Chương 62: Con người và zombie
Phong Minh nhìn tin nhắn mà tai mắt gã ta cài bên cạnh Kỳ Xán gửi tới mấy ngày nay, nói trong khoảng thời gian này Kỳ Xán vẫn luôn vô cùng thành thật, cũng tận tâm tận lực sai công nhân làm việc, thậm chí còn thường xuyên tổ chức công nhân con người và zombie mở họp, đốc xúc bọn họ càng thêm ra sức.
Ánh mắt Phong Minh bỗng dừng lại ở câu nói cuối cùng. Gã ta suy tư một lúc, qua nửa ngày mới bảo người truyền tin tới đảo Bắc, báo Kỳ Xán mấy ngày nữa đến đảo Hồ Tâm một chuyến, Nhị đảo chủ muốn gặp anh.
Nhưng đối với Phong Minh mà nói, Kỳ Xán cũng không phải là người quá mức quan trọng trong những chuyện lớn nhỏ mà gã ta cần thiết phải xử lý, bởi vì gần đây còn xảy ra một chuyện, đó chính là không biết Đại đảo chủ đã bị ai dẫn đi, lại không ngừng có tin tức truyền đến, nói bên phía Đại đảo chủ một mực đang tiếp xúc thuộc hạ cũ.
Phong Minh không biết là ai đang giúp Đại đảo chủ, dường như người kia ỷ vào việc quen thuộc địa hình đảo Hồ Tâm, mà trên người còn có máy quấy nhiễu giám sát, camera của bọn họ căn bản không thể quay được hình ảnh của đối phương. Nếu như không phải bọn họ quản lý việc ra vào trên đảo Vĩnh Ninh vô cùng nghiêm ngặt, gã ta đều sắp nghi ngờ là kẻ từ ngoài tới đang gây chuyện.
Bởi vì việc này mà gần đây Phong Minh bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Trong nháy mắt đã trôi qua mấy ngày, Kỳ Xán dựa theo thời gian Phong Minh đưa ra, đi tới đảo Hồ Tâm. Phong Minh dẫn anh tới bờ biển yên tĩnh ở đảo Hồ Tâm gặp Nhị đảo chủ.
Nhị đảo chủ ở tại biệt thự xa hoa bên bờ biển, tầm nhìn bốn phía cực kỳ trống trải, căn bản không thể giấu người, một khi có người tới gần, tất nhiên sẽ ngay lập tức bị camera ở khắp nơi chụp đến không chỗ ẩn trốn.
Kỳ Xán đi theo Phong Minh dạo bước trên bờ cát, tùy ý đánh giá bốn phía, gió biển thoáng mát lôi cuốn mùi máu tươi và mùi thối rữa chui vào mũi Kỳ Xán, khiến anh nhíu mày.
"Anh Phong, hoàn cảnh nơi này không phải tốt nhất, anh xác định Nhị đảo chủ sẽ ở chỗ này à?"
Phong Minh nhíu mày quát lớn: "Đừng có nói hươu nói vượn! Hoàn cảnh nơi này tốt đẹp, không khí thoáng mát, là chỗ ở tốt nhất! Kỳ Xán, đến trước mặt Nhị đảo chủ cậu không được nói ra!"
"Ồ."
Bọn họ nhanh chóng đi tới trước cổng biệt thự bờ biển. Ra ngoài dự kiến của Kỳ Xán, bảo vệ trông coi cổng chính lại là hai con zombie mặt xanh nanh vàng, hình thể cường tráng. Phong Minh bảo Kỳ Xán chờ ở chỗ này trước, sau đó anh ta đi vào gặp Nhị đảo chủ, Kỳ Xán hờ hững gật đầu.
Phong Minh tiến vào một lúc lâu vẫn chưa ra khỏi biệt thự, Kỳ Xán chờ đến hơi nhàm chán, tùy ý dùng mũi chân phải nghiền ép cát sỏi mềm mại dưới chân. Chợt, anh dẫm lên một thứ cứng rắn.
Kỳ Xán rũ mắt nhìn xuống, phát hiện là một chiếc vòng tay dính máu đã đứt thành hai nửa, giống hệt cái trên tay anh. Đây là ai đánh rơi?
Ngay khi Kỳ Xán đang suy nghĩ, anh cảm nhận được hai ánh mắt không có ý tốt. Hai con zombie trông cửa kia đang nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt nhìn thịt mỡ.
Kỳ Xán cảm thấy có gì đó là lạ, rốt cuộc thì Nhị đảo chủ muốn gặp anh là vì điều gì? Anh còn chưa kịp nghĩ lại thì Phong Minh đã bước nhanh tới.
"Để vũ khí ngoài cổng, đi vào cùng tôi, đừng để Nhị đảo chủ chờ lâu."
Kỳ Xán xua tay, hai tay trống trơn, tỏ vẻ anh không giấu vũ khí gì. Phong Minh không nói gì mà dẫn Kỳ Xán đi vào.
Biệt thự được trang trí cực kỳ xa hoa nhưng lại vô cùng yên tĩnh. Kỳ Xán đi theo Phong Minh đi một đoạn đường dài như vậy cũng không nhìn thấy bóng người nào, mãi đến khi Phong Minh đưa Kỳ Xán đến phòng ăn, nói Nhị đảo chủ đang ở chỗ này.
Kỳ Xán nghĩ hiện tại đúng là giữa trưa, giờ ăn cơm, tên Nhị đảo chủ vẫn rất lịch sự, muốn mời anh ăn cơm. Anh không hề có áp lực tâm lý đi vào, ngoài vết máu tươi rửa không sạch trên mặt tường ra, tất cả mọi thứ trong phòng ăn đều bình thường.
Một bóng dáng cao to ngồi trên ghế chủ tọa trong phòng ăn, nhưng ông ta quay lưng về phía Kỳ Xán, cùng lắm anh chỉ có thể nhìn thấy một đỉnh đầu đen nhánh. Phong Minh cung kính nói: "Nhị đảo chủ, đã dẫn người tới."
"Ừ." Giọng Nhị đảo chủ khàn khàn, tốc độ nói chuyện rất chậm: "Tao ngửi thấy rồi."
Kỳ Xán liếc nhìn những đĩa ăn đậy kín nắp đang phát ra mùi hương khiến người ta khó chịu trên bàn, anh trực tiếp hỏi: "Nhị đảo chủ, ngài muốn mời tôi ăn cơm à?"
"Không. Tao muốn cho mày xem kết cục của kẻ phản bội." Nhị đảo chủ vỗ vỗ tay. Phong Minh lập tức tiến lên mở nắp đĩa ăn ra, từng miếng thịt máu me nhầy nhụa đập thẳng vào mắt Kỳ Xán khiến anh cau mày.
Có khuôn mặt Kỳ Xán nhìn rất quen, là người quản lý đảo Bắc tiền nhiệm.
Ánh mắt Kỳ Xán rơi vào trên đĩa ăn to nhất bày chính giữa bàn ăn, cái nắp đậy trên đĩa đó một mực không bị mở ra.
Lúc này Phong Minh lạnh lùng lên tiếng: "Nhìn thấy kết quả của mày rồi chứ?"
"Tôi không hiểu ý anh."
"Mày xúi giục đám người hạ đẳng ở đảo Bắc kia mưu toan tạo phản, thật sự cho rằng tao không nhận ra hay sao?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kỳ Xán nhếch môi cười: "Bị anh phát hiện rồi à?"
"Ngay cả đảo Hồ Tâm những kẻ hạ đẳng kia cũng không vào được! Bọn chúng sẽ chỉ chôn cùng mày thôi!"
"Anh chỉ đặt sự chú ý vào bọn họ thôi à? Chẳng lẽ anh không phát hiện trên trấn Vĩnh Ninh có chỗ nào không đúng ư?"
Phong Minh nhíu mày lại, Nhị đảo chủ vuốt ve đầu ngón tay, dường như có tiếng kim loại va chạm vang lên: "Phong Minh, mày đi phòng giám sát nhìn xem. Tao muốn bắt đầu ăn rồi."
"Vâng." Phong Minh lạnh lùng nhìn Kỳ Xán một cái, mặc kệ Kỳ Xán có kế hoạch gì, hôm nay anh đều sẽ chôn thây nơi này!
Sau khi Phong Minh rời di, cửa phòng ăn bị đóng lại, mang đi tia sáng cuối cùng. Nhị đảo chủ đứng dậy, chậm rãi quay đầu, một gương mặt xanh trắng đập vào mắt anh... Rất rõ ràng, Nhị đảo chủ là zombie.
Vào lúc Kỳ Xán ý thức được điểm này, Nhị đảo chủ bỗng nhiên đánh về phía anh. Kỳ Xán không lùi không tránh, đón nhận đòn tấn công nhanh và mạnh của Nhị đảo chủ trực diện.
Trong thời gian ngắn ngủi hai người đã đánh qua đánh lại mấy chục chiêu, sau khi Nhị đảo chủ suýt nữa bị Kỳ Xán đánh ngã thì bỗng nhiên cầm lấy một cái điều khiển từ xa, nhắm về phía Kỳ Xán ấn xuống.
Kỳ Xán không hề phản ứng, thậm chí còn huênh hoang giơ cổ tay lên, chiếc vòng màu đen không hề có dấu hiệu phóng điện.
Khi Kỳ Xán tấn công lần nữa, Nhị đảo chủ tự biết không địch lại, từ trong cổ bất ngờ phát ra một tiếng rống chói tai, ngay sau đó, vô số zombie trốn trong biệt thự chen chúc lao vào.
Kỳ Xán hơi nhíu mày.
...
Khi Phong Minh ngựa không ngừng vó chạy tới phòng giám sát, vừa lúc nhân viên công tác trong phòng giám sát cũng muốn tìm tới gã ta để báo cáo động tĩnh kỳ lạ trên trấn Vĩnh Ninh... Qua camera, bọn họ phát hiện… đám zombie vốn yên tĩnh giống như từng con chim cút đang đợi làm thịt trên trấn Vĩnh Ninh bỗng nhiên bắt đầu bạo động, mưu toan cướp lấy thuyền của bọn họ, đến đảo Vĩnh Ninh tìm kiếm đồng loại của chúng!
Có lẽ trong bầy zombie có rất nhiều zombie nhỏ yếu, còn lâu mới mạnh mẽ được như những zombie bị bọn chúng chọn lựa ra, nhưng lại có số lượng tuyệt đối không thể khinh thường, nếu như thật sự bạo động thì hậu quá sẽ khó lòng tưởng tượng.
Lúc trước Phong Minh cũng từng nghĩ tới điểm này, chỉ là vẫn luôn không có cách giải quyết. Nhưng đối mặt bạo động, cũng không phải là bọn họ không có cách đối phó... Trên đảo Vĩnh Ninh còn có rất nhiều trang bị tiên tiến, đủ để áp chế những zombie kia.
Phong Minh bình tĩnh đâu vào đấy phân phó binh tài tướng giỏi trên đảo Hồ Tâm cầm vũ khí lên tiến về trấn Vĩnh Ninh, dù thế nào đi nữa bọn họ không thể dễ dàng từ bỏ kho lúa trên trấn Vĩnh Ninh.
Phong Minh vừa phân phó xong thì lại có tin tức truyền tới, một nhóm người không rõ lai lịch xâm nhập biệt thự của Nhị đảo chủ, Nhị đảo chủ sắp rơi vào thế yếu.
"Sao hiện tại mới báo, rốt cuộc phòng giám sát chúng mày làm ăn kiểu gì hả?!"
Có người vô tội nói: "Chúng tôi đều đang chú ý tình huống trên trấn Vĩnh Ninh mà!"
"Đệch, chúng mày bị ngu à? Lần trước Kỳ Xán xâm nhập phòng giám sát phân tán sự chú ý của chúng mày, đã khiến chúng mày không chú ý tới việc Đại đảo chủ bị người dẫn đi, hiện tại..." Sau khi Phong Minh tức giận phun ra câu này, hai chuyện kết hợp lại, gã chợt bừng tỉnh hiểu rõ, kịp phản ứng lại, bọn họ bị chơi xỏ!
Phong Minh giận không kiềm được dẫn người về biệt thự chi viện, thời gian chưa muộn, nhưng tình huống cũng không như ý muốn của chúng. Gã ta nhận ra những người gây chuyện trong biệt thự đều là thuộc hạ cũ của Đại đảo chủ, mà Kỳ Xán đang kề vai chiến đấu với họ.
Giờ phút này, Phong Minh bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc thì Kỳ Xán có mục đích gì?
Ngay khi Phong Minh dẫn người tới, tin tức xấu thứ ba lại truyền tới: "Không xong rồi! Thuyền của chúng ta ra khỏi đảo Hồ Tâm bị người và zombie trên đảo Bắc đánh cướp! Hiện tại bọn chúng đang đến đảo Hồ Tâm, người của chúng ta đang đánh nhau với chúng!"
Nếu như không phải thời cơ không đúng lắm, hơn nữa bọn họ lại không ở cùng một lập trường thì Phong Minh đã muốn vỗ tay cho Kỳ Xán rồi, một chiêu búp bê Nga(*) này của Kỳ Xán dùng đến là khéo!
(*) Ý chỉ kế hoạch kết nối liên tiếp liền mạch hết chiêu này tới chiêu khác, giống như búp bê lật đật của Nga, mở một con ra bên trong còn nhiều con nữa.
Phong Minh đè tay lên khẩu súng bên hông, cao giọng nói: "Giết!"
Cuộc hỗn chiến này vẫn luôn kéo dài đến khi Tân Đàm lôi Nhị đảo chủ đã chạy trốn đến cửa sau biệt thự về mới thôi. Cơ thể nhị đảo chủ đầy vết thương, bị một cánh tay mảnh khảnh kéo chân ném trên mặt đất giống như rác rưởi.
Kỳ Xán nhìn thấy mấy lỗ thủng lớn bắt mắt trên cánh tay Tân Đàm thì đau lòng không thôi, nhưng hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn. Anh cao giọng nói: "Zombie còn chưa tính, chẳng lẽ các người thân là con người cũng muốn bán mạng cho zombie à?!"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tân Đàm nghe thấy giọng Kỳ Xán thì nhìn anh một cái. Hai tay cô buông xuôi bên người, không tự chủ được nắm chặt lại, động tới vết thương trên cánh tay, trào ra rất nhiều máu.
Người trên đảo Hồ Tâm chưa từng nghĩ Nhị đảo chủ của họ lại là một con zombie, động tác tấn công của họ vô thức ngừng lại, đám zombie thấy vậy thì cũng ngơ ngác ngừng tay.
Trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, Đại đảo chủ sức khỏe chưa khôi phục hoàn toàn ngồi trên xe lăn, được Phương Miên đẩy vào.
Ánh mắt Đại đảo chủ đảo qua cảnh máu me ở nơi này, ông ấy vô cùng đau lòng, giọng run rẩy, nhưng lại nói năng có khí phách: "Lúc trước khi thằng hai tìm tới tôi, tôi mới biết được nó đã biến thành zombie! Tôi không đành lòng nhìn đứa em cùng nhau lớn lên bị đuổi ra khỏi đảo Hồ Tâm, mắc thêm lỗi lầm, bị nó tính kế đưa tới bệnh viện, từ đó về sau chưa gượng dậy nổi... Mãi đến khi cô Tân Đàm và Phương Miên tìm tới tôi, cứu tôi ra."
"Đảo Vĩnh Ninh vốn nên là một hòn đảo vô cùng tốt đẹp, tôi có lòng tin để đảo Vĩnh Ninh trở thành vùng đất lành trong tận thế. Các người làm được, nhưng lại không phải bằng cách mà tôi hi vọng, mà là lấy một cách sai lầm, chèn ép làm ra tất cả những chuyện này."
"Chúng ta đều không nên như vậy, bây giờ thu tay lại, thời gian còn chưa muộn."
Đại đảo chủ có uy tín cực lớn ở đảo Vĩnh Ninh, ông ấy vừa xuất hiện nói chuyện, người bản địa đảo Hồ Tâm bắt đầu dao động.
Nhị đảo chủ giận dữ hét: "Lúc đầu tôi không nên vì không đành lòng mà tha cho anh một mạng! Anh lại tính kế ngược lại tôi!"
"Anh đang sửa chữa sai lầm cho em."
"Không thế này, zombie chúng tôi căn bản không thể sinh tồn ở nơi này được! Con người sẽ không bỏ qua cho chúng tôi!" Nhị đảo chủ nói tiếng người không trôi chảy lắm, nhưng miễn cưỡng có thể nghe hiểu được ý đại khái.
"Thế em để đồng loại zombie của mình cả ngày mệt nhọc, bụng ăn không no thì là sinh tồn ư? Em chỉ vì ham muốn cá nhân của mình thôi!" Đại đảo chủ nhìn Nhị đảo chủ, nói: "Em khiến anh quá thất vọng."
"Không được buông vũ khí, giết cho tao! Phong Minh, mày còn lo lắng cái gì?! không tiếc bất cứ giá nào, giết cho tao!"
Phong Minh nắm chặt súng, nói với Nhị đảo chủ: "Chúng ta còn chưa thua! Tôi sẽ báo thù cho ngài!"
Phong Minh bắn một phát súng về phía Nhị đảo chủ. Nhân lúc nơi này lại lần nữa trở nên hỗn loạn, gã ta dẫn theo người lùi ra ngoài biệt thự, chạy về phía bờ biển đảo Hồ Tâm.
Một phát súng kia của Phong Minh cố ý bắn chệch, cũng cho gã ta tranh thủ tới cơ hội chạy trốn.
"Lúc này bạn của tôi đã dẫn người lên đảo Hồ Tâm, có lẽ bên kia vẫn đang đánh nhau. Ông có muốn đi nhìn một cái không?"
Đại đảo chủ gật đầu: "Tôi giao nơi này cho cô cậu."
Đám người nhanh chóng rút đi, nơi này chỉ còn lại zombie. Sau khi tiến hóa, zombie có chút lý trí nhưng trí thông minh vẫn không cao, bọn họ thấy mình bị lưu lại nơi này thì mờ mịt luống cuống, nhìn Nhị đảo chủ lại nhìn sang Tân Đàm.
Từ trong miệng Nhị đảo chủ phát ra tiếng rống vang dội: "Giết bọn chúng!"
Bầy zombie mơ hồ có dấu hiệu bạo động. Trước khi bầy zombie xông lên, Tân Đàm nhắm mắt lại, lần thứ hai, từ trong cổ họng cô phát ra tiếng kêu chói tai khiến bầy zombie yên lòng.
Cô nhẹ nhàng nói với đồng loại: "Để chúng ta nhìn xem, trò khôi hài này sẽ kết thúc như thế nào. Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ dẫn mọi người về nhà, trở lại trấn Vĩnh Ninh. Đồng loại của chúng ta đang đợi chúng ta."
Tân Đàm chủ động nắm lấy tay Kỳ Xán, họ cùng nhau tiến về phía bờ biển đảo Hồ Tâm.
Mà Nhị đảo chủ bị thương nghiêm trọng nằm trên mặt đất, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm vào Tân Đàm, cuối cùng không cam lòng tắt thở.
...
Bờ biển đảo Hồ Tâm đã trải qua một cuộc chiến kịch liệt, con người và zombie trung thành với Nhị đảo chủ dựa vào nơi hiểm yếu chống cực đều đã bị giết gần hết. Đại đảo chủ vừa đến, tình hình lập tức được ổn định, Phong Minh đang không ngừng kích động đám đông cũng bị một súng bắn mất mạng.
Theo cái chết của Phong Minh, một chút phản kháng cuối cùng cũng lắng lại. Tiếp đó, con người và zombie nhìn nhau, mặc kệ vừa rồi họ từng kề vai chiến đấu, không hẹn mà cùng tản ra, đứng ở phía đồng loại của mình.
Lúc này đã là chạng vạng tối, ánh mặt trời vàng ấm tạo thành đường ranh giới chia cách ánh sáng và bóng tối trên đường bờ biển, con người ngập trong ánh chiều tà vàng óng, zombie đứng trong trời chiều mờ tối, phân biệt rõ ràng.
Lúc Tân Đàm đến, cảnh tượng cô nhìn thấy chính là như vậy.
Cô rất tò mò tất cả những chuyện ở đây sẽ kết thúc như thế nào. Sau khi trải qua một phen đẫm máu như vậy, đảo Vĩnh Ninh sẽ nghênh đón đợt gió tanh mưa máu thứ hai giữa con người và zombie ư?
Ánh mắt Phong Minh bỗng dừng lại ở câu nói cuối cùng. Gã ta suy tư một lúc, qua nửa ngày mới bảo người truyền tin tới đảo Bắc, báo Kỳ Xán mấy ngày nữa đến đảo Hồ Tâm một chuyến, Nhị đảo chủ muốn gặp anh.
Nhưng đối với Phong Minh mà nói, Kỳ Xán cũng không phải là người quá mức quan trọng trong những chuyện lớn nhỏ mà gã ta cần thiết phải xử lý, bởi vì gần đây còn xảy ra một chuyện, đó chính là không biết Đại đảo chủ đã bị ai dẫn đi, lại không ngừng có tin tức truyền đến, nói bên phía Đại đảo chủ một mực đang tiếp xúc thuộc hạ cũ.
Phong Minh không biết là ai đang giúp Đại đảo chủ, dường như người kia ỷ vào việc quen thuộc địa hình đảo Hồ Tâm, mà trên người còn có máy quấy nhiễu giám sát, camera của bọn họ căn bản không thể quay được hình ảnh của đối phương. Nếu như không phải bọn họ quản lý việc ra vào trên đảo Vĩnh Ninh vô cùng nghiêm ngặt, gã ta đều sắp nghi ngờ là kẻ từ ngoài tới đang gây chuyện.
Bởi vì việc này mà gần đây Phong Minh bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Trong nháy mắt đã trôi qua mấy ngày, Kỳ Xán dựa theo thời gian Phong Minh đưa ra, đi tới đảo Hồ Tâm. Phong Minh dẫn anh tới bờ biển yên tĩnh ở đảo Hồ Tâm gặp Nhị đảo chủ.
Nhị đảo chủ ở tại biệt thự xa hoa bên bờ biển, tầm nhìn bốn phía cực kỳ trống trải, căn bản không thể giấu người, một khi có người tới gần, tất nhiên sẽ ngay lập tức bị camera ở khắp nơi chụp đến không chỗ ẩn trốn.
Kỳ Xán đi theo Phong Minh dạo bước trên bờ cát, tùy ý đánh giá bốn phía, gió biển thoáng mát lôi cuốn mùi máu tươi và mùi thối rữa chui vào mũi Kỳ Xán, khiến anh nhíu mày.
"Anh Phong, hoàn cảnh nơi này không phải tốt nhất, anh xác định Nhị đảo chủ sẽ ở chỗ này à?"
Phong Minh nhíu mày quát lớn: "Đừng có nói hươu nói vượn! Hoàn cảnh nơi này tốt đẹp, không khí thoáng mát, là chỗ ở tốt nhất! Kỳ Xán, đến trước mặt Nhị đảo chủ cậu không được nói ra!"
"Ồ."
Bọn họ nhanh chóng đi tới trước cổng biệt thự bờ biển. Ra ngoài dự kiến của Kỳ Xán, bảo vệ trông coi cổng chính lại là hai con zombie mặt xanh nanh vàng, hình thể cường tráng. Phong Minh bảo Kỳ Xán chờ ở chỗ này trước, sau đó anh ta đi vào gặp Nhị đảo chủ, Kỳ Xán hờ hững gật đầu.
Phong Minh tiến vào một lúc lâu vẫn chưa ra khỏi biệt thự, Kỳ Xán chờ đến hơi nhàm chán, tùy ý dùng mũi chân phải nghiền ép cát sỏi mềm mại dưới chân. Chợt, anh dẫm lên một thứ cứng rắn.
Kỳ Xán rũ mắt nhìn xuống, phát hiện là một chiếc vòng tay dính máu đã đứt thành hai nửa, giống hệt cái trên tay anh. Đây là ai đánh rơi?
Ngay khi Kỳ Xán đang suy nghĩ, anh cảm nhận được hai ánh mắt không có ý tốt. Hai con zombie trông cửa kia đang nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt nhìn thịt mỡ.
Kỳ Xán cảm thấy có gì đó là lạ, rốt cuộc thì Nhị đảo chủ muốn gặp anh là vì điều gì? Anh còn chưa kịp nghĩ lại thì Phong Minh đã bước nhanh tới.
"Để vũ khí ngoài cổng, đi vào cùng tôi, đừng để Nhị đảo chủ chờ lâu."
Kỳ Xán xua tay, hai tay trống trơn, tỏ vẻ anh không giấu vũ khí gì. Phong Minh không nói gì mà dẫn Kỳ Xán đi vào.
Biệt thự được trang trí cực kỳ xa hoa nhưng lại vô cùng yên tĩnh. Kỳ Xán đi theo Phong Minh đi một đoạn đường dài như vậy cũng không nhìn thấy bóng người nào, mãi đến khi Phong Minh đưa Kỳ Xán đến phòng ăn, nói Nhị đảo chủ đang ở chỗ này.
Kỳ Xán nghĩ hiện tại đúng là giữa trưa, giờ ăn cơm, tên Nhị đảo chủ vẫn rất lịch sự, muốn mời anh ăn cơm. Anh không hề có áp lực tâm lý đi vào, ngoài vết máu tươi rửa không sạch trên mặt tường ra, tất cả mọi thứ trong phòng ăn đều bình thường.
Một bóng dáng cao to ngồi trên ghế chủ tọa trong phòng ăn, nhưng ông ta quay lưng về phía Kỳ Xán, cùng lắm anh chỉ có thể nhìn thấy một đỉnh đầu đen nhánh. Phong Minh cung kính nói: "Nhị đảo chủ, đã dẫn người tới."
"Ừ." Giọng Nhị đảo chủ khàn khàn, tốc độ nói chuyện rất chậm: "Tao ngửi thấy rồi."
Kỳ Xán liếc nhìn những đĩa ăn đậy kín nắp đang phát ra mùi hương khiến người ta khó chịu trên bàn, anh trực tiếp hỏi: "Nhị đảo chủ, ngài muốn mời tôi ăn cơm à?"
"Không. Tao muốn cho mày xem kết cục của kẻ phản bội." Nhị đảo chủ vỗ vỗ tay. Phong Minh lập tức tiến lên mở nắp đĩa ăn ra, từng miếng thịt máu me nhầy nhụa đập thẳng vào mắt Kỳ Xán khiến anh cau mày.
Có khuôn mặt Kỳ Xán nhìn rất quen, là người quản lý đảo Bắc tiền nhiệm.
Ánh mắt Kỳ Xán rơi vào trên đĩa ăn to nhất bày chính giữa bàn ăn, cái nắp đậy trên đĩa đó một mực không bị mở ra.
Lúc này Phong Minh lạnh lùng lên tiếng: "Nhìn thấy kết quả của mày rồi chứ?"
"Tôi không hiểu ý anh."
"Mày xúi giục đám người hạ đẳng ở đảo Bắc kia mưu toan tạo phản, thật sự cho rằng tao không nhận ra hay sao?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kỳ Xán nhếch môi cười: "Bị anh phát hiện rồi à?"
"Ngay cả đảo Hồ Tâm những kẻ hạ đẳng kia cũng không vào được! Bọn chúng sẽ chỉ chôn cùng mày thôi!"
"Anh chỉ đặt sự chú ý vào bọn họ thôi à? Chẳng lẽ anh không phát hiện trên trấn Vĩnh Ninh có chỗ nào không đúng ư?"
Phong Minh nhíu mày lại, Nhị đảo chủ vuốt ve đầu ngón tay, dường như có tiếng kim loại va chạm vang lên: "Phong Minh, mày đi phòng giám sát nhìn xem. Tao muốn bắt đầu ăn rồi."
"Vâng." Phong Minh lạnh lùng nhìn Kỳ Xán một cái, mặc kệ Kỳ Xán có kế hoạch gì, hôm nay anh đều sẽ chôn thây nơi này!
Sau khi Phong Minh rời di, cửa phòng ăn bị đóng lại, mang đi tia sáng cuối cùng. Nhị đảo chủ đứng dậy, chậm rãi quay đầu, một gương mặt xanh trắng đập vào mắt anh... Rất rõ ràng, Nhị đảo chủ là zombie.
Vào lúc Kỳ Xán ý thức được điểm này, Nhị đảo chủ bỗng nhiên đánh về phía anh. Kỳ Xán không lùi không tránh, đón nhận đòn tấn công nhanh và mạnh của Nhị đảo chủ trực diện.
Trong thời gian ngắn ngủi hai người đã đánh qua đánh lại mấy chục chiêu, sau khi Nhị đảo chủ suýt nữa bị Kỳ Xán đánh ngã thì bỗng nhiên cầm lấy một cái điều khiển từ xa, nhắm về phía Kỳ Xán ấn xuống.
Kỳ Xán không hề phản ứng, thậm chí còn huênh hoang giơ cổ tay lên, chiếc vòng màu đen không hề có dấu hiệu phóng điện.
Khi Kỳ Xán tấn công lần nữa, Nhị đảo chủ tự biết không địch lại, từ trong cổ bất ngờ phát ra một tiếng rống chói tai, ngay sau đó, vô số zombie trốn trong biệt thự chen chúc lao vào.
Kỳ Xán hơi nhíu mày.
...
Khi Phong Minh ngựa không ngừng vó chạy tới phòng giám sát, vừa lúc nhân viên công tác trong phòng giám sát cũng muốn tìm tới gã ta để báo cáo động tĩnh kỳ lạ trên trấn Vĩnh Ninh... Qua camera, bọn họ phát hiện… đám zombie vốn yên tĩnh giống như từng con chim cút đang đợi làm thịt trên trấn Vĩnh Ninh bỗng nhiên bắt đầu bạo động, mưu toan cướp lấy thuyền của bọn họ, đến đảo Vĩnh Ninh tìm kiếm đồng loại của chúng!
Có lẽ trong bầy zombie có rất nhiều zombie nhỏ yếu, còn lâu mới mạnh mẽ được như những zombie bị bọn chúng chọn lựa ra, nhưng lại có số lượng tuyệt đối không thể khinh thường, nếu như thật sự bạo động thì hậu quá sẽ khó lòng tưởng tượng.
Lúc trước Phong Minh cũng từng nghĩ tới điểm này, chỉ là vẫn luôn không có cách giải quyết. Nhưng đối mặt bạo động, cũng không phải là bọn họ không có cách đối phó... Trên đảo Vĩnh Ninh còn có rất nhiều trang bị tiên tiến, đủ để áp chế những zombie kia.
Phong Minh bình tĩnh đâu vào đấy phân phó binh tài tướng giỏi trên đảo Hồ Tâm cầm vũ khí lên tiến về trấn Vĩnh Ninh, dù thế nào đi nữa bọn họ không thể dễ dàng từ bỏ kho lúa trên trấn Vĩnh Ninh.
Phong Minh vừa phân phó xong thì lại có tin tức truyền tới, một nhóm người không rõ lai lịch xâm nhập biệt thự của Nhị đảo chủ, Nhị đảo chủ sắp rơi vào thế yếu.
"Sao hiện tại mới báo, rốt cuộc phòng giám sát chúng mày làm ăn kiểu gì hả?!"
Có người vô tội nói: "Chúng tôi đều đang chú ý tình huống trên trấn Vĩnh Ninh mà!"
"Đệch, chúng mày bị ngu à? Lần trước Kỳ Xán xâm nhập phòng giám sát phân tán sự chú ý của chúng mày, đã khiến chúng mày không chú ý tới việc Đại đảo chủ bị người dẫn đi, hiện tại..." Sau khi Phong Minh tức giận phun ra câu này, hai chuyện kết hợp lại, gã chợt bừng tỉnh hiểu rõ, kịp phản ứng lại, bọn họ bị chơi xỏ!
Phong Minh giận không kiềm được dẫn người về biệt thự chi viện, thời gian chưa muộn, nhưng tình huống cũng không như ý muốn của chúng. Gã ta nhận ra những người gây chuyện trong biệt thự đều là thuộc hạ cũ của Đại đảo chủ, mà Kỳ Xán đang kề vai chiến đấu với họ.
Giờ phút này, Phong Minh bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc thì Kỳ Xán có mục đích gì?
Ngay khi Phong Minh dẫn người tới, tin tức xấu thứ ba lại truyền tới: "Không xong rồi! Thuyền của chúng ta ra khỏi đảo Hồ Tâm bị người và zombie trên đảo Bắc đánh cướp! Hiện tại bọn chúng đang đến đảo Hồ Tâm, người của chúng ta đang đánh nhau với chúng!"
Nếu như không phải thời cơ không đúng lắm, hơn nữa bọn họ lại không ở cùng một lập trường thì Phong Minh đã muốn vỗ tay cho Kỳ Xán rồi, một chiêu búp bê Nga(*) này của Kỳ Xán dùng đến là khéo!
(*) Ý chỉ kế hoạch kết nối liên tiếp liền mạch hết chiêu này tới chiêu khác, giống như búp bê lật đật của Nga, mở một con ra bên trong còn nhiều con nữa.
Phong Minh đè tay lên khẩu súng bên hông, cao giọng nói: "Giết!"
Cuộc hỗn chiến này vẫn luôn kéo dài đến khi Tân Đàm lôi Nhị đảo chủ đã chạy trốn đến cửa sau biệt thự về mới thôi. Cơ thể nhị đảo chủ đầy vết thương, bị một cánh tay mảnh khảnh kéo chân ném trên mặt đất giống như rác rưởi.
Kỳ Xán nhìn thấy mấy lỗ thủng lớn bắt mắt trên cánh tay Tân Đàm thì đau lòng không thôi, nhưng hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn. Anh cao giọng nói: "Zombie còn chưa tính, chẳng lẽ các người thân là con người cũng muốn bán mạng cho zombie à?!"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tân Đàm nghe thấy giọng Kỳ Xán thì nhìn anh một cái. Hai tay cô buông xuôi bên người, không tự chủ được nắm chặt lại, động tới vết thương trên cánh tay, trào ra rất nhiều máu.
Người trên đảo Hồ Tâm chưa từng nghĩ Nhị đảo chủ của họ lại là một con zombie, động tác tấn công của họ vô thức ngừng lại, đám zombie thấy vậy thì cũng ngơ ngác ngừng tay.
Trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, Đại đảo chủ sức khỏe chưa khôi phục hoàn toàn ngồi trên xe lăn, được Phương Miên đẩy vào.
Ánh mắt Đại đảo chủ đảo qua cảnh máu me ở nơi này, ông ấy vô cùng đau lòng, giọng run rẩy, nhưng lại nói năng có khí phách: "Lúc trước khi thằng hai tìm tới tôi, tôi mới biết được nó đã biến thành zombie! Tôi không đành lòng nhìn đứa em cùng nhau lớn lên bị đuổi ra khỏi đảo Hồ Tâm, mắc thêm lỗi lầm, bị nó tính kế đưa tới bệnh viện, từ đó về sau chưa gượng dậy nổi... Mãi đến khi cô Tân Đàm và Phương Miên tìm tới tôi, cứu tôi ra."
"Đảo Vĩnh Ninh vốn nên là một hòn đảo vô cùng tốt đẹp, tôi có lòng tin để đảo Vĩnh Ninh trở thành vùng đất lành trong tận thế. Các người làm được, nhưng lại không phải bằng cách mà tôi hi vọng, mà là lấy một cách sai lầm, chèn ép làm ra tất cả những chuyện này."
"Chúng ta đều không nên như vậy, bây giờ thu tay lại, thời gian còn chưa muộn."
Đại đảo chủ có uy tín cực lớn ở đảo Vĩnh Ninh, ông ấy vừa xuất hiện nói chuyện, người bản địa đảo Hồ Tâm bắt đầu dao động.
Nhị đảo chủ giận dữ hét: "Lúc đầu tôi không nên vì không đành lòng mà tha cho anh một mạng! Anh lại tính kế ngược lại tôi!"
"Anh đang sửa chữa sai lầm cho em."
"Không thế này, zombie chúng tôi căn bản không thể sinh tồn ở nơi này được! Con người sẽ không bỏ qua cho chúng tôi!" Nhị đảo chủ nói tiếng người không trôi chảy lắm, nhưng miễn cưỡng có thể nghe hiểu được ý đại khái.
"Thế em để đồng loại zombie của mình cả ngày mệt nhọc, bụng ăn không no thì là sinh tồn ư? Em chỉ vì ham muốn cá nhân của mình thôi!" Đại đảo chủ nhìn Nhị đảo chủ, nói: "Em khiến anh quá thất vọng."
"Không được buông vũ khí, giết cho tao! Phong Minh, mày còn lo lắng cái gì?! không tiếc bất cứ giá nào, giết cho tao!"
Phong Minh nắm chặt súng, nói với Nhị đảo chủ: "Chúng ta còn chưa thua! Tôi sẽ báo thù cho ngài!"
Phong Minh bắn một phát súng về phía Nhị đảo chủ. Nhân lúc nơi này lại lần nữa trở nên hỗn loạn, gã ta dẫn theo người lùi ra ngoài biệt thự, chạy về phía bờ biển đảo Hồ Tâm.
Một phát súng kia của Phong Minh cố ý bắn chệch, cũng cho gã ta tranh thủ tới cơ hội chạy trốn.
"Lúc này bạn của tôi đã dẫn người lên đảo Hồ Tâm, có lẽ bên kia vẫn đang đánh nhau. Ông có muốn đi nhìn một cái không?"
Đại đảo chủ gật đầu: "Tôi giao nơi này cho cô cậu."
Đám người nhanh chóng rút đi, nơi này chỉ còn lại zombie. Sau khi tiến hóa, zombie có chút lý trí nhưng trí thông minh vẫn không cao, bọn họ thấy mình bị lưu lại nơi này thì mờ mịt luống cuống, nhìn Nhị đảo chủ lại nhìn sang Tân Đàm.
Từ trong miệng Nhị đảo chủ phát ra tiếng rống vang dội: "Giết bọn chúng!"
Bầy zombie mơ hồ có dấu hiệu bạo động. Trước khi bầy zombie xông lên, Tân Đàm nhắm mắt lại, lần thứ hai, từ trong cổ họng cô phát ra tiếng kêu chói tai khiến bầy zombie yên lòng.
Cô nhẹ nhàng nói với đồng loại: "Để chúng ta nhìn xem, trò khôi hài này sẽ kết thúc như thế nào. Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ dẫn mọi người về nhà, trở lại trấn Vĩnh Ninh. Đồng loại của chúng ta đang đợi chúng ta."
Tân Đàm chủ động nắm lấy tay Kỳ Xán, họ cùng nhau tiến về phía bờ biển đảo Hồ Tâm.
Mà Nhị đảo chủ bị thương nghiêm trọng nằm trên mặt đất, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm vào Tân Đàm, cuối cùng không cam lòng tắt thở.
...
Bờ biển đảo Hồ Tâm đã trải qua một cuộc chiến kịch liệt, con người và zombie trung thành với Nhị đảo chủ dựa vào nơi hiểm yếu chống cực đều đã bị giết gần hết. Đại đảo chủ vừa đến, tình hình lập tức được ổn định, Phong Minh đang không ngừng kích động đám đông cũng bị một súng bắn mất mạng.
Theo cái chết của Phong Minh, một chút phản kháng cuối cùng cũng lắng lại. Tiếp đó, con người và zombie nhìn nhau, mặc kệ vừa rồi họ từng kề vai chiến đấu, không hẹn mà cùng tản ra, đứng ở phía đồng loại của mình.
Lúc này đã là chạng vạng tối, ánh mặt trời vàng ấm tạo thành đường ranh giới chia cách ánh sáng và bóng tối trên đường bờ biển, con người ngập trong ánh chiều tà vàng óng, zombie đứng trong trời chiều mờ tối, phân biệt rõ ràng.
Lúc Tân Đàm đến, cảnh tượng cô nhìn thấy chính là như vậy.
Cô rất tò mò tất cả những chuyện ở đây sẽ kết thúc như thế nào. Sau khi trải qua một phen đẫm máu như vậy, đảo Vĩnh Ninh sẽ nghênh đón đợt gió tanh mưa máu thứ hai giữa con người và zombie ư?