Chương 75: A Xán, mặt trời lặn rồi
Một câu ngắn ngủi, gần như khiến Thiệu Niệm Anh lã chã nước mắt, bà ấy không dám nắm lấy bàn tay loang lổ vết máu của Tân Đàm, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là được, nhưng hiện tại cháu quá suy yếu, cũng quá chật vật. Chúng ta đi thay quần áo, ăn gì đó, sau đó dì lại dẫn cháu đi gặp Tiểu Xán được không?"
"Cháu không đói." Tân Đàm cố chấp nói: "Cháu muốn gặp cậu ấy."
Thiệu Niệm Anh không muốn khiến Kỳ Xán trông thấy Tân Đàm như vậy, bà ấy là người ngoài cuộc còn cảm thấy khó chịu đến mức này, nói gì tới Kỳ Xán?
"Cháu phải thay quần áo rồi ăn cơm, mới có thể nhìn thấy Kỳ Xán. Cháu muốn để cho thằng bé trông thấy cháu như vậy rồi đau lòng sao?"
Ánh mắt mờ mịt của Tân Đàm nhìn xuống mười ngón tay trụi lủi của mình, nhẹ giọng thì thào: "Cháu như vậy, cháu như vậy..."
Tân Đàm từ từ đi vào trong nhà tắm, chẳng mấy chốc đã có tiếng nước vang lên. Thiệu Niệm Anh thở phào một hơi, đi ra ngoài, vừa chạm mặt Lôi Thừa Phong đã lên tiếng trách cứ.
"Không phải nói sẽ tiêm thuốc trấn tĩnh cho con bé à? Lúc tôi đi vào con bé vừa mới bẻ gãy cái móng vuốt cuối cùng của mình!"
"Cô ấy là zombie, thuốc trấn tĩnh không có hiệu quả quá nhiều với cô ấy. Nhưng vì biết hôm nay thượng tướng và phu nhân sẽ tới, cho nên đã không tiêm thuốc trấn tĩnh cho cô ấy."
Sắc mặt Thiệu Niệm Anh càng tệ hơn, bà ấy nhịn một lúc, nói: "Đi chuẩn bị đồ ăn, phải là thức ăn lỏng, nhanh một chút."
Lôi Thừa Phong nhìn Kỳ An Dư một cái, Kỳ An Dư nói: "Đi đi, nhìn tôi làm gì?"
Lôi Thừa Phong: "..."
Vào lúc Lôi Thừa Phong bưng bát cháo gà nóng hổi đi vào, vừa hay Tân Đàm chậm rãi đi từ trong nhà tắm ra. Cô nhìn thấy Kỳ An Dư, lập tức nhận ra thân phận của ông ấy, khiến cô vô thức lùi về sau một bước.
Thiệu Niệm Anh vẫy tay với Tân Đàm, nói: "Đàm Đàm, không sao đâu, tới đây, dì bảo vệ cháu."
Tân Đàm đứng không nhúc nhích, từ đầu đến cuối cô đều nhìn Kỳ An Dư bằng ánh mắt phức tạp. Cô chưa từng biết, bố của Kỳ Xán sẽ hành động tuyệt tình như vậy.
"Tới ăn chút cháo, rồi dì dẫn cháu đi tìm Tiểu Xán."
Tân Đàm lấy lại tinh thần, cô đi qua, ngồi xuống cạnh bàn ăn dưới sự động viên của Thiệu Niệm Anh. Trước mặt cô bày một bát cháo gà xé mềm mịn thơm nức, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, cô không hề phản ứng bưng bát lên.
Thành bát còn hơi nóng, chạm vào đầu ngón tay đang bị thương của cô, sắc mặt cô vẫn như thường, trực tiếp húp từng ngụm cháo.
Thiệu Niệm Anh sợ cô bị bỏng, vội vàng muốn mở miệng ngăn lại nhưng Tân Đàm đã nhanh chóng ăn xong. Cô nhìn Thiệu Niệm Anh đầy mong đợi, hỏi thăm: "Dì, cháu có thể đi gặp Kỳ Xán không? Cháu ăn xong rồi."
Thiệu Niệm Anh chỉ cảm thấy đôi mắt chua xót không thôi, bà ấy nói: "Đương nhiên là được. Dì dẫn cháu đi gặp thằng bé."
Tân Đàm lập tức đứng dậy khỏi ghế, cô nói: "Cháu đi tắm rửa, gội đầu, tóc sẽ khô nhanh thôi, cháu phải thay quần áo nữa. Kỳ Xán nhìn thấy cháu, sẽ không đau lòng đâu. Dì, dì đừng lo lắng."
Đúng là Tân Đàm sửa soạn bản thân vô cùng sạch sẽ gọn gàng, nhưng cơ thể gầy yếu và sắc mặt trắng bệch của cô lại không lừa được người. Dưới mắt cô có quầng thâm mắt rất đậm, khiến cô trông vô cùng tiều tụy. Hiển nhiên hiện tại cô thật sự rất suy yếu, nhưng bởi vì Kỳ Xán, từ đầu đến cuối cô vẫn kiên trì không ngã xuống.
"Dì không lo lắng, không lo lắng..." Thiệu Niệm Anh quay đầu đi, mấy giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt, bà ấy vuốt đôi mắt ửng đỏ, nói: "Chúng ta đi thôi."
Tân Đàm gật đầu đi theo.
Kỳ An Dư đi ở cuối cùng, bóng lưng gầy yếu của Tân Đàm đập vào mắt ông ấy một cách rõ ràng. Trong lòng ông ấy cũng cảm thấy hơi không dễ chịu. Tân Đàm của lúc này còn như vậy, Tân Đàm mới vừa rồi Thiệu Niệm Anh nhìn thấy lại suy yếu chật vật cỡ nào? Kỳ An Dư khó lòng tưởng tượng.
Có phải ông ấy... thật sự làm sai rồi không?
Có lẽ đúng là ông ấy vơ đũa cả nắm, ếch ngồi đáy giếng.
...
Từ Bộ Phòng Ngự tới trung tâm thành phố có một khoảng cách nhất định, chờ đến khi bọn họ đuổi tới bệnh viện thì sắc trời đã tối sầm. Tân Đàm chạy đến phòng bệnh của Kỳ Xán, cách cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy Kỳ Xán yếu ớt nằm trên giường bệnh. Có vẻ anh đã đợi rất lâu, vô cùng mệt mỏi, nhưng anh vẫn cố chống không để bản thân nhắm mắt lại.
Tân Đàm đứng ngoài cửa, bỗng nhiên khiếp đảm. Cô phạm sai lầm, Kỳ Xán sẽ không trách cứ cô, nhưng cô lại mãi mãi không thể tha thứ bản thân. Cô chậm chạp không dám bước lên trước.
Thiệu Niệm Anh nhẹ nhàng nói: "Đi vào đi, thằng bé đang chờ cháu đấy."
Kỳ Xán đang chờ cô, cô không thể đứng mãi ở đây. Có những chuyện… cô cũng nên đối mặt.
Tân Đàm hít thở sâu một hơi, đẩy cửa vào.
Vào giây phút cô xuất hiện, dường như Kỳ Xán cũng cảm ứng được, anh chợt nhìn về phía Tân Đàm, ánh mắt lập tức sáng lên. Nhưng đôi mắt đỏ ngầu của Tân Đàm bình tĩnh và yên lặng, ảm đạm không ánh sáng.
Tân Đàm dằn xúc động muốn khóc xuống, chạy tới cạnh giường. Kỳ Xán cố sức giơ tay lên, muốn nắm lấy tay Tân Đàm, nhưng từ đầu đến cuối tay Tân Đàm đều buông xuôi bên người không nâng lên.
Kỳ Xán lập tức ý thức được gì đó, anh giãy giụa ngồi dậy, trực tiếp giơ tay tháo mặt nạ oxy trên mặt xuống. Giọng nói yếu ớt nhưng lại rõ ràng của anh vang lên: "Đàm Đàm, giơ tay lên."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tân Đàm bị động tác của anh làm giật mình, chuông cảnh báo vang lên, khiến cô nhào tới trước muốn đeo mặt nạ oxy lên cho anh, nhưng lại bị anh nắm chặt lấy tay.
"Mình không sao." Kỳ Xán nói, ánh mắt dịch xuống, rơi vào trên mười ngón tay trụi lủi của cô.
Vành mắt Kỳ Xán lập tức đỏ lên.
Tân Đàm lo lắng muốn rút tay về, nói: "Cậu đừng nhìn."
Kỳ Xán nhìn chằm chằm vào cô, cô mặc áo hoodie to rộng, nhưng áo hoodie rộng đến mấy cũng không thể che đậy dáng người gầy gò một cách nghiêm trọng của cô. Sắc mặt cô trắng như thế, quầng thâm mắt đậm như vậy, tiều tụy không thôi, còn giống một bệnh nhân hơn cả anh.
"Hiện tại mình không xinh đẹp." Giọng Tân Đàm vấp váp, giống như một giây sau sẽ bật khóc. Cô nói: "Cậu nhắm mắt lại đi, không được nhìn mình."
Kỳ Xán vội vàng nói: "Mình không nhìn cậu, cậu đừng khóc."
Kỳ Xán nghe lời nhắm mắt lại, nhưng bàn tay đang nắm tay Tân Đàm vẫn không buông ra. Tân Đàm dùng một tay khác đeo mặt nạ oxy lên cho anh, lúc xích lại gần Kỳ Xán cô mới phát hiện, lông mi Kỳ Xán ướt.
Tân Đàm mím môi, đột nhiên nhận thấy có nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, nóng hổi đập vào trên mặt Kỳ Xán.
Hai vợ chồng đứng ngoài cửa sổ nhìn xuyên qua lớp kính, thấy Tân Đàm đã đeo mặt nạ oxy lại cho Kỳ Xán thì đều thở phào một hơi. Hôm nay mệt mỏi cả ngày, dẫn tới việc sau khi Thiệu Niệm Anh thả lỏng thì tinh thần không tốt lắm.
Kỳ An Dư vội vàng đỡ lấy vợ mình, nói: "Chúng ta đi về nghỉ ngơi trước đi."
"Để Đàm Đàm ở lại nơi này chăm sóc Tiểu Xán."
Kỳ An Dư: "... Tôi sẽ sắp xếp."
Phòng bệnh của Kỳ Xán là phòng VIP, cả tầng chỉ có một bệnh nhân là Kỳ Xán, chỉ cần Tân Đàm không chạy loạn thì sẽ không có vấn đề lớn.
Giờ phút này Kỳ An Dư không nhịn được nghĩ, lúc trước ông ấy nhọc lòng trù tính, rốt cuộc là vì cái gì.
...
Có Kỳ An Dư ủng hộ, Tân Đàm đạt được cơ hội ở lại bệnh viện, chí ít trước khi Kỳ Xán khỏi hẳn cô đều có thể ở lại nơi này.
Ban đầu Thiệu Niệm Anh còn muốn tìm bác sĩ tâm lý khám cho Tân Đàm, nhưng mới qua vài ngày bà ấy đã phát hiện sắc mặt Tân Đàm đang chuyển biến tốt đẹp. Mặc dù không đỡ hơn bao nhiêu, nhưng ít ra đã tốt hơn nhiều lúc bà ấy nhìn thấy cô ở Bộ Phòng Ngự.
Thiệu Niệm Anh có âm thầm để ý, lúc này mới phát hiện mỗi ngày một người còn nằm trên giường đeo mặt nạ oxy như Kỳ Xán, sẽ đổi đủ mọi cách để Tân Đàm ăn đồ ăn dinh dưởng của anh nhiều hơn một chút. Bà ấy buồn cười, sau đó bữa tiếp theo lại làm nhiều đồ ăn dinh dưỡng hơn.
Một ngày này, Kỳ Xán hỏi kết quả kiểm tra của Tân Đàm ở Viện Khoa học, Tân Đàm không giấu giếm, trực tiếp nói sự thật cho anh biết. Cô đã có thể bình tĩnh tiếp nhận kết quả này, nhưng hiển nhiên Kỳ Xán thì chưa.
Kỳ Xán nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang quấn băng vải của Tân Đàm, hỏi: "Cho nên trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn buồn bực không vui vì chuyện này à?"
"Mình không có buồn bực..." Tân Đàm thấy từ đầu đến cuối Kỳ Xán vẫn nhìn cô, cô hơi bất đắc dĩ, sau đó đổi giọng nói: "Không phải vì chuyện này. Chờ sau khi cậu khỏe hơn một chút, mình lại nói với cậu được không?"
Kỳ Xán nhìn chằm chằm vào Tân Đàm rất lâu, anh luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này Tân Đàm vô cùng kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến anh cảm thấy bất an. Anh gặng hỏi: "Rốt cuộc là tại sao?"
"Hiện tại mình không muốn nói, cậu đừng hỏi mình."
Kỳ Xán mím môi thấp giọng nói: "Mình tình nguyện mình có thể vẫn luôn như này."
Tân Đàm không lên tiếng.
Sức khỏe Kỳ Xán thật sự vô cùng tốt, thậm chí qua mấy ngày anh đã có thể xuống giường đi lại một chút. Bọn họ sẽ thường xuyên đi ra công viên ngoài khu nội trú, ngắm nhìn nền cỏ xanh.
Thời tiết dần trở nên nóng bức, Tân Đàm thay một chiếc vảy mỏng. Cô nói: "Có phải sắp tới mùa hè rồi không?"
"Sắp rồi. Mình nhớ là mùa hè năm trước cậu vẫn bận rộn chuyện suất thực tập, chúng ta đều không ở bên nhau mấy, mùa hè này phải bù lại cả phần mùa hè năm ngoái."
Ánh nắng trưa xuyên thấu qua tán cây chiếu xuống tia sáng loang lổ, chiếu lên người Tân Đàm, làn da của cô quá trắng, khiến cô gần như biến thành trong suốt.
Nghe Kỳ Xán nói, Tân Đàm không lên tiếng. Cô chậm rãi buông tay Kỳ Xán ra, lùi về sau ba bước, giữ một khoảng cách lễ phép lại xa cách với Kỳ Xán.
"Không bù lại được." Tân Đàm khẽ nói: "A Xán, chúng ta..."
"Không bù cũng không sao!" Giọng Kỳ Xán trở nên hơi vội vàng, anh nói: "Dù sao chúng ta sẽ có rất nhiều mùa hè, không thiếu một mùa hè này!"
"Cũng sẽ không có rất nhiều mùa hè. A Xán, đừng ngắt lời mình, cậu biết mình muốn nói gì, đúng không?" Giọng Tân Đàm dịu dàng và tỉnh táo.
Kỳ Xán im lặng không nói gì.
"A Xán, chúng ta chia tay đi." Tân Đàm nhẹ giọng nói: "Mình không thích hợp ở lại nơi này, nơi này không thích hợp với mình. Mình muốn về trong đàn zombie, cho nên cậu cũng không thích hợp ở bên mình cùng chung sống với zombie, cậu phải ở cùng với con người."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đôi bàn tay đang để xuôi bên người của Kỳ Xán nắm chặt lại, anh hiểu điều Tân Đàm nói là sự thật, nhưng: "Không chia tay!"
"Trong khoảng thời gian này sự giãy giụa và bất an của mình cậu cũng thấy rồi, cậu hiểu mình như vậy, chắc chắn biết suy nghĩ của mình. Mình cố ý đợi lâu như vậy, cho cậu thời gian dài đến thế để tiếp thu. Cậu cũng đã nhận rõ, bây giờ chúng ta thế này, đã không thích hợp ở bên nhau nữa."
"Đàm Đàm!" Kỳ Xán nói: "Mình có thể rời đi Thịnh Thành với cậu! Lúc đầu mình đã quyết định như vậy rồi, không phải ư?"
"Mình biết cậu có thể." Tân Đàm bình tĩnh nói: "Nhưng con người và zombie nhất định phải là thiên địch, không phải tất cả mọi nơi đều là đảo Vĩnh Ninh. Chúng ta nhất định phải nhìn thẳng vào vấn đề này. A Xán, đừng hành động theo cảm tính, cậu biết… đây là kết cục tất nhiên của chúng ta."
Có lẽ Kỳ Xán đã nhận ra, một trong những nguyên nhân lớn nhất khiến Tân Đàm đưa ra quyết định này, là cô làm hại anh trong trạng thái mất khống chế. Nhưng Tân Đàm cũng không nói ra.
Kỳ Xán gục đầu xuống, qua nửa ngày mới tự giễu cười một tiếng, nói: "Đúng, cậu nói, mình biết, đều là đúng. Đàm Đàm, giữa con người và zombie, chúng ta không đáng giá nhắc tới."
"Nhưng quãng đời còn lại sau này còn có thời gian rất dài, chúng ta đều sẽ trưởng thành." Tân Đàm tiếp tục nói: "Có điều sau này… cậu là cậu, mình là mình."
Kỳ Xán ép bản thân nở nụ cười, nói: "Mình biết, đây mới là chính xác. Đàm Đàm, thật ra mình rất hối hận, lúc trước chúng ta nên ở lại trấn Vĩnh Ninh cùng Úc Gia Trí và Sầm Lê, mình..."
"Mình mệt rồi." Tân Đàm ngắt lời Kỳ Xán: "Mình đi nghỉ ngơi."
"Được."
Sau khi bóng dáng Tân Đàm biến mất trước mặt Kỳ Xán, cuối cùng Kỳ Xán cũng không nhịn được đỏ vành mắt. Anh biết, lúc Tân Đàm quay người, hốc mắt cũng đỏ lên.
Hiện tại đi đến một bước này, là kết quả bọn họ đều không muốn.
Bọn họ cũng đều biết, bọn họ còn yêu nhau, nhưng giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề. Không chỉ là bởi vì thân phận con người và zombie của bọn họ, còn có rất nhiều rất nhiều những thứ khác. Phần tình yêu này chưa từng dao động, nhưng lúc này hiện thực không cho phép bọn họ ở bên nhau nữa.
...
Sau khi đề nghị chia tay, Tân Đàm định sáng ngày mai sẽ rời khỏi Thịnh Thành. Mặc dù trong khoảng thời gian này trông cô rất tự do, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự giám sát đối với cô chưa từng buông lỏng. Cô rời đi sớm một chút, bọn họ cũng có thể yên tâm.
Thiệu Niệm Anh biết bọn họ chia tay thì vô cùng kinh ngạc, muốn đến hỏi thăm Tân Đàm, lại thấy cô đang thu dọn hành lý, nhìn có vẻ là chuẩn bị rời khỏi.
Cũng đúng là Tân Đàm sắp rời đi.
Sau khi biết chuyện này Thiệu Niệm Anh lập tức nói cho Kỳ Xán. Kỳ Xán không nghĩ tới sẽ đột nhiên như vậy, anh đứng dậy khỏi giường bệnh, không để ý tới việc mình còn đang mặc quần áo bệnh nhân đã chạy ra ngoài.
Đây là bệnh viện tư nhân xây ở vùng ngoại thành, bên ngoài vô cùng yên tĩnh trống trải. Lúc anh đi ra, Tân Đàm đang tạm biệt hai sĩ quan đã vất vả giám sát cô trong khoảng thời gian này là sĩ quan Trang và sĩ quan Triệu. Nhìn thấy anh đuổi tới, cô hơi bất ngờ.
Kỳ Xán chạy tới trước mặt cô, hai sĩ quan kia tự giác lùi sang một bên, để lại không gian cho họ.
"Mình còn chưa khỏe!" Kỳ Xán thốt lên: "Đàm Đàm, đừng đi!"
Bọn họ từng nói muốn sớm sớm chiều chiều, lâu lâu dài dài, nhưng giờ phút này Kỳ Xán lại chỉ có thể bất lực dùng lí do "mình còn chưa khỏe" để giữ cô lại.
Tân Đàm cười, sau đó nói: "Đừng nghịch nữa, mình mà không đi bây giờ thì đợi tới lúc ra khỏi Thịnh Thành trời tối mất."
Kỳ Xán vô cùng không nỡ, bởi vì anh biết rất có thể lần từ biệt này sẽ là vĩnh biệt. Tình huống của Tân Đàm rất gay go, tốt một chút thì cô sẽ sống giữa đồng loại, tệ một chút thì cô sẽ lại hôn mê lần thứ ba rồi cuối cùng không tỉnh lại nữa.
Cho dù thế nào, cũng sẽ không có anh.
Tân Đàm cũng nghĩ tới điểm này, cô hơi rũ mắt, nhẹ giọng nói: "A Xán, cái khóa kia đâu?"
Cái khóa nhỏ kia được Kỳ Xán coi như bùa hộ mệnh, xâu dây đỏ đeo bên người, treo ở trên cổ. Giờ phút này Tân Đàm hỏi, anh lập tức lấy ra, đặt vào tay Tân Đàm.
Hôm nay Tân Đàm mặc một cái áo hoodie màu tím nhạt, lúc cô nhận lấy khóa tình yêu, trông thấy trên cổ tay Kỳ Xán còn đeo một cái dây buộc tóc gắn ngôi sao. Cô tháo mũ xuống, mái tóc dài đã biến thành tóc ngắn: "Cái cậu đang đeo trên cổ tay, ném đi. Đã không cần nữa rồi."
"Và..."
"Cậu sẽ có được một vầng trăng khác."
"A Xán, mặt trời lặn rồi."
Ánh nắng tươi sáng, ấm áp chiếu lên người họ. Tay Tân Đàm nắm chặt lại, khóa tình yêu phát ra một tiếng vang "két".
Sau khi Tân Đàm biết lần từ biệt này sẽ là vĩnh biệt, tỉnh táo và tuyệt tình cắt đứt ràng buộc cuối cùng giữa họ.
A Xán, sau này bên cạnh cậu sẽ có một cô gái tốt hơn.
A Xán, mặt trời lặn rồi, thứ cùng lặn xuống còn có tình yêu của mình đối với cậu.
Không có thứ gì là đời đời bất hủ.
Tân Đàm buông tay ra, chiếc khóa vỡ vụn rơi xuống đất.
"Cháu không đói." Tân Đàm cố chấp nói: "Cháu muốn gặp cậu ấy."
Thiệu Niệm Anh không muốn khiến Kỳ Xán trông thấy Tân Đàm như vậy, bà ấy là người ngoài cuộc còn cảm thấy khó chịu đến mức này, nói gì tới Kỳ Xán?
"Cháu phải thay quần áo rồi ăn cơm, mới có thể nhìn thấy Kỳ Xán. Cháu muốn để cho thằng bé trông thấy cháu như vậy rồi đau lòng sao?"
Ánh mắt mờ mịt của Tân Đàm nhìn xuống mười ngón tay trụi lủi của mình, nhẹ giọng thì thào: "Cháu như vậy, cháu như vậy..."
Tân Đàm từ từ đi vào trong nhà tắm, chẳng mấy chốc đã có tiếng nước vang lên. Thiệu Niệm Anh thở phào một hơi, đi ra ngoài, vừa chạm mặt Lôi Thừa Phong đã lên tiếng trách cứ.
"Không phải nói sẽ tiêm thuốc trấn tĩnh cho con bé à? Lúc tôi đi vào con bé vừa mới bẻ gãy cái móng vuốt cuối cùng của mình!"
"Cô ấy là zombie, thuốc trấn tĩnh không có hiệu quả quá nhiều với cô ấy. Nhưng vì biết hôm nay thượng tướng và phu nhân sẽ tới, cho nên đã không tiêm thuốc trấn tĩnh cho cô ấy."
Sắc mặt Thiệu Niệm Anh càng tệ hơn, bà ấy nhịn một lúc, nói: "Đi chuẩn bị đồ ăn, phải là thức ăn lỏng, nhanh một chút."
Lôi Thừa Phong nhìn Kỳ An Dư một cái, Kỳ An Dư nói: "Đi đi, nhìn tôi làm gì?"
Lôi Thừa Phong: "..."
Vào lúc Lôi Thừa Phong bưng bát cháo gà nóng hổi đi vào, vừa hay Tân Đàm chậm rãi đi từ trong nhà tắm ra. Cô nhìn thấy Kỳ An Dư, lập tức nhận ra thân phận của ông ấy, khiến cô vô thức lùi về sau một bước.
Thiệu Niệm Anh vẫy tay với Tân Đàm, nói: "Đàm Đàm, không sao đâu, tới đây, dì bảo vệ cháu."
Tân Đàm đứng không nhúc nhích, từ đầu đến cuối cô đều nhìn Kỳ An Dư bằng ánh mắt phức tạp. Cô chưa từng biết, bố của Kỳ Xán sẽ hành động tuyệt tình như vậy.
"Tới ăn chút cháo, rồi dì dẫn cháu đi tìm Tiểu Xán."
Tân Đàm lấy lại tinh thần, cô đi qua, ngồi xuống cạnh bàn ăn dưới sự động viên của Thiệu Niệm Anh. Trước mặt cô bày một bát cháo gà xé mềm mịn thơm nức, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, cô không hề phản ứng bưng bát lên.
Thành bát còn hơi nóng, chạm vào đầu ngón tay đang bị thương của cô, sắc mặt cô vẫn như thường, trực tiếp húp từng ngụm cháo.
Thiệu Niệm Anh sợ cô bị bỏng, vội vàng muốn mở miệng ngăn lại nhưng Tân Đàm đã nhanh chóng ăn xong. Cô nhìn Thiệu Niệm Anh đầy mong đợi, hỏi thăm: "Dì, cháu có thể đi gặp Kỳ Xán không? Cháu ăn xong rồi."
Thiệu Niệm Anh chỉ cảm thấy đôi mắt chua xót không thôi, bà ấy nói: "Đương nhiên là được. Dì dẫn cháu đi gặp thằng bé."
Tân Đàm lập tức đứng dậy khỏi ghế, cô nói: "Cháu đi tắm rửa, gội đầu, tóc sẽ khô nhanh thôi, cháu phải thay quần áo nữa. Kỳ Xán nhìn thấy cháu, sẽ không đau lòng đâu. Dì, dì đừng lo lắng."
Đúng là Tân Đàm sửa soạn bản thân vô cùng sạch sẽ gọn gàng, nhưng cơ thể gầy yếu và sắc mặt trắng bệch của cô lại không lừa được người. Dưới mắt cô có quầng thâm mắt rất đậm, khiến cô trông vô cùng tiều tụy. Hiển nhiên hiện tại cô thật sự rất suy yếu, nhưng bởi vì Kỳ Xán, từ đầu đến cuối cô vẫn kiên trì không ngã xuống.
"Dì không lo lắng, không lo lắng..." Thiệu Niệm Anh quay đầu đi, mấy giọt nước mắt trượt xuống khóe mắt, bà ấy vuốt đôi mắt ửng đỏ, nói: "Chúng ta đi thôi."
Tân Đàm gật đầu đi theo.
Kỳ An Dư đi ở cuối cùng, bóng lưng gầy yếu của Tân Đàm đập vào mắt ông ấy một cách rõ ràng. Trong lòng ông ấy cũng cảm thấy hơi không dễ chịu. Tân Đàm của lúc này còn như vậy, Tân Đàm mới vừa rồi Thiệu Niệm Anh nhìn thấy lại suy yếu chật vật cỡ nào? Kỳ An Dư khó lòng tưởng tượng.
Có phải ông ấy... thật sự làm sai rồi không?
Có lẽ đúng là ông ấy vơ đũa cả nắm, ếch ngồi đáy giếng.
...
Từ Bộ Phòng Ngự tới trung tâm thành phố có một khoảng cách nhất định, chờ đến khi bọn họ đuổi tới bệnh viện thì sắc trời đã tối sầm. Tân Đàm chạy đến phòng bệnh của Kỳ Xán, cách cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy Kỳ Xán yếu ớt nằm trên giường bệnh. Có vẻ anh đã đợi rất lâu, vô cùng mệt mỏi, nhưng anh vẫn cố chống không để bản thân nhắm mắt lại.
Tân Đàm đứng ngoài cửa, bỗng nhiên khiếp đảm. Cô phạm sai lầm, Kỳ Xán sẽ không trách cứ cô, nhưng cô lại mãi mãi không thể tha thứ bản thân. Cô chậm chạp không dám bước lên trước.
Thiệu Niệm Anh nhẹ nhàng nói: "Đi vào đi, thằng bé đang chờ cháu đấy."
Kỳ Xán đang chờ cô, cô không thể đứng mãi ở đây. Có những chuyện… cô cũng nên đối mặt.
Tân Đàm hít thở sâu một hơi, đẩy cửa vào.
Vào giây phút cô xuất hiện, dường như Kỳ Xán cũng cảm ứng được, anh chợt nhìn về phía Tân Đàm, ánh mắt lập tức sáng lên. Nhưng đôi mắt đỏ ngầu của Tân Đàm bình tĩnh và yên lặng, ảm đạm không ánh sáng.
Tân Đàm dằn xúc động muốn khóc xuống, chạy tới cạnh giường. Kỳ Xán cố sức giơ tay lên, muốn nắm lấy tay Tân Đàm, nhưng từ đầu đến cuối tay Tân Đàm đều buông xuôi bên người không nâng lên.
Kỳ Xán lập tức ý thức được gì đó, anh giãy giụa ngồi dậy, trực tiếp giơ tay tháo mặt nạ oxy trên mặt xuống. Giọng nói yếu ớt nhưng lại rõ ràng của anh vang lên: "Đàm Đàm, giơ tay lên."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tân Đàm bị động tác của anh làm giật mình, chuông cảnh báo vang lên, khiến cô nhào tới trước muốn đeo mặt nạ oxy lên cho anh, nhưng lại bị anh nắm chặt lấy tay.
"Mình không sao." Kỳ Xán nói, ánh mắt dịch xuống, rơi vào trên mười ngón tay trụi lủi của cô.
Vành mắt Kỳ Xán lập tức đỏ lên.
Tân Đàm lo lắng muốn rút tay về, nói: "Cậu đừng nhìn."
Kỳ Xán nhìn chằm chằm vào cô, cô mặc áo hoodie to rộng, nhưng áo hoodie rộng đến mấy cũng không thể che đậy dáng người gầy gò một cách nghiêm trọng của cô. Sắc mặt cô trắng như thế, quầng thâm mắt đậm như vậy, tiều tụy không thôi, còn giống một bệnh nhân hơn cả anh.
"Hiện tại mình không xinh đẹp." Giọng Tân Đàm vấp váp, giống như một giây sau sẽ bật khóc. Cô nói: "Cậu nhắm mắt lại đi, không được nhìn mình."
Kỳ Xán vội vàng nói: "Mình không nhìn cậu, cậu đừng khóc."
Kỳ Xán nghe lời nhắm mắt lại, nhưng bàn tay đang nắm tay Tân Đàm vẫn không buông ra. Tân Đàm dùng một tay khác đeo mặt nạ oxy lên cho anh, lúc xích lại gần Kỳ Xán cô mới phát hiện, lông mi Kỳ Xán ướt.
Tân Đàm mím môi, đột nhiên nhận thấy có nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, nóng hổi đập vào trên mặt Kỳ Xán.
Hai vợ chồng đứng ngoài cửa sổ nhìn xuyên qua lớp kính, thấy Tân Đàm đã đeo mặt nạ oxy lại cho Kỳ Xán thì đều thở phào một hơi. Hôm nay mệt mỏi cả ngày, dẫn tới việc sau khi Thiệu Niệm Anh thả lỏng thì tinh thần không tốt lắm.
Kỳ An Dư vội vàng đỡ lấy vợ mình, nói: "Chúng ta đi về nghỉ ngơi trước đi."
"Để Đàm Đàm ở lại nơi này chăm sóc Tiểu Xán."
Kỳ An Dư: "... Tôi sẽ sắp xếp."
Phòng bệnh của Kỳ Xán là phòng VIP, cả tầng chỉ có một bệnh nhân là Kỳ Xán, chỉ cần Tân Đàm không chạy loạn thì sẽ không có vấn đề lớn.
Giờ phút này Kỳ An Dư không nhịn được nghĩ, lúc trước ông ấy nhọc lòng trù tính, rốt cuộc là vì cái gì.
...
Có Kỳ An Dư ủng hộ, Tân Đàm đạt được cơ hội ở lại bệnh viện, chí ít trước khi Kỳ Xán khỏi hẳn cô đều có thể ở lại nơi này.
Ban đầu Thiệu Niệm Anh còn muốn tìm bác sĩ tâm lý khám cho Tân Đàm, nhưng mới qua vài ngày bà ấy đã phát hiện sắc mặt Tân Đàm đang chuyển biến tốt đẹp. Mặc dù không đỡ hơn bao nhiêu, nhưng ít ra đã tốt hơn nhiều lúc bà ấy nhìn thấy cô ở Bộ Phòng Ngự.
Thiệu Niệm Anh có âm thầm để ý, lúc này mới phát hiện mỗi ngày một người còn nằm trên giường đeo mặt nạ oxy như Kỳ Xán, sẽ đổi đủ mọi cách để Tân Đàm ăn đồ ăn dinh dưởng của anh nhiều hơn một chút. Bà ấy buồn cười, sau đó bữa tiếp theo lại làm nhiều đồ ăn dinh dưỡng hơn.
Một ngày này, Kỳ Xán hỏi kết quả kiểm tra của Tân Đàm ở Viện Khoa học, Tân Đàm không giấu giếm, trực tiếp nói sự thật cho anh biết. Cô đã có thể bình tĩnh tiếp nhận kết quả này, nhưng hiển nhiên Kỳ Xán thì chưa.
Kỳ Xán nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang quấn băng vải của Tân Đàm, hỏi: "Cho nên trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn buồn bực không vui vì chuyện này à?"
"Mình không có buồn bực..." Tân Đàm thấy từ đầu đến cuối Kỳ Xán vẫn nhìn cô, cô hơi bất đắc dĩ, sau đó đổi giọng nói: "Không phải vì chuyện này. Chờ sau khi cậu khỏe hơn một chút, mình lại nói với cậu được không?"
Kỳ Xán nhìn chằm chằm vào Tân Đàm rất lâu, anh luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này Tân Đàm vô cùng kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến anh cảm thấy bất an. Anh gặng hỏi: "Rốt cuộc là tại sao?"
"Hiện tại mình không muốn nói, cậu đừng hỏi mình."
Kỳ Xán mím môi thấp giọng nói: "Mình tình nguyện mình có thể vẫn luôn như này."
Tân Đàm không lên tiếng.
Sức khỏe Kỳ Xán thật sự vô cùng tốt, thậm chí qua mấy ngày anh đã có thể xuống giường đi lại một chút. Bọn họ sẽ thường xuyên đi ra công viên ngoài khu nội trú, ngắm nhìn nền cỏ xanh.
Thời tiết dần trở nên nóng bức, Tân Đàm thay một chiếc vảy mỏng. Cô nói: "Có phải sắp tới mùa hè rồi không?"
"Sắp rồi. Mình nhớ là mùa hè năm trước cậu vẫn bận rộn chuyện suất thực tập, chúng ta đều không ở bên nhau mấy, mùa hè này phải bù lại cả phần mùa hè năm ngoái."
Ánh nắng trưa xuyên thấu qua tán cây chiếu xuống tia sáng loang lổ, chiếu lên người Tân Đàm, làn da của cô quá trắng, khiến cô gần như biến thành trong suốt.
Nghe Kỳ Xán nói, Tân Đàm không lên tiếng. Cô chậm rãi buông tay Kỳ Xán ra, lùi về sau ba bước, giữ một khoảng cách lễ phép lại xa cách với Kỳ Xán.
"Không bù lại được." Tân Đàm khẽ nói: "A Xán, chúng ta..."
"Không bù cũng không sao!" Giọng Kỳ Xán trở nên hơi vội vàng, anh nói: "Dù sao chúng ta sẽ có rất nhiều mùa hè, không thiếu một mùa hè này!"
"Cũng sẽ không có rất nhiều mùa hè. A Xán, đừng ngắt lời mình, cậu biết mình muốn nói gì, đúng không?" Giọng Tân Đàm dịu dàng và tỉnh táo.
Kỳ Xán im lặng không nói gì.
"A Xán, chúng ta chia tay đi." Tân Đàm nhẹ giọng nói: "Mình không thích hợp ở lại nơi này, nơi này không thích hợp với mình. Mình muốn về trong đàn zombie, cho nên cậu cũng không thích hợp ở bên mình cùng chung sống với zombie, cậu phải ở cùng với con người."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đôi bàn tay đang để xuôi bên người của Kỳ Xán nắm chặt lại, anh hiểu điều Tân Đàm nói là sự thật, nhưng: "Không chia tay!"
"Trong khoảng thời gian này sự giãy giụa và bất an của mình cậu cũng thấy rồi, cậu hiểu mình như vậy, chắc chắn biết suy nghĩ của mình. Mình cố ý đợi lâu như vậy, cho cậu thời gian dài đến thế để tiếp thu. Cậu cũng đã nhận rõ, bây giờ chúng ta thế này, đã không thích hợp ở bên nhau nữa."
"Đàm Đàm!" Kỳ Xán nói: "Mình có thể rời đi Thịnh Thành với cậu! Lúc đầu mình đã quyết định như vậy rồi, không phải ư?"
"Mình biết cậu có thể." Tân Đàm bình tĩnh nói: "Nhưng con người và zombie nhất định phải là thiên địch, không phải tất cả mọi nơi đều là đảo Vĩnh Ninh. Chúng ta nhất định phải nhìn thẳng vào vấn đề này. A Xán, đừng hành động theo cảm tính, cậu biết… đây là kết cục tất nhiên của chúng ta."
Có lẽ Kỳ Xán đã nhận ra, một trong những nguyên nhân lớn nhất khiến Tân Đàm đưa ra quyết định này, là cô làm hại anh trong trạng thái mất khống chế. Nhưng Tân Đàm cũng không nói ra.
Kỳ Xán gục đầu xuống, qua nửa ngày mới tự giễu cười một tiếng, nói: "Đúng, cậu nói, mình biết, đều là đúng. Đàm Đàm, giữa con người và zombie, chúng ta không đáng giá nhắc tới."
"Nhưng quãng đời còn lại sau này còn có thời gian rất dài, chúng ta đều sẽ trưởng thành." Tân Đàm tiếp tục nói: "Có điều sau này… cậu là cậu, mình là mình."
Kỳ Xán ép bản thân nở nụ cười, nói: "Mình biết, đây mới là chính xác. Đàm Đàm, thật ra mình rất hối hận, lúc trước chúng ta nên ở lại trấn Vĩnh Ninh cùng Úc Gia Trí và Sầm Lê, mình..."
"Mình mệt rồi." Tân Đàm ngắt lời Kỳ Xán: "Mình đi nghỉ ngơi."
"Được."
Sau khi bóng dáng Tân Đàm biến mất trước mặt Kỳ Xán, cuối cùng Kỳ Xán cũng không nhịn được đỏ vành mắt. Anh biết, lúc Tân Đàm quay người, hốc mắt cũng đỏ lên.
Hiện tại đi đến một bước này, là kết quả bọn họ đều không muốn.
Bọn họ cũng đều biết, bọn họ còn yêu nhau, nhưng giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề. Không chỉ là bởi vì thân phận con người và zombie của bọn họ, còn có rất nhiều rất nhiều những thứ khác. Phần tình yêu này chưa từng dao động, nhưng lúc này hiện thực không cho phép bọn họ ở bên nhau nữa.
...
Sau khi đề nghị chia tay, Tân Đàm định sáng ngày mai sẽ rời khỏi Thịnh Thành. Mặc dù trong khoảng thời gian này trông cô rất tự do, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự giám sát đối với cô chưa từng buông lỏng. Cô rời đi sớm một chút, bọn họ cũng có thể yên tâm.
Thiệu Niệm Anh biết bọn họ chia tay thì vô cùng kinh ngạc, muốn đến hỏi thăm Tân Đàm, lại thấy cô đang thu dọn hành lý, nhìn có vẻ là chuẩn bị rời khỏi.
Cũng đúng là Tân Đàm sắp rời đi.
Sau khi biết chuyện này Thiệu Niệm Anh lập tức nói cho Kỳ Xán. Kỳ Xán không nghĩ tới sẽ đột nhiên như vậy, anh đứng dậy khỏi giường bệnh, không để ý tới việc mình còn đang mặc quần áo bệnh nhân đã chạy ra ngoài.
Đây là bệnh viện tư nhân xây ở vùng ngoại thành, bên ngoài vô cùng yên tĩnh trống trải. Lúc anh đi ra, Tân Đàm đang tạm biệt hai sĩ quan đã vất vả giám sát cô trong khoảng thời gian này là sĩ quan Trang và sĩ quan Triệu. Nhìn thấy anh đuổi tới, cô hơi bất ngờ.
Kỳ Xán chạy tới trước mặt cô, hai sĩ quan kia tự giác lùi sang một bên, để lại không gian cho họ.
"Mình còn chưa khỏe!" Kỳ Xán thốt lên: "Đàm Đàm, đừng đi!"
Bọn họ từng nói muốn sớm sớm chiều chiều, lâu lâu dài dài, nhưng giờ phút này Kỳ Xán lại chỉ có thể bất lực dùng lí do "mình còn chưa khỏe" để giữ cô lại.
Tân Đàm cười, sau đó nói: "Đừng nghịch nữa, mình mà không đi bây giờ thì đợi tới lúc ra khỏi Thịnh Thành trời tối mất."
Kỳ Xán vô cùng không nỡ, bởi vì anh biết rất có thể lần từ biệt này sẽ là vĩnh biệt. Tình huống của Tân Đàm rất gay go, tốt một chút thì cô sẽ sống giữa đồng loại, tệ một chút thì cô sẽ lại hôn mê lần thứ ba rồi cuối cùng không tỉnh lại nữa.
Cho dù thế nào, cũng sẽ không có anh.
Tân Đàm cũng nghĩ tới điểm này, cô hơi rũ mắt, nhẹ giọng nói: "A Xán, cái khóa kia đâu?"
Cái khóa nhỏ kia được Kỳ Xán coi như bùa hộ mệnh, xâu dây đỏ đeo bên người, treo ở trên cổ. Giờ phút này Tân Đàm hỏi, anh lập tức lấy ra, đặt vào tay Tân Đàm.
Hôm nay Tân Đàm mặc một cái áo hoodie màu tím nhạt, lúc cô nhận lấy khóa tình yêu, trông thấy trên cổ tay Kỳ Xán còn đeo một cái dây buộc tóc gắn ngôi sao. Cô tháo mũ xuống, mái tóc dài đã biến thành tóc ngắn: "Cái cậu đang đeo trên cổ tay, ném đi. Đã không cần nữa rồi."
"Và..."
"Cậu sẽ có được một vầng trăng khác."
"A Xán, mặt trời lặn rồi."
Ánh nắng tươi sáng, ấm áp chiếu lên người họ. Tay Tân Đàm nắm chặt lại, khóa tình yêu phát ra một tiếng vang "két".
Sau khi Tân Đàm biết lần từ biệt này sẽ là vĩnh biệt, tỉnh táo và tuyệt tình cắt đứt ràng buộc cuối cùng giữa họ.
A Xán, sau này bên cạnh cậu sẽ có một cô gái tốt hơn.
A Xán, mặt trời lặn rồi, thứ cùng lặn xuống còn có tình yêu của mình đối với cậu.
Không có thứ gì là đời đời bất hủ.
Tân Đàm buông tay ra, chiếc khóa vỡ vụn rơi xuống đất.