Chương : 24
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
A Phượng tỉnh lại khỏi cơn mê, trông thấy Mặc Kiều Sinh mặc bộ y phục màu đen tuyền đang ngồi trước giường.
Y cố nhướng môi, cười tự giễu: “Ta, vẫn chưa chết đâu.”
Mặc Kiều Sinh dìu y, mang đến một chén thuốc đen như mực.
“Uống đi.”
Đây là một chén thuốc vừa đắng vừa chát.
Nhưng A Phượng biết, đây là thuốc tốt, trước đây nếu muốn uống thuốc thế này thì cầu cũng không có.
Y bám vào tay Mặc Kiều Sinh, uống cạn chén thuốc không để thừa một giọt nào.
Nước thuốc ấm áp chảy vào thân thể, y cảm thấy cả người như được lên tinh thần.
“Ngươi đã hôn mê ba ngày.”
“Ba... Ba ngày?”
Mặc Kiều Sinh biết y đang lo lắng điều gì, hắn đặt chén thuốc vào chỗ cũ: “Chủ nhân đã nhận ngươi, sẽ không trả ngươi về chỗ Uy Bắc hầu đâu.”
A Phượng chống người, cố gượng xuống giường, rồi đứng lên. Tay chân y yếu ớt, chỉ cảm thấy như đang giẫm lên một mớ bông, vừa bước một bước, chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống.
Có một bàn tay đỡ lấy y, bàn tay ấy vừa ấm áp lại có lực,
Là tay của huynh đệ.
A Phượng nhìn chăm chăm xuống đất, nhẹ nhàng thốt ra hai từ: “Xin lỗi.”
Xin lỗi, Kiều Sinh. Cảm ơn ngươi.
Chủ nhân của bàn tay đó không trả lời, chỉ vững vàng nâng y dậy.
“Dẫn ta đi yết kiến chủ nhân đi.” A Phượng nói ra.
“Ngươi... đi được không?” Mặc Kiều Sinh không yên lòng.
“Ba ngày rồi, còn chưa đi yết kiến tân chủ nhân, thế thì quá đáng rồi.” A Phượng bám vào vai Mặc Kiều Sinh, mượn sức, đứng vững người: “Là nô lệ, chỉ cần còn sống, sẽ không có tư cách được nằm.”
Trong lòng của y ảm đạm.
Vị chủ nhân này, sẽ phạt ta thế nào đây?
Giờ đây, cái này thân thể đau khổ này của ta không biết có chịu đựng nổi không.
“Chủ nhân là người thế nào?” Y hỏi ý người bạn duy nhất của mình.
“Ngươi sẽ biết nhanh thôi.” Đáy mắt của Mặc Kiều Sinh lộ ra nét dịu dàng: “Đó là người tốt nhất trên thế gian này.”
A Phượng không tin trên thế gian có chủ nhân tốt, y cũng từng gặp được một kẻ được gọi là chủ nhân tốt, người đó mỗi ngày đều ghé vào tai y nói sẽ xem y như huynh đệ, thế mà vì vài đĩnh hoàng kim, một tay đẩy y rơi vào vực sâu không đáy.
“Chủ nhân thích gì? Ngài thích người thế nào?”
“Chủ nhân... không thích người khác lừa gạt mình.” Mặc Kiều Sinh nghiêm túc suy nghĩ, vừa đi vừa nói: “Bất luận chủ nhân hỏi gì, chỉ cần ngươi không giấu diếm, thẳng thắn thành khẩn nói rõ lòng mình thì ngài ấy sẽ không tức giận.”
“Kiều Sinh.” A Phượng dừng bước: “Suy nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm.”
“Chúa công đối xử tốt với ngươi, chẳng qua chỉ như một chút bố thí mà thôi. Ngươi phải biết rằng, nếu ngươi không thể giữ mình, tương lai sẽ bị tổn thương, sẽ càng thêm tàn khốc.”
Mặc Kiều Sinh đứng ở cửa ra vào, quay mặt lại, ánh mặt trời soi rọi gương mặt hắn, làm nhu hòa những đường nét cương nghị trên gương mặt.
“Không còn kịp rồi. “ Hắn rũ mắt xuống: “Ta đã thề, sẽ dâng hiến hết thảy mọi thứ của mình cho ngài.”
“Bất luận sau này ngài đối xử với ta thế nào, ta cũng sẽ không oán không hối.”
A Phượng đột nhiên ghép Mặc Kiều Sinh trước mắt với bản thân mình khi còn nhỏ lại làm một.
Lúc mình còn bé cũng từng dùng chất giọng non nớt, kiên định nói: “Ta thề, ta sẽ dâng hiến hết thảy của mình cho chủ nhân.”
Đều ngu ngốc như nhau cả.
A Phượng cười khổ,
Rõ là một tên nô lệ thấp hèn.
Hai bàn tay trắng.
Duy chỉ có một trái tim mong manh.
Thế nhưng lại tự tay đưa nó ra ngoài, đến trước mặt những người cao cao tại thượng kia, chờ bị người ta tùy tiện chà đạp.
Trình Thiên Diệp đang lật xem “Biện Châu địa chí” trong thư phòng, vừa xem vừa đưa tay bốc bánh ngọt ăn.
Tiểu Thu ở bên cạnh, trông mong nhìn qua.
Trình Thiên Diệp bốc một miếng bánh hoa hồng: “A, há miệng nào.”
Cái miệng nhỏ nhắn lập tức mở tròn vo.
Trình Thiên Diệp nhắm chuẩn rồi ném vào, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra như cái trống, nhanh chóng nhai nhóp nhép.
“Ăn ngon lắm hả?”
Đôi mắt hạnh của Tiểu Thu sáng lên, gật đầu như gà con mổ thóc.
Trình Thiên Diệp cười: “Do tay nghề của tỷ tỷ ngươi khéo, mỗi ngày biến đổi nhiều món ăn đa dạng, ta và ngươi đều được muội ấy nuôi mập thây rồi.”
Bích Vân bưng một chậu nước, đi đến bên Trình Thiên Diệp, ngồi xổm người xuống hành lễ, vắt khăn nóng giúp Trình Thiên Diệp rửa tay.
Một lần nữa, bưng trà Mật Vân Long mà Trình Thiên Diệp thích uống nhất lên. Sau đó, nàng lấy một cái lồng lửa tre [1] ấm áp dễ chịu cẩn thận đặt dưới chân Trình Thiên Diệp.
[1] lồng lửa tre: Một lồng nhang đan bằng tre với đồ gốm tích hợp để đốt nhang.
Trình Thiên Diệp được chăm sóc quá thoải mái, cảm thán đặc quyền giai cấp quả nhiên sẽ khiến người ta sa đọa. Vào mùa đông, mình chẳng cần động một ngón tay, quả thực là một kiểu hưởng thụ.
Lúc vừa mua đôi tỷ muội này về, Lữ đại tổng quản rất không hài lòng, tỷ tỷ không xinh đẹp, muội muội thì quá nhỏ, xuất thân hàn môn, không hiểu quy củ, sợ hãi rụt rè.
Bất đắc dĩ vì Chúa công cứ khăng khăng thích được hai nàng thiếp thân hầu hạ.
Cũng may tỷ tỷ Bích Vân trời sinh tính tình ổn trọng cẩn thận, hơn nữa chịu khó hiếu học, nhanh chóng gánh vác được trách nhiệm công việc của mình.
Bích Vân hành lễ cúi người: “Chúa công thích ăn gì ạ? Lần sau nô tỳ sẽ làm nhiều hơn một ít.”
“Tỷ tỷ, Chúa công thích ăn hạt thông cuộn, bánh móng ngựa, bánh hoa hồng, đậu phụ vàng, còn có món thịt tẩm bột rán.” Tiểu Thu giơ ngón tay ngắn ngủn lên đếm.
Bích Vân nhéo mũi nàng: “Chỉ biết có ăn, không biết Chúa công mua muội về để làm gì nữa?”
Tiểu Thu che mũi, hừ hừ: “Muội rất có ích, mỗi ngày muội đều cố gắng học tập cùng tỷ tỷ, chờ muội cao như tỷ tỷ rồi, sẽ không làm cháy nồi đâu nha.”
Bích Vân nhìn muội muội vừa đơn thuần vừa đáng yêu, nghĩ thầm: Nếu không phải may mắn gặp được Chúa công, muội muội bị bán vào nơi dơ bẩn, vận mệnh mà muội gặp phải, quả thực sẽ khác nhau một trời một vực.
Ban đầu, lúc vừa đến chỗ Chúa công, Bích Vân từng rất bất an, nàng nghe nói có vài vị công tử tiểu thư giàu có, thích những tiểu cô nương còn chưa trưởng thành như muội muội đây.
Chúa công thân thiết với muội muội, từng khiến cho nàng thầm run sợ. Hôm nay ở chung lâu ngày, nàng mới thấy yên lòng, trong tâm chỉ còn lại sự cảm kích với Chúa công.
Trình Thiên Diệp cười xoa đầu Tiểu Thu: “Tiểu Thu nhà chúng ta rất có ích nhé, có Tiểu Thu ở đây thì Chúa công sẽ cực kỳ vui vẻ.”
Nàng biết rõ hai tỷ muội Bích Vân và Tiểu Thu vô cùng cảm kích và sùng kính nàng. Còn nàng cũng cần một hài tử tâm tư trong sáng như Tiểu Thu ở bên mình, điều chỉnh lại những nhân tính dối trá do “bàn tay vàng” bỗng chốc phóng đại lên.
Nếu ai nấy đều giống như Trương Phức, ta đây sẽ mệt chết đấy.
Trình Thiên Diệp nhớ tới Trương Phức, màu tím của hắn cuối cùng cũng đã sáng lên viền vàng như nàng ước mong, trong lòng nàng thấy thật quá đắc ý.
Tóm lại, thuần túy như Kiều Sinh vẫn là tốt nhất, mãi mãi thành thật với ta. Trình Thiên Diệp sờ cằm.
Đang nghĩ ngợi, xuyên qua cửa sổ, nàng trông thấy Mặc Kiều Sinh đang từ hành lang bên ngoài chậm rãi đi tới, còn dẫn theo một người.
Hai người họ đi rất chậm, bước vào cửa, đồng loạt vén tay áo, muốn phục hành lễ.
“Dừng lại!” Trình Thiên Diệp chỉ một ngón tay, quát to: “Không được quỳ.”
Nàng đứng dậy, đi qua án bàn, đến trước A Phượng.
Lúc chữa bệnh, người này vẫn trong tình trạng nguy kịch, nàng tận mắt chứng kiến. Bây giờ chỉ mới ba ngày, cho dù y thuật tân tiến như xã hội hiện đại, thế nhưng cũng chỉ còn phải nằm trong ICU để truyền dịch nữa là. Nhưng kẻ này lại xuống giường, còn tự mình đi tới.
“Ngươi ngươi ngươi...” Trình Thiên Diệp nhìn gương mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt của A Phượng, buồn bực xoa ấn đường.
Nàng chuyển qua Mặc Kiều Sinh: “Kiều Sinh, hắn bị thương nặng như vậy, sao ngươi có thể cho hắn đi đến đây thế chứ?”
Tuy ta không thích tên A Phượng này lắm nhưng ta cũng không có ý muốn để y chết đâu, nếu không thì gọi đại phu cho y làm gì chứ?
Mặc Kiều Sinh đờ đẫn.
A Phượng: “Chủ nhân, là hạ nô...”
“Được được được, ngươi đừng nói nữa.“ Trình Thiên Diệp cắt lời y: “Ngươi ngồi trước đã, à, không đúng.”
Trình Thiên Diệp phất tay, bảo Bích Vân và Tiểu Thu khiêng một cái ghế dài qua, chỉ vào nói: “Ngươi nằm xuống. Nằm sấp ấy.”
A Phượng cũng đờ đẫn.
Trình Thiên Diệp không kiên nhẫn nhíu mày.
A Phượng đã tỉnh hồn lại, ngoan ngoãn nằm rạp người xuống ghế dài. Y thật sự không hiểu nổi tân chủ nhân này đang nghĩ gì, trong lòng y quả thực khá bối rối.
Trình Thiên Diệp phủi tay, gọi hai tôi tớ vào.
“Khiêng hắn về, gọi đại phu cho hắn.” Trình Thiên Diệp căn dặn: “Trong vòng một tháng, không được tùy tiện xuống giường.”
Nhìn người bị khiêng đi, Trình Thiên Diệp ngồi lại ghế, thở phào một hơi.
“Tức chết ta.” Nàng nói.
Tiểu Thu ghé sát vào ghế dựa cạnh nàng: “Chúa công tức giận sao?”
“Không có.” Trình Thiên Diệp sờ đầu nàng: “Tiểu Thu, mỗi ngày Kiều Sinh ca ca vừa phải đến quân doanh, vừa phải chăm sóc người bệnh, rất vất vả. Ngươi có thể giúp đỡ hắn một tay không?”
“Có thể.” Mắt Tiểu Thu sáng rực lên: “Chúa công cứ việc căn dặn Tiểu Thu.”
“Ca ca vừa rồi, ngươi có nhìn thấy không? Hắn bị thương rất nặng, tính tình còn không được tự nhiên. Nếu Tiểu Thu có rảnh thì giúp Chúa công trông hắn nhé, để hắn không được xuống giường đi lung tung.”
“Được ạ, Tiểu Thu cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, chăm sóc tốt cho người bệnh.”
A Phượng tỉnh lại khỏi cơn mê, trông thấy Mặc Kiều Sinh mặc bộ y phục màu đen tuyền đang ngồi trước giường.
Y cố nhướng môi, cười tự giễu: “Ta, vẫn chưa chết đâu.”
Mặc Kiều Sinh dìu y, mang đến một chén thuốc đen như mực.
“Uống đi.”
Đây là một chén thuốc vừa đắng vừa chát.
Nhưng A Phượng biết, đây là thuốc tốt, trước đây nếu muốn uống thuốc thế này thì cầu cũng không có.
Y bám vào tay Mặc Kiều Sinh, uống cạn chén thuốc không để thừa một giọt nào.
Nước thuốc ấm áp chảy vào thân thể, y cảm thấy cả người như được lên tinh thần.
“Ngươi đã hôn mê ba ngày.”
“Ba... Ba ngày?”
Mặc Kiều Sinh biết y đang lo lắng điều gì, hắn đặt chén thuốc vào chỗ cũ: “Chủ nhân đã nhận ngươi, sẽ không trả ngươi về chỗ Uy Bắc hầu đâu.”
A Phượng chống người, cố gượng xuống giường, rồi đứng lên. Tay chân y yếu ớt, chỉ cảm thấy như đang giẫm lên một mớ bông, vừa bước một bước, chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống.
Có một bàn tay đỡ lấy y, bàn tay ấy vừa ấm áp lại có lực,
Là tay của huynh đệ.
A Phượng nhìn chăm chăm xuống đất, nhẹ nhàng thốt ra hai từ: “Xin lỗi.”
Xin lỗi, Kiều Sinh. Cảm ơn ngươi.
Chủ nhân của bàn tay đó không trả lời, chỉ vững vàng nâng y dậy.
“Dẫn ta đi yết kiến chủ nhân đi.” A Phượng nói ra.
“Ngươi... đi được không?” Mặc Kiều Sinh không yên lòng.
“Ba ngày rồi, còn chưa đi yết kiến tân chủ nhân, thế thì quá đáng rồi.” A Phượng bám vào vai Mặc Kiều Sinh, mượn sức, đứng vững người: “Là nô lệ, chỉ cần còn sống, sẽ không có tư cách được nằm.”
Trong lòng của y ảm đạm.
Vị chủ nhân này, sẽ phạt ta thế nào đây?
Giờ đây, cái này thân thể đau khổ này của ta không biết có chịu đựng nổi không.
“Chủ nhân là người thế nào?” Y hỏi ý người bạn duy nhất của mình.
“Ngươi sẽ biết nhanh thôi.” Đáy mắt của Mặc Kiều Sinh lộ ra nét dịu dàng: “Đó là người tốt nhất trên thế gian này.”
A Phượng không tin trên thế gian có chủ nhân tốt, y cũng từng gặp được một kẻ được gọi là chủ nhân tốt, người đó mỗi ngày đều ghé vào tai y nói sẽ xem y như huynh đệ, thế mà vì vài đĩnh hoàng kim, một tay đẩy y rơi vào vực sâu không đáy.
“Chủ nhân thích gì? Ngài thích người thế nào?”
“Chủ nhân... không thích người khác lừa gạt mình.” Mặc Kiều Sinh nghiêm túc suy nghĩ, vừa đi vừa nói: “Bất luận chủ nhân hỏi gì, chỉ cần ngươi không giấu diếm, thẳng thắn thành khẩn nói rõ lòng mình thì ngài ấy sẽ không tức giận.”
“Kiều Sinh.” A Phượng dừng bước: “Suy nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm.”
“Chúa công đối xử tốt với ngươi, chẳng qua chỉ như một chút bố thí mà thôi. Ngươi phải biết rằng, nếu ngươi không thể giữ mình, tương lai sẽ bị tổn thương, sẽ càng thêm tàn khốc.”
Mặc Kiều Sinh đứng ở cửa ra vào, quay mặt lại, ánh mặt trời soi rọi gương mặt hắn, làm nhu hòa những đường nét cương nghị trên gương mặt.
“Không còn kịp rồi. “ Hắn rũ mắt xuống: “Ta đã thề, sẽ dâng hiến hết thảy mọi thứ của mình cho ngài.”
“Bất luận sau này ngài đối xử với ta thế nào, ta cũng sẽ không oán không hối.”
A Phượng đột nhiên ghép Mặc Kiều Sinh trước mắt với bản thân mình khi còn nhỏ lại làm một.
Lúc mình còn bé cũng từng dùng chất giọng non nớt, kiên định nói: “Ta thề, ta sẽ dâng hiến hết thảy của mình cho chủ nhân.”
Đều ngu ngốc như nhau cả.
A Phượng cười khổ,
Rõ là một tên nô lệ thấp hèn.
Hai bàn tay trắng.
Duy chỉ có một trái tim mong manh.
Thế nhưng lại tự tay đưa nó ra ngoài, đến trước mặt những người cao cao tại thượng kia, chờ bị người ta tùy tiện chà đạp.
Trình Thiên Diệp đang lật xem “Biện Châu địa chí” trong thư phòng, vừa xem vừa đưa tay bốc bánh ngọt ăn.
Tiểu Thu ở bên cạnh, trông mong nhìn qua.
Trình Thiên Diệp bốc một miếng bánh hoa hồng: “A, há miệng nào.”
Cái miệng nhỏ nhắn lập tức mở tròn vo.
Trình Thiên Diệp nhắm chuẩn rồi ném vào, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra như cái trống, nhanh chóng nhai nhóp nhép.
“Ăn ngon lắm hả?”
Đôi mắt hạnh của Tiểu Thu sáng lên, gật đầu như gà con mổ thóc.
Trình Thiên Diệp cười: “Do tay nghề của tỷ tỷ ngươi khéo, mỗi ngày biến đổi nhiều món ăn đa dạng, ta và ngươi đều được muội ấy nuôi mập thây rồi.”
Bích Vân bưng một chậu nước, đi đến bên Trình Thiên Diệp, ngồi xổm người xuống hành lễ, vắt khăn nóng giúp Trình Thiên Diệp rửa tay.
Một lần nữa, bưng trà Mật Vân Long mà Trình Thiên Diệp thích uống nhất lên. Sau đó, nàng lấy một cái lồng lửa tre [1] ấm áp dễ chịu cẩn thận đặt dưới chân Trình Thiên Diệp.
[1] lồng lửa tre: Một lồng nhang đan bằng tre với đồ gốm tích hợp để đốt nhang.
Trình Thiên Diệp được chăm sóc quá thoải mái, cảm thán đặc quyền giai cấp quả nhiên sẽ khiến người ta sa đọa. Vào mùa đông, mình chẳng cần động một ngón tay, quả thực là một kiểu hưởng thụ.
Lúc vừa mua đôi tỷ muội này về, Lữ đại tổng quản rất không hài lòng, tỷ tỷ không xinh đẹp, muội muội thì quá nhỏ, xuất thân hàn môn, không hiểu quy củ, sợ hãi rụt rè.
Bất đắc dĩ vì Chúa công cứ khăng khăng thích được hai nàng thiếp thân hầu hạ.
Cũng may tỷ tỷ Bích Vân trời sinh tính tình ổn trọng cẩn thận, hơn nữa chịu khó hiếu học, nhanh chóng gánh vác được trách nhiệm công việc của mình.
Bích Vân hành lễ cúi người: “Chúa công thích ăn gì ạ? Lần sau nô tỳ sẽ làm nhiều hơn một ít.”
“Tỷ tỷ, Chúa công thích ăn hạt thông cuộn, bánh móng ngựa, bánh hoa hồng, đậu phụ vàng, còn có món thịt tẩm bột rán.” Tiểu Thu giơ ngón tay ngắn ngủn lên đếm.
Bích Vân nhéo mũi nàng: “Chỉ biết có ăn, không biết Chúa công mua muội về để làm gì nữa?”
Tiểu Thu che mũi, hừ hừ: “Muội rất có ích, mỗi ngày muội đều cố gắng học tập cùng tỷ tỷ, chờ muội cao như tỷ tỷ rồi, sẽ không làm cháy nồi đâu nha.”
Bích Vân nhìn muội muội vừa đơn thuần vừa đáng yêu, nghĩ thầm: Nếu không phải may mắn gặp được Chúa công, muội muội bị bán vào nơi dơ bẩn, vận mệnh mà muội gặp phải, quả thực sẽ khác nhau một trời một vực.
Ban đầu, lúc vừa đến chỗ Chúa công, Bích Vân từng rất bất an, nàng nghe nói có vài vị công tử tiểu thư giàu có, thích những tiểu cô nương còn chưa trưởng thành như muội muội đây.
Chúa công thân thiết với muội muội, từng khiến cho nàng thầm run sợ. Hôm nay ở chung lâu ngày, nàng mới thấy yên lòng, trong tâm chỉ còn lại sự cảm kích với Chúa công.
Trình Thiên Diệp cười xoa đầu Tiểu Thu: “Tiểu Thu nhà chúng ta rất có ích nhé, có Tiểu Thu ở đây thì Chúa công sẽ cực kỳ vui vẻ.”
Nàng biết rõ hai tỷ muội Bích Vân và Tiểu Thu vô cùng cảm kích và sùng kính nàng. Còn nàng cũng cần một hài tử tâm tư trong sáng như Tiểu Thu ở bên mình, điều chỉnh lại những nhân tính dối trá do “bàn tay vàng” bỗng chốc phóng đại lên.
Nếu ai nấy đều giống như Trương Phức, ta đây sẽ mệt chết đấy.
Trình Thiên Diệp nhớ tới Trương Phức, màu tím của hắn cuối cùng cũng đã sáng lên viền vàng như nàng ước mong, trong lòng nàng thấy thật quá đắc ý.
Tóm lại, thuần túy như Kiều Sinh vẫn là tốt nhất, mãi mãi thành thật với ta. Trình Thiên Diệp sờ cằm.
Đang nghĩ ngợi, xuyên qua cửa sổ, nàng trông thấy Mặc Kiều Sinh đang từ hành lang bên ngoài chậm rãi đi tới, còn dẫn theo một người.
Hai người họ đi rất chậm, bước vào cửa, đồng loạt vén tay áo, muốn phục hành lễ.
“Dừng lại!” Trình Thiên Diệp chỉ một ngón tay, quát to: “Không được quỳ.”
Nàng đứng dậy, đi qua án bàn, đến trước A Phượng.
Lúc chữa bệnh, người này vẫn trong tình trạng nguy kịch, nàng tận mắt chứng kiến. Bây giờ chỉ mới ba ngày, cho dù y thuật tân tiến như xã hội hiện đại, thế nhưng cũng chỉ còn phải nằm trong ICU để truyền dịch nữa là. Nhưng kẻ này lại xuống giường, còn tự mình đi tới.
“Ngươi ngươi ngươi...” Trình Thiên Diệp nhìn gương mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt của A Phượng, buồn bực xoa ấn đường.
Nàng chuyển qua Mặc Kiều Sinh: “Kiều Sinh, hắn bị thương nặng như vậy, sao ngươi có thể cho hắn đi đến đây thế chứ?”
Tuy ta không thích tên A Phượng này lắm nhưng ta cũng không có ý muốn để y chết đâu, nếu không thì gọi đại phu cho y làm gì chứ?
Mặc Kiều Sinh đờ đẫn.
A Phượng: “Chủ nhân, là hạ nô...”
“Được được được, ngươi đừng nói nữa.“ Trình Thiên Diệp cắt lời y: “Ngươi ngồi trước đã, à, không đúng.”
Trình Thiên Diệp phất tay, bảo Bích Vân và Tiểu Thu khiêng một cái ghế dài qua, chỉ vào nói: “Ngươi nằm xuống. Nằm sấp ấy.”
A Phượng cũng đờ đẫn.
Trình Thiên Diệp không kiên nhẫn nhíu mày.
A Phượng đã tỉnh hồn lại, ngoan ngoãn nằm rạp người xuống ghế dài. Y thật sự không hiểu nổi tân chủ nhân này đang nghĩ gì, trong lòng y quả thực khá bối rối.
Trình Thiên Diệp phủi tay, gọi hai tôi tớ vào.
“Khiêng hắn về, gọi đại phu cho hắn.” Trình Thiên Diệp căn dặn: “Trong vòng một tháng, không được tùy tiện xuống giường.”
Nhìn người bị khiêng đi, Trình Thiên Diệp ngồi lại ghế, thở phào một hơi.
“Tức chết ta.” Nàng nói.
Tiểu Thu ghé sát vào ghế dựa cạnh nàng: “Chúa công tức giận sao?”
“Không có.” Trình Thiên Diệp sờ đầu nàng: “Tiểu Thu, mỗi ngày Kiều Sinh ca ca vừa phải đến quân doanh, vừa phải chăm sóc người bệnh, rất vất vả. Ngươi có thể giúp đỡ hắn một tay không?”
“Có thể.” Mắt Tiểu Thu sáng rực lên: “Chúa công cứ việc căn dặn Tiểu Thu.”
“Ca ca vừa rồi, ngươi có nhìn thấy không? Hắn bị thương rất nặng, tính tình còn không được tự nhiên. Nếu Tiểu Thu có rảnh thì giúp Chúa công trông hắn nhé, để hắn không được xuống giường đi lung tung.”
“Được ạ, Tiểu Thu cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, chăm sóc tốt cho người bệnh.”