Chương 57: Cô Ấy Thật Sự Vứt Bỏ Con Rồi
Kỳ quân sự trải qua tẻ nhạt ngoài mong đợi, cặp đôi mà trường ngày đêm cầu chia tay cuối cùng đã không còn bên nhau nữa. Cả diễn đàn của trường bàn tán xôn xao chuyện của Đinh Tiếu và Lục Nhiên Thành chia tay.
Đinh Tiếu ở trong phòng, cô không muốn cầm điện thoại, cũng chẳng muốn ra khỏi nhà. Phải làm sao đây cô nhớ Lục Nhiên Thành quá, ngày cô và anh chia tay Tiêu Tuấn Nam đến giáo huấn cô một trận, thậm chí vừa mắng vừa cầu xin cô nhưng cô lại nhất quyết chia tay Lục Nhiên Thành.
Bây giờ ngay cả Tiêu Tuấn Nam cũng không muốn nói chuyện với cô, cũng đúng.
Cô không tốt, tốt nhất nên một mình.
Cũng may qua kỳ quân sự cô vẫn còn được nghĩ một tuần, cô không cần gặp mặt anh.
Lâm Phong nhắn tin cho cô rất nhiều, nhưng cô không trả lời, cô cũng biết cậu ta thích mình cho nên mới cố gắng giữ khoảng cách.
“Tiếu Tiếu! Con dậy chưa mau xuống đưa em con siêu thị mua đồ giúp mẹ!” Bà ở dưới nói vọng lên phòng Đinh Tiếu.
Liêu Ninh ở dưới đã chuẩn bị vô cùng háo hức rồi, chỉ đợi chị gái cô bé xuống thì sẽ đi siêu thị, lúc chị đi học quân sự về cô bé cảm thấy chị không vui cho nên mới xin mẹ cho cô bé và cô đi siêu thị lần trước mọi người đi vui như vậy.
Cô cũng không thể để em gái mình háo hức rồi hụt hẫng, Đinh Tiếu mặc chiếc áo hoodie đen cùng với quần jean ống suông, gương mặt có chút nhạt “Mẹ muốn mua gì vậy có thể nói để con ghi lại nếu không sẽ mua nhầm mất.” Giọng điệu cô hơi nghẹn ngào.
“Hôm nay mua nhiều một chút, bạn cũ mẹ ghé thăm cho nên muốn đãi họ một bữa. Con nữa vui vẻ lên cứ ủ rủ như vậy nhìn chán chết đi được.” Mẹ cô nhìn cô đưa cho cô tiền sau đó liền đọc cho cô những thứ cần mua. T???ệ? ha?? Tìm ?ga? ??a?g chí?h ﹟ T??MT?U? eN.V? ﹟
Ở bên nhà Lục Nhiên Thành cũng không khá hơn là bao nhiêu, anh bức bối học hành cũng chẳng vào đầu.
Dạo gần đây tần suất anh hút thuốc lại tăng lên rồi, chỉ khi hút thuốc thì cảm giác khó chịu của anh mới vơi đi một chút. Nhìn anh sau kỳ quân sự tiều tụy đến đáng sợ, nhưng hôm nay ba mẹ anh về, anh cũng không thể để cho ông bà nhìn thấy dáng vẻ này của anh được.
Lục Nhiên Thành trên tay vẫn kẹp điếu thuốc, anh mặc chiếc hoodie đội mũ lên đầu, anh muốn đi nhìn xem rốt cuộc cô rốt cuộc đã tuyệt tình đến mức nào rồi.
Anh vừa mở cổng đã nhìn thấy Đinh Tiếu và Liêu Ninh cũng đang ra ngoài, Liêu Ninh nhìn anh khẽ gọi “Anh Nhiên Thành! Chào buổi sáng ạ!”
Nghe thấy em gái gọi cô bất giác quay đầu nhìn sang, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của anh, dáng vẻ anh tiều tụy hơn cô nghĩ. Đinh Tiếu nhìn thấy anh hút thuốc lòng cô hẫng đi một nhịp, anh hút thuốc từ khi nào? Chẳng phải nói bỏ rồi sao.
Lục Nhiên Thành đi chuyển mắt nhìn xuống Liêu Ninh “Chào buổi sáng Tiểu Ninh!” Khoé môi anh nở nụ cười, sau đó mới nhớ ra mà dụi bỏ điếu thuốc trên tay.
“Liêu Ninh đi thôi, em còn ở đây nói chuyện thì ở nhà đi.” Cô kiềm lòng không muốn bật khóc sau khi nhìn thấy anh, nhìn anh như vậy cô đau lòng chết đi được.
Nhưng anh làm sao nhịn nỗi, anh nhớ cô nhiều như vậy “Tiếu Tiếu! Chúng ta nói chuyện đi.” Giọng anh trầm ấm gọi tên cô, anh muốn nói chuyện thật rõ ràng muốn hỏi cô lý do tại sao.
“Chúng ta không còn gì để nói đâu, hôm này nhà tôi có khách phải đi mua ít đồ không có nhiều thời gian luyên thuyên với cậu… Cậu lần sau đừng hút thuốc nữa không tốt cho sức khoẻ.” Dứt lời Đinh Tiếu nắm lấy tay của Liêu Ninh đi rất nhanh, cô không nói với anh quá nhiều.
Lục Nhiên Thành anh hoàn hảo quá, anh cái gì cũng tốt, anh được mọi người ngưỡng mộ, anh xứng đáng với những thứ tốt hơn. Em trong mắt người khác là sao chổi, thành tích không tốt, tương lai không rõ ràng không thể báo hại anh chịu đựng cùng em, cũng không nỡ để anh trải quá khó khăn cực khổ cùng em nữa.
Đinh Tiếu ở trong phòng, cô không muốn cầm điện thoại, cũng chẳng muốn ra khỏi nhà. Phải làm sao đây cô nhớ Lục Nhiên Thành quá, ngày cô và anh chia tay Tiêu Tuấn Nam đến giáo huấn cô một trận, thậm chí vừa mắng vừa cầu xin cô nhưng cô lại nhất quyết chia tay Lục Nhiên Thành.
Bây giờ ngay cả Tiêu Tuấn Nam cũng không muốn nói chuyện với cô, cũng đúng.
Cô không tốt, tốt nhất nên một mình.
Cũng may qua kỳ quân sự cô vẫn còn được nghĩ một tuần, cô không cần gặp mặt anh.
Lâm Phong nhắn tin cho cô rất nhiều, nhưng cô không trả lời, cô cũng biết cậu ta thích mình cho nên mới cố gắng giữ khoảng cách.
“Tiếu Tiếu! Con dậy chưa mau xuống đưa em con siêu thị mua đồ giúp mẹ!” Bà ở dưới nói vọng lên phòng Đinh Tiếu.
Liêu Ninh ở dưới đã chuẩn bị vô cùng háo hức rồi, chỉ đợi chị gái cô bé xuống thì sẽ đi siêu thị, lúc chị đi học quân sự về cô bé cảm thấy chị không vui cho nên mới xin mẹ cho cô bé và cô đi siêu thị lần trước mọi người đi vui như vậy.
Cô cũng không thể để em gái mình háo hức rồi hụt hẫng, Đinh Tiếu mặc chiếc áo hoodie đen cùng với quần jean ống suông, gương mặt có chút nhạt “Mẹ muốn mua gì vậy có thể nói để con ghi lại nếu không sẽ mua nhầm mất.” Giọng điệu cô hơi nghẹn ngào.
“Hôm nay mua nhiều một chút, bạn cũ mẹ ghé thăm cho nên muốn đãi họ một bữa. Con nữa vui vẻ lên cứ ủ rủ như vậy nhìn chán chết đi được.” Mẹ cô nhìn cô đưa cho cô tiền sau đó liền đọc cho cô những thứ cần mua. T???ệ? ha?? Tìm ?ga? ??a?g chí?h ﹟ T??MT?U? eN.V? ﹟
Ở bên nhà Lục Nhiên Thành cũng không khá hơn là bao nhiêu, anh bức bối học hành cũng chẳng vào đầu.
Dạo gần đây tần suất anh hút thuốc lại tăng lên rồi, chỉ khi hút thuốc thì cảm giác khó chịu của anh mới vơi đi một chút. Nhìn anh sau kỳ quân sự tiều tụy đến đáng sợ, nhưng hôm nay ba mẹ anh về, anh cũng không thể để cho ông bà nhìn thấy dáng vẻ này của anh được.
Lục Nhiên Thành trên tay vẫn kẹp điếu thuốc, anh mặc chiếc hoodie đội mũ lên đầu, anh muốn đi nhìn xem rốt cuộc cô rốt cuộc đã tuyệt tình đến mức nào rồi.
Anh vừa mở cổng đã nhìn thấy Đinh Tiếu và Liêu Ninh cũng đang ra ngoài, Liêu Ninh nhìn anh khẽ gọi “Anh Nhiên Thành! Chào buổi sáng ạ!”
Nghe thấy em gái gọi cô bất giác quay đầu nhìn sang, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của anh, dáng vẻ anh tiều tụy hơn cô nghĩ. Đinh Tiếu nhìn thấy anh hút thuốc lòng cô hẫng đi một nhịp, anh hút thuốc từ khi nào? Chẳng phải nói bỏ rồi sao.
Lục Nhiên Thành đi chuyển mắt nhìn xuống Liêu Ninh “Chào buổi sáng Tiểu Ninh!” Khoé môi anh nở nụ cười, sau đó mới nhớ ra mà dụi bỏ điếu thuốc trên tay.
“Liêu Ninh đi thôi, em còn ở đây nói chuyện thì ở nhà đi.” Cô kiềm lòng không muốn bật khóc sau khi nhìn thấy anh, nhìn anh như vậy cô đau lòng chết đi được.
Nhưng anh làm sao nhịn nỗi, anh nhớ cô nhiều như vậy “Tiếu Tiếu! Chúng ta nói chuyện đi.” Giọng anh trầm ấm gọi tên cô, anh muốn nói chuyện thật rõ ràng muốn hỏi cô lý do tại sao.
“Chúng ta không còn gì để nói đâu, hôm này nhà tôi có khách phải đi mua ít đồ không có nhiều thời gian luyên thuyên với cậu… Cậu lần sau đừng hút thuốc nữa không tốt cho sức khoẻ.” Dứt lời Đinh Tiếu nắm lấy tay của Liêu Ninh đi rất nhanh, cô không nói với anh quá nhiều.
Lục Nhiên Thành anh hoàn hảo quá, anh cái gì cũng tốt, anh được mọi người ngưỡng mộ, anh xứng đáng với những thứ tốt hơn. Em trong mắt người khác là sao chổi, thành tích không tốt, tương lai không rõ ràng không thể báo hại anh chịu đựng cùng em, cũng không nỡ để anh trải quá khó khăn cực khổ cùng em nữa.