Chương 26
Tôi không muốn Phan Đăng Hải phải chờ đợi, mặt mũi còn ngái ngủ, tóc tai chưa chải cũng đành bước xuống mở cổng cho anh ta.
Chiếc xe hơi đen bóng sang trọng phóng vào trong sân, đặt bên cạnh chiếc xe màu trắng của ba tôi. Thực ra tôi có bằng lái xe, cũng từng lái thử từ hồi sinh viên, có điều ngày đó tôi không muốn làm Quân suy nghĩ nên chỉ đi xe máy. Sống ở Pháp hai năm, về lại Việt Nam tôi không đủ tự tin lái xe hơi nữa nên chiếc xe vẫn nằm yên trong sân từ lúc ba tôi lâm nạn. Lúc này, so sánh xe của ba với chiếc xe đắt giá của Phan Đăng Hải, tôi tự thấy bản thân mình và anh ta như vậy, bất giác không được vui vẻ.
Phan Đăng Hải một thân âu phục bước ra, ngó qua bộ dạng còn ngái ngủ của tôi anh ta khẽ nhướng mày. Ánh sáng hiện lên trong đôi mắt Hải, tôi hơi lúng túng, đôi môi khô khốc cất lời:
– Anh… đến sớm vậy? Đã ăn sáng chưa?
– Tôi sang đưa cô đi ăn sáng.
Hải thẳng thắn đáp, ánh mắt hướng về tôi thoáng nét cười. Anh ta lướt mắt nhìn khu vườn tiểu cảnh nhỏ ba tôi tô điểm trong sân, nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt. Cả cơ thể cao lớn toát lên vẻ thoải mái.
– Cô chuẩn bị đi. Sáng nay chúng ta sẽ đi đăng ký.
Rất có khí chất Phan Đăng Hải. Hợp đồng mới là thứ quyết định. Tôi cười hơi méo gật đầu.
– Anh vào nhà đi. Nhà không có ai ngoài ba tôi… đang ở trên tầng.
Phan Đăng Hải không thắc mắc, anh ta theo tôi vào trong phòng khách. Tôi rót một cốc nước ấm theo phép lịch sự mời Hải, lúc này pha trà không tiện.
– Anh chờ một chút, tôi xong ngay thôi.
Tôi nhanh chóng sửa soạn trong trạng thái hồi hộp đến run rẩy. Người đang chờ tôi đi đăng ký kết hôn dưới nhà là Phan Đăng Hải! Việc hệ trọng của đời người, đối diện với điều này tôi không thể không tim đập chân run, nhưng tôi đâu thể khác đành cho những giấy tờ cần thiết vào túi xách. Mặc lên người chiếc váy len, thắt khăn voan mỏng trên cổ hình nơ điệu đà, quàng thêm áo khoác dạ dài, tôi vuốt gel cho tóc vào nếp. Khuôn mặt bơ phờ được che phủ bởi lớp phấn sáng cùng màu son đỏ trưởng thành. Cảm thấy tự tin trước Hải tôi bước xuống.
Phan Đăng Hải không chờ đợi lâu hơn, vừa thấy tôi anh ta đứng dậy, cứ như còn chưa kịp nhìn tôi ăn mặc ra sao, lập tức kéo tay tôi đi. Bàn tay ấm áp xiết chặt lấy đôi tay mỏng lạnh, tôi theo Hải đi ăn sáng rồi làm một vài thủ tục giấy tờ cần thiết. Cả tôi và Hải đều chưa từng kết hôn, lại sống cùng thành phố nên mọi chuyện khá đơn giản.
– Anh… đã nói với gia đình anh về việc này chưa?
Ngồi chờ đến lượt trong ủy ban phường, tôi ấp úng quay sang Hải. Có lẽ chẳng có đôi vợ chồng nào như tôi và Hải, ngồi cạnh nhau nhưng chỉ như sếp ngồi cạnh nhân viên. Thực ra do tôi ngại nên đã giật tay Hải ra khi bước vào đây. Xung quanh tôi không thiếu những ánh mắt phụ nữ hướng về Hải, lộ liễu hiện ra vẻ ghen tỵ khiến tôi nửa tự hào nửa lại lo lắng…
Phan Đăng Hải quay sang, hơi cúi xuống đáp:
– Tôi đã đủ quyền công dân, tại sao lại phải nói?
Hải chưa nói với gia đình anh ta? Mặt mũi tôi bỗng đỏ lên vẻ lo lắng.
– Nhỡ… bị phản đối thì sao?
– Phản đối hay không, tôi không quan tâm.
Hức hức… nhưng tôi quan tâm! Tôi quyết định không tranh cãi với con người này nữa, ỉu xìu chờ đợi.
– Mời chị Lương Minh Nguyệt.
Tôi giật mình liền nhỏm dậy, lập tức kéo Hải bước theo. Vì là phường tôi nên họ gọi tên tôi. Anh cán bộ phụ trách xem hồ sơ một lượt, kết luận bằng một câu hỏi:
– Anh chị chắc chắn vào quyết định này chứ?
Cảm giác cứ như cha đạo hỏi hai con chiên trước giờ phút bước vào thòng lọng hôn nhân vậy. Tôi hít một hơi, chưa kịp trả lời đã có người trả lời:
– Tôi chắc chắn.
Tôi nhắm mắt lại, bàn tay ấm áp tìm đến tay tôi như tiếp cho tôi động lực.
– Vâng, tôi chắc chắn ạ.
– Vậy anh chị chờ năm ngày làm việc, theo giấy hẹn này cùng ra đây ký vào giấy chứng nhận kết hôn là hoàn thành.
Có tiếng thở rất nhẹ bên tai tôi. Tôi cảm ơn anh cán bộ, theo bàn tay Hải bước ra nơi để xe cách ủy ban một đoạn. Mọi chuyện diễn ra nhanh quá, tôi còn chưa tin vào hiện thực. Tôi luôn cho rằng việc kết hôn là chuyện của hai gia đình, là sự suy xét kỹ lưỡng trên mọi phương diện hết sức công phu phức tạp. Thế mà… tôi đã có chồng theo cách không thể nhẹ nhàng hơn. Cuộc sống này… nếu nhìn nhận đơn giản, có lẽ mọi chuyện đều thực sự đơn giản.
– Đám cưới… ông tôi sẽ quyết định ngày.
Tôi sững lại một chút quay sang khi Phan Đăng Hải đánh xe ra đường lớn. Anh ta vừa nhắc đến đám cưới. Tôi đã cho rằng… anh ta quên béng việc này đấy.
– À… vâng.
Tôi ấp úng, lòng lo lắng nghĩ đến việc đối diện với gia đình Hải. Anh ta mỉm cười, vẻ mặt giãn ra hoàn toàn thỏa mãn.
– Việc này cô không cần lo.
– Mà… nhà anh có những ai vậy? Haha… tôi chẳng biết gì hết.
Tôi gượng cười, thực sự ngại ngùng.
– Rồi cô sẽ biết thôi, không cần nghĩ ngợi.
– À… vâng.
– Tôi đưa cô đến Ngọc Minh, cuối giờ chiều sẽ quay lại đón. Chiều nay tôi có cuộc họp.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, công việc không có gì thay đổi, chỉ có điều khác duy nhất. Đó là, tôi và Phan Đăng Hải sắp chính thức là vợ chồng. Tôi gật đầu, tim vẫn còn đập thình thình không yên kể từ lúc quyết định theo Hải.
– Cái Yến… giờ cô ta chính thức là trợ lý cho anh rồi nhỉ?
– Không. Cô ta đã nghỉ việc.
Tôi cũng đồng ý với quyết định của Hải, bất giác thở một hơi nhẹ nhõm. Cô ta không xứng đáng với công việc này, không phải chỉ vì cô ta đẹp khiến tôi… không yên tâm. Trời đất, chưa gì tôi đã nghĩ đến việc giữ Hải rồi sao?
– Vậy… hiện tại anh chưa có trợ lý à?
– Ừm. Trợ lý cũ của tôi nhắn có thể quay lại công việc được, tạm thời tôi chờ cậu ta.
Khỏi phải nói tôi cảm thấy thoải mái thế nào, cái miệng cứ cong lên vô thức. Có tiếng cười nhẹ bên tai tôi:
– Cậu ta không biết nấu ăn. Tôi không biết điều này cho đến khi…
Phan Đăng Hải hơi ngưng lại.
– … ăn đồ cô nấu.
Thì ra… cũng có người biết nịnh. Tim tôi như có hơi ấm lan tỏa. Tôi làm bộ hỏi:
– Sao có người nói tôi không biết làm, phải học nhà hàng?
– Được rồi. Không bàn đến việc này nữa.
Tôi không chịu, bất giác tỏ vẻ giận dỗi:
– Nếu không bằng nhà hàng… thì anh ăn cơm nhà hàng luôn đi!
Có tiếng phì cười nhè nhẹ.
– Cô nỡ để chồng mình ăn cơm hàng à?
“Chồng mình”… nghe chưa quen tai khiến tôi đỏ mặt, vài giây sau trấn tĩnh bĩu nhẹ môi:
– Nếu chồng chê thì cứ ăn hàng.
– Không chê, có ai chê đâu?
– Lại còn không?
– Không bằng, thì bảo không bằng.
Á… rõ ràng là chê, còn cãi. Tôi hậm hực quay mặt ra cửa kính, không thèm tranh cãi nữa.
– Thì cùng đi ăn, đỡ phải nấu, không thích à?
À… thì… thích. Tôi gật gật. Có bàn tay kéo eo tôi lại, tôi vẫn làm bộ vùng vằng.
– Anh tập trung lái xe đi!
Phan Đăng Hải khẽ cười, anh ta không nói thêm câu gì nữa. Không khí trên xe rơi vào thinh lặng, tôi cũng đã quen với điều này. Đến Ngọc Minh, tôi mở cửa bước xuống. Chưa bước qua cổng bác Hùng đã ra đón, tươi cười hỏi:
– Anh chàng được quá cháu gái! Hơn đứt anh ngày xưa đấy nhỉ?
Bác Hùng không biết “anh chàng” kia là tổng giám đốc đại bàng Thắng Lợi. Nếu biết chỉ e bác không dám nói câu này. Chắc hẳn những hình ảnh chiều hôm trước Hải đến tìm tôi đã lọt vào camera. Bác ngầm định Hải là bạn trai mới của tôi, còn có ý so sánh với Quân. Tôi ngài ngại không đáp lại, chỉ hỏi bác mấy câu xã giao rồi vào trong tòa nhà văn phòng của công ty Ngọc Minh.
Bước lên phòng làm việc, tôi kiểm tra hộp thư. Email sáng nay phòng kế toán gửi đến thông báo ngân quỹ chỉ còn lại rất ít, khả năng phải ngừng lại mọi hoạt động mới chờ dòng sản phẩm trà dưỡng nhan Tây Thi đang lưu hành trên thị trường thu lợi chậm chạp. Nếu không có nguồn vốn rót thêm, tháng tới Ngọc Minh phải nợ lương công nhân. Nợ lương công nhân sao? Không… tôi thà hạ giá thành, đẩy nhanh hàng tồn còn hơn! Tôi thở dài một hơi ngao ngán. Phan Đăng Hải biết tôi đang cần tiền, anh ta đã dùng thứ này làm mồi nhử tôi. Lúc này… chẳng lẽ tôi lại mặt dày xin tiền anh ta, bắt anh ta thực hiện cam kết? Xin tiền chính là tự rẻ rúng bản thân, tôi sẽ chẳng có mặt mũi mà nhìn Hải, còn không xin thì có thể làm gì? Tiền bạc đầu tư đi kèm lợi nhuận. Xưa nay nguồn vốn của Ngọc Minh chỉ là của gia đình tôi, chưa từng cổ phần hóa. Nếu chúng tôi kêu gọi vốn từ Hải, việc cổ phần hóa khiến tôi lo ngại sẽ dâng Ngọc Minh cho Thắng Lợi. Trong chuyện này, thực lòng tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Đang bù đầu với báo cáo tài chính, bất chợt điện thoại tôi reo vang. Anh Dũng bên công an giúp tôi tìm mẹ đang gọi. Tôi sững sờ, lập tức gạt nút nghe:
– Anh Dũng, việc tôi nhờ các anh đến đâu rồi?
– Tôi báo cho cô một tin. Đêm qua công an tỉnh M truy bắt một ổ nhóm cờ bạc trá hình, đã tìm thấy mẹ cô.
Tìm thấy mẹ tôi! Tôi không biết mình vui hay đang đau đớn trước những gì vừa nghe. Mẹ tôi tham gia đánh bạc? Tôi điên mất thôi! Tôi nuốt khan cổ họng hỏi lại:
– Anh… có chắc không?
– Bà ta đang ở đồn công an sát biên giới của tỉnh M, cô muốn chắc chắn có thể đến gặp. Bà ta dùng tên giả. Ban đầu chúng tôi dựa vào hình ảnh để kết luận, sau đó bà ta đã khai ra.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, mặt mũi tím tái nuốt cơn giận vào lòng để đáp lời:
– Anh nhắn giúp tôi địa chỉ cụ thể, tôi sẽ đến. Cảm ơn các anh…
Tin nhắn đến, tôi thẫn thờ nhìn chăm chăm vào màn hình. Tôi vừa giận, vừa hận lại vừa xót xa. Mẹ tôi nghĩ cái gì mà lại làm vậy? Bà ấy có còn là người mẹ hiền dịu bao năm của tôi nữa không hay bị ma quỷ nhập vào thân xác từ lúc nào rồi?
Chiếc xe hơi đen bóng sang trọng phóng vào trong sân, đặt bên cạnh chiếc xe màu trắng của ba tôi. Thực ra tôi có bằng lái xe, cũng từng lái thử từ hồi sinh viên, có điều ngày đó tôi không muốn làm Quân suy nghĩ nên chỉ đi xe máy. Sống ở Pháp hai năm, về lại Việt Nam tôi không đủ tự tin lái xe hơi nữa nên chiếc xe vẫn nằm yên trong sân từ lúc ba tôi lâm nạn. Lúc này, so sánh xe của ba với chiếc xe đắt giá của Phan Đăng Hải, tôi tự thấy bản thân mình và anh ta như vậy, bất giác không được vui vẻ.
Phan Đăng Hải một thân âu phục bước ra, ngó qua bộ dạng còn ngái ngủ của tôi anh ta khẽ nhướng mày. Ánh sáng hiện lên trong đôi mắt Hải, tôi hơi lúng túng, đôi môi khô khốc cất lời:
– Anh… đến sớm vậy? Đã ăn sáng chưa?
– Tôi sang đưa cô đi ăn sáng.
Hải thẳng thắn đáp, ánh mắt hướng về tôi thoáng nét cười. Anh ta lướt mắt nhìn khu vườn tiểu cảnh nhỏ ba tôi tô điểm trong sân, nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt. Cả cơ thể cao lớn toát lên vẻ thoải mái.
– Cô chuẩn bị đi. Sáng nay chúng ta sẽ đi đăng ký.
Rất có khí chất Phan Đăng Hải. Hợp đồng mới là thứ quyết định. Tôi cười hơi méo gật đầu.
– Anh vào nhà đi. Nhà không có ai ngoài ba tôi… đang ở trên tầng.
Phan Đăng Hải không thắc mắc, anh ta theo tôi vào trong phòng khách. Tôi rót một cốc nước ấm theo phép lịch sự mời Hải, lúc này pha trà không tiện.
– Anh chờ một chút, tôi xong ngay thôi.
Tôi nhanh chóng sửa soạn trong trạng thái hồi hộp đến run rẩy. Người đang chờ tôi đi đăng ký kết hôn dưới nhà là Phan Đăng Hải! Việc hệ trọng của đời người, đối diện với điều này tôi không thể không tim đập chân run, nhưng tôi đâu thể khác đành cho những giấy tờ cần thiết vào túi xách. Mặc lên người chiếc váy len, thắt khăn voan mỏng trên cổ hình nơ điệu đà, quàng thêm áo khoác dạ dài, tôi vuốt gel cho tóc vào nếp. Khuôn mặt bơ phờ được che phủ bởi lớp phấn sáng cùng màu son đỏ trưởng thành. Cảm thấy tự tin trước Hải tôi bước xuống.
Phan Đăng Hải không chờ đợi lâu hơn, vừa thấy tôi anh ta đứng dậy, cứ như còn chưa kịp nhìn tôi ăn mặc ra sao, lập tức kéo tay tôi đi. Bàn tay ấm áp xiết chặt lấy đôi tay mỏng lạnh, tôi theo Hải đi ăn sáng rồi làm một vài thủ tục giấy tờ cần thiết. Cả tôi và Hải đều chưa từng kết hôn, lại sống cùng thành phố nên mọi chuyện khá đơn giản.
– Anh… đã nói với gia đình anh về việc này chưa?
Ngồi chờ đến lượt trong ủy ban phường, tôi ấp úng quay sang Hải. Có lẽ chẳng có đôi vợ chồng nào như tôi và Hải, ngồi cạnh nhau nhưng chỉ như sếp ngồi cạnh nhân viên. Thực ra do tôi ngại nên đã giật tay Hải ra khi bước vào đây. Xung quanh tôi không thiếu những ánh mắt phụ nữ hướng về Hải, lộ liễu hiện ra vẻ ghen tỵ khiến tôi nửa tự hào nửa lại lo lắng…
Phan Đăng Hải quay sang, hơi cúi xuống đáp:
– Tôi đã đủ quyền công dân, tại sao lại phải nói?
Hải chưa nói với gia đình anh ta? Mặt mũi tôi bỗng đỏ lên vẻ lo lắng.
– Nhỡ… bị phản đối thì sao?
– Phản đối hay không, tôi không quan tâm.
Hức hức… nhưng tôi quan tâm! Tôi quyết định không tranh cãi với con người này nữa, ỉu xìu chờ đợi.
– Mời chị Lương Minh Nguyệt.
Tôi giật mình liền nhỏm dậy, lập tức kéo Hải bước theo. Vì là phường tôi nên họ gọi tên tôi. Anh cán bộ phụ trách xem hồ sơ một lượt, kết luận bằng một câu hỏi:
– Anh chị chắc chắn vào quyết định này chứ?
Cảm giác cứ như cha đạo hỏi hai con chiên trước giờ phút bước vào thòng lọng hôn nhân vậy. Tôi hít một hơi, chưa kịp trả lời đã có người trả lời:
– Tôi chắc chắn.
Tôi nhắm mắt lại, bàn tay ấm áp tìm đến tay tôi như tiếp cho tôi động lực.
– Vâng, tôi chắc chắn ạ.
– Vậy anh chị chờ năm ngày làm việc, theo giấy hẹn này cùng ra đây ký vào giấy chứng nhận kết hôn là hoàn thành.
Có tiếng thở rất nhẹ bên tai tôi. Tôi cảm ơn anh cán bộ, theo bàn tay Hải bước ra nơi để xe cách ủy ban một đoạn. Mọi chuyện diễn ra nhanh quá, tôi còn chưa tin vào hiện thực. Tôi luôn cho rằng việc kết hôn là chuyện của hai gia đình, là sự suy xét kỹ lưỡng trên mọi phương diện hết sức công phu phức tạp. Thế mà… tôi đã có chồng theo cách không thể nhẹ nhàng hơn. Cuộc sống này… nếu nhìn nhận đơn giản, có lẽ mọi chuyện đều thực sự đơn giản.
– Đám cưới… ông tôi sẽ quyết định ngày.
Tôi sững lại một chút quay sang khi Phan Đăng Hải đánh xe ra đường lớn. Anh ta vừa nhắc đến đám cưới. Tôi đã cho rằng… anh ta quên béng việc này đấy.
– À… vâng.
Tôi ấp úng, lòng lo lắng nghĩ đến việc đối diện với gia đình Hải. Anh ta mỉm cười, vẻ mặt giãn ra hoàn toàn thỏa mãn.
– Việc này cô không cần lo.
– Mà… nhà anh có những ai vậy? Haha… tôi chẳng biết gì hết.
Tôi gượng cười, thực sự ngại ngùng.
– Rồi cô sẽ biết thôi, không cần nghĩ ngợi.
– À… vâng.
– Tôi đưa cô đến Ngọc Minh, cuối giờ chiều sẽ quay lại đón. Chiều nay tôi có cuộc họp.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, công việc không có gì thay đổi, chỉ có điều khác duy nhất. Đó là, tôi và Phan Đăng Hải sắp chính thức là vợ chồng. Tôi gật đầu, tim vẫn còn đập thình thình không yên kể từ lúc quyết định theo Hải.
– Cái Yến… giờ cô ta chính thức là trợ lý cho anh rồi nhỉ?
– Không. Cô ta đã nghỉ việc.
Tôi cũng đồng ý với quyết định của Hải, bất giác thở một hơi nhẹ nhõm. Cô ta không xứng đáng với công việc này, không phải chỉ vì cô ta đẹp khiến tôi… không yên tâm. Trời đất, chưa gì tôi đã nghĩ đến việc giữ Hải rồi sao?
– Vậy… hiện tại anh chưa có trợ lý à?
– Ừm. Trợ lý cũ của tôi nhắn có thể quay lại công việc được, tạm thời tôi chờ cậu ta.
Khỏi phải nói tôi cảm thấy thoải mái thế nào, cái miệng cứ cong lên vô thức. Có tiếng cười nhẹ bên tai tôi:
– Cậu ta không biết nấu ăn. Tôi không biết điều này cho đến khi…
Phan Đăng Hải hơi ngưng lại.
– … ăn đồ cô nấu.
Thì ra… cũng có người biết nịnh. Tim tôi như có hơi ấm lan tỏa. Tôi làm bộ hỏi:
– Sao có người nói tôi không biết làm, phải học nhà hàng?
– Được rồi. Không bàn đến việc này nữa.
Tôi không chịu, bất giác tỏ vẻ giận dỗi:
– Nếu không bằng nhà hàng… thì anh ăn cơm nhà hàng luôn đi!
Có tiếng phì cười nhè nhẹ.
– Cô nỡ để chồng mình ăn cơm hàng à?
“Chồng mình”… nghe chưa quen tai khiến tôi đỏ mặt, vài giây sau trấn tĩnh bĩu nhẹ môi:
– Nếu chồng chê thì cứ ăn hàng.
– Không chê, có ai chê đâu?
– Lại còn không?
– Không bằng, thì bảo không bằng.
Á… rõ ràng là chê, còn cãi. Tôi hậm hực quay mặt ra cửa kính, không thèm tranh cãi nữa.
– Thì cùng đi ăn, đỡ phải nấu, không thích à?
À… thì… thích. Tôi gật gật. Có bàn tay kéo eo tôi lại, tôi vẫn làm bộ vùng vằng.
– Anh tập trung lái xe đi!
Phan Đăng Hải khẽ cười, anh ta không nói thêm câu gì nữa. Không khí trên xe rơi vào thinh lặng, tôi cũng đã quen với điều này. Đến Ngọc Minh, tôi mở cửa bước xuống. Chưa bước qua cổng bác Hùng đã ra đón, tươi cười hỏi:
– Anh chàng được quá cháu gái! Hơn đứt anh ngày xưa đấy nhỉ?
Bác Hùng không biết “anh chàng” kia là tổng giám đốc đại bàng Thắng Lợi. Nếu biết chỉ e bác không dám nói câu này. Chắc hẳn những hình ảnh chiều hôm trước Hải đến tìm tôi đã lọt vào camera. Bác ngầm định Hải là bạn trai mới của tôi, còn có ý so sánh với Quân. Tôi ngài ngại không đáp lại, chỉ hỏi bác mấy câu xã giao rồi vào trong tòa nhà văn phòng của công ty Ngọc Minh.
Bước lên phòng làm việc, tôi kiểm tra hộp thư. Email sáng nay phòng kế toán gửi đến thông báo ngân quỹ chỉ còn lại rất ít, khả năng phải ngừng lại mọi hoạt động mới chờ dòng sản phẩm trà dưỡng nhan Tây Thi đang lưu hành trên thị trường thu lợi chậm chạp. Nếu không có nguồn vốn rót thêm, tháng tới Ngọc Minh phải nợ lương công nhân. Nợ lương công nhân sao? Không… tôi thà hạ giá thành, đẩy nhanh hàng tồn còn hơn! Tôi thở dài một hơi ngao ngán. Phan Đăng Hải biết tôi đang cần tiền, anh ta đã dùng thứ này làm mồi nhử tôi. Lúc này… chẳng lẽ tôi lại mặt dày xin tiền anh ta, bắt anh ta thực hiện cam kết? Xin tiền chính là tự rẻ rúng bản thân, tôi sẽ chẳng có mặt mũi mà nhìn Hải, còn không xin thì có thể làm gì? Tiền bạc đầu tư đi kèm lợi nhuận. Xưa nay nguồn vốn của Ngọc Minh chỉ là của gia đình tôi, chưa từng cổ phần hóa. Nếu chúng tôi kêu gọi vốn từ Hải, việc cổ phần hóa khiến tôi lo ngại sẽ dâng Ngọc Minh cho Thắng Lợi. Trong chuyện này, thực lòng tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Đang bù đầu với báo cáo tài chính, bất chợt điện thoại tôi reo vang. Anh Dũng bên công an giúp tôi tìm mẹ đang gọi. Tôi sững sờ, lập tức gạt nút nghe:
– Anh Dũng, việc tôi nhờ các anh đến đâu rồi?
– Tôi báo cho cô một tin. Đêm qua công an tỉnh M truy bắt một ổ nhóm cờ bạc trá hình, đã tìm thấy mẹ cô.
Tìm thấy mẹ tôi! Tôi không biết mình vui hay đang đau đớn trước những gì vừa nghe. Mẹ tôi tham gia đánh bạc? Tôi điên mất thôi! Tôi nuốt khan cổ họng hỏi lại:
– Anh… có chắc không?
– Bà ta đang ở đồn công an sát biên giới của tỉnh M, cô muốn chắc chắn có thể đến gặp. Bà ta dùng tên giả. Ban đầu chúng tôi dựa vào hình ảnh để kết luận, sau đó bà ta đã khai ra.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, mặt mũi tím tái nuốt cơn giận vào lòng để đáp lời:
– Anh nhắn giúp tôi địa chỉ cụ thể, tôi sẽ đến. Cảm ơn các anh…
Tin nhắn đến, tôi thẫn thờ nhìn chăm chăm vào màn hình. Tôi vừa giận, vừa hận lại vừa xót xa. Mẹ tôi nghĩ cái gì mà lại làm vậy? Bà ấy có còn là người mẹ hiền dịu bao năm của tôi nữa không hay bị ma quỷ nhập vào thân xác từ lúc nào rồi?