Chương 29: Sự thật đau lòng
Nghe đến đây, Châu Tư Niệm phút chốc ngây người. Trong đầu cậu lại bất giác hiện lên hàng ngàn câu hỏi cùng sự lo lắng. Hắn theo dõi cậu? Đã bao lâu rồi? Hắn đang ở dưới chung cư này? Nếu bây giờ hắn lên trên này thì sẽ có chuyện mất. Phong Diên mà biết nhất định sẽ đuổi việc cậu. Vậy thì mẹ cậu phải làm sao đây?
Tư Niệm căng thẳng, giọng run run nói vào điện thoại: “Đừng… đừng lên đây. Anh nhất định không chịu tha cho tôi đúng không? Vậy… anh muốn gì? Đoàn Chí Cường, nói tôi biết, anh rốt cuộc là muốn tôi phải làm gì?!”
Đầu bên kia bỗng nhiên phát ra giọng cười thoả mãn mà lại khiến Tư Niệm ghê tởm vô cùng.
“Tư Niệm à, xuống gặp tôi một chút nào. Tôi đang chờ em ngay trước cổng toà nhà này. Nếu em chịu nghe lời… tôi sẽ suy nghĩ.”
Sau vài giây yên lặng, Tư Niệm không còn cách nào khác, cậu lập tức cúp máy, nhanh chóng quay lại phòng Phong Diên. Lúc này Phong Diên vẫn đang tranh thủ đọc qua một số tài liệu. Vừa thấy cậu anh liền hỏi:
“Nói chuyện xong rồi sao?”
Mặc dù tâm trạng đang thấp thỏm, lo lắng tột cùng, Tư Niệm vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để mở lời. Cậu sợ nếu bản thân bị anh phát hiện là nói dối, cậu sẽ tiêu đời.
“Phong, Phong Diên à… Tôi, chuyện là… có một người bạn đang gặp chút vấn đề ở gần đây cần tôi tới giúp. Tôi ra ngoài một chút, anh cứ ngủ trước đi. Lát nữa về rồi, tôi nhất định sẽ không làm anh thức giấc đâu, nhé?”
Nghe vậy, Phong Diên nhìn chằm chằm vào mắt cậu vài giây. Không gian yên lặng lại càng khiến cậu lo sợ hơn, nhưng thật may vì anh đã không hỏi thêm câu gì mà trực tiếp đồng ý. Nhận được sự đồng ý, Tư Niệm nhanh chóng vồ lấy chiếc áo khoác mỏng treo sau cửa, khoác vào rồi vội vã ra khỏi nhà.
Xuống đến trước cổng chung cư, quả nhiên Đoàn Chí Cường đang chờ cậu ở đó. Tư Niệm mang theo tâm trạng khó chịu mà bước tới, không chần chừ lập tức đưa tay tát thật mạnh vào một bên má của hắn ta. Cậu sẵng giọng, vẻ mặt tràn đầy sự tức giận.
“Tên khốn trơ trẽn này, anh muốn gì ở tôi?!”
Chí Cường khá bất ngờ trước cú đánh của Tư Niệm. Hắn không kịp phản ứng chỉ thể đưa tay lên xoa nhẹ vào bên má đang ửng đỏ. Nhưng rồi hắn vẫn thản nhiên nghiêng đầu, khẽ nhoẻn miệng cười.
“Tư Niệm à, sao em lại thành ra thế này rồi? Trước kia em vốn là người rất dịu dàng cơ mà.”
“Còn không mau nói? Tôi không muốn phí thời gian cho loại người như anh.”
Cậu vừa dứt câu hắn ta liền gật gật đầu, nụ cười cũng lập tức vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt tối sầm, giọng nói cũng trầm xuống.
“Em có vẻ thực sự không muốn quay lại với tôi nữa nhỉ? Được, tôi không cố chấp nữa. Nhưng mà… chuyện khi trước tôi bỏ đi không nói lời nào với em, tôi xin lỗi.”
Tư Niệm có chút ngạc nhiên trước vẻ mặt trầm tư lại có đôi phần buồn tủi người đàn ông trước mặt. Cậu đã cho rằng hắn gọi cậu xuống đây để bắt cậu làm trò gì đó quá đáng, không ngờ lại có ngày cậu được nghe những lời này. Nhưng cậu vẫn khó hiểu.
“Tại sao anh không nói vậy ngay từ đầu mà phải dùng cách khi nãy để doạ nạt tôi?”
“Tôi biết em là người có lòng tự trọng rất cao, Châu Tư Niệm. Vậy nên tôi cũng biết rằng nếu trực tiếp gọi em xuống để nói những lời này, em sẽ không chịu nghe, lại càng không chấp nhận tha thứ. Xin lỗi, là tôi quá đáng rồi.”
Thấy Đoàn Chí Cường có vẻ đã thực sự hối lỗi, Tư Niệm cũng không muốn gây khó dễ cho hắn, cậu lạnh nhạt hỏi:
“Vậy anh nói xong rồi đúng không?”
Đến đây giọng điệu hắn ta liền trở nên vội vàng: “Tôi, xin hãy cho tôi một chút thời gian.”
Tư Niệm bất giác nhướn một bên mày. Hắn ta lại tiếp tục nói: “Tư Niệm à, thực ra khi đó tôi bỏ đi không phải là vì tôi đã hết tình cảm với em hay là muốn trốn tránh sự thật. Gia đình tôi sau khi phá sản đã gây dựng lại sự nghiệp, đều là nhờ người phụ nữ hiện tại mà tôi đang sống cùng. Vốn dĩ tôi chỉ định bay qua Mỹ vì mẹ tôi nói có chút chuyện gấp, tôi cũng không kịp nói với em. Không ngờ ba mẹ tôi lại giữ tôi ở lại, bắt tôi phải đính hôn với người phụ nữ kia. Họ cắt hết liên lạc của tôi với những người ở đây, tôi mới chỉ về nước được chừng 1 tháng. Đáng ra tôi nên giải thích với em một cách tử tế và coi trọng quyết định của em, nhưng khi thấy em ở quán bar cùng những tên đàn ông giàu có kia, tôi liền không chịu được mà tức giận. Hôm qua tôi đã biết tin em là người yêu của giám đốc Lâm rồi, tôi đã hiểu lầm em rồi, thực sự xin lỗi. Bây giờ, ngoài sự tha thứ của em, tôi chỉ muốn xin em một điều nữa thôi. Hãy cho phép tôi hôn em một lần, một lần cuối cùng coi như chấm dứt quan hệ cũng như giúp tôi chấm dứt tình cảm. Sau đó, tôi hữa sẽ không xuất hiện trước mặt em. Những gì mà tôi đã nợ em, tôi sẽ trả lại tất cả vào tài khoản. Mặc dù biết là sẽ không bao giờ trả hết được, nhưng mà… xin lỗi em.”
Tư Niệm căng thẳng, giọng run run nói vào điện thoại: “Đừng… đừng lên đây. Anh nhất định không chịu tha cho tôi đúng không? Vậy… anh muốn gì? Đoàn Chí Cường, nói tôi biết, anh rốt cuộc là muốn tôi phải làm gì?!”
Đầu bên kia bỗng nhiên phát ra giọng cười thoả mãn mà lại khiến Tư Niệm ghê tởm vô cùng.
“Tư Niệm à, xuống gặp tôi một chút nào. Tôi đang chờ em ngay trước cổng toà nhà này. Nếu em chịu nghe lời… tôi sẽ suy nghĩ.”
Sau vài giây yên lặng, Tư Niệm không còn cách nào khác, cậu lập tức cúp máy, nhanh chóng quay lại phòng Phong Diên. Lúc này Phong Diên vẫn đang tranh thủ đọc qua một số tài liệu. Vừa thấy cậu anh liền hỏi:
“Nói chuyện xong rồi sao?”
Mặc dù tâm trạng đang thấp thỏm, lo lắng tột cùng, Tư Niệm vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để mở lời. Cậu sợ nếu bản thân bị anh phát hiện là nói dối, cậu sẽ tiêu đời.
“Phong, Phong Diên à… Tôi, chuyện là… có một người bạn đang gặp chút vấn đề ở gần đây cần tôi tới giúp. Tôi ra ngoài một chút, anh cứ ngủ trước đi. Lát nữa về rồi, tôi nhất định sẽ không làm anh thức giấc đâu, nhé?”
Nghe vậy, Phong Diên nhìn chằm chằm vào mắt cậu vài giây. Không gian yên lặng lại càng khiến cậu lo sợ hơn, nhưng thật may vì anh đã không hỏi thêm câu gì mà trực tiếp đồng ý. Nhận được sự đồng ý, Tư Niệm nhanh chóng vồ lấy chiếc áo khoác mỏng treo sau cửa, khoác vào rồi vội vã ra khỏi nhà.
Xuống đến trước cổng chung cư, quả nhiên Đoàn Chí Cường đang chờ cậu ở đó. Tư Niệm mang theo tâm trạng khó chịu mà bước tới, không chần chừ lập tức đưa tay tát thật mạnh vào một bên má của hắn ta. Cậu sẵng giọng, vẻ mặt tràn đầy sự tức giận.
“Tên khốn trơ trẽn này, anh muốn gì ở tôi?!”
Chí Cường khá bất ngờ trước cú đánh của Tư Niệm. Hắn không kịp phản ứng chỉ thể đưa tay lên xoa nhẹ vào bên má đang ửng đỏ. Nhưng rồi hắn vẫn thản nhiên nghiêng đầu, khẽ nhoẻn miệng cười.
“Tư Niệm à, sao em lại thành ra thế này rồi? Trước kia em vốn là người rất dịu dàng cơ mà.”
“Còn không mau nói? Tôi không muốn phí thời gian cho loại người như anh.”
Cậu vừa dứt câu hắn ta liền gật gật đầu, nụ cười cũng lập tức vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt tối sầm, giọng nói cũng trầm xuống.
“Em có vẻ thực sự không muốn quay lại với tôi nữa nhỉ? Được, tôi không cố chấp nữa. Nhưng mà… chuyện khi trước tôi bỏ đi không nói lời nào với em, tôi xin lỗi.”
Tư Niệm có chút ngạc nhiên trước vẻ mặt trầm tư lại có đôi phần buồn tủi người đàn ông trước mặt. Cậu đã cho rằng hắn gọi cậu xuống đây để bắt cậu làm trò gì đó quá đáng, không ngờ lại có ngày cậu được nghe những lời này. Nhưng cậu vẫn khó hiểu.
“Tại sao anh không nói vậy ngay từ đầu mà phải dùng cách khi nãy để doạ nạt tôi?”
“Tôi biết em là người có lòng tự trọng rất cao, Châu Tư Niệm. Vậy nên tôi cũng biết rằng nếu trực tiếp gọi em xuống để nói những lời này, em sẽ không chịu nghe, lại càng không chấp nhận tha thứ. Xin lỗi, là tôi quá đáng rồi.”
Thấy Đoàn Chí Cường có vẻ đã thực sự hối lỗi, Tư Niệm cũng không muốn gây khó dễ cho hắn, cậu lạnh nhạt hỏi:
“Vậy anh nói xong rồi đúng không?”
Đến đây giọng điệu hắn ta liền trở nên vội vàng: “Tôi, xin hãy cho tôi một chút thời gian.”
Tư Niệm bất giác nhướn một bên mày. Hắn ta lại tiếp tục nói: “Tư Niệm à, thực ra khi đó tôi bỏ đi không phải là vì tôi đã hết tình cảm với em hay là muốn trốn tránh sự thật. Gia đình tôi sau khi phá sản đã gây dựng lại sự nghiệp, đều là nhờ người phụ nữ hiện tại mà tôi đang sống cùng. Vốn dĩ tôi chỉ định bay qua Mỹ vì mẹ tôi nói có chút chuyện gấp, tôi cũng không kịp nói với em. Không ngờ ba mẹ tôi lại giữ tôi ở lại, bắt tôi phải đính hôn với người phụ nữ kia. Họ cắt hết liên lạc của tôi với những người ở đây, tôi mới chỉ về nước được chừng 1 tháng. Đáng ra tôi nên giải thích với em một cách tử tế và coi trọng quyết định của em, nhưng khi thấy em ở quán bar cùng những tên đàn ông giàu có kia, tôi liền không chịu được mà tức giận. Hôm qua tôi đã biết tin em là người yêu của giám đốc Lâm rồi, tôi đã hiểu lầm em rồi, thực sự xin lỗi. Bây giờ, ngoài sự tha thứ của em, tôi chỉ muốn xin em một điều nữa thôi. Hãy cho phép tôi hôn em một lần, một lần cuối cùng coi như chấm dứt quan hệ cũng như giúp tôi chấm dứt tình cảm. Sau đó, tôi hữa sẽ không xuất hiện trước mặt em. Những gì mà tôi đã nợ em, tôi sẽ trả lại tất cả vào tài khoản. Mặc dù biết là sẽ không bao giờ trả hết được, nhưng mà… xin lỗi em.”