Chương 30: Quá khứ
Cạch, cạch. Nghe tiếng mở cửa, Tư Niệm đang nấu ăn trong bếp liền hớn hở vội vàng chạy ra.
“Đoàn Chí Cường, anh về rồi!”
Trái với sự vui tươi của cậu, sắc mặt anh lúc này không được tốt cho lắm. Có chút uể oải, có chút tức giận, lại có chút buồn buồn. Anh không nói câu gì cứ thế bước vào nhà, bực dọc quăng áo khoác và túi xách sang một bên trên kệ tủ.
Thấy vậy, Tư Niệm không khỏi lo lắng. Cậu vừa muốn hỏi han lại vừa sợ sẽ làm anh khó chịu thêm. Đến bữa tối, cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà rón rén mở lời:
“Đoàn Chí Cường, hôm nay anh gặp chuyện gì không vui sao? Ở trường đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
“Không.” Chí Cường dứt khoát trả lời rồi đặt đũa xuống. “Lại là chuyện học phí. Mấy ông bà giáo sư đó thừa biết gia đình anh mới phá sản, vậy mà ngày nào cũng nhắc đến tiền. Anh đã trễ học phí gần 3 tháng rồi, vẫn chưa thấy ba mẹ ở bên kia chuyển tiền tới.”
Nghe vậy trong lòng Tư Niệm bỗng có chút bối rối. Anh lại không ăn cơm nữa, cơ thể đã gầy đi khá nhiều rồi. Nếu cứ tiếp tục bỏ bữa thế này, sớm muộn gì anh cũng không thể trụ được mà mệt lả đi. Thương anh, Tư Niệm chỉ đành đứng lên, vào phòng mang ra một phong bì khá dày.
“Cái này… anh đem đi nộp học phí nhé! Ngày ngày bị giáo sư thúc giục như vậy, chắc hẳn anh cũng không dễ dàng gì.”
Đoàn Chí Cường có chút ngạc nhiên trước số tiền mà Tư Niệm đưa ra. Suốt 3 năm yêu nhau, kể từ khi nhà anh phá sản, đã không biết bao nhiêu lần Tư Niệm đưa cho anh tiền của mình rồi. Lần này, anh vẫn ngại ngùng mà nhận lấy.
“Châu Tư Niệm, năm nay là năm cuối đại học rồi, sau này kiếm được tiền, anh nhất định sẽ bù đắp lại cho em.”
Giống như mọi lần, câu trả lời mà anh nhận lại được vẫn là một nụ cười hiền dịu của người con trai anh yêu.
Sáng hôm sau, Đoàn Chí Cường vừa rời khỏi nhà để đến trường, Châu Tư Niệm liền vội vàng lấy điện thoại gọi cho ai đó.
“Có chuyện gì thế, cậu Châu?”
“Aa… bác sĩ Trương… chuyện là… anh có thể giúp tôi lùi hạn nộp viện phí lại tầm 1 tháng nữa được không? 1 tháng sau, tôi nhất định sẽ nộp đủ.”
“Lùi lại 1 tháng à? Không vấn đề gì. Tôi sẽ giúp cậu. Nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
“Được, cảm ơn anh.”
Cúp máy, Tư Niệm lại mau chóng thay đồ rồi tới chỗ làm. Hôm nay cậu có nhận việc phát tờ rơi cho một rạp phim gần trung tâm thành phố, sẽ làm việc khoảng tầm 3 tiếng, sau đó sẽ tới một công ty lớn làm lao công dọn vệ sinh.
Những việc làm cực nhọc mà vất vả này cậu đều giấu bạn trai, anh hoàn toàn không biết cậu cả ngày không phải ở nhà mà chạy hết chỗ nọ chỗ kia để xin làm việc.
Mọi chuyện hôm nay cũng khá thuận lợi. Mặc dù cậu phải mặc bộ đồ cosplay gấu bông khá to và nóng bức trong suốt 3 tiếng, nhưng bù lại cậu gặp được một gia đình rất tốt bụng. Họ không chỉ nhận tờ quảng cáo của cậu mà họ còn cho cậu một ít tiền động viên. Đứa con trai của họ còn cho cậu một chiếc kẹo. Tuy không nhìn thấy rõ mặt tất cả, nhưng cậu lại cảm kích vô cùng.
Đến khi tới công ty lớn kia làm vệ sinh cũng vậy. Ở đó mọi người đều có ý thức rất tốt. Tất cả đều tránh chỗ cậu đã lau dọn để đi qua, vài người còn vui vẻ động viên cậu cố lên. Một người phụ nữ có vẻ như là người của công ty đã mua cho cậu một ly latte để giải khát.
Trong lúc nghỉ ngơi và thưởng thức ly latte đó, có một đứa nhóc tầm 3 tuổi đi ngang chỗ cậu vừa lau và vô tình bị té. Thằng bé khóc rất lớn, cậu lại bối rối không biết làm gì. Sợ ảnh hưởng đến mọi người, lúc này cậu đột nhiên nhớ ra trong người còn có một cây kẹo. Sau khi nhận chiếc kẹo từ cậu, đứa trẻ đã ngừng khóc, thậm chí còn cúi đầu cảm ơn.
Vốn nghĩ ông trời có lẽ rất thương mình, nhưng rồi, sau ngày hôm đó, cậu không bao giờ gặp lại người bạn trai của mình nữa. Ban đầu cậu chỉ nghĩ anh qua nhà bạn làm bài tập hay gì đó, vài ngày không thấy anh về cậu lại càng lo lắng hơn. Điện thoại liên tục gọi cho anh nhưng không có cuộc gọi nào là anh bắt máy. Cậu cứ ở trong căn trọ nhỏ đó chờ anh mòn mỏi như vậy với hi vọng là anh sẽ trở về. Vậy mà đã 1 tháng trôi qua rồi, anh vẫn không hề xuất hiện.
Một hôm cậu gặp một người bạn của anh. Cậu ta nói hôm đó anh nghe điện thoại xong thì liền quay lại nói với mọi người bản thân sẽ bay qua nước ngoài một chuyến. Anh dọn đồ rất nhanh chóng rồi lập tức gọi taxi tới sân bay. Gần đây còn có tin đồn anh sẽ thôi học và định cư ở bên nước ngoài. Điều này khiến Tư Niệm vô cùng thất vọng.
Sau ngần nấy năm yêu anh, một lòng một dạ, dốc hết sức kiếm tiền vì anh, cuối cùng cậu lại nhận ra, bản thân đã bị lừa và bị lợi dụng. Anh không hề coi trọng cậu, vì nếu anh thật lòng yêu cậu, anh sẽ không bỏ cậu lại một mình như thế này.
Ngay sau hôm đó, Tư Niệm đã chuyển nhà, xoá hết toàn bị kí ức về anh ra khỏi đầu, bắt đầu một cuộc sống mới.
“Đoàn Chí Cường, anh về rồi!”
Trái với sự vui tươi của cậu, sắc mặt anh lúc này không được tốt cho lắm. Có chút uể oải, có chút tức giận, lại có chút buồn buồn. Anh không nói câu gì cứ thế bước vào nhà, bực dọc quăng áo khoác và túi xách sang một bên trên kệ tủ.
Thấy vậy, Tư Niệm không khỏi lo lắng. Cậu vừa muốn hỏi han lại vừa sợ sẽ làm anh khó chịu thêm. Đến bữa tối, cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà rón rén mở lời:
“Đoàn Chí Cường, hôm nay anh gặp chuyện gì không vui sao? Ở trường đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
“Không.” Chí Cường dứt khoát trả lời rồi đặt đũa xuống. “Lại là chuyện học phí. Mấy ông bà giáo sư đó thừa biết gia đình anh mới phá sản, vậy mà ngày nào cũng nhắc đến tiền. Anh đã trễ học phí gần 3 tháng rồi, vẫn chưa thấy ba mẹ ở bên kia chuyển tiền tới.”
Nghe vậy trong lòng Tư Niệm bỗng có chút bối rối. Anh lại không ăn cơm nữa, cơ thể đã gầy đi khá nhiều rồi. Nếu cứ tiếp tục bỏ bữa thế này, sớm muộn gì anh cũng không thể trụ được mà mệt lả đi. Thương anh, Tư Niệm chỉ đành đứng lên, vào phòng mang ra một phong bì khá dày.
“Cái này… anh đem đi nộp học phí nhé! Ngày ngày bị giáo sư thúc giục như vậy, chắc hẳn anh cũng không dễ dàng gì.”
Đoàn Chí Cường có chút ngạc nhiên trước số tiền mà Tư Niệm đưa ra. Suốt 3 năm yêu nhau, kể từ khi nhà anh phá sản, đã không biết bao nhiêu lần Tư Niệm đưa cho anh tiền của mình rồi. Lần này, anh vẫn ngại ngùng mà nhận lấy.
“Châu Tư Niệm, năm nay là năm cuối đại học rồi, sau này kiếm được tiền, anh nhất định sẽ bù đắp lại cho em.”
Giống như mọi lần, câu trả lời mà anh nhận lại được vẫn là một nụ cười hiền dịu của người con trai anh yêu.
Sáng hôm sau, Đoàn Chí Cường vừa rời khỏi nhà để đến trường, Châu Tư Niệm liền vội vàng lấy điện thoại gọi cho ai đó.
“Có chuyện gì thế, cậu Châu?”
“Aa… bác sĩ Trương… chuyện là… anh có thể giúp tôi lùi hạn nộp viện phí lại tầm 1 tháng nữa được không? 1 tháng sau, tôi nhất định sẽ nộp đủ.”
“Lùi lại 1 tháng à? Không vấn đề gì. Tôi sẽ giúp cậu. Nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
“Được, cảm ơn anh.”
Cúp máy, Tư Niệm lại mau chóng thay đồ rồi tới chỗ làm. Hôm nay cậu có nhận việc phát tờ rơi cho một rạp phim gần trung tâm thành phố, sẽ làm việc khoảng tầm 3 tiếng, sau đó sẽ tới một công ty lớn làm lao công dọn vệ sinh.
Những việc làm cực nhọc mà vất vả này cậu đều giấu bạn trai, anh hoàn toàn không biết cậu cả ngày không phải ở nhà mà chạy hết chỗ nọ chỗ kia để xin làm việc.
Mọi chuyện hôm nay cũng khá thuận lợi. Mặc dù cậu phải mặc bộ đồ cosplay gấu bông khá to và nóng bức trong suốt 3 tiếng, nhưng bù lại cậu gặp được một gia đình rất tốt bụng. Họ không chỉ nhận tờ quảng cáo của cậu mà họ còn cho cậu một ít tiền động viên. Đứa con trai của họ còn cho cậu một chiếc kẹo. Tuy không nhìn thấy rõ mặt tất cả, nhưng cậu lại cảm kích vô cùng.
Đến khi tới công ty lớn kia làm vệ sinh cũng vậy. Ở đó mọi người đều có ý thức rất tốt. Tất cả đều tránh chỗ cậu đã lau dọn để đi qua, vài người còn vui vẻ động viên cậu cố lên. Một người phụ nữ có vẻ như là người của công ty đã mua cho cậu một ly latte để giải khát.
Trong lúc nghỉ ngơi và thưởng thức ly latte đó, có một đứa nhóc tầm 3 tuổi đi ngang chỗ cậu vừa lau và vô tình bị té. Thằng bé khóc rất lớn, cậu lại bối rối không biết làm gì. Sợ ảnh hưởng đến mọi người, lúc này cậu đột nhiên nhớ ra trong người còn có một cây kẹo. Sau khi nhận chiếc kẹo từ cậu, đứa trẻ đã ngừng khóc, thậm chí còn cúi đầu cảm ơn.
Vốn nghĩ ông trời có lẽ rất thương mình, nhưng rồi, sau ngày hôm đó, cậu không bao giờ gặp lại người bạn trai của mình nữa. Ban đầu cậu chỉ nghĩ anh qua nhà bạn làm bài tập hay gì đó, vài ngày không thấy anh về cậu lại càng lo lắng hơn. Điện thoại liên tục gọi cho anh nhưng không có cuộc gọi nào là anh bắt máy. Cậu cứ ở trong căn trọ nhỏ đó chờ anh mòn mỏi như vậy với hi vọng là anh sẽ trở về. Vậy mà đã 1 tháng trôi qua rồi, anh vẫn không hề xuất hiện.
Một hôm cậu gặp một người bạn của anh. Cậu ta nói hôm đó anh nghe điện thoại xong thì liền quay lại nói với mọi người bản thân sẽ bay qua nước ngoài một chuyến. Anh dọn đồ rất nhanh chóng rồi lập tức gọi taxi tới sân bay. Gần đây còn có tin đồn anh sẽ thôi học và định cư ở bên nước ngoài. Điều này khiến Tư Niệm vô cùng thất vọng.
Sau ngần nấy năm yêu anh, một lòng một dạ, dốc hết sức kiếm tiền vì anh, cuối cùng cậu lại nhận ra, bản thân đã bị lừa và bị lợi dụng. Anh không hề coi trọng cậu, vì nếu anh thật lòng yêu cậu, anh sẽ không bỏ cậu lại một mình như thế này.
Ngay sau hôm đó, Tư Niệm đã chuyển nhà, xoá hết toàn bị kí ức về anh ra khỏi đầu, bắt đầu một cuộc sống mới.