Chương 24: Chàng Trai Trẻ
Theo lời dặn dò của mẹ mình, sau khi bàn bạc công việc với Khả Tình xong thì Mộc Miên đã đến nhà hàng ở trung tâm thành phố. Vì có một số trục trặc nên công việc phải chậm trễ, cô đã báo trước với cha mẹ là mình sẽ đến muộn tầm nửa tiếng.
Thấy cô nhìn dáo dác xung quanh thì cô phục vụ đã đi đến và ngỏ lời.
- Xin chào quý khách! Tôi có thể giúp đỡ gì không ạ?
Mộc Miên đáp:
- Tôi muốn đến phòng ăn 134.
- À, là cô Trần đúng không? Ông bà Trần căn dặn tôi đợi cô ở đây. Mời cô đi theo tôi.
Mộc Miên gật đầu và đi theo cô phục vụ đến phòng ăn 134. Thông thường thì gặp đối tác đều đặt phòng riêng, còn phải bàn bạc công việc với nhau nên có lẽ bây giờ họ vẫn chưa dùng xong bữa. Tuy là đối tác của cha mẹ nhưng cô đến trễ như thế này cũng không phải phép. Mong rằng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của họ.
- Đến nơi rồi, mời cô.
Cô phục vụ vui vẻ mở cửa phòng ăn cho Mộc Miên vào trong rồi mới đóng cửa lại rời đi.
- Con đến rồi! Đến đây ngồi đi.
Bà Trần đưa tay về chiếc ghế ở giữa bà ấy và một người con trai trẻ tuổi. Nhìn chung thì cũng chỉ còn mỗi chỗ đó nên Mộc Miên cũng không suy nghĩ nhiều, cứ thế mà đi đến ngồi bên cạnh bà.
- Giới thiệu với anh chị, đây là Mộc Miên, con gái của chúng tôi. - Ông Trần tự hào nói. - Mộc Miên, bác Tô đây là đối tác lâu năm của nhà mình đấy.
- Con chào hai bác! - Cô khẽ cúi đầu chào họ.
- Chào con gái! Đúng là một cô gái ngoan.
Ông bà Tô nhìn nhau vui vẻ. Họ đã biết cô đã gần ba mươi, lớn hơn con trai của họ không ít tuổi nhưng với tài năng và sự nghiệp hiện tại lại khiến họ ấn tượng sâu sắc. Vả lại thời buổi bây giờ tuổi tác cũng không còn quan trọng nữa.
- À, đây là Khánh Vỹ, con trai của bác. Năm nay đang học năm cuối đại học Quốc gia.
Vui vẻ vỗ vai con trai, bà Tô muốn ngầm ra hiệu cho cậu ấy để bắt chuyện với Mộc Miên.
Lúc này Mộc Miên mới nhìn sang cậu bạn trẻ tuổi ở cạnh mình. Quả thật cô đoán không sai, nhìn gương mặt non nớt như thế thì thì nhỏ hơn cô không dưới năm tuổi.
- Bác nghe nói hiện tại con đã về nước, vậy công việc của con ở đây đã ổn định chưa? - Bà lại hỏi.
Cô niềm nở trả lời:
- Hiện tại con muốn có nhiều thời gian cùng cha mẹ đón Tết nên chỉ chăm chút cho những bản thiết kế đã nhận, tạm thời cũng chưa nhận đơn hàng mới. Cũng có thể là tạm ổn rồi ạ.
- Lúc nãy cha mẹ của con nói rằng con đang đầu tư mỹ phẩm, có phải không?
Ông Tô cũng mở lời hỏi hang. Dù nghe nhắc đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt Mộc Miên, ấy vậy mà không những có vẻ ngoài xinh xắn, điềm đạm mà phong cách ăn mặc cũng gọn gàng, đơn giản và không hề lỗi thời.
- Dạ đúng rồi ạ, con đầu tư với một người bạn. Hiện tại vẫn đang thương lượng hợp đồng.
- Con đúng là giỏi giang đó. Vừa là nhà thiết kế, vừa có thể hợp tác kinh doanh. Anh chị Trần có một cô con gái đáng đồng tiền bát gạo thật.
Vừa nói chuyện với ông bà Trần, bà Tô vừa đá nhẹ vào chân của con trai nhắc nhở. Bà biết cậu ấy không thích những buổi ăn như thế này, lại còn ngông cuồng khó bảo. Nhưng Mộc Miên tốt như vậy, gia đình hai bên lại có quan hệ thân thiết nên không thể đánh mất cơ hội này được. Vừa nhìn là đã ưng mắt rồi, nếu Khánh Vỹ có được một người vợ giỏi giang như vậy thì quá tốt, ông bà cũng đỡ phải nặng lòng lo lắng phần nào.
Bà Trần nhìn con gái với ánh mắt tự hào rồi nhìn họ.
- Có lẽ được du học đó chị, chứ trước kia Mộc Miên luôn sống trong vòng tay bao bọc của vợ chồng tôi nên còn có tính cách tiểu thư nữa. Bây giờ trưởng thành rồi nên mới được chín chắn hơn một chút.
- Con bé bây giờ là tốt lắm rồi. Thật sự là con dâu biết bao người ao ước đấy.
Người lớn cứ vui vẻ trò chuyện với nhau không ngớt còn hai người trẻ tuổi nào đó thì lại cứng nhắc, không hề thoải mái với buổi gặp mặt này. Đến tận bây giờ họ mới biết mục đích cuối cùng là gì, không phải bàn bạc công việc mà là gặp gỡ làm quen. Thật không thể ngờ rằng cha mẹ của cô lại hấp tấp đến như vậy. Còn sắp xếp cho gặp mặt một cậu nhóc vẫn còn là sinh viên, nhỏ hơn cô không dưới năm tuổi.
Lại đá vào chân con trai một cái, bà Tô khẽ nhíu mày ra hiệu. Mọi ngày thì tháo vát lắm, vậy mà hôm nay ngồi bên cạnh con gái người ta lại như người vô sự, không biết làm gì mà cứ mãi lặng thinh thích.
Đưa mắt nhìn mẹ mình, Khánh Vỹ thở dài một hơi rồi gắp một ít thức ăn cho Mộc Miên. Ấy vậy mà cũng không nói một lời nào, đến cả mặt của cô cũng không hề đếm xỉa.
- Cảm ơn cậu!
Mộc Miên cong nhẹ khoé môi rồi bắt đầu dùng bữa. Nụ cười của cô hiện tại không phải là để lấy lòng một ai mà là cười vì tình huống oái oăm của cả cô và cậu bạn trẻ ấy. Rõ ràng bản thân không muốn nhưng cũng không thể kháng cự lại được. Đối với cô thì đây chỉ là một buổi ăn bình thường, họ cũng như những đối tác bình thường mà cô từng giao tiếp nên không có gì ngại ngùng cả.
Trong khi Mộc Miên khá là thoải mái dùng bữa thì Khánh Vỹ lại không khỏi buồn bực trong người. Rõ ràng hôm nay anh muốn đến club cùng nhóm bạn vậy mà lại bị kéo đến đây. Đừng tưởng anh không biết ông bà Tô muốn gì. Giới thiệu cho anh một người phụ nữ hơn mình những sáu tuổi và còn chẳng có gì hay ho. Cũng không khiêu gợi bằng những bông hồng mà anh thường hay trêu ghẹo.
Gắp một ít thịt ba chỉ cho vào miệng, bất giác hương vị của món ăn này khiến Mộc Miên nhớ đến buổi ăn trưa ngày hôm nay. Đây là lần gặp nhau thứ hai nhưng từ khi nào cô lại nhớ rõ gương mặt của người đàn ông kia vậy chứ? Không những vậy mà trong lòng còn có một chút lưu luyến không thể diễn tả được. Cảm xúc lúc này sao lại lẫn lộn quá!
- Mộc Miên, con không khoẻ sao? Mặt mày sao đỏ lên hết cả rồi? - Bà Trần lo lắng đặt tay lên vai cô.
- Dạ, con… Con…
Mộc Miên đưa tay lên ôm hai má, quả thật là nóng hơn bình thường nhưng có đỏ hay không thì không rõ. Tại sao lại trở nên như vậy khi nghĩ đến người đàn ông đó chứ? Không phải đâu! Chắc chắn là trùng hợp. Có lẽ trong phòng ăn quá nóng hoặc không khí trở nên ngột ngạt mà thôi.
Trông thấy dáng vẻ lúng túng ấy, Khánh Vỹ cười khẩy trong lòng rồi lại gắp thêm thức ăn cho cô. Phụ nữ trên đời đa số đều như nhau. Vừa nãy còn điềm nhiên như không có chuyện gì vậy mà bây giờ lại trở nên căng thẳng như vậy. Giả dối!
- Chị ăn thêm đi, thức ăn ở đây không tệ đâu.
Lần này Khánh Vỹ tự mình chủ động nhưng Mộc Miên chỉ cảm ơn qua loa, cũng không để ý đến chàng trai trẻ này cho lắm. Đối với cô thì cậu nhóc như thế này chỉ là đàn em, cho dù hai bên gia đình có tạo bao nhiêu cơ hội đi chăng nữa thì cũng không thể có kết quả đẹp đẽ nào.
Vỗ mặt vài cái để bình tâm. Mộc Miên không muốn bản thân bị phân tâm bởi những chuyện không đáng. Dẫu sao Hiểu Đông cũng là đối tác, cũng từng là khách hàng, mối quan hệ bình thường đó thì không có gì để suy nghĩ nhiều. Nhất định phải chỉnh đốn lại bản thân thôi, chỉ vì một bữa cơm trưa mà đã đỏ mặt căng thẳng thì rõ là tâm đã bất ổn.
Sau một lúc lâu thì người lớn mới quyết định ra về. Mộc Miên xem ra rất được lòng ông bà Tô, suốt đoạn đường rời khỏi nhà hàng đều phải nói chuyện với họ suốt. Còn Khánh Vỹ thì lại lẳng lặng đi phía sau. Lúc này cậu mới được nhìn thấy Mộc Miên rõ hơn một chút. Dáng vóc cũng không tệ, cao ráo, tỉ lệ cơ thể cũng tương đối gọi là đẹp. Không phải người có thân hình đẹp nhất mà anh từng gặp nhưng mọi thứ ở cô đều vừa đủ, hài hòa đến mức hoàn hảo.
- À Mộc Miên, mẹ muốn mua một ít tổ yến. Con đi mua giúp mẹ đi.
- Mẹ mua ở đâu ạ?
- Cửa hàng ở phố Lục An ấy mà.
- Ừm… Con không biết đường đến đó.
Cô ậm ừ vài tiếng. Đã lâu rồi mới về đây, thêm công việc chất chồng nên không có thời đi đây đi đó. Đường xá thay đổi, quán xá càng mọc lên nhiều như nấm, để cô tìm được nơi mua tổ yến ở phố Lục An cũng là vấn đề khó khăn.
- Thôi, để con xem bản đồ rồi đi mua cho mẹ.
- Vậy có được không? Mẹ sợ con đi lạc.
Bà Trần nháy mắt ra hiệu với bà Tô. Hiểu được ý nhau, bà Tô vội vàng tiếp lời:
- Hay là để cho Khánh Vỹ đưa Mộc Miên đi, nó cũng hay đến đó mua tổ yến cho tôi. Dẫu sao biết đường cũng đi nhanh hơn. Khánh Vỹ! Con đến đây mẹ bảo.
Nhanh như cắt bà Tô đã gọi Khánh Vỹ đến và dặn dò cậu phải đưa cô đến phố Lục An mua tổ yến. Chưa rõ tình hình cả hai có đồng ý hay không thì phụ huynh hai bên, mỗi người một tay đẩy con mình vào xe của Khánh Vỹ một cách nhanh chóng.
- Mẹ! Con tự đi được, như thế này thì xe của con phải làm sao?
Cô hạ kính xuống, tay lại cố mở cửa nhưng đã bị ông bà Trần chặn lại nên không ra ngoài được. Có lẽ ông bà cũng muốn tống cô con gái này đi lắm rồi.
- Cha gọi tài xế đến lấy về. Con cứ yên tâm đi với Khánh Vỹ mua tổ yến cho mẹ đi. - Ông Trần xua tay.
- Cha!?
- Vậy hai đứa đi vui vẻ! Khánh Vỹ, con phải chăm sóc cho Mộc Miên đấy, cha mẹ về nhà trước đây. Chúng ta về thôi anh chị.
Bên này Khánh Vỹ cũng không khá khẩm hơn là bao, cửa lại bị chặn không thể ra ngoài được. Bà Tô vừa nói xong thì vội vã kéo chồng cùng ông bà Trần đi về. Các chư vị cứ thế quay đi mặc cho hai bạn trẻ ấm ức nói không thành lời.
Không hài lòng với tình huống này, Mộc Miên đưa tay mở cửa nhưng nó đã bị khoá trái lại khiến cô cứ cố mở vẫn không được.
- Vô ích thôi! Tôi khoá lại rồi. - Anh nhàn nhạt nói.
- Mọi người đi hết rồi, cậu mở cửa được rồi đấy.
- Chị ngoan ngoãn nghe lời người lớn đi. Không thôi về nhà tôi phải bị mắng oan nữa.
- Cậu…
Khánh Vỹ đột nhiên nghiêng người tiến gần đến Mộc Miên. Áp sát vào mặt cô, cậu cong môi một cách kì lạ. Thấy Mộc Miên nhìn mình không chớp mắt, Khánh Vỹ nhướng một bên mày và kéo dây đai an toàn xuống.
- Sao chị căng thẳng vậy? Tôi chỉ là giúp chị thắt đai an toàn thôi.
Nhìn thấy sự trêu ghẹo trước mắt, rõ ràng người con trai này không hề đứng đắn gì, khác hẳn hoàn toàn với khi còn người lớn ở đây. Nhếch môi cười khẩy một cái, Mộc Miên đưa ngón trỏ nâng cằm của cậu ấy và nheo mắt nhìn.
- Nhóc con! Cậu muốn dùng gương mặt non nớt này để trêu đùa với tôi sao? Nhưng xem ra cậu không khiến tôi có hứng thú cho lắm.
- Vậy chị muốn làm sao đây? Hửm?
Khánh Vỹ nắm lấy tay của cô nhưng nhanh chóng đã bị gạt ra.
- Dù cậu có làm gì cũng vô ích. Những chiêu trò này nên để lại cho mấy cô em non trẻ khác đi, tôi có tuổi rồi nên không cảm nổi. Mở cửa được rồi.
- Được! Tôi rất trông chờ một ngày chị sẽ giống như những cô em non trẻ khác, ngoan ngoãn ở cạnh tôi.
Ngồi lại vị trí của mình, Khánh Vỹ ấn nút mở khóa cửa. Chỉ đợi bấy nhiêu đó là Mộc Miên đã gỡ dây an toàn rồi mở cửa bước xuống, cũng không quên tặng lại cậu ta một câu:
- Cậu cứ việc trông chờ, hẹn không ngày gặp lại.
Cứ thế rời đi về xe ôtô đang đỗ cách đó một đoạn. Mộc Miên hoàn toàn không để tâm đến cậu ấy đang diễn trò gì với mình, chỉ là một cậu nhóc mà đã giở những trò vặt vụn như thế này rồi. Dùng điệu bộ bỡn cợt đó tưởng rằng dễ dàng tiếp cận cô sao? Cứ ở đó mà mơ đi! Vừa gặp mặt lần đầu mà đã sỗ sàng như thế, sau này tốt nhất đừng gặp lại nữa thì hơn. Tưởng rằng cô nhìn chằm chằm là do bản thân đang căng thẳng ư? Không! Mộc Miên chỉ muốn xem nhóc con ấy sẽ giở trò gì.
Thấy cô nhìn dáo dác xung quanh thì cô phục vụ đã đi đến và ngỏ lời.
- Xin chào quý khách! Tôi có thể giúp đỡ gì không ạ?
Mộc Miên đáp:
- Tôi muốn đến phòng ăn 134.
- À, là cô Trần đúng không? Ông bà Trần căn dặn tôi đợi cô ở đây. Mời cô đi theo tôi.
Mộc Miên gật đầu và đi theo cô phục vụ đến phòng ăn 134. Thông thường thì gặp đối tác đều đặt phòng riêng, còn phải bàn bạc công việc với nhau nên có lẽ bây giờ họ vẫn chưa dùng xong bữa. Tuy là đối tác của cha mẹ nhưng cô đến trễ như thế này cũng không phải phép. Mong rằng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của họ.
- Đến nơi rồi, mời cô.
Cô phục vụ vui vẻ mở cửa phòng ăn cho Mộc Miên vào trong rồi mới đóng cửa lại rời đi.
- Con đến rồi! Đến đây ngồi đi.
Bà Trần đưa tay về chiếc ghế ở giữa bà ấy và một người con trai trẻ tuổi. Nhìn chung thì cũng chỉ còn mỗi chỗ đó nên Mộc Miên cũng không suy nghĩ nhiều, cứ thế mà đi đến ngồi bên cạnh bà.
- Giới thiệu với anh chị, đây là Mộc Miên, con gái của chúng tôi. - Ông Trần tự hào nói. - Mộc Miên, bác Tô đây là đối tác lâu năm của nhà mình đấy.
- Con chào hai bác! - Cô khẽ cúi đầu chào họ.
- Chào con gái! Đúng là một cô gái ngoan.
Ông bà Tô nhìn nhau vui vẻ. Họ đã biết cô đã gần ba mươi, lớn hơn con trai của họ không ít tuổi nhưng với tài năng và sự nghiệp hiện tại lại khiến họ ấn tượng sâu sắc. Vả lại thời buổi bây giờ tuổi tác cũng không còn quan trọng nữa.
- À, đây là Khánh Vỹ, con trai của bác. Năm nay đang học năm cuối đại học Quốc gia.
Vui vẻ vỗ vai con trai, bà Tô muốn ngầm ra hiệu cho cậu ấy để bắt chuyện với Mộc Miên.
Lúc này Mộc Miên mới nhìn sang cậu bạn trẻ tuổi ở cạnh mình. Quả thật cô đoán không sai, nhìn gương mặt non nớt như thế thì thì nhỏ hơn cô không dưới năm tuổi.
- Bác nghe nói hiện tại con đã về nước, vậy công việc của con ở đây đã ổn định chưa? - Bà lại hỏi.
Cô niềm nở trả lời:
- Hiện tại con muốn có nhiều thời gian cùng cha mẹ đón Tết nên chỉ chăm chút cho những bản thiết kế đã nhận, tạm thời cũng chưa nhận đơn hàng mới. Cũng có thể là tạm ổn rồi ạ.
- Lúc nãy cha mẹ của con nói rằng con đang đầu tư mỹ phẩm, có phải không?
Ông Tô cũng mở lời hỏi hang. Dù nghe nhắc đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt Mộc Miên, ấy vậy mà không những có vẻ ngoài xinh xắn, điềm đạm mà phong cách ăn mặc cũng gọn gàng, đơn giản và không hề lỗi thời.
- Dạ đúng rồi ạ, con đầu tư với một người bạn. Hiện tại vẫn đang thương lượng hợp đồng.
- Con đúng là giỏi giang đó. Vừa là nhà thiết kế, vừa có thể hợp tác kinh doanh. Anh chị Trần có một cô con gái đáng đồng tiền bát gạo thật.
Vừa nói chuyện với ông bà Trần, bà Tô vừa đá nhẹ vào chân của con trai nhắc nhở. Bà biết cậu ấy không thích những buổi ăn như thế này, lại còn ngông cuồng khó bảo. Nhưng Mộc Miên tốt như vậy, gia đình hai bên lại có quan hệ thân thiết nên không thể đánh mất cơ hội này được. Vừa nhìn là đã ưng mắt rồi, nếu Khánh Vỹ có được một người vợ giỏi giang như vậy thì quá tốt, ông bà cũng đỡ phải nặng lòng lo lắng phần nào.
Bà Trần nhìn con gái với ánh mắt tự hào rồi nhìn họ.
- Có lẽ được du học đó chị, chứ trước kia Mộc Miên luôn sống trong vòng tay bao bọc của vợ chồng tôi nên còn có tính cách tiểu thư nữa. Bây giờ trưởng thành rồi nên mới được chín chắn hơn một chút.
- Con bé bây giờ là tốt lắm rồi. Thật sự là con dâu biết bao người ao ước đấy.
Người lớn cứ vui vẻ trò chuyện với nhau không ngớt còn hai người trẻ tuổi nào đó thì lại cứng nhắc, không hề thoải mái với buổi gặp mặt này. Đến tận bây giờ họ mới biết mục đích cuối cùng là gì, không phải bàn bạc công việc mà là gặp gỡ làm quen. Thật không thể ngờ rằng cha mẹ của cô lại hấp tấp đến như vậy. Còn sắp xếp cho gặp mặt một cậu nhóc vẫn còn là sinh viên, nhỏ hơn cô không dưới năm tuổi.
Lại đá vào chân con trai một cái, bà Tô khẽ nhíu mày ra hiệu. Mọi ngày thì tháo vát lắm, vậy mà hôm nay ngồi bên cạnh con gái người ta lại như người vô sự, không biết làm gì mà cứ mãi lặng thinh thích.
Đưa mắt nhìn mẹ mình, Khánh Vỹ thở dài một hơi rồi gắp một ít thức ăn cho Mộc Miên. Ấy vậy mà cũng không nói một lời nào, đến cả mặt của cô cũng không hề đếm xỉa.
- Cảm ơn cậu!
Mộc Miên cong nhẹ khoé môi rồi bắt đầu dùng bữa. Nụ cười của cô hiện tại không phải là để lấy lòng một ai mà là cười vì tình huống oái oăm của cả cô và cậu bạn trẻ ấy. Rõ ràng bản thân không muốn nhưng cũng không thể kháng cự lại được. Đối với cô thì đây chỉ là một buổi ăn bình thường, họ cũng như những đối tác bình thường mà cô từng giao tiếp nên không có gì ngại ngùng cả.
Trong khi Mộc Miên khá là thoải mái dùng bữa thì Khánh Vỹ lại không khỏi buồn bực trong người. Rõ ràng hôm nay anh muốn đến club cùng nhóm bạn vậy mà lại bị kéo đến đây. Đừng tưởng anh không biết ông bà Tô muốn gì. Giới thiệu cho anh một người phụ nữ hơn mình những sáu tuổi và còn chẳng có gì hay ho. Cũng không khiêu gợi bằng những bông hồng mà anh thường hay trêu ghẹo.
Gắp một ít thịt ba chỉ cho vào miệng, bất giác hương vị của món ăn này khiến Mộc Miên nhớ đến buổi ăn trưa ngày hôm nay. Đây là lần gặp nhau thứ hai nhưng từ khi nào cô lại nhớ rõ gương mặt của người đàn ông kia vậy chứ? Không những vậy mà trong lòng còn có một chút lưu luyến không thể diễn tả được. Cảm xúc lúc này sao lại lẫn lộn quá!
- Mộc Miên, con không khoẻ sao? Mặt mày sao đỏ lên hết cả rồi? - Bà Trần lo lắng đặt tay lên vai cô.
- Dạ, con… Con…
Mộc Miên đưa tay lên ôm hai má, quả thật là nóng hơn bình thường nhưng có đỏ hay không thì không rõ. Tại sao lại trở nên như vậy khi nghĩ đến người đàn ông đó chứ? Không phải đâu! Chắc chắn là trùng hợp. Có lẽ trong phòng ăn quá nóng hoặc không khí trở nên ngột ngạt mà thôi.
Trông thấy dáng vẻ lúng túng ấy, Khánh Vỹ cười khẩy trong lòng rồi lại gắp thêm thức ăn cho cô. Phụ nữ trên đời đa số đều như nhau. Vừa nãy còn điềm nhiên như không có chuyện gì vậy mà bây giờ lại trở nên căng thẳng như vậy. Giả dối!
- Chị ăn thêm đi, thức ăn ở đây không tệ đâu.
Lần này Khánh Vỹ tự mình chủ động nhưng Mộc Miên chỉ cảm ơn qua loa, cũng không để ý đến chàng trai trẻ này cho lắm. Đối với cô thì cậu nhóc như thế này chỉ là đàn em, cho dù hai bên gia đình có tạo bao nhiêu cơ hội đi chăng nữa thì cũng không thể có kết quả đẹp đẽ nào.
Vỗ mặt vài cái để bình tâm. Mộc Miên không muốn bản thân bị phân tâm bởi những chuyện không đáng. Dẫu sao Hiểu Đông cũng là đối tác, cũng từng là khách hàng, mối quan hệ bình thường đó thì không có gì để suy nghĩ nhiều. Nhất định phải chỉnh đốn lại bản thân thôi, chỉ vì một bữa cơm trưa mà đã đỏ mặt căng thẳng thì rõ là tâm đã bất ổn.
Sau một lúc lâu thì người lớn mới quyết định ra về. Mộc Miên xem ra rất được lòng ông bà Tô, suốt đoạn đường rời khỏi nhà hàng đều phải nói chuyện với họ suốt. Còn Khánh Vỹ thì lại lẳng lặng đi phía sau. Lúc này cậu mới được nhìn thấy Mộc Miên rõ hơn một chút. Dáng vóc cũng không tệ, cao ráo, tỉ lệ cơ thể cũng tương đối gọi là đẹp. Không phải người có thân hình đẹp nhất mà anh từng gặp nhưng mọi thứ ở cô đều vừa đủ, hài hòa đến mức hoàn hảo.
- À Mộc Miên, mẹ muốn mua một ít tổ yến. Con đi mua giúp mẹ đi.
- Mẹ mua ở đâu ạ?
- Cửa hàng ở phố Lục An ấy mà.
- Ừm… Con không biết đường đến đó.
Cô ậm ừ vài tiếng. Đã lâu rồi mới về đây, thêm công việc chất chồng nên không có thời đi đây đi đó. Đường xá thay đổi, quán xá càng mọc lên nhiều như nấm, để cô tìm được nơi mua tổ yến ở phố Lục An cũng là vấn đề khó khăn.
- Thôi, để con xem bản đồ rồi đi mua cho mẹ.
- Vậy có được không? Mẹ sợ con đi lạc.
Bà Trần nháy mắt ra hiệu với bà Tô. Hiểu được ý nhau, bà Tô vội vàng tiếp lời:
- Hay là để cho Khánh Vỹ đưa Mộc Miên đi, nó cũng hay đến đó mua tổ yến cho tôi. Dẫu sao biết đường cũng đi nhanh hơn. Khánh Vỹ! Con đến đây mẹ bảo.
Nhanh như cắt bà Tô đã gọi Khánh Vỹ đến và dặn dò cậu phải đưa cô đến phố Lục An mua tổ yến. Chưa rõ tình hình cả hai có đồng ý hay không thì phụ huynh hai bên, mỗi người một tay đẩy con mình vào xe của Khánh Vỹ một cách nhanh chóng.
- Mẹ! Con tự đi được, như thế này thì xe của con phải làm sao?
Cô hạ kính xuống, tay lại cố mở cửa nhưng đã bị ông bà Trần chặn lại nên không ra ngoài được. Có lẽ ông bà cũng muốn tống cô con gái này đi lắm rồi.
- Cha gọi tài xế đến lấy về. Con cứ yên tâm đi với Khánh Vỹ mua tổ yến cho mẹ đi. - Ông Trần xua tay.
- Cha!?
- Vậy hai đứa đi vui vẻ! Khánh Vỹ, con phải chăm sóc cho Mộc Miên đấy, cha mẹ về nhà trước đây. Chúng ta về thôi anh chị.
Bên này Khánh Vỹ cũng không khá khẩm hơn là bao, cửa lại bị chặn không thể ra ngoài được. Bà Tô vừa nói xong thì vội vã kéo chồng cùng ông bà Trần đi về. Các chư vị cứ thế quay đi mặc cho hai bạn trẻ ấm ức nói không thành lời.
Không hài lòng với tình huống này, Mộc Miên đưa tay mở cửa nhưng nó đã bị khoá trái lại khiến cô cứ cố mở vẫn không được.
- Vô ích thôi! Tôi khoá lại rồi. - Anh nhàn nhạt nói.
- Mọi người đi hết rồi, cậu mở cửa được rồi đấy.
- Chị ngoan ngoãn nghe lời người lớn đi. Không thôi về nhà tôi phải bị mắng oan nữa.
- Cậu…
Khánh Vỹ đột nhiên nghiêng người tiến gần đến Mộc Miên. Áp sát vào mặt cô, cậu cong môi một cách kì lạ. Thấy Mộc Miên nhìn mình không chớp mắt, Khánh Vỹ nhướng một bên mày và kéo dây đai an toàn xuống.
- Sao chị căng thẳng vậy? Tôi chỉ là giúp chị thắt đai an toàn thôi.
Nhìn thấy sự trêu ghẹo trước mắt, rõ ràng người con trai này không hề đứng đắn gì, khác hẳn hoàn toàn với khi còn người lớn ở đây. Nhếch môi cười khẩy một cái, Mộc Miên đưa ngón trỏ nâng cằm của cậu ấy và nheo mắt nhìn.
- Nhóc con! Cậu muốn dùng gương mặt non nớt này để trêu đùa với tôi sao? Nhưng xem ra cậu không khiến tôi có hứng thú cho lắm.
- Vậy chị muốn làm sao đây? Hửm?
Khánh Vỹ nắm lấy tay của cô nhưng nhanh chóng đã bị gạt ra.
- Dù cậu có làm gì cũng vô ích. Những chiêu trò này nên để lại cho mấy cô em non trẻ khác đi, tôi có tuổi rồi nên không cảm nổi. Mở cửa được rồi.
- Được! Tôi rất trông chờ một ngày chị sẽ giống như những cô em non trẻ khác, ngoan ngoãn ở cạnh tôi.
Ngồi lại vị trí của mình, Khánh Vỹ ấn nút mở khóa cửa. Chỉ đợi bấy nhiêu đó là Mộc Miên đã gỡ dây an toàn rồi mở cửa bước xuống, cũng không quên tặng lại cậu ta một câu:
- Cậu cứ việc trông chờ, hẹn không ngày gặp lại.
Cứ thế rời đi về xe ôtô đang đỗ cách đó một đoạn. Mộc Miên hoàn toàn không để tâm đến cậu ấy đang diễn trò gì với mình, chỉ là một cậu nhóc mà đã giở những trò vặt vụn như thế này rồi. Dùng điệu bộ bỡn cợt đó tưởng rằng dễ dàng tiếp cận cô sao? Cứ ở đó mà mơ đi! Vừa gặp mặt lần đầu mà đã sỗ sàng như thế, sau này tốt nhất đừng gặp lại nữa thì hơn. Tưởng rằng cô nhìn chằm chằm là do bản thân đang căng thẳng ư? Không! Mộc Miên chỉ muốn xem nhóc con ấy sẽ giở trò gì.