Chương 42: Đêm tối kinh hoàng (1)
Cả ngày, Thời Dĩ An quay cuồng với công việc. Cũng may, Tô Thời Nghi rất có thiên phú, làm việc tháo vát lại thông minh, đống kịch bản lộn xộn được cô bé sắp xếp gọn gàng ở một góc. Thời Dĩ An không kiềm được thầm tán thưởng. Lần đầu hợp tác mà hai người đã phối hợp ăn ý như vậy, giúp cô giảm được kha khá thời gian để chuyên tâm vào việc khác.
Thoáng một cái đã đến giờ tan tầm, lúc Thời Dĩ An còn đang đọc lại kịch bản để kiểm tra lỗi đánh máy thì nhận được tin nhắn của Tô Gia Ngôn, nói Thời Dĩ Châu đã đột xuất bay về trường, hình như là đi dỗ dành bạn gái giận dỗi.
Tô Gia Ngôn: Chị, tối nay hẹn hò nhé?
T^T Không phải tối qua vừa mới ‘hẹn hò’ sao? Cô thực sự hoảng sợ với khí thế hừng hực của trai trẻ.
Tiểu Thời: Chị tan làm rồi, em ở đâu?
Tô Gia Ngôn: [Ảnh]
Tô Gia Ngôn gửi một bức ảnh chụp cậu đang nằm trên giường, có vẻ như vừa tắm xong, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngang hông, còn lộ cả đường nhân ngư gợi cảm. Thời Dĩ An không khỏi liên tưởng đến tối qua, lúc cô giúp cậu xả van, đường nhân ngư gợi cảm ấy liên tục đập vào tầm mắt.
Hai má bất chợt thấy nóng ran.
Tô Gia Ngôn: An An, hãy đến chiếm lấy em đi ଘ(੭ˊᵕˋ)੭* ੈ✩‧₊˚
Tiểu Thời: ‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅)‧º·˚
Tiểu Thời: Em thật hư!
Thời Dĩ An đang nhắn tin với bạn trai nhỏ thì Tô Thời Nghi bất chợt xuất hiện sau lưng cô không một tiếng động, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cô.
Một cảm giác gai gai như bị hàng ngàn cái gai đâm vào lưng khiến Thời Dĩ An không thoải mái, cô vừa quay đầu đã thấy Tô Thời Nghi đứng im sau lưng, không khỏi giật mình thót tim một phen.
“Em gái, sao em cứ xuất hiện như ma vậy, đến mà không nói tiếng nào.” Thời Dĩ An vỗ vỗ ngực, đặt điện thoại xuống.
Ánh mắt của Tô Thời Nghi chuyển từ chiếc điện thoại sang khuôn mặt Thời Dĩ An, sau đó hối lỗi cúi đầu liên tục:
“Em xin lỗi, em làm chị sợ phải không?”
“Không sao.” Thời Dĩ An bình ổn lại cảm xúc, nhìn đồng hồ rồi quay sang hỏi Tô Thời Nghi: “Có chuyện gì sao?”
“Ban nãy ngồi sắp xếp kịch bản giúp chị, em tình cờ nảy ra ý tưởng, có viết một bản đề cương tác phẩm, chị có thể đọc và nhận xét giúp em không?”
“Được, em gửi qua email nội bộ, chị sẽ trả lời lại em vào ngày mai, được chứ?”
“Được ạ! Cảm ơn chị nhiều!” Tô Thời Nghi gật đầu rối rít.
“Không có gì!”
Thời Dĩ An nhìn Tô Thời Nghi trở về bàn làm việc rồi mới cầm điện thoại lên, Tô Gia Ngôn đã nhắn liên tiếp mấy tin.
Tô Gia Ngôn: Chị, đi đâu rồi?
Tô Gia Ngôn: Hay để em về chung cư nhé?
Tô Gia Ngôn: An An? (৹ᵒ̴̶̷᷄́ฅᵒ̴̶̷᷅৹)
Tô Gia Ngôn: Người ta nhớ chị quá! •́.•̀
Tô Gia Ngôn: Em quyết định rồi, em sẽ về thẳng chung cư.
Thời Dĩ An gõ lại.
Tiểu Thời: Vừa có đồng nghiệp tìm, vậy chị mua đồ về nhà nấu.
Nhắn xong, Thời Dĩ An nhẩm tính, thời gian Tô Gia Ngôn đi từ trường đến khu chung cư cộng thêm tắc đường cũng phải 30 – 40 phút nữa. Cô bèn lôi vài việc lặt vặt còn dở dang ra làm cho xong. Đúng 30 phút sau, Thời Dĩ An ngẩng đầu lên nhìn, cả văn phòng đã chỉ còn lại mình cô cùng Tô Thời Nghi, bên ngoài trời đã nhá nhem tối.
“Ấy chết, sao em còn chưa về? Em không cần ở lại chờ chị đâu.” Thời Dĩ An nhớ, có một số thực tập sinh thời gian đầu đi làm thường không dám về trước sếp, thấy Tô Thời Nghi đã đeo túi xách, tắt máy nhưng vẫn ngồi lại, cô tưởng cũng như vậy.
“Chị xong việc rồi ạ?” Tô Thời Nghi hỏi cô.
“Ừ, giờ chị về đây.” Thời Dĩ An tắt máy, cho đồ vào túi xách rồi đứng lên. Tô Thời Nghi cũng bật dậy, đi tới cạnh cô.
“Vậy em cũng về luôn đây.”
Cả hai người cùng vào thang máy, Tô Thời Nghi nhắn tin cho ai đó, sau đó cười rất hào hứng quay sang nhìn Thời Dĩ An. Lúc thang máy mở cửa, cô đi ra trước, Tô Thời Nghi đi chậm lại phía sau, lúc hai người tách ra hai ngả trước cửa công ty, Tô Thời Nghi bỗng nói một câu:
“Chị Thời, chú ý an toàn.”
Hai chữ ‘an toàn” đặc biệt nhấn mạnh.
Thời Dĩ An nghĩ là câu tạm biệt xã giao, thế nên cũng quay lại mỉm cười lịch sự: “Em cũng thế nhé!”
Tô Thời Nghi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Thời Dĩ An khuất sau lối rẽ, lại nhìn bầu trời đã tối, mỉm cười bâng quơ: “Đương nhiên là tôi sẽ ‘an toàn’ rồi!”
Thoáng một cái đã đến giờ tan tầm, lúc Thời Dĩ An còn đang đọc lại kịch bản để kiểm tra lỗi đánh máy thì nhận được tin nhắn của Tô Gia Ngôn, nói Thời Dĩ Châu đã đột xuất bay về trường, hình như là đi dỗ dành bạn gái giận dỗi.
Tô Gia Ngôn: Chị, tối nay hẹn hò nhé?
T^T Không phải tối qua vừa mới ‘hẹn hò’ sao? Cô thực sự hoảng sợ với khí thế hừng hực của trai trẻ.
Tiểu Thời: Chị tan làm rồi, em ở đâu?
Tô Gia Ngôn: [Ảnh]
Tô Gia Ngôn gửi một bức ảnh chụp cậu đang nằm trên giường, có vẻ như vừa tắm xong, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngang hông, còn lộ cả đường nhân ngư gợi cảm. Thời Dĩ An không khỏi liên tưởng đến tối qua, lúc cô giúp cậu xả van, đường nhân ngư gợi cảm ấy liên tục đập vào tầm mắt.
Hai má bất chợt thấy nóng ran.
Tô Gia Ngôn: An An, hãy đến chiếm lấy em đi ଘ(੭ˊᵕˋ)੭* ੈ✩‧₊˚
Tiểu Thời: ‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅)‧º·˚
Tiểu Thời: Em thật hư!
Thời Dĩ An đang nhắn tin với bạn trai nhỏ thì Tô Thời Nghi bất chợt xuất hiện sau lưng cô không một tiếng động, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cô.
Một cảm giác gai gai như bị hàng ngàn cái gai đâm vào lưng khiến Thời Dĩ An không thoải mái, cô vừa quay đầu đã thấy Tô Thời Nghi đứng im sau lưng, không khỏi giật mình thót tim một phen.
“Em gái, sao em cứ xuất hiện như ma vậy, đến mà không nói tiếng nào.” Thời Dĩ An vỗ vỗ ngực, đặt điện thoại xuống.
Ánh mắt của Tô Thời Nghi chuyển từ chiếc điện thoại sang khuôn mặt Thời Dĩ An, sau đó hối lỗi cúi đầu liên tục:
“Em xin lỗi, em làm chị sợ phải không?”
“Không sao.” Thời Dĩ An bình ổn lại cảm xúc, nhìn đồng hồ rồi quay sang hỏi Tô Thời Nghi: “Có chuyện gì sao?”
“Ban nãy ngồi sắp xếp kịch bản giúp chị, em tình cờ nảy ra ý tưởng, có viết một bản đề cương tác phẩm, chị có thể đọc và nhận xét giúp em không?”
“Được, em gửi qua email nội bộ, chị sẽ trả lời lại em vào ngày mai, được chứ?”
“Được ạ! Cảm ơn chị nhiều!” Tô Thời Nghi gật đầu rối rít.
“Không có gì!”
Thời Dĩ An nhìn Tô Thời Nghi trở về bàn làm việc rồi mới cầm điện thoại lên, Tô Gia Ngôn đã nhắn liên tiếp mấy tin.
Tô Gia Ngôn: Chị, đi đâu rồi?
Tô Gia Ngôn: Hay để em về chung cư nhé?
Tô Gia Ngôn: An An? (৹ᵒ̴̶̷᷄́ฅᵒ̴̶̷᷅৹)
Tô Gia Ngôn: Người ta nhớ chị quá! •́.•̀
Tô Gia Ngôn: Em quyết định rồi, em sẽ về thẳng chung cư.
Thời Dĩ An gõ lại.
Tiểu Thời: Vừa có đồng nghiệp tìm, vậy chị mua đồ về nhà nấu.
Nhắn xong, Thời Dĩ An nhẩm tính, thời gian Tô Gia Ngôn đi từ trường đến khu chung cư cộng thêm tắc đường cũng phải 30 – 40 phút nữa. Cô bèn lôi vài việc lặt vặt còn dở dang ra làm cho xong. Đúng 30 phút sau, Thời Dĩ An ngẩng đầu lên nhìn, cả văn phòng đã chỉ còn lại mình cô cùng Tô Thời Nghi, bên ngoài trời đã nhá nhem tối.
“Ấy chết, sao em còn chưa về? Em không cần ở lại chờ chị đâu.” Thời Dĩ An nhớ, có một số thực tập sinh thời gian đầu đi làm thường không dám về trước sếp, thấy Tô Thời Nghi đã đeo túi xách, tắt máy nhưng vẫn ngồi lại, cô tưởng cũng như vậy.
“Chị xong việc rồi ạ?” Tô Thời Nghi hỏi cô.
“Ừ, giờ chị về đây.” Thời Dĩ An tắt máy, cho đồ vào túi xách rồi đứng lên. Tô Thời Nghi cũng bật dậy, đi tới cạnh cô.
“Vậy em cũng về luôn đây.”
Cả hai người cùng vào thang máy, Tô Thời Nghi nhắn tin cho ai đó, sau đó cười rất hào hứng quay sang nhìn Thời Dĩ An. Lúc thang máy mở cửa, cô đi ra trước, Tô Thời Nghi đi chậm lại phía sau, lúc hai người tách ra hai ngả trước cửa công ty, Tô Thời Nghi bỗng nói một câu:
“Chị Thời, chú ý an toàn.”
Hai chữ ‘an toàn” đặc biệt nhấn mạnh.
Thời Dĩ An nghĩ là câu tạm biệt xã giao, thế nên cũng quay lại mỉm cười lịch sự: “Em cũng thế nhé!”
Tô Thời Nghi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Thời Dĩ An khuất sau lối rẽ, lại nhìn bầu trời đã tối, mỉm cười bâng quơ: “Đương nhiên là tôi sẽ ‘an toàn’ rồi!”