Chương 46
Vài ngày sau.
Trận mưa tuyết lất phất rơi trên mái ngói, cành Lưu Tô rũ nhánh trước đình hóng mát đã bị bao bọc bằng lớp áo choàng trắng xóa lạnh lẽo, gió thừa dịp nổi lên, khiến thân mềm yếu khe khẽ đong đưa.
Đứng tại hiên, Quân Dao đã nhìn thấy một thân xiêm y xanh ngắt nổi bật, Đạm Đài Vu Nhiên trong dáng vẻ thanh lệ thoát tục ngồi trong mái đình, trên tay nâng niu một bức họa, vết mực vẫn thơm nồng chưa kịp khô đi, dung mạo anh tuấn của Thượng Quan Tinh Húc sống động như thật dưới họa pháp của nàng ta.
" Phu nhân, vị Lục công chúa này…"
" Đan Quất, không được nghị luận Lục công chúa."
Hiểu rõ lời tiếp theo đây nha đầu sẽ dùng mười phần bất mãn trong lòng để đánh giá, thế nên Quân Dao nghiêm túc ngăn chặn nàng ta nói tiếp.
Đạm Đài Vu Nhiên ở lại trong phủ đã hơn đôi ngày, chưa từng nhìn thấy nàng ta rời khỏi nội trạch nửa bước, có là kẻ ngốc cũng dễ dàng nhìn ra nha đầu ấy chỉ tìm đại một lý do để tiếp cận Tinh Húc, nhưng lộ liễu như vậy thật quá mất mặt.
Phát hiện Quân Dao đang chăm chú nhìn mình, Vu Nhiên vội vàng gấp lại bức tranh trên tay.
Nàng từ tốn bước vào đình, giữ phép tắc cần có mà thi lễ.
Vu Nhiên không phản ứng gì, chỉ nhấm nháp tách trà nóng như thể chưa từng nhìn thấy nàng xuất hiện.
" Thần thiếp to gan muốn hỏi Lục công chúa việc quan trọng của người đã như ý nguyện chưa?"
Đạm Đài Vu Nhiên thong dong đặt lại tách trà trên bàn:
" Vẫn chưa, sao thế? Tướng Quân phu nhân hôm nay muốn xen vào cả việc riêng của bổn công chúa sao?"
" Thần thiếp không dám. Chỉ là hiện giờ Lục công chúa làm quý khách trong phủ, thân là gia chủ cũng nên hỏi han, san sẻ với người."
Đến đây, nàng ta ngang ngược tiếp lời:
" Chuyện riêng của bổn công chúa thì liên quan gì đến cô chứ, đừng có ở đây giả nhân giả nghĩa, ta nhìn đã thấy buồn nôn."
Nói bớt vài câu hay thêm vài câu cũng không thể đổi lại sự tử tế nào từ người ngang ngạnh như Đạm Đài Vu Nhiên, Quân Dao chỉ thấy tính cách trẻ con trong thiếu nữ vẫn y như cũ, muốn sửa cũng không sửa ngay được, nàng ngao ngán lắc đầu.
" Không làm phiền Lục công chúa thưởng tuyết nữa, thần thiếp cáo lui trước."
Đi được vài bước đến thềm, đã nghe:
" Chạy rồi sao? Bạch Quân Dao cô chính là ác nữ."
" Ác nữ " hai chữ này có tác động không nhỏ đến Quân Dao, nàng khựng lại, câu nói kia vô hình trung khiến nhịp thở như biến mất.
" Lục công chúa, câu này của người là có ý gì?"
Đạm Đài Vu Nhiên đứng dậy, kiêu ngạo nhìn:
" Đừng tưởng những chuyện xấu xa mình đã làm trời không biết, đất không hay. Bạch Quân Dao, cô thử nghĩ xem một khi Tinh Húc biết toàn bộ thủ đoạn độc ác của cô, chàng có còn nhìn cô là đóa bạch liên hoa thánh khiết như trước nữa không? Bàn tay bẩn thỉu đó, lòng dạ thâm độc đó, đủ tư cách để đứng bên cạnh chàng sao?"
Nàng ta trước giờ thường qua lại với Đạm Đài Quân, hiện nay hắn đang bị giam lỏng, muốn hành sự nhất định cần dụng người tin cậy, bằng ấy quan hệ cũng đủ để Đạm Đài Quân nói cho nàng ta biết nhiều hơn một chút về những chuyện bí mật liên quan đến Quân Dao, điều này không đáng ngạc nhiên mấy.
Hiểu vậy, Quân Dao bỗng nhiên cười, nụ cười lạnh lẽo như khối thạch băng vạn năm tỏa nhiệt, khiến Đạm Đài Vu Nhiên nhất thời sợ hãi, lùi dần ra sau, bị bước chân mạnh mẽ áp bức của nàng dồn đến cột đá, Đạm Đài Vu Nhiên biết đã lâm vào đường cùng vẫn bản lĩnh trừng mắt nhìn nàng.
" Cô muốn làm gì, Tinh Húc hiện giờ đang ở trong phủ chỉ cần ta hét lên chàng sẽ lập tức đến đây, chứng kiến ác nữ cô tác oai tác quái."
Nàng khinh nhờn:
" Định dọa ta? Tiếc là chiêu này không có tác dụng, cô nghĩ mình có bản lĩnh đó sao?"
Trân Châu lo lắng lên tiếng:
" Tướng Quân phu nhân, không được làm hại Lục công chúa."
Một cái liếc mắt của nàng đã làm nhũn hai chân nha đầu Trân Châu.
" Im miệng."
Quay sang Đạm Đài Vu Nhiên:
" Cô đã biết được bao nhiêu chuyện rồi?"
" Bạch Quân Dao, từng chuyện xấu xa cô làm ta đều tường tận, sao khi hồi cung nhất định sẽ bẩm báo lên Phụ Hoàng, trị tội nghiệt nữ nhà cô."
Quân Dao lạnh nhạt cười, âm giọng tà mị rít vào tai người đối diện một đợt băng hàn đến nổi gai ốc:
" Biết hết rồi sao? Trẻ con thì không được hư như vậy…suỵt…"
Đưa ngón trỏ lên môi cảnh cáo nàng ta giữ miệng.
" Đạm Đài Vu Nhiên, ta thấy không trực tiếp dạy dỗ cô lại xem ta như con đại bàng giấy rồi."
" Cô định làm gì?"
" Đan Quất, mật ong."
" Vâng phu nhân."
Siết chặt cằm Vu Nhiên, Quân Dao chậm rãi bôi lên môi nữ nhân kia một lớp mật dày, động tác dịu dàng như nâng niu cánh hoa đẹp đẽ.
Không mất quá lâu, đàn ong quanh quẩn trong vườn hoa bay đến, điên cuồng tấn công vào khuôn trăng xinh đẹp thoát tục kia, Đạm Đài Vu Nhiên vung loạn tay chân đuổi đám ong đi, la hét inh ỏi cũng không nhìn thấy Tinh Húc xuất hiện.
Đợi đến lúc đàn ong chịu buông tha mặt nàng ta đã sưng vù, xấu xí. Vu Nhiên gục xuống nền đá xanh khóc lớn, uất ức lẫn tức giận mà nhìn Quân Dao.
Nàng khụy gối, nâng gương mặt sưng húp lên:
" Lục công chúa, môi của cô đã sưng to thế này rồi chắc cũng biết cách im lặng dưỡng thương nhỉ? Cô hé nửa lời ta sẽ cắt lưỡi của cô, cô viết nửa chữ ta sẽ phế đoạn gân mạch tứ chi của cô."
" Cô dám?"
" Không phải cô gọi ta là ác nữ sao? Ác nữ thì không có lưu tình, không có thiên đạo, càng không chịu ràng buộc pháp luật thiên tử."
Đồng tử xanh biếc run run nhìn nàng, sợ hãi, bấn loạn đều phô bày một thể trên mặt Đạm Đài Vu Nhiên.
Quân Dao đứng dậy, vuốt thẳng thanh y, điềm tĩnh nói:
" Lục công chúa tại thượng, nếu người vì việc hệ trọng mà đến đây làm khách, phủ Tướng Quân ta sẵn lòng tiếp đãi chu đáo, cung kính hết mực. Nếu việc cần xử lý đã xử lý xong mời người sớm hồi cung để thánh thượng bớt nhọc lòng, nếu vẫn chưa làm xong chuyện cần làm ta không ngại san sẻ cùng người.
Hành động lời nói trước mặt nam nhân rất mong Lục công chúa vui lòng chấn chỉnh lại, đừng nghĩ mưu đồ của cô đêm đó tại thư phòng ta không nhìn ra, nếu còn có lần sau dù cho Tinh Húc chàng ấy có nảy sinh tạp niệm với cô hay không, Bạch Quân Dao ta cũng chẳng bỏ qua dễ dàng."
Trông bộ dạng thảm bại của Vu Nhiên dưới kia, Đan Quất thầm nhảy múa trong lòng, hả giận thay cho chủ nhân.
" Đan Quất."
" Thưa phu nhân, có nô tỳ."
" Lục công chúa trong lúc thưởng tuyết ở Hậu Hoa Viên không may chọc phải tổ ong, khiến dung nhan tổn hại. Lập tức sai người mời đại phu danh tiếng nhất Lôi Quốc đến chữa trị, cần thiết có thể vào cung mời Thái Y vào phủ, an toàn của Lục công chúa là trên hết."
" Vâng, phu nhân."
Nhìn bóng lưng Quân Dao ngạo nghễ rời đi Đạm Đài Vu Nhiên mới biết, hóa ra đêm đó khi nàng ta cưỡng ép nụ hôn của Tinh Húc, Quân Dao mặc dù không tỏ ra thái độ kích động gì, nhưng nội tâm vẫn có cảm giác phẫn nộ, trách cứ.
Không tỏ ra quyết liệt trước mặt chàng là muốn giữ thể diện cho đôi bên, đợi đến lúc thích hợp mới tính sổ với kẻ địch, vừa hay lại bảo toàn phẩm hạnh đẹp đẽ thánh thiện trong lòng trượng phu.
Môi nàng ta sưng to, bóng nhẵn, cơn đau chi chít ngấm vào thớ thịt khiến Đạm Đài Vu Nhiên không thể hé răng, nước mắt cứ vậy mà tuôn xuống, mắng thầm: Bạch Quân Dao, hóa ra cô cũng biết ghen tuông, mối nhục hôm nay để xem ta sẽ đòi lại như thế nào.
Tức giận, Đạm Đài Vu Nhiên đỏng đảnh đấm mạnh xuống nền đá xanh.
Trận mưa tuyết lất phất rơi trên mái ngói, cành Lưu Tô rũ nhánh trước đình hóng mát đã bị bao bọc bằng lớp áo choàng trắng xóa lạnh lẽo, gió thừa dịp nổi lên, khiến thân mềm yếu khe khẽ đong đưa.
Đứng tại hiên, Quân Dao đã nhìn thấy một thân xiêm y xanh ngắt nổi bật, Đạm Đài Vu Nhiên trong dáng vẻ thanh lệ thoát tục ngồi trong mái đình, trên tay nâng niu một bức họa, vết mực vẫn thơm nồng chưa kịp khô đi, dung mạo anh tuấn của Thượng Quan Tinh Húc sống động như thật dưới họa pháp của nàng ta.
" Phu nhân, vị Lục công chúa này…"
" Đan Quất, không được nghị luận Lục công chúa."
Hiểu rõ lời tiếp theo đây nha đầu sẽ dùng mười phần bất mãn trong lòng để đánh giá, thế nên Quân Dao nghiêm túc ngăn chặn nàng ta nói tiếp.
Đạm Đài Vu Nhiên ở lại trong phủ đã hơn đôi ngày, chưa từng nhìn thấy nàng ta rời khỏi nội trạch nửa bước, có là kẻ ngốc cũng dễ dàng nhìn ra nha đầu ấy chỉ tìm đại một lý do để tiếp cận Tinh Húc, nhưng lộ liễu như vậy thật quá mất mặt.
Phát hiện Quân Dao đang chăm chú nhìn mình, Vu Nhiên vội vàng gấp lại bức tranh trên tay.
Nàng từ tốn bước vào đình, giữ phép tắc cần có mà thi lễ.
Vu Nhiên không phản ứng gì, chỉ nhấm nháp tách trà nóng như thể chưa từng nhìn thấy nàng xuất hiện.
" Thần thiếp to gan muốn hỏi Lục công chúa việc quan trọng của người đã như ý nguyện chưa?"
Đạm Đài Vu Nhiên thong dong đặt lại tách trà trên bàn:
" Vẫn chưa, sao thế? Tướng Quân phu nhân hôm nay muốn xen vào cả việc riêng của bổn công chúa sao?"
" Thần thiếp không dám. Chỉ là hiện giờ Lục công chúa làm quý khách trong phủ, thân là gia chủ cũng nên hỏi han, san sẻ với người."
Đến đây, nàng ta ngang ngược tiếp lời:
" Chuyện riêng của bổn công chúa thì liên quan gì đến cô chứ, đừng có ở đây giả nhân giả nghĩa, ta nhìn đã thấy buồn nôn."
Nói bớt vài câu hay thêm vài câu cũng không thể đổi lại sự tử tế nào từ người ngang ngạnh như Đạm Đài Vu Nhiên, Quân Dao chỉ thấy tính cách trẻ con trong thiếu nữ vẫn y như cũ, muốn sửa cũng không sửa ngay được, nàng ngao ngán lắc đầu.
" Không làm phiền Lục công chúa thưởng tuyết nữa, thần thiếp cáo lui trước."
Đi được vài bước đến thềm, đã nghe:
" Chạy rồi sao? Bạch Quân Dao cô chính là ác nữ."
" Ác nữ " hai chữ này có tác động không nhỏ đến Quân Dao, nàng khựng lại, câu nói kia vô hình trung khiến nhịp thở như biến mất.
" Lục công chúa, câu này của người là có ý gì?"
Đạm Đài Vu Nhiên đứng dậy, kiêu ngạo nhìn:
" Đừng tưởng những chuyện xấu xa mình đã làm trời không biết, đất không hay. Bạch Quân Dao, cô thử nghĩ xem một khi Tinh Húc biết toàn bộ thủ đoạn độc ác của cô, chàng có còn nhìn cô là đóa bạch liên hoa thánh khiết như trước nữa không? Bàn tay bẩn thỉu đó, lòng dạ thâm độc đó, đủ tư cách để đứng bên cạnh chàng sao?"
Nàng ta trước giờ thường qua lại với Đạm Đài Quân, hiện nay hắn đang bị giam lỏng, muốn hành sự nhất định cần dụng người tin cậy, bằng ấy quan hệ cũng đủ để Đạm Đài Quân nói cho nàng ta biết nhiều hơn một chút về những chuyện bí mật liên quan đến Quân Dao, điều này không đáng ngạc nhiên mấy.
Hiểu vậy, Quân Dao bỗng nhiên cười, nụ cười lạnh lẽo như khối thạch băng vạn năm tỏa nhiệt, khiến Đạm Đài Vu Nhiên nhất thời sợ hãi, lùi dần ra sau, bị bước chân mạnh mẽ áp bức của nàng dồn đến cột đá, Đạm Đài Vu Nhiên biết đã lâm vào đường cùng vẫn bản lĩnh trừng mắt nhìn nàng.
" Cô muốn làm gì, Tinh Húc hiện giờ đang ở trong phủ chỉ cần ta hét lên chàng sẽ lập tức đến đây, chứng kiến ác nữ cô tác oai tác quái."
Nàng khinh nhờn:
" Định dọa ta? Tiếc là chiêu này không có tác dụng, cô nghĩ mình có bản lĩnh đó sao?"
Trân Châu lo lắng lên tiếng:
" Tướng Quân phu nhân, không được làm hại Lục công chúa."
Một cái liếc mắt của nàng đã làm nhũn hai chân nha đầu Trân Châu.
" Im miệng."
Quay sang Đạm Đài Vu Nhiên:
" Cô đã biết được bao nhiêu chuyện rồi?"
" Bạch Quân Dao, từng chuyện xấu xa cô làm ta đều tường tận, sao khi hồi cung nhất định sẽ bẩm báo lên Phụ Hoàng, trị tội nghiệt nữ nhà cô."
Quân Dao lạnh nhạt cười, âm giọng tà mị rít vào tai người đối diện một đợt băng hàn đến nổi gai ốc:
" Biết hết rồi sao? Trẻ con thì không được hư như vậy…suỵt…"
Đưa ngón trỏ lên môi cảnh cáo nàng ta giữ miệng.
" Đạm Đài Vu Nhiên, ta thấy không trực tiếp dạy dỗ cô lại xem ta như con đại bàng giấy rồi."
" Cô định làm gì?"
" Đan Quất, mật ong."
" Vâng phu nhân."
Siết chặt cằm Vu Nhiên, Quân Dao chậm rãi bôi lên môi nữ nhân kia một lớp mật dày, động tác dịu dàng như nâng niu cánh hoa đẹp đẽ.
Không mất quá lâu, đàn ong quanh quẩn trong vườn hoa bay đến, điên cuồng tấn công vào khuôn trăng xinh đẹp thoát tục kia, Đạm Đài Vu Nhiên vung loạn tay chân đuổi đám ong đi, la hét inh ỏi cũng không nhìn thấy Tinh Húc xuất hiện.
Đợi đến lúc đàn ong chịu buông tha mặt nàng ta đã sưng vù, xấu xí. Vu Nhiên gục xuống nền đá xanh khóc lớn, uất ức lẫn tức giận mà nhìn Quân Dao.
Nàng khụy gối, nâng gương mặt sưng húp lên:
" Lục công chúa, môi của cô đã sưng to thế này rồi chắc cũng biết cách im lặng dưỡng thương nhỉ? Cô hé nửa lời ta sẽ cắt lưỡi của cô, cô viết nửa chữ ta sẽ phế đoạn gân mạch tứ chi của cô."
" Cô dám?"
" Không phải cô gọi ta là ác nữ sao? Ác nữ thì không có lưu tình, không có thiên đạo, càng không chịu ràng buộc pháp luật thiên tử."
Đồng tử xanh biếc run run nhìn nàng, sợ hãi, bấn loạn đều phô bày một thể trên mặt Đạm Đài Vu Nhiên.
Quân Dao đứng dậy, vuốt thẳng thanh y, điềm tĩnh nói:
" Lục công chúa tại thượng, nếu người vì việc hệ trọng mà đến đây làm khách, phủ Tướng Quân ta sẵn lòng tiếp đãi chu đáo, cung kính hết mực. Nếu việc cần xử lý đã xử lý xong mời người sớm hồi cung để thánh thượng bớt nhọc lòng, nếu vẫn chưa làm xong chuyện cần làm ta không ngại san sẻ cùng người.
Hành động lời nói trước mặt nam nhân rất mong Lục công chúa vui lòng chấn chỉnh lại, đừng nghĩ mưu đồ của cô đêm đó tại thư phòng ta không nhìn ra, nếu còn có lần sau dù cho Tinh Húc chàng ấy có nảy sinh tạp niệm với cô hay không, Bạch Quân Dao ta cũng chẳng bỏ qua dễ dàng."
Trông bộ dạng thảm bại của Vu Nhiên dưới kia, Đan Quất thầm nhảy múa trong lòng, hả giận thay cho chủ nhân.
" Đan Quất."
" Thưa phu nhân, có nô tỳ."
" Lục công chúa trong lúc thưởng tuyết ở Hậu Hoa Viên không may chọc phải tổ ong, khiến dung nhan tổn hại. Lập tức sai người mời đại phu danh tiếng nhất Lôi Quốc đến chữa trị, cần thiết có thể vào cung mời Thái Y vào phủ, an toàn của Lục công chúa là trên hết."
" Vâng, phu nhân."
Nhìn bóng lưng Quân Dao ngạo nghễ rời đi Đạm Đài Vu Nhiên mới biết, hóa ra đêm đó khi nàng ta cưỡng ép nụ hôn của Tinh Húc, Quân Dao mặc dù không tỏ ra thái độ kích động gì, nhưng nội tâm vẫn có cảm giác phẫn nộ, trách cứ.
Không tỏ ra quyết liệt trước mặt chàng là muốn giữ thể diện cho đôi bên, đợi đến lúc thích hợp mới tính sổ với kẻ địch, vừa hay lại bảo toàn phẩm hạnh đẹp đẽ thánh thiện trong lòng trượng phu.
Môi nàng ta sưng to, bóng nhẵn, cơn đau chi chít ngấm vào thớ thịt khiến Đạm Đài Vu Nhiên không thể hé răng, nước mắt cứ vậy mà tuôn xuống, mắng thầm: Bạch Quân Dao, hóa ra cô cũng biết ghen tuông, mối nhục hôm nay để xem ta sẽ đòi lại như thế nào.
Tức giận, Đạm Đài Vu Nhiên đỏng đảnh đấm mạnh xuống nền đá xanh.