Chương 10
Sau vài phút chuẩn bị, Vũ Hoàng Yến giơ tay xin trả lời. Cô ta nhoẻn miệng cười, dùng chất giọng ngọt ngào giả lả cất tiếng:
– Thưa các anh, em luôn có mong muốn được làm trợ lý cho những vị lãnh đạo tài năng, trước hết vì bản thân em rất ngưỡng mộ những người như vậy. Do tuổi còn ít nên em đặt học hỏi lên đầu và mong bản thân có thể góp chút khả năng nhỏ bé của mình trợ giúp các anh ạ. Về mong muốn gắn bó thì em mong có thể gắn bó lâu dài với tổng công ty, mức lương em đề nghị như nơi trước em làm, em đã ghi trong hồ sơ rồi đấy ạ. Nếu được thì em muốn làm trợ lý cho tổng giám đốc Phan Đăng Hải ạ.
Cô ta biết Phan Đăng Hải, liệu đó có phải là nguyên nhân cô ta quyết định đầu quân cho Thắng Lợi?
– Tại sao cô lại nghỉ việc ở công ty cũ?
– À… thì thời cuộc thôi mà các anh. Cuộc đời đâu thể theo ý chúng ta phải không ạ?
Hai người đàn ông kia nhìn nhau cười đầy ẩn ý. Đến hai cô gái tiểu thư ngồi cạnh tôi, lần lượt từng người trả lời, câu trả lời chung chung đơn giản, mong muốn của họ là làm trợ lý phó tổng giám đốc. Đến lượt mình, tôi nghiêm túc, cẩn trọng đáp:
– Tôi đã nghe danh vị tân tổng giám đốc tài năng Phan Đăng Hải, ở độ tuổi còn trẻ mà anh ấy đã được đặc cách lên chức vụ cao nhất, đó là nguyên nhân khiến tôi muốn vào đây làm việc. Thế nên, tôi xin trả lời câu hỏi thứ nhất và thứ ba đồng thời, đó là tôi muốn làm trợ lý cho tổng giám đốc Phan Đăng Hải. Tùy thuộc vào sự hợp tác giữa đôi bên, sự gắn bó của tôi và tổng công ty mà tôi mong muốn dựa trên hiệu quả, tôi mong đó là sự gắn bó lâu dài. Đây là câu trả lời cho câu hỏi thứ hai, về mức lương, tôi không cần sự đặc cách hay đãi ngộ gì đặc biệt, chỉ mong tổng công ty trả tôi mức lương phù hợp thị trường lao động.
– Trước khi xin vào đây, cô làm ở đâu?
– Tôi đã làm trợ lý cho giám đốc một công ty xuất nhập khẩu.
– Theo như hồ sơ, tiếng Anh của cô rất tốt, cô còn biết ngoại ngữ nào khác không?
– Tôi không.
Tôi biết tiếng Pháp, thế nhưng tôi phủ nhận. Hai người đàn ông phụ trách tuyển dụng gật đầu, bọn họ cất lại tập hồ sơ, mỉm cười:
– Cảm ơn các cô, kết quả buổi phỏng vấn sẽ được gửi đến các cô sau.
Tôi ra về mà lòng còn nhiều phân vân, không chắc mình được chọn. Không rõ những gì tôi nói và làm buổi sáng hôm đó có lọt vào tai mắt Phan Đăng Hải hay không, tuy nhiên mấy ngày sau đó không có phản hồi gì. Trong thời gian này tôi đang nghiên cứu chiến lược ra mắt mới cho sản phẩm nước tăng lực thảo mộc mà hai năm nay ba tôi tập trung nghiên cứu. Nếu mặt hàng trà thảo mộc Thiên Ân hoàn toàn bị đánh bại, chúng tôi sẽ tập trung vào mặt hàng mới này để chiếm lĩnh thị trường, dù tôi hiểu khó khăn mỗi lúc một chất chồng trước đối thủ quá mạnh.
Ba ngày sau buổi phỏng vấn, tôi nhận được email từ Thắng Lợi. Đọc email mà tôi ngỡ ngàng, cảm giác như mình vừa trèo lên được một đỉnh núi cao chót vót. Phan Đăng Hải đã chấp nhận tôi, tuy nhiên hắn cho tôi một tháng thử việc. Vậy là quá tốt rồi! Đúng như tôi phán đoán, Phan Đăng Hải không cần vẻ sexy như những trai thẳng khác là sự thật.
Sáng hôm sau, trong dáng vẻ tomboy tôi xuất hiện tại tòa nhà trụ sở Thắng Lợi. Email có nói tôi đến phòng 1806 để nhận việc, khi mở cửa phòng, tôi nhận ra Yến. Trong phòng trống chỉ có mình cô ta. Giật mình quay lại, cô ta cũng bất ngờ khi thấy tôi. Cô ta hừ một tiếng:
– Lại gặp người quen sao, tôi tưởng sếp Hải nhận tôi rồi thì cô nghỉ ở nhà đi chứ?
Phan Đăng Hải nhận cả cô ta? Tôi đâu muốn làm trợ lý cả đời cho Phan Đăng Hải, chỉ cần thành công lọt vào đây xem như là thắng lợi bước đầu. Tôi cười nhạt đáp:
– Tôi cũng nghĩ như cô đấy, xem ra chúng ta chưa xong đâu.
Tôi vừa dứt lời, ngoài cửa có người bước vào. Người đó chính là người đọc tên chúng tôi hôm trước, anh ta mỉm cười bước đến trước tôi và Yến, tự giới thiệu:
– Chào hai cô, tôi là Vinh, trưởng phòng nhân sự. Tổng giám đốc nhận cả hai cô vào thử việc, hai cô có một tháng để khẳng định mình phù hợp với vị trí trợ lý duy nhất.
Cuộc sống luôn là sự cạnh tranh, mà không vậy cũng đâu có vui. Tôi nghênh mặt nhìn Yến thách thức. Cô ta cứ việc õng ẹo, việc của tôi là khai thác những gì tôi cần, càng sớm càng tốt. Ít nhất tôi có một tháng ở đây.
– Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng 24, cũng là tầng cao nhất trong tòa nhà này. Các cô muốn lên phải có thẻ riêng, đây là thẻ tôi cấp cho hai cô.
Tôi và Yến nhận lấy thẻ, ánh mắt nhìn nhau không thể thiếu thân thiện hơn. Yến quay ngoắt người bỏ ra khỏi phòng trước tôi.
– Cảm ơn anh Vinh, tôi rất vui được có mặt ở Thắng Lợi. Dù thế nào thì thế này cũng đã là thắng lợi của tôi rồi.
Mỉm cười với Vinh, lúc này tôi mới quay người bước ra ngoài. Âm thanh giày cao gót cồng cộc trong cơn tức giận của Yến vang vọng không gian, tôi đi loại giày lười tomboy công tử, cảm thấy thế giới thật nhẹ nhàng.
Tầng 24 của tòa nhà có thiết kế đặc biệt, cả không gian rộng lớn chỉ có một phòng, phía ngoài là phòng chờ cùng một khu vực giải trí riêng, bao gồm phòng thể hình, bể bơi và một phòng trà, tất cả đều được sơn tông màu trắng xám lạnh lẽo. Có vẻ như nơi này mới được sửa lại cho hợp ý Phan Đăng Hải. Thế giới này giống như chỉ có mình hắn, giờ mới kết nạp thêm hai cô gái trẻ phục vụ riêng cho hắn là tôi và Yến.
Yến bước lên trước tôi, lúc này cô ta đang gõ cửa, cất giọng õng ẹo:
– Tổng giám đốc… em vào có được không?
– Mời vào.
Âm giọng đàn ông trầm trầm từ bên trong cất lên, tôi sững lại một nhịp, cảm giác âm giọng của Phan Đăng Hải rất có uy lực, cũng rất đáng tin cậy, khác xa với những gì tôi tưởng tượng. Một người sở hữu âm giọng vững chắc thế này lại có thể là một kẻ tiểu nhân ném đá giấu tay sao? Dù sao thì, trên đời này mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Tôi bước nhanh theo Yến trước khi cô ta sập cửa, dù không muốn cô ta cũng đành mặc kệ tôi. Ngay sau cánh cửa, tôi và Yến đối diện với Phan Đăng Hải, anh ta ngồi trước mười màn hình rất lớn gắn trên tường đủ để quan sát tất cả những gì anh ta muốn dưới chân anh ta.
Cau mày trước hai trợ lý thử việc, Phan Đăng Hải cất lời:
– Các cô đến rồi thì ra ngoài làm việc. Trong tuần này hoàn thành báo cáo thị trường bia cho phụ nữ tại thành phố A cho tôi.
Yến tròn mắt nhìn Hải, dường như cô ta nghĩ mình nghe nhầm:
– Tổng giám đốc, trong một tuần ấy hả anh? Với cả… tìm hiểu thế này…
Hải đanh mặt, thái độ không vui, hất hàm rồi cúi xuống laptop. Con Yến xanh mặt vâng dạ. Tôi không cần đối đáp gì với hắn, chỉ gật đầu nhận lệnh rồi lui ra rất nhanh. Trợ lý của hắn không chỉ là kẻ làm những việc văn phòng đơn giản hay hỗ trợ hắn tiếp khách, chính xác Hải cần một kẻ có đầu óc, thậm chí cần có khả năng tư vấn cho hắn, thế nên trong vị trí tuyển dụng hắn dùng từ “trợ lý” chứ không phải “thư ký”. Còn Yến, tiếc cho cô ta không chịu tìm hiểu, có lẽ cô ta bị cái mã ngoài cùng cái danh nổi lèo phèo của Phan Đăng Hải lôi cuốn mà quên mất hắn ta đâu có thích đàn bà. Đẹp đến mấy cũng là vô ích, dễ chừng kẻ như tôi lại hấp dẫn hắn hơn.
Tôi và Yến ngồi ở hai chiếc bàn làm việc đối mặt nhau, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Trước mặt tôi và cô ta, hai chiếc laptop bạc mỏng đắt giá đã được chuẩn bị sẵn. Tôi không còn cách nào khác, trong ba ngày tôi phải hoàn thành bản báo cáo để có thể có thời gian làm những việc khác. Tôi nhất định phải tìm được công thức nấu trà thảo mộc mới nhất của Thắng Lợi, tìm ra thông tin về Hà trong hồ sơ nhân sự và rất nhiều thứ liên quan, quả thực toàn những việc không hề dễ dàng. Ít nhất, lúc này tôi cần hoàn thành bản báo cáo cho Hải.
Cắm cúi một hồi, ngẩng mặt lên, tôi giật hết cả mình khi thấy Phan Đăng Hải, nhất thời phản ứng như gặp ma. Tôi nuốt ực một ngụm khô khốc, nhận thấy mình thật ngớ ngẩn. Sếp đứng trước mặt có phải là chuyện gì to tát đâu. Tôi cười:
– Sếp gặp tôi có việc gì thế ạ?
– Cô không ăn trưa à?
Ăn? Mải làm quá tôi quên mất, nhìn đồng hồ giờ đã là một giờ chiều. Con Yến đã biến mất từ lúc nào.
– Tôi… không thấy đói. Sếp đã ăn gì chưa ạ?
– Đứng lên!
Tôi ngơ ngác đứng dậy theo âm thanh ra lệnh đầy uy lực. Đúng là… làm quân thì phải chấp nhận bị sai bảo, tôi chưa bị ai sai bao giờ nên trong lòng không tránh khỏi cảm giác ấm ức.
– Nấu gì đi!
– HẢ?
Tôi ngạc nhiên nói to một tiếng. Ý hắn là tôi nấu cơm cho hắn ấy hả?
– Trợ lý có nhiệm vụ phục vụ. Tôi không ăn được cơm quán.
Hải không nói thêm, quay mặt bước vài bước trở lại phòng làm việc. Quả đúng làm trợ lý là làm tất cả mọi việc theo yêu cầu của hắn, kể cả việc đầu óc lẫn chân tay cung cúc. Thế này mức lương mười lăm triệu vẫn còn là quá rẻ mạt!
Con Yến biến đi từ lúc nào tôi không rõ, mà tôi mặc kệ, chắc nó đói nên bỏ đi ăn từ lâu rồi. Tôi bước về phòng trà, nhận ra nơi này cũng chính là một căn bếp đầy đủ tiện nghi. Nói không chừng tầng 24 này là căn hộ riêng với đủ trò chơi của hắn thì đúng hơn. Phòng làm việc của hắn rất rộng, phía trong còn có cả một căn phòng nhỏ, không phải phòng ngủ thì còn là cái gì nữa chứ?
Tôi mở tủ lạnh, trong đó có một ít đồ ăn nhanh. Dù sao giờ đã quá trưa, đi mua gì cũng không tiện, sẵn có trứng, có thùng mì ăn liền, tôi nhanh tay làm hai bát mì úp trứng, rắc thêm vài lát thịt nguội. Xong đâu đấy, tôi gõ cửa phòng Hải:
– Sếp ơi, xong bữa trưa rồi ạ, mời anh ra ăn!
– OK. Cảm ơn.
Nhìn đôi mắt không buồn không vui của Hải trước bát mì trứng bốc khói, sợ hắn cho nghỉ việc sớm tôi hơi áy náy bảo:
– Mai tôi sẽ đi chợ mua đồ ăn, sẽ không để sếp ăn mì gói thế này nữa.
Hải gật đầu, hắn yên lặng ăn mì. Đến khi hắn đặt đũa lên bát kết thúc bữa, đột nhiên đôi mắt hắn sẫm lại, hắn buông một câu:
– Tôi không quan tâm cô là gay hay les hay là cái quái gì, đã làm trợ lý cho tôi thì ăn mặc cho đàng hoàng vào!
– Thưa các anh, em luôn có mong muốn được làm trợ lý cho những vị lãnh đạo tài năng, trước hết vì bản thân em rất ngưỡng mộ những người như vậy. Do tuổi còn ít nên em đặt học hỏi lên đầu và mong bản thân có thể góp chút khả năng nhỏ bé của mình trợ giúp các anh ạ. Về mong muốn gắn bó thì em mong có thể gắn bó lâu dài với tổng công ty, mức lương em đề nghị như nơi trước em làm, em đã ghi trong hồ sơ rồi đấy ạ. Nếu được thì em muốn làm trợ lý cho tổng giám đốc Phan Đăng Hải ạ.
Cô ta biết Phan Đăng Hải, liệu đó có phải là nguyên nhân cô ta quyết định đầu quân cho Thắng Lợi?
– Tại sao cô lại nghỉ việc ở công ty cũ?
– À… thì thời cuộc thôi mà các anh. Cuộc đời đâu thể theo ý chúng ta phải không ạ?
Hai người đàn ông kia nhìn nhau cười đầy ẩn ý. Đến hai cô gái tiểu thư ngồi cạnh tôi, lần lượt từng người trả lời, câu trả lời chung chung đơn giản, mong muốn của họ là làm trợ lý phó tổng giám đốc. Đến lượt mình, tôi nghiêm túc, cẩn trọng đáp:
– Tôi đã nghe danh vị tân tổng giám đốc tài năng Phan Đăng Hải, ở độ tuổi còn trẻ mà anh ấy đã được đặc cách lên chức vụ cao nhất, đó là nguyên nhân khiến tôi muốn vào đây làm việc. Thế nên, tôi xin trả lời câu hỏi thứ nhất và thứ ba đồng thời, đó là tôi muốn làm trợ lý cho tổng giám đốc Phan Đăng Hải. Tùy thuộc vào sự hợp tác giữa đôi bên, sự gắn bó của tôi và tổng công ty mà tôi mong muốn dựa trên hiệu quả, tôi mong đó là sự gắn bó lâu dài. Đây là câu trả lời cho câu hỏi thứ hai, về mức lương, tôi không cần sự đặc cách hay đãi ngộ gì đặc biệt, chỉ mong tổng công ty trả tôi mức lương phù hợp thị trường lao động.
– Trước khi xin vào đây, cô làm ở đâu?
– Tôi đã làm trợ lý cho giám đốc một công ty xuất nhập khẩu.
– Theo như hồ sơ, tiếng Anh của cô rất tốt, cô còn biết ngoại ngữ nào khác không?
– Tôi không.
Tôi biết tiếng Pháp, thế nhưng tôi phủ nhận. Hai người đàn ông phụ trách tuyển dụng gật đầu, bọn họ cất lại tập hồ sơ, mỉm cười:
– Cảm ơn các cô, kết quả buổi phỏng vấn sẽ được gửi đến các cô sau.
Tôi ra về mà lòng còn nhiều phân vân, không chắc mình được chọn. Không rõ những gì tôi nói và làm buổi sáng hôm đó có lọt vào tai mắt Phan Đăng Hải hay không, tuy nhiên mấy ngày sau đó không có phản hồi gì. Trong thời gian này tôi đang nghiên cứu chiến lược ra mắt mới cho sản phẩm nước tăng lực thảo mộc mà hai năm nay ba tôi tập trung nghiên cứu. Nếu mặt hàng trà thảo mộc Thiên Ân hoàn toàn bị đánh bại, chúng tôi sẽ tập trung vào mặt hàng mới này để chiếm lĩnh thị trường, dù tôi hiểu khó khăn mỗi lúc một chất chồng trước đối thủ quá mạnh.
Ba ngày sau buổi phỏng vấn, tôi nhận được email từ Thắng Lợi. Đọc email mà tôi ngỡ ngàng, cảm giác như mình vừa trèo lên được một đỉnh núi cao chót vót. Phan Đăng Hải đã chấp nhận tôi, tuy nhiên hắn cho tôi một tháng thử việc. Vậy là quá tốt rồi! Đúng như tôi phán đoán, Phan Đăng Hải không cần vẻ sexy như những trai thẳng khác là sự thật.
Sáng hôm sau, trong dáng vẻ tomboy tôi xuất hiện tại tòa nhà trụ sở Thắng Lợi. Email có nói tôi đến phòng 1806 để nhận việc, khi mở cửa phòng, tôi nhận ra Yến. Trong phòng trống chỉ có mình cô ta. Giật mình quay lại, cô ta cũng bất ngờ khi thấy tôi. Cô ta hừ một tiếng:
– Lại gặp người quen sao, tôi tưởng sếp Hải nhận tôi rồi thì cô nghỉ ở nhà đi chứ?
Phan Đăng Hải nhận cả cô ta? Tôi đâu muốn làm trợ lý cả đời cho Phan Đăng Hải, chỉ cần thành công lọt vào đây xem như là thắng lợi bước đầu. Tôi cười nhạt đáp:
– Tôi cũng nghĩ như cô đấy, xem ra chúng ta chưa xong đâu.
Tôi vừa dứt lời, ngoài cửa có người bước vào. Người đó chính là người đọc tên chúng tôi hôm trước, anh ta mỉm cười bước đến trước tôi và Yến, tự giới thiệu:
– Chào hai cô, tôi là Vinh, trưởng phòng nhân sự. Tổng giám đốc nhận cả hai cô vào thử việc, hai cô có một tháng để khẳng định mình phù hợp với vị trí trợ lý duy nhất.
Cuộc sống luôn là sự cạnh tranh, mà không vậy cũng đâu có vui. Tôi nghênh mặt nhìn Yến thách thức. Cô ta cứ việc õng ẹo, việc của tôi là khai thác những gì tôi cần, càng sớm càng tốt. Ít nhất tôi có một tháng ở đây.
– Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng 24, cũng là tầng cao nhất trong tòa nhà này. Các cô muốn lên phải có thẻ riêng, đây là thẻ tôi cấp cho hai cô.
Tôi và Yến nhận lấy thẻ, ánh mắt nhìn nhau không thể thiếu thân thiện hơn. Yến quay ngoắt người bỏ ra khỏi phòng trước tôi.
– Cảm ơn anh Vinh, tôi rất vui được có mặt ở Thắng Lợi. Dù thế nào thì thế này cũng đã là thắng lợi của tôi rồi.
Mỉm cười với Vinh, lúc này tôi mới quay người bước ra ngoài. Âm thanh giày cao gót cồng cộc trong cơn tức giận của Yến vang vọng không gian, tôi đi loại giày lười tomboy công tử, cảm thấy thế giới thật nhẹ nhàng.
Tầng 24 của tòa nhà có thiết kế đặc biệt, cả không gian rộng lớn chỉ có một phòng, phía ngoài là phòng chờ cùng một khu vực giải trí riêng, bao gồm phòng thể hình, bể bơi và một phòng trà, tất cả đều được sơn tông màu trắng xám lạnh lẽo. Có vẻ như nơi này mới được sửa lại cho hợp ý Phan Đăng Hải. Thế giới này giống như chỉ có mình hắn, giờ mới kết nạp thêm hai cô gái trẻ phục vụ riêng cho hắn là tôi và Yến.
Yến bước lên trước tôi, lúc này cô ta đang gõ cửa, cất giọng õng ẹo:
– Tổng giám đốc… em vào có được không?
– Mời vào.
Âm giọng đàn ông trầm trầm từ bên trong cất lên, tôi sững lại một nhịp, cảm giác âm giọng của Phan Đăng Hải rất có uy lực, cũng rất đáng tin cậy, khác xa với những gì tôi tưởng tượng. Một người sở hữu âm giọng vững chắc thế này lại có thể là một kẻ tiểu nhân ném đá giấu tay sao? Dù sao thì, trên đời này mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Tôi bước nhanh theo Yến trước khi cô ta sập cửa, dù không muốn cô ta cũng đành mặc kệ tôi. Ngay sau cánh cửa, tôi và Yến đối diện với Phan Đăng Hải, anh ta ngồi trước mười màn hình rất lớn gắn trên tường đủ để quan sát tất cả những gì anh ta muốn dưới chân anh ta.
Cau mày trước hai trợ lý thử việc, Phan Đăng Hải cất lời:
– Các cô đến rồi thì ra ngoài làm việc. Trong tuần này hoàn thành báo cáo thị trường bia cho phụ nữ tại thành phố A cho tôi.
Yến tròn mắt nhìn Hải, dường như cô ta nghĩ mình nghe nhầm:
– Tổng giám đốc, trong một tuần ấy hả anh? Với cả… tìm hiểu thế này…
Hải đanh mặt, thái độ không vui, hất hàm rồi cúi xuống laptop. Con Yến xanh mặt vâng dạ. Tôi không cần đối đáp gì với hắn, chỉ gật đầu nhận lệnh rồi lui ra rất nhanh. Trợ lý của hắn không chỉ là kẻ làm những việc văn phòng đơn giản hay hỗ trợ hắn tiếp khách, chính xác Hải cần một kẻ có đầu óc, thậm chí cần có khả năng tư vấn cho hắn, thế nên trong vị trí tuyển dụng hắn dùng từ “trợ lý” chứ không phải “thư ký”. Còn Yến, tiếc cho cô ta không chịu tìm hiểu, có lẽ cô ta bị cái mã ngoài cùng cái danh nổi lèo phèo của Phan Đăng Hải lôi cuốn mà quên mất hắn ta đâu có thích đàn bà. Đẹp đến mấy cũng là vô ích, dễ chừng kẻ như tôi lại hấp dẫn hắn hơn.
Tôi và Yến ngồi ở hai chiếc bàn làm việc đối mặt nhau, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Trước mặt tôi và cô ta, hai chiếc laptop bạc mỏng đắt giá đã được chuẩn bị sẵn. Tôi không còn cách nào khác, trong ba ngày tôi phải hoàn thành bản báo cáo để có thể có thời gian làm những việc khác. Tôi nhất định phải tìm được công thức nấu trà thảo mộc mới nhất của Thắng Lợi, tìm ra thông tin về Hà trong hồ sơ nhân sự và rất nhiều thứ liên quan, quả thực toàn những việc không hề dễ dàng. Ít nhất, lúc này tôi cần hoàn thành bản báo cáo cho Hải.
Cắm cúi một hồi, ngẩng mặt lên, tôi giật hết cả mình khi thấy Phan Đăng Hải, nhất thời phản ứng như gặp ma. Tôi nuốt ực một ngụm khô khốc, nhận thấy mình thật ngớ ngẩn. Sếp đứng trước mặt có phải là chuyện gì to tát đâu. Tôi cười:
– Sếp gặp tôi có việc gì thế ạ?
– Cô không ăn trưa à?
Ăn? Mải làm quá tôi quên mất, nhìn đồng hồ giờ đã là một giờ chiều. Con Yến đã biến mất từ lúc nào.
– Tôi… không thấy đói. Sếp đã ăn gì chưa ạ?
– Đứng lên!
Tôi ngơ ngác đứng dậy theo âm thanh ra lệnh đầy uy lực. Đúng là… làm quân thì phải chấp nhận bị sai bảo, tôi chưa bị ai sai bao giờ nên trong lòng không tránh khỏi cảm giác ấm ức.
– Nấu gì đi!
– HẢ?
Tôi ngạc nhiên nói to một tiếng. Ý hắn là tôi nấu cơm cho hắn ấy hả?
– Trợ lý có nhiệm vụ phục vụ. Tôi không ăn được cơm quán.
Hải không nói thêm, quay mặt bước vài bước trở lại phòng làm việc. Quả đúng làm trợ lý là làm tất cả mọi việc theo yêu cầu của hắn, kể cả việc đầu óc lẫn chân tay cung cúc. Thế này mức lương mười lăm triệu vẫn còn là quá rẻ mạt!
Con Yến biến đi từ lúc nào tôi không rõ, mà tôi mặc kệ, chắc nó đói nên bỏ đi ăn từ lâu rồi. Tôi bước về phòng trà, nhận ra nơi này cũng chính là một căn bếp đầy đủ tiện nghi. Nói không chừng tầng 24 này là căn hộ riêng với đủ trò chơi của hắn thì đúng hơn. Phòng làm việc của hắn rất rộng, phía trong còn có cả một căn phòng nhỏ, không phải phòng ngủ thì còn là cái gì nữa chứ?
Tôi mở tủ lạnh, trong đó có một ít đồ ăn nhanh. Dù sao giờ đã quá trưa, đi mua gì cũng không tiện, sẵn có trứng, có thùng mì ăn liền, tôi nhanh tay làm hai bát mì úp trứng, rắc thêm vài lát thịt nguội. Xong đâu đấy, tôi gõ cửa phòng Hải:
– Sếp ơi, xong bữa trưa rồi ạ, mời anh ra ăn!
– OK. Cảm ơn.
Nhìn đôi mắt không buồn không vui của Hải trước bát mì trứng bốc khói, sợ hắn cho nghỉ việc sớm tôi hơi áy náy bảo:
– Mai tôi sẽ đi chợ mua đồ ăn, sẽ không để sếp ăn mì gói thế này nữa.
Hải gật đầu, hắn yên lặng ăn mì. Đến khi hắn đặt đũa lên bát kết thúc bữa, đột nhiên đôi mắt hắn sẫm lại, hắn buông một câu:
– Tôi không quan tâm cô là gay hay les hay là cái quái gì, đã làm trợ lý cho tôi thì ăn mặc cho đàng hoàng vào!