Chương : 25
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trình Thiên Diệp gọi Mặc Kiều Sinh đến.
“Cởi y phục.” Nàng đột nhiên nói.
Trong nháy mắt Mặc Kiều Sinh đỏ mặt, nhưng hắn không do dự, cởi áo, lộ ra đôi vai rộng eo thon, thân hình như vẽ.
Trên thân thể phủ đầy những vết sẹo cũ, cùng mấy chỗ sưng đỏ bầm tím mới toanh.
“Đây là thế nào?” Trình Thiên Diệp nói: “Nếu không nhờ Du tướng quân nói cho ta biết, ta cũng không biết ngươi liều mạng huấn luyện bản thân như vậy.”
Nàng lấy ra một bình dầu thuốc từ ngăn kéo, đổ vào lòng bàn tay chà nóng lên, rồi đặt lên đốt xương tay sưng đỏ của Mặc Kiều Sinh, nhẹ nhàng xoa: “Có đau không?”
“Không đau, thật đấy ạ, vết thương nhỏ này không đáng kể chút nào. Trước đây ta cũng luyện thế này cả.”
Hiện tại chỉ là càng cố gắng hơn một chút thôi.
“Không nên nhắc đến việc trước đây của ngươi, quá khứ của ngươi đã qua rồi.” Trình Thiên Diệp tăng thêm lực: “Kiều Sinh, ngươi phải học cách quý trọng bản thân mình trước đã.”
“Ta có rất nhiều việc muốn làm, có một đoạn đường dài phải đi. Nếu ngươi muốn theo phò tá ta, thì không thể đối xử với bản thân như vậy.”
Mặc Kiều Sinh cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
...
Thời điểm lạnh nhất trong năm đã đến, gió lạnh không chút do dự xé toạc sự ấm áp mà Trình Thiên Diệp cố gắng lắm mới xây dựng được.
Thành Biện Châu bị băng tuyết bao trùm, bắt đầu thỉnh thoảng xuất hiện lưu dân chết rét và chết đói.
Trình Thiên Diệp mang đôi giày da hươu giữ ấm, cẩn thận đi trên con đường đã đóng băng.
Đột nhiên, nàng khẽ khép mắt, nghiêng đầu đi. Có một thứ bắt được trái tim của nàng, khiến toàn thân nàng run rẩy.
Trong góc tường cách đó không xa, có một thứ gì nho nhỏ cuộn mình thành một đống, là thi thể của một đứa trẻ, có lẽ là hai đứa, bị đông cứng đến mức vừa xanh vừa tím, gần như mất đi nhân dạng của con người.
Trình Thiên Diệp cố kiềm nén bản thân, mở mắt ra, buộc bản thân mình phải nhìn thẳng vào tình cảnh trước mắt.
Đã từng, ta không muốn coi sóc.
Đây là hậu quả của việc không muốn coi sóc chăng.
Tay ta nắm quyền lợi, ta phải có trách nhiệm này. Ít nhất, trước khi ta tìm được cách để trở về, ta muốn gắng sức để có thể làm được việc tốt.
Trong tầm mắt ta, ta muốn giảm bớt tình cảnh tử vong tàn khốc này, một cảnh đời vừa biến chất vừa tàn bạo.
“Đưa đi chôn.” Trình Thiên Diệp phất tay.
Nàng ngẩng đầu, sải bước đi thẳng về phía trước.
Mùa đông rét căm căm này sẽ qua thôi,
Tuyến tan, sẽ mang theo những cái chết và nỗi đau khổ mà không muốn ai biết kia đi mất.
Hoa xuân nở rộ, dường như nhân gian lại tràn đầy niềm hy vọng mới.
Cách Biện Châu không xa, thành Ung Khâu, dân chúng vừa vội vàng cày bừa vụ xuân, vừa lo lắng vì chiến sự sắp đến.
“Nghe nói gì chưa? Quân đội Tấn quốc đã chiếm được Cao Dương và Khởi huyện, ít ngày nữa có thể sẽ đến thành Ung Khâu chúng ta đấy.”
“Lại đánh nữa à, chiến hỏa không ngớt thế này, khi nào mới xong đây.”
“Chà, Quân mỗi năm đều đổi, theo ta thấy, chỉ cần không đánh thì ai làm Chủ quân đều như nhau cả thôi.”
“Nghe nói vị Quân chủ Tấn quốc kia tuy tuổi còn rất trẻ, nhưng tất cả mọi người nói hắn...” Người nọ nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói: “Là một vị nhân quân (vị vua bác ái, có lòng nhân từ) thương cảm dân chúng, yêu dân như con đấy.”
“Dưới gầm trời này làm gì còn nhân quân chứ, những kẻ được xưng là nhân quân và những Dị tộc mọi rợ này đều giống nhau hết cả, hoàn toàn không để ý đến sự sống còn của dân chúng.”
“Không phải đâu, Biện Châu hiện tại, thi hành tân chính, gọi là thụ điền chế. Nam tử hơn mười lăm tuổi, chỉ cần vào tịch Tấn quốc, có thể được phân một miếng vĩnh điền và một miếng tang điền [1].”
[1] vĩnh điền: là ruộng thuộc về mình vĩnh viễn. Tang điền: nương dâu (dùng trồng cây dâu)
“Ta cũng nghe nói, hàng xóm của ta là nhà Vương Đại Thạch, đã lặng lẽ dời đến Biện Châu rồi đấy.”
“Hả? Không cần xung vào công điền sao? Vậy sau này có thể truyền cho con gái không?”
“Một nam đinh có thể được chia mấy mẫu thế?”
“Ái chà, nếu là có ruộng của riêng mình, vậy thì tốt quá rồi.”
“Xem ra, nhanh đánh vào cũng tốt, ít nhất không còn bị những Dị tộc mọi rợ này đè đầu giành ăn.”
Tấn Việt hầu khởi binh chinh phạt Ung Khâu.
Thủ thành Đô La Vĩ của Ung Khâu, chính là danh tướng Khuyển Nhung, nghe được tin tức, nhanh chóng vào trướng điểm quân mã, ra khỏi thành nghênh địch.
Trong quân có phụ tá khuyên can: “Tấn Việt hầu dùng Biện Châu làm tâm, chiếm lấy Cao Dương và Khởi huyện, danh tiếng đang thịnh, tướng quân không thể khinh địch, phải thủ thành kiên cố. Bộ ta đã đến Trịnh Châu, cầu viện Ngôi Danh Sơn tướng quân, xin ông ta phát binh cứu viện, giờ đây thế cục đang trong ngoài giao kích, không sợ địch không lo thất bại.”
Đô La Vĩ cả giận nói: “Chẳng qua Tấn Việt hầu chỉ là một thằng oắt con, vậy mà còn dám dò xét ta, ta không đi tìm hắn gây chuyện, hắn còn dám tới công thành! Đợi ta xuất quân, giết cho hắn không còn một manh giáp.”
Ngoài thành Ung Khâu, cờ đã sáng tỏ, trống trận dồn dập.
Tấn quân binh mã xuất động, một tiểu tướng mặc hắc bào xuất hiện, người này mặc hắc bào, khoác luyện giáp, đầu đội mão lông gà, cưỡi một con hắc mã, mặt mũi tràn đầy khắc nghiệt, khiêu chiến trước toàn quân.
[2] luyện giáp: giáp dùng cho chiến đấu, huấn luyện. Mão lông gà: mão phía trên hoặc sau có gắn sợi lông vũ dài (mình kèm hình nhé).
Lại là nô lệ Mặc Kiều Sinh.
Chỉ thấy cổng thành Ung Khâu mở rộng, nghìn vạn nhân mã tuôn ra ào ạt như đám mây đen, bao lấy danh tướng Đô La Vĩ của Khuyển Nhung ở giữa.
Đô La Vĩ mặt đen như than, mắt giống chuông đồng, hai bên vai là hai bím tóc màu đen. Đầu đội mũ bạc, trong tay cầm thiết can Lang Nha bổng, ngồi trên con ngựa Tuyết Đề Táo Hoa.
Hắn ta mở miệng quát: “Này oắt con, nói cho Chúa công miệng còn hôi sữa kia của ngươi biết, bảo hắn rửa cổ chờ đi, gia gia ta dọn sạch đám tạp chủng các ngươi xong thì sẽ lấy đầu trên cổ hắn đấy.”
Mặc Kiều Sinh giận dữ, không nói một lời, vác thương thúc ngựa thẳng về hướng Đô La Vĩ.
Bên cạnh Đô La Vĩ xuất hiện một Phó tướng, nói: “Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, Tướng quân ta sao phải đấu với hạng vô danh tiểu tốt này.”
Đánh ngựa giơ thương nghênh chiến Mặc Kiều Sinh.
Ai ngờ Mặc Kiều Sinh thấy ngọn thương sáng lóa như tuyết đâm về phía ngực mình, không hề né tránh, như muốn dùng lồng ngực chịu một thương này.
Mũi thương chạm đến giáp, cánh tay hắn khẽ nâng, eo ong hơi nghiêng, khiến mũi thương lệch qua sườn.
Tướng địch không thu thế lại kịp, bổ nhào tới.
Mặc Kiều Sinh rút đao dắt bên lưng ra, giơ tay chém, một tia sáng lướt qua, đã chặt đứt nửa cái đầu người.
Máu tươi vươn vãi khắp thân người hắn.
Mặc Kiều Sinh vòng ngựa trở lại, mặt đầy máu, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí đằng đằng, giục ngựa bước qua thi hài địch nhân, tựa như Sát thần trở về từ địa ngục.
Khí thế quân địch chợt bị kiềm hãm.
Đô La Vĩ giận dữ, quát lớn, huơ Lang Nha bổng thẳng đến chỗ Mặc Kiều Sinh.
Mặc Kiều Sinh không mảy may sợ hãi, giơ thương đón đánh.
Binh khí hai người chạm vào nhau, có qua có lại, chiến khoảng hai ba mươi hiệp.
Đô La Vĩ âm thầm kinh hãi, hắn ta trời sinh mạnh mẽ, hai tay có thể nhấc được ngàn cân. Trên chiến trường hiếm khi gặp phải địch thủ, tiểu tướng Tấn quốc trước mắt này không có danh tiếng gì, có thể cùng mình chiến đấu đến ngang tài ngang sức, dường như càng chiến càng hùng dũng.
Hạ Lan Trinh và Du Đôn Tố cho trung quân áp trận.
Hai vị mãnh tướng thấy dũng tướng tiền quân đánh đấm vô cùng dũng mãnh, trong nội tâm họ âm thầm trầm trồ khen ngợi.
Hạ Lan Trinh cảm khái nói: “Mặc Kiều Sinh này quả nhiên không tầm thường, hôm nay ta mới thật phục thuật dùng người không câu nệ của Chúa công.”
Du Đôn Tố nói: “Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, đâu thể vì thân phận mà luận anh hùng. Thứ cho ngu đệ vượt quyền, Hạ Lan huynh ngày xưa chính là lòng dạ quá cao, đắc tội với người ta ở khắp nơi, mới có họa ngày hôm ấy.”
Hạ Lan Trinh: “Hiền đệ nói đúng, lần này nhờ được Chúa công ân tín, thêm Tiếu Tư khấu nhìn rõ mọi việc, mới có thể trả lại trong sạch cho ta. Nếu không chỉ sợ giờ phút này, ngu huynh vẫn đang bị giam giữ trong đại lao đấy.”
Bên này đang nói, chỉ thấy địch quân trong trận doanh bắn lén ra một mũi tên, vào giữa hắc mã mà Mặc Kiều Sinh đang cưỡi, chiến mã hí dài một tiếng hất Mặc Kiều Sinh ngã xuống đất.
Mặc Kiều Sinh vội bám sát mặt đất, tránh Lang Nha bổng đang trút xuống như mưa.
Hạ Lan Trinh nổi giận nói: “Bọn chuột nhắt dám đâm sau lưng, đợi ta lên tương trợ.”
Đã thấy tiền phương phe mình xuất hiện một tướng lĩnh trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, thúc ngựa đi đầu, tay trái cầm cung, tay phải cài tên, bắn một mũi tên vào giữa lưng Đô La Vĩ.
Người này chính là A Phượng.
Đô La Vĩ trúng một tên: “Á.” Ngã xuống ngựa, hắn ta thầm sợ hãi, bò dậy, chạy về phía cổng thành. Quân sĩ Khuyển Nhung lập tức loạn cào cào cả lên.
Mặc Kiều Sinh xoay người dậy, cầm thương đuổi sát.
Đô La Vĩ chạy trở về cổng thành, hét lớn: “Mau thu cầu treo lại.”
Bên cổng thành có khoảng hai mươi tiểu binh, giữ cầu treo, thấy Đô La Vĩ vào thành, lập tức muốn thu cầu. Bước chân của Mặc Kiều Sinh cực nhanh, đuổi tới, một người một thương giết chóc đến máu chảy thành sông.
A Phượng giục ngựa tiếp viện, mưa tên ào ạt, trên đầu thành không ngừng có người bị trúng tên lăn xuống.
Du Đôn Tố lĩnh quân tràn vào, chiếm cổng thành, giết chóc hằng hà sa số ngoại địch trong thành.
Tướng địch Đô La Vĩ thấy tình hình không ổn, vứt bỏ binh lính, đoạt lấy một con ngựa, tháo chạy về hướng Tây Bắc.
Tấn quân toàn thắng, sĩ khí nâng cao, mở rộng cổng thành, nghênh đón Quân chủ vào thành.
Trình Thiên Diệp vào phủ Thành Chủ, hạ lệnh ước pháp tam chương trong quân, không được đả thương dân chúng, gian dâm nữ tử, cướp đoạt tài sản.
Bên này Mặc Kiều Sinh giao nộp quân vụ, thu được con ngựa Tuyết Đề Táo Hoa để đi lại trong thành, tốp ba tốp năm quân sĩ Tấn quốc đi qua, vang lên tiếng bàn tán xì xào.
“Thấy không, cái người mặc y phục màu đen kia kìa.”
“Là Mặc Kiều Sinh thì phải, ngươi xem người nọ toàn thân đều là máu, hôm nay không biết đã giết bao nhiêu kẻ địch rồi.”
“Chà chà, nghe nói hắn chính là gã nô lệ mà Chúa công dùng Hoàng Phiêu Mã để đổi lấy đó.”
“Chúa công thật sự là anh minh, quả là có mắt nhìn người.”
Trong lòng Mặc Kiều Sinh đột nhiên dâng lên một khát vọng, khát vọng lập tức muốn được gặp Chúa công. Hắn giục ngựa đi vào phủ Thành Chủ, xoay người xuống ngựa, dẫn Tuyết Đề Táo Hoa đi thật nhanh, đến phòng khách nhỏ mà Trình Thiên Diệp đang ở, rồi chợt dừng bước ở xa xa.
Toàn thân ta đều là máu đen, sao có thể để Chúa công chịu ngạt chứ, ta chỉ muốn lặng lẽ nhìn Chúa công là được rồi.
Hắn giấu mình sau cây cột tại khúc ngoặt ở hành lang, nhìn chủ nhân ngồi ở bàn, đọc sách trước ngọn nến bên trong căn phòng, người đó một tay cầm sách, tay kia mệt mỏi xoa bóp phần gáy.
Mặc Kiều Sinh tham lam nhìn bóng hình được bao phủ trong ánh nến ấm áp, gần như không thể dời mắt.
Trình Thiên Diệp ngáp, rồi ngẩng đầu nhìn thấy sau cây cột có một màu vàng lam đang ẩn náu.
Nàng cười, vẫy vẫy tay: “Tiểu Mặc, sao lại trốn ở đó, đến bên cạnh ta này.”
Mặc Kiều Sinh bước ra từ trong bóng tối, hắn giao ngựa cho thị vệ canh cửa, quỳ một gối xuống cạnh Trình Thiên Diệp.
“Làm cho mặt mình toàn là máu thế kia. Ngươi có bị thương không?” Trình Thiên Diệp bảo Bích Vân mang nước ấm tới, nâng mặt Mặc Kiều Sinh lên, dùng một cái khăn mặt mềm mại, lau đi vết máu thâm trên mặt hắn.
Mặc Kiều Sinh nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, trong lòng chợt có một tâm tình vô cùng cổ quái.
Chúa công, người nhìn ta đi, người nhìn ta đi, hôm nay ta không còn là kẻ vô dụng lưng đeo ô danh mang tiếng hại người nữa rồi. Ta có tư cách trở thành người của người, có tư cách ở lại bên cạnh người rồi.
Hắn lầu bầu nói: “Chúa công, người, không ban thưởng ấn cho ta sao?”
Trình Thiên Diệp nhìn Mặc Kiều Sinh, nhìn sâu vào trái tim thành kính mà hắn đã dâng hiến cho nàng.
Trên chiến trường, nam tử này kinh tài tuyệt diễm như vậy, nhưng hắn lại không hề biết, chỉ cần ta cho một chút ấm áp nhỏ nhoi, đã nguyện chẳng giữ lại gì cho bản thân mà hiến tế trước mắt ta.
“Được, ta sẽ ban thưởng ấn cho ngươi.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Trình Thiên Diệp gạt tóc trên trán Mặc Kiều Sinh ra, hôn lên trán hắn.
“Từ nay về sau, ngươi sẽ thuộc về ta.”
Trời ơi, ta đang làm gì thế?
Trình Thiên Diệp bỗng nghe tiếng tim mình nổi lên từng hồi trống.
Hắn nghĩ ta là nam nhân, hoàn toàn sẽ không thể nào thích ta.
Nhưng mà vào thời khắc này, trong màu xanh thẳm trước mắt này đột nhiên xuất hiện thêm màu hồng nhạt xinh đẹp, lượn lờ bao phủ, giống như một đóa hoa hồng mới vừa chớm, nở rộ một cách tuyệt mỹ trong dòng sông băng màu xanh lam đó.
Màn hoa hiện ra trong khoảnh khắc, thoáng chốc lại rút đi nhanh chóng như thủy triều.
Mặc Kiều Sinh đứng dậy, lui về sau một bước, bối rối hành lễ lui ra.
Đi tới cửa, hắn đột nhiên tát cho mình một cái thật kêu, loạng choạng vài bước, vội vã ra ngoài.
A Phượng trở lại phòng, y và Kiều Sinh đều có một gian phòng nhỏ sạch sẽ thoải mái. Nhưng khiến y bực bội chính là, giờ phút này trong phòng, có một sinh vật trắng trắng mập mạp nào đó đang nằm sấp trên bàn.
“A Phượng ngươi đã về rồi.” Tiểu Thu vui vẻ nói.
“Ngươi lại tới đây làm gì?” A Phượng nhíu mày: “Mặc dù là chủ nhân từng có lệnh, nhưng hôm nay thương thế của ta đã khỏi rồi, không cần ngươi nhọc lòng nữa đâu.”
“Tỷ tỷ làm rất nhiều bánh bao, ăn rất ngon, ta mang đến cho ngươi ăn chung.” Tiểu Thu dùng bàn tay trắng mập, mở gói trên bàn, lộ ra vài cái bánh bao trắng nõn.
“Không cần đâu, mời ngươi trở về đi.” A Phượng lạnh lùng nói.
Tiểu Thu cầm một cái túi, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, vừa cắn, vừa nói: “Ngươi nói Chúa công luôn dịu dàng với chúng ta nhưng tại sao lại quá nghiêm khắc với Kiều Sinh vậy?”
“Chủ nhân rất nghiêm khắc với Kiều Sinh?” A Phượng nhíu mày.
“Nếu ta và tỷ tỷ đã làm sai, Chúa công chưa từng trách phạt chúng ta. Nhưng người thường xuyên trách phạt Kiều Sinh, mỗi lần đều nói phải phạt thật nặng.”
“Người thường xuyên phạt Kiều Sinh sao?”
“Đúng vậy, vừa rồi người còn đánh Kiều Sinh một bạt tai, lúc ta ra ngoài đã đụng phải Kiều Sinh đang từ trong phòng Chúa công đi ra, một bên mặt hắn đã sưng tấy lên, hấp ta hấp tấp chạy đi mất.”
“Hôm nay đắc thắng, sao chủ nhân lại đánh hắn?”
“Ăn bánh bao không? Tỷ tỷ nói người bị thương phải ăn nhiều một chút, mới nhanh khỏi.” Bánh bao trăng trắng được những ngón tay ngắn ngủn nắm lấy, giơ lên trước mắt y: “Vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
“Ăn đi... một cái thôi.” A Phượng cảm thấy y không thể theo kịp tư duy của một đứa trẻ mười tuổi rồi.
Trình Thiên Diệp chiếm được ba thành trấn xung quanh Biện Châu là Cao Dương, Khởi huyện và Ung Khưu, đã đứng vững gót chân trong Biện Châu.
Đồng thời Lý Văn Quảng cũng chiếm được vài thành quanh Nam Dương, khuếch trương thế lực của mình.
Sau khi vào xuân, Trình Thiên Diệp nhận được một phong thư của Lý Văn Quảng, mời nàng và Thái thú Hán Dương - Hàn Toàn Lâm, tam quân xuất kích, tiến công Trịnh Châu.
Trịnh Châu chính là một vị trí giao thông quan trọng, đối với Trình Thiên Diệp, lại là nơi then chốt.
Nếu thông được Trịnh Châu, Biện Châu sẽ có thể thông với bản thổ Tấn quốc. Như vậy, bất luận vận chuyển quân nhu, duy trì tiếp viện hay chính sách quán thông, đều vô cùng tiện lợi.
Vì vậy Trình Thiên Diệp trưng cầu ý kiến của mọi người, để Tiếu Cẩn, Hạ Lan Trinh lại thủ Biện Châu. Nàng dẫn theo nhóm Trương Phức, Du Đôn Tố xuất phát.
Trận đầu, ba đường chư hầu báo thắng lợi, về huyện Yên Lăng tụ hội, sau đó chiếm lấy Hứa Châu.
Ngoài thành Hứa Châu.
Ba người Trình Thiên Diệp, Lý Văn Quảng, Hàn Toàn Lâm đứng trên đài, ngắm nhìn chiến trường vang lên tiếng giết rung trời ở nơi xa.
Thượng tướng Phượng Túc của Lý Văn Quảng, giáp vàng nón bạc, sử dụng thanh Phương Thiên Họa Kích, trên sa trường tung hoành ngang dọc như vào chỗ không người.
Hàn Toàn Lâm cảm thán nói: “Lý công có mãnh tướng này, thật như hổ thêm cánh. Khó trách chúng chư hầu đều bại, một mình công chiếm được Nam Dương.”
Lý Văn Quảng hừ: “Nếu không phải Hoa Vũ Trực kia thiển cận, cố ý làm trễ nãi lương thảo của quân ta, Minh quân ta nhân số đông, binh tinh rộng, đã sớm đoạt lại Hạo Kinh rồi, sao chỉ dừng chân ở mảnh đất cằn cỗi như Nam Dương được chứ.”
Ông ta quay lại nhìn Trình Thiên Diệp: “Nếu nói đến khả năng biết nhìn người, ngu huynh không bằng đệ đâu.”
“Vị tiểu tướng mặc hắc bào kia, chính là nô lệ Mặc Kiều Sinh mà ta đã gặp lúc ban đầu trên tiệc rượu của Uy Bắc hầu?” Lý Văn Quảng chỉ vào chiến trường nói: “Ngọc thô như thế, ở chỗ hiền đệ như trong tay Bá Nhạc, được mài giũa sáng rọi.”
Trình Thiên Diệp khiêm tốn nói: “Không dám, không dám.”
Hàn Toàn Lâm nheo mắt lại, ngón tay gầy còm vân vê chòm râu: “Khó trách lúc trước Tấn Việt hầu ngươi cứ nhất quyết phải tranh tên nô lệ này với ta, hóa ra là liếc thấy hắn thông văn thạo võ.”
Trình Thiên Diệp liếc mắt, tính xem khi nào thì mới có thể đánh xong trận này, thật sự không muốn lá mặt lá trái với cái lão ghê tởm này.
Ba ngày sau, thành Hứa Châu bị phá, ba đường chư hầu dẫn người nhập vào Hứa Châu, chỉnh đốn và sắp đặt quân tư, đóng quân tạm nghỉ.
Mọi người chọn tư trạch của Hứa Châu mục làm nơi an trí hành dinh tạm thời. Trạch hoa này khá cao, chiếm diện tích rộng, có một hậu hoa viên vô cùng lớn.
Ba vị chư hầu dẫn một đám người hầu cận, đều tự khoanh vòng vài sân, cho ngươi của mình tu bổ. Vào ban ngày cũng có thể nghị sự ở trạch viện chính sảnh, rất tiện lợi.
Cả ngày, Trình Thiên Diệp, Lý Văn Quảng và Hàn Toàn Lâm thương thảo về nội dung quân sự quan trọng.
Lý Văn Quảng và Trình Thiên Diệp lĩnh quân, không có rượu mừng, cũng không có người hầu tỳ nữ dung mạo tuấn tú phục thị.
Đến buổi chiều, Hàn Toàn Lâm cảm thấy vô cùng chán nản, tìm cớ rời khỏi hội nghị ra viên giải sầu.
Đi đến chỗ hòn non bộ khuất sau rừng cây tùng rậm rạp, đúng lúc trông thấy quân doanh đã huấn luyện xong, Mặc Kiều Sinh đang đi đường tắt về chỗ ở của mình.
Mực Kiều Sinh mặc hắc y, tay dài eo nhỏ, hai chân thon dài, đi đứng nhanh nhẹn có lực, vừa huấn luyện nên gương mặt đỏ ửng, có vẻ tinh thần phấn chấn.
Hàn Toàn Lâm chợt cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nổi lên ý đồ xấu, lệnh cho đám người hầu ngăn Mặc Kiều Sinh lại.
Bỗng nhiên Mặc Kiều Sinh nhìn thấy người này, toàn thân đều sởn gai ốc.
Hắn lui về phía sau hai bước, phát hiện đường lui đều bị người ngăn lại, chỉ đành phải quỳ xuống đất hành lễ.
“Ái chà chà.“ Hàn Toàn Lâm thong thả bước hai bước xung quanh Mặc Kiều Sinh: “Chỉ vài ngày không gặp, thật sự đã thay đổi khác hẳn rồi.”
“Sao Tấn Việt hầu có thể biến ngươi trở nên dịu dàng mọng nước vậy chứ.” Ông ta nhéo cằm Mặc Kiều Sinh, buộc hắn phải ngẩng đầu.
Mặc Kiều Sinh tránh đi, giãy khỏi sự kiềm chế của ông ta, tay nắm chặt thành quyền.
Hàn Toàn Lâm giận dữ, ông ta định tát vào mặt Mặc Kiều Sinh: “Dám ngang bướng với ta! Một tên nô lệ, đánh được hai trận thì xem mình là con người rồi à?”
Bàn tay ông ta không thể rơi xuống.
Cổ tay ông ta bị giữ trên không trung, như bị kìm sắt trói lại, không thể động đậy.
Gã nô lệ quỳ dưới đất kia, duỗi một tay chuẩn xác bắt được cổ tay của ông ta.
Trong ấn tượng của ông ta, cho tới bây giờ nô lệ thấp hèn đó chỉ có thể run rẩy trước mặt ông ta, giờ đây lại lộ ra một đôi mắt như sói, hung hăng nhìn chằm chằm vào ông ta.
“Ngươi, ngươi buông tay, ngươi muốn gì?” Hàn Toàn Lâm sợ hãi.
Mặc Kiều Sinh chậm rãi buông lỏng tay ra, rủ xuống bên người.
Hàn Toàn Lâm vuốt cổ tay mình, chỉ cảm thấy đau nhức, trong lòng ông ta vừa sợ vừa giận, có cảm giác ngứa ngáy cầu mà không được.
Ông ta lui một bước, đứng sau lưng vài thị vệ của mình.
“Nô lệ, chính là tài sản của chủ nhân. Cho dù chủ nhân ngươi thích ngươi thì cũng chỉ là một thứ tài sản trân quý chút thôi, chỉ cần ra giá cao hơn, không có tên nô lệ nào không thể mua được.”
Hàn Toàn Lâm từ từ nói, ông ta hài lòng nhìn thấy sự bối rối trong mắt Mặc Kiều Sinh.
“Ta có thể thấy, Tấn Việt hầu đối xử khá tốt với ngươi so với Uy Bắc hầu, ngươi nhất định không muốn rời khỏi hắn, đúng không?”
Mặc Kiều Sinh càng căng thẳng, dời ánh mắt.
“Mỗi một lần sắp tới tay thì ngươi lại có thể trốn khỏi tay ta.” Hàn Toàn Lâm cúi người, không kiêng nể gì đưa ánh mắt hạ lưu lướt trên thân thể trẻ tuổi kia: “Ngươi thế ta rất khó chịu đấy. Không phải ta chỉ muốn nếm thử ngươi một lần thôi sao.”
“Ngươi ngoan ngoãn theo ta một lần, ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Để ngươi vẫn có thể ở lại bên cạnh chủ nhân mà ngươi thích, sống cuộc sống tạm bợ của ngươi.”
“Nếu ngươi không chịu, ta sẽ mua ngươi từ hắn.”
Mặc Kiều Sinh chuyển động yết hầu, hắn xoay mặt sang một bên.
“Ngươi muốn đánh cuộc thử không? Ngươi cảm thấy vị chủ nhân kia của ngươi sẽ không bán ngươi. Hoàng kim? Mỹ nhân? Ngựa quý? Ha ha, ngươi cảm thấy hắn không thích à.”
Hàn Toàn Lâm híp mắt, trong bóng đêm, giọng nói của ông ta lạnh lùng như đâm thẳng với nơi yếu ớt nhất trong lòng Mặc Kiều Sinh: “Ta có một tiểu huyện, gọi là Kỳ huyện, vừa khéo lại nằm ở trung mậu (huyện) Biện Châu. Đối với ta, nơi đây cô lập khá xa với Hán Dương, lưu lại chỉ vô dụng, bỏ thì lại tiếc.”
“Nhưng nếu cho chủ nhân ngươi, hắn có thể dựa vào nơi đây khai thông con đường từ bản thổ Tấn quốc đến Biện Châu, thậm chí chủ nhân nhà ngươi cũng có thể không cần ở cùng chúng ta vất vả mưu đoạt Trịnh Châu nữa.”
Hàn Toàn Lâm tới gần bên tai Mặc Kiều Sinh: “Ngươi nói xem lấy cái đó để đổi lấy một tên nô lệ, Tấn Việt hầu sẽ chịu hay không đây?”
Ông ta trông thấy sắc mặt Mặc Kiều Sinh trắng bệch, đôi môi run rẩy.
Hàn Toàn Lâm đắc ý đứng thẳng người lên, biết rõ mục đích đã đạt được.
“Tự mình cởi y phục đi.”
Mặc Kiều Sinh cắn chặt răng, siết chặt nắm tay.
“Nhanh lên, ta chỉ muốn ngươi một lần mà thôi.” Hàn Toàn Lâm lộ ra vẻ tham lam.
“Ngẫm lại Tấn Việt hầu của các ngươi, hắn tốt như vậy, ngươi không nỡ rời khỏi là phải.”
Mặc Kiều Sinh cứng ngắc đưa tay lên, đến chỗ buộc y phục, ngón tay hắn run rẩy, không muốn tiếp tục.
Hàn Toàn Lâm ra hiệu bằng mắt, vài thị vệ thân thể khoẻ mạnh, dựng Mặc Kiều Sinh lên, kéo lê hắn ra phía sau bụi rậm hòn non bộ.
Bọn họ xé áo hắn, bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng, dùng gân trâu trói chặt, đè hắn nằm rạp xuống cỏ.
Hàn Toàn Lâm nhìn bóng người trẻ tuổi giãy dụa trong bụi cỏ, y phục xốc xếch, ông ta hưng phấn lên.
Ông ta giữ mắt cá chân của Mặc Kiều Sinh: “Ngươi phục thị tên mặt trắng Tấn Việt hầu kia bao nhiêu lần rồi? Còn giả vờ giả vịt gì chứ. Ngoan ngoãn nghe lời, bằng không ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.”
“Ủa, trên người ngươi vẫn còn ấn của Uy Bắc hầu, tân chủ nhân chưa ban thưởng ấn cho ngươi sao?”
Ban thưởng ấn.
Mặc Kiều Sinh nghe được điều này,
Hắn nhớ tới cái hôn nhẹ nhàng ấn trên trán của mình.
Hắn đạp Hàn Toàn Lâm ra, trong tiếng gọi ầm ĩ, hắn bay qua núi đá, biến mất trong rừng cây tùng, cuối cùng hắn tìm thấy một cái huyệt động trong ngọn núi đá, giấu mình vào đó.
Hắn liều mạng mài gân trâu trên cổ tay, không tiếc mài xước hai cổ tay đến mức chảy máu đầm đìa.
“Đi ra, ngươi cút ra đây cho ta! Mặc Kiều Sinh!”
“Nếu không để ta tìm thấy ngươi, ta nhất định sẽ cho ngươi biết mặt!”
“Ngươi thoát được nhất thời nhưng không thoát được cả đời đâu!”
“Ngươi nghĩ rằng ta đang hù dọa ngươi sao? Ta thề sẽ bắt ngươi cho bằng được!”
Giọng nói hung dữ, âm u, không ngừng vang lên gần đó, Mặc Kiều Sinh che tai, co người lại.
Không sao, không sao đâu, hắn mở to hai mắt trong bóng đêm, thật sự không được, còn chưa chết mà.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trình Thiên Diệp gọi Mặc Kiều Sinh đến.
“Cởi y phục.” Nàng đột nhiên nói.
Trong nháy mắt Mặc Kiều Sinh đỏ mặt, nhưng hắn không do dự, cởi áo, lộ ra đôi vai rộng eo thon, thân hình như vẽ.
Trên thân thể phủ đầy những vết sẹo cũ, cùng mấy chỗ sưng đỏ bầm tím mới toanh.
“Đây là thế nào?” Trình Thiên Diệp nói: “Nếu không nhờ Du tướng quân nói cho ta biết, ta cũng không biết ngươi liều mạng huấn luyện bản thân như vậy.”
Nàng lấy ra một bình dầu thuốc từ ngăn kéo, đổ vào lòng bàn tay chà nóng lên, rồi đặt lên đốt xương tay sưng đỏ của Mặc Kiều Sinh, nhẹ nhàng xoa: “Có đau không?”
“Không đau, thật đấy ạ, vết thương nhỏ này không đáng kể chút nào. Trước đây ta cũng luyện thế này cả.”
Hiện tại chỉ là càng cố gắng hơn một chút thôi.
“Không nên nhắc đến việc trước đây của ngươi, quá khứ của ngươi đã qua rồi.” Trình Thiên Diệp tăng thêm lực: “Kiều Sinh, ngươi phải học cách quý trọng bản thân mình trước đã.”
“Ta có rất nhiều việc muốn làm, có một đoạn đường dài phải đi. Nếu ngươi muốn theo phò tá ta, thì không thể đối xử với bản thân như vậy.”
Mặc Kiều Sinh cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
...
Thời điểm lạnh nhất trong năm đã đến, gió lạnh không chút do dự xé toạc sự ấm áp mà Trình Thiên Diệp cố gắng lắm mới xây dựng được.
Thành Biện Châu bị băng tuyết bao trùm, bắt đầu thỉnh thoảng xuất hiện lưu dân chết rét và chết đói.
Trình Thiên Diệp mang đôi giày da hươu giữ ấm, cẩn thận đi trên con đường đã đóng băng.
Đột nhiên, nàng khẽ khép mắt, nghiêng đầu đi. Có một thứ bắt được trái tim của nàng, khiến toàn thân nàng run rẩy.
Trong góc tường cách đó không xa, có một thứ gì nho nhỏ cuộn mình thành một đống, là thi thể của một đứa trẻ, có lẽ là hai đứa, bị đông cứng đến mức vừa xanh vừa tím, gần như mất đi nhân dạng của con người.
Trình Thiên Diệp cố kiềm nén bản thân, mở mắt ra, buộc bản thân mình phải nhìn thẳng vào tình cảnh trước mắt.
Đã từng, ta không muốn coi sóc.
Đây là hậu quả của việc không muốn coi sóc chăng.
Tay ta nắm quyền lợi, ta phải có trách nhiệm này. Ít nhất, trước khi ta tìm được cách để trở về, ta muốn gắng sức để có thể làm được việc tốt.
Trong tầm mắt ta, ta muốn giảm bớt tình cảnh tử vong tàn khốc này, một cảnh đời vừa biến chất vừa tàn bạo.
“Đưa đi chôn.” Trình Thiên Diệp phất tay.
Nàng ngẩng đầu, sải bước đi thẳng về phía trước.
Mùa đông rét căm căm này sẽ qua thôi,
Tuyến tan, sẽ mang theo những cái chết và nỗi đau khổ mà không muốn ai biết kia đi mất.
Hoa xuân nở rộ, dường như nhân gian lại tràn đầy niềm hy vọng mới.
Cách Biện Châu không xa, thành Ung Khâu, dân chúng vừa vội vàng cày bừa vụ xuân, vừa lo lắng vì chiến sự sắp đến.
“Nghe nói gì chưa? Quân đội Tấn quốc đã chiếm được Cao Dương và Khởi huyện, ít ngày nữa có thể sẽ đến thành Ung Khâu chúng ta đấy.”
“Lại đánh nữa à, chiến hỏa không ngớt thế này, khi nào mới xong đây.”
“Chà, Quân mỗi năm đều đổi, theo ta thấy, chỉ cần không đánh thì ai làm Chủ quân đều như nhau cả thôi.”
“Nghe nói vị Quân chủ Tấn quốc kia tuy tuổi còn rất trẻ, nhưng tất cả mọi người nói hắn...” Người nọ nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói: “Là một vị nhân quân (vị vua bác ái, có lòng nhân từ) thương cảm dân chúng, yêu dân như con đấy.”
“Dưới gầm trời này làm gì còn nhân quân chứ, những kẻ được xưng là nhân quân và những Dị tộc mọi rợ này đều giống nhau hết cả, hoàn toàn không để ý đến sự sống còn của dân chúng.”
“Không phải đâu, Biện Châu hiện tại, thi hành tân chính, gọi là thụ điền chế. Nam tử hơn mười lăm tuổi, chỉ cần vào tịch Tấn quốc, có thể được phân một miếng vĩnh điền và một miếng tang điền [1].”
[1] vĩnh điền: là ruộng thuộc về mình vĩnh viễn. Tang điền: nương dâu (dùng trồng cây dâu)
“Ta cũng nghe nói, hàng xóm của ta là nhà Vương Đại Thạch, đã lặng lẽ dời đến Biện Châu rồi đấy.”
“Hả? Không cần xung vào công điền sao? Vậy sau này có thể truyền cho con gái không?”
“Một nam đinh có thể được chia mấy mẫu thế?”
“Ái chà, nếu là có ruộng của riêng mình, vậy thì tốt quá rồi.”
“Xem ra, nhanh đánh vào cũng tốt, ít nhất không còn bị những Dị tộc mọi rợ này đè đầu giành ăn.”
Tấn Việt hầu khởi binh chinh phạt Ung Khâu.
Thủ thành Đô La Vĩ của Ung Khâu, chính là danh tướng Khuyển Nhung, nghe được tin tức, nhanh chóng vào trướng điểm quân mã, ra khỏi thành nghênh địch.
Trong quân có phụ tá khuyên can: “Tấn Việt hầu dùng Biện Châu làm tâm, chiếm lấy Cao Dương và Khởi huyện, danh tiếng đang thịnh, tướng quân không thể khinh địch, phải thủ thành kiên cố. Bộ ta đã đến Trịnh Châu, cầu viện Ngôi Danh Sơn tướng quân, xin ông ta phát binh cứu viện, giờ đây thế cục đang trong ngoài giao kích, không sợ địch không lo thất bại.”
Đô La Vĩ cả giận nói: “Chẳng qua Tấn Việt hầu chỉ là một thằng oắt con, vậy mà còn dám dò xét ta, ta không đi tìm hắn gây chuyện, hắn còn dám tới công thành! Đợi ta xuất quân, giết cho hắn không còn một manh giáp.”
Ngoài thành Ung Khâu, cờ đã sáng tỏ, trống trận dồn dập.
Tấn quân binh mã xuất động, một tiểu tướng mặc hắc bào xuất hiện, người này mặc hắc bào, khoác luyện giáp, đầu đội mão lông gà, cưỡi một con hắc mã, mặt mũi tràn đầy khắc nghiệt, khiêu chiến trước toàn quân.
[2] luyện giáp: giáp dùng cho chiến đấu, huấn luyện. Mão lông gà: mão phía trên hoặc sau có gắn sợi lông vũ dài (mình kèm hình nhé).
Lại là nô lệ Mặc Kiều Sinh.
Chỉ thấy cổng thành Ung Khâu mở rộng, nghìn vạn nhân mã tuôn ra ào ạt như đám mây đen, bao lấy danh tướng Đô La Vĩ của Khuyển Nhung ở giữa.
Đô La Vĩ mặt đen như than, mắt giống chuông đồng, hai bên vai là hai bím tóc màu đen. Đầu đội mũ bạc, trong tay cầm thiết can Lang Nha bổng, ngồi trên con ngựa Tuyết Đề Táo Hoa.
Hắn ta mở miệng quát: “Này oắt con, nói cho Chúa công miệng còn hôi sữa kia của ngươi biết, bảo hắn rửa cổ chờ đi, gia gia ta dọn sạch đám tạp chủng các ngươi xong thì sẽ lấy đầu trên cổ hắn đấy.”
Mặc Kiều Sinh giận dữ, không nói một lời, vác thương thúc ngựa thẳng về hướng Đô La Vĩ.
Bên cạnh Đô La Vĩ xuất hiện một Phó tướng, nói: “Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, Tướng quân ta sao phải đấu với hạng vô danh tiểu tốt này.”
Đánh ngựa giơ thương nghênh chiến Mặc Kiều Sinh.
Ai ngờ Mặc Kiều Sinh thấy ngọn thương sáng lóa như tuyết đâm về phía ngực mình, không hề né tránh, như muốn dùng lồng ngực chịu một thương này.
Mũi thương chạm đến giáp, cánh tay hắn khẽ nâng, eo ong hơi nghiêng, khiến mũi thương lệch qua sườn.
Tướng địch không thu thế lại kịp, bổ nhào tới.
Mặc Kiều Sinh rút đao dắt bên lưng ra, giơ tay chém, một tia sáng lướt qua, đã chặt đứt nửa cái đầu người.
Máu tươi vươn vãi khắp thân người hắn.
Mặc Kiều Sinh vòng ngựa trở lại, mặt đầy máu, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí đằng đằng, giục ngựa bước qua thi hài địch nhân, tựa như Sát thần trở về từ địa ngục.
Khí thế quân địch chợt bị kiềm hãm.
Đô La Vĩ giận dữ, quát lớn, huơ Lang Nha bổng thẳng đến chỗ Mặc Kiều Sinh.
Mặc Kiều Sinh không mảy may sợ hãi, giơ thương đón đánh.
Binh khí hai người chạm vào nhau, có qua có lại, chiến khoảng hai ba mươi hiệp.
Đô La Vĩ âm thầm kinh hãi, hắn ta trời sinh mạnh mẽ, hai tay có thể nhấc được ngàn cân. Trên chiến trường hiếm khi gặp phải địch thủ, tiểu tướng Tấn quốc trước mắt này không có danh tiếng gì, có thể cùng mình chiến đấu đến ngang tài ngang sức, dường như càng chiến càng hùng dũng.
Hạ Lan Trinh và Du Đôn Tố cho trung quân áp trận.
Hai vị mãnh tướng thấy dũng tướng tiền quân đánh đấm vô cùng dũng mãnh, trong nội tâm họ âm thầm trầm trồ khen ngợi.
Hạ Lan Trinh cảm khái nói: “Mặc Kiều Sinh này quả nhiên không tầm thường, hôm nay ta mới thật phục thuật dùng người không câu nệ của Chúa công.”
Du Đôn Tố nói: “Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, đâu thể vì thân phận mà luận anh hùng. Thứ cho ngu đệ vượt quyền, Hạ Lan huynh ngày xưa chính là lòng dạ quá cao, đắc tội với người ta ở khắp nơi, mới có họa ngày hôm ấy.”
Hạ Lan Trinh: “Hiền đệ nói đúng, lần này nhờ được Chúa công ân tín, thêm Tiếu Tư khấu nhìn rõ mọi việc, mới có thể trả lại trong sạch cho ta. Nếu không chỉ sợ giờ phút này, ngu huynh vẫn đang bị giam giữ trong đại lao đấy.”
Bên này đang nói, chỉ thấy địch quân trong trận doanh bắn lén ra một mũi tên, vào giữa hắc mã mà Mặc Kiều Sinh đang cưỡi, chiến mã hí dài một tiếng hất Mặc Kiều Sinh ngã xuống đất.
Mặc Kiều Sinh vội bám sát mặt đất, tránh Lang Nha bổng đang trút xuống như mưa.
Hạ Lan Trinh nổi giận nói: “Bọn chuột nhắt dám đâm sau lưng, đợi ta lên tương trợ.”
Đã thấy tiền phương phe mình xuất hiện một tướng lĩnh trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, thúc ngựa đi đầu, tay trái cầm cung, tay phải cài tên, bắn một mũi tên vào giữa lưng Đô La Vĩ.
Người này chính là A Phượng.
Đô La Vĩ trúng một tên: “Á.” Ngã xuống ngựa, hắn ta thầm sợ hãi, bò dậy, chạy về phía cổng thành. Quân sĩ Khuyển Nhung lập tức loạn cào cào cả lên.
Mặc Kiều Sinh xoay người dậy, cầm thương đuổi sát.
Đô La Vĩ chạy trở về cổng thành, hét lớn: “Mau thu cầu treo lại.”
Bên cổng thành có khoảng hai mươi tiểu binh, giữ cầu treo, thấy Đô La Vĩ vào thành, lập tức muốn thu cầu. Bước chân của Mặc Kiều Sinh cực nhanh, đuổi tới, một người một thương giết chóc đến máu chảy thành sông.
A Phượng giục ngựa tiếp viện, mưa tên ào ạt, trên đầu thành không ngừng có người bị trúng tên lăn xuống.
Du Đôn Tố lĩnh quân tràn vào, chiếm cổng thành, giết chóc hằng hà sa số ngoại địch trong thành.
Tướng địch Đô La Vĩ thấy tình hình không ổn, vứt bỏ binh lính, đoạt lấy một con ngựa, tháo chạy về hướng Tây Bắc.
Tấn quân toàn thắng, sĩ khí nâng cao, mở rộng cổng thành, nghênh đón Quân chủ vào thành.
Trình Thiên Diệp vào phủ Thành Chủ, hạ lệnh ước pháp tam chương trong quân, không được đả thương dân chúng, gian dâm nữ tử, cướp đoạt tài sản.
Bên này Mặc Kiều Sinh giao nộp quân vụ, thu được con ngựa Tuyết Đề Táo Hoa để đi lại trong thành, tốp ba tốp năm quân sĩ Tấn quốc đi qua, vang lên tiếng bàn tán xì xào.
“Thấy không, cái người mặc y phục màu đen kia kìa.”
“Là Mặc Kiều Sinh thì phải, ngươi xem người nọ toàn thân đều là máu, hôm nay không biết đã giết bao nhiêu kẻ địch rồi.”
“Chà chà, nghe nói hắn chính là gã nô lệ mà Chúa công dùng Hoàng Phiêu Mã để đổi lấy đó.”
“Chúa công thật sự là anh minh, quả là có mắt nhìn người.”
Trong lòng Mặc Kiều Sinh đột nhiên dâng lên một khát vọng, khát vọng lập tức muốn được gặp Chúa công. Hắn giục ngựa đi vào phủ Thành Chủ, xoay người xuống ngựa, dẫn Tuyết Đề Táo Hoa đi thật nhanh, đến phòng khách nhỏ mà Trình Thiên Diệp đang ở, rồi chợt dừng bước ở xa xa.
Toàn thân ta đều là máu đen, sao có thể để Chúa công chịu ngạt chứ, ta chỉ muốn lặng lẽ nhìn Chúa công là được rồi.
Hắn giấu mình sau cây cột tại khúc ngoặt ở hành lang, nhìn chủ nhân ngồi ở bàn, đọc sách trước ngọn nến bên trong căn phòng, người đó một tay cầm sách, tay kia mệt mỏi xoa bóp phần gáy.
Mặc Kiều Sinh tham lam nhìn bóng hình được bao phủ trong ánh nến ấm áp, gần như không thể dời mắt.
Trình Thiên Diệp ngáp, rồi ngẩng đầu nhìn thấy sau cây cột có một màu vàng lam đang ẩn náu.
Nàng cười, vẫy vẫy tay: “Tiểu Mặc, sao lại trốn ở đó, đến bên cạnh ta này.”
Mặc Kiều Sinh bước ra từ trong bóng tối, hắn giao ngựa cho thị vệ canh cửa, quỳ một gối xuống cạnh Trình Thiên Diệp.
“Làm cho mặt mình toàn là máu thế kia. Ngươi có bị thương không?” Trình Thiên Diệp bảo Bích Vân mang nước ấm tới, nâng mặt Mặc Kiều Sinh lên, dùng một cái khăn mặt mềm mại, lau đi vết máu thâm trên mặt hắn.
Mặc Kiều Sinh nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, trong lòng chợt có một tâm tình vô cùng cổ quái.
Chúa công, người nhìn ta đi, người nhìn ta đi, hôm nay ta không còn là kẻ vô dụng lưng đeo ô danh mang tiếng hại người nữa rồi. Ta có tư cách trở thành người của người, có tư cách ở lại bên cạnh người rồi.
Hắn lầu bầu nói: “Chúa công, người, không ban thưởng ấn cho ta sao?”
Trình Thiên Diệp nhìn Mặc Kiều Sinh, nhìn sâu vào trái tim thành kính mà hắn đã dâng hiến cho nàng.
Trên chiến trường, nam tử này kinh tài tuyệt diễm như vậy, nhưng hắn lại không hề biết, chỉ cần ta cho một chút ấm áp nhỏ nhoi, đã nguyện chẳng giữ lại gì cho bản thân mà hiến tế trước mắt ta.
“Được, ta sẽ ban thưởng ấn cho ngươi.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Trình Thiên Diệp gạt tóc trên trán Mặc Kiều Sinh ra, hôn lên trán hắn.
“Từ nay về sau, ngươi sẽ thuộc về ta.”
Trời ơi, ta đang làm gì thế?
Trình Thiên Diệp bỗng nghe tiếng tim mình nổi lên từng hồi trống.
Hắn nghĩ ta là nam nhân, hoàn toàn sẽ không thể nào thích ta.
Nhưng mà vào thời khắc này, trong màu xanh thẳm trước mắt này đột nhiên xuất hiện thêm màu hồng nhạt xinh đẹp, lượn lờ bao phủ, giống như một đóa hoa hồng mới vừa chớm, nở rộ một cách tuyệt mỹ trong dòng sông băng màu xanh lam đó.
Màn hoa hiện ra trong khoảnh khắc, thoáng chốc lại rút đi nhanh chóng như thủy triều.
Mặc Kiều Sinh đứng dậy, lui về sau một bước, bối rối hành lễ lui ra.
Đi tới cửa, hắn đột nhiên tát cho mình một cái thật kêu, loạng choạng vài bước, vội vã ra ngoài.
A Phượng trở lại phòng, y và Kiều Sinh đều có một gian phòng nhỏ sạch sẽ thoải mái. Nhưng khiến y bực bội chính là, giờ phút này trong phòng, có một sinh vật trắng trắng mập mạp nào đó đang nằm sấp trên bàn.
“A Phượng ngươi đã về rồi.” Tiểu Thu vui vẻ nói.
“Ngươi lại tới đây làm gì?” A Phượng nhíu mày: “Mặc dù là chủ nhân từng có lệnh, nhưng hôm nay thương thế của ta đã khỏi rồi, không cần ngươi nhọc lòng nữa đâu.”
“Tỷ tỷ làm rất nhiều bánh bao, ăn rất ngon, ta mang đến cho ngươi ăn chung.” Tiểu Thu dùng bàn tay trắng mập, mở gói trên bàn, lộ ra vài cái bánh bao trắng nõn.
“Không cần đâu, mời ngươi trở về đi.” A Phượng lạnh lùng nói.
Tiểu Thu cầm một cái túi, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, vừa cắn, vừa nói: “Ngươi nói Chúa công luôn dịu dàng với chúng ta nhưng tại sao lại quá nghiêm khắc với Kiều Sinh vậy?”
“Chủ nhân rất nghiêm khắc với Kiều Sinh?” A Phượng nhíu mày.
“Nếu ta và tỷ tỷ đã làm sai, Chúa công chưa từng trách phạt chúng ta. Nhưng người thường xuyên trách phạt Kiều Sinh, mỗi lần đều nói phải phạt thật nặng.”
“Người thường xuyên phạt Kiều Sinh sao?”
“Đúng vậy, vừa rồi người còn đánh Kiều Sinh một bạt tai, lúc ta ra ngoài đã đụng phải Kiều Sinh đang từ trong phòng Chúa công đi ra, một bên mặt hắn đã sưng tấy lên, hấp ta hấp tấp chạy đi mất.”
“Hôm nay đắc thắng, sao chủ nhân lại đánh hắn?”
“Ăn bánh bao không? Tỷ tỷ nói người bị thương phải ăn nhiều một chút, mới nhanh khỏi.” Bánh bao trăng trắng được những ngón tay ngắn ngủn nắm lấy, giơ lên trước mắt y: “Vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
“Ăn đi... một cái thôi.” A Phượng cảm thấy y không thể theo kịp tư duy của một đứa trẻ mười tuổi rồi.
Trình Thiên Diệp chiếm được ba thành trấn xung quanh Biện Châu là Cao Dương, Khởi huyện và Ung Khưu, đã đứng vững gót chân trong Biện Châu.
Đồng thời Lý Văn Quảng cũng chiếm được vài thành quanh Nam Dương, khuếch trương thế lực của mình.
Sau khi vào xuân, Trình Thiên Diệp nhận được một phong thư của Lý Văn Quảng, mời nàng và Thái thú Hán Dương - Hàn Toàn Lâm, tam quân xuất kích, tiến công Trịnh Châu.
Trịnh Châu chính là một vị trí giao thông quan trọng, đối với Trình Thiên Diệp, lại là nơi then chốt.
Nếu thông được Trịnh Châu, Biện Châu sẽ có thể thông với bản thổ Tấn quốc. Như vậy, bất luận vận chuyển quân nhu, duy trì tiếp viện hay chính sách quán thông, đều vô cùng tiện lợi.
Vì vậy Trình Thiên Diệp trưng cầu ý kiến của mọi người, để Tiếu Cẩn, Hạ Lan Trinh lại thủ Biện Châu. Nàng dẫn theo nhóm Trương Phức, Du Đôn Tố xuất phát.
Trận đầu, ba đường chư hầu báo thắng lợi, về huyện Yên Lăng tụ hội, sau đó chiếm lấy Hứa Châu.
Ngoài thành Hứa Châu.
Ba người Trình Thiên Diệp, Lý Văn Quảng, Hàn Toàn Lâm đứng trên đài, ngắm nhìn chiến trường vang lên tiếng giết rung trời ở nơi xa.
Thượng tướng Phượng Túc của Lý Văn Quảng, giáp vàng nón bạc, sử dụng thanh Phương Thiên Họa Kích, trên sa trường tung hoành ngang dọc như vào chỗ không người.
Hàn Toàn Lâm cảm thán nói: “Lý công có mãnh tướng này, thật như hổ thêm cánh. Khó trách chúng chư hầu đều bại, một mình công chiếm được Nam Dương.”
Lý Văn Quảng hừ: “Nếu không phải Hoa Vũ Trực kia thiển cận, cố ý làm trễ nãi lương thảo của quân ta, Minh quân ta nhân số đông, binh tinh rộng, đã sớm đoạt lại Hạo Kinh rồi, sao chỉ dừng chân ở mảnh đất cằn cỗi như Nam Dương được chứ.”
Ông ta quay lại nhìn Trình Thiên Diệp: “Nếu nói đến khả năng biết nhìn người, ngu huynh không bằng đệ đâu.”
“Vị tiểu tướng mặc hắc bào kia, chính là nô lệ Mặc Kiều Sinh mà ta đã gặp lúc ban đầu trên tiệc rượu của Uy Bắc hầu?” Lý Văn Quảng chỉ vào chiến trường nói: “Ngọc thô như thế, ở chỗ hiền đệ như trong tay Bá Nhạc, được mài giũa sáng rọi.”
Trình Thiên Diệp khiêm tốn nói: “Không dám, không dám.”
Hàn Toàn Lâm nheo mắt lại, ngón tay gầy còm vân vê chòm râu: “Khó trách lúc trước Tấn Việt hầu ngươi cứ nhất quyết phải tranh tên nô lệ này với ta, hóa ra là liếc thấy hắn thông văn thạo võ.”
Trình Thiên Diệp liếc mắt, tính xem khi nào thì mới có thể đánh xong trận này, thật sự không muốn lá mặt lá trái với cái lão ghê tởm này.
Ba ngày sau, thành Hứa Châu bị phá, ba đường chư hầu dẫn người nhập vào Hứa Châu, chỉnh đốn và sắp đặt quân tư, đóng quân tạm nghỉ.
Mọi người chọn tư trạch của Hứa Châu mục làm nơi an trí hành dinh tạm thời. Trạch hoa này khá cao, chiếm diện tích rộng, có một hậu hoa viên vô cùng lớn.
Ba vị chư hầu dẫn một đám người hầu cận, đều tự khoanh vòng vài sân, cho ngươi của mình tu bổ. Vào ban ngày cũng có thể nghị sự ở trạch viện chính sảnh, rất tiện lợi.
Cả ngày, Trình Thiên Diệp, Lý Văn Quảng và Hàn Toàn Lâm thương thảo về nội dung quân sự quan trọng.
Lý Văn Quảng và Trình Thiên Diệp lĩnh quân, không có rượu mừng, cũng không có người hầu tỳ nữ dung mạo tuấn tú phục thị.
Đến buổi chiều, Hàn Toàn Lâm cảm thấy vô cùng chán nản, tìm cớ rời khỏi hội nghị ra viên giải sầu.
Đi đến chỗ hòn non bộ khuất sau rừng cây tùng rậm rạp, đúng lúc trông thấy quân doanh đã huấn luyện xong, Mặc Kiều Sinh đang đi đường tắt về chỗ ở của mình.
Mực Kiều Sinh mặc hắc y, tay dài eo nhỏ, hai chân thon dài, đi đứng nhanh nhẹn có lực, vừa huấn luyện nên gương mặt đỏ ửng, có vẻ tinh thần phấn chấn.
Hàn Toàn Lâm chợt cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nổi lên ý đồ xấu, lệnh cho đám người hầu ngăn Mặc Kiều Sinh lại.
Bỗng nhiên Mặc Kiều Sinh nhìn thấy người này, toàn thân đều sởn gai ốc.
Hắn lui về phía sau hai bước, phát hiện đường lui đều bị người ngăn lại, chỉ đành phải quỳ xuống đất hành lễ.
“Ái chà chà.“ Hàn Toàn Lâm thong thả bước hai bước xung quanh Mặc Kiều Sinh: “Chỉ vài ngày không gặp, thật sự đã thay đổi khác hẳn rồi.”
“Sao Tấn Việt hầu có thể biến ngươi trở nên dịu dàng mọng nước vậy chứ.” Ông ta nhéo cằm Mặc Kiều Sinh, buộc hắn phải ngẩng đầu.
Mặc Kiều Sinh tránh đi, giãy khỏi sự kiềm chế của ông ta, tay nắm chặt thành quyền.
Hàn Toàn Lâm giận dữ, ông ta định tát vào mặt Mặc Kiều Sinh: “Dám ngang bướng với ta! Một tên nô lệ, đánh được hai trận thì xem mình là con người rồi à?”
Bàn tay ông ta không thể rơi xuống.
Cổ tay ông ta bị giữ trên không trung, như bị kìm sắt trói lại, không thể động đậy.
Gã nô lệ quỳ dưới đất kia, duỗi một tay chuẩn xác bắt được cổ tay của ông ta.
Trong ấn tượng của ông ta, cho tới bây giờ nô lệ thấp hèn đó chỉ có thể run rẩy trước mặt ông ta, giờ đây lại lộ ra một đôi mắt như sói, hung hăng nhìn chằm chằm vào ông ta.
“Ngươi, ngươi buông tay, ngươi muốn gì?” Hàn Toàn Lâm sợ hãi.
Mặc Kiều Sinh chậm rãi buông lỏng tay ra, rủ xuống bên người.
Hàn Toàn Lâm vuốt cổ tay mình, chỉ cảm thấy đau nhức, trong lòng ông ta vừa sợ vừa giận, có cảm giác ngứa ngáy cầu mà không được.
Ông ta lui một bước, đứng sau lưng vài thị vệ của mình.
“Nô lệ, chính là tài sản của chủ nhân. Cho dù chủ nhân ngươi thích ngươi thì cũng chỉ là một thứ tài sản trân quý chút thôi, chỉ cần ra giá cao hơn, không có tên nô lệ nào không thể mua được.”
Hàn Toàn Lâm từ từ nói, ông ta hài lòng nhìn thấy sự bối rối trong mắt Mặc Kiều Sinh.
“Ta có thể thấy, Tấn Việt hầu đối xử khá tốt với ngươi so với Uy Bắc hầu, ngươi nhất định không muốn rời khỏi hắn, đúng không?”
Mặc Kiều Sinh càng căng thẳng, dời ánh mắt.
“Mỗi một lần sắp tới tay thì ngươi lại có thể trốn khỏi tay ta.” Hàn Toàn Lâm cúi người, không kiêng nể gì đưa ánh mắt hạ lưu lướt trên thân thể trẻ tuổi kia: “Ngươi thế ta rất khó chịu đấy. Không phải ta chỉ muốn nếm thử ngươi một lần thôi sao.”
“Ngươi ngoan ngoãn theo ta một lần, ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Để ngươi vẫn có thể ở lại bên cạnh chủ nhân mà ngươi thích, sống cuộc sống tạm bợ của ngươi.”
“Nếu ngươi không chịu, ta sẽ mua ngươi từ hắn.”
Mặc Kiều Sinh chuyển động yết hầu, hắn xoay mặt sang một bên.
“Ngươi muốn đánh cuộc thử không? Ngươi cảm thấy vị chủ nhân kia của ngươi sẽ không bán ngươi. Hoàng kim? Mỹ nhân? Ngựa quý? Ha ha, ngươi cảm thấy hắn không thích à.”
Hàn Toàn Lâm híp mắt, trong bóng đêm, giọng nói của ông ta lạnh lùng như đâm thẳng với nơi yếu ớt nhất trong lòng Mặc Kiều Sinh: “Ta có một tiểu huyện, gọi là Kỳ huyện, vừa khéo lại nằm ở trung mậu (huyện) Biện Châu. Đối với ta, nơi đây cô lập khá xa với Hán Dương, lưu lại chỉ vô dụng, bỏ thì lại tiếc.”
“Nhưng nếu cho chủ nhân ngươi, hắn có thể dựa vào nơi đây khai thông con đường từ bản thổ Tấn quốc đến Biện Châu, thậm chí chủ nhân nhà ngươi cũng có thể không cần ở cùng chúng ta vất vả mưu đoạt Trịnh Châu nữa.”
Hàn Toàn Lâm tới gần bên tai Mặc Kiều Sinh: “Ngươi nói xem lấy cái đó để đổi lấy một tên nô lệ, Tấn Việt hầu sẽ chịu hay không đây?”
Ông ta trông thấy sắc mặt Mặc Kiều Sinh trắng bệch, đôi môi run rẩy.
Hàn Toàn Lâm đắc ý đứng thẳng người lên, biết rõ mục đích đã đạt được.
“Tự mình cởi y phục đi.”
Mặc Kiều Sinh cắn chặt răng, siết chặt nắm tay.
“Nhanh lên, ta chỉ muốn ngươi một lần mà thôi.” Hàn Toàn Lâm lộ ra vẻ tham lam.
“Ngẫm lại Tấn Việt hầu của các ngươi, hắn tốt như vậy, ngươi không nỡ rời khỏi là phải.”
Mặc Kiều Sinh cứng ngắc đưa tay lên, đến chỗ buộc y phục, ngón tay hắn run rẩy, không muốn tiếp tục.
Hàn Toàn Lâm ra hiệu bằng mắt, vài thị vệ thân thể khoẻ mạnh, dựng Mặc Kiều Sinh lên, kéo lê hắn ra phía sau bụi rậm hòn non bộ.
Bọn họ xé áo hắn, bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng, dùng gân trâu trói chặt, đè hắn nằm rạp xuống cỏ.
Hàn Toàn Lâm nhìn bóng người trẻ tuổi giãy dụa trong bụi cỏ, y phục xốc xếch, ông ta hưng phấn lên.
Ông ta giữ mắt cá chân của Mặc Kiều Sinh: “Ngươi phục thị tên mặt trắng Tấn Việt hầu kia bao nhiêu lần rồi? Còn giả vờ giả vịt gì chứ. Ngoan ngoãn nghe lời, bằng không ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.”
“Ủa, trên người ngươi vẫn còn ấn của Uy Bắc hầu, tân chủ nhân chưa ban thưởng ấn cho ngươi sao?”
Ban thưởng ấn.
Mặc Kiều Sinh nghe được điều này,
Hắn nhớ tới cái hôn nhẹ nhàng ấn trên trán của mình.
Hắn đạp Hàn Toàn Lâm ra, trong tiếng gọi ầm ĩ, hắn bay qua núi đá, biến mất trong rừng cây tùng, cuối cùng hắn tìm thấy một cái huyệt động trong ngọn núi đá, giấu mình vào đó.
Hắn liều mạng mài gân trâu trên cổ tay, không tiếc mài xước hai cổ tay đến mức chảy máu đầm đìa.
“Đi ra, ngươi cút ra đây cho ta! Mặc Kiều Sinh!”
“Nếu không để ta tìm thấy ngươi, ta nhất định sẽ cho ngươi biết mặt!”
“Ngươi thoát được nhất thời nhưng không thoát được cả đời đâu!”
“Ngươi nghĩ rằng ta đang hù dọa ngươi sao? Ta thề sẽ bắt ngươi cho bằng được!”
Giọng nói hung dữ, âm u, không ngừng vang lên gần đó, Mặc Kiều Sinh che tai, co người lại.
Không sao, không sao đâu, hắn mở to hai mắt trong bóng đêm, thật sự không được, còn chưa chết mà.