Chương 11
– Tôi không quan tâm cô là gay hay les hay là cái quái gì, đã làm trợ lý cho tôi thì ăn mặc cho đàng hoàng vào!
Tôi sốc, trợn tròn mắt nhìn Phan Đăng Hải. Mẹ kiếp, tôi ăn mặc thế này không phải vì hắn thích hay sao? Nghĩ là vậy nhưng tôi chỉ dám gật đầu nhìn theo dáng lưng cao lớn của hắn. Tốt thôi, tôi cũng thích điệu đà nữ tính lắm chứ, mặc mấy thứ nửa đực nửa cái này tôi thấy chẳng ra làm sao. Dường như hắn chẳng nhận ra tôi là ai hay có quan tâm gì đến thân thế của tôi, thế nên tôi cũng thoải mái hơn. Cái kính không số cũng làm tôi khó chịu, đến chiều là tôi vứt toạch nó ra bàn. Còn mái tóc ngắn này, cứ kệ một thời gian rồi nó cũng dài ra. Tôi đã phán đoán sai về Hải hay vì hắn vốn dĩ chẳng quan tâm đến nữ giới, thế nên hắn muốn có một nữ trợ lý bình thường để phục vụ công việc. Thôi, mặc kệ hắn, tôi không quan tâm. Báo cáo này cần rất nhiều tài liệu, tôi đã tra cứu cả ngày cũng chưa đủ, ngày mai sẽ tiếp tục.
Gấp lại laptop, con Yến cũng kết thúc một ngày làm việc mà tôi chẳng biết nó làm cái trò gì, thỉnh thoảng nó lại cười hi hí trước màn hình. Tôi thở dài nhìn nó, chẳng thèm chấp. Đúng lúc chuẩn bị rời đi, mắt con Yến bỗng sáng lên nhìn về phía cửa phòng làm việc của Hải. Hải mặc lại áo vest bước ra, một thân âu phục đen vừa vặn tôn lên vóc dáng cao lớn thanh nhã. Tôi không nên bị ngoại hình của hắn làm lung lạc. Một kẻ bẩn tính chắc chắn có thể có bất kỳ dáng vẻ nào!
– Tổng giám đốc, anh rời công ty rồi à, đúng lúc quá, em cũng xong việc ngày hôm nay rồi!
– Cô làm được những gì, lập báo cáo gửi cho tôi!
Hải lừ mắt với Yến. Yến đang hí hửng bất chợt mặt mũi đỏ lên lo lắng cười cười hỏi:
– Ui… phải báo cáo hàng ngày ấy hả anh?
– Không phải cô nói xong việc ngày hôm nay sao, tôi không biết cô làm được gì?
– Hihi… ý em là việc còn dở dang lắm anh ạ… cuối tuần này xong báo cáo em nộp cho anh nhé! Mà anh hỏi cái Ngọc xem, em chẳng biết nó làm được cái gì mà cứ nhắn tin choanh choách ý anh ạ.
Ôi trời đất, kẻ điêu toa đâm chọc là con này chứ tìm ở đâu xa? Tôi tức đỏ cả mặt cãi lại:
– Kẻ nhắn tin là cô ta không phải tôi.
Hải không quan tâm lời con Yến cũng như tôi nói, anh ta bước rất nhanh ra thang máy. Con Yến lườm tôi một cái rồi chạy nhanh theo bước chân dài của Hải. Tôi thở hắt một hơi, thu dọn đồ vào túi rồi tắt điện bước khỏi nơi làm việc đầu tiên trong đời ngoài Ngọc Minh. Lâu nay tôi quá may mắn khi chưa từng phải đi làm thuê cho ai, có đi làm mới biết phải chịu ấm ức đến thế nào, nhưng có lẽ những gì tôi chịu đựng vẫn còn là quá nhẹ nhàng trong thế giới khắc nghiệt này.
Ngày hôm sau, tôi đem đồ nấu bữa trưa đến công ty, hơi ngại nên tôi cho tất cả vào một túi nhựa tối màu lớn khá là nặng. Tôi không mặc đồ kiểu tomboy nữa mà mặc một bộ vest xanh biển lịch lãm phong cách nữ thư ký, tuy mái tóc ngắn khiến tổng thể không được dịu dàng nhưng cũng toát lên vẻ chỉn chu.
– Ngọc à… Em mang gì mà nặng thế này?
– Ơ… anh Vinh à?
Tôi ngạc nhiên khi Vinh cũng chờ thang máy cùng tôi. Anh ta độ hơn ba mươi, nhìn anh ta toát lên vẻ trí thức trắng trẻo thư sinh. Nói xong Vinh đỡ lấy túi đồ nặng từ tôi tỏ ý xách hộ, tôi đỏ mặt giật lại.
– Thôi… anh cứ để em.
– Đồ ăn à Ngọc?
Vinh cảm nhận được thứ bên trong thì phải, tôi ngài ngại gật đầu. Chẳng giấu gì Vinh nên tôi nói:
– Tổng giám đốc đề nghị em nấu cơm trưa cho anh ấy. Anh ấy bảo không ăn được bên ngoài.
– Ừ, anh Hải khá là kỹ tính. Lúc trước Giang cũng phục vụ suốt anh hiểu.
– Giang là trợ lý trước của anh ấy hả anh?
– Ừ em, mẹ cậu ấy bệnh nặng nên cậu ấy phải về quê chăm sóc, chắc lâu lắm mới lên thành phố được.
Thì ra là vậy, tôi hiểu chuyện thì khẽ gật đầu. Có lẽ phải xa cậu Giang đó khiến Hải khó ở đây mà. Thang máy dừng ở tầng 18 là nơi Vinh làm việc, anh ta chưa bước ra mà vẫn ở lại trong thang khiến tôi thắc mắc:
– Anh có việc lên trên à?
– Ừ, anh muốn gặp tổng giám đốc một chút.
– Mới có bảy rưỡi mà…
Tôi ngạc nhiên hỏi, Vinh gật đầu:
– Tổng giám đốc thường đến đây rất sớm. Có hôm bảy giờ đã có mặt rồi.
Ôi trời đất, con người cuồng công việc hay bị mất ngủ kinh niên không biết nữa? Tôi cười cười gật đầu:
– Đến muộn hơn sếp thế này ngại quá anh ạ.
– Không sao đâu, em cứ đúng giờ mà làm thôi.
– Vâng, à anh cho em hỏi với. Em có quen một chị bạn làm ở đây mà không biết giờ chị ấy còn làm nữa không, em mất liên lạc với chị ấy lâu rồi, cũng muốn hỏi thăm xem dạo này chị ấy sống thế nào?
Tôi biết không nên vồ vập hỏi ngay sẽ dễ gây nghi ngờ. Tôi hoàn toàn không biết kẻ nào chủ mưu ở Thắng Lợi bày ra hãm hại chúng tôi, tốt hơn hết tôi nên đi đường vòng. Vẫn biết phải tìm cách hỏi được phòng nhân sự, may thế nào lão Vinh này lại là trưởng phòng.
– Thế à, anh cũng mới nhận chức từ lúc anh Hải lên thôi nên cũng không nắm được nhiều thông tin nhân sự của Thắng Lợi lúc trước.
Tôi suýt thì chửi thề một tiếng. Bộ máy Thắng Lợi hiện tại đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ phe cánh của Hải thắng thế nên đâu đâu cũng là người của hắn.
Thang máy dừng ở tầng 24, tôi định xách túi đồ ăn vào bếp, không ngờ Vinh dứt khoát xách giúp. Có người ga lăng giúp đỡ tôi nên nhận thì hơn, bước theo Vinh tôi mỉm cười nói với anh ta:
– Cảm ơn anh. Em mua khá nhiều đồ ăn, nếu anh phải ăn ngoài thì trưa nay anh lên đây anh em mình cùng ăn!
Gương mặt rạng ngời, Vinh quay lại tôi đáp:
– Thế thì hay quá, vậy anh đăng ký một suất nhé!
– Vâng… Ăn cùng sếp em cũng hơi ngại, trưa nay em định soạn đồ vào mâm mang vào phòng cho sếp, còn anh em mình ăn với nhau trong bếp anh nhé!
– OK, anh thế nào cũng được.
Buổi sáng bình yên trôi qua, tôi vẫn miệt mài tìm minh chứng và số liệu phù hợp đưa vào báo cáo. Những gì Hải cần cũng chỉ là một báo cáo sơ bộ về tình hình thị trường hiện tại, bởi thời gian chỉ một tuần, lại không có khảo sát thực tế mà chỉ dựa vào internet thì chắc chắn thông tin cung cấp không thể chi tiết được. Biết là vậy nhưng tôi vẫn muốn báo cáo sát thực nhất có thể, ít nhất tôi cũng không muốn bị loại khỏi vị trí này khi tôi chưa xong việc mình cần ở đây. Tôi phải xuống phân xưởng sản xuất, có điều cứ vậy đột nhập là quá mạo hiểm, tôi cần có một lý do phù hợp, ít nhất hiện tại thì chưa thể. Còn việc tìm kiếm Hà nữa…
Tôi gõ cửa phòng làm việc của Hải, sau khi nghe anh ta nói tôi đẩy cửa bước vào. Thấy tôi, Hải ngẩng lên trong một giây, sau đó lại cúi mặt vào laptop.
– Có chuyện gì?
– Tổng giám đốc, tôi muốn tìm hiểu nhu cầu và sở thích uống bia của chị em trong thành phố mình để đưa vào báo cáo… vậy chúng ta có thể làm một cuộc khảo sát ngay từ các chị em trong Thắng Lợi được không?
– Không cần.
Hải lạnh lùng từ chối, thẳng thừng gạt bỏ ý định tìm người trong Thắng Lợi của tôi. Tôi cố gắng thuyết phục anh ta:
– Khảo sát đơn giản thôi sếp. Không mất bao nhiêu thời gian đâu ạ.
– Tôi nói không cần. Cô nghĩ tôi thực sự cần báo cáo của các cô sao?
Chứ không anh ta bắt tôi với con Yến làm để làm gì chứ? Tôi bực bội nghĩ trong đầu. Tôi hiểu anh ta chỉ muốn thử thách chúng tôi mà thôi. Ỉu xìu quay đi, tôi mặc kệ màn hình chơi bời của con Yến, trở về chỗ của mình.
Mười một giờ tôi tạm dừng công việc ở laptop, bước ra bếp nấu ăn. Con Yến nghe mùi thơm liền xuất hiện, mỉa mai:
– Cô làm cái trò gì ở đây thế?
– Tôi nấu cơm, cô không nhìn thấy sao?
Yến cười đểu:
– Hay đấy, công ty chứ có phải nhà cô đâu mà nấu với nướng. Dẹp hết đi không tổng giám đốc lại cho một trận đấy!
Tôi mặc kệ Yến, lẽ ra công việc này cô ta nên làm hoặc ít ra cũng góp tay cùng tôi nhưng tôi không muốn dính líu gì đến cô ta. Nhìn cái mặt cô ta thôi là tôi đã chẳng muốn ăn uống gì rồi.
– Cô không nghe tôi nói gì à? Được, tôi vào báo cáo sếp cho cô biết!
Yến bực bội bỏ đi, sau đó tôi thấy cô ta quay trở lại, thái độ giả lả phát buồn nôn:
– Ngọc à, sếp nói là việc này để tôi làm, cô cứ nghỉ ngơi đi, trưa nay cô ra ngoài ăn nhé!
– Bữa trưa này tôi mua đấy, cô giỏi thì trả tiền đi, tôi ra ngoài ăn.
– Ơ… sếp trả chứ sao tôi phải trả?
– Cô đòi sếp đi, đòi được đưa tiền đây thì tôi ra ăn ngoài.
Yến nghĩ thế nào, nó cười cười giật lấy cái đũa xào trên tay tôi nói:
– Thế này đi, trưa nay tôi làm cùng, ăn cùng, hết bao nhiêu tôi góp cùng, thế được chứ?
Nghe nó nói vậy cũng là biết điều, tôi không làm nữa, để kệ nó xử lý nốt phần đồ ăn còn lại, dù mắt tôi vẫn chú ý vào nó sợ nó làm hỏng đồ. Có vẻ nó cũng là một kẻ khéo léo, nó làm xong bày biện thức ăn vào khay, đặt hai cái bát hai đôi đũa vào đó rồi bưng đi. Đồ ăn khá nhiều nên tôi bày phần còn lại vào mâm, chờ Vinh lên ăn cùng. Tôi xuống phòng 1806 tìm Vinh. Gõ cửa gọi một tiếng, Vinh đã nhận ra tôi thì phải, anh ta cười nói:
– Đến giờ ăn trưa rồi à Ngọc, cảm ơn em nhé!
Khi tôi và Vinh quay trở lại, không ngờ lại gặp tổng giám đốc bước từ trong phòng làm việc ra ngoài đúng lúc. Tôi ngài ngại hỏi anh ta:
– Tổng giám đốc, anh ăn có ngon miệng không?
– Tôi chưa ăn.
– Thế sếp Hải ăn cùng hai chúng tôi cho vui. – Vinh vui vẻ mời Hải.
– OK.
Tôi chẳng hiểu ra làm sao, mâm cơm lại thành ba người cùng ăn, còn khay cơm kia, dễ chừng một mình con Yến xơi tất. Trong bữa cơm, Hải im lặng, Vinh thì tươi cười nói chuyện với tôi.
– Chắc Ngọc không biết, Thắng Lợi mình trước giờ không phân biệt khách sáo quan dân đâu. Ngày trước anh với anh Hải vẫn ăn trưa với nhau suốt. Ăn cùng cậu Giang với cả mấy người phòng kế toán nữa, vui phải biết.
Tôi đến đây với tâm lý thù địch, những gì bày ra trước mắt không phải là những gì đen tối ẩn sau, tôi không nên cho rằng bọn họ tốt đẹp. Họ có thể tốt với nhau, nhưng với đối thủ thì không.
Tôi sốc, trợn tròn mắt nhìn Phan Đăng Hải. Mẹ kiếp, tôi ăn mặc thế này không phải vì hắn thích hay sao? Nghĩ là vậy nhưng tôi chỉ dám gật đầu nhìn theo dáng lưng cao lớn của hắn. Tốt thôi, tôi cũng thích điệu đà nữ tính lắm chứ, mặc mấy thứ nửa đực nửa cái này tôi thấy chẳng ra làm sao. Dường như hắn chẳng nhận ra tôi là ai hay có quan tâm gì đến thân thế của tôi, thế nên tôi cũng thoải mái hơn. Cái kính không số cũng làm tôi khó chịu, đến chiều là tôi vứt toạch nó ra bàn. Còn mái tóc ngắn này, cứ kệ một thời gian rồi nó cũng dài ra. Tôi đã phán đoán sai về Hải hay vì hắn vốn dĩ chẳng quan tâm đến nữ giới, thế nên hắn muốn có một nữ trợ lý bình thường để phục vụ công việc. Thôi, mặc kệ hắn, tôi không quan tâm. Báo cáo này cần rất nhiều tài liệu, tôi đã tra cứu cả ngày cũng chưa đủ, ngày mai sẽ tiếp tục.
Gấp lại laptop, con Yến cũng kết thúc một ngày làm việc mà tôi chẳng biết nó làm cái trò gì, thỉnh thoảng nó lại cười hi hí trước màn hình. Tôi thở dài nhìn nó, chẳng thèm chấp. Đúng lúc chuẩn bị rời đi, mắt con Yến bỗng sáng lên nhìn về phía cửa phòng làm việc của Hải. Hải mặc lại áo vest bước ra, một thân âu phục đen vừa vặn tôn lên vóc dáng cao lớn thanh nhã. Tôi không nên bị ngoại hình của hắn làm lung lạc. Một kẻ bẩn tính chắc chắn có thể có bất kỳ dáng vẻ nào!
– Tổng giám đốc, anh rời công ty rồi à, đúng lúc quá, em cũng xong việc ngày hôm nay rồi!
– Cô làm được những gì, lập báo cáo gửi cho tôi!
Hải lừ mắt với Yến. Yến đang hí hửng bất chợt mặt mũi đỏ lên lo lắng cười cười hỏi:
– Ui… phải báo cáo hàng ngày ấy hả anh?
– Không phải cô nói xong việc ngày hôm nay sao, tôi không biết cô làm được gì?
– Hihi… ý em là việc còn dở dang lắm anh ạ… cuối tuần này xong báo cáo em nộp cho anh nhé! Mà anh hỏi cái Ngọc xem, em chẳng biết nó làm được cái gì mà cứ nhắn tin choanh choách ý anh ạ.
Ôi trời đất, kẻ điêu toa đâm chọc là con này chứ tìm ở đâu xa? Tôi tức đỏ cả mặt cãi lại:
– Kẻ nhắn tin là cô ta không phải tôi.
Hải không quan tâm lời con Yến cũng như tôi nói, anh ta bước rất nhanh ra thang máy. Con Yến lườm tôi một cái rồi chạy nhanh theo bước chân dài của Hải. Tôi thở hắt một hơi, thu dọn đồ vào túi rồi tắt điện bước khỏi nơi làm việc đầu tiên trong đời ngoài Ngọc Minh. Lâu nay tôi quá may mắn khi chưa từng phải đi làm thuê cho ai, có đi làm mới biết phải chịu ấm ức đến thế nào, nhưng có lẽ những gì tôi chịu đựng vẫn còn là quá nhẹ nhàng trong thế giới khắc nghiệt này.
Ngày hôm sau, tôi đem đồ nấu bữa trưa đến công ty, hơi ngại nên tôi cho tất cả vào một túi nhựa tối màu lớn khá là nặng. Tôi không mặc đồ kiểu tomboy nữa mà mặc một bộ vest xanh biển lịch lãm phong cách nữ thư ký, tuy mái tóc ngắn khiến tổng thể không được dịu dàng nhưng cũng toát lên vẻ chỉn chu.
– Ngọc à… Em mang gì mà nặng thế này?
– Ơ… anh Vinh à?
Tôi ngạc nhiên khi Vinh cũng chờ thang máy cùng tôi. Anh ta độ hơn ba mươi, nhìn anh ta toát lên vẻ trí thức trắng trẻo thư sinh. Nói xong Vinh đỡ lấy túi đồ nặng từ tôi tỏ ý xách hộ, tôi đỏ mặt giật lại.
– Thôi… anh cứ để em.
– Đồ ăn à Ngọc?
Vinh cảm nhận được thứ bên trong thì phải, tôi ngài ngại gật đầu. Chẳng giấu gì Vinh nên tôi nói:
– Tổng giám đốc đề nghị em nấu cơm trưa cho anh ấy. Anh ấy bảo không ăn được bên ngoài.
– Ừ, anh Hải khá là kỹ tính. Lúc trước Giang cũng phục vụ suốt anh hiểu.
– Giang là trợ lý trước của anh ấy hả anh?
– Ừ em, mẹ cậu ấy bệnh nặng nên cậu ấy phải về quê chăm sóc, chắc lâu lắm mới lên thành phố được.
Thì ra là vậy, tôi hiểu chuyện thì khẽ gật đầu. Có lẽ phải xa cậu Giang đó khiến Hải khó ở đây mà. Thang máy dừng ở tầng 18 là nơi Vinh làm việc, anh ta chưa bước ra mà vẫn ở lại trong thang khiến tôi thắc mắc:
– Anh có việc lên trên à?
– Ừ, anh muốn gặp tổng giám đốc một chút.
– Mới có bảy rưỡi mà…
Tôi ngạc nhiên hỏi, Vinh gật đầu:
– Tổng giám đốc thường đến đây rất sớm. Có hôm bảy giờ đã có mặt rồi.
Ôi trời đất, con người cuồng công việc hay bị mất ngủ kinh niên không biết nữa? Tôi cười cười gật đầu:
– Đến muộn hơn sếp thế này ngại quá anh ạ.
– Không sao đâu, em cứ đúng giờ mà làm thôi.
– Vâng, à anh cho em hỏi với. Em có quen một chị bạn làm ở đây mà không biết giờ chị ấy còn làm nữa không, em mất liên lạc với chị ấy lâu rồi, cũng muốn hỏi thăm xem dạo này chị ấy sống thế nào?
Tôi biết không nên vồ vập hỏi ngay sẽ dễ gây nghi ngờ. Tôi hoàn toàn không biết kẻ nào chủ mưu ở Thắng Lợi bày ra hãm hại chúng tôi, tốt hơn hết tôi nên đi đường vòng. Vẫn biết phải tìm cách hỏi được phòng nhân sự, may thế nào lão Vinh này lại là trưởng phòng.
– Thế à, anh cũng mới nhận chức từ lúc anh Hải lên thôi nên cũng không nắm được nhiều thông tin nhân sự của Thắng Lợi lúc trước.
Tôi suýt thì chửi thề một tiếng. Bộ máy Thắng Lợi hiện tại đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ phe cánh của Hải thắng thế nên đâu đâu cũng là người của hắn.
Thang máy dừng ở tầng 24, tôi định xách túi đồ ăn vào bếp, không ngờ Vinh dứt khoát xách giúp. Có người ga lăng giúp đỡ tôi nên nhận thì hơn, bước theo Vinh tôi mỉm cười nói với anh ta:
– Cảm ơn anh. Em mua khá nhiều đồ ăn, nếu anh phải ăn ngoài thì trưa nay anh lên đây anh em mình cùng ăn!
Gương mặt rạng ngời, Vinh quay lại tôi đáp:
– Thế thì hay quá, vậy anh đăng ký một suất nhé!
– Vâng… Ăn cùng sếp em cũng hơi ngại, trưa nay em định soạn đồ vào mâm mang vào phòng cho sếp, còn anh em mình ăn với nhau trong bếp anh nhé!
– OK, anh thế nào cũng được.
Buổi sáng bình yên trôi qua, tôi vẫn miệt mài tìm minh chứng và số liệu phù hợp đưa vào báo cáo. Những gì Hải cần cũng chỉ là một báo cáo sơ bộ về tình hình thị trường hiện tại, bởi thời gian chỉ một tuần, lại không có khảo sát thực tế mà chỉ dựa vào internet thì chắc chắn thông tin cung cấp không thể chi tiết được. Biết là vậy nhưng tôi vẫn muốn báo cáo sát thực nhất có thể, ít nhất tôi cũng không muốn bị loại khỏi vị trí này khi tôi chưa xong việc mình cần ở đây. Tôi phải xuống phân xưởng sản xuất, có điều cứ vậy đột nhập là quá mạo hiểm, tôi cần có một lý do phù hợp, ít nhất hiện tại thì chưa thể. Còn việc tìm kiếm Hà nữa…
Tôi gõ cửa phòng làm việc của Hải, sau khi nghe anh ta nói tôi đẩy cửa bước vào. Thấy tôi, Hải ngẩng lên trong một giây, sau đó lại cúi mặt vào laptop.
– Có chuyện gì?
– Tổng giám đốc, tôi muốn tìm hiểu nhu cầu và sở thích uống bia của chị em trong thành phố mình để đưa vào báo cáo… vậy chúng ta có thể làm một cuộc khảo sát ngay từ các chị em trong Thắng Lợi được không?
– Không cần.
Hải lạnh lùng từ chối, thẳng thừng gạt bỏ ý định tìm người trong Thắng Lợi của tôi. Tôi cố gắng thuyết phục anh ta:
– Khảo sát đơn giản thôi sếp. Không mất bao nhiêu thời gian đâu ạ.
– Tôi nói không cần. Cô nghĩ tôi thực sự cần báo cáo của các cô sao?
Chứ không anh ta bắt tôi với con Yến làm để làm gì chứ? Tôi bực bội nghĩ trong đầu. Tôi hiểu anh ta chỉ muốn thử thách chúng tôi mà thôi. Ỉu xìu quay đi, tôi mặc kệ màn hình chơi bời của con Yến, trở về chỗ của mình.
Mười một giờ tôi tạm dừng công việc ở laptop, bước ra bếp nấu ăn. Con Yến nghe mùi thơm liền xuất hiện, mỉa mai:
– Cô làm cái trò gì ở đây thế?
– Tôi nấu cơm, cô không nhìn thấy sao?
Yến cười đểu:
– Hay đấy, công ty chứ có phải nhà cô đâu mà nấu với nướng. Dẹp hết đi không tổng giám đốc lại cho một trận đấy!
Tôi mặc kệ Yến, lẽ ra công việc này cô ta nên làm hoặc ít ra cũng góp tay cùng tôi nhưng tôi không muốn dính líu gì đến cô ta. Nhìn cái mặt cô ta thôi là tôi đã chẳng muốn ăn uống gì rồi.
– Cô không nghe tôi nói gì à? Được, tôi vào báo cáo sếp cho cô biết!
Yến bực bội bỏ đi, sau đó tôi thấy cô ta quay trở lại, thái độ giả lả phát buồn nôn:
– Ngọc à, sếp nói là việc này để tôi làm, cô cứ nghỉ ngơi đi, trưa nay cô ra ngoài ăn nhé!
– Bữa trưa này tôi mua đấy, cô giỏi thì trả tiền đi, tôi ra ngoài ăn.
– Ơ… sếp trả chứ sao tôi phải trả?
– Cô đòi sếp đi, đòi được đưa tiền đây thì tôi ra ăn ngoài.
Yến nghĩ thế nào, nó cười cười giật lấy cái đũa xào trên tay tôi nói:
– Thế này đi, trưa nay tôi làm cùng, ăn cùng, hết bao nhiêu tôi góp cùng, thế được chứ?
Nghe nó nói vậy cũng là biết điều, tôi không làm nữa, để kệ nó xử lý nốt phần đồ ăn còn lại, dù mắt tôi vẫn chú ý vào nó sợ nó làm hỏng đồ. Có vẻ nó cũng là một kẻ khéo léo, nó làm xong bày biện thức ăn vào khay, đặt hai cái bát hai đôi đũa vào đó rồi bưng đi. Đồ ăn khá nhiều nên tôi bày phần còn lại vào mâm, chờ Vinh lên ăn cùng. Tôi xuống phòng 1806 tìm Vinh. Gõ cửa gọi một tiếng, Vinh đã nhận ra tôi thì phải, anh ta cười nói:
– Đến giờ ăn trưa rồi à Ngọc, cảm ơn em nhé!
Khi tôi và Vinh quay trở lại, không ngờ lại gặp tổng giám đốc bước từ trong phòng làm việc ra ngoài đúng lúc. Tôi ngài ngại hỏi anh ta:
– Tổng giám đốc, anh ăn có ngon miệng không?
– Tôi chưa ăn.
– Thế sếp Hải ăn cùng hai chúng tôi cho vui. – Vinh vui vẻ mời Hải.
– OK.
Tôi chẳng hiểu ra làm sao, mâm cơm lại thành ba người cùng ăn, còn khay cơm kia, dễ chừng một mình con Yến xơi tất. Trong bữa cơm, Hải im lặng, Vinh thì tươi cười nói chuyện với tôi.
– Chắc Ngọc không biết, Thắng Lợi mình trước giờ không phân biệt khách sáo quan dân đâu. Ngày trước anh với anh Hải vẫn ăn trưa với nhau suốt. Ăn cùng cậu Giang với cả mấy người phòng kế toán nữa, vui phải biết.
Tôi đến đây với tâm lý thù địch, những gì bày ra trước mắt không phải là những gì đen tối ẩn sau, tôi không nên cho rằng bọn họ tốt đẹp. Họ có thể tốt với nhau, nhưng với đối thủ thì không.