Chương : 22
Thế nhưng Vũ Minh không biết rằng, ngày hôm nay, từ khi hắn cất bước đi khỏi chợ Đổ. Lũng bang đã lập tức thay đổi đến chóng mặt.
Cù Lũng một phen thoát chết hụt dưới tay Hà Hổ, ngay buổi tối hôm đó sai đàn em phi tang hiện trường. Ngay trong đêm kéo toàn bộ anh em cả cũ lẫn mới, đến quán bar nhỏ của Vĩnh bang, bang chủ Vĩnh mặt sẹo sau tối hôm đó bỗng cũng biệt tăm tung tích.
Chợ Đổ lập tức chỉ còn một thế lực độc tôn, bá chiếm toàn bộ địa bàn, kể từ đây Lũng Bang không còn là một bang hội ở hạng chót bét nữa. Mà nó đã có thể nổi lên đứng xứng tầm với Lang Bang bến xe Hải Phòng, hay sánh ngang với ngũ đại thế lực Cảng Hải Phòng, đứng vào hàng tam lưu băng hội trên toàn tỉnh thành.
Thay đổi chỉ trong một đêm đã khiến Cù Lũng thân phận cũng biến đổi theo, được không ít thượng lưu nhân vật chú ý đến. Một loạt đại nhân vật nhị lưu thế lực Hải Phòng, muốn cò mồi móc xích thu nạp Cù Lũng, nhưng Cù Lũng vẫn kiên quyết giữ thế kiểm soát, quyết không đầu quân dưới trướng kẻ nào.
…
Miêu Yến sau khi tỉnh dậy phát hiện Vũ Minh biến mất thì liền hoảng sợ mà vội vã đi kiếm tìm hắn. Nhưng cô đã lục tung cả căn nhà lên rồi, Vũ Minh biến mất, đến một chút mùi vị của hắn cũng không lưu lại, cứ như hắn chưa từng ở đây, cứ như tất cả những kỉ niệm một tháng qua tất cả chỉ là một cơn ảo mộng.
Miêu Yến, mắt ướt nhòe, giọng chỉ rung động than nhẹ một câu:
- Đáng ghét thật!
Bỗng cô nghĩ, càng nghĩ cô lại càng khóc lớn:
- Không có tiền làm sao đi đâu?
Hư hư!
- Ăn khỏe như vậy, những lúc đói bụng phải làm sao?
Miêu Yến lại nấc lên, khuôn mặt như vậy mà lại yêu kiều hơn gấp bội, một hình dáng yếu ớt nhu thuận khác xa vẻ thường ngày. Nếu Vũ Minh ở đây, có lẽ hắn phải nhéo má cô nàng một cái, rồi búng mũi trêu ghẹo, cho chừa cái tội hay khóc nhè như vậy. Thế nhưng Vũ Minh đã ở rất xa rồi, hắn không còn ở đây để thấy Miêu Yến giở cái khuôn mặt tiểu Loli dễ thương kia nữa. Mà nếu hắn có trông thấy Miêu Yến đoán chắc cũng đâu thể kìm nổi lòng.
Cái mũi cao dọc dừa đẹp đẽ của Miêu Yến bây giờ đã đỏ ửng, nó sụt sùi không ngừng, đôi mắt to tròn cũng long lanh đỏ hoe. Miêu Yến cứ như vậy khóc cả nửa ngày, cuối cùng không biết làm cách nào đành tự nín.
Cô bước ra khỏi căn biệt thự cổ kính, những bóng đèn kiểu Châu Âu được cô và Vũ Minh sửa mấy hôm trước bây giờ vẫn cứ sáng rỡ. Một tháng Vũ Minh tỉnh lại thật có nhiều kỉ niệm, một tháng ấy khiến cho cô như trìm vào cõi thần tiên, khung cảnh không quá rộng lớn nhưng không hiểu sao cô có cảm giác, mỗi ngày bên cạnh Vũ Minh thì căn nhà đều rất đẹp đẽ, đẹp đến từng centimet. Mỗi căn phòng chẳng khác nào một thế giới phù hoa.
Vũ Minh vừa biến mất, cô cảm thấy nó thật nhỏ bé, thế giới kia như đã biến mất. Một thứ hoang tàn không còn màu sắc lung linh. Phải chăng cô đã có chút gì đó với Vũ Minh, nghĩ đến đây mặt cô lại bỗng đỏ ửng lắc lắc đầu.
…
- Anh tên gì?
- A, tôi tên Trần Vũ Minh!
- Nguyên quán?
- Hải Phòng!
- Bố mẹ?
Vũ Minh thần tình hoảng hốt ngạc nhiên:
- Chỉ là bốc vác thôi mà, cô có cần phải hỏi thông tin kỹ càng như vậy không?
Trước mặt Vũ Minh là một cô gái, khoảng chừng hai lăm tuổi, khá xinh đẹp, tuy không thể so sánh với Miêu Yến nhưng cũng có thể thuộc hàng mỹ nhân, trên mặt cô ta còn có một nốt ruồi cạnh mép. Làm cho khuôn mặt có vẻ gì đó càng thuần thục hơn. Cô gái thấy Vũ Minh thắc mắc, chỉ lành lạnh mà nói:
- Đây liên quan đến bảo tàng quốc gia, mọi thông tin chúng tôi cần xác thực và nắm chắc. Nếu không sau này xảy ra mất mát, chúng tôi biết tìm anh ở đâu?
Vũ Minh gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình, có điều, hắn nghĩ đến bố mẹ, đặc biệt nghĩ đến Trần Gia Cảnh thì càng thống hận, bèn khai một lượt:
- Bố đã mất, mẹ là Đồng Tố Uyên!
Cô thư ký nghe thấy hắn bảo rằng bố hắn đã mất, chỉ nhìn hắn một tia tỏ vẻ cảm thông, rồi sau đó gật đầu nói:
- Anh đã hoàn tất hồ sơ đăng ký rồi, ngày mai có thể tham gia phỏng vấn.
- Chúng tôi thông báo đã hết giờ đăng ký hạng mục, sở khảo cổ Hải Phòng bắt đầu đóng cửa!
Nói rồi, cô gái mạnh tay kéo ‘roẹt’ đến một cái, trước mặt Vũ Minh cái khe nhỏ mà hắn thò đầu vào báo danh cũng đã bị chặn bởi lớp kính và giấy bạc bên trong. Chỉ nửa phút sau thì có vài anh bảo vệ tiến tới lùa hơn cả thảy đống người ra khỏi khuôn viên sở khảo cổ.
- Hắc, làm việc thật mau lẹ!
Vũ Minh gật gù cảm thán tác phong chuyên nghiệp của mấy người làm ở đây. Lặng lẽ rời khỏi sở bảo tàng, kiếm tạm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm, ngày mai còn tham gia đợt phỏng vấn.
…
- Trần Đình Đại, cháu đứng lại cho chú, cả ngày hôm qua cháu đi đâu? Dự án DK5 bên đối tác gọi đến mắng xối xả cho chú một trận, cháu nói xem cháu đã làm cái gì?
Trần Gia Cảnh đứng trên lầu hai, lớn giọng quát xuống, giọng như phát hỏa. Đứa cháu mà ông ta nói đến lúc này rón rén trong điệu bộ bị bắt quả tang khổ sở mà nói:
- Chú Cảnh, dự án đó căn bản đối tác không chịu hợp tác. Họ sớm đã không coi chúng ta là người có thể hợp tác được rồi, cháu chỉ thuận gió đẩy thuyền truyền bá một số thông tin về tập đoàn SSAD chúng ta. Hy vọng họ có thể vì vậy mà sau này không coi thường!
Trần Đình Đại nghễnh giọng nói, tỏ vẻ oan khuất, ánh mắt vừa run vừa mừng. Trần Gia Cảnh muốn thổi lửa một câu nữa, nhưng giọng chợt hòa hoãn.
- Cháu giỏi lắm!
Trần Gia Cảnh thực sự muốn nổi điên, muốn một phát chém chết cái thằng cháu làm hỏng việc của mình kia đi. Ông ta sai hắn đi ký hợp đồng mua hai chiếc tàu chở hàng cỡ trung, kết quả hắn hợp đồng không ký được, còn đuổi đánh đối tác đến bán sống bán chết. Khiến cho họ mắng trời chửi diêm vương, gọi điện thẳng đến phàn nàn, Trần Gia Cảnh quá đau đầu, thực sự muốn điên tiết. Cũng may đối tác kia chỉ là một công ty nhỏ, vốn không được SSAD coi trọng, nên Trần Gia Cảnh mới tạm thời bỏ qua, còn nếu đó là một thế lực lớn, đoán chắc ông ta đánh gãy chân Trần Đình Đại cũng chưa vừa lòng.
Trần Đình Đại bố mẹ mất sớm, chỉ đến ở với chú là Trần Gia Cảnh ông ta. Bố của Trần Đình Đại ban đầu là trưởng họ Trần, nhưng vì sau mất đi nên Trần Gia Cảnh lập tức thế chức, nắm giữ SSAD trong tay. Vốn Trần Gia Cảnh muốn để cả cơ nghiệp sau này cho Trần Vũ Minh, nhưng không ngờ hắn sau đó lại bị bại liệt, dẫn đến thần kinh. Trần Gia Cảnh thất vọng rất lớn, về sau cũng chán ghét đứa con này mà bỏ mặc nó tự sinh tự diệt. Trần Gia Cảnh thành ra không có người nối dõi, cuối cùng đành phải chọn lựa Trần Đình Đại làm người kế thừa dưới sức ép của dòng họ.
Quắc mắt lên nhìn Trần Đình Đại một hồi, Trần Gia Cảnh lại lặng lẽ lui vào căn phòng sách của mình. Ông ta đã định đập cho Trần Đình Đại một trận, thế nhưng hắn lại là người nối dõi nên bèn phải chôn hận trong lòng.
Trần Đình Đại trong lòng cười thầm mà tự nhủ ‘thằng già, mày chẳng còn sống được bao lâu nữa mà chửi mắng tao đâu. Gia sản nhà họ Trần cuối cùng cũng đều thuộc về tao mà thôi’. Trần Đình Đại tỏ vẻ thích trí, nhanh chân chạy lên căn phòng sang trọng lầu hai của mình. Rút ra một chai Chivas 12 hai, vừa uống vừa chê, tại sao lại chỉ còn thứ rượu rẻ tiền như vậy. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bành mân mê chai rượu, vừa uống vừa tưởng tượng đến cảnh tượng lúc nãy bắt nạt đối tác thật thích trí. Đuổi xong mấy tên đối tác già bợm ngu ngốc, lại còn được mấy cái kiều nữ phục vụ tận tình quả thật là thích mắt. Mặt hắn hiện vẻ vô sỉ cười cợt, bỗng hắn nhớ ra cái gì đó, vội rút điện thoại ra bấm số.
- A lô, Miêu Yến, em đã về Hải Phòng chưa? Anh thực sự rất nhớ em!
Trần Đình Đại tạm gác phong hoa tuyết nguyệt giả giọng si tình mà nói. Đầu dây bên kia đúng là Miêu Yến, trước đây cô ở với Vũ Minh, thực sự không phải như lời cô nói với Vũ Minh, rằng cô làm ở một công ty gần đấy. Mà thật ra công ty của cô ở thành phố Hải Phòng, nhưng cô rất chăm chỉ, ngày nào cũng đi mấy tiếng từ An Dương, đi đi về về, vừa chăm sóc Vũ Minh vừa điều hành công ty ở xa.
Từ lúc Vũ Minh bị thần kinh, trải qua mấy năm trời trong nhà Miêu Yến xảy ra rất nhiều chuyện. Bố mẹ cô sau một lần du lịch, không may gặp tai nạn cả hai đều đã mất. Đối mặt với sự thật tang thương, Miêu Yến vẫn quật cường không gục ngã, vừa điều hành công ty trong khi còn rất trẻ. Khiến nó không lụi bại mà ngày càng thành công hơn, cho đến bây giờ công ty mà bố mẹ cô để lại đã trở thành một công ty lớn.
Cô trở thành tâm điểm chú ý của tất cả những tên đàn ông, với vẻ ngoài là một nữ doanh nhân trẻ trung xinh đẹp, Miêu Yến còn hấp dẫn bởi vẻ quyết đoán và lạnh nhạt. Chính cái thứ lạnh nhạt này của cô đã khiến những gã đàn ông chết mê chết mệt, họ gặp quá nhiều người con gái dễ dãi, dễ dãi đến mức mà họ không còn cảm thấy hứng thú. Chính vì vậy tính cách của Miêu Yến chẳng khác gì một hũ mật ong mà nhưng con gấu béo mập tham lam thèm muốn sở hữu.
Thế nhưng trong mắt Miêu Yến, ngày ngày cô chỉ cần hoàn thành công việc. Trở về chăm sóc cậu bạn ngơ ngơ ngẩn ngẩn của mình là cảm thấy hạnh phúc. Cái vẻ ngoài lạnh lẽo của cô mỗi khi bên ngoài thì bên Vũ Minh nó hoàn toàn biến mất, thay vào đó mà một vẻ mặt tràn đầy tình thân và rạng rỡ, cô cứ ngỡ rằng bố mẹ cô mất đi thì cô không còn một người thân nào cả. Nhưng cuối cùng cô lại có Vũ Minh để làm điểm tựa, mặc dù cái bộ dạng ngơ ngơ của cậu ta mỗi khi ngắc ngắc cái đầu thật tức cười.
Trần Đình Đại hơi rượi xộc lên, mỗi câu nói chuyện càng hăng hái. Miêu Yến chỉ lạnh lẽo mà trả lời, nếu Trần Đình Đại không phải anh họ của Vũ Minh, cộng thêm Vũ Minh vừa biến mất nên cô cảm thấy rất lo lắng thì thậm chí cô nhìn thấy số máy của hắn còn chẳng thèm nhấc máy. Cô vốn định qua hắn tìm hiểu xem liệu hắn có biết gì về Vũ Minh đang ở đâu hay không, nhưng hắn cứ lằng nhằng làm cô thực sự bực mình bèn cúp máy đến ‘Rụp’ một cái.
Tút tút!!
- A!
- Con ả này, được!
Trần Đình Đại chửi lớn, rượu vào lời ra. Miêu Yến cúp máy nhanh như vậy hắn cảm thấy rất phản cảm. Mỹ nữ trong tay hắn trước nay có gì mà không phải nghe theo hắn sai khiến, chỉ có Miêu Yến này lâu như vậy vẫn còn giữ cái bộ dạng cao cao tại thượng.
- Giữ gì chứ! Một phường dâm đãng mà còn giả bộ! Nếu không phải cô có chút gia sản thì sao lọt vào mắt xanh Trần đại thiếu gia ta được, hà hà!
Trần Đình Đại lại nở nụ cười dâm tà, hắn tiếp tục bấm điện thoại:
- A lô, Kim hả?
- Anh Đại, có việc gì không ạ?
- Ờ…
Trần Đình Đại gật gù một hồi lại kể nể, tay Kim mà hắn vừa gọi tên đầy đủ là Nguyễn Trọng Kim. Là lái xe riêng của hắn, người này trước đây cũng xông pha giang hồ không ít. Sau cùng đầu quân làm lái xe dưới trướng Trần Đình Đại theo hắn làm không ít chuyện bại hoại.
Vì Trần Đình Đại có tiền, lại có quyền thế trong tay, Nguyễn Trọng Kim đi theo cũng hưởng được không ít lợi lộc. Bèn làm tay sai kiếm mồi cho chủ, Trần Đình Đại lần này uống rượu lại tức giận trong lòng liền nổi nóng. Vừa gọi điện kể nể vừa chửi mắng, cuối cùng lại nghĩ ra một chuyện đại bại hoại. Chuyện này nếu Vũ Minh ở tại đây biết được, chỉ sợ lột da rút gân Trần Đình Đại hắn cũng chưa hả lòng.
- Dạ, dạ, em biết rồi, chỉ một liều là đủ, dạ…
Tút tút!
Trần Đình Đại nói xong cúp máy, nốc nốt ngụm rượu, thoải mái tựa xuống ghế mắt lim dim. Trên miệng còn không ngừng hiển hiện nụ cười đểu giả tỏ vẻ thỏa mãn.
Cù Lũng một phen thoát chết hụt dưới tay Hà Hổ, ngay buổi tối hôm đó sai đàn em phi tang hiện trường. Ngay trong đêm kéo toàn bộ anh em cả cũ lẫn mới, đến quán bar nhỏ của Vĩnh bang, bang chủ Vĩnh mặt sẹo sau tối hôm đó bỗng cũng biệt tăm tung tích.
Chợ Đổ lập tức chỉ còn một thế lực độc tôn, bá chiếm toàn bộ địa bàn, kể từ đây Lũng Bang không còn là một bang hội ở hạng chót bét nữa. Mà nó đã có thể nổi lên đứng xứng tầm với Lang Bang bến xe Hải Phòng, hay sánh ngang với ngũ đại thế lực Cảng Hải Phòng, đứng vào hàng tam lưu băng hội trên toàn tỉnh thành.
Thay đổi chỉ trong một đêm đã khiến Cù Lũng thân phận cũng biến đổi theo, được không ít thượng lưu nhân vật chú ý đến. Một loạt đại nhân vật nhị lưu thế lực Hải Phòng, muốn cò mồi móc xích thu nạp Cù Lũng, nhưng Cù Lũng vẫn kiên quyết giữ thế kiểm soát, quyết không đầu quân dưới trướng kẻ nào.
…
Miêu Yến sau khi tỉnh dậy phát hiện Vũ Minh biến mất thì liền hoảng sợ mà vội vã đi kiếm tìm hắn. Nhưng cô đã lục tung cả căn nhà lên rồi, Vũ Minh biến mất, đến một chút mùi vị của hắn cũng không lưu lại, cứ như hắn chưa từng ở đây, cứ như tất cả những kỉ niệm một tháng qua tất cả chỉ là một cơn ảo mộng.
Miêu Yến, mắt ướt nhòe, giọng chỉ rung động than nhẹ một câu:
- Đáng ghét thật!
Bỗng cô nghĩ, càng nghĩ cô lại càng khóc lớn:
- Không có tiền làm sao đi đâu?
Hư hư!
- Ăn khỏe như vậy, những lúc đói bụng phải làm sao?
Miêu Yến lại nấc lên, khuôn mặt như vậy mà lại yêu kiều hơn gấp bội, một hình dáng yếu ớt nhu thuận khác xa vẻ thường ngày. Nếu Vũ Minh ở đây, có lẽ hắn phải nhéo má cô nàng một cái, rồi búng mũi trêu ghẹo, cho chừa cái tội hay khóc nhè như vậy. Thế nhưng Vũ Minh đã ở rất xa rồi, hắn không còn ở đây để thấy Miêu Yến giở cái khuôn mặt tiểu Loli dễ thương kia nữa. Mà nếu hắn có trông thấy Miêu Yến đoán chắc cũng đâu thể kìm nổi lòng.
Cái mũi cao dọc dừa đẹp đẽ của Miêu Yến bây giờ đã đỏ ửng, nó sụt sùi không ngừng, đôi mắt to tròn cũng long lanh đỏ hoe. Miêu Yến cứ như vậy khóc cả nửa ngày, cuối cùng không biết làm cách nào đành tự nín.
Cô bước ra khỏi căn biệt thự cổ kính, những bóng đèn kiểu Châu Âu được cô và Vũ Minh sửa mấy hôm trước bây giờ vẫn cứ sáng rỡ. Một tháng Vũ Minh tỉnh lại thật có nhiều kỉ niệm, một tháng ấy khiến cho cô như trìm vào cõi thần tiên, khung cảnh không quá rộng lớn nhưng không hiểu sao cô có cảm giác, mỗi ngày bên cạnh Vũ Minh thì căn nhà đều rất đẹp đẽ, đẹp đến từng centimet. Mỗi căn phòng chẳng khác nào một thế giới phù hoa.
Vũ Minh vừa biến mất, cô cảm thấy nó thật nhỏ bé, thế giới kia như đã biến mất. Một thứ hoang tàn không còn màu sắc lung linh. Phải chăng cô đã có chút gì đó với Vũ Minh, nghĩ đến đây mặt cô lại bỗng đỏ ửng lắc lắc đầu.
…
- Anh tên gì?
- A, tôi tên Trần Vũ Minh!
- Nguyên quán?
- Hải Phòng!
- Bố mẹ?
Vũ Minh thần tình hoảng hốt ngạc nhiên:
- Chỉ là bốc vác thôi mà, cô có cần phải hỏi thông tin kỹ càng như vậy không?
Trước mặt Vũ Minh là một cô gái, khoảng chừng hai lăm tuổi, khá xinh đẹp, tuy không thể so sánh với Miêu Yến nhưng cũng có thể thuộc hàng mỹ nhân, trên mặt cô ta còn có một nốt ruồi cạnh mép. Làm cho khuôn mặt có vẻ gì đó càng thuần thục hơn. Cô gái thấy Vũ Minh thắc mắc, chỉ lành lạnh mà nói:
- Đây liên quan đến bảo tàng quốc gia, mọi thông tin chúng tôi cần xác thực và nắm chắc. Nếu không sau này xảy ra mất mát, chúng tôi biết tìm anh ở đâu?
Vũ Minh gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình, có điều, hắn nghĩ đến bố mẹ, đặc biệt nghĩ đến Trần Gia Cảnh thì càng thống hận, bèn khai một lượt:
- Bố đã mất, mẹ là Đồng Tố Uyên!
Cô thư ký nghe thấy hắn bảo rằng bố hắn đã mất, chỉ nhìn hắn một tia tỏ vẻ cảm thông, rồi sau đó gật đầu nói:
- Anh đã hoàn tất hồ sơ đăng ký rồi, ngày mai có thể tham gia phỏng vấn.
- Chúng tôi thông báo đã hết giờ đăng ký hạng mục, sở khảo cổ Hải Phòng bắt đầu đóng cửa!
Nói rồi, cô gái mạnh tay kéo ‘roẹt’ đến một cái, trước mặt Vũ Minh cái khe nhỏ mà hắn thò đầu vào báo danh cũng đã bị chặn bởi lớp kính và giấy bạc bên trong. Chỉ nửa phút sau thì có vài anh bảo vệ tiến tới lùa hơn cả thảy đống người ra khỏi khuôn viên sở khảo cổ.
- Hắc, làm việc thật mau lẹ!
Vũ Minh gật gù cảm thán tác phong chuyên nghiệp của mấy người làm ở đây. Lặng lẽ rời khỏi sở bảo tàng, kiếm tạm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm, ngày mai còn tham gia đợt phỏng vấn.
…
- Trần Đình Đại, cháu đứng lại cho chú, cả ngày hôm qua cháu đi đâu? Dự án DK5 bên đối tác gọi đến mắng xối xả cho chú một trận, cháu nói xem cháu đã làm cái gì?
Trần Gia Cảnh đứng trên lầu hai, lớn giọng quát xuống, giọng như phát hỏa. Đứa cháu mà ông ta nói đến lúc này rón rén trong điệu bộ bị bắt quả tang khổ sở mà nói:
- Chú Cảnh, dự án đó căn bản đối tác không chịu hợp tác. Họ sớm đã không coi chúng ta là người có thể hợp tác được rồi, cháu chỉ thuận gió đẩy thuyền truyền bá một số thông tin về tập đoàn SSAD chúng ta. Hy vọng họ có thể vì vậy mà sau này không coi thường!
Trần Đình Đại nghễnh giọng nói, tỏ vẻ oan khuất, ánh mắt vừa run vừa mừng. Trần Gia Cảnh muốn thổi lửa một câu nữa, nhưng giọng chợt hòa hoãn.
- Cháu giỏi lắm!
Trần Gia Cảnh thực sự muốn nổi điên, muốn một phát chém chết cái thằng cháu làm hỏng việc của mình kia đi. Ông ta sai hắn đi ký hợp đồng mua hai chiếc tàu chở hàng cỡ trung, kết quả hắn hợp đồng không ký được, còn đuổi đánh đối tác đến bán sống bán chết. Khiến cho họ mắng trời chửi diêm vương, gọi điện thẳng đến phàn nàn, Trần Gia Cảnh quá đau đầu, thực sự muốn điên tiết. Cũng may đối tác kia chỉ là một công ty nhỏ, vốn không được SSAD coi trọng, nên Trần Gia Cảnh mới tạm thời bỏ qua, còn nếu đó là một thế lực lớn, đoán chắc ông ta đánh gãy chân Trần Đình Đại cũng chưa vừa lòng.
Trần Đình Đại bố mẹ mất sớm, chỉ đến ở với chú là Trần Gia Cảnh ông ta. Bố của Trần Đình Đại ban đầu là trưởng họ Trần, nhưng vì sau mất đi nên Trần Gia Cảnh lập tức thế chức, nắm giữ SSAD trong tay. Vốn Trần Gia Cảnh muốn để cả cơ nghiệp sau này cho Trần Vũ Minh, nhưng không ngờ hắn sau đó lại bị bại liệt, dẫn đến thần kinh. Trần Gia Cảnh thất vọng rất lớn, về sau cũng chán ghét đứa con này mà bỏ mặc nó tự sinh tự diệt. Trần Gia Cảnh thành ra không có người nối dõi, cuối cùng đành phải chọn lựa Trần Đình Đại làm người kế thừa dưới sức ép của dòng họ.
Quắc mắt lên nhìn Trần Đình Đại một hồi, Trần Gia Cảnh lại lặng lẽ lui vào căn phòng sách của mình. Ông ta đã định đập cho Trần Đình Đại một trận, thế nhưng hắn lại là người nối dõi nên bèn phải chôn hận trong lòng.
Trần Đình Đại trong lòng cười thầm mà tự nhủ ‘thằng già, mày chẳng còn sống được bao lâu nữa mà chửi mắng tao đâu. Gia sản nhà họ Trần cuối cùng cũng đều thuộc về tao mà thôi’. Trần Đình Đại tỏ vẻ thích trí, nhanh chân chạy lên căn phòng sang trọng lầu hai của mình. Rút ra một chai Chivas 12 hai, vừa uống vừa chê, tại sao lại chỉ còn thứ rượu rẻ tiền như vậy. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bành mân mê chai rượu, vừa uống vừa tưởng tượng đến cảnh tượng lúc nãy bắt nạt đối tác thật thích trí. Đuổi xong mấy tên đối tác già bợm ngu ngốc, lại còn được mấy cái kiều nữ phục vụ tận tình quả thật là thích mắt. Mặt hắn hiện vẻ vô sỉ cười cợt, bỗng hắn nhớ ra cái gì đó, vội rút điện thoại ra bấm số.
- A lô, Miêu Yến, em đã về Hải Phòng chưa? Anh thực sự rất nhớ em!
Trần Đình Đại tạm gác phong hoa tuyết nguyệt giả giọng si tình mà nói. Đầu dây bên kia đúng là Miêu Yến, trước đây cô ở với Vũ Minh, thực sự không phải như lời cô nói với Vũ Minh, rằng cô làm ở một công ty gần đấy. Mà thật ra công ty của cô ở thành phố Hải Phòng, nhưng cô rất chăm chỉ, ngày nào cũng đi mấy tiếng từ An Dương, đi đi về về, vừa chăm sóc Vũ Minh vừa điều hành công ty ở xa.
Từ lúc Vũ Minh bị thần kinh, trải qua mấy năm trời trong nhà Miêu Yến xảy ra rất nhiều chuyện. Bố mẹ cô sau một lần du lịch, không may gặp tai nạn cả hai đều đã mất. Đối mặt với sự thật tang thương, Miêu Yến vẫn quật cường không gục ngã, vừa điều hành công ty trong khi còn rất trẻ. Khiến nó không lụi bại mà ngày càng thành công hơn, cho đến bây giờ công ty mà bố mẹ cô để lại đã trở thành một công ty lớn.
Cô trở thành tâm điểm chú ý của tất cả những tên đàn ông, với vẻ ngoài là một nữ doanh nhân trẻ trung xinh đẹp, Miêu Yến còn hấp dẫn bởi vẻ quyết đoán và lạnh nhạt. Chính cái thứ lạnh nhạt này của cô đã khiến những gã đàn ông chết mê chết mệt, họ gặp quá nhiều người con gái dễ dãi, dễ dãi đến mức mà họ không còn cảm thấy hứng thú. Chính vì vậy tính cách của Miêu Yến chẳng khác gì một hũ mật ong mà nhưng con gấu béo mập tham lam thèm muốn sở hữu.
Thế nhưng trong mắt Miêu Yến, ngày ngày cô chỉ cần hoàn thành công việc. Trở về chăm sóc cậu bạn ngơ ngơ ngẩn ngẩn của mình là cảm thấy hạnh phúc. Cái vẻ ngoài lạnh lẽo của cô mỗi khi bên ngoài thì bên Vũ Minh nó hoàn toàn biến mất, thay vào đó mà một vẻ mặt tràn đầy tình thân và rạng rỡ, cô cứ ngỡ rằng bố mẹ cô mất đi thì cô không còn một người thân nào cả. Nhưng cuối cùng cô lại có Vũ Minh để làm điểm tựa, mặc dù cái bộ dạng ngơ ngơ của cậu ta mỗi khi ngắc ngắc cái đầu thật tức cười.
Trần Đình Đại hơi rượi xộc lên, mỗi câu nói chuyện càng hăng hái. Miêu Yến chỉ lạnh lẽo mà trả lời, nếu Trần Đình Đại không phải anh họ của Vũ Minh, cộng thêm Vũ Minh vừa biến mất nên cô cảm thấy rất lo lắng thì thậm chí cô nhìn thấy số máy của hắn còn chẳng thèm nhấc máy. Cô vốn định qua hắn tìm hiểu xem liệu hắn có biết gì về Vũ Minh đang ở đâu hay không, nhưng hắn cứ lằng nhằng làm cô thực sự bực mình bèn cúp máy đến ‘Rụp’ một cái.
Tút tút!!
- A!
- Con ả này, được!
Trần Đình Đại chửi lớn, rượu vào lời ra. Miêu Yến cúp máy nhanh như vậy hắn cảm thấy rất phản cảm. Mỹ nữ trong tay hắn trước nay có gì mà không phải nghe theo hắn sai khiến, chỉ có Miêu Yến này lâu như vậy vẫn còn giữ cái bộ dạng cao cao tại thượng.
- Giữ gì chứ! Một phường dâm đãng mà còn giả bộ! Nếu không phải cô có chút gia sản thì sao lọt vào mắt xanh Trần đại thiếu gia ta được, hà hà!
Trần Đình Đại lại nở nụ cười dâm tà, hắn tiếp tục bấm điện thoại:
- A lô, Kim hả?
- Anh Đại, có việc gì không ạ?
- Ờ…
Trần Đình Đại gật gù một hồi lại kể nể, tay Kim mà hắn vừa gọi tên đầy đủ là Nguyễn Trọng Kim. Là lái xe riêng của hắn, người này trước đây cũng xông pha giang hồ không ít. Sau cùng đầu quân làm lái xe dưới trướng Trần Đình Đại theo hắn làm không ít chuyện bại hoại.
Vì Trần Đình Đại có tiền, lại có quyền thế trong tay, Nguyễn Trọng Kim đi theo cũng hưởng được không ít lợi lộc. Bèn làm tay sai kiếm mồi cho chủ, Trần Đình Đại lần này uống rượu lại tức giận trong lòng liền nổi nóng. Vừa gọi điện kể nể vừa chửi mắng, cuối cùng lại nghĩ ra một chuyện đại bại hoại. Chuyện này nếu Vũ Minh ở tại đây biết được, chỉ sợ lột da rút gân Trần Đình Đại hắn cũng chưa hả lòng.
- Dạ, dạ, em biết rồi, chỉ một liều là đủ, dạ…
Tút tút!
Trần Đình Đại nói xong cúp máy, nốc nốt ngụm rượu, thoải mái tựa xuống ghế mắt lim dim. Trên miệng còn không ngừng hiển hiện nụ cười đểu giả tỏ vẻ thỏa mãn.