Chương 45
" Dao nhi."
Hắn gạt tay Đạm Đài Vu Nhiên ra khỏi người, đôi mắt chất đầy tội lỗi nhìn nàng.
Quân Dao cứ vậy mà bình thản bước vào, trên khuôn mặt thanh tú không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào quan tâm đến việc vừa trông thấy.
Nàng lại gần Vu Nhiên:
" Lục công chúa, chuyện đêm nay đã làm người kinh sợ, thần thiếp sai người sắp xếp một căn phòng sạch sẽ khác cho người, bây giờ có thể trở về nghỉ ngơi rồi."
Nàng ta cho rằng Quân Dao sẽ đùng đùng tức giận, chí ít cũng tỏ thái độ ghen tức đôi câu, chỉ cần giữa hắn và nàng xảy ra mâu thuẫn, vết nứt này sẽ là cơ hội để nàng ta chen vào, ấy vậy mà nữ nhân trước mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Lại nhìn sang Tinh Húc, hắn chăm chú quan sát sắc mặt Quân Dao, con ngươi đáng thương và tội nghiệp, khoảnh khắc này cho dù Đạm Đài Vu Nhiên có thình lình ngất vào lòng hắn, thì e Tinh Húc cũng sẽ không thèm để tâm.
Đạm Đài Vu Nhiên đan hai bàn tay tê lạnh vào ống tay áo, trầm mặc thầm nghĩ: Không sao, chỉ cần khiến Thượng Quan Tinh Húc sinh lòng nghi ngờ với cô ta, thì sớm muộn gì kế hoạch của mình cũng sẽ thành công, hôm nay đến đây thôi.
Đạm Đài Vu Nhiên từ phía sau nhìn chăm chăm vào góc nghiêng lạnh lùng của hắn:
" Trời cũng đã khuya lắm rồi, ta không quấy rầy Tướng Quân…cùng phu nhân nghỉ ngơi nữa, ta về phòng trước."
Quân Dao nhún chân hữu lễ, nhưng mãi Tinh Húc vẫn chẳng ngoảnh đầu, khiến sắc thái trên khuôn mặt mỹ miều trở nên sượng sùng. Sau đó, Đạm Đài Vu Nhiên liền rời khỏi thư phòng.
" Dao nhi, mọi chuyện không giống như nàng đã nhìn thấy đâu."
Hắn khẩn thiết giải thích, Quân Dao chỉ dịu dàng cười:
" Ta biết."
" Nàng biết."
" Nếu chàng có tư tình đã không nhiều lần từ chối tình cảm của Lục công chúa."
Hắn đơ người, nội tâm như hai thái cực giằng xé nhau dữ dội.
Là chính hắn thầm mong mỏi nàng đừng hiểu lầm, đừng nghi ngờ sự thủy chung của hắn. Nhưng vì sao khi nghe xong những lời Quân Dao nói, tim gan hắn lại bức bối khôn cùng.
Rõ ràng hắn cùng Đạm Đài Vu Nhiên vừa có hành động thân mật trên cả lễ giáo, nàng tận tường trông thấy cũng không lộ chút giận hờn.
Thú thật thời khắc này, hắn cho phép bản thân được hẹp hòi, thâm thúy nhìn sâu vào nụ cười trên môi nàng, muốn hỏi nhưng lại giấu kỹ trong lòng không nói: Nàng có thật sự muốn gả cho ta không? Hay ngay từ đầu, nàng lợi dụng ta để trả đũa Nhị Vương Gia.
" Tinh Húc, không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi nghỉ thôi."
" Được. Ta nghe nàng, đều nghe nàng."
Lúc hắn thốt những lời chiều chuộng này, gương mặt tuấn tú toát ra hàn khí, môi mỏng hơi cong nhưng không sâu đến độ hiện ra đồng tiền mép như mọi khi, ánh mắt có đăm chiêu nhìn nàng, nhưng không chất ngất si mê nữa, mà thay vào đó là muôn phần dò xét.
Heo hút cơn gió lạnh ùa vào, cả phủ Tướng Quân lại chìm trong tĩnh lặng, chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ của những toán lính tuần tra, tăng cường canh phòng.
Ánh đèn trong phòng đã tắt, chút hơi ấm hắt hiu cũng đã phải nhường chỗ cho đêm đen.
Trong chăn, hắn lấy cánh tay mình làm gối, nghiêng thân ôm gọn cơ thể nhu nhuyễn của nàng.
Biết Quân Dao vẫn thao thức chưa ngủ, Tinh Húc thỏ thẻ bên tai nàng:
" Sao thế, không ngủ được à?"
Quân Dao xoay người, dúi gương mặt thơm ngọt mùi Huân Y Thảo vào lồng ngực hắn thở một cách muộn phiền:
" Ta đang nghĩ đến bọn người Thiên Minh Tông. Vì sao chúng lại đột nhập phủ Tướng Quân, mục tiêu của bọn họ là chàng sao?"
Hắn dùng hai đầu ngón tay lành lạnh nâng cằm nàng:
" Nàng lo cho ta?"
" Chàng ngốc à? Chàng là phu quân của ta, sao ta lại không lo lắng."
Đúng rồi, nàng luôn lo lắng cho hắn, Khinh Châu, Hoang Vực một mình nàng xông vào hiểm nguy, một mình nàng chắn mưa, che gió mang hắn từ cửa tử trở về. Vậy mà nhất thời hắn lại quên, vậy mà nhất thời hắn lại nghi ngờ nàng.
" Tinh Húc, sau này dù cho chàng có đi đâu, làm gì, nhất định luôn dẫn ta theo có được không?"
Nàng nhàn nhạt nói, đầu mũi lẫn theo e thẹn và thương cảm mà cay xè, nàng sợ hắn giống như trong mộng, huyết y đỏ thẫm, giữa thế gian vô thường một mình chống chọi với kẻ thù, đến chết cũng không thành ý nguyện.
" Sao thế?"
Hắn xoa đầu nàng, hưởng thụ thứ hương thơm thanh mát tỏa ra từ nếp tóc, người trong lòng nhẹ giọng:
" Ta muốn bảo hộ chàng, không để chàng gặp nguy hiểm."
Tinh Húc không trả lời, chỉ siết chặt hơn vòng tay to khỏe. Hắn biết không? Lời này của nàng mấy phần cũng là thật, bỗng chốc Quân Dao thấy mình nhỏ bé, như Tiểu Bạch Thố nằm trong lòng hắn, ấm áp và được sủng ái đến nhường nào. Ngôn Tình Hay
" Dao nhi. Nàng…có yêu ta không?"
Nữ nhân đỏ mặt, nhưng yêu? Nàng cũng không biết nữa, thứ cảm giác hỗn loạn trong tim này và cả cảm giác cuồng nộ khi nhìn thấy hắn cùng Đạm Đài Vu Nhiên thân mật là gì?
Nếu phải mang so sánh thì lạ lùng thay không bì được với rung động non dại của lần đầu gặp Đạm Đài Quân, nếu nói là vì ân nghĩa lại càng không giống. Đầu nàng đau như búa bổ, căng thẳng hút sâu vào người hắn giấu kỹ biểu cảm trên mặt mình.Quân Dao cũng muốn chất vấn chính mình, rằng nàng có yêu hắn không? Hay chỉ là thứ tình cảm ngộ nhận bởi vì muốn báo ân cho hắn.
Tinh Húc trầm lặng, đột nhiên lại cảm giác sợ câu trả lời của nàng, âm giọng trầm ấm trên đỉnh trán thì thào nói tiếp:
" Ninh thái y, Từ Khải, Thôi Dĩ Minh. Cái chết của bọn họ có rất nhiều điểm kỳ lạ."
" Kỳ lạ thế nào?"
" Tất cả bọn họ đều chết vì độc côn trùng, đặc biệt là Thôi Dĩ Minh, ngoài mũi đao chí mạng ra trên thi thể ông ta còn tìm thấy một loại ám châm có chứa kịch độc, nhưng vẫn chưa kịp ăn sâu vào xương tủy."
Hắn cảm nhận được hơi thở bất ổn của nàng, cảm nhận được nhiệt độ bàn tay trên cơ ngực có chút lạnh đi. Nếu những gì Đạm Đài Vu Nhiên nói là sự thật, vậy nữ nhân mà hắn yêu sủng ngày đêm là người có thể độc ác đến thế nào? Có thể tàn nhẫn tà ác đến mức nào? Giọt sương thuần khiết trong đáy mắt hắn vỡ tan.
Nàng biết dùng độc, nàng biết điều khiển lũ côn trùng, nàng…có thể còn liên quan đến những ai?
" Sao đột nhiên chàng lại nhắc đến những chuyện này?"
Hắn lưỡng lự muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ nhàn nhạt giọng:
" Không có gì, ta chỉ thấy hiếu kỳ một chút."
Hắn có trăm vạn câu hỏi cần lời giải đáp, nhưng chẳng có câu hỏi nào đủ can đảm thốt ra: Dao nhi, vì sao nàng phải nói dối ta, nỗi khổ của nàng lẽ nào trượng phu như ta lại không thể cùng nàng gánh vác?
Trước đây hắn luôn cho rằng chỉ cần hai người ở bên nhau, cùng nhìn nhau già đi, cùng nhau chiêm ngưỡng cảnh đẹp của thế gian thay đổi vô thường, thì dù nàng có muốn làm gì, là ai cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Nhưng đột nhiên hắn phát hiện, nàng chỉ đứng trước cánh cửa xa xăm, cho hắn loại khao khát chiếm hữu mãnh liệt, rồi lại dựng bức tường cao lớn chắn ngang, bên trong bức tường đó là cả một bầu trời khác biệt. Mãi mãi hắn không thể vượt qua được bức tường ấy, mãi mãi cũng không đi vào được trái tim nàng.
Một cơn mưa đêm vội ghé qua Lôi Thành, vạn vật ngủ say trong âm thanh tí tách khẽ chạm trên những vòm cây, mái ngói trút nước như tỉ tê ru người ta vào mộng.
Mờ mờ nhân ảnh hiện ra, trong huyễn cảnh Tinh Húc thấy mình vẫn là Thượng Quan của tuổi lên năm.
Khắp nơi tướng sĩ đồng loạt ngã xuống, trên thân chằng chịt vết thương, đôi hài vải đen của hắn đã ướt đẫm máu tanh, dáng dấp hài tử thấp bé bị khói bụi chiến trường nuốt chửng.
" Phụ thân. Người đang ở đâu…?"
Hắn vừa đi vừa khóc, lục tung từng thi thể lạnh lẽo dưới kia tìm kiếm Thượng Quan Tích.
Khi cát bụi theo trận cuồng phong đổ dồn về một hướng, lớp lớp thi thể dưới chân hiện ra một lão Tướng Quân trong chiến bào huyền sắc, mũ đã rơi, binh khí đã vỡ nát, toàn thân tắm máu nằm bất động.
" Phụ thân."
Thượng Quan Lão Tướng Quân nghe thấy âm thanh xé lòng của con trẻ gọi mình, ông cố gắng mở mắt:
" Húc nhi."
" Phụ thân, người đừng chết. Hài nhi mang người về."
Nụ cười thê lương sau chỏm râu ngắn hiện ra, khó khăn cất giọng:
" Húc nhi ngoan, phụ thân tự thấy bản thân đã sức cùng lực kiệt. Nhớ, sau này phải trở thành một đại trượng phu, không được khóc, không được cúi đầu."
Mũi tên xuyên thủng lồng ngực trái vỡ máu, cánh tay Tinh Húc nhuốm một màu đỏ thẫm. Hắn quằn quại bên cạnh thi thể tàn hơi của Thượng Quan Lão Tướng Quân, nước mắt cứ vậy mà trút ra như giông bão.
Giữa lúc thiên thanh, bầu trời vần vũ sắc xám nâu, ảm đạm. Âm thanh gào thét trong bi oán vang khắp mấy tầng mây:
" Phụ thânnnnnn."
Hài tử gục đầu áp lên trán Thượng Quan Tích, đẫm lệ.
Chợt trong tầm nhìn nhòe nhoẹt, hắn nhìn thấy tại tử huyệt của Thượng Quan Tích cắm chặt một ám châm, trên đầu vũ khí tỉ mỉ khắc chữ “Minh”.
Tại ngực Thượng Quan Lão Tướng bị ai đó khắc nên vết thương có họa tiết cầu kỳ, sáu đóa Hồng Liên Hoa hợp lại thành vòng tròn, rỉ máu không ngừng. Trên đầu mũi tên cũng có ký hiệu tương tự.
" Thiên Minh Tông."
Hài tử gắt giọng phẫn uất.
Từ trong giấc mộng Tinh Húc bị tia sét chói tai ở thực tại kéo về, sấm chớp xé nát màn đêm sau rèm, hắn ngồi bật dậy mồ hôi vã khắp nhục thân.
Người bên lòng vẫn say ngủ, bả vai trái nhẵn nhụi của nàng sau lớp y phục mỏng manh hiện rõ nét Hồng Liên Hoa, cánh hoa rực rỡ như chu sa, đánh động con ngươi vốn an tĩnh của Tinh Húc.
Hắn gạt tay Đạm Đài Vu Nhiên ra khỏi người, đôi mắt chất đầy tội lỗi nhìn nàng.
Quân Dao cứ vậy mà bình thản bước vào, trên khuôn mặt thanh tú không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào quan tâm đến việc vừa trông thấy.
Nàng lại gần Vu Nhiên:
" Lục công chúa, chuyện đêm nay đã làm người kinh sợ, thần thiếp sai người sắp xếp một căn phòng sạch sẽ khác cho người, bây giờ có thể trở về nghỉ ngơi rồi."
Nàng ta cho rằng Quân Dao sẽ đùng đùng tức giận, chí ít cũng tỏ thái độ ghen tức đôi câu, chỉ cần giữa hắn và nàng xảy ra mâu thuẫn, vết nứt này sẽ là cơ hội để nàng ta chen vào, ấy vậy mà nữ nhân trước mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Lại nhìn sang Tinh Húc, hắn chăm chú quan sát sắc mặt Quân Dao, con ngươi đáng thương và tội nghiệp, khoảnh khắc này cho dù Đạm Đài Vu Nhiên có thình lình ngất vào lòng hắn, thì e Tinh Húc cũng sẽ không thèm để tâm.
Đạm Đài Vu Nhiên đan hai bàn tay tê lạnh vào ống tay áo, trầm mặc thầm nghĩ: Không sao, chỉ cần khiến Thượng Quan Tinh Húc sinh lòng nghi ngờ với cô ta, thì sớm muộn gì kế hoạch của mình cũng sẽ thành công, hôm nay đến đây thôi.
Đạm Đài Vu Nhiên từ phía sau nhìn chăm chăm vào góc nghiêng lạnh lùng của hắn:
" Trời cũng đã khuya lắm rồi, ta không quấy rầy Tướng Quân…cùng phu nhân nghỉ ngơi nữa, ta về phòng trước."
Quân Dao nhún chân hữu lễ, nhưng mãi Tinh Húc vẫn chẳng ngoảnh đầu, khiến sắc thái trên khuôn mặt mỹ miều trở nên sượng sùng. Sau đó, Đạm Đài Vu Nhiên liền rời khỏi thư phòng.
" Dao nhi, mọi chuyện không giống như nàng đã nhìn thấy đâu."
Hắn khẩn thiết giải thích, Quân Dao chỉ dịu dàng cười:
" Ta biết."
" Nàng biết."
" Nếu chàng có tư tình đã không nhiều lần từ chối tình cảm của Lục công chúa."
Hắn đơ người, nội tâm như hai thái cực giằng xé nhau dữ dội.
Là chính hắn thầm mong mỏi nàng đừng hiểu lầm, đừng nghi ngờ sự thủy chung của hắn. Nhưng vì sao khi nghe xong những lời Quân Dao nói, tim gan hắn lại bức bối khôn cùng.
Rõ ràng hắn cùng Đạm Đài Vu Nhiên vừa có hành động thân mật trên cả lễ giáo, nàng tận tường trông thấy cũng không lộ chút giận hờn.
Thú thật thời khắc này, hắn cho phép bản thân được hẹp hòi, thâm thúy nhìn sâu vào nụ cười trên môi nàng, muốn hỏi nhưng lại giấu kỹ trong lòng không nói: Nàng có thật sự muốn gả cho ta không? Hay ngay từ đầu, nàng lợi dụng ta để trả đũa Nhị Vương Gia.
" Tinh Húc, không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi nghỉ thôi."
" Được. Ta nghe nàng, đều nghe nàng."
Lúc hắn thốt những lời chiều chuộng này, gương mặt tuấn tú toát ra hàn khí, môi mỏng hơi cong nhưng không sâu đến độ hiện ra đồng tiền mép như mọi khi, ánh mắt có đăm chiêu nhìn nàng, nhưng không chất ngất si mê nữa, mà thay vào đó là muôn phần dò xét.
Heo hút cơn gió lạnh ùa vào, cả phủ Tướng Quân lại chìm trong tĩnh lặng, chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ của những toán lính tuần tra, tăng cường canh phòng.
Ánh đèn trong phòng đã tắt, chút hơi ấm hắt hiu cũng đã phải nhường chỗ cho đêm đen.
Trong chăn, hắn lấy cánh tay mình làm gối, nghiêng thân ôm gọn cơ thể nhu nhuyễn của nàng.
Biết Quân Dao vẫn thao thức chưa ngủ, Tinh Húc thỏ thẻ bên tai nàng:
" Sao thế, không ngủ được à?"
Quân Dao xoay người, dúi gương mặt thơm ngọt mùi Huân Y Thảo vào lồng ngực hắn thở một cách muộn phiền:
" Ta đang nghĩ đến bọn người Thiên Minh Tông. Vì sao chúng lại đột nhập phủ Tướng Quân, mục tiêu của bọn họ là chàng sao?"
Hắn dùng hai đầu ngón tay lành lạnh nâng cằm nàng:
" Nàng lo cho ta?"
" Chàng ngốc à? Chàng là phu quân của ta, sao ta lại không lo lắng."
Đúng rồi, nàng luôn lo lắng cho hắn, Khinh Châu, Hoang Vực một mình nàng xông vào hiểm nguy, một mình nàng chắn mưa, che gió mang hắn từ cửa tử trở về. Vậy mà nhất thời hắn lại quên, vậy mà nhất thời hắn lại nghi ngờ nàng.
" Tinh Húc, sau này dù cho chàng có đi đâu, làm gì, nhất định luôn dẫn ta theo có được không?"
Nàng nhàn nhạt nói, đầu mũi lẫn theo e thẹn và thương cảm mà cay xè, nàng sợ hắn giống như trong mộng, huyết y đỏ thẫm, giữa thế gian vô thường một mình chống chọi với kẻ thù, đến chết cũng không thành ý nguyện.
" Sao thế?"
Hắn xoa đầu nàng, hưởng thụ thứ hương thơm thanh mát tỏa ra từ nếp tóc, người trong lòng nhẹ giọng:
" Ta muốn bảo hộ chàng, không để chàng gặp nguy hiểm."
Tinh Húc không trả lời, chỉ siết chặt hơn vòng tay to khỏe. Hắn biết không? Lời này của nàng mấy phần cũng là thật, bỗng chốc Quân Dao thấy mình nhỏ bé, như Tiểu Bạch Thố nằm trong lòng hắn, ấm áp và được sủng ái đến nhường nào. Ngôn Tình Hay
" Dao nhi. Nàng…có yêu ta không?"
Nữ nhân đỏ mặt, nhưng yêu? Nàng cũng không biết nữa, thứ cảm giác hỗn loạn trong tim này và cả cảm giác cuồng nộ khi nhìn thấy hắn cùng Đạm Đài Vu Nhiên thân mật là gì?
Nếu phải mang so sánh thì lạ lùng thay không bì được với rung động non dại của lần đầu gặp Đạm Đài Quân, nếu nói là vì ân nghĩa lại càng không giống. Đầu nàng đau như búa bổ, căng thẳng hút sâu vào người hắn giấu kỹ biểu cảm trên mặt mình.Quân Dao cũng muốn chất vấn chính mình, rằng nàng có yêu hắn không? Hay chỉ là thứ tình cảm ngộ nhận bởi vì muốn báo ân cho hắn.
Tinh Húc trầm lặng, đột nhiên lại cảm giác sợ câu trả lời của nàng, âm giọng trầm ấm trên đỉnh trán thì thào nói tiếp:
" Ninh thái y, Từ Khải, Thôi Dĩ Minh. Cái chết của bọn họ có rất nhiều điểm kỳ lạ."
" Kỳ lạ thế nào?"
" Tất cả bọn họ đều chết vì độc côn trùng, đặc biệt là Thôi Dĩ Minh, ngoài mũi đao chí mạng ra trên thi thể ông ta còn tìm thấy một loại ám châm có chứa kịch độc, nhưng vẫn chưa kịp ăn sâu vào xương tủy."
Hắn cảm nhận được hơi thở bất ổn của nàng, cảm nhận được nhiệt độ bàn tay trên cơ ngực có chút lạnh đi. Nếu những gì Đạm Đài Vu Nhiên nói là sự thật, vậy nữ nhân mà hắn yêu sủng ngày đêm là người có thể độc ác đến thế nào? Có thể tàn nhẫn tà ác đến mức nào? Giọt sương thuần khiết trong đáy mắt hắn vỡ tan.
Nàng biết dùng độc, nàng biết điều khiển lũ côn trùng, nàng…có thể còn liên quan đến những ai?
" Sao đột nhiên chàng lại nhắc đến những chuyện này?"
Hắn lưỡng lự muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ nhàn nhạt giọng:
" Không có gì, ta chỉ thấy hiếu kỳ một chút."
Hắn có trăm vạn câu hỏi cần lời giải đáp, nhưng chẳng có câu hỏi nào đủ can đảm thốt ra: Dao nhi, vì sao nàng phải nói dối ta, nỗi khổ của nàng lẽ nào trượng phu như ta lại không thể cùng nàng gánh vác?
Trước đây hắn luôn cho rằng chỉ cần hai người ở bên nhau, cùng nhìn nhau già đi, cùng nhau chiêm ngưỡng cảnh đẹp của thế gian thay đổi vô thường, thì dù nàng có muốn làm gì, là ai cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Nhưng đột nhiên hắn phát hiện, nàng chỉ đứng trước cánh cửa xa xăm, cho hắn loại khao khát chiếm hữu mãnh liệt, rồi lại dựng bức tường cao lớn chắn ngang, bên trong bức tường đó là cả một bầu trời khác biệt. Mãi mãi hắn không thể vượt qua được bức tường ấy, mãi mãi cũng không đi vào được trái tim nàng.
Một cơn mưa đêm vội ghé qua Lôi Thành, vạn vật ngủ say trong âm thanh tí tách khẽ chạm trên những vòm cây, mái ngói trút nước như tỉ tê ru người ta vào mộng.
Mờ mờ nhân ảnh hiện ra, trong huyễn cảnh Tinh Húc thấy mình vẫn là Thượng Quan của tuổi lên năm.
Khắp nơi tướng sĩ đồng loạt ngã xuống, trên thân chằng chịt vết thương, đôi hài vải đen của hắn đã ướt đẫm máu tanh, dáng dấp hài tử thấp bé bị khói bụi chiến trường nuốt chửng.
" Phụ thân. Người đang ở đâu…?"
Hắn vừa đi vừa khóc, lục tung từng thi thể lạnh lẽo dưới kia tìm kiếm Thượng Quan Tích.
Khi cát bụi theo trận cuồng phong đổ dồn về một hướng, lớp lớp thi thể dưới chân hiện ra một lão Tướng Quân trong chiến bào huyền sắc, mũ đã rơi, binh khí đã vỡ nát, toàn thân tắm máu nằm bất động.
" Phụ thân."
Thượng Quan Lão Tướng Quân nghe thấy âm thanh xé lòng của con trẻ gọi mình, ông cố gắng mở mắt:
" Húc nhi."
" Phụ thân, người đừng chết. Hài nhi mang người về."
Nụ cười thê lương sau chỏm râu ngắn hiện ra, khó khăn cất giọng:
" Húc nhi ngoan, phụ thân tự thấy bản thân đã sức cùng lực kiệt. Nhớ, sau này phải trở thành một đại trượng phu, không được khóc, không được cúi đầu."
Mũi tên xuyên thủng lồng ngực trái vỡ máu, cánh tay Tinh Húc nhuốm một màu đỏ thẫm. Hắn quằn quại bên cạnh thi thể tàn hơi của Thượng Quan Lão Tướng Quân, nước mắt cứ vậy mà trút ra như giông bão.
Giữa lúc thiên thanh, bầu trời vần vũ sắc xám nâu, ảm đạm. Âm thanh gào thét trong bi oán vang khắp mấy tầng mây:
" Phụ thânnnnnn."
Hài tử gục đầu áp lên trán Thượng Quan Tích, đẫm lệ.
Chợt trong tầm nhìn nhòe nhoẹt, hắn nhìn thấy tại tử huyệt của Thượng Quan Tích cắm chặt một ám châm, trên đầu vũ khí tỉ mỉ khắc chữ “Minh”.
Tại ngực Thượng Quan Lão Tướng bị ai đó khắc nên vết thương có họa tiết cầu kỳ, sáu đóa Hồng Liên Hoa hợp lại thành vòng tròn, rỉ máu không ngừng. Trên đầu mũi tên cũng có ký hiệu tương tự.
" Thiên Minh Tông."
Hài tử gắt giọng phẫn uất.
Từ trong giấc mộng Tinh Húc bị tia sét chói tai ở thực tại kéo về, sấm chớp xé nát màn đêm sau rèm, hắn ngồi bật dậy mồ hôi vã khắp nhục thân.
Người bên lòng vẫn say ngủ, bả vai trái nhẵn nhụi của nàng sau lớp y phục mỏng manh hiện rõ nét Hồng Liên Hoa, cánh hoa rực rỡ như chu sa, đánh động con ngươi vốn an tĩnh của Tinh Húc.