Chương 76: Đường về
Tân Đàm sẽ mãi mãi nhớ rõ sự tỉnh táo đến gần như lạnh lùng của mình vào giây phút này. Cô bóp vỡ chiếc khóa kia ngay trước mặt Kỳ Xán, góc cạnh sắc bén cắt vỡ lòng bàn tay cô. Sau đó cô không nói một lời, quay người lên xe, ngồi dựa vào lưng ghế rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Tân Đàm có thể cảm nhận được ánh mắt Kỳ Xán theo sau lưng cô như bóng với hình. Mãi đến khi chiếc xe nhanh chóng dời đi, cô chậm rãi quay đầu, chỉ nhìn thấy bụi đất tung bay, mặt trời chói chang sau lưng, lại không có Kỳ Xán.
Cuối cùng cô không kìm được, cả người bắt đầu run rẩy, che mặt áp lực bật khóc.
Mà sau khi không nhìn thấy Tân Đàm nữa, Kỳ Xán chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt chiếc khóa tình yêu đã vỡ thành vài mảnh lên, bên trên vẫn còn hơi ấm từ máu của Tân Đàm.
Kỳ Xán nói với mình, đừng nản lòng, đừng uể oải, anh phải tỉnh lại. Anh phải tin tưởng, chia ly là để hai bên càng thêm trưởng thành, anh phải tin tưởng, vận mệnh nhân từ, anh có thể gặp lại Tân Đàm.
Anh không ngừng tự nhủ như vậy, nhưng vành mắt vẫn không nhịn được đỏ lên, từng hạt nước mắt nặng trĩu rơi xuống mặt đất, vỡ nát.
...
Chiếc xe lái ra khỏi khu an toàn Thịnh Thành mà không gặp trở ngại gì. Bởi vì phía trước là lãnh địa của zombie, cho nên hai sĩ quan hộ tống Tân Đàm không tiện lái lên trước nữa, đành phải dừng lại ở chỗ này.
Sĩ quan Triệu không quên quan tâm hỏi thăm Tân Đàm: "Cô cứ đi ra ngoài như vậy, liệu những zombie kia có tấn công cô không?"
"Không đâu." Tân Đàm nhẹ giọng trả lời: "Mặc dù tôi và bọn họ vốn không quen biết."
"Chúng tôi chỉ có thể đưa cô đến đây. Chúc cô may mắn." Sĩ quan Trang đứng ở một bên, trầm giọng nói.
Tân Đàm gật đầu, cô nở nụ cười, nói: "Trong khoảng thời gian này đã làm phiền hai anh rồi. Nói thật thì tôi không nghĩ hai anh lại là con người đối xử với tôi thân thiện nhất đấy. Tôi sẽ nhớ rõ đồng thời cảm kích các anh."
"Chúng tôi cũng muốn cảm ơn cô, cô khiến chúng tôi nhận ra không phải tất cả zombie đều giống như những zombie ngoài kia. Tôi nghĩ, theo thời gian trôi qua, zombie giống như cô sẽ càng ngày càng nhiều, có lẽ một ngày nào đó chúng ta thật sự có thể sống chung hòa bình." Sĩ quan Trang trả lời.
Khóe môi khô khốc của Tân Đàm nhếch lên, tình trạng của cô vô cùng không tốt: "Sẽ có một ngày như vậy, bởi vì chúng tôi đang không ngừng tiến hóa. Huống hồ khu an toàn không thể xâm phạm, chờ đến khi bọn họ không có đồ ăn để sinh tồn nữa thì sẽ thử đổi sang một loại đồ ăn khác thôi."
"Có đạo lý, nói không chừng có một ngày những zombie bên ngoài cũng có thể ăn gạo cơm, đến lúc đó tôi quyên góp gạo cho họ!" Sĩ quan Triệu vui vẻ.
Tân Đàm nhẹ nhàng nói: "Hi vọng tôi có thể nhìn thấy ngày đó."
Cuối cùng, Tân Đàm cúi người cảm ơn hai sĩ quan kia, sau đó quay người đi ra ngoài. Hai sĩ quan nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tân Đàm đến khi cô biến mất mới rời đi.
Số lượng zombie bên ngoài Thịnh Thành đúng là nhiều đến ngỡ ngàng. Nhưng có thể là do thường xuyên bị đói nên bọn họ đều rất uể oải, trông thấy Tân Đàm đi tới từ khu an toàn thơm ngào ngạt, ánh mắt của họ đều xanh lè.
Zombie thi nhau tiến lên, vây quanh Tân Đàm, khiêm tốn học hỏi: "Làm cách nào vậy?!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Cái gì?" Tân Đàm giật mình.
Đám zombie mồm năm miệng mười ồn ào, Tân Đàm yên lặng nghe một lúc rồi trả lời từng câu một: "Tôi không có ăn một bữa no nê, cũng không trở thành vua của loài người, con người rất khó dây vào, anh xem chúng ta đã chết bao nhiêu zombie chứ."
"Chẳng lẽ các bạn chưa từng nghĩ tới việc thử đồ ăn khác à? Các bạn cho rằng khó ăn đơn giản là vì vị giác của các bạn còn chưa quen thôi. Có lẽ trước kia con người cũng ăn zombie, nhưng chúng ta đã từng huy hoàng, cho nên bọn họ không thể không thay đổi sách lược thử đồ ăn khác. Hiện tại không phải chúng ta chính là bọn họ của trước kia à?"
Đám zombie mồm năm miệng mười nói: "Sao cô biết? Chúng tôi! Cũng không biết!"
"Có lẽ là do tôi tiến bộ hơn các bạn, các bạn nhìn xem mặt tôi trắng hơn các bạn này."
"Nhưng móng vuốt của cô! Mềm oặt! Quá ngắn!"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ sau lần bẻ móng vuốt trước, Tân Đàm rất chú ý tới chiều dài móng vuốt, chỉ giữ chiều dài móng vuốt đủ để tự vệ. Cô cong mười ngón tay lại thành vuốt rồi vung về phía một cái cây to, thân cây thô chắc lập tức xuất hiện một vết cào rõ ràng.
"Nhưng vẫn sắc bén như cũ." Tân Đàm trả lời, sau đó cô đảo mắt một vòng, nói: "Móng vuốt của các bạn dài như vậy, có lẽ sẽ tự làm mình bị thương, tôi có thể sửa giúp các bạn thành giống như tôi."
Đám zombie do dự, mãi đến khi một bóng dáng nho nhỏ chen từ trong bầy zombie ra ngoài, hưng phấn nói:"Để cho tôi thử một chút!"
Tân Đàm không chỉ giúp bọn họ cắt sửa móng vuốt, còn sẽ rửa sạch bàn tay bẩn thỉu của họ. Đến lúc này, đám zombie lập tức vây quanh cô nghe cô nói chuyện. Giọng cô mềm mại dịu dàng, vô cùng êm tai.
Tân Đàm phát hiện hầu hết những zombie ở đây cũng không thông minh lắm, sau khi uyển chuyển hỏi thăm cô mới biết được rất nhiều zombie có lý trí đều thông minh đi về phía nam, bởi vì nghe nói tới nơi đó sẽ không đói bụng.
"Chúng tôi không tin! Mới không đi!"
"Thật đó, tôi đi từ đó tới Thịnh Thành. Có lẽ các bạn có thể gọi đồng loại của chúng ta tập hợp lại rồi cùng nhau đi về phía nam." Tân Đàm dịu giọng trả lời: "Con người ở đó cũng thân thiện hơn ở đây nhiều."
"Thế bọn họ có cho ăn không?"
"Con người nơi đó chung sống hòa bình với zombie, cũng sẽ không làm hại lẫn nhau." Tân Đàm nghiêm túc nói: "Đồ ăn là phải dùng lao động chăm chỉ để đổi lấy."
Bọn họ không biết, xa ở chỗ cao trên phòng tuyến của Thịnh Thành, Kỳ An Dư và Lôi Thừa Phong đang nhìn chằm chằm vào tình huống của Tân Đàm bằng kính viễn vọng. Kỳ An Dư cho rằng Tân Đàm sẽ không được bầy zombie tiếp nhận, súng ngắm đều đã chuẩn bị xong, nhưng hình như cũng chẳng cần tới nó.
Lôi Thừa Phong đặt ống nhòm xuống, nói lời từ đáy lòng: "Cô bạn gái zombie của Kỳ thiếu gia đúng là khác biệt. Lúc ở Thịnh Thành tôi cho rằng cô ấy mắc chững sợ xã giao, hóa ra là do địa điểm không đúng, đến đúng nơi, cô ấy đúng là chiến thần xã giao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vậy mà zombie cũng tồn tại chiến thần xã giao..."
Kỳ An Dư không lên tiếng, quay người rời đi.
...
Tân Đàm cũng không lãng phí quá nhiều thời gian trong bầy zombie ở Thịnh Thành. Sau khi chờ đợi ở đó mấy ngày, cô thành công hỏi được con đường lúc Lục Khiếu đến, dọc theo phương hướng đồng loại chỉ, đi về phía thành phố bị bỏ hoang kia.
Bởi vì vấn đề sức khỏe nên Tân Đàm vừa đi vừa nghỉ. Rõ ràng đã sắp vào hè nhưng không biết vì sao mà thời tiết dần trở nên âm trầm. Khi Tân Đàm tìm tới thành phố kia, trời đất đã chìm trong bóng tối.
Tân Đàm ý thức được, có lẽ lần tiến hóa thứ hai của zombie sắp tới. Cũng không biết lần này bọn họ sẽ tiến hóa thành dáng vẻ gì?
Nhưng hiện tại đó cũng không phải là vấn đề mà cô cần suy nghĩ, việc cấp bách bây giờ là tìm được Lương Thiên, mặc dù không biết Lương Thiên có còn sống hay không.
Tân Đàm nhớ rõ lúc cô ở cạnh Kỳ Xán trong bệnh viện đã từng gặp Lục Khiếu trong một khoảng thời gian ngắn. Lục Khiếu nói Lương Thiên ở trong một sở nghiên cứu. Thành phố này cũng không lớn, số lượng sở nghiên cứu cũng không nhiều, cô tìm từng sở một, sau cùng cũng tìm được Lương Thiên không biết đang sống hay chết trong một góc ở sở nghiên cứu cuối cùng.
Bên cạnh Lương Thiên rải rác mấy miếng bánh mì mốc meo, càng nhiều hơn là những ống tiêm rỗng tuếch. Tân Đàm nhìn ra chất lỏng còn lại bên trong đều là dịch dinh dưỡng dùng để duy trì chức năng của cơ thể.
Tân Đàm sải bước đi tới, ngồi xổm xuống cạnh Lương Thiên. Lúc này cô mới phát hiện cả người Lương Thiên hiện ra màu xanh trắng không bình thường, ghép với làn da bình thường, nói rõ hiện tại Lương Thiên đã đang trong trạng thái nửa biến đổi.
Cũng phải, nếu như không phải cô ta đang ở trạng thái nửa biến đổi, trong nhiều ngày như vậy, không có khả năng dựa vào mấy miếng bánh mì mốc meo và dịch dinh dưỡng để sống sót.
"Lương Thiên, tôi tới tìm cô." Tân Đàm đè tay lên cánh tay Lương Thiên, cô nhẹ nhàng nói: "Cô mở mắt, tôi cho cô biết kết quả của Viện Khoa học là gì."
Lương Thiên không hề phản ứng, hô hấp yếu ớt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tân Đàm đè mạnh tay, cô biết Lương Thiên còn có hô hấp, nhất định sẽ nghe được lời cô nói. Cô hít sâu một hơi, bắt đầu từng câu từng chữ nhắc lại kết quả cô và giáo sư Lâm kết luận được ngày đó.
Đợi đến sau khi nói xong một đoạn dài, Tân Đàm mới phát hiện không biết Lương Thiên đã mở mắt từ lúc nào, đang yên lặng nhìn cô, chăm chú nghe cô nói.
"Thì ra là thế, thì ra là thế..." Lương Thiên chán nản ngã người ra sau, nói:"Tôi vất vả nghiên cứu đã lâu, lại không ngờ ngay từ đầu phương hướng của tôi đã sai. Tân Đàm, thí nghiệm của tôi thất bại, mà tôi cũng sắp chết rồi."
"Nghiên cứu vốn là vì tạo phúc cho dân chúng, chỉ cần nghiên cứu của cô có thể giúp một người thì đều không tính là uổng phí." Tân Đàm nắm chặt cánh tay nhỏ gầy của Lương Thiên, nghiêm túc nói với cô ta: "Huyết thanh của cô trợ giúp tôi, cô không thất bại, cô thành công!"
Lương Thiên nghe, không nhịn được bật cười. Cô ta khẽ nói: "Cô muốn an ủi tôi à, tôi không thành công, trong quá trình thí nghiệm tôi đã giết không ít người và zombie. Em gái, hiện tại ngay cả cô cũng vì huyết thanh của tôi mà suy yếu không thôi, tính mạng hấp hối. Xin lỗi."
"Không, tôi muốn đánh cuộc một lần. Cược cô thành công." Tân Đàm kiên định nói: "Nếu tôi tiếp tục tiêm huyết thanh vào người, cân bằng vật chất trong cơ thể tôi."
Lúc này cũng chỉ còn một cách này, Lương Thiên cố sức chỉ cho Tân Đàm biết nơi cô ta cất giữ huyết thanh. Tân Đàm ngồi ở bên cạnh cô ta, tiêm huyết thanh vào người mình.
Lương Thiên nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài, nói: "Tôi sống đến bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, đã không thể nhìn thấy zombie tiến hóa lần thứ hai. Em gái, nếu như cô có thể sống tiếp, cô có thể giúp tôi một chuyện không?"
"Tôi sẽ giúp cô, nhưng tôi hi vọng chúng ta có thể hoàn thành cùng nhau."
Lương Thiên không trả lời, chỉ nói: "Tôi vứt bỏ Phương Dã, có lẽ giờ này anh ta đang lảng vảng khắp thành phố để tìm tôi. Nếu như cô nhìn thấy anh ta, có thể dẫn anh ta về Vân Thành không?"
"Anh ta là một kẻ cứng đầu, biến thành zombie vẫn vậy, chỉ biết đi theo tôi. Nhưng tôi không phải là người tốt lành gì, tôi còn suýt nữa hại chết anh ta. Một người tệ hại như tôi, anh ta còn đần độn đi theo tôi. Ý tốt cuối cùng, duy nhất của tôi… cho anh ta vậy. Tôi muốn trong quãng thời gian không có tôi sau này, anh ta cũng sống thật tốt."
"Cô nhất định phải giúp tôi nhé, em gái. Ân tình nợ cô, tôi vẫn không trả hết được..."
Sau khi huyết thanh vào người, Tân Đàm không biết là bởi vì cơn đau trí mạng đột nhiên xuất hiện kia, hay là bởi vì lời nói tuyệt vọng của Lương Thiên, hốc mắt cô đỏ lên.
Khi trời đất triệt để chìm vào bóng tối, Tân Đàm cũng không chống đỡ nổi, hoàn toàn mất ý thức.
...
Khi bóng tối rút đi, gió lốc mưa rào cũng theo đó mà ngừng, không biết qua mấy ngày ánh mặt trời mới hiện lên, không khí khô nóng chứng tỏ thời tiết đã chính thức bước vào mùa hè, dường như vạn vật cũng theo đó mà rực rỡ hẳn lên. Chỉ có Tân Đàm và Lương Thiên ngã trên mặt đất, từ đầu đến cuối chưa từng mở mắt.
Mãi đến lúc đám chuột trong góc tường không nhịn được đói khát, chui ra từ trong khe, đánh bạo tới gần họ. Một con chuột hít hít cái mũi, xích lại gần bàn tay đang rũ xuống trên mặt đất của Tân Đàm, sau đó bắt đầu gặm móng vuốt cô.
Móng vuốt của zombie sắc bén, tuyệt đối không phải là thứ một con chuột nhỏ có thể gặm được. Con chuột nhỏ kia chỉ âm thầm đi lên gặm, sau khi nó gặm ngón tay Tân Đàm một cái, Tân Đàm vốn đang mê man bị nó làm tỉnh lại.
Tân Đàm hoảng sợ hét lên một tiếng, tại sao cô cứ bị chuột gặm suốt vậy! Lần trước là chân lần này là tay!
Con chuột nhỏ cũng bị hoảng sợ, răng cửa của nó đập vào móng vuốt cứng rắn của cô, vỡ rồi.
Tân Đàm thu hồi móng vuốt lau sạch sẽ, cô nhìn về phía Lương Thiên đang yên lặng không có một tiếng động, cô trầm mặc một lúc lâu rồi nói với Lương Thiên: "Cô thành công rồi."
Mặc dù không biết là bởi vì lần tiến hóa này hay là bởi vì huyết thanh của Lương Thiên, cuối cùng cô vẫn còn sống.
Tân Đàm có thể cảm nhận được ánh mắt Kỳ Xán theo sau lưng cô như bóng với hình. Mãi đến khi chiếc xe nhanh chóng dời đi, cô chậm rãi quay đầu, chỉ nhìn thấy bụi đất tung bay, mặt trời chói chang sau lưng, lại không có Kỳ Xán.
Cuối cùng cô không kìm được, cả người bắt đầu run rẩy, che mặt áp lực bật khóc.
Mà sau khi không nhìn thấy Tân Đàm nữa, Kỳ Xán chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt chiếc khóa tình yêu đã vỡ thành vài mảnh lên, bên trên vẫn còn hơi ấm từ máu của Tân Đàm.
Kỳ Xán nói với mình, đừng nản lòng, đừng uể oải, anh phải tỉnh lại. Anh phải tin tưởng, chia ly là để hai bên càng thêm trưởng thành, anh phải tin tưởng, vận mệnh nhân từ, anh có thể gặp lại Tân Đàm.
Anh không ngừng tự nhủ như vậy, nhưng vành mắt vẫn không nhịn được đỏ lên, từng hạt nước mắt nặng trĩu rơi xuống mặt đất, vỡ nát.
...
Chiếc xe lái ra khỏi khu an toàn Thịnh Thành mà không gặp trở ngại gì. Bởi vì phía trước là lãnh địa của zombie, cho nên hai sĩ quan hộ tống Tân Đàm không tiện lái lên trước nữa, đành phải dừng lại ở chỗ này.
Sĩ quan Triệu không quên quan tâm hỏi thăm Tân Đàm: "Cô cứ đi ra ngoài như vậy, liệu những zombie kia có tấn công cô không?"
"Không đâu." Tân Đàm nhẹ giọng trả lời: "Mặc dù tôi và bọn họ vốn không quen biết."
"Chúng tôi chỉ có thể đưa cô đến đây. Chúc cô may mắn." Sĩ quan Trang đứng ở một bên, trầm giọng nói.
Tân Đàm gật đầu, cô nở nụ cười, nói: "Trong khoảng thời gian này đã làm phiền hai anh rồi. Nói thật thì tôi không nghĩ hai anh lại là con người đối xử với tôi thân thiện nhất đấy. Tôi sẽ nhớ rõ đồng thời cảm kích các anh."
"Chúng tôi cũng muốn cảm ơn cô, cô khiến chúng tôi nhận ra không phải tất cả zombie đều giống như những zombie ngoài kia. Tôi nghĩ, theo thời gian trôi qua, zombie giống như cô sẽ càng ngày càng nhiều, có lẽ một ngày nào đó chúng ta thật sự có thể sống chung hòa bình." Sĩ quan Trang trả lời.
Khóe môi khô khốc của Tân Đàm nhếch lên, tình trạng của cô vô cùng không tốt: "Sẽ có một ngày như vậy, bởi vì chúng tôi đang không ngừng tiến hóa. Huống hồ khu an toàn không thể xâm phạm, chờ đến khi bọn họ không có đồ ăn để sinh tồn nữa thì sẽ thử đổi sang một loại đồ ăn khác thôi."
"Có đạo lý, nói không chừng có một ngày những zombie bên ngoài cũng có thể ăn gạo cơm, đến lúc đó tôi quyên góp gạo cho họ!" Sĩ quan Triệu vui vẻ.
Tân Đàm nhẹ nhàng nói: "Hi vọng tôi có thể nhìn thấy ngày đó."
Cuối cùng, Tân Đàm cúi người cảm ơn hai sĩ quan kia, sau đó quay người đi ra ngoài. Hai sĩ quan nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tân Đàm đến khi cô biến mất mới rời đi.
Số lượng zombie bên ngoài Thịnh Thành đúng là nhiều đến ngỡ ngàng. Nhưng có thể là do thường xuyên bị đói nên bọn họ đều rất uể oải, trông thấy Tân Đàm đi tới từ khu an toàn thơm ngào ngạt, ánh mắt của họ đều xanh lè.
Zombie thi nhau tiến lên, vây quanh Tân Đàm, khiêm tốn học hỏi: "Làm cách nào vậy?!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Cái gì?" Tân Đàm giật mình.
Đám zombie mồm năm miệng mười ồn ào, Tân Đàm yên lặng nghe một lúc rồi trả lời từng câu một: "Tôi không có ăn một bữa no nê, cũng không trở thành vua của loài người, con người rất khó dây vào, anh xem chúng ta đã chết bao nhiêu zombie chứ."
"Chẳng lẽ các bạn chưa từng nghĩ tới việc thử đồ ăn khác à? Các bạn cho rằng khó ăn đơn giản là vì vị giác của các bạn còn chưa quen thôi. Có lẽ trước kia con người cũng ăn zombie, nhưng chúng ta đã từng huy hoàng, cho nên bọn họ không thể không thay đổi sách lược thử đồ ăn khác. Hiện tại không phải chúng ta chính là bọn họ của trước kia à?"
Đám zombie mồm năm miệng mười nói: "Sao cô biết? Chúng tôi! Cũng không biết!"
"Có lẽ là do tôi tiến bộ hơn các bạn, các bạn nhìn xem mặt tôi trắng hơn các bạn này."
"Nhưng móng vuốt của cô! Mềm oặt! Quá ngắn!"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ sau lần bẻ móng vuốt trước, Tân Đàm rất chú ý tới chiều dài móng vuốt, chỉ giữ chiều dài móng vuốt đủ để tự vệ. Cô cong mười ngón tay lại thành vuốt rồi vung về phía một cái cây to, thân cây thô chắc lập tức xuất hiện một vết cào rõ ràng.
"Nhưng vẫn sắc bén như cũ." Tân Đàm trả lời, sau đó cô đảo mắt một vòng, nói: "Móng vuốt của các bạn dài như vậy, có lẽ sẽ tự làm mình bị thương, tôi có thể sửa giúp các bạn thành giống như tôi."
Đám zombie do dự, mãi đến khi một bóng dáng nho nhỏ chen từ trong bầy zombie ra ngoài, hưng phấn nói:"Để cho tôi thử một chút!"
Tân Đàm không chỉ giúp bọn họ cắt sửa móng vuốt, còn sẽ rửa sạch bàn tay bẩn thỉu của họ. Đến lúc này, đám zombie lập tức vây quanh cô nghe cô nói chuyện. Giọng cô mềm mại dịu dàng, vô cùng êm tai.
Tân Đàm phát hiện hầu hết những zombie ở đây cũng không thông minh lắm, sau khi uyển chuyển hỏi thăm cô mới biết được rất nhiều zombie có lý trí đều thông minh đi về phía nam, bởi vì nghe nói tới nơi đó sẽ không đói bụng.
"Chúng tôi không tin! Mới không đi!"
"Thật đó, tôi đi từ đó tới Thịnh Thành. Có lẽ các bạn có thể gọi đồng loại của chúng ta tập hợp lại rồi cùng nhau đi về phía nam." Tân Đàm dịu giọng trả lời: "Con người ở đó cũng thân thiện hơn ở đây nhiều."
"Thế bọn họ có cho ăn không?"
"Con người nơi đó chung sống hòa bình với zombie, cũng sẽ không làm hại lẫn nhau." Tân Đàm nghiêm túc nói: "Đồ ăn là phải dùng lao động chăm chỉ để đổi lấy."
Bọn họ không biết, xa ở chỗ cao trên phòng tuyến của Thịnh Thành, Kỳ An Dư và Lôi Thừa Phong đang nhìn chằm chằm vào tình huống của Tân Đàm bằng kính viễn vọng. Kỳ An Dư cho rằng Tân Đàm sẽ không được bầy zombie tiếp nhận, súng ngắm đều đã chuẩn bị xong, nhưng hình như cũng chẳng cần tới nó.
Lôi Thừa Phong đặt ống nhòm xuống, nói lời từ đáy lòng: "Cô bạn gái zombie của Kỳ thiếu gia đúng là khác biệt. Lúc ở Thịnh Thành tôi cho rằng cô ấy mắc chững sợ xã giao, hóa ra là do địa điểm không đúng, đến đúng nơi, cô ấy đúng là chiến thần xã giao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vậy mà zombie cũng tồn tại chiến thần xã giao..."
Kỳ An Dư không lên tiếng, quay người rời đi.
...
Tân Đàm cũng không lãng phí quá nhiều thời gian trong bầy zombie ở Thịnh Thành. Sau khi chờ đợi ở đó mấy ngày, cô thành công hỏi được con đường lúc Lục Khiếu đến, dọc theo phương hướng đồng loại chỉ, đi về phía thành phố bị bỏ hoang kia.
Bởi vì vấn đề sức khỏe nên Tân Đàm vừa đi vừa nghỉ. Rõ ràng đã sắp vào hè nhưng không biết vì sao mà thời tiết dần trở nên âm trầm. Khi Tân Đàm tìm tới thành phố kia, trời đất đã chìm trong bóng tối.
Tân Đàm ý thức được, có lẽ lần tiến hóa thứ hai của zombie sắp tới. Cũng không biết lần này bọn họ sẽ tiến hóa thành dáng vẻ gì?
Nhưng hiện tại đó cũng không phải là vấn đề mà cô cần suy nghĩ, việc cấp bách bây giờ là tìm được Lương Thiên, mặc dù không biết Lương Thiên có còn sống hay không.
Tân Đàm nhớ rõ lúc cô ở cạnh Kỳ Xán trong bệnh viện đã từng gặp Lục Khiếu trong một khoảng thời gian ngắn. Lục Khiếu nói Lương Thiên ở trong một sở nghiên cứu. Thành phố này cũng không lớn, số lượng sở nghiên cứu cũng không nhiều, cô tìm từng sở một, sau cùng cũng tìm được Lương Thiên không biết đang sống hay chết trong một góc ở sở nghiên cứu cuối cùng.
Bên cạnh Lương Thiên rải rác mấy miếng bánh mì mốc meo, càng nhiều hơn là những ống tiêm rỗng tuếch. Tân Đàm nhìn ra chất lỏng còn lại bên trong đều là dịch dinh dưỡng dùng để duy trì chức năng của cơ thể.
Tân Đàm sải bước đi tới, ngồi xổm xuống cạnh Lương Thiên. Lúc này cô mới phát hiện cả người Lương Thiên hiện ra màu xanh trắng không bình thường, ghép với làn da bình thường, nói rõ hiện tại Lương Thiên đã đang trong trạng thái nửa biến đổi.
Cũng phải, nếu như không phải cô ta đang ở trạng thái nửa biến đổi, trong nhiều ngày như vậy, không có khả năng dựa vào mấy miếng bánh mì mốc meo và dịch dinh dưỡng để sống sót.
"Lương Thiên, tôi tới tìm cô." Tân Đàm đè tay lên cánh tay Lương Thiên, cô nhẹ nhàng nói: "Cô mở mắt, tôi cho cô biết kết quả của Viện Khoa học là gì."
Lương Thiên không hề phản ứng, hô hấp yếu ớt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tân Đàm đè mạnh tay, cô biết Lương Thiên còn có hô hấp, nhất định sẽ nghe được lời cô nói. Cô hít sâu một hơi, bắt đầu từng câu từng chữ nhắc lại kết quả cô và giáo sư Lâm kết luận được ngày đó.
Đợi đến sau khi nói xong một đoạn dài, Tân Đàm mới phát hiện không biết Lương Thiên đã mở mắt từ lúc nào, đang yên lặng nhìn cô, chăm chú nghe cô nói.
"Thì ra là thế, thì ra là thế..." Lương Thiên chán nản ngã người ra sau, nói:"Tôi vất vả nghiên cứu đã lâu, lại không ngờ ngay từ đầu phương hướng của tôi đã sai. Tân Đàm, thí nghiệm của tôi thất bại, mà tôi cũng sắp chết rồi."
"Nghiên cứu vốn là vì tạo phúc cho dân chúng, chỉ cần nghiên cứu của cô có thể giúp một người thì đều không tính là uổng phí." Tân Đàm nắm chặt cánh tay nhỏ gầy của Lương Thiên, nghiêm túc nói với cô ta: "Huyết thanh của cô trợ giúp tôi, cô không thất bại, cô thành công!"
Lương Thiên nghe, không nhịn được bật cười. Cô ta khẽ nói: "Cô muốn an ủi tôi à, tôi không thành công, trong quá trình thí nghiệm tôi đã giết không ít người và zombie. Em gái, hiện tại ngay cả cô cũng vì huyết thanh của tôi mà suy yếu không thôi, tính mạng hấp hối. Xin lỗi."
"Không, tôi muốn đánh cuộc một lần. Cược cô thành công." Tân Đàm kiên định nói: "Nếu tôi tiếp tục tiêm huyết thanh vào người, cân bằng vật chất trong cơ thể tôi."
Lúc này cũng chỉ còn một cách này, Lương Thiên cố sức chỉ cho Tân Đàm biết nơi cô ta cất giữ huyết thanh. Tân Đàm ngồi ở bên cạnh cô ta, tiêm huyết thanh vào người mình.
Lương Thiên nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài, nói: "Tôi sống đến bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, đã không thể nhìn thấy zombie tiến hóa lần thứ hai. Em gái, nếu như cô có thể sống tiếp, cô có thể giúp tôi một chuyện không?"
"Tôi sẽ giúp cô, nhưng tôi hi vọng chúng ta có thể hoàn thành cùng nhau."
Lương Thiên không trả lời, chỉ nói: "Tôi vứt bỏ Phương Dã, có lẽ giờ này anh ta đang lảng vảng khắp thành phố để tìm tôi. Nếu như cô nhìn thấy anh ta, có thể dẫn anh ta về Vân Thành không?"
"Anh ta là một kẻ cứng đầu, biến thành zombie vẫn vậy, chỉ biết đi theo tôi. Nhưng tôi không phải là người tốt lành gì, tôi còn suýt nữa hại chết anh ta. Một người tệ hại như tôi, anh ta còn đần độn đi theo tôi. Ý tốt cuối cùng, duy nhất của tôi… cho anh ta vậy. Tôi muốn trong quãng thời gian không có tôi sau này, anh ta cũng sống thật tốt."
"Cô nhất định phải giúp tôi nhé, em gái. Ân tình nợ cô, tôi vẫn không trả hết được..."
Sau khi huyết thanh vào người, Tân Đàm không biết là bởi vì cơn đau trí mạng đột nhiên xuất hiện kia, hay là bởi vì lời nói tuyệt vọng của Lương Thiên, hốc mắt cô đỏ lên.
Khi trời đất triệt để chìm vào bóng tối, Tân Đàm cũng không chống đỡ nổi, hoàn toàn mất ý thức.
...
Khi bóng tối rút đi, gió lốc mưa rào cũng theo đó mà ngừng, không biết qua mấy ngày ánh mặt trời mới hiện lên, không khí khô nóng chứng tỏ thời tiết đã chính thức bước vào mùa hè, dường như vạn vật cũng theo đó mà rực rỡ hẳn lên. Chỉ có Tân Đàm và Lương Thiên ngã trên mặt đất, từ đầu đến cuối chưa từng mở mắt.
Mãi đến lúc đám chuột trong góc tường không nhịn được đói khát, chui ra từ trong khe, đánh bạo tới gần họ. Một con chuột hít hít cái mũi, xích lại gần bàn tay đang rũ xuống trên mặt đất của Tân Đàm, sau đó bắt đầu gặm móng vuốt cô.
Móng vuốt của zombie sắc bén, tuyệt đối không phải là thứ một con chuột nhỏ có thể gặm được. Con chuột nhỏ kia chỉ âm thầm đi lên gặm, sau khi nó gặm ngón tay Tân Đàm một cái, Tân Đàm vốn đang mê man bị nó làm tỉnh lại.
Tân Đàm hoảng sợ hét lên một tiếng, tại sao cô cứ bị chuột gặm suốt vậy! Lần trước là chân lần này là tay!
Con chuột nhỏ cũng bị hoảng sợ, răng cửa của nó đập vào móng vuốt cứng rắn của cô, vỡ rồi.
Tân Đàm thu hồi móng vuốt lau sạch sẽ, cô nhìn về phía Lương Thiên đang yên lặng không có một tiếng động, cô trầm mặc một lúc lâu rồi nói với Lương Thiên: "Cô thành công rồi."
Mặc dù không biết là bởi vì lần tiến hóa này hay là bởi vì huyết thanh của Lương Thiên, cuối cùng cô vẫn còn sống.