Chương 30
Edit: VongCơ
Đây đã là lần thứ năm Trần Mặc nhìn cô như vậy, Nguyễn Manh không chịu nổi nữa, liếc mắt nhìn cậu, “Hôm qua cậu đã đi đâu? Chiều qua tớ đến tìm cậu nhưng cậu lại không có ở nhà.”
Trần Mặc cúi đầu, không nói chuyện.
Nguyễn Manh cũng quen với bộ dạng này của cậu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Đến trường, hai người đưa xe vào nhà để xe, đến lúc đi ra thì gặp Tần Dương. Cậu ta vẫn như bình thường, nở nụ cười rạng rỡ chào cô, “Chào buổi sáng!”
Nguyễn Manh cũng tự nhiên trả lời với cậu ta, “Chào buổi sáng.”
Tần Dương tự nhiên đi đến chỗ hai người, chen vào giữa, cố ý tách Nguyễn Manh và Trần Mặc ra. Nguyễn Manh lúc này mới hỏi cậu ta, “Hôm qua bạn cậu có đến không?”
Tần Dương liếc nhìn Trần Mặc với vẻ mặt vô cảm sau lưng, cười đầy ẩn ý, “Có đến.”
Nguyễn Manh gật đầu, “Ồ.”
Tần Dương lại nói đến bộ phim mới chiều gần đây, Nguyễn Manh rất thích xem phim, hai người trò chuyện rất vui vẻ, vô tình đẩy Trần Mặc xuống dưới.
Nguyễn Manh không phát hiện ra cho đến khi vào lớp, quay đầu lại, Trần Mặc đang đi phía sau, đầu cậu cúi xuống, bộ dáng cô đơn.
Nguyễn Manh đi qua cửa sau, đặt cặp sách xuống đợi cậu bước vào, “Cậu không khỏe à?”
Trần Mặc lắc đầu, ngồi xuống, liếc nhìn chằm chằm vào môi cô.
Nguyễn Manh nhướn mày, “Cậu nhìn chằm chằm vào miệng tớ làm gì?”
Đôi mắt đen của Trần Mặc nhìn cô. Đối với cặp nam nữ hôn nhau trước cổng trường lúc trước, Nguyễn Manh nói cậu chỉ muốn làm điều này khi cậu thích ai đó, vì thế chắc cậu không từ chối làm thế với Nguyễn Manh phải không?
Nguyễn Manh bị cậu nhìn chằm chằm, hơi bối rối, “Hôm nay cậu bị sao thế, khó chịu ở đâu sao?”
Trần Mặc lắc đầu. Lúc này, má cậu đỏ ửng, ánh mắt cậu trở nên long lanh, vẻ ngoài bây giờ hoàn toàn khác với ngày thường.
Nguyễn Manh đang chuẩn bị nói gì đó thì Triệu Văn Hách đến, cậu ta thò đầu vào cửa sau, huýt sáo với Nguyễn Manh, cô đứng dậy, đi ra ngoài.
Triệu Văn Hách đứng trên hành lang, liếc qua cửa sổ nhìn Trần Mặc, nói với cô chuyện hôm qua cậu ta gặp Trần Mặc.
Nguyễn Manh chớp mắt, tiêu hóa những gì cậu ta vừa nói, “Ý cậu là Trần Mặc đang thích ai đó phải không?”
“Ai biết được, nhưng cậu ấy hiếm khi tò mò về người khác. Cậu ấy chạy đến nhà tớ không màng mưa lớn, như là gặp tình huống khẩn cấp vậy.”
Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách nói chuyện ngoài hành lang cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người mới quay trở lại lớp học.
Nguyễn Manh trở về chỗ ngồi. Trần Mặc trông vẫn có vẻ bình thường, giáo viên đã vào lớp nên Nguyễn Manh cũng không thể hỏi thêm câu nào nữa, đành áp xuống tò mò, ngồi chăm chú nghe giảng.
Trần Mặc chăm chú nhìn lên bục giảng nghe giáo viên toán giảng bài. Tuy nhiên, tầm nhìn của cậu dần trở nên mơ hồ, cậu cảm thấy bộ não của mình lúc này giống như một đám mây lơ lửng, nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Nguyễn Manh ngồi cạnh cậu nghe giảng vô cùng nghiêm túc, không chú ý đến sự bất thường của cậu lúc này.
Hết tiết học, Nguyễn Manh nhớ tới những lời mà Triệu Văn Hách nói lúc sáng, quay sang trực tiếp hỏi Trần Mặc, “Hôm qua cậu đến tìm Triệu Văn Hách hả?”
Trần Mặc chớp mắt, gật đầu, trên má có một vệt đỏ bất thường.
Nguyễn Manh lại hỏi, “Cậu đột nhiên đến tìm cậu ta làm gì?”
Trần Mặc ngẩng đầu khỏi cánh tay, ngước nhìn cô. Lúc này, má cậu ửng đỏ, ánh mắt mơ hồ, đôi môi mềm mại dị thường.
Nhìn vào đôi mắt long lanh của Trần Mặc, Nguyễn Manh cảm thấy có gì đó không đúng, “Cậu phát sốt hả?”
Trần Mặc chớp mắt ngây thơ, đầu cậu choáng váng, Nguyễn Manh trước mắt cậu trở thành vô số cái bóng mờ nhạt chồng lên nhau.
Nguyễn Manh sờ trán cậu, đúng là nóng hơn nhiều so với bình thường, “Cậu nằm xuống bàn nghỉ một chút đi, tớ đi lấy thuốc cho cậu.”
Trần Mặc gật đầu, sau đó ngục xuống bàn.
Nguyễn Manh đến phòng y tế xin thuốc cảm và thuốc hạ sốt, sau đó trở lại lớp học, lấy cho Trần Mặc một cốc nước nóng, đặt thuốc lên khăn giấy rồi đưa cho cậu.
Trần Mặc lấy thuốc, nheo mắt đọc kỹ hướng dẫn ở trên, sau đó chỉ vào mấy viên thuốc trên khăn giấy, “Là ba viên, không phải hai.”
“Giáo y(*) nói là lúc đầu uống hai viên trước, nếu vẫn còn sốt thì uống ba viên.”
(*) Nhân viên y tế ở trường học
Trần Mặc ngược lại nghiêm túc phản kháng, “Không được, phải uống thuốc theo hướng dẫn.”
Nguyễn Manh biết cậu có thói quen đọc hướng dẫn, đành phải chỉ vào hộp thuốc, giọng nói cũng cao lên vài phần, “Cậu chỉ có thể uống hai viên.”
Trần Mặc mím môi, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Manh, cô không hề nhân nhượng. Cuối cùng cậu cũng đành ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó lại nằm lên bàn.
Nguyễn Manh lấy áo khoác thể thao khoác lên vai cậu.
Tiết thứ tư là tiết hóa của giáo viên chủ nhiệm. Chuông vừa reo, Nguyễn Manh khẽ đẩy tay Trần Mặc kêu cậu dậy.
Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, sau khi nhìn xung quanh một lượt thì bắt đầu giảng bài. Trần Mặc vẫn còn hơi mệt mỏi, cậu không thể tập trung và giữ thăng bằng để ngồi thẳng được.
Hai mươi phút sau, Nhân Bình đã đem kiến thức trọng tâm ghi lên bảng, sau đó cho hai câu hỏi bài tập về nhà.
Đợi mọi người ghi chép, bà đi xuống bục giảng, đến chỗ Trần Mặc, giọng nhẹ nhàng như gió xuân, “Sinh bệnh rồi? Vậy thì em cứ ngủ một chút đi.”
Trần Mặc gật đầu, như thể trút bỏ gánh nặng, cậu lại nằm bẹp lên bàn.
Học sinh trong lớp kinh ngạc nhìn giáo viên chủ nhiệm, bình thường bọn họ còn không dám nói chuyện riêng chứ đừng nói là ngủ trong giờ học.
Bây giờ lại chủ động cho phép Trần Mặc ngủ, haizz không hổ danh là người đứng đầu, luôn có đặc quyền riêng.
Trần Mặc ngủ thiếp đi cho đến buổi trưa sau giờ học, Nguyễn Manh nhìn làn mưa như sương mù ngoài cửa sổ, ngần ngại về nhà ăn trưa, cuối cùng lại nhìn sang Trần Mặc, cậu vẫn còn ngủ, quyết định ở lại trường ăn cơm trưa.
Nguyễn Manh lấy di động gửi tin nhắn cho Nguyễn Xuân Thu, nói rằng buổi trưa cô không về.
Giờ này hầu hết mọi người đã đi xuống căng tin, lúc này cô mới đi xuống cầu thang mua đồ ăn. Vì không mang theo ô nên áo khoác bên ngoài bị cô làm ướt.
Nguyễn Manh cởi áo khoác, treo lên cạnh bàn. Cô mua hai hộp mì ăn liền, đổ nước nóng vào sau đó đặt bên cạnh Trần Mặc.
Trần Mặc giật mình tỉnh dậy, ngửi thấy mùi mì ăn liền, cậu ngước lên, Nguyễn Manh đang ngồi đối diện lấy dĩa đảo mì bên trong.
Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn đang rơi, không khí đầy mùi ẩm ướt. Nguyễn Manh đã cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, mặt trước cũng bị ẩm hơi nước. Cậu mơ hồ có thể thấy đồ lót màu trắng và khuôn ngực đầy đặn.
Nguyễn Manh không chú ý đến ánh mắt của cậu, vẫn chăm chú khuấy mì. Trần Mặc vô thức nhìn đi chỗ khác, dường như chỉ cần nhìn thêm vài giây thì cậu sẽ bị đốt cháy vậy, cơ thể đột nhiên cảm thấy khó chịu, trái tim như được lông vũ nhẹ nhàng quét qua, ngứa ngáy.
Nguyễn Manh đẩy mì ăn liền cho cậu, “Ăn cái này đỡ đi.”
Trần Mặc cầm lấy hộp mì ăn liền, vội vàng uống một ít nước, vì động tác của cậu quá nhanh, Nguyễn Manh cảm thấy bất ngờ.
Hôm nay Trần Mặc thực sự rất bất thường. Bình thường cậu ăn uống vô cùng từ tốn, làm thế nào mà bệnh một cái lại giống như biến thành người khác vậy chứ.
Trần Mặc cầm ly nước lên, uống một ngụm lớn, rồi lại ho vài cái, sau đó lại tiếp tục ăn mì.
Sau khi ăn xong tô mì, lại uống thêm một ngụm nước súp nóng, Trần Mặc mới cảm thấy tươi tỉnh trở lại.
Nguyễn Manh nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ của cậu, đặt tay mình lên trán cậu để kiểm tra nhiệt độ.
Trần Mặc nhìn Nguyễn Manh, không thể giải thích được, độ ấm của ngón tay trên trán lại khiến cậu luyến tiếc.
Nguyễn Manh thấy trán cậu không còn nóng như trước, cảm giác nhẹ nhõm cả người, rút tay lại, ném hộp mì vào thùng rác. Lúc quay lại, cô bắt gặp ánh mắt Trần Mặc đang nhìn vào cô.
Nguyễn Manh hỏi, “Có chuyện gì à? Vẫn còn khó chịu sao?”
Trần Mặc lắc đầu, “Tôi nghĩ cậu đã đi rồi.”
Nguyễn Manh liếc cậu, có chút buồn cười, giọng cô vui vẻ trở lại, “Tớ có thể đi đâu được chứ? Một tiếng nữa là vào học rồi.”
Trần Mặc bĩu môi, “Cậu hung dữ với tôi.”
“Tớ hung dữ với cậu lúc nào hả?” Cô đột nhiên cao giọng
“Tôi muốn ăn đường.” Trần Mặc nhẹ giọng, nói một câu khó hiểu.
Nguyễn Manh lấy ra một cây kẹo mút từ cặp, đưa cho cậu.
Trần Mặc nắm chặt viên kẹo một lúc lâu, không hề mở giấy gói kẹo ra.
Nguyễn Manh thực sự là không nhìn nổi nữa, đành giật lại cây kẹo giúp cậu xé nó ra.
Trần Mặc vui vẻ ra mặt, đặt cây kẹo vào trong miệng, hai má phải phồng lên, nhìn chằm chằm Nguyễn Manh không chớp mắt.
Nguyễn Manh bất lực hỏi, “Có chuyện gì?”
Trần Mặc đưa chiếc áo khoác thể thao cho cô, “Đừng để cảm lạnh, Nguyễn Manh.”
Nguyễn Manh cầm lấy áo khoác mặc vào, cô không ngờ Trần Mặc lại có thể bị bệnh. Cậu không bao giờ gây rắc rối hay làm phiền bất cứ ai, nhưng hiện tại, cậu lại ỷ lại vào cô, thậm chí còn chiều chuộng cô, đưa áo cho cô mặc.
Cô nhìn đôi má đỏ ửng và đôi mắt ướt át của Trần Mặc, khóe miệng không tự giác mà cong lên.
Trần Mặc thật dễ thương a~~
Dễ thương trái ngược với ngày thường.
Trần Mặc trong ấn tượng của cô luôn trầm mặc ít nói, đôi khi nói chuyện với cô cũng chỉ là mấy câu đơn giản, không có ý nghĩa. Cậu nói chuyện với ba mẹ còn ít hơn.
Vẻ ngoài mềm mại đáng yêu này lần đầu tiên cô nhìn thấy. Nguyễn Manh đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó kì lạ đang rục rịch trong lòng, hy vọng vẻ ngoài bây giờ của cậu chỉ mình cô được nhìn thấy, trở thành bí mật thuộc về hai người, cô không muốn chia sẻ nó với người khác.
Nguyễn Manh bị suy nghĩ của mình doạ sợ, có phải tình bạn cũng sẽ khiến người ta trở nên ích kỷ hay không?
Nguyễn Manh lắc đầu, ném ý nghĩ này ra sau đầu.
Để giữ năng lượng buổi chiều vào học, Nguyễn Manh nằm lên bàn, chuẩn bị ngủ một chút.
Trần Mặc đã ngủ cả buổi sáng. Bây giờ cậu tràn đầy tinh lực. Cậu ngồi đó, cẩn thận nhìn Nguyễn Manh. Cơn mưa mùa xuân ngoài cửa sổ vẫn đang tiếp diễn, cửa ra vào và cửa sổ đã đóng lại, vì vậy trong lớp bây giờ tràn đầy hơi ấm.
Trần Mặc nhìn vào hình bóng quen thuộc này, cảm thấy toàn bộ trái tim như được bao bọc trong làn nước ấm áp.
Thoải mái và tự nhiên.
Trần Mặc ban đầu không buồn ngủ, nhưng khi nhìn cô ngủ ngon như thế, không tự chủ được mà cũng ngủ thiếp đi.
Trần Mặc mơ một giấc mơ, một giấc mơ ấm áp, đẹp đẽ. Trong giấc mơ có một người ôm cậu thật chặt, cái ôm này không làm cậu ghê tởm, mà ngược lại rất ấm áp và thoải mái, vì vậy cậu đã không đẩy ra. Cậu cố gắng nhìn mặt người ấy, nhưng mắt cậu như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù, mờ ảo.
“Trần Mặc, Trần Mặc.”
Nguyễn Manh nhẹ nhàng đẩy cánh tay của cậu, “Vào học rồi.”
Trần Mặc ngay lập tức tỉnh dậy, nhưng cậu cũng đã kịp nhìn thấy khuôn mặt của người đó ____ là Nguyễn Manh, người đang ngồi cạnh cậu.
Đây đã là lần thứ năm Trần Mặc nhìn cô như vậy, Nguyễn Manh không chịu nổi nữa, liếc mắt nhìn cậu, “Hôm qua cậu đã đi đâu? Chiều qua tớ đến tìm cậu nhưng cậu lại không có ở nhà.”
Trần Mặc cúi đầu, không nói chuyện.
Nguyễn Manh cũng quen với bộ dạng này của cậu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Đến trường, hai người đưa xe vào nhà để xe, đến lúc đi ra thì gặp Tần Dương. Cậu ta vẫn như bình thường, nở nụ cười rạng rỡ chào cô, “Chào buổi sáng!”
Nguyễn Manh cũng tự nhiên trả lời với cậu ta, “Chào buổi sáng.”
Tần Dương tự nhiên đi đến chỗ hai người, chen vào giữa, cố ý tách Nguyễn Manh và Trần Mặc ra. Nguyễn Manh lúc này mới hỏi cậu ta, “Hôm qua bạn cậu có đến không?”
Tần Dương liếc nhìn Trần Mặc với vẻ mặt vô cảm sau lưng, cười đầy ẩn ý, “Có đến.”
Nguyễn Manh gật đầu, “Ồ.”
Tần Dương lại nói đến bộ phim mới chiều gần đây, Nguyễn Manh rất thích xem phim, hai người trò chuyện rất vui vẻ, vô tình đẩy Trần Mặc xuống dưới.
Nguyễn Manh không phát hiện ra cho đến khi vào lớp, quay đầu lại, Trần Mặc đang đi phía sau, đầu cậu cúi xuống, bộ dáng cô đơn.
Nguyễn Manh đi qua cửa sau, đặt cặp sách xuống đợi cậu bước vào, “Cậu không khỏe à?”
Trần Mặc lắc đầu, ngồi xuống, liếc nhìn chằm chằm vào môi cô.
Nguyễn Manh nhướn mày, “Cậu nhìn chằm chằm vào miệng tớ làm gì?”
Đôi mắt đen của Trần Mặc nhìn cô. Đối với cặp nam nữ hôn nhau trước cổng trường lúc trước, Nguyễn Manh nói cậu chỉ muốn làm điều này khi cậu thích ai đó, vì thế chắc cậu không từ chối làm thế với Nguyễn Manh phải không?
Nguyễn Manh bị cậu nhìn chằm chằm, hơi bối rối, “Hôm nay cậu bị sao thế, khó chịu ở đâu sao?”
Trần Mặc lắc đầu. Lúc này, má cậu đỏ ửng, ánh mắt cậu trở nên long lanh, vẻ ngoài bây giờ hoàn toàn khác với ngày thường.
Nguyễn Manh đang chuẩn bị nói gì đó thì Triệu Văn Hách đến, cậu ta thò đầu vào cửa sau, huýt sáo với Nguyễn Manh, cô đứng dậy, đi ra ngoài.
Triệu Văn Hách đứng trên hành lang, liếc qua cửa sổ nhìn Trần Mặc, nói với cô chuyện hôm qua cậu ta gặp Trần Mặc.
Nguyễn Manh chớp mắt, tiêu hóa những gì cậu ta vừa nói, “Ý cậu là Trần Mặc đang thích ai đó phải không?”
“Ai biết được, nhưng cậu ấy hiếm khi tò mò về người khác. Cậu ấy chạy đến nhà tớ không màng mưa lớn, như là gặp tình huống khẩn cấp vậy.”
Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách nói chuyện ngoài hành lang cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người mới quay trở lại lớp học.
Nguyễn Manh trở về chỗ ngồi. Trần Mặc trông vẫn có vẻ bình thường, giáo viên đã vào lớp nên Nguyễn Manh cũng không thể hỏi thêm câu nào nữa, đành áp xuống tò mò, ngồi chăm chú nghe giảng.
Trần Mặc chăm chú nhìn lên bục giảng nghe giáo viên toán giảng bài. Tuy nhiên, tầm nhìn của cậu dần trở nên mơ hồ, cậu cảm thấy bộ não của mình lúc này giống như một đám mây lơ lửng, nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Nguyễn Manh ngồi cạnh cậu nghe giảng vô cùng nghiêm túc, không chú ý đến sự bất thường của cậu lúc này.
Hết tiết học, Nguyễn Manh nhớ tới những lời mà Triệu Văn Hách nói lúc sáng, quay sang trực tiếp hỏi Trần Mặc, “Hôm qua cậu đến tìm Triệu Văn Hách hả?”
Trần Mặc chớp mắt, gật đầu, trên má có một vệt đỏ bất thường.
Nguyễn Manh lại hỏi, “Cậu đột nhiên đến tìm cậu ta làm gì?”
Trần Mặc ngẩng đầu khỏi cánh tay, ngước nhìn cô. Lúc này, má cậu ửng đỏ, ánh mắt mơ hồ, đôi môi mềm mại dị thường.
Nhìn vào đôi mắt long lanh của Trần Mặc, Nguyễn Manh cảm thấy có gì đó không đúng, “Cậu phát sốt hả?”
Trần Mặc chớp mắt ngây thơ, đầu cậu choáng váng, Nguyễn Manh trước mắt cậu trở thành vô số cái bóng mờ nhạt chồng lên nhau.
Nguyễn Manh sờ trán cậu, đúng là nóng hơn nhiều so với bình thường, “Cậu nằm xuống bàn nghỉ một chút đi, tớ đi lấy thuốc cho cậu.”
Trần Mặc gật đầu, sau đó ngục xuống bàn.
Nguyễn Manh đến phòng y tế xin thuốc cảm và thuốc hạ sốt, sau đó trở lại lớp học, lấy cho Trần Mặc một cốc nước nóng, đặt thuốc lên khăn giấy rồi đưa cho cậu.
Trần Mặc lấy thuốc, nheo mắt đọc kỹ hướng dẫn ở trên, sau đó chỉ vào mấy viên thuốc trên khăn giấy, “Là ba viên, không phải hai.”
“Giáo y(*) nói là lúc đầu uống hai viên trước, nếu vẫn còn sốt thì uống ba viên.”
(*) Nhân viên y tế ở trường học
Trần Mặc ngược lại nghiêm túc phản kháng, “Không được, phải uống thuốc theo hướng dẫn.”
Nguyễn Manh biết cậu có thói quen đọc hướng dẫn, đành phải chỉ vào hộp thuốc, giọng nói cũng cao lên vài phần, “Cậu chỉ có thể uống hai viên.”
Trần Mặc mím môi, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Manh, cô không hề nhân nhượng. Cuối cùng cậu cũng đành ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó lại nằm lên bàn.
Nguyễn Manh lấy áo khoác thể thao khoác lên vai cậu.
Tiết thứ tư là tiết hóa của giáo viên chủ nhiệm. Chuông vừa reo, Nguyễn Manh khẽ đẩy tay Trần Mặc kêu cậu dậy.
Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, sau khi nhìn xung quanh một lượt thì bắt đầu giảng bài. Trần Mặc vẫn còn hơi mệt mỏi, cậu không thể tập trung và giữ thăng bằng để ngồi thẳng được.
Hai mươi phút sau, Nhân Bình đã đem kiến thức trọng tâm ghi lên bảng, sau đó cho hai câu hỏi bài tập về nhà.
Đợi mọi người ghi chép, bà đi xuống bục giảng, đến chỗ Trần Mặc, giọng nhẹ nhàng như gió xuân, “Sinh bệnh rồi? Vậy thì em cứ ngủ một chút đi.”
Trần Mặc gật đầu, như thể trút bỏ gánh nặng, cậu lại nằm bẹp lên bàn.
Học sinh trong lớp kinh ngạc nhìn giáo viên chủ nhiệm, bình thường bọn họ còn không dám nói chuyện riêng chứ đừng nói là ngủ trong giờ học.
Bây giờ lại chủ động cho phép Trần Mặc ngủ, haizz không hổ danh là người đứng đầu, luôn có đặc quyền riêng.
Trần Mặc ngủ thiếp đi cho đến buổi trưa sau giờ học, Nguyễn Manh nhìn làn mưa như sương mù ngoài cửa sổ, ngần ngại về nhà ăn trưa, cuối cùng lại nhìn sang Trần Mặc, cậu vẫn còn ngủ, quyết định ở lại trường ăn cơm trưa.
Nguyễn Manh lấy di động gửi tin nhắn cho Nguyễn Xuân Thu, nói rằng buổi trưa cô không về.
Giờ này hầu hết mọi người đã đi xuống căng tin, lúc này cô mới đi xuống cầu thang mua đồ ăn. Vì không mang theo ô nên áo khoác bên ngoài bị cô làm ướt.
Nguyễn Manh cởi áo khoác, treo lên cạnh bàn. Cô mua hai hộp mì ăn liền, đổ nước nóng vào sau đó đặt bên cạnh Trần Mặc.
Trần Mặc giật mình tỉnh dậy, ngửi thấy mùi mì ăn liền, cậu ngước lên, Nguyễn Manh đang ngồi đối diện lấy dĩa đảo mì bên trong.
Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn đang rơi, không khí đầy mùi ẩm ướt. Nguyễn Manh đã cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, mặt trước cũng bị ẩm hơi nước. Cậu mơ hồ có thể thấy đồ lót màu trắng và khuôn ngực đầy đặn.
Nguyễn Manh không chú ý đến ánh mắt của cậu, vẫn chăm chú khuấy mì. Trần Mặc vô thức nhìn đi chỗ khác, dường như chỉ cần nhìn thêm vài giây thì cậu sẽ bị đốt cháy vậy, cơ thể đột nhiên cảm thấy khó chịu, trái tim như được lông vũ nhẹ nhàng quét qua, ngứa ngáy.
Nguyễn Manh đẩy mì ăn liền cho cậu, “Ăn cái này đỡ đi.”
Trần Mặc cầm lấy hộp mì ăn liền, vội vàng uống một ít nước, vì động tác của cậu quá nhanh, Nguyễn Manh cảm thấy bất ngờ.
Hôm nay Trần Mặc thực sự rất bất thường. Bình thường cậu ăn uống vô cùng từ tốn, làm thế nào mà bệnh một cái lại giống như biến thành người khác vậy chứ.
Trần Mặc cầm ly nước lên, uống một ngụm lớn, rồi lại ho vài cái, sau đó lại tiếp tục ăn mì.
Sau khi ăn xong tô mì, lại uống thêm một ngụm nước súp nóng, Trần Mặc mới cảm thấy tươi tỉnh trở lại.
Nguyễn Manh nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ của cậu, đặt tay mình lên trán cậu để kiểm tra nhiệt độ.
Trần Mặc nhìn Nguyễn Manh, không thể giải thích được, độ ấm của ngón tay trên trán lại khiến cậu luyến tiếc.
Nguyễn Manh thấy trán cậu không còn nóng như trước, cảm giác nhẹ nhõm cả người, rút tay lại, ném hộp mì vào thùng rác. Lúc quay lại, cô bắt gặp ánh mắt Trần Mặc đang nhìn vào cô.
Nguyễn Manh hỏi, “Có chuyện gì à? Vẫn còn khó chịu sao?”
Trần Mặc lắc đầu, “Tôi nghĩ cậu đã đi rồi.”
Nguyễn Manh liếc cậu, có chút buồn cười, giọng cô vui vẻ trở lại, “Tớ có thể đi đâu được chứ? Một tiếng nữa là vào học rồi.”
Trần Mặc bĩu môi, “Cậu hung dữ với tôi.”
“Tớ hung dữ với cậu lúc nào hả?” Cô đột nhiên cao giọng
“Tôi muốn ăn đường.” Trần Mặc nhẹ giọng, nói một câu khó hiểu.
Nguyễn Manh lấy ra một cây kẹo mút từ cặp, đưa cho cậu.
Trần Mặc nắm chặt viên kẹo một lúc lâu, không hề mở giấy gói kẹo ra.
Nguyễn Manh thực sự là không nhìn nổi nữa, đành giật lại cây kẹo giúp cậu xé nó ra.
Trần Mặc vui vẻ ra mặt, đặt cây kẹo vào trong miệng, hai má phải phồng lên, nhìn chằm chằm Nguyễn Manh không chớp mắt.
Nguyễn Manh bất lực hỏi, “Có chuyện gì?”
Trần Mặc đưa chiếc áo khoác thể thao cho cô, “Đừng để cảm lạnh, Nguyễn Manh.”
Nguyễn Manh cầm lấy áo khoác mặc vào, cô không ngờ Trần Mặc lại có thể bị bệnh. Cậu không bao giờ gây rắc rối hay làm phiền bất cứ ai, nhưng hiện tại, cậu lại ỷ lại vào cô, thậm chí còn chiều chuộng cô, đưa áo cho cô mặc.
Cô nhìn đôi má đỏ ửng và đôi mắt ướt át của Trần Mặc, khóe miệng không tự giác mà cong lên.
Trần Mặc thật dễ thương a~~
Dễ thương trái ngược với ngày thường.
Trần Mặc trong ấn tượng của cô luôn trầm mặc ít nói, đôi khi nói chuyện với cô cũng chỉ là mấy câu đơn giản, không có ý nghĩa. Cậu nói chuyện với ba mẹ còn ít hơn.
Vẻ ngoài mềm mại đáng yêu này lần đầu tiên cô nhìn thấy. Nguyễn Manh đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó kì lạ đang rục rịch trong lòng, hy vọng vẻ ngoài bây giờ của cậu chỉ mình cô được nhìn thấy, trở thành bí mật thuộc về hai người, cô không muốn chia sẻ nó với người khác.
Nguyễn Manh bị suy nghĩ của mình doạ sợ, có phải tình bạn cũng sẽ khiến người ta trở nên ích kỷ hay không?
Nguyễn Manh lắc đầu, ném ý nghĩ này ra sau đầu.
Để giữ năng lượng buổi chiều vào học, Nguyễn Manh nằm lên bàn, chuẩn bị ngủ một chút.
Trần Mặc đã ngủ cả buổi sáng. Bây giờ cậu tràn đầy tinh lực. Cậu ngồi đó, cẩn thận nhìn Nguyễn Manh. Cơn mưa mùa xuân ngoài cửa sổ vẫn đang tiếp diễn, cửa ra vào và cửa sổ đã đóng lại, vì vậy trong lớp bây giờ tràn đầy hơi ấm.
Trần Mặc nhìn vào hình bóng quen thuộc này, cảm thấy toàn bộ trái tim như được bao bọc trong làn nước ấm áp.
Thoải mái và tự nhiên.
Trần Mặc ban đầu không buồn ngủ, nhưng khi nhìn cô ngủ ngon như thế, không tự chủ được mà cũng ngủ thiếp đi.
Trần Mặc mơ một giấc mơ, một giấc mơ ấm áp, đẹp đẽ. Trong giấc mơ có một người ôm cậu thật chặt, cái ôm này không làm cậu ghê tởm, mà ngược lại rất ấm áp và thoải mái, vì vậy cậu đã không đẩy ra. Cậu cố gắng nhìn mặt người ấy, nhưng mắt cậu như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù, mờ ảo.
“Trần Mặc, Trần Mặc.”
Nguyễn Manh nhẹ nhàng đẩy cánh tay của cậu, “Vào học rồi.”
Trần Mặc ngay lập tức tỉnh dậy, nhưng cậu cũng đã kịp nhìn thấy khuôn mặt của người đó ____ là Nguyễn Manh, người đang ngồi cạnh cậu.