Chương 58: Cô Ấy Thật Sự Vứt Bỏ Còn Rồi
Trên đời này chẳng có gì là tự nhiên, tất cả đều có lý do riêng của nó.
Ngày cả việc ngày hôm nay, trong mắt anh là em, trong lòng anh cũng là em, bao lâu cũng được anh vẫn sẽ ở đây, ở đây để đợi em quay đầu.
Lục Nhiên Thành chùm chiếc mũ hoodie lên đầu, anh cúi đầu bấm điện thoại, đợi cô đi mất một lúc mới đuổi theo, anh không biết Đinh Tiếu đối với anh thế nào nhưng anh đã mặc định đời này của anh chỉ có cô vậy nên anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra.
Dáng vẻ cao ráo của anh, đứng phía sau lưng cô tựa như là bức tranh, tiểu công chúa và vị anh hùng của cô ấy.
Là lặng lẽ, là âm thầm chỉ mang theo hi vọng em sẽ quay đầu lại nhìn lấy anh một lần.
Tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí ảm đạm mà anh đã cảm nhận được, Lục Nhiên Thành chậm rãi nhấc máy lên nghe “Mẹ!..”
“Con về chưa! Đưa bạn gái con theo cùng hôm nay chúng ta sang nhà bạn mẹ dùng bữa.” Mẹ Lục đầu dây bên kia, lời nói nhẹ nhàng, dịu dàng lại dễ nghe vô cùng.
Anh chỉ biết nợ nụ cười nhạt “Mẹ! Cô ấy thật sự vứt bỏ con rồi, không cần con nữa.” Giọng anh nghèn nghẹn không biết trình bày thế nào, cứ như đứa trẻ bị uất ức.
Đầu dây bên kia mẹ Lục hẫng đi một nhịp, cảm thấy đau lòng con trai bà lần đầu tiên nói ra những lời này với bà, trước nay Lục Nhiên Thành vô cùng bình thản trước tất cả mọi chuyện sẽ không bảo giờ để bản thân gục ngã trước bất kỳ điều gì.
“Về nhà đi! Mẹ gửi con định vị, bạn mẹ cũng có một cô bé rất xinh bằng tuổi con, con không thể không đến chuyện gì xảy ra rồi cũng không thể quay lại được. Có lẽ là không hợp, nếu duyên phận chưa tận trăm ngã vẫn sẽ gặp nhau mà thôi.” Mẹ Lục chỉ nói với anh những câu nhẹ nhàng nhất, bà không muốn anh chỉ như vậy mà đã khiến bản thân vô cùng thê thảm rồi.
Lục Nhiên Thành chỉ nghe đến đó xong liền cúp máy, anh ngẩn đầu đảo mắt cho đến khi nhìn thấy Đinh Tiếu ở quầy thanh toán. Anh mới nở nụ cười “Cần gì phải đi trăm ngã? Chỉ cần em còn ở trong mắt anh, đường về thuận hay không anh cũng sẽ khiến chúng ta bước cùng một con đường đi đến tương lai.” Anh đút hai tay vào túi quần.
Đinh Tiếu cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, cô một tay nắm lấy tay Liêu Ninh, một tay cầm lấy túi đồ, ngẩn đầu nhìn xung quanh. Siêu thị đông người cô hoàn toàn không tìm thấy ánh mắt đang dõi theo mình.
Chỉ còn vỏn vẹn không bao lâu nữa, bọn cô sẽ lên đại học như vậy cô sẽ không cần ngày ngày chạm mặt anh, anh rồi cũng sẽ quên cô mà thôi. Cũng như mẹ cô đã nói, ai cũng sẽ thay đổi, tình yêu cũng chỉ là vẻ đẹp của tuổi trẻ mà thôi.
Trở về nhà Đinh Tiếu đặt những túi đồ lớn nhỏ ở trên bàn cho mẹ cô, cô đi thẳng lên lầu. Đinh Tiếu không chú ý đến sự xuất hiện của Lục Nhiên Thành trong phòng cô.
Cô xoay lưng đóng cửa, Lục Nhiên Thành đã đứng dậy đứng ở phía sau cô, anh chống hai tay lên cửa, tiện tay đi chuyển nhanh khoá trái cửa lại khiến cô giật mình quay lại.
Tựa lưng vào cửa phòng, ngẩn đầu nhìn Lục Nhiên Thành trước mặt mình, trái tim cô hỗn loạn không biết anh muốn làm gì, cô quên mất anh có thể leo ban công sang nhà cô.
Đinh Tiếu có chút sợ hãi nhìn anh “Cậu muốn làm gì?”
Anh cười nhẹ, cúi đầu áp sát mặt cô “Muốn em có được không? Đừng vứt bỏ anh, anh thật sự không chịu nổi sự tra tấn này đâu Tiếu Tiếu.” Anh cúi sát xuống chạm môi mình vào môi cô.
Cả cơ thể cô như có luồng điện chạy ngang qua, khiến cô bất động không biết làm gì “Nhiên Thành! Em không tốt, em không ưu tú, em cũng không thể giúp gì được cho anh, em chỉ mang rắc rối đến cho anh mà thôi… Vậy nên anh đừng thích em nữa được không? Chúng ta cứ thế mà làm bạn thôi.” Đôi mắt của cô cuối cùng cũng không chịu đựng nổi mà nước mắt lăn dài trên má.
Cô nửa muốn bên cạnh, nửa lại sợ hãi bản thân mang xui xẻo đến cho anh.
Nhìn thấy cô khóc Lục Nhiên Thành đã đau lòng chết đi được “Ngoan, cần gì phải ưu tú? Em đã rất đặc biệt trong mắt anh rồi, đối với anh em chính là nữ thần may mắn mang đến cho anh nhiều điều tốt đẹp… Đừng nghĩ bản thân em không tốt…”
“Tiếu Tiếu! Anh chỉ muốn nói với em rằng, em đã làm rất tốt rồi, em là tốt nhất, là người anh sẽ yêu cả cuộc đời này cho dù nắng mưa, cho dù trời có sập xuống anh cũng sẽ bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của chúng ta.” Lục Nhiên Thành dùng một tay kéo cô ôm vào lòng, anh ghị đầu cô vào lòng mình, để cô giải toả hết sự uất ức của mấy ngày qua.
Đinh Tiếu được anh dỗ dành, cuối cùng cũng vứt bỏ tảng đá trong lòng mình mà vòng tay ôm lấy eo anh rồi bật khóc thành tiếng, cô khóc đến mức ướt cả một mảng áo phông của Lục Nhiên Thành.
Anh dùng tay nâng mặt cô lên, lau đi nước mắt của cô rồi đặt môi mình lên môi cô mà hôn lấy, nụ hôn vụn về của Đinh Tiếu khiến anh suýt chút đã nhịn không được mà đè cô ra. Anh dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi cô vô cùng cuồng nhiệt, Lục Nhiêm Thành nhấc bổng cô lên di chuyển đến giường ngủ.
Để cô ngồi lên người mình tay anh giữ lấy gáy cô không cho cô rời khỏi môi mình.
Nụ hôn của anh khiến cô không thở được cuối cùng mà dùng hết sức để đẩy anh ra, rồi gục đầu lên vai anh mà thở hỗn hển.
“Lần sau còn chia tay anh, anh sẽ mặc kệ tuổi tác mà đè em ra đấy có biết không.” Lục Nhiên Thành ôm lấy cô, anh không ngờ bạn gái nhỏ anh chỉ vì cảm thấy bản thân không tốt, sợ anh sẽ không gặp may mắn khi ở bên cạnh cô cho nên mới phải chịu uất ức thế này mà chia tay anh.
Đều tại anh không tốt không nhìn ra vấn đề sớm hơn, khiến cô uất ức lâu như vậy.
Ngày cả việc ngày hôm nay, trong mắt anh là em, trong lòng anh cũng là em, bao lâu cũng được anh vẫn sẽ ở đây, ở đây để đợi em quay đầu.
Lục Nhiên Thành chùm chiếc mũ hoodie lên đầu, anh cúi đầu bấm điện thoại, đợi cô đi mất một lúc mới đuổi theo, anh không biết Đinh Tiếu đối với anh thế nào nhưng anh đã mặc định đời này của anh chỉ có cô vậy nên anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra.
Dáng vẻ cao ráo của anh, đứng phía sau lưng cô tựa như là bức tranh, tiểu công chúa và vị anh hùng của cô ấy.
Là lặng lẽ, là âm thầm chỉ mang theo hi vọng em sẽ quay đầu lại nhìn lấy anh một lần.
Tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí ảm đạm mà anh đã cảm nhận được, Lục Nhiên Thành chậm rãi nhấc máy lên nghe “Mẹ!..”
“Con về chưa! Đưa bạn gái con theo cùng hôm nay chúng ta sang nhà bạn mẹ dùng bữa.” Mẹ Lục đầu dây bên kia, lời nói nhẹ nhàng, dịu dàng lại dễ nghe vô cùng.
Anh chỉ biết nợ nụ cười nhạt “Mẹ! Cô ấy thật sự vứt bỏ con rồi, không cần con nữa.” Giọng anh nghèn nghẹn không biết trình bày thế nào, cứ như đứa trẻ bị uất ức.
Đầu dây bên kia mẹ Lục hẫng đi một nhịp, cảm thấy đau lòng con trai bà lần đầu tiên nói ra những lời này với bà, trước nay Lục Nhiên Thành vô cùng bình thản trước tất cả mọi chuyện sẽ không bảo giờ để bản thân gục ngã trước bất kỳ điều gì.
“Về nhà đi! Mẹ gửi con định vị, bạn mẹ cũng có một cô bé rất xinh bằng tuổi con, con không thể không đến chuyện gì xảy ra rồi cũng không thể quay lại được. Có lẽ là không hợp, nếu duyên phận chưa tận trăm ngã vẫn sẽ gặp nhau mà thôi.” Mẹ Lục chỉ nói với anh những câu nhẹ nhàng nhất, bà không muốn anh chỉ như vậy mà đã khiến bản thân vô cùng thê thảm rồi.
Lục Nhiên Thành chỉ nghe đến đó xong liền cúp máy, anh ngẩn đầu đảo mắt cho đến khi nhìn thấy Đinh Tiếu ở quầy thanh toán. Anh mới nở nụ cười “Cần gì phải đi trăm ngã? Chỉ cần em còn ở trong mắt anh, đường về thuận hay không anh cũng sẽ khiến chúng ta bước cùng một con đường đi đến tương lai.” Anh đút hai tay vào túi quần.
Đinh Tiếu cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, cô một tay nắm lấy tay Liêu Ninh, một tay cầm lấy túi đồ, ngẩn đầu nhìn xung quanh. Siêu thị đông người cô hoàn toàn không tìm thấy ánh mắt đang dõi theo mình.
Chỉ còn vỏn vẹn không bao lâu nữa, bọn cô sẽ lên đại học như vậy cô sẽ không cần ngày ngày chạm mặt anh, anh rồi cũng sẽ quên cô mà thôi. Cũng như mẹ cô đã nói, ai cũng sẽ thay đổi, tình yêu cũng chỉ là vẻ đẹp của tuổi trẻ mà thôi.
Trở về nhà Đinh Tiếu đặt những túi đồ lớn nhỏ ở trên bàn cho mẹ cô, cô đi thẳng lên lầu. Đinh Tiếu không chú ý đến sự xuất hiện của Lục Nhiên Thành trong phòng cô.
Cô xoay lưng đóng cửa, Lục Nhiên Thành đã đứng dậy đứng ở phía sau cô, anh chống hai tay lên cửa, tiện tay đi chuyển nhanh khoá trái cửa lại khiến cô giật mình quay lại.
Tựa lưng vào cửa phòng, ngẩn đầu nhìn Lục Nhiên Thành trước mặt mình, trái tim cô hỗn loạn không biết anh muốn làm gì, cô quên mất anh có thể leo ban công sang nhà cô.
Đinh Tiếu có chút sợ hãi nhìn anh “Cậu muốn làm gì?”
Anh cười nhẹ, cúi đầu áp sát mặt cô “Muốn em có được không? Đừng vứt bỏ anh, anh thật sự không chịu nổi sự tra tấn này đâu Tiếu Tiếu.” Anh cúi sát xuống chạm môi mình vào môi cô.
Cả cơ thể cô như có luồng điện chạy ngang qua, khiến cô bất động không biết làm gì “Nhiên Thành! Em không tốt, em không ưu tú, em cũng không thể giúp gì được cho anh, em chỉ mang rắc rối đến cho anh mà thôi… Vậy nên anh đừng thích em nữa được không? Chúng ta cứ thế mà làm bạn thôi.” Đôi mắt của cô cuối cùng cũng không chịu đựng nổi mà nước mắt lăn dài trên má.
Cô nửa muốn bên cạnh, nửa lại sợ hãi bản thân mang xui xẻo đến cho anh.
Nhìn thấy cô khóc Lục Nhiên Thành đã đau lòng chết đi được “Ngoan, cần gì phải ưu tú? Em đã rất đặc biệt trong mắt anh rồi, đối với anh em chính là nữ thần may mắn mang đến cho anh nhiều điều tốt đẹp… Đừng nghĩ bản thân em không tốt…”
“Tiếu Tiếu! Anh chỉ muốn nói với em rằng, em đã làm rất tốt rồi, em là tốt nhất, là người anh sẽ yêu cả cuộc đời này cho dù nắng mưa, cho dù trời có sập xuống anh cũng sẽ bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của chúng ta.” Lục Nhiên Thành dùng một tay kéo cô ôm vào lòng, anh ghị đầu cô vào lòng mình, để cô giải toả hết sự uất ức của mấy ngày qua.
Đinh Tiếu được anh dỗ dành, cuối cùng cũng vứt bỏ tảng đá trong lòng mình mà vòng tay ôm lấy eo anh rồi bật khóc thành tiếng, cô khóc đến mức ướt cả một mảng áo phông của Lục Nhiên Thành.
Anh dùng tay nâng mặt cô lên, lau đi nước mắt của cô rồi đặt môi mình lên môi cô mà hôn lấy, nụ hôn vụn về của Đinh Tiếu khiến anh suýt chút đã nhịn không được mà đè cô ra. Anh dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi cô vô cùng cuồng nhiệt, Lục Nhiêm Thành nhấc bổng cô lên di chuyển đến giường ngủ.
Để cô ngồi lên người mình tay anh giữ lấy gáy cô không cho cô rời khỏi môi mình.
Nụ hôn của anh khiến cô không thở được cuối cùng mà dùng hết sức để đẩy anh ra, rồi gục đầu lên vai anh mà thở hỗn hển.
“Lần sau còn chia tay anh, anh sẽ mặc kệ tuổi tác mà đè em ra đấy có biết không.” Lục Nhiên Thành ôm lấy cô, anh không ngờ bạn gái nhỏ anh chỉ vì cảm thấy bản thân không tốt, sợ anh sẽ không gặp may mắn khi ở bên cạnh cô cho nên mới phải chịu uất ức thế này mà chia tay anh.
Đều tại anh không tốt không nhìn ra vấn đề sớm hơn, khiến cô uất ức lâu như vậy.