Chương 31
Edit: VongCơ
Mười giây sau Trần Mặc mới phản ứng lại. Cậu nhìn giáo viên đã đứng trên bục giảng từ lúc nào, lật đật ngồi thẳng dậy, nhưng những gì giáo viên giảng cậu đều đã học qua, nên cũng không cần quá chú ý.
Kể từ lúc nhỏ, cậu chưa từng ôm ai, ngay cả ba mẹ cậu cũng từ chối tiếp xúc thể xác, không có lí do, đơn giản là từ trong tiềm thức cậu đã bài xích việc này.
Nhưng cái ôm trong giấc mơ lại ấm áp, thoải mái, khiến cho cậu có cảm giác an toàn. Cậu đột nhiên nghĩ đến ‘người yêu trong mơ’ mà trước đây Triệu Văn Hách đã nói.
Trước đây, cậu không hiểu những điều này, nhưng lúc này như thế được khai thông, mọi thứ dần trở nên rõ ràng, cậu cũng đã dần hiểu ra, câu nói đó rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Đến cuối buổi chiều, Trần Mặc cũng có sức sống trở lại, mặc dù má vẫn còn đỏ nhưng đã giảm sốt.
Đến lúc về đến nhà, Nguyễn Manh dặn dò Trần Mặc, “Buổi tối cậu nhớ uống thuốc, bây giờ vẫn còn hơi nóng, nếu bây giờ cậu uống thuốc đầy đủ thì sáng mai không cần uống nữa.”
Trần Mặc ngoan ngoãn gật đầu. Cậu nhìn Nguyễn Manh đi về phía đối diện, rồi mới vào nhà.
Cùng lúc đó Trần Vĩnh Quốc đi ra, ông ta lạnh lùng liếc Trần Mặc một cái, rồi đóng cửa thật mạnh bỏ đi.
Trong phòng khách, Tần Nam im lặng ngồi trên ghế sofa, Trần Nhiên trốn trong phòng, không ra ngoài.
Dì bảo mẫu ở trong bếp lặng lẽ nấu bữa tối, cả nhà bị bao phủ bởi không khí nặng nề.
Trần Mặc nói với dì bảo mẫu, “Tôi không ăn tối.”
Dì bảo mẫu đáp một tiếng, “Ừ”.
Trần Mặc đi lên lầu, không ai hỏi cậu tại sao buổi trưa không về, không ai biết hôm nay cậu phát sốt.
Trần Mặc hoàn thành xong bài tập về nhà, sau đó theo lời dặn dò của Nguyễn Manh, chăm chỉ uống thuốc rồi ngủ sớm, cậu lại mơ giấc mơ trưa nay.
Lần này, sự tiếp xúc của hai người không còn chỉ là một cái ôm, nó ấm hơn, gần hơn và… nóng hơn. Một kiểu tiếp xúc…..
Buổi sáng tỉnh dậy, Trần Mặc cảm thấy cơ thể mình có gì đó rất lạ. Cậu nhấc chăn lên, nhìn vào trong, cau mày. Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống khó nói này.
Cậu nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa, sau đó giặt đồ lót.
Trời mưa suốt đêm qua, nên hôm nay toàn bộ bầu trời trong xanh quang đãng, ngoại trừ mặt đất hơi ẩm ướt.
Hôm nay, Trần Mặc lại muộn hơn hai phút so với bình thường.
Trên đường đến trường, Nguyễn Manh luôn cảm thấy Trần Mặc có gì đó không đúng. Cô cảm thấy cậu luôn âm thầm nhìn cô, nhưng mỗi lần cô nhìn lại, cậu lập tức nhìn đi chỗ khác.
Trước khi vào học, Nguyễn Manh lo lắng hỏi Trần Mặc, “Hôm nay cậu lại có chuyện gì à?”
Mắt Trần Mặc liếc sang trái rồi sang phải, lấp liếm, “Không có gì.”
Nguyễn Manh nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, trông cậu không giống như đang sốt, sau đó lắc đầu không hỏi tiếp nữa.
Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm, cậu không giỏi nói dối, đặc biệt là với Nguyễn Manh. Tuy rằng không có ai dạy cậu, nhưng mà hôm qua vừa mơ giấc mơ như thế, hôm nay lại phải đối mặt với Nguyễn Manh cũng làm cậu xấu hổ, cũng bởi vì mối quan hệ giữa cô và Tần Dương, điều này làm cậu cảm thấy vô cùng chua chua chát.
Hai cảm xúc này cứ đan xen.
Lần đầu tiên Trần Mặc cảm thấy trái tim mình mất kiểm soát. Cậu không thích kiểu mất kiểm soát này.
Từ sáng Nguyễn Manh đã mơ hồ cảm thấy Trần Mặc có gì đó khác với bình thường. Mặc dù cậu vẫn lãnh đạm nhưng cô luôn cảm thấy có thứ gì đó đã thay đổi, cô không biết diễn tả nó như thế nào.
Tần Dương vẫn như bình thường, trên mặt lúc nào cũng trưng ra nụ cười ấm áp, đùa giỡn với bạn học xung quanh. Chỉ khác là số lần cậu ta đứng ở cửa sau nhiều hơn. Nguyễn Manh cũng không suy nghĩ nhiều, Bành Phi đã chuyển đi, trong lớp chỉ còn Tần Dương tính cách hài hước, là người thích nói chuyện.
Mỗi khi Tần Dương đến nói chuyện với cô, mặc dù Trần Mặc vẫn không nói lời nào như bình thường, nhưng áp suất không khí xung quanh cậu lại giảm đi rất nhiều.
Tần Dương giống như không nhận ra, trái lại thi thoảng vẫn nói chuyện với Trần Mặc.
Trần Mặc cúi đầu làm bài tập, phớt lờ cậu ta. Ngược lại Tần Dương vẫn mỉm cười, không bận tâm.
Hết tiết, Nguyễn Manh và Trần Mặc đẩy xe ra cổng, trông cậu không được vui.
Nguyễn Manh hỏi cậu, “Hôm nay cậu làm sao vậy? Có thấy lạnh hay không?”
Trần Mặc dừng lại, quay qua nhìn cô.
Đối lập với khung cảnh nhộn nhịp xung quanh, Trần Mặc ngược lại vô cùng tập trung. Nhìn vào mắt cậu có cảm giác như bị rơi vào ảo ảnh, khiến người ta cảm thấy mình là người duy nhất trong thế giới của cậu.
Nguyễn Manh không biết tại sao nhịp tim lại đột nhiên tăng nhanh, hình như hai má cũng âm ấm. Cảm giác này khá quen thuộc, giống như cảm giác lúc cô ở nhà ma.
Trần Mặc nhìn cô một lúc, hỏi: “Tôi là ai trong mắt cậu?”
Nguyễn Manh phản ứng lại từ cảm giác kỳ lạ vừa nãy, hào sảng khoát tay, “Tất nhiên là người anh em cùng tớ lớn lên.”
Ánh mắt Trần Mặc tối sầm lại. Nguyễn Manh không bao giờ nói dối cậu.
Hóa ra với cô, cậu chỉ là người anh em. Ngay cả khi cậu phản ứng chậm chạp, cậu cũng biết cảm giác này vô cùng khó chịu.
Trần Mặc cúi đầu, không nói gì nữa, vì thế cậu không nhìn thấy ánh mắt ngại ngùng và né tránh của Nguyễn Manh.
Những ngày qua, cậu đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, từ chua chát, vui sướng, bất lực và mất mát …
Những cảm xúc này rất lạ đối với cậu, lạ đến nỗi cậu không biết làm thế nào để đối phó với chúng.
Mặc dù tâm trạng Trần Mặc đang bấp bênh, cậu vẫn im lặng như thường lệ, Nguyễn Manh không hề biết cảm giác tồn tại trong tim cậu.
Ngày hôm sau, trong tiết học buổi chiều, Tần Dương nhờ Nguyễn Manh cùng cậu ta đi chuyển đồ giúp giáo viên giáo dục.
Nguyễn Manh đồng ý không hề do dự, cô đi ra khỏi lớp với Tần Dương.
Trần Mặc ngồi trên ghế, nghe thấy hai nam sinh bàn trên nói chuyện, “Tần Dương và Nguyễn Manh đang yêu nhau phải không?”
“Với kinh nghiệm nhiều năm trong lĩnh vực phát hiện rada tình yêu của tôi thì, tám hoặc chín phần là chắc chắn. Với lại Tần Dương có vẻ ngoài khá tốt, học tập tốt, chơi thể thao tốt, khí chất tốt, gia cảnh cũng tốt. Mấy nữ sinh đều thích mấy thứ này.”
Nam sinh ngồi cạnh bàn trước ré lên, “Nhưng cũng không phải chỉ có mình cậu ấy có.”
“Ít nhất tính cách cậu ấy rất tốt, cậu ghen tị à, haha.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người truyền đến tai Trần Mặc, giống như đột nhiên có một nhóm lửa lao thẳng về phía cậu, Trần Mặc đột ngột đứng dậy.
Hai nam sinh vừa rồi im bặt, ngây ngốc nhìn Trần Mặc bước ra khỏi lớp.
Trần Mặc trực tiếp đến thư viện, tìm thấy một bản sao của mà cậu đã từng đọc.
Cậu ngồi xuống một góc yên tĩnh, bắt đầu ép mình đọc nó. Tuy nhiên, những từ trên cuốn sách giống như cậu chưa từng đọc qua.
Không một chữ nào có thể đi vào tâm trí cậu, sự mất mát, cay đắng trong tim vẫn không thể giải quyết được, nó đang dần trở nên xấu hơn.
Trước khi mùa thu qua đi, thời tiết vẫn còn hơi nóng. Nguyễn Manh cầm một hộp cac-tong trên tay, trong đó có một số thiết bị dạy học. Mặc dù không nặng cho lắm, nhưng vẫn có lớp mồ hôi trên trán cô, dù sao cô chuyển cũng được một lúc rồi.
Tần Dương đưa khăn giấy cho cô, Nguyễn Manh lau mồ hôi trên mặt, cảm ơn cậu ta.
Tần Dương khẽ mỉm cười, “Là tớ nhờ cậu giúp đỡ, tớ nên là người cảm ơn mới đúng.”
“Không sao đâu. Cái hộp này không nặng lắm, của cậu nặng hơn mà.”
Tần Dương đi cạnh Nguyễn Manh, hai người nói chuyện cười đùa suốt dọc đường. Ngay khi xuống cầu thang đến dãy phòng học, hai người tình cờ gặp Trần Mặc.
Nguyễn Manh bước tới, “Trần Mặc, cậu đi đâu thế?”
Trần Mặc liếc nhìn Nguyễn Manh và Tần Dương, nhìn lại cô, “Thư viện.”
Sau đó, cậu cầm chiếc hộp trong tay Nguyễn Manh. Không đợi Nguyễn Manh lên tiếng, Tần Dương đã tiếp lời với giọng điệu đùa giỡn, “Hai người các cậu, một người thì luôn vui vẻ, người thì luôn yên tĩnh như ở hai thế giới khác nhau. Tớ không ngờ các cậu có thể làm bạn như thế nào trong nhiều năm như vậy.”
Trần Mặc khẽ cau mày. Những lời này của Tần Dương khiến cậu rất khó chịu, nhưng cậu lại không giỏi giao tiếp nên không biết đáp lại cậu ta như thế nào.
Bởi vì giọng của Tần Dương hài hước nên Nguyễn Manh cũng không nghĩ nhiều, trôi chảy trả lời cậu ta, “Tớ còn không biết chúng tớ trở thành bạn như thế nào. Mặc dù tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng cảm giác rất thoải mái. Đây cũng là một loại tài năng đấy.”
Tần Dương mỉm cười dịu dàng nhìn Nguyễn Manh, “Nguyễn Manh nói đúng.”
Trần Mặc không nói gì, cúi đầu xuống.
Nguyễn Manh và Tần Dương đi về phía trước, Trần Mặc vẫn đứng đó, suy nghĩ về những gì Tần Dương vừa nói.
Nguyễn Manh đi được một đoạn, quay đầu lại nói to với Trần Mặc, “Trần Mặc, cậu nhanh lên một chút, sắp vào lớp rồi.”
Trần Mặc phản ứng lại từ sự buồn tẻ, theo sau hai người, Tần Dương và Nguyễn Manh đi cạnh nhau, nói về trò chơi gần đây, Nguyễn Manh cũng cười trả lời với cậu ta, nghe có vẻ đặc biệt hiểu biết.
Đem chiếc hộp đến văn phòng mới của giáo viên giáo dục. Cả ba trở lại lớp học cùng nhau. Nguyễn Manh quay trở lại chỗ ngồi, cô thấy hai cậu bạn bàn trên cười cười nhìn cô, Nguyễn Manh cau mày, trừng mắt nhìn lại họ.
Nháy mắt, hai người lập tức quay lên.
Suốt các tiết học còn lại Trần Mặc cũng không tập trung, dù sao, cậu đã học xong những thứ này, tầm mắt cậu thỉnh thoảng lại bị cuốn vào Nguyễn Manh, cô ngồi thẳng, lắng nghe rất nghiêm túc, hai má hồng hào, miệng cô hơi hé mở, cả người tràn trề sức sống.
Cô vẫn là cô, nhưng trái tim cậu đã trở nên xa lạ.
Trên đường ra khỏi trường, Tần Dương lại một lần nữa chen giữa Trần Mặc và Nguyễn Manh, nói cười vui vẻ dọc đường đến cổng trường.
Tần Dương đột nhiên nói, “Nguyễn Manh, cậu có thể giúp tớ chọn áo không, mắt thẩm mỹ của tớ hơi kém.”
Ngoài cửa hàng văn phòng phẩm, còn có một cửa hàng thương hiệu thể thao ngay bên cạnh. Dù sao cửa hàng cũng gần đây nên cô nhanh chóng đáp ứng, cô quay sang nói với Trần Mặc, “Đợi tớ một chút, bọn tớ sẽ ra sớm thôi.”
Trần Mặc cúi đầu rồi ngước nhìn họ. Tần Dương nhìn Trần Mặc, thoải mái cười với cậu.
Nguyễn Manh thấy cậu không nói gì, đỗ xe bên cạnh cây, cùng Tần Dương vào cửa hàng thể thao.
Trần Mặc đứng tại chỗ nhìn hai người nói cười. Tần Dương thử một chiếc áo trắng cho Nguyễn Manh xem, cô mỉm cười gật đầu một cái, sau đó Tần Dương lấy thêm chiếc áo len, rồi đến quầy thanh toán.
Trần Mặc vô thức nhìn đi chỗ khác. Lúc này, có một cặp đôi đi ngang qua, là học sinh trong trường, nữ sinh nũng nịu ôm lấy nam sinh, hai người cười đùa vui vẻ. Nữ sinh kia nói với bạn trai, “Cậu giảng cho tớ phần toán hôm nay đi.”
“Hôn một cái rồi nói cho cậu.”
Nữ sinh kia cười, hôn lên môi chàng trai, hai người cười ngọt ngào. Trần Mặc đứng gần đó vô thức tránh đi chỗ khác, giống như tránh xa một loại virus.
Sau khi hai người bên cạnh cậu đi xa, Trần Mặc chuyển sự chú ý trở lại cửa hàng.
Cậu cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu loãng dần, tiếng giao thông, tiếng học sinh cười đùa ồn ào,… tất cả sộc thẳng lên não cậu.
Nguyễn Manh và Tần Dương đang ôm nhau trong cửa hàng.
Trần Mặc lấy tai che tai lại, cơ thể co rút ngồi thụp trên mặt đất.
Mười giây sau Trần Mặc mới phản ứng lại. Cậu nhìn giáo viên đã đứng trên bục giảng từ lúc nào, lật đật ngồi thẳng dậy, nhưng những gì giáo viên giảng cậu đều đã học qua, nên cũng không cần quá chú ý.
Kể từ lúc nhỏ, cậu chưa từng ôm ai, ngay cả ba mẹ cậu cũng từ chối tiếp xúc thể xác, không có lí do, đơn giản là từ trong tiềm thức cậu đã bài xích việc này.
Nhưng cái ôm trong giấc mơ lại ấm áp, thoải mái, khiến cho cậu có cảm giác an toàn. Cậu đột nhiên nghĩ đến ‘người yêu trong mơ’ mà trước đây Triệu Văn Hách đã nói.
Trước đây, cậu không hiểu những điều này, nhưng lúc này như thế được khai thông, mọi thứ dần trở nên rõ ràng, cậu cũng đã dần hiểu ra, câu nói đó rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Đến cuối buổi chiều, Trần Mặc cũng có sức sống trở lại, mặc dù má vẫn còn đỏ nhưng đã giảm sốt.
Đến lúc về đến nhà, Nguyễn Manh dặn dò Trần Mặc, “Buổi tối cậu nhớ uống thuốc, bây giờ vẫn còn hơi nóng, nếu bây giờ cậu uống thuốc đầy đủ thì sáng mai không cần uống nữa.”
Trần Mặc ngoan ngoãn gật đầu. Cậu nhìn Nguyễn Manh đi về phía đối diện, rồi mới vào nhà.
Cùng lúc đó Trần Vĩnh Quốc đi ra, ông ta lạnh lùng liếc Trần Mặc một cái, rồi đóng cửa thật mạnh bỏ đi.
Trong phòng khách, Tần Nam im lặng ngồi trên ghế sofa, Trần Nhiên trốn trong phòng, không ra ngoài.
Dì bảo mẫu ở trong bếp lặng lẽ nấu bữa tối, cả nhà bị bao phủ bởi không khí nặng nề.
Trần Mặc nói với dì bảo mẫu, “Tôi không ăn tối.”
Dì bảo mẫu đáp một tiếng, “Ừ”.
Trần Mặc đi lên lầu, không ai hỏi cậu tại sao buổi trưa không về, không ai biết hôm nay cậu phát sốt.
Trần Mặc hoàn thành xong bài tập về nhà, sau đó theo lời dặn dò của Nguyễn Manh, chăm chỉ uống thuốc rồi ngủ sớm, cậu lại mơ giấc mơ trưa nay.
Lần này, sự tiếp xúc của hai người không còn chỉ là một cái ôm, nó ấm hơn, gần hơn và… nóng hơn. Một kiểu tiếp xúc…..
Buổi sáng tỉnh dậy, Trần Mặc cảm thấy cơ thể mình có gì đó rất lạ. Cậu nhấc chăn lên, nhìn vào trong, cau mày. Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống khó nói này.
Cậu nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa, sau đó giặt đồ lót.
Trời mưa suốt đêm qua, nên hôm nay toàn bộ bầu trời trong xanh quang đãng, ngoại trừ mặt đất hơi ẩm ướt.
Hôm nay, Trần Mặc lại muộn hơn hai phút so với bình thường.
Trên đường đến trường, Nguyễn Manh luôn cảm thấy Trần Mặc có gì đó không đúng. Cô cảm thấy cậu luôn âm thầm nhìn cô, nhưng mỗi lần cô nhìn lại, cậu lập tức nhìn đi chỗ khác.
Trước khi vào học, Nguyễn Manh lo lắng hỏi Trần Mặc, “Hôm nay cậu lại có chuyện gì à?”
Mắt Trần Mặc liếc sang trái rồi sang phải, lấp liếm, “Không có gì.”
Nguyễn Manh nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, trông cậu không giống như đang sốt, sau đó lắc đầu không hỏi tiếp nữa.
Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm, cậu không giỏi nói dối, đặc biệt là với Nguyễn Manh. Tuy rằng không có ai dạy cậu, nhưng mà hôm qua vừa mơ giấc mơ như thế, hôm nay lại phải đối mặt với Nguyễn Manh cũng làm cậu xấu hổ, cũng bởi vì mối quan hệ giữa cô và Tần Dương, điều này làm cậu cảm thấy vô cùng chua chua chát.
Hai cảm xúc này cứ đan xen.
Lần đầu tiên Trần Mặc cảm thấy trái tim mình mất kiểm soát. Cậu không thích kiểu mất kiểm soát này.
Từ sáng Nguyễn Manh đã mơ hồ cảm thấy Trần Mặc có gì đó khác với bình thường. Mặc dù cậu vẫn lãnh đạm nhưng cô luôn cảm thấy có thứ gì đó đã thay đổi, cô không biết diễn tả nó như thế nào.
Tần Dương vẫn như bình thường, trên mặt lúc nào cũng trưng ra nụ cười ấm áp, đùa giỡn với bạn học xung quanh. Chỉ khác là số lần cậu ta đứng ở cửa sau nhiều hơn. Nguyễn Manh cũng không suy nghĩ nhiều, Bành Phi đã chuyển đi, trong lớp chỉ còn Tần Dương tính cách hài hước, là người thích nói chuyện.
Mỗi khi Tần Dương đến nói chuyện với cô, mặc dù Trần Mặc vẫn không nói lời nào như bình thường, nhưng áp suất không khí xung quanh cậu lại giảm đi rất nhiều.
Tần Dương giống như không nhận ra, trái lại thi thoảng vẫn nói chuyện với Trần Mặc.
Trần Mặc cúi đầu làm bài tập, phớt lờ cậu ta. Ngược lại Tần Dương vẫn mỉm cười, không bận tâm.
Hết tiết, Nguyễn Manh và Trần Mặc đẩy xe ra cổng, trông cậu không được vui.
Nguyễn Manh hỏi cậu, “Hôm nay cậu làm sao vậy? Có thấy lạnh hay không?”
Trần Mặc dừng lại, quay qua nhìn cô.
Đối lập với khung cảnh nhộn nhịp xung quanh, Trần Mặc ngược lại vô cùng tập trung. Nhìn vào mắt cậu có cảm giác như bị rơi vào ảo ảnh, khiến người ta cảm thấy mình là người duy nhất trong thế giới của cậu.
Nguyễn Manh không biết tại sao nhịp tim lại đột nhiên tăng nhanh, hình như hai má cũng âm ấm. Cảm giác này khá quen thuộc, giống như cảm giác lúc cô ở nhà ma.
Trần Mặc nhìn cô một lúc, hỏi: “Tôi là ai trong mắt cậu?”
Nguyễn Manh phản ứng lại từ cảm giác kỳ lạ vừa nãy, hào sảng khoát tay, “Tất nhiên là người anh em cùng tớ lớn lên.”
Ánh mắt Trần Mặc tối sầm lại. Nguyễn Manh không bao giờ nói dối cậu.
Hóa ra với cô, cậu chỉ là người anh em. Ngay cả khi cậu phản ứng chậm chạp, cậu cũng biết cảm giác này vô cùng khó chịu.
Trần Mặc cúi đầu, không nói gì nữa, vì thế cậu không nhìn thấy ánh mắt ngại ngùng và né tránh của Nguyễn Manh.
Những ngày qua, cậu đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, từ chua chát, vui sướng, bất lực và mất mát …
Những cảm xúc này rất lạ đối với cậu, lạ đến nỗi cậu không biết làm thế nào để đối phó với chúng.
Mặc dù tâm trạng Trần Mặc đang bấp bênh, cậu vẫn im lặng như thường lệ, Nguyễn Manh không hề biết cảm giác tồn tại trong tim cậu.
Ngày hôm sau, trong tiết học buổi chiều, Tần Dương nhờ Nguyễn Manh cùng cậu ta đi chuyển đồ giúp giáo viên giáo dục.
Nguyễn Manh đồng ý không hề do dự, cô đi ra khỏi lớp với Tần Dương.
Trần Mặc ngồi trên ghế, nghe thấy hai nam sinh bàn trên nói chuyện, “Tần Dương và Nguyễn Manh đang yêu nhau phải không?”
“Với kinh nghiệm nhiều năm trong lĩnh vực phát hiện rada tình yêu của tôi thì, tám hoặc chín phần là chắc chắn. Với lại Tần Dương có vẻ ngoài khá tốt, học tập tốt, chơi thể thao tốt, khí chất tốt, gia cảnh cũng tốt. Mấy nữ sinh đều thích mấy thứ này.”
Nam sinh ngồi cạnh bàn trước ré lên, “Nhưng cũng không phải chỉ có mình cậu ấy có.”
“Ít nhất tính cách cậu ấy rất tốt, cậu ghen tị à, haha.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người truyền đến tai Trần Mặc, giống như đột nhiên có một nhóm lửa lao thẳng về phía cậu, Trần Mặc đột ngột đứng dậy.
Hai nam sinh vừa rồi im bặt, ngây ngốc nhìn Trần Mặc bước ra khỏi lớp.
Trần Mặc trực tiếp đến thư viện, tìm thấy một bản sao của mà cậu đã từng đọc.
Cậu ngồi xuống một góc yên tĩnh, bắt đầu ép mình đọc nó. Tuy nhiên, những từ trên cuốn sách giống như cậu chưa từng đọc qua.
Không một chữ nào có thể đi vào tâm trí cậu, sự mất mát, cay đắng trong tim vẫn không thể giải quyết được, nó đang dần trở nên xấu hơn.
Trước khi mùa thu qua đi, thời tiết vẫn còn hơi nóng. Nguyễn Manh cầm một hộp cac-tong trên tay, trong đó có một số thiết bị dạy học. Mặc dù không nặng cho lắm, nhưng vẫn có lớp mồ hôi trên trán cô, dù sao cô chuyển cũng được một lúc rồi.
Tần Dương đưa khăn giấy cho cô, Nguyễn Manh lau mồ hôi trên mặt, cảm ơn cậu ta.
Tần Dương khẽ mỉm cười, “Là tớ nhờ cậu giúp đỡ, tớ nên là người cảm ơn mới đúng.”
“Không sao đâu. Cái hộp này không nặng lắm, của cậu nặng hơn mà.”
Tần Dương đi cạnh Nguyễn Manh, hai người nói chuyện cười đùa suốt dọc đường. Ngay khi xuống cầu thang đến dãy phòng học, hai người tình cờ gặp Trần Mặc.
Nguyễn Manh bước tới, “Trần Mặc, cậu đi đâu thế?”
Trần Mặc liếc nhìn Nguyễn Manh và Tần Dương, nhìn lại cô, “Thư viện.”
Sau đó, cậu cầm chiếc hộp trong tay Nguyễn Manh. Không đợi Nguyễn Manh lên tiếng, Tần Dương đã tiếp lời với giọng điệu đùa giỡn, “Hai người các cậu, một người thì luôn vui vẻ, người thì luôn yên tĩnh như ở hai thế giới khác nhau. Tớ không ngờ các cậu có thể làm bạn như thế nào trong nhiều năm như vậy.”
Trần Mặc khẽ cau mày. Những lời này của Tần Dương khiến cậu rất khó chịu, nhưng cậu lại không giỏi giao tiếp nên không biết đáp lại cậu ta như thế nào.
Bởi vì giọng của Tần Dương hài hước nên Nguyễn Manh cũng không nghĩ nhiều, trôi chảy trả lời cậu ta, “Tớ còn không biết chúng tớ trở thành bạn như thế nào. Mặc dù tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng cảm giác rất thoải mái. Đây cũng là một loại tài năng đấy.”
Tần Dương mỉm cười dịu dàng nhìn Nguyễn Manh, “Nguyễn Manh nói đúng.”
Trần Mặc không nói gì, cúi đầu xuống.
Nguyễn Manh và Tần Dương đi về phía trước, Trần Mặc vẫn đứng đó, suy nghĩ về những gì Tần Dương vừa nói.
Nguyễn Manh đi được một đoạn, quay đầu lại nói to với Trần Mặc, “Trần Mặc, cậu nhanh lên một chút, sắp vào lớp rồi.”
Trần Mặc phản ứng lại từ sự buồn tẻ, theo sau hai người, Tần Dương và Nguyễn Manh đi cạnh nhau, nói về trò chơi gần đây, Nguyễn Manh cũng cười trả lời với cậu ta, nghe có vẻ đặc biệt hiểu biết.
Đem chiếc hộp đến văn phòng mới của giáo viên giáo dục. Cả ba trở lại lớp học cùng nhau. Nguyễn Manh quay trở lại chỗ ngồi, cô thấy hai cậu bạn bàn trên cười cười nhìn cô, Nguyễn Manh cau mày, trừng mắt nhìn lại họ.
Nháy mắt, hai người lập tức quay lên.
Suốt các tiết học còn lại Trần Mặc cũng không tập trung, dù sao, cậu đã học xong những thứ này, tầm mắt cậu thỉnh thoảng lại bị cuốn vào Nguyễn Manh, cô ngồi thẳng, lắng nghe rất nghiêm túc, hai má hồng hào, miệng cô hơi hé mở, cả người tràn trề sức sống.
Cô vẫn là cô, nhưng trái tim cậu đã trở nên xa lạ.
Trên đường ra khỏi trường, Tần Dương lại một lần nữa chen giữa Trần Mặc và Nguyễn Manh, nói cười vui vẻ dọc đường đến cổng trường.
Tần Dương đột nhiên nói, “Nguyễn Manh, cậu có thể giúp tớ chọn áo không, mắt thẩm mỹ của tớ hơi kém.”
Ngoài cửa hàng văn phòng phẩm, còn có một cửa hàng thương hiệu thể thao ngay bên cạnh. Dù sao cửa hàng cũng gần đây nên cô nhanh chóng đáp ứng, cô quay sang nói với Trần Mặc, “Đợi tớ một chút, bọn tớ sẽ ra sớm thôi.”
Trần Mặc cúi đầu rồi ngước nhìn họ. Tần Dương nhìn Trần Mặc, thoải mái cười với cậu.
Nguyễn Manh thấy cậu không nói gì, đỗ xe bên cạnh cây, cùng Tần Dương vào cửa hàng thể thao.
Trần Mặc đứng tại chỗ nhìn hai người nói cười. Tần Dương thử một chiếc áo trắng cho Nguyễn Manh xem, cô mỉm cười gật đầu một cái, sau đó Tần Dương lấy thêm chiếc áo len, rồi đến quầy thanh toán.
Trần Mặc vô thức nhìn đi chỗ khác. Lúc này, có một cặp đôi đi ngang qua, là học sinh trong trường, nữ sinh nũng nịu ôm lấy nam sinh, hai người cười đùa vui vẻ. Nữ sinh kia nói với bạn trai, “Cậu giảng cho tớ phần toán hôm nay đi.”
“Hôn một cái rồi nói cho cậu.”
Nữ sinh kia cười, hôn lên môi chàng trai, hai người cười ngọt ngào. Trần Mặc đứng gần đó vô thức tránh đi chỗ khác, giống như tránh xa một loại virus.
Sau khi hai người bên cạnh cậu đi xa, Trần Mặc chuyển sự chú ý trở lại cửa hàng.
Cậu cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu loãng dần, tiếng giao thông, tiếng học sinh cười đùa ồn ào,… tất cả sộc thẳng lên não cậu.
Nguyễn Manh và Tần Dương đang ôm nhau trong cửa hàng.
Trần Mặc lấy tai che tai lại, cơ thể co rút ngồi thụp trên mặt đất.