Chương 61: Con người và zombie
Nửa năm trước sau khi tận thế nổ ra không lâu, ban đầu Đại đảo chủ khăng khăng ở lại bên ngoài đến khi tìm được vợ con thất lạc mới thôi, nhưng theo tận thế càng ngày càng trở nên nguy hiểm, cuối cùng hai người Phương Miên Phương Dung không nhịn được rời khỏi đảo Vĩnh Ninh, đưa Đại đảo chủ về. Đại đảo chủ vốn không muốn về, nhưng Phương Miên thuyết phục ông ấy là đảo Vĩnh Ninh cần ông ấy, ông ấy có thể quản lý tốt đảo Vĩnh Ninh sau đó lại phái người ra ngoài tìm kiếm vợ con.
Đại đảo chủ lớn lên trên đảo Vĩnh Ninh từ nhỏ, có tình cảm rất sâu đậm với nơi này, khi đó ông ấy cũng chỉ có thể nghe theo ý kiến của Phương Miên, ở lại đảo Vĩnh Ninh. Ông ấy dốc lòng dốc sức nhiều ngày, cuối cùng cũng đuổi zombie ra khỏi đảo Hồ Tâm. Bởi vì zombie đều từng là cư dân của đảo Vĩnh Ninh, cho nên ông ấy đang do dự nên xử lý những zombie đó như thế nào, đúng lúc này Nhị đảo chủ vẫn luôn không xuất hiện bỗng tìm tới Đại đảo chủ.
Người trên đảo Vĩnh Ninh đều nói Nhị đảo chủ mang đến tin tức vợ con Đại đảo chủ bị hại, mới khiến Đại đảo chủ ngã bệnh không dậy nổi, nhưng rốt cuộc tình huống trong đó là như thế nào thì cũng chỉ có người trong cuộc mới biết.
Giờ phút này Phương Miên còn đang không ngừng hỏi thăm Đại đảo chủ đang ý thức mơ hồ, muốn biết rốt cuộc tất cả những chuyện đã xảy ra là thế nào. Đại đảo chủ nằm im, không hề phản ứng. Tân Đàm thu hồi ánh mắt đang nhìn tấm ảnh gia đình kia, nhẹ nhàng nói một câu, lập tức dẫn tới Đại đảo chủ mở bừng hai mắt.
"Tôi từng gặp vợ và con gái của ông."
Đại đảo chủ nhìn chằm chằm vào Tân Đàm, trong đôi mắt đen ảm đạm đó dần bừng lên ánh sáng. Ông ấy thử mở miệng, nhưng bởi vì lâu lắm không nói lời nào, giọng khàn khàn.
Phương Miên vội vàng rót nước cho Đại đảo chủ uống.
Sau khi Đại đảo chủ thấm giọng thì khàn tiếng hỏi: "Bọn họ ở đâu?"
"Vợ ông đã biến thành zombie, nhưng bởi vì bà ấy là mẹ, cho nên bà ấy vẫn luôn bảo vệ con gái mình." Vào giây phút Tân Đàm nhìn thấy tấm ảnh gia đình kia, đã cảm thấy người phụ nữ và đứa trẻ trên ảnh trông khá quen. Sau khi cô cẩn thận nghĩ lại thì chợt nhớ ra, người phụ nữ này chính là người phụ nữ trộm hạt dẻ trước đây không lâu.
Đại đảo chủ vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe được tin vợ con đã cùng nhau trở thành zombie thậm chí đã chết, ông ấy nghe thấy Tân Đàm nhắc tới vợ con mình thì kích động không thôi, lặp lại hỏi: "Bọn họ ở đâu?!"
"Tôi không biết, nhưng vợ con ông có mục tiêu. Có lẽ là muốn tìm ông, chỉ là bị lạc mất phương hướng thôi." Giọng nói bình tĩnh của Tân Đàm mang đến cho Đại đảo chủ cảm giác yên lòng lớn lao, cô nói: "Ông hẳn nên tỉnh lại, bọn họ đang chờ ông."
Đại đảo chủ lập tức đè bàn tay gầy yếu lên trên ga giường trắng tinh mềm mại, nhưng bởi vì cơ thể quá suy yếu, ông ấy trực tiếp ngã trở về.
Phương Miên thấy trên cánh tay Đại đảo chủ còn có vết tiêm xanh tím, khiếp sợ hỏi: "Sao ngài lại suy yếu như vậy? Không nên như vậy! Có phải thuốc bọn họ tiêm cho ngài có vấn đề không? Bọn họ thật sự quá to gan!"
Đại đảo chủ mím môi, không lên tiếng.
Tân Đàm luôn cảm thấy hình như Đại đảo chủ không chỉ lo lắng vì vợ con thất lạc. Cô nhớ Phương Miên nói nguyên nhân Đại đảo chủ bị bệnh nặng là do Nhị đảo chủ nói vợ con ông ấy gặp phải bất trắc, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của Đại đảo chủ, không phải ông ấy kinh ngạc vì vợ con còn sống, mà là không ngừng hỏi thăm tung tích của họ.
"Nguyên nhân ông bị bệnh là gì?"
Ánh mắt Đại đảo chủ nhìn về phía ảnh gia đình.
Tân Đàm không tin chút nào, cô một mực cảm thấy Đại đảo chủ còn đang che giấu điều gì đó. Cô tiếp tục nói: "Xin ông hãy nói thật ra, như vậy tôi mới có thể giúp ông."
"Tôi chỉ muốn tìm được con gái và vợ của tôi." Đại đảo chủ chậm rãi nói: "Tôi không muốn ở lại đảo Vĩnh Ninh nữa."
"Cũng đúng, đảo Vĩnh Ninh thành như bây giờ, đương nhiên Đại đảo chủ sẽ muốn rời đi. Nhưng ông dung túng Nhị đảo chủ tùy ý làm bậy, khiến rất nhiều cư dân sinh sống khó khăn, bụng đói kêu vang, có phải là không có trách nghiệm lắm không?"
Đại đảo chủ nhăn mày: "Em trai tôi đã làm gì?"
"Ông ta đuổi cháu và Phương Dung ra khỏi đảo Hồ Tâm! Còn có rất nhiều cư dân tay không tấc sắt nữa! Ông ta đuổi chúng cháu tới đảo Nam!" Phương Miên lập tức không kìm nén được nữa kể rõ từng tội ác của Nhị đảo chủ.
Cư dân trên đảo Vĩnh Ninh vốn sống tự cấp tự túc, đất khai thác trên đảo Hồ Tâm đủ để duy trì lương thực cho toàn đảo. Nhưng theo lượng người bị Nhị đảo chủ bắt tới càng ngày càng nhiều, rất nhiều người đều bị đuổi tới đảo Nam khai hoang trồng trọt.
Mấu chốt là lương thực do chính tay họ trồng ra, nhưng căn bản không rơi vào trong miệng họ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn có rất nhiều rất nhiều những điều không công bằng, Phương Miên nói rất lâu, lông mày Đại đảo chủ càng nhăn càng chặt.
Đợi đến khi Phương Miên ngừng lại, Tân Đàm mới không nhanh không chậm nói ra chuyện trên đảo Bắc. So với cái trước, hiển nhiên chuyện Tân Đàm nói càng có lực chấn động.
Đại đảo chủ trực tiếp ngồi dậy khỏi giường, cực kỳ tức giận nói: "Hoang đường! Hoang đường!"
Bởi vì cơ thể suy yếu nên Đại đảo chủ hơi tức giận đã không kiềm được ho khan, một lúc lâu mới hoãn lại được. Tân Đàm thấy Đại đảo chủ như vậy thì nhíu mày.
"Tình huống bên ngoài nói xong rồi, nói về tình huống của ông đi. Lúc nào ông mới có thể không suy yếu như vậy?"
Đại đảo chủ mím môi. Lúc trước ông ấy tùy ý Nhị đảo chủ thao túng, lòng như tro tàn nằm ở nơi này, nhưng bây giờ biết được tin tức của vợ con, đối với ông ấy chuyện này chẳng khác nào thuốc hay quý báu nhất. Nhưng...
"Tôi thế nào lại có ích gì chứ? Bây giờ tôi bị nhốt ở đây, không có gì cả, thậm chí đứng lên đi hai bước cũng không làm được."
Tân Đàm rất có kiên nhẫn với đồng loại, nhưng đối với con người thì không. Cô hơi mất kiên nhẫn nói: "Ông cho rằng tôi vào đây kiểu gì? Nếu như ông vẫn còn muốn tìm được vợ con thì xin hãy tỉnh lại, đảo Vĩnh Ninh còn cần ông chủ trì đại cuộc."
Đại đảo chủ im lặng rất lâu, một lát sau, ông ấy nói bằng giọng suy yếu nhưng quả quyết: "Lại cho tôi thời gian mấy ngày, để tôi khôi phục một chút thể lực!"
Tân Đàm gặng hỏi: "Mấy ngày? Chúng tôi không có quá nhiều thời gian để chậm trễ."
"Chí ít cũng phải đợi đến khi tôi có thể xuống giường đi hai bước chứ." Đại đảo chủ nằm trên giường bệnh, bất đắc dĩ nói.
"Nhưng ông cũng không có quá nhiều thời gian để trì hoãn." Tân Đàm nói cô tới đây như thế nào, sau đó tiếp tục nói: "Cho nên nếu như ông không thể đứng lên trước khi trời sáng, kế tiếp phòng thủ ở nơi này sẽ càng thêm chặt chẽ, tôi có thể tiến vào hay không vẫn là một vấn đề rất lớn."
Cuối cùng Đại đảo chủ vẫn không đứng lên được, Phương Miên tìm được xe lăn, nương bóng đêm che giấu, đẩy Đại đảo chủ rời khỏi bệnh viện Hồ Tâm. Sau đó, dưới chỉ thị của Đại đảo chủ, bọn họ đi tới nơi đặt chân chỉ có một mình Đại đảo chủ biết.
Tân Đàm nhìn ra được đây cũng là chỗ ở riêng của Đại đảo chủ và vợ ông ấy, bày biện ấm áp và ngọt ngào. Cô không khỏi nghĩ tới Kỳ Xán, lúc này cô an toàn, không biết Kỳ Xán sẽ thế nào?
Phương Miên nhìn ra Tân Đàm đang lo lắng, cô ấy ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nói: "Chị gái, chị có mang theo điện thoại không?"
"Có." Đây là công cụ truyền tin duy nhất, mặc dù bây giờ không dùng đến nhưng Tân Đàm vẫn mang theo, trước khi tách ra cô còn trả điện thoại của Kỳ Xán lại cho anh.
"Trước đó tôi có nói rồi đúng không, đảo Hồ Tâm chúng tôi vô cùng tiên tiến, cho nên cho dù tận thế thì vẫn có thể kết nối wifi công cộng nha."
Đương nhiên Tân Đàm không có khả năng kết nối với wifi nơi này, bởi vì rất có thể sẽ bị giám sát. Cô ngẫm nghĩ, hỏi: "Có sạc dự phòng không?"
Mặc dù đã rất lâu rồi Đại đảo chủ không đóng tiền điện nên trong nhà đã sớm bị cắt điện, nhưng vẫn phải có sạc dự phòng. Sau khi Tân Đàm nhận lấy sạc dự phòng, cách nửa năm, cô lại sạc pin cho điện thoại.
Mấy ngày sau đó, đảo Hồ Tâm giới nghiêm vì chuyện Đại đảo chủ mất tích. Vì diện tích đảo Hồ Tâm không lớn cũng không nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều là người quen mắt nên gương mặt xa lạ như Tân Đàm cũng không tiện tùy ý đi lại, cho nên cô ở chỗ này suốt không đi đâu.
Thoáng cái đã trôi qua mấy ngày, nỗi lòng của Tân Đàm cũng không thể bình tĩnh được nữa, bởi vì cô vô cùng lo lắng cho Kỳ Xán, nhưng cũng không thể không để ý tới toàn cục mà hành động thiếu suy nghĩ, có thể nói là dày vò.
...
Tân Đàm cũng không biết gần đây người mà cô đang lo lắng lại sống đến hô mưa gọi gió.
Sau khi đám người của người quản lý đảo nhỏ trên đảo Bắc cùng nhau bị cắt chức đi làm cu li vì phạm sai lầm, Kỳ Xán bị chà đạp mấy ngày phát hiện Phong Minh có ý muốn mời chào anh, anh dứt khoát theo thế mà làm, giả vờ thần phục.
Vì thăm dò anh, thậm chí Phong Minh còn phái anh tới đảo Bắc đảm nhiệm chức người quản lý đảo nhỏ tạm thời.
Kỳ Xán ở trên đảo Hồ Tâm mấy ngày cũng đã hiểu rõ ở trên đảo Hồ Tâm chức quản lý đảo nhỏ này chẳng đáng là gì, là nhân vật nhỏ có thể tùy ý thay đổi, nhưng đối với anh của hiện tại mà nói, lại có thể làm được càng nhiều chuyện hơn trước đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng trước lúc này anh phải nghĩ cách tránh đi tai mắt mà Phong Minh cài bên cạnh anh. Vì giữa đảo Bắc và đảo Hồ Tâm bị ngăn cách bởi một đoạn đường thủy, cho nên tốc độ truyền đạt tin tức cũng không nhanh mấy, tất cả đều phải dựa vào nhân lực.
Ngay khi Kỳ Xán đang suy nghĩ, bỗng nhiên đụng phải Úc Gia Trí gần đây đang ra sức cổ vũ đồng loại zombie khởi nghĩa nhưng chưa thành công. Úc Gia Trí trông thấy Kỳ Xán thì lập tức giống như trông thấy người thân, oa oa kêu to chạy tới.
Kỳ Xán lườm Úc Gia Trí một cái, không hề phản ứng đi qua.
Xung quanh có người chê cười Úc Gia Trí: "Khá lắm, hiện tại zombie cũng bắt đầu biết lấy lòng người quản lý mới rồi à? Đáng tiếc dung mạo của mày quá xấu xí người ta không nhận! Cười chết!"
Úc Gia Trí nghe hiểu, khó chịu gào về phía người kia. Mấy người đối diện lập tức bày sẵn tư thế đề phòng, cùng lúc đó, Úc Gia Trí có mối quan hệ tốt đẹp với zombie cũng có đồng loại giúp đỡ.
Nhìn giống như là muốn đánh nhau.
Kỳ Xán vốn đã đi xa bất thình lình quay đầu, giọng lạnh lùng: "Đêm nay không muốn ăn cơm đúng không?"
Bọn họ lập tức tản ra như chim muông.
Kỳ Xán tiếp tục nói: "Kéo hai đứa gây chuyện cầm đầu kia vào hầm ngục nhốt hai ngày."
"Rõ!"
Úc Gia Trí oa oa kêu to bị kéo đi xa.
Kỳ Xán vừa quay đầu, bất thình lình trông thấy tên tai mắt kia đang bấm điện thoại, anh kinh ngạc hỏi: "Chỗ này còn có wifi à?"
Tên tai mắt này lại dùng cách giản dị tự nhiên này truyền tin! Đây chẳng phải là đụng vào tay anh rồi sao!
Người kia hoàn toàn không biết gì về suy nghĩ của Kỳ Xán, hắn ta kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là có thể dùng! Tốc độ đường truyền cực kỳ nhanh!"
Kỳ Xán lập tức trở về sạc điện thoại.
Bóng đêm dần thâm.
Kỳ Xán bước trong bóng đêm đi tới hầm ngục, kẻ trông coi hầm ngục vẫn là tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển trước đó. Hắn ta cũng bị Phong Minh xử phạt nhưng được Kỳ Xán kéo ra.
Trông thấy Kỳ Xán, hắn ta lập tức đón lên, vui vẻ nói: "Quản lý, sao anh lại tới đây! Là cố ý tới thăm tôi chứ gì! Xem ra cũng không uổng phí tình hữu nghị một ngày một đêm của chúng ta nha!"
Kỳ Xán: "..."
"Gà quay trong tay anh là cố ý mang tới cho tôi hả? Thơm quá! Cảm ơn người anh em!"
Kỳ Xán đưa túi giấy dầu trong tay cho người trông coi, nói: "Anh cũng vất vả rồi, mau đi ăn chút đồ ngon đi."
"Được rồi! Anh cứ đi dạo tùy ý nha!"
Kỳ Xán thật sự bắt đầu đi dạo xung quanh, sau đó đi tới trước cửa phòng giam của Úc Gia Trí. Úc Gia Trí hít mũi một cái, lập tức ngửi thấy mùi thơm cháy xém và hơi giòn nồng đậm.
"Tình hữu nghị giữa chúng ta lại bùng lên rồi Thê Thảm! Anh mang món ngon gì cho tôi vậy?!"
Kỳ Xán hai tay trống không nói: "Thôi có mùi để ngửi là được rồi."
Úc Gia Trí thất vọng không thôi, một lần nữa quay về góc tường ngồi xổm. Kỳ Xán chống tay lên cửa sắt, nhìn Úc Gia Trí.
"Anh và những con zombie kia ở chung không tồi?"
Úc Gia Trí vội hắng giọng một tiếng, khiêm tốn nói: "Tạm được, tôi lúc nào chẳng được chào đón."
"Thế mấy ngày nay anh làm gì?"
...
Trở về từ hầm ngục, điện thoại của Kỳ Xán cũng đã sạc đầy. Anh ấn mở khóa, màn hình điện thoại sáng lên, bức ảnh chụp chung của anh và Tân Đàm đập vào mắt, cùng lúc đó là một đống tin nhắn oanh tạc.
Kỳ Xán kết nối với wifi công cộng nơi này, tin nhắn Wechat cũng theo đó mà gửi đến liên tục. Sau khi anh trả lời tin nhắn của bố mẹ và các bạn học cấp hai ở Thịnh Thành, ấn mở tin nhắn, vừa liếc mắt là thấy được tin nhắn mới nhất Tân Đàm vừa gửi tới.
... A Xán, mình đã đón Đại đảo chủ ra khỏi bệnh viện Hồ Tâm. Không biết cậu có nhận được tin nhắn của mình không?
... Mình rất lo cho cậu, cậu bình an chứ?
... Nếu như cậu còn bị nhốt trong tù, đừng lo lắng, mình sẽ cố gắng cứu cậu ra. Bởi vì sức khỏe của Đại đảo chủ đang dần khôi phục nên mình đang giúp ông ấy liên lạc với thuộc hạ cũ.
... Phương Dung đi theo thuyền vận chuyển lương thực về trấn Vĩnh Ninh trên đất liền, ngoài muốn tìm vợ con của Đại đảo chủ ra, mình còn cần cậu ấy làm một việc cho mình.
... Mình muốn cậu ấy tạo thế cho hành động kế tiếp của chúng ta.
Đại đảo chủ lớn lên trên đảo Vĩnh Ninh từ nhỏ, có tình cảm rất sâu đậm với nơi này, khi đó ông ấy cũng chỉ có thể nghe theo ý kiến của Phương Miên, ở lại đảo Vĩnh Ninh. Ông ấy dốc lòng dốc sức nhiều ngày, cuối cùng cũng đuổi zombie ra khỏi đảo Hồ Tâm. Bởi vì zombie đều từng là cư dân của đảo Vĩnh Ninh, cho nên ông ấy đang do dự nên xử lý những zombie đó như thế nào, đúng lúc này Nhị đảo chủ vẫn luôn không xuất hiện bỗng tìm tới Đại đảo chủ.
Người trên đảo Vĩnh Ninh đều nói Nhị đảo chủ mang đến tin tức vợ con Đại đảo chủ bị hại, mới khiến Đại đảo chủ ngã bệnh không dậy nổi, nhưng rốt cuộc tình huống trong đó là như thế nào thì cũng chỉ có người trong cuộc mới biết.
Giờ phút này Phương Miên còn đang không ngừng hỏi thăm Đại đảo chủ đang ý thức mơ hồ, muốn biết rốt cuộc tất cả những chuyện đã xảy ra là thế nào. Đại đảo chủ nằm im, không hề phản ứng. Tân Đàm thu hồi ánh mắt đang nhìn tấm ảnh gia đình kia, nhẹ nhàng nói một câu, lập tức dẫn tới Đại đảo chủ mở bừng hai mắt.
"Tôi từng gặp vợ và con gái của ông."
Đại đảo chủ nhìn chằm chằm vào Tân Đàm, trong đôi mắt đen ảm đạm đó dần bừng lên ánh sáng. Ông ấy thử mở miệng, nhưng bởi vì lâu lắm không nói lời nào, giọng khàn khàn.
Phương Miên vội vàng rót nước cho Đại đảo chủ uống.
Sau khi Đại đảo chủ thấm giọng thì khàn tiếng hỏi: "Bọn họ ở đâu?"
"Vợ ông đã biến thành zombie, nhưng bởi vì bà ấy là mẹ, cho nên bà ấy vẫn luôn bảo vệ con gái mình." Vào giây phút Tân Đàm nhìn thấy tấm ảnh gia đình kia, đã cảm thấy người phụ nữ và đứa trẻ trên ảnh trông khá quen. Sau khi cô cẩn thận nghĩ lại thì chợt nhớ ra, người phụ nữ này chính là người phụ nữ trộm hạt dẻ trước đây không lâu.
Đại đảo chủ vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe được tin vợ con đã cùng nhau trở thành zombie thậm chí đã chết, ông ấy nghe thấy Tân Đàm nhắc tới vợ con mình thì kích động không thôi, lặp lại hỏi: "Bọn họ ở đâu?!"
"Tôi không biết, nhưng vợ con ông có mục tiêu. Có lẽ là muốn tìm ông, chỉ là bị lạc mất phương hướng thôi." Giọng nói bình tĩnh của Tân Đàm mang đến cho Đại đảo chủ cảm giác yên lòng lớn lao, cô nói: "Ông hẳn nên tỉnh lại, bọn họ đang chờ ông."
Đại đảo chủ lập tức đè bàn tay gầy yếu lên trên ga giường trắng tinh mềm mại, nhưng bởi vì cơ thể quá suy yếu, ông ấy trực tiếp ngã trở về.
Phương Miên thấy trên cánh tay Đại đảo chủ còn có vết tiêm xanh tím, khiếp sợ hỏi: "Sao ngài lại suy yếu như vậy? Không nên như vậy! Có phải thuốc bọn họ tiêm cho ngài có vấn đề không? Bọn họ thật sự quá to gan!"
Đại đảo chủ mím môi, không lên tiếng.
Tân Đàm luôn cảm thấy hình như Đại đảo chủ không chỉ lo lắng vì vợ con thất lạc. Cô nhớ Phương Miên nói nguyên nhân Đại đảo chủ bị bệnh nặng là do Nhị đảo chủ nói vợ con ông ấy gặp phải bất trắc, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của Đại đảo chủ, không phải ông ấy kinh ngạc vì vợ con còn sống, mà là không ngừng hỏi thăm tung tích của họ.
"Nguyên nhân ông bị bệnh là gì?"
Ánh mắt Đại đảo chủ nhìn về phía ảnh gia đình.
Tân Đàm không tin chút nào, cô một mực cảm thấy Đại đảo chủ còn đang che giấu điều gì đó. Cô tiếp tục nói: "Xin ông hãy nói thật ra, như vậy tôi mới có thể giúp ông."
"Tôi chỉ muốn tìm được con gái và vợ của tôi." Đại đảo chủ chậm rãi nói: "Tôi không muốn ở lại đảo Vĩnh Ninh nữa."
"Cũng đúng, đảo Vĩnh Ninh thành như bây giờ, đương nhiên Đại đảo chủ sẽ muốn rời đi. Nhưng ông dung túng Nhị đảo chủ tùy ý làm bậy, khiến rất nhiều cư dân sinh sống khó khăn, bụng đói kêu vang, có phải là không có trách nghiệm lắm không?"
Đại đảo chủ nhăn mày: "Em trai tôi đã làm gì?"
"Ông ta đuổi cháu và Phương Dung ra khỏi đảo Hồ Tâm! Còn có rất nhiều cư dân tay không tấc sắt nữa! Ông ta đuổi chúng cháu tới đảo Nam!" Phương Miên lập tức không kìm nén được nữa kể rõ từng tội ác của Nhị đảo chủ.
Cư dân trên đảo Vĩnh Ninh vốn sống tự cấp tự túc, đất khai thác trên đảo Hồ Tâm đủ để duy trì lương thực cho toàn đảo. Nhưng theo lượng người bị Nhị đảo chủ bắt tới càng ngày càng nhiều, rất nhiều người đều bị đuổi tới đảo Nam khai hoang trồng trọt.
Mấu chốt là lương thực do chính tay họ trồng ra, nhưng căn bản không rơi vào trong miệng họ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn có rất nhiều rất nhiều những điều không công bằng, Phương Miên nói rất lâu, lông mày Đại đảo chủ càng nhăn càng chặt.
Đợi đến khi Phương Miên ngừng lại, Tân Đàm mới không nhanh không chậm nói ra chuyện trên đảo Bắc. So với cái trước, hiển nhiên chuyện Tân Đàm nói càng có lực chấn động.
Đại đảo chủ trực tiếp ngồi dậy khỏi giường, cực kỳ tức giận nói: "Hoang đường! Hoang đường!"
Bởi vì cơ thể suy yếu nên Đại đảo chủ hơi tức giận đã không kiềm được ho khan, một lúc lâu mới hoãn lại được. Tân Đàm thấy Đại đảo chủ như vậy thì nhíu mày.
"Tình huống bên ngoài nói xong rồi, nói về tình huống của ông đi. Lúc nào ông mới có thể không suy yếu như vậy?"
Đại đảo chủ mím môi. Lúc trước ông ấy tùy ý Nhị đảo chủ thao túng, lòng như tro tàn nằm ở nơi này, nhưng bây giờ biết được tin tức của vợ con, đối với ông ấy chuyện này chẳng khác nào thuốc hay quý báu nhất. Nhưng...
"Tôi thế nào lại có ích gì chứ? Bây giờ tôi bị nhốt ở đây, không có gì cả, thậm chí đứng lên đi hai bước cũng không làm được."
Tân Đàm rất có kiên nhẫn với đồng loại, nhưng đối với con người thì không. Cô hơi mất kiên nhẫn nói: "Ông cho rằng tôi vào đây kiểu gì? Nếu như ông vẫn còn muốn tìm được vợ con thì xin hãy tỉnh lại, đảo Vĩnh Ninh còn cần ông chủ trì đại cuộc."
Đại đảo chủ im lặng rất lâu, một lát sau, ông ấy nói bằng giọng suy yếu nhưng quả quyết: "Lại cho tôi thời gian mấy ngày, để tôi khôi phục một chút thể lực!"
Tân Đàm gặng hỏi: "Mấy ngày? Chúng tôi không có quá nhiều thời gian để chậm trễ."
"Chí ít cũng phải đợi đến khi tôi có thể xuống giường đi hai bước chứ." Đại đảo chủ nằm trên giường bệnh, bất đắc dĩ nói.
"Nhưng ông cũng không có quá nhiều thời gian để trì hoãn." Tân Đàm nói cô tới đây như thế nào, sau đó tiếp tục nói: "Cho nên nếu như ông không thể đứng lên trước khi trời sáng, kế tiếp phòng thủ ở nơi này sẽ càng thêm chặt chẽ, tôi có thể tiến vào hay không vẫn là một vấn đề rất lớn."
Cuối cùng Đại đảo chủ vẫn không đứng lên được, Phương Miên tìm được xe lăn, nương bóng đêm che giấu, đẩy Đại đảo chủ rời khỏi bệnh viện Hồ Tâm. Sau đó, dưới chỉ thị của Đại đảo chủ, bọn họ đi tới nơi đặt chân chỉ có một mình Đại đảo chủ biết.
Tân Đàm nhìn ra được đây cũng là chỗ ở riêng của Đại đảo chủ và vợ ông ấy, bày biện ấm áp và ngọt ngào. Cô không khỏi nghĩ tới Kỳ Xán, lúc này cô an toàn, không biết Kỳ Xán sẽ thế nào?
Phương Miên nhìn ra Tân Đàm đang lo lắng, cô ấy ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nói: "Chị gái, chị có mang theo điện thoại không?"
"Có." Đây là công cụ truyền tin duy nhất, mặc dù bây giờ không dùng đến nhưng Tân Đàm vẫn mang theo, trước khi tách ra cô còn trả điện thoại của Kỳ Xán lại cho anh.
"Trước đó tôi có nói rồi đúng không, đảo Hồ Tâm chúng tôi vô cùng tiên tiến, cho nên cho dù tận thế thì vẫn có thể kết nối wifi công cộng nha."
Đương nhiên Tân Đàm không có khả năng kết nối với wifi nơi này, bởi vì rất có thể sẽ bị giám sát. Cô ngẫm nghĩ, hỏi: "Có sạc dự phòng không?"
Mặc dù đã rất lâu rồi Đại đảo chủ không đóng tiền điện nên trong nhà đã sớm bị cắt điện, nhưng vẫn phải có sạc dự phòng. Sau khi Tân Đàm nhận lấy sạc dự phòng, cách nửa năm, cô lại sạc pin cho điện thoại.
Mấy ngày sau đó, đảo Hồ Tâm giới nghiêm vì chuyện Đại đảo chủ mất tích. Vì diện tích đảo Hồ Tâm không lớn cũng không nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều là người quen mắt nên gương mặt xa lạ như Tân Đàm cũng không tiện tùy ý đi lại, cho nên cô ở chỗ này suốt không đi đâu.
Thoáng cái đã trôi qua mấy ngày, nỗi lòng của Tân Đàm cũng không thể bình tĩnh được nữa, bởi vì cô vô cùng lo lắng cho Kỳ Xán, nhưng cũng không thể không để ý tới toàn cục mà hành động thiếu suy nghĩ, có thể nói là dày vò.
...
Tân Đàm cũng không biết gần đây người mà cô đang lo lắng lại sống đến hô mưa gọi gió.
Sau khi đám người của người quản lý đảo nhỏ trên đảo Bắc cùng nhau bị cắt chức đi làm cu li vì phạm sai lầm, Kỳ Xán bị chà đạp mấy ngày phát hiện Phong Minh có ý muốn mời chào anh, anh dứt khoát theo thế mà làm, giả vờ thần phục.
Vì thăm dò anh, thậm chí Phong Minh còn phái anh tới đảo Bắc đảm nhiệm chức người quản lý đảo nhỏ tạm thời.
Kỳ Xán ở trên đảo Hồ Tâm mấy ngày cũng đã hiểu rõ ở trên đảo Hồ Tâm chức quản lý đảo nhỏ này chẳng đáng là gì, là nhân vật nhỏ có thể tùy ý thay đổi, nhưng đối với anh của hiện tại mà nói, lại có thể làm được càng nhiều chuyện hơn trước đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng trước lúc này anh phải nghĩ cách tránh đi tai mắt mà Phong Minh cài bên cạnh anh. Vì giữa đảo Bắc và đảo Hồ Tâm bị ngăn cách bởi một đoạn đường thủy, cho nên tốc độ truyền đạt tin tức cũng không nhanh mấy, tất cả đều phải dựa vào nhân lực.
Ngay khi Kỳ Xán đang suy nghĩ, bỗng nhiên đụng phải Úc Gia Trí gần đây đang ra sức cổ vũ đồng loại zombie khởi nghĩa nhưng chưa thành công. Úc Gia Trí trông thấy Kỳ Xán thì lập tức giống như trông thấy người thân, oa oa kêu to chạy tới.
Kỳ Xán lườm Úc Gia Trí một cái, không hề phản ứng đi qua.
Xung quanh có người chê cười Úc Gia Trí: "Khá lắm, hiện tại zombie cũng bắt đầu biết lấy lòng người quản lý mới rồi à? Đáng tiếc dung mạo của mày quá xấu xí người ta không nhận! Cười chết!"
Úc Gia Trí nghe hiểu, khó chịu gào về phía người kia. Mấy người đối diện lập tức bày sẵn tư thế đề phòng, cùng lúc đó, Úc Gia Trí có mối quan hệ tốt đẹp với zombie cũng có đồng loại giúp đỡ.
Nhìn giống như là muốn đánh nhau.
Kỳ Xán vốn đã đi xa bất thình lình quay đầu, giọng lạnh lùng: "Đêm nay không muốn ăn cơm đúng không?"
Bọn họ lập tức tản ra như chim muông.
Kỳ Xán tiếp tục nói: "Kéo hai đứa gây chuyện cầm đầu kia vào hầm ngục nhốt hai ngày."
"Rõ!"
Úc Gia Trí oa oa kêu to bị kéo đi xa.
Kỳ Xán vừa quay đầu, bất thình lình trông thấy tên tai mắt kia đang bấm điện thoại, anh kinh ngạc hỏi: "Chỗ này còn có wifi à?"
Tên tai mắt này lại dùng cách giản dị tự nhiên này truyền tin! Đây chẳng phải là đụng vào tay anh rồi sao!
Người kia hoàn toàn không biết gì về suy nghĩ của Kỳ Xán, hắn ta kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là có thể dùng! Tốc độ đường truyền cực kỳ nhanh!"
Kỳ Xán lập tức trở về sạc điện thoại.
Bóng đêm dần thâm.
Kỳ Xán bước trong bóng đêm đi tới hầm ngục, kẻ trông coi hầm ngục vẫn là tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển trước đó. Hắn ta cũng bị Phong Minh xử phạt nhưng được Kỳ Xán kéo ra.
Trông thấy Kỳ Xán, hắn ta lập tức đón lên, vui vẻ nói: "Quản lý, sao anh lại tới đây! Là cố ý tới thăm tôi chứ gì! Xem ra cũng không uổng phí tình hữu nghị một ngày một đêm của chúng ta nha!"
Kỳ Xán: "..."
"Gà quay trong tay anh là cố ý mang tới cho tôi hả? Thơm quá! Cảm ơn người anh em!"
Kỳ Xán đưa túi giấy dầu trong tay cho người trông coi, nói: "Anh cũng vất vả rồi, mau đi ăn chút đồ ngon đi."
"Được rồi! Anh cứ đi dạo tùy ý nha!"
Kỳ Xán thật sự bắt đầu đi dạo xung quanh, sau đó đi tới trước cửa phòng giam của Úc Gia Trí. Úc Gia Trí hít mũi một cái, lập tức ngửi thấy mùi thơm cháy xém và hơi giòn nồng đậm.
"Tình hữu nghị giữa chúng ta lại bùng lên rồi Thê Thảm! Anh mang món ngon gì cho tôi vậy?!"
Kỳ Xán hai tay trống không nói: "Thôi có mùi để ngửi là được rồi."
Úc Gia Trí thất vọng không thôi, một lần nữa quay về góc tường ngồi xổm. Kỳ Xán chống tay lên cửa sắt, nhìn Úc Gia Trí.
"Anh và những con zombie kia ở chung không tồi?"
Úc Gia Trí vội hắng giọng một tiếng, khiêm tốn nói: "Tạm được, tôi lúc nào chẳng được chào đón."
"Thế mấy ngày nay anh làm gì?"
...
Trở về từ hầm ngục, điện thoại của Kỳ Xán cũng đã sạc đầy. Anh ấn mở khóa, màn hình điện thoại sáng lên, bức ảnh chụp chung của anh và Tân Đàm đập vào mắt, cùng lúc đó là một đống tin nhắn oanh tạc.
Kỳ Xán kết nối với wifi công cộng nơi này, tin nhắn Wechat cũng theo đó mà gửi đến liên tục. Sau khi anh trả lời tin nhắn của bố mẹ và các bạn học cấp hai ở Thịnh Thành, ấn mở tin nhắn, vừa liếc mắt là thấy được tin nhắn mới nhất Tân Đàm vừa gửi tới.
... A Xán, mình đã đón Đại đảo chủ ra khỏi bệnh viện Hồ Tâm. Không biết cậu có nhận được tin nhắn của mình không?
... Mình rất lo cho cậu, cậu bình an chứ?
... Nếu như cậu còn bị nhốt trong tù, đừng lo lắng, mình sẽ cố gắng cứu cậu ra. Bởi vì sức khỏe của Đại đảo chủ đang dần khôi phục nên mình đang giúp ông ấy liên lạc với thuộc hạ cũ.
... Phương Dung đi theo thuyền vận chuyển lương thực về trấn Vĩnh Ninh trên đất liền, ngoài muốn tìm vợ con của Đại đảo chủ ra, mình còn cần cậu ấy làm một việc cho mình.
... Mình muốn cậu ấy tạo thế cho hành động kế tiếp của chúng ta.