lạc hay gặp gỡ nhau gì cả.
Sau khi đỗ xe ô trong sân một ngôi biệt thự ở nước M thì Hiểu Đông đi vào trong nhà với một túi quà trong tay. Cứ mỗi lần đi công tác ở đây thì anh đều ghé thăm nơi này một lúc. Không những họ là ân nhân của anh mà còn trông rất đáng thương nữa. Nhà chỉ có một người con trai vậy mà đã gặp phải một vụ tai nạn rồi qua đời. Năm ấy nếu không có cái gật đầu của họ thì có lẽ anh đã không được sống như ngày hôm nay. Di nguyện của anh ấy là giữ lại mắt và tim nhưng một người mẹ mất con đã hiểu rõ mạng sống của con cái quan trọng với đấng sinh thành như thế nào. Trong giây phút gục ngã nhất, bà đã đồng ý hiến tim để giúp anh có thể tiếp tục sống một cuộc đời trọn vẹn. Có thể cứu một mạng người nhưng làm trái với ý nguyện của con trai, những năm qua anh đều biết bà ấy đã sống trong dằn vặt như thế nào.
Bước lên bậc thang để vào nhà, còn chưa vào đến cửa thì anh đã trông thấy hai người đứng tuổi ngồi ở sofa. Sắc mặt vui vẻ, anh đi đến chỗ họ và chào hỏi:
- Con chào chú thím!
- Chào con!
Bà Cao vui vẻ chào lại, còn ông Cao thì gật nhẹ đầu.
Hiểu Đông đặt những túi quà lên bàn trà.
- Hôm nay con đến để thăm chú thím, còn đây là thực phẩm chức năng và một ít sữa, rất phù hợp với thể trạng của chú lúc này.
- Con đến chơi là chú thím vui lắm rồi, quà cáp chi nữa. Con ngồi đi, để thím vào trong lấy nước.
- Dạ!
Bà Cao mỉm cười rất tươi và đi về hướng nhà bếp. Năm xưa bà đã đồng ý hiến tim của Trọng Nam để cấy ghép cho Hiểu Đông khi biết tính mạng của anh lúc bấy giờ đã là ngàn cân treo sợi tóc. Trôi qua nhiều năm như vậy mà cảm xúc ấy vẫn không thay đổi. Có lẽ là do tình mẫu tử, có lẽ trong người anh đang mang trái tim của Trọng Nam nên lúc nào gặp nhau thì cảm xúc trong bà cứ mãi dâng trào. Đôi lúc còn trông ngóng mãi, không biết khi nào anh mới đến đây thăm đôi vợ chồng già.
- Công việc của con dạo này sao rồi? Công ty vẫn phát triển tốt chứ? - Ông Cao hỏi.
- Dạ rất tốt! Hiện tại con đang có vài kế hoạch mới và muốn mời thêm những nhà thiết kế có tiếng để nâng tầm thương hiệu của mình.
Ngồi xuống đối diện ông Cao, anh thật thà trả lời. Công ty mà anh đang điều hành là mua lại từ ông. Sức khỏe bao năm qua của ông Cao không tốt, thay vì bán cho người khác thì bán cho anh cũng còn giữ lại một chút kỷ niệm. Vả lại con trai của ông rất đam mê với kim hoàn, không phải bản thân bệnh nặng cần phải tịnh dưỡng thì ông đã không bán nó đi.
- Vậy cũng tốt! Hiện nay đối thủ lớn nhất của Diamond là Bernie nhỉ?
- Dạo gần đây Diamond và Bernie cạnh tranh rất khốc liệt. Cách đây không lâu họ đã là nhà tài trợ của cuộc thi hoa hậu Quốc gia nên trở thành một trong những thương hiệu được săn đón hàng đầu. Bây giờ để vượt mặt Bernie thì trước tiên phải hợp tác được với những nhà thiết kế có tiếng và được ưa chuộng nhất hiện nay. Không những mang lại sản phẩm tốt nhất mà còn ngầm khẳng định đẳng cấp và vị thế của Diamond, không cần truyền thông rầm rộ nhưng vẫn thu hút được khách hàng.
- Con tính như thế cũng rất đúng. Vốn dĩ Diamond đã có vị trí nhất định nên chuyện xoay chuyển tình thế ngay lúc này không phải điều khó khăn. Vậy con đã có ý định mời ai chưa?
Nghe câu hỏi của ông, bất giác trong đầu anh liền nghĩ ngay đến một người con gái. Hiện tại cô không những được săn đón trong nước mà còn cả nước ngoài. Là một nhà thiết kế trẻ với hàng loạt ý tưởng độc đáo, anh tin chắc rằng nếu có thể hợp tác với nhau thì cả đôi bên đều được hưởng lợi ích không nhỏ. Tuy nhiên chỉ là dự tính của bản thân mình, còn phải xem quyết định của cô ấy ra sao nữa.
- Vẫn chưa, nhưng con nghĩ đầu tiên cần hợp tác với nhà thiết kế trong nước trước. Nước mình không thiếu nhân tài, không lo sẽ bị lấn át bởi người ngoại quốc.
- Cũng phải, chạy theo xu hướng quốc tế nhưng cũng phải giữ được phong cách truyền thống của nước mình, tinh tế lồng ghép hoài cổ và hiện đại vào nhau lại càng tốt. Xem ra con rất có khiếu lãnh đạo công ty, dần dần đã đi đúng hướng rồi.
Gật gù hài lòng, năm xưa Hiểu Đông ngỏ ý muốn mua lại Diamond khiến ông không khỏi lo lắng. Anh vốn dĩ là con trai của doanh nhân bất động sản lại muốn theo đuổi kim hoàn, một ngành nghề mà bản thân còn chưa hiểu rõ. Không biết có phải do trái tim của Trọng Nam vẫn chưa bao giờ ngừng đập hay không, từng cử chỉ, ánh mắt, con người của Hiểu Đông cứ luôn phảng phất dáng vẻ của Trọng Nam một cách vô cùng chân thật.
- Đây là nước ép và bánh làm từ táo fuji, loại táo mà con rất thích đấy. Lần trước có dịp đưa chú sang nước ngoài du lịch cho khuây khỏa, thím đã đặc biệt tìm mua nó vì biết chắc chắn không bao lâu nữa con sẽ đến đây.
- Thím vẫn chu đáo như ngày nào.
Bà Cao đặt những cốc nước và đĩa bánh lên bàn. Khi sinh thời Trọng Nam rất thích loại táo này, trùng hợp thay Hiểu Đông cũng rất thích dùng nó. Mỗi khi đi công tác đều mang theo loại bánh này ở bên mình.
- À phải rồi, không bao lâu nữa Mỹ Vy sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó chú thím có thể đón con bé sang đây, cả nhà đoàn tụ.
- Nhanh thật đấy!
Bất chợt yếu giọng, ánh mắt của bà cao không khỏi rưng rưng.
- Mỹ Vy cứ muốn ở lại chăm sóc cho mộ phần của anh trai, nếu như chú không bệnh thì chú thím cũng không sống xa cách con bé như vậy. Thời gian qua Mỹ Vy có gây phiền hà gì cho con không?
Anh lắc đầu.
- Không đâu, con bé rất ngoan và học tập cũng tốt. Tội nghiệp khi không ở cạnh cha mẹ nên con vẫn thường để mắt đến con bé, chú thím cứ an tâm ở bên này dưỡng bệnh, việc của Mỹ Vy và cả giấy tờ tùy thân sau này con sẽ giúp một tay để được giải quyết ổn thỏa.
- Cảm ơn con thời gian qua đã luôn chăm sóc Mỹ Vy thay chú thím. Con cứ như anh trai của nó vậy, chả trách nó vẫn luôn nũng nịu, bám mãi lấy con.
Hiểu Đông cùng ông bà Cao trò chuyện với nhau rất lâu. Ngày trước, khi họ còn ở trong nước thì anh rất thường xuyên ghé nhà thăm hỏi. Cha mẹ cũng hay gửi qua cáp sang. Bây giờ họ ở đây thì mỗi năm anh sẽ đến vài lần, có khi chỉ có một lần duy nhất. Có thể nói mối quan hệ của hai nhà rất tốt, mẹ anh vẫn còn giữ liên lạc rất thường xuyên với bà Cao, vậy nên việc bà biết chắc chắn anh sẽ đến đây vào ngày hôm nay cũng là thông tin từ mẹ của anh cả.
…
Nhận được cuộc hẹn từ Mỹ Vy, vừa xong việc ở chỗ Khả Tình thì Mộc Miên đã đến ngay quán cafe để gặp cô ấy. Mỹ Vy là sinh viên năm nhất nên thời gian rong chơi không nhiều, còn cô thì công việc cứ chất chồng, giải quyết đến đâu cũng không xuể. Chuyện gặp nhau ngày hôm nay cũng phải tranh thủ thời gian nên không thể phí phạm một giây nào được.
- Chị Mộc Miên! Em ở đây!
Trông thấy Mộc Miên vừa bước vào quán thì Mỹ Vy đã vẫy tay gọi. Mỉm cười vui vẻ, cô đi đến bàn cafe ở cạnh cửa sổ to và ngồi xuống đối diện với cô ấy.
- Em đợi chị có lâu không? Xin lỗi, vừa xong việc là chị đến ngay đấy.
- Không sao đâu chị, em biết chị bận rộn mà.
Nhân viên phục vụ vừa mang menu ra, chưa kịp đưa thì Mộc Miên đã gọi:
- Cho tôi một bạc xỉu nóng.
- Dạ! Quý khách vui lòng chờ một chút.
Ở phía đối diện, Mỹ Vy hào hứng lấy ra một bộ màu vẽ mới toanh và đẩy lại trước mặt cô.
- Em tặng cho chị nè! Đây tuy là hàng sản xuất trong nước, không phải ngoại nhập nhưng chất lượng rất tốt luôn. Hiện tại đang bị săn lùng lắm đó, em phải đặt hơn một tháng mới được giao. Vừa nhận hàng là em mang tặng cho chị liền.
- Ôi trời, chị về nước một thời gian rồi mà vẫn chưa có quà cho em. Vậy mà em đã có quà cho chị trước rồi.
Mộc Miên mở hộp màu ra xem. Quả thật rất chất lượng, còn có hương thơm thoang thoảng nữa. Không những vậy mà còn rất nhiều màu sắc từ tông nóng đến lạnh.
- Có gì đâu, em biết chị rất bận rộn. Chị có thời gian dành cho em thì đã là một món quà rồi còn gì.
- Đâu thể nào như vậy được. Nói vậy chứ hôm nay chị cũng có quà cho em.
Lấy một chiếc hộp trong túi xách, Mộc Miên mở nó ra rồi đẩy lại trước mặt Mỹ Vy. Tình cảm bao năm của hai người tốt như vậy thì sao cô thể quên bén đi cô em gái này được chứ.
- Đây là chiếc vòng tay mà chị đã thiết kế khi còn ở nước ngoài, đến khi về đây thì mới chế tác hoàn thiện. Chị muốn tặng cho em lâu rồi mà chị em mình không có cơ hội nào gặp nhau cả.
- Không ngờ em lại có quà do chính tay chị thiết kế đó.
Mỹ Vy cầm lấy chiếc vòng tay lên xem và không khỏi xuýt xoa. Đã từ lâu Mộc Miên luôn nổi danh về năng khiếu thiết kế trang sức nhưng đến tận bây giờ Mỹ Vy mới được tận mắt nhìn thấy nó ở ngoài đời thay vì trên ảnh.
- Rất tinh xảo luôn đó chị! Em thích lắm, cảm ơn chị rất nhiều.
Nhìn cô ấy hào hứng như vậy cũng khiến Mộc Miên phì cười theo. Không khác gì khi bé cả. Cho dù trôi qua bao nhiêu lâu thì Mỹ Vy vẫn ngây thơ, trong trẻo như vậy. Vui buồn đều để dàng bày tỏ qua nét mặt của mình.
- Chị! Hay là một chút nữa chị em mình đi ăn gì đó được không? Hình như lâu rồi chị em mình chưa đi ăn cùng nhau.
- Thật tiếc quá! Một người bạn nhờ chị ghé trường mầm non đón con của bạn ấy giúp. Vả lại dạo này chị vừa dọn dẹp nhà vừa lo công việc ứ đọng cuối năm nữa. Hay là không lâu nữa là sang năm mới, em đến nhà chị chơi Tết vài hôm, được không?
- Phải ha! Em ham chơi mà quên cả công việc rồi. Hay là em tranh thủ làm xong đồ án tốt nghiệp rồi sau đó sang nhà chị chơi thoả thích luôn.
- Được! Hứa với nhau nhé!
Hai người vui vẻ trò chuyện cùng nhau cho tới khi sắp đến thời gian đón con trai của Khả Tình. Hôm nay cô ấy phải giải quyết việc công ty đến muộn, chồng lại đi công tác nên nhờ cô chăm sóc thằng bé giúp. Đến tối sẽ đón nó về.
- Đến giờ chị đi đón con của bạn tan học rồi, nhớ là đến Tết thì sang nhà chị đó.
- Dạ! Chị đi trước đi, em đợi bạn rồi về sau.
- Ừm, tạm biệt em.
Mộc Miên gật đầu rồi rời khỏi quán cafe. Khi đi ra cửa thì vô tình lướt qua một người con trai nhưng bản thân lại không hề chú ý đến. Người này đã từng gặp qua ấy vậy mà không để lại ấn nên cô cũng suýt quên cậu ta có hình dáng ra sao.
Dừng bước lại, Khánh Vỹ quay người nhìn theo Mộc Miên cho đến khi cô hoàn toàn khuất bóng. Xem ra người phụ nữ kia cũng không quê mùa, cứng nhắc là mấy. Thanh lịch nhưng không kém phần gợi cảm. Thuần phục người phụ nữ này tuy nhìn vẻ ngoài có một chút vất vả nhưng đạt được kết quả mong muốn thì mới thoả lòng được. Đúng lúc cậu lại chán ngấy với những cô nàng nai tơ, luôn luôn phải chiều theo ý mình để lấy lòng rồi.
Sau khi đỗ xe ô trong sân một ngôi biệt thự ở nước M thì Hiểu Đông đi vào trong nhà với một túi quà trong tay. Cứ mỗi lần đi công tác ở đây thì anh đều ghé thăm nơi này một lúc. Không những họ là ân nhân của anh mà còn trông rất đáng thương nữa. Nhà chỉ có một người con trai vậy mà đã gặp phải một vụ tai nạn rồi qua đời. Năm ấy nếu không có cái gật đầu của họ thì có lẽ anh đã không được sống như ngày hôm nay. Di nguyện của anh ấy là giữ lại mắt và tim nhưng một người mẹ mất con đã hiểu rõ mạng sống của con cái quan trọng với đấng sinh thành như thế nào. Trong giây phút gục ngã nhất, bà đã đồng ý hiến tim để giúp anh có thể tiếp tục sống một cuộc đời trọn vẹn. Có thể cứu một mạng người nhưng làm trái với ý nguyện của con trai, những năm qua anh đều biết bà ấy đã sống trong dằn vặt như thế nào.
Bước lên bậc thang để vào nhà, còn chưa vào đến cửa thì anh đã trông thấy hai người đứng tuổi ngồi ở sofa. Sắc mặt vui vẻ, anh đi đến chỗ họ và chào hỏi:
- Con chào chú thím!
- Chào con!
Bà Cao vui vẻ chào lại, còn ông Cao thì gật nhẹ đầu.
Hiểu Đông đặt những túi quà lên bàn trà.
- Hôm nay con đến để thăm chú thím, còn đây là thực phẩm chức năng và một ít sữa, rất phù hợp với thể trạng của chú lúc này.
- Con đến chơi là chú thím vui lắm rồi, quà cáp chi nữa. Con ngồi đi, để thím vào trong lấy nước.
- Dạ!
Bà Cao mỉm cười rất tươi và đi về hướng nhà bếp. Năm xưa bà đã đồng ý hiến tim của Trọng Nam để cấy ghép cho Hiểu Đông khi biết tính mạng của anh lúc bấy giờ đã là ngàn cân treo sợi tóc. Trôi qua nhiều năm như vậy mà cảm xúc ấy vẫn không thay đổi. Có lẽ là do tình mẫu tử, có lẽ trong người anh đang mang trái tim của Trọng Nam nên lúc nào gặp nhau thì cảm xúc trong bà cứ mãi dâng trào. Đôi lúc còn trông ngóng mãi, không biết khi nào anh mới đến đây thăm đôi vợ chồng già.
- Công việc của con dạo này sao rồi? Công ty vẫn phát triển tốt chứ? - Ông Cao hỏi.
- Dạ rất tốt! Hiện tại con đang có vài kế hoạch mới và muốn mời thêm những nhà thiết kế có tiếng để nâng tầm thương hiệu của mình.
Ngồi xuống đối diện ông Cao, anh thật thà trả lời. Công ty mà anh đang điều hành là mua lại từ ông. Sức khỏe bao năm qua của ông Cao không tốt, thay vì bán cho người khác thì bán cho anh cũng còn giữ lại một chút kỷ niệm. Vả lại con trai của ông rất đam mê với kim hoàn, không phải bản thân bệnh nặng cần phải tịnh dưỡng thì ông đã không bán nó đi.
- Vậy cũng tốt! Hiện nay đối thủ lớn nhất của Diamond là Bernie nhỉ?
- Dạo gần đây Diamond và Bernie cạnh tranh rất khốc liệt. Cách đây không lâu họ đã là nhà tài trợ của cuộc thi hoa hậu Quốc gia nên trở thành một trong những thương hiệu được săn đón hàng đầu. Bây giờ để vượt mặt Bernie thì trước tiên phải hợp tác được với những nhà thiết kế có tiếng và được ưa chuộng nhất hiện nay. Không những mang lại sản phẩm tốt nhất mà còn ngầm khẳng định đẳng cấp và vị thế của Diamond, không cần truyền thông rầm rộ nhưng vẫn thu hút được khách hàng.
- Con tính như thế cũng rất đúng. Vốn dĩ Diamond đã có vị trí nhất định nên chuyện xoay chuyển tình thế ngay lúc này không phải điều khó khăn. Vậy con đã có ý định mời ai chưa?
Nghe câu hỏi của ông, bất giác trong đầu anh liền nghĩ ngay đến một người con gái. Hiện tại cô không những được săn đón trong nước mà còn cả nước ngoài. Là một nhà thiết kế trẻ với hàng loạt ý tưởng độc đáo, anh tin chắc rằng nếu có thể hợp tác với nhau thì cả đôi bên đều được hưởng lợi ích không nhỏ. Tuy nhiên chỉ là dự tính của bản thân mình, còn phải xem quyết định của cô ấy ra sao nữa.
- Vẫn chưa, nhưng con nghĩ đầu tiên cần hợp tác với nhà thiết kế trong nước trước. Nước mình không thiếu nhân tài, không lo sẽ bị lấn át bởi người ngoại quốc.
- Cũng phải, chạy theo xu hướng quốc tế nhưng cũng phải giữ được phong cách truyền thống của nước mình, tinh tế lồng ghép hoài cổ và hiện đại vào nhau lại càng tốt. Xem ra con rất có khiếu lãnh đạo công ty, dần dần đã đi đúng hướng rồi.
Gật gù hài lòng, năm xưa Hiểu Đông ngỏ ý muốn mua lại Diamond khiến ông không khỏi lo lắng. Anh vốn dĩ là con trai của doanh nhân bất động sản lại muốn theo đuổi kim hoàn, một ngành nghề mà bản thân còn chưa hiểu rõ. Không biết có phải do trái tim của Trọng Nam vẫn chưa bao giờ ngừng đập hay không, từng cử chỉ, ánh mắt, con người của Hiểu Đông cứ luôn phảng phất dáng vẻ của Trọng Nam một cách vô cùng chân thật.
- Đây là nước ép và bánh làm từ táo fuji, loại táo mà con rất thích đấy. Lần trước có dịp đưa chú sang nước ngoài du lịch cho khuây khỏa, thím đã đặc biệt tìm mua nó vì biết chắc chắn không bao lâu nữa con sẽ đến đây.
- Thím vẫn chu đáo như ngày nào.
Bà Cao đặt những cốc nước và đĩa bánh lên bàn. Khi sinh thời Trọng Nam rất thích loại táo này, trùng hợp thay Hiểu Đông cũng rất thích dùng nó. Mỗi khi đi công tác đều mang theo loại bánh này ở bên mình.
- À phải rồi, không bao lâu nữa Mỹ Vy sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó chú thím có thể đón con bé sang đây, cả nhà đoàn tụ.
- Nhanh thật đấy!
Bất chợt yếu giọng, ánh mắt của bà cao không khỏi rưng rưng.
- Mỹ Vy cứ muốn ở lại chăm sóc cho mộ phần của anh trai, nếu như chú không bệnh thì chú thím cũng không sống xa cách con bé như vậy. Thời gian qua Mỹ Vy có gây phiền hà gì cho con không?
Anh lắc đầu.
- Không đâu, con bé rất ngoan và học tập cũng tốt. Tội nghiệp khi không ở cạnh cha mẹ nên con vẫn thường để mắt đến con bé, chú thím cứ an tâm ở bên này dưỡng bệnh, việc của Mỹ Vy và cả giấy tờ tùy thân sau này con sẽ giúp một tay để được giải quyết ổn thỏa.
- Cảm ơn con thời gian qua đã luôn chăm sóc Mỹ Vy thay chú thím. Con cứ như anh trai của nó vậy, chả trách nó vẫn luôn nũng nịu, bám mãi lấy con.
Hiểu Đông cùng ông bà Cao trò chuyện với nhau rất lâu. Ngày trước, khi họ còn ở trong nước thì anh rất thường xuyên ghé nhà thăm hỏi. Cha mẹ cũng hay gửi qua cáp sang. Bây giờ họ ở đây thì mỗi năm anh sẽ đến vài lần, có khi chỉ có một lần duy nhất. Có thể nói mối quan hệ của hai nhà rất tốt, mẹ anh vẫn còn giữ liên lạc rất thường xuyên với bà Cao, vậy nên việc bà biết chắc chắn anh sẽ đến đây vào ngày hôm nay cũng là thông tin từ mẹ của anh cả.
…
Nhận được cuộc hẹn từ Mỹ Vy, vừa xong việc ở chỗ Khả Tình thì Mộc Miên đã đến ngay quán cafe để gặp cô ấy. Mỹ Vy là sinh viên năm nhất nên thời gian rong chơi không nhiều, còn cô thì công việc cứ chất chồng, giải quyết đến đâu cũng không xuể. Chuyện gặp nhau ngày hôm nay cũng phải tranh thủ thời gian nên không thể phí phạm một giây nào được.
- Chị Mộc Miên! Em ở đây!
Trông thấy Mộc Miên vừa bước vào quán thì Mỹ Vy đã vẫy tay gọi. Mỉm cười vui vẻ, cô đi đến bàn cafe ở cạnh cửa sổ to và ngồi xuống đối diện với cô ấy.
- Em đợi chị có lâu không? Xin lỗi, vừa xong việc là chị đến ngay đấy.
- Không sao đâu chị, em biết chị bận rộn mà.
Nhân viên phục vụ vừa mang menu ra, chưa kịp đưa thì Mộc Miên đã gọi:
- Cho tôi một bạc xỉu nóng.
- Dạ! Quý khách vui lòng chờ một chút.
Ở phía đối diện, Mỹ Vy hào hứng lấy ra một bộ màu vẽ mới toanh và đẩy lại trước mặt cô.
- Em tặng cho chị nè! Đây tuy là hàng sản xuất trong nước, không phải ngoại nhập nhưng chất lượng rất tốt luôn. Hiện tại đang bị săn lùng lắm đó, em phải đặt hơn một tháng mới được giao. Vừa nhận hàng là em mang tặng cho chị liền.
- Ôi trời, chị về nước một thời gian rồi mà vẫn chưa có quà cho em. Vậy mà em đã có quà cho chị trước rồi.
Mộc Miên mở hộp màu ra xem. Quả thật rất chất lượng, còn có hương thơm thoang thoảng nữa. Không những vậy mà còn rất nhiều màu sắc từ tông nóng đến lạnh.
- Có gì đâu, em biết chị rất bận rộn. Chị có thời gian dành cho em thì đã là một món quà rồi còn gì.
- Đâu thể nào như vậy được. Nói vậy chứ hôm nay chị cũng có quà cho em.
Lấy một chiếc hộp trong túi xách, Mộc Miên mở nó ra rồi đẩy lại trước mặt Mỹ Vy. Tình cảm bao năm của hai người tốt như vậy thì sao cô thể quên bén đi cô em gái này được chứ.
- Đây là chiếc vòng tay mà chị đã thiết kế khi còn ở nước ngoài, đến khi về đây thì mới chế tác hoàn thiện. Chị muốn tặng cho em lâu rồi mà chị em mình không có cơ hội nào gặp nhau cả.
- Không ngờ em lại có quà do chính tay chị thiết kế đó.
Mỹ Vy cầm lấy chiếc vòng tay lên xem và không khỏi xuýt xoa. Đã từ lâu Mộc Miên luôn nổi danh về năng khiếu thiết kế trang sức nhưng đến tận bây giờ Mỹ Vy mới được tận mắt nhìn thấy nó ở ngoài đời thay vì trên ảnh.
- Rất tinh xảo luôn đó chị! Em thích lắm, cảm ơn chị rất nhiều.
Nhìn cô ấy hào hứng như vậy cũng khiến Mộc Miên phì cười theo. Không khác gì khi bé cả. Cho dù trôi qua bao nhiêu lâu thì Mỹ Vy vẫn ngây thơ, trong trẻo như vậy. Vui buồn đều để dàng bày tỏ qua nét mặt của mình.
- Chị! Hay là một chút nữa chị em mình đi ăn gì đó được không? Hình như lâu rồi chị em mình chưa đi ăn cùng nhau.
- Thật tiếc quá! Một người bạn nhờ chị ghé trường mầm non đón con của bạn ấy giúp. Vả lại dạo này chị vừa dọn dẹp nhà vừa lo công việc ứ đọng cuối năm nữa. Hay là không lâu nữa là sang năm mới, em đến nhà chị chơi Tết vài hôm, được không?
- Phải ha! Em ham chơi mà quên cả công việc rồi. Hay là em tranh thủ làm xong đồ án tốt nghiệp rồi sau đó sang nhà chị chơi thoả thích luôn.
- Được! Hứa với nhau nhé!
Hai người vui vẻ trò chuyện cùng nhau cho tới khi sắp đến thời gian đón con trai của Khả Tình. Hôm nay cô ấy phải giải quyết việc công ty đến muộn, chồng lại đi công tác nên nhờ cô chăm sóc thằng bé giúp. Đến tối sẽ đón nó về.
- Đến giờ chị đi đón con của bạn tan học rồi, nhớ là đến Tết thì sang nhà chị đó.
- Dạ! Chị đi trước đi, em đợi bạn rồi về sau.
- Ừm, tạm biệt em.
Mộc Miên gật đầu rồi rời khỏi quán cafe. Khi đi ra cửa thì vô tình lướt qua một người con trai nhưng bản thân lại không hề chú ý đến. Người này đã từng gặp qua ấy vậy mà không để lại ấn nên cô cũng suýt quên cậu ta có hình dáng ra sao.
Dừng bước lại, Khánh Vỹ quay người nhìn theo Mộc Miên cho đến khi cô hoàn toàn khuất bóng. Xem ra người phụ nữ kia cũng không quê mùa, cứng nhắc là mấy. Thanh lịch nhưng không kém phần gợi cảm. Thuần phục người phụ nữ này tuy nhìn vẻ ngoài có một chút vất vả nhưng đạt được kết quả mong muốn thì mới thoả lòng được. Đúng lúc cậu lại chán ngấy với những cô nàng nai tơ, luôn luôn phải chiều theo ý mình để lấy lòng rồi.