Chương 43: Đêm tối kinh hoàng
Đường từ công ty về nhà có thể đi bộ, hơn nữa Thời Dĩ An cũng quen đi bộ về để rèn luyện sức khỏe. Cả ngày ngồi ì một chỗ đã khiến mông và eo cô đau nhức. Hôm nay, vì để tiết kiệm thời gian, Thời Dĩ An chọn đi đường tắt qua một con hẻm, trước hẻm có mở một quán mì cay Tứ Xuyên rất đông khách, nhưng hôm nay không biết tại sao bà chủ lại đóng cửa, khiến con hẻm yên tĩnh lạ thường.
Thời Dĩ An vừa rẽ vào hẻm, điện thoại trong túi rung lên.
Là Tô Gia Ngôn nhắn tin.
Tô Gia Ngôn: Chị, chị ra khỏi công ty chưa? Em đến đón chị nhé?
Cô vừa đi vừa gõ.
Tiểu Thời: Không cần đâu, chị đang đi trên đường, sắp về đến nhà rồi!
Cuộc nói chuyện vô cùng tẻ nhạt và sến súa nhưng vẫn khiến Thời Dĩ An bật cười. Cô cất điện thoại vào túi, tiếp tục đi.
Ban đầu Thời Dĩ An không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng càng đi đến cuối ngõ, không gian càng yên tĩnh, cô mới nghe thấy loáng thoáng có tiếng bước chân phía sau. Cô tăng tốc, tiếng bước chân sẽ chạy bước nhỏ, cô đi chậm lại tiếng bước chân cũng chậm theo.
Có vẻ như cố ý vậy.
Thời Dĩ An nhìn hai bên đường, khu dân cư lụp xụp đều đóng kín cửa, chưa có người đi làm về, nếu có cũng chỉ là người già và trẻ con.
Thời Dĩ An căng thẳng khoanh hai tay ôm lấy cơ thể, cúi đầu bước đi thật nhanh, thậm chí cô còn bắt đầu chạy bước nhỏ, mong mau chóng ra khỏi con hẻm vắng vẻ này. Thế nhưng người phía sau đã phát giác ra hành động của cô, tăng tốc đuổi lên, sau đó một tay túm lấy tóc cô giật lại, tay kia vòng qua nách, không biết vô tình hay cố ý bóp chặt một bên gò bông đào.
Thời Dĩ An đau đớn hô lên một tiếng, nhưng ai ngờ đối phương đã bịt miệng cô.
Trong tích tắc, vô số kịch bản từng viết hiện lên trong đầu, Thời Dĩ An sợ bị tẩm thuốc mê nên nín thở, liều mạng giằng co. Rồi trong đầu cô lóe lên một khung cảnh. Trước đây, để tăng thêm kinh nghiệm viết về nhân vật chính là một nữ cảnh sát đương đầu với tội phạm, Thời Dĩ An đã đặc biệt đăng ký đến quan sát lớp học tự vệ. Tuy không đích thân thực hành, nhưng chiêu thức cô vẫn nhớ. Thế là Thời Dĩ An dựa theo trí nhớ, lùi theo bước chân người phía sau, sau đó giẫm gót giày vào chân đối phương, thuận đà huých một cùi trỏ, nhân lúc đối phương gập người, lỏng tay, cô rụt người chui ra khỏi cánh tay gông cùm, đá thêm một phát vào háng hắn sau đó quay người bỏ chạy thục mạng. Đáng tiếc, giày cao gót di chuyển bất tiện, cô bất cẩn bị trẹo cổ chân, vừa nén đau vừa tập tễnh chạy.
Ánh sáng ở phía cuối con đường như sợi dây cứu mạng, tiếng bước chân lại ngày một gần kề, còn kèm theo tiếng mắng chửi của đàn ông:
“Con đàn bà thối, dám đá ông đây. Để ông bắt được mày, tối nay ông cho mày chết trên giường!”
Thời Dĩ An sợ hãi nhắm mắt tăng tốc, cuối cùng cũng rẽ ra đường lớn. Mà vừa ra khỏi hẻm, Thời Dĩ An đã thấy một thiếu niên đang bước tới.
“Chị, bất ngờ chưa? Em đang định đến công ty đón chị, cho chị một bất ngờ đó!”
Là bạn trai nhỏ của cô!
Nhìn thấy Tô Gia Ngôn, Thời Dĩ An như nhìn thấy phao cứu mạng, cô run rẩy lao đến, ôm chặt lấy cậu, mà Tô Gia Ngôn cũng phát hiện điểm bất thường của người yêu, cậu nhìn ra phía sau lưng cô, chỉ thấy một bóng người vừa lùi lại trong con hẻm.
“An An, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thời Dĩ An thở hổn hển, cô túm chặt áo khoác của Tô Gia Ngôn, mặt rúc trong lòng cậu: “Chị… chị vừa mới gặp phải yêu râu xanh.”
“Hắn không làm gì chị chứ?” Tô Gia Ngôn chau mày, cậu nâng mặt người yêu mình lên, nhìn đôi mắt cô phiếm đỏ.
Thời Dĩ An lắc đầu.
Tô Gia Ngôn vòng hai tay ôm lấy cô, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng: “Đừng sợ, có em đây rồi.”
Gục mặt trong lòng Tô Gia Ngôn một lúc lâu, đến khi bình tĩnh lại, nhịp thở ổn định hơn, Thời Dĩ An mới ngẩng mặt lên.
Tô Gia Ngôn cúi người, hôn lên trán cô: “Về nhà thôi.”
Dứt lời, cậu nắm tay cô, định kéo đi. Ai ngờ Thời Dĩ An đau đớn hô lên một tiếng.
“An An, sao thế?”
Thời Dĩ An mượn cánh tay Tô Gia Ngôn làm chỗ tựa, cô nhăn nhó: “Ban nãy chạy bị trẹo chân, sợ là không đi được.”
Tô Gia Ngôn không nói hai lời, khom lưng bế ngang cô lên, cố lấy giọng hài hước để che đi nỗi sợ của cô: “Sợ gì chứ, có bạn trai đây, bạn trai bế chị!”
Thời Dĩ An vừa rẽ vào hẻm, điện thoại trong túi rung lên.
Là Tô Gia Ngôn nhắn tin.
Tô Gia Ngôn: Chị, chị ra khỏi công ty chưa? Em đến đón chị nhé?
Cô vừa đi vừa gõ.
Tiểu Thời: Không cần đâu, chị đang đi trên đường, sắp về đến nhà rồi!
Cuộc nói chuyện vô cùng tẻ nhạt và sến súa nhưng vẫn khiến Thời Dĩ An bật cười. Cô cất điện thoại vào túi, tiếp tục đi.
Ban đầu Thời Dĩ An không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng càng đi đến cuối ngõ, không gian càng yên tĩnh, cô mới nghe thấy loáng thoáng có tiếng bước chân phía sau. Cô tăng tốc, tiếng bước chân sẽ chạy bước nhỏ, cô đi chậm lại tiếng bước chân cũng chậm theo.
Có vẻ như cố ý vậy.
Thời Dĩ An nhìn hai bên đường, khu dân cư lụp xụp đều đóng kín cửa, chưa có người đi làm về, nếu có cũng chỉ là người già và trẻ con.
Thời Dĩ An căng thẳng khoanh hai tay ôm lấy cơ thể, cúi đầu bước đi thật nhanh, thậm chí cô còn bắt đầu chạy bước nhỏ, mong mau chóng ra khỏi con hẻm vắng vẻ này. Thế nhưng người phía sau đã phát giác ra hành động của cô, tăng tốc đuổi lên, sau đó một tay túm lấy tóc cô giật lại, tay kia vòng qua nách, không biết vô tình hay cố ý bóp chặt một bên gò bông đào.
Thời Dĩ An đau đớn hô lên một tiếng, nhưng ai ngờ đối phương đã bịt miệng cô.
Trong tích tắc, vô số kịch bản từng viết hiện lên trong đầu, Thời Dĩ An sợ bị tẩm thuốc mê nên nín thở, liều mạng giằng co. Rồi trong đầu cô lóe lên một khung cảnh. Trước đây, để tăng thêm kinh nghiệm viết về nhân vật chính là một nữ cảnh sát đương đầu với tội phạm, Thời Dĩ An đã đặc biệt đăng ký đến quan sát lớp học tự vệ. Tuy không đích thân thực hành, nhưng chiêu thức cô vẫn nhớ. Thế là Thời Dĩ An dựa theo trí nhớ, lùi theo bước chân người phía sau, sau đó giẫm gót giày vào chân đối phương, thuận đà huých một cùi trỏ, nhân lúc đối phương gập người, lỏng tay, cô rụt người chui ra khỏi cánh tay gông cùm, đá thêm một phát vào háng hắn sau đó quay người bỏ chạy thục mạng. Đáng tiếc, giày cao gót di chuyển bất tiện, cô bất cẩn bị trẹo cổ chân, vừa nén đau vừa tập tễnh chạy.
Ánh sáng ở phía cuối con đường như sợi dây cứu mạng, tiếng bước chân lại ngày một gần kề, còn kèm theo tiếng mắng chửi của đàn ông:
“Con đàn bà thối, dám đá ông đây. Để ông bắt được mày, tối nay ông cho mày chết trên giường!”
Thời Dĩ An sợ hãi nhắm mắt tăng tốc, cuối cùng cũng rẽ ra đường lớn. Mà vừa ra khỏi hẻm, Thời Dĩ An đã thấy một thiếu niên đang bước tới.
“Chị, bất ngờ chưa? Em đang định đến công ty đón chị, cho chị một bất ngờ đó!”
Là bạn trai nhỏ của cô!
Nhìn thấy Tô Gia Ngôn, Thời Dĩ An như nhìn thấy phao cứu mạng, cô run rẩy lao đến, ôm chặt lấy cậu, mà Tô Gia Ngôn cũng phát hiện điểm bất thường của người yêu, cậu nhìn ra phía sau lưng cô, chỉ thấy một bóng người vừa lùi lại trong con hẻm.
“An An, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thời Dĩ An thở hổn hển, cô túm chặt áo khoác của Tô Gia Ngôn, mặt rúc trong lòng cậu: “Chị… chị vừa mới gặp phải yêu râu xanh.”
“Hắn không làm gì chị chứ?” Tô Gia Ngôn chau mày, cậu nâng mặt người yêu mình lên, nhìn đôi mắt cô phiếm đỏ.
Thời Dĩ An lắc đầu.
Tô Gia Ngôn vòng hai tay ôm lấy cô, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng: “Đừng sợ, có em đây rồi.”
Gục mặt trong lòng Tô Gia Ngôn một lúc lâu, đến khi bình tĩnh lại, nhịp thở ổn định hơn, Thời Dĩ An mới ngẩng mặt lên.
Tô Gia Ngôn cúi người, hôn lên trán cô: “Về nhà thôi.”
Dứt lời, cậu nắm tay cô, định kéo đi. Ai ngờ Thời Dĩ An đau đớn hô lên một tiếng.
“An An, sao thế?”
Thời Dĩ An mượn cánh tay Tô Gia Ngôn làm chỗ tựa, cô nhăn nhó: “Ban nãy chạy bị trẹo chân, sợ là không đi được.”
Tô Gia Ngôn không nói hai lời, khom lưng bế ngang cô lên, cố lấy giọng hài hước để che đi nỗi sợ của cô: “Sợ gì chứ, có bạn trai đây, bạn trai bế chị!”