Chương : 21
- Hà Hổ, bây giờ mày muốn làm cái gì?
Cù Lũng mồ hôi vừa toát vừa sốt ruột hỏi. Khẩu súng trong túi áo ngực định rút ra bấy lâu bây giờ cũng đình chỉ không dám động đến, người ta đã chĩa thẳng súng vào đầu ông ta, bây giờ lôi súng ra chẳng khác gì tự sát.
- Hà hà!
Hà Hổ lại cười một tràng, ngúc ngắc cái đầu tỏ vẻ đắc ý:
- Chúng mày một lượt sắp chết hết!
Cù Lũng nghe xong câu này của Hà Hổ chỉ lắc lắc đầu mà nói:
- Tao biết tính mày, đánh nhau bao nhiêu năm, nhưng giữa chúng ta không thể thù hằn đến mức mày muốn giết tao? Nói đi, lần này tại sao mày lại muốn hạ thủ?
Hà Hổ lại rít một hơi thuốc nữa, cắn răng rồi xì ra một làn khói đặc, mắt hơi liếc về phía Cù Lũng rồi trả lời ông ta:
- Mày đã sắp chết rồi, tao cũng không ngại nói cho mày biết một chút!
- Lũng bang tuy bây giờ trong mắt tao chỉ là một lũ bậu xậu, thế nhưng tương lai tao nghĩ nó lại có uy hiếp đến tao lớn nhất! Nhưng đây cũng chỉ là một lý do nhỏ để tao muốn giết mày và cả cái bang rẻ rách của mày!
Ngừng lại một chút, Hà Hổ đi loanh quanh vài vòng rồi nói tiếp:
- Lý do thứ hai là bang mày tuy nhỏ nhưng chiếm nhiều chỗ …Ngon quá! Hà hà, nên có thể nói là tao thèm địa bàn của mày, muốn giết mày cũng chẳng sai… Ừm!
- Còn lý do lớn nhất!
Nói đến đây, mắt Hà Hổ bỗng trở nên lạnh lẽo. Khẩu súng trong tay cũng chậm rãi lên đạn, Cù Lũng lạnh người, Hà Hổ bây giờ muốn động thủ rồi.
- Lý do lớn nhất… Là… Có người muốn tao giết mày!
Hà Hổ lập tức chĩa súng về phía Cù Lũng tay rất nhanh siết chặt cò.
Vụt vụt vụt!
Đoàng!
Tiếng súng vừa nổ lập tức có tiếng cười:
- Khà khà, ông không nên vội vã như vậy!
Tình thế lúc này bỗng thay đổi một cách chóng vánh, Hà Hổ lúc này không ngờ không phải là người cầm súng, mà người cầm súng… Thật sự không ngờ… chính là Vũ Minh!
Hà Hổ mồm miệng lắp bắp, mắt nhìn lên mà không thể nào tin nổi.
- Không có khả năng!
Cư nhiên một người đang cầm trịch, bây giờ lại bị chính khẩu súng của mình chĩa vào đầu, ngay cả nguyên nhân tại sao mình mất súng cũng không biết. Chuyện này ai có thể chấp nhận được.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức phát súng kia vừa bắn vẫn còn vương khói thuốc súng. Khẩu súng Vũ Minh cầm trên tay, khói trắng không ngừng tỏa ra từ nòng, lạnh lẽo hướng đầu Hà Hổ. Tình cảnh lúc này thậm trí còn khiến người ta tưởng tượng, trước đó người cầm súng trong tay, tất nhiên không phải là Hà Hổ, mà là Vũ Minh.
Lúc này Vũ Minh thành công khống chế Hà Hổ, trong lòng liên tưởng lại sự việc lúc hắn hành động mà không khỏi cũng tự chảy mồ hôi sợ hãi. Hắn cảm thấy nếu mình chỉ nắm chậm thời cơ thêm một chút nữa, khẳng định không chỉ có Cù Lũng phải chết, mà tính mạng của hắn cũng tùy thời nằm trong tay người ta.
Cù Lũng lúc này cũng há hốc mồm miệng, nếu Hà Hổ kinh ngạc một phần thì ông ta thậm trí kinh ngạc còn đến mười phần. Cù Lũng mắt đã nhắm lại chờ chết, không nghĩ rằng kẻ chết không phải là ông ta, mà lại chính là Hà Hổ, người đang cầm chuôi con dao sắc nhọn.
Bất quá Cù Lũng trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng nhận biết được tình hình, lập tức nhanh tại không chút chậm trễ rút khẩu Glock-17 từ trong ngực. Ông ta lên đạn cành cạch một cách chớp nhoáng, khẩu súng nhanh tay chĩa về phía hai tên cầm súng phía sau Hà Hổ.
Đoàng!
Đoàng!!
Đồng loạt hai phát súng nổ lên, môt tên lập tức bị Cù Lũng bắn chết, một tên còn lại nhận ra tình huống cũng vội vã bắn ra một phát đạn nhưng cũng không thay đổi được kết cục.
Vũ Minh trong lòng thầm cười nhạt, ‘hà hà, súng Trung Quốc mà cũng đòi so sánh với khẩu Glock-17 của ta ư’. Hai tên kia dĩ nhiên một phần chết trên tay Cù Lũng là vì hành động chậm chạp, một phần còn lại lại chính là khẩu súng trong tay bọn chúng có tốc độ bắn chậm hơn khẩu Glock-17 trong tay Cù Lũng, cho nên mới xuất hiện tình trạng Cù Lũng xử đẹp hai tên chúng mới có thể bắn một phát. Còn một yếu tố quan trọng nữa là khẩu súng Trung Quốc trong tay tên bắn được một phát đạt kia bắn không có độ chính xác, nếu không sợ rằng Cù Lũng trong phát đạn đó cũng phải táng mạng theo cùng.
Nhìn lại một chút, Vũ Minh phát hiện cánh tay Cù Lũng hóa ra cũng bị dính đạn và đang chảy máu. Khó trách hai tên kia vì sao lại bỏ mạng, không phải cũng vì mấy khẩu súng rẻ tiền trong tay quá chậm chạp hay sao.
- Tất cả chúng mày bỏ hết Mã Tấu xuống cho tao!
Cù Lũng lạnh giọng mà nói, ánh mắt như muốn lấy mạng đảo quanh hơn mấy chục thủ hạ của Hà Hổ.
Keng!
Keng!!
Keng!!!
Tiếng kim khí va chạm xuống nền đất, hiển nhiên cả thảy hơn hai mươi người Hổ Bang đều đã bỏ Mã Tấu xuống đất. Bọn chúng mặc dù trung thành với Hà Hổ, thế nhưng bây giờ tính mạng của Hà Hổ còn khó giữ, tất nhiên bọn chúng không có ai muốn liều mạng.
Hà Hổ trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn cố giở mánh khóe mà nói:
- Anh Lũng, hôm nay tôi đến đây cũng chỉ hỏi thăm một chút thôi, anh biết đấy, tôi đâu có gan dám giết người!
Phì!
- Hay thật, giết tao không thành bây giờ lại nói tất cả là một trò đùa! Mày nghĩ tao có tin được không?
Cộp!
Cù Lũng bước tới cầm đáy súng gõ một nhát thật mạnh hất cằm Hà Hổ, máu lập tức liền rơi. Hà Hổ trong lòng càng sợ hãi hơn, không nghĩ bây giờ mình lại chết, lại cố lớn giọng mà biện minh:
- Anh Lũng, không phải tôi muốn giết anh, mà là có người muốn thuê tôi giết anh, hơn nữa tôi cũng bị người đó không chế!
Cù Lũng nghe thấy Hà Hổ biện minh, cặp mắt cũng không khỏi sáng lên:
- Là ai?
- Lý Sĩ Nguyên!
Hà Hổ vôi vã nói. Cù Lũng liền lớn giọng mà hô:
- Không thể nào, cái mạng nhỏ của tao làm sao lại liên quan đến đại nhân vật như Lý Sĩ Nguyên được chứ!
- Anh Lũng, tôi nói hoàn toàn là sự thật, không anh thử nghĩ xem, tại sao chúng tôi lại có súng trong tay. Tất cả cũng đều là do Lý Sĩ Nguyên cung cấp!
Hà Hổ tỏ vẻ khổ sở mà giải thích, Cù Lũng vừa nghe vừa lặng người. Lát sau đầu gật gù, Hà Hổ thấy vậy liền vui mừng và hỏi:
- Anh Lũng, tôi chỉ biết có như vậy, có phải là anh nên tha cho tôi hay không?
- Tha?
Cù Lũng cố gắt giọng hỏi lại một câu, cảm giác như Hà Hổ nói mình không nghe rõ.
Một câu này lập tức làm Hà Hổ sợ hãi, ý định đã quá rõ ràng, Cù Lũng không tha cho cái mạng nhỏ này của hắn nữa rồi.
Đoàng!
Chỉ thấy khói thuốc súng lại mịt mù, Hà Hổ nét mặt vẫn còn sự sợ hãi hiển hiện, trên chán từ lúc nào đã xuất hiện một cái lỗ máu.
Hơn hai mươi người Hổ bang khi nãy bỏ hết Mã Tấu xuống đất, đã bị người của Cù Lũng nhanh tay khống chế lại. Cù Lũng lúc này ánh mắt lạnh lẽo nhìn, có điều không phải là nhìn đám người Hổ bang. Mà ông ta đang nhìn vào người thanh niên lúc nãy đã mở cửa.
- Anh… Anh Lũng!
Thanh niên mồm miệng lắp bắp, hắn ngay cả nghĩ ra một câu để biện minh cũng không có. Bán rẻ anh em chỉ có một kết cục duy nhất.
Đoàng!
Trên chán hắn xuất hiện một lỗ máu, tương tự như trên chán Hà Hổ. Vũ Minh hít một hơi dài tỏ vẻ hài lòng, ra tay thật quyết đoán, con người như vậy sau này mới có thể làm lên đại sự.
Chỉ có điều nhớ lại, Vũ Minh cảm thấy tò mò về Lý Sĩ Nguyên mà Hà Hổ nói, bèn cất giọng kì quái mà hỏi Cù Lũng:
- Anh Lũng, Lý Sĩ Nguyên là ai?
Cù Lũng lúc này xử lý xong hết chướng ngại, nhìn vào trong tay đều toát mồ hôi ướt nhẫy, cầm súng cũng có cảm giác trơn như bôi mỡ. Thấy Vũ Minh hỏi thì cũng không ngần ngại mà trả lời, trong lòng vì vậy mà cũng cảm thấy vừa sợ vừa khó hiểu.
- Lý Sĩ Nguyên, hắn là chủ tịch tập đoàn vũ khí Việt Quốc. Nói ra thân phận của hắn thật ít người biết đến, hắn nắm trong tay phải đến cả một trung đoàn tư binh. Vì có thân phận đặc thù, cho nên người của hắn sở hữu súng cũng không ai nói gì, ngay cả bộ quốc phòng cũng phải mắt nhắm mắt mở. Có thể nói nếu hắn là con rồng ở Việt Quốc thì không ai dám nói hắn là Giao Long, thực sự thân phận của hắn quá lớn!
Cù Lũng nói xong thở dài, cũng không khỏi lo lắng. Vũ Minh vẫn không hết tò mò:
- Đại nhân vật như vậy, tại sao lại muốn giết anh?
Cù Lũng chỉ lắc lắc đầu, Vũ Minh thấy vậy cũng không hỏi nữa. Lát sau, sau một hồi giảng giải đạo lý, cuối cùng Cù Lũng đã thu phục được toàn bộ thuộc hạ dưới trướng của Hà Hổ đầu quân vào Lũng bang. Dù sao thì sau khi Hà Hổ chết không có người cầm đầu, Hổ bang sẽ cứ như vậy mà tan ra, địa bàn cũng bị người ta chiếm mất, không bằng Cù Lũng thuận tiện thu vào tay, coi như một khoản bồi thường chết hụt.
- Anh Lũng, có lẽ tôi phải đi rồi! Phía trên cũng đã yên lặng!
- Cậu phải đi? Vũ Minh, tôi thấy cậu cũng không có việc làm, như vậy đi, cậu ở lại đây, chúng ta sẽ làm đế vương ở cái chợ Đổ này, ăn ngủ sung sướng? Cậu thấy có được không?
Vũ Minh chỉ lắc lắc đầu:
- Tôi còn rất nhiều chuyện, thật khó nói, anh Lũng, có duyên sau này gặp lại!
- Chậm đã!
Cù Lũng thấy Vũ Minh có ý định muốn đi thì liền chạy tới kéo tay hắn lại, nhanh tay rút từ trong ngực một xấp tiền lớn:
- Không có tiền thì muốn làm gì cũng không được, anh có ít tiền, chú cứ cầm tạm!
Vũ Minh lập tức trợn mắt há miệng, ít tiền, số tiền trong tay Vũ Minh phải đến cả chục triệu chứ ít, toàn bộ là polime năm trăm nghìn, tiêu tiền chỉ sợ người ta cũng ngại trả lại tiền lẻ. Cù Lũng lại tiếp tục nói:
- Còn khẩu súng của cậu đây, đi bên ngoài gặp nhiều nguy hiểm phải cẩn thận!
Nói rồi cầm khẩu Glock-17 muốn đưa cho Vũ Minh, nhưng hắn lập tức gạt tay ra mà nói:
- Số tiền này thì Vũ Minh xin nhận, còn khẩu súng này anh cứ cầm lấy, coi như quà gặp mặt!
Nói rồi cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp cất bười rời đi không ngoảnh đầu. Cù Lũng hơi sững người, lát sau nhận biết liền hét lớn:
- Nhớ đến thằng Lũng này!
Vũ Minh cũng cười mà nói:
- Nhất định không quên!
Cù Lũng mồ hôi vừa toát vừa sốt ruột hỏi. Khẩu súng trong túi áo ngực định rút ra bấy lâu bây giờ cũng đình chỉ không dám động đến, người ta đã chĩa thẳng súng vào đầu ông ta, bây giờ lôi súng ra chẳng khác gì tự sát.
- Hà hà!
Hà Hổ lại cười một tràng, ngúc ngắc cái đầu tỏ vẻ đắc ý:
- Chúng mày một lượt sắp chết hết!
Cù Lũng nghe xong câu này của Hà Hổ chỉ lắc lắc đầu mà nói:
- Tao biết tính mày, đánh nhau bao nhiêu năm, nhưng giữa chúng ta không thể thù hằn đến mức mày muốn giết tao? Nói đi, lần này tại sao mày lại muốn hạ thủ?
Hà Hổ lại rít một hơi thuốc nữa, cắn răng rồi xì ra một làn khói đặc, mắt hơi liếc về phía Cù Lũng rồi trả lời ông ta:
- Mày đã sắp chết rồi, tao cũng không ngại nói cho mày biết một chút!
- Lũng bang tuy bây giờ trong mắt tao chỉ là một lũ bậu xậu, thế nhưng tương lai tao nghĩ nó lại có uy hiếp đến tao lớn nhất! Nhưng đây cũng chỉ là một lý do nhỏ để tao muốn giết mày và cả cái bang rẻ rách của mày!
Ngừng lại một chút, Hà Hổ đi loanh quanh vài vòng rồi nói tiếp:
- Lý do thứ hai là bang mày tuy nhỏ nhưng chiếm nhiều chỗ …Ngon quá! Hà hà, nên có thể nói là tao thèm địa bàn của mày, muốn giết mày cũng chẳng sai… Ừm!
- Còn lý do lớn nhất!
Nói đến đây, mắt Hà Hổ bỗng trở nên lạnh lẽo. Khẩu súng trong tay cũng chậm rãi lên đạn, Cù Lũng lạnh người, Hà Hổ bây giờ muốn động thủ rồi.
- Lý do lớn nhất… Là… Có người muốn tao giết mày!
Hà Hổ lập tức chĩa súng về phía Cù Lũng tay rất nhanh siết chặt cò.
Vụt vụt vụt!
Đoàng!
Tiếng súng vừa nổ lập tức có tiếng cười:
- Khà khà, ông không nên vội vã như vậy!
Tình thế lúc này bỗng thay đổi một cách chóng vánh, Hà Hổ lúc này không ngờ không phải là người cầm súng, mà người cầm súng… Thật sự không ngờ… chính là Vũ Minh!
Hà Hổ mồm miệng lắp bắp, mắt nhìn lên mà không thể nào tin nổi.
- Không có khả năng!
Cư nhiên một người đang cầm trịch, bây giờ lại bị chính khẩu súng của mình chĩa vào đầu, ngay cả nguyên nhân tại sao mình mất súng cũng không biết. Chuyện này ai có thể chấp nhận được.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức phát súng kia vừa bắn vẫn còn vương khói thuốc súng. Khẩu súng Vũ Minh cầm trên tay, khói trắng không ngừng tỏa ra từ nòng, lạnh lẽo hướng đầu Hà Hổ. Tình cảnh lúc này thậm trí còn khiến người ta tưởng tượng, trước đó người cầm súng trong tay, tất nhiên không phải là Hà Hổ, mà là Vũ Minh.
Lúc này Vũ Minh thành công khống chế Hà Hổ, trong lòng liên tưởng lại sự việc lúc hắn hành động mà không khỏi cũng tự chảy mồ hôi sợ hãi. Hắn cảm thấy nếu mình chỉ nắm chậm thời cơ thêm một chút nữa, khẳng định không chỉ có Cù Lũng phải chết, mà tính mạng của hắn cũng tùy thời nằm trong tay người ta.
Cù Lũng lúc này cũng há hốc mồm miệng, nếu Hà Hổ kinh ngạc một phần thì ông ta thậm trí kinh ngạc còn đến mười phần. Cù Lũng mắt đã nhắm lại chờ chết, không nghĩ rằng kẻ chết không phải là ông ta, mà lại chính là Hà Hổ, người đang cầm chuôi con dao sắc nhọn.
Bất quá Cù Lũng trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng nhận biết được tình hình, lập tức nhanh tại không chút chậm trễ rút khẩu Glock-17 từ trong ngực. Ông ta lên đạn cành cạch một cách chớp nhoáng, khẩu súng nhanh tay chĩa về phía hai tên cầm súng phía sau Hà Hổ.
Đoàng!
Đoàng!!
Đồng loạt hai phát súng nổ lên, môt tên lập tức bị Cù Lũng bắn chết, một tên còn lại nhận ra tình huống cũng vội vã bắn ra một phát đạn nhưng cũng không thay đổi được kết cục.
Vũ Minh trong lòng thầm cười nhạt, ‘hà hà, súng Trung Quốc mà cũng đòi so sánh với khẩu Glock-17 của ta ư’. Hai tên kia dĩ nhiên một phần chết trên tay Cù Lũng là vì hành động chậm chạp, một phần còn lại lại chính là khẩu súng trong tay bọn chúng có tốc độ bắn chậm hơn khẩu Glock-17 trong tay Cù Lũng, cho nên mới xuất hiện tình trạng Cù Lũng xử đẹp hai tên chúng mới có thể bắn một phát. Còn một yếu tố quan trọng nữa là khẩu súng Trung Quốc trong tay tên bắn được một phát đạt kia bắn không có độ chính xác, nếu không sợ rằng Cù Lũng trong phát đạn đó cũng phải táng mạng theo cùng.
Nhìn lại một chút, Vũ Minh phát hiện cánh tay Cù Lũng hóa ra cũng bị dính đạn và đang chảy máu. Khó trách hai tên kia vì sao lại bỏ mạng, không phải cũng vì mấy khẩu súng rẻ tiền trong tay quá chậm chạp hay sao.
- Tất cả chúng mày bỏ hết Mã Tấu xuống cho tao!
Cù Lũng lạnh giọng mà nói, ánh mắt như muốn lấy mạng đảo quanh hơn mấy chục thủ hạ của Hà Hổ.
Keng!
Keng!!
Keng!!!
Tiếng kim khí va chạm xuống nền đất, hiển nhiên cả thảy hơn hai mươi người Hổ Bang đều đã bỏ Mã Tấu xuống đất. Bọn chúng mặc dù trung thành với Hà Hổ, thế nhưng bây giờ tính mạng của Hà Hổ còn khó giữ, tất nhiên bọn chúng không có ai muốn liều mạng.
Hà Hổ trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn cố giở mánh khóe mà nói:
- Anh Lũng, hôm nay tôi đến đây cũng chỉ hỏi thăm một chút thôi, anh biết đấy, tôi đâu có gan dám giết người!
Phì!
- Hay thật, giết tao không thành bây giờ lại nói tất cả là một trò đùa! Mày nghĩ tao có tin được không?
Cộp!
Cù Lũng bước tới cầm đáy súng gõ một nhát thật mạnh hất cằm Hà Hổ, máu lập tức liền rơi. Hà Hổ trong lòng càng sợ hãi hơn, không nghĩ bây giờ mình lại chết, lại cố lớn giọng mà biện minh:
- Anh Lũng, không phải tôi muốn giết anh, mà là có người muốn thuê tôi giết anh, hơn nữa tôi cũng bị người đó không chế!
Cù Lũng nghe thấy Hà Hổ biện minh, cặp mắt cũng không khỏi sáng lên:
- Là ai?
- Lý Sĩ Nguyên!
Hà Hổ vôi vã nói. Cù Lũng liền lớn giọng mà hô:
- Không thể nào, cái mạng nhỏ của tao làm sao lại liên quan đến đại nhân vật như Lý Sĩ Nguyên được chứ!
- Anh Lũng, tôi nói hoàn toàn là sự thật, không anh thử nghĩ xem, tại sao chúng tôi lại có súng trong tay. Tất cả cũng đều là do Lý Sĩ Nguyên cung cấp!
Hà Hổ tỏ vẻ khổ sở mà giải thích, Cù Lũng vừa nghe vừa lặng người. Lát sau đầu gật gù, Hà Hổ thấy vậy liền vui mừng và hỏi:
- Anh Lũng, tôi chỉ biết có như vậy, có phải là anh nên tha cho tôi hay không?
- Tha?
Cù Lũng cố gắt giọng hỏi lại một câu, cảm giác như Hà Hổ nói mình không nghe rõ.
Một câu này lập tức làm Hà Hổ sợ hãi, ý định đã quá rõ ràng, Cù Lũng không tha cho cái mạng nhỏ này của hắn nữa rồi.
Đoàng!
Chỉ thấy khói thuốc súng lại mịt mù, Hà Hổ nét mặt vẫn còn sự sợ hãi hiển hiện, trên chán từ lúc nào đã xuất hiện một cái lỗ máu.
Hơn hai mươi người Hổ bang khi nãy bỏ hết Mã Tấu xuống đất, đã bị người của Cù Lũng nhanh tay khống chế lại. Cù Lũng lúc này ánh mắt lạnh lẽo nhìn, có điều không phải là nhìn đám người Hổ bang. Mà ông ta đang nhìn vào người thanh niên lúc nãy đã mở cửa.
- Anh… Anh Lũng!
Thanh niên mồm miệng lắp bắp, hắn ngay cả nghĩ ra một câu để biện minh cũng không có. Bán rẻ anh em chỉ có một kết cục duy nhất.
Đoàng!
Trên chán hắn xuất hiện một lỗ máu, tương tự như trên chán Hà Hổ. Vũ Minh hít một hơi dài tỏ vẻ hài lòng, ra tay thật quyết đoán, con người như vậy sau này mới có thể làm lên đại sự.
Chỉ có điều nhớ lại, Vũ Minh cảm thấy tò mò về Lý Sĩ Nguyên mà Hà Hổ nói, bèn cất giọng kì quái mà hỏi Cù Lũng:
- Anh Lũng, Lý Sĩ Nguyên là ai?
Cù Lũng lúc này xử lý xong hết chướng ngại, nhìn vào trong tay đều toát mồ hôi ướt nhẫy, cầm súng cũng có cảm giác trơn như bôi mỡ. Thấy Vũ Minh hỏi thì cũng không ngần ngại mà trả lời, trong lòng vì vậy mà cũng cảm thấy vừa sợ vừa khó hiểu.
- Lý Sĩ Nguyên, hắn là chủ tịch tập đoàn vũ khí Việt Quốc. Nói ra thân phận của hắn thật ít người biết đến, hắn nắm trong tay phải đến cả một trung đoàn tư binh. Vì có thân phận đặc thù, cho nên người của hắn sở hữu súng cũng không ai nói gì, ngay cả bộ quốc phòng cũng phải mắt nhắm mắt mở. Có thể nói nếu hắn là con rồng ở Việt Quốc thì không ai dám nói hắn là Giao Long, thực sự thân phận của hắn quá lớn!
Cù Lũng nói xong thở dài, cũng không khỏi lo lắng. Vũ Minh vẫn không hết tò mò:
- Đại nhân vật như vậy, tại sao lại muốn giết anh?
Cù Lũng chỉ lắc lắc đầu, Vũ Minh thấy vậy cũng không hỏi nữa. Lát sau, sau một hồi giảng giải đạo lý, cuối cùng Cù Lũng đã thu phục được toàn bộ thuộc hạ dưới trướng của Hà Hổ đầu quân vào Lũng bang. Dù sao thì sau khi Hà Hổ chết không có người cầm đầu, Hổ bang sẽ cứ như vậy mà tan ra, địa bàn cũng bị người ta chiếm mất, không bằng Cù Lũng thuận tiện thu vào tay, coi như một khoản bồi thường chết hụt.
- Anh Lũng, có lẽ tôi phải đi rồi! Phía trên cũng đã yên lặng!
- Cậu phải đi? Vũ Minh, tôi thấy cậu cũng không có việc làm, như vậy đi, cậu ở lại đây, chúng ta sẽ làm đế vương ở cái chợ Đổ này, ăn ngủ sung sướng? Cậu thấy có được không?
Vũ Minh chỉ lắc lắc đầu:
- Tôi còn rất nhiều chuyện, thật khó nói, anh Lũng, có duyên sau này gặp lại!
- Chậm đã!
Cù Lũng thấy Vũ Minh có ý định muốn đi thì liền chạy tới kéo tay hắn lại, nhanh tay rút từ trong ngực một xấp tiền lớn:
- Không có tiền thì muốn làm gì cũng không được, anh có ít tiền, chú cứ cầm tạm!
Vũ Minh lập tức trợn mắt há miệng, ít tiền, số tiền trong tay Vũ Minh phải đến cả chục triệu chứ ít, toàn bộ là polime năm trăm nghìn, tiêu tiền chỉ sợ người ta cũng ngại trả lại tiền lẻ. Cù Lũng lại tiếp tục nói:
- Còn khẩu súng của cậu đây, đi bên ngoài gặp nhiều nguy hiểm phải cẩn thận!
Nói rồi cầm khẩu Glock-17 muốn đưa cho Vũ Minh, nhưng hắn lập tức gạt tay ra mà nói:
- Số tiền này thì Vũ Minh xin nhận, còn khẩu súng này anh cứ cầm lấy, coi như quà gặp mặt!
Nói rồi cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp cất bười rời đi không ngoảnh đầu. Cù Lũng hơi sững người, lát sau nhận biết liền hét lớn:
- Nhớ đến thằng Lũng này!
Vũ Minh cũng cười mà nói:
- Nhất định không quên!