Chương 29: Lời mời
Reng…reng…reng
Nụ hôn giữa hai người bị gián đoạn bởi cuộc điện thoại.
Lâm Thiên Khang bực bội ngồi dậy nghe điện thoại.
“Tốt nhất là chú có thông tin gì bổ ích.”
Hắc Tần lạnh sống lưng, anh cảm thấy hình như mình vừa mới phá hỏng chuyện gì tốt của lão đại.
“Lão đại, tên bắt cóc Từ tiểu thư đã tìm thấy rồi ạ.”
“Tùy ý chú xử lí.”
“Rõ.”
Anh chỉ gọi để báo cáo chứ anh thừa biết lão đại sẽ đẩy qua cho anh chứ chẳng giải quyết những chuyện này bao giờ.
Cả Từ Nguyệt và Lâm Thiên Khang đều tụt hứng sau cuộc gọi phá đám đó nên họ đều chỉnh lại quần áo. Cô thì ngồi trên sopha xem phim, Lâm Thiên Khang thì vào bếp gọt ít hoa quả.
“Cảm mơn.”
Anh đưa dĩa trái cây cho cô rồi quay người lên lầu lấy laptop xuống làm việc.
Một lớn một nhỏ cùng ngồi trên ghế sopha.
Anh thì làm hợp đồng trên laptop, cô thì vừa xem phim vừa ăn trái cây.
Trông họ chẳng khác gì một cặp vợ chồng cả.
“Từ Nguyệt.”
“Dạ?”
“Khi nào em về?”
“Anh đuổi tôi à?”
“Không phải đuổi em nhưng ở đây xa trung tâm thành phố hơi bất tiện. Nếu được thì chúng ta về nhà bên kia.”
“Ồ, vậy chiều nay chúng ta đi.”
Lát sau Từ Nguyệt lim dim mắt rồi dựa vào thành ghế ôm gối ngủ. Hôm qua thức khuya mà sáng nay cũng dậy tương đối sớm, nên thôi để cô ngủ một lát vậy.
Lâm Thiên Khang kéo chiếc chăn mỏng đắp lên cho cô rồi tiếp tục công việc của mình.
2 tiếng sau…cô vươn người ngồi dậy.
“Tôi ngủ có lâu không?”
“Khoảng chừng hai tiếng, em có muốn giờ về luôn không? Trời đang mát.”
“Cũng được.”
“Vậy mau đi tắm đi, thím Mai ban nãy mang đồ tới để sẵn trên giường rồi.”
“Vâng.”
Trong khi Từ Nguyệt tắm thì anh cũng qua phòng khác để sửa soạn lại.
“Ủa…sao cứ có gì đấy sai sai í.”
Từ Nguyệt gãi gãi đầu nhìn bộ đồ kì lạ trên tay.
Đây là đầm dạ hội mà? Đâu phải là đồ thường để mặc đâu.
“Từ Nguyệt, em xong chưa?”
“Lâm Thiên Khang có nhầm lẫn gì không vậy? Sao lại đưa tôi đầm dạ hội.”
“Tối nay em đi dự sự kiện cùng tôi.”
“Ơ…nhưng.”
“Em không thay là tôi vào thay cho em đấy nhé.”
“Khoan…khoan, đợi một chút.”
Chiếc váy màu tím nhạt ôm sát vào thân thể cô, tôn lên những đường cong gợi cảm.
Bỗng cô hé cửa, đưa đôi mắt nai dè dặt nhìn xung quanh.
“Sao đấy?”
“Tôi không kéo khóa được.”
“Để tôi kéo cho em.”
Cô đưa tấm lưng trần ra, làn da trắng nõn và mịn màng như da em bé.
Yết hầu người đàn ông chuyển động, kiềm chế trước thân thể mềm mại trước mắt. Anh kéo khóa lên cho cô, tiện tay đeo một sợi dây chuyền lên chiếc cổ trắng ngần, đặt một nụ hôn nhẹ lên sau gáy.
Cảm giác có gì lạnh lạnh trên cổ, Từ Nguyệt đưa tay lên sờ thử xem.
“Đẹp quá.”
“Đẹp thật nhỉ? Rất hợp với em.”
“Tặng tôi sao? Ý gì đây?”
“Ý muốn xin em làm bạn đồng hành của tôi hôm nay.”
Từ Nguyệt nở nụ cười nhìn Lâm Thiên Khang, dựa vào người anh, tay mân mê sợi dây chuyền.
“Nể anh lắm tôi mới đồng ý nhé.”
Nói rồi cả hai người cùng đưa ánh mắt thâm tình nhìn nhau.
Anh thật sự rất muốn hôn cô ngay bây giờ nhưng nếu không chuẩn bị cho cô thì từ đây chạy tới chỗ sự kiện thì sẽ thành người tới cuối cùng mất.
“Từ Nguyệt em xuống nhà đi, thợ makeup và làm tóc cho em đã tới rồi.”
“Vâng.”
Người Lâm Thiên Khang gọi tới là Bạch Ảnh - anh là một trong số những thợ makeup và làm tóc nổi tiếng nhất thế giới. Ngay cả các sao nữ đình đám cũng phải xếp hàng để anh ta họa mặt cho. Có thể nói tay nghề của anh là từ vịt con xấu xí cũng sẽ thành thiên nga.
“Ôi trời ơi. Vẻ đẹp gì thế này?”
Bạch Ảnh cảm thán khi nhìn thấy Từ Nguyệt.
“Lâm tổng thật sự là muốn tôi bỏ nghề sớm à? Anh đã đưa thiên nga cho tôi rồi thì tôi phải biến hóa cô ấy làm sao nữa đây?”
Quả thật là vậy, cả cuộc đời Bạch Ảnh chưa thấy ai có vẻ đẹp như cô. Vẻ đẹp trong sáng, ngây thơ chưa từng vướng một chút bụi trần. Cô như nàng tiên mỹ miều vừa bước ra từ trong truyện cổ tích. Đưa Từ Nguyệt cho anh chẳng phải làm khó anh quá sao?
“Cậu làm sao cho cô ấy đẹp nhất sự kiện hôm nay là được.”
“Lâm tổng à… cô ấy như thế này thôi cũng đủ đẹp nhất rồi đấy.”
“Tùy ý cậu, tự cậu xử lí đi.”
Nụ hôn giữa hai người bị gián đoạn bởi cuộc điện thoại.
Lâm Thiên Khang bực bội ngồi dậy nghe điện thoại.
“Tốt nhất là chú có thông tin gì bổ ích.”
Hắc Tần lạnh sống lưng, anh cảm thấy hình như mình vừa mới phá hỏng chuyện gì tốt của lão đại.
“Lão đại, tên bắt cóc Từ tiểu thư đã tìm thấy rồi ạ.”
“Tùy ý chú xử lí.”
“Rõ.”
Anh chỉ gọi để báo cáo chứ anh thừa biết lão đại sẽ đẩy qua cho anh chứ chẳng giải quyết những chuyện này bao giờ.
Cả Từ Nguyệt và Lâm Thiên Khang đều tụt hứng sau cuộc gọi phá đám đó nên họ đều chỉnh lại quần áo. Cô thì ngồi trên sopha xem phim, Lâm Thiên Khang thì vào bếp gọt ít hoa quả.
“Cảm mơn.”
Anh đưa dĩa trái cây cho cô rồi quay người lên lầu lấy laptop xuống làm việc.
Một lớn một nhỏ cùng ngồi trên ghế sopha.
Anh thì làm hợp đồng trên laptop, cô thì vừa xem phim vừa ăn trái cây.
Trông họ chẳng khác gì một cặp vợ chồng cả.
“Từ Nguyệt.”
“Dạ?”
“Khi nào em về?”
“Anh đuổi tôi à?”
“Không phải đuổi em nhưng ở đây xa trung tâm thành phố hơi bất tiện. Nếu được thì chúng ta về nhà bên kia.”
“Ồ, vậy chiều nay chúng ta đi.”
Lát sau Từ Nguyệt lim dim mắt rồi dựa vào thành ghế ôm gối ngủ. Hôm qua thức khuya mà sáng nay cũng dậy tương đối sớm, nên thôi để cô ngủ một lát vậy.
Lâm Thiên Khang kéo chiếc chăn mỏng đắp lên cho cô rồi tiếp tục công việc của mình.
2 tiếng sau…cô vươn người ngồi dậy.
“Tôi ngủ có lâu không?”
“Khoảng chừng hai tiếng, em có muốn giờ về luôn không? Trời đang mát.”
“Cũng được.”
“Vậy mau đi tắm đi, thím Mai ban nãy mang đồ tới để sẵn trên giường rồi.”
“Vâng.”
Trong khi Từ Nguyệt tắm thì anh cũng qua phòng khác để sửa soạn lại.
“Ủa…sao cứ có gì đấy sai sai í.”
Từ Nguyệt gãi gãi đầu nhìn bộ đồ kì lạ trên tay.
Đây là đầm dạ hội mà? Đâu phải là đồ thường để mặc đâu.
“Từ Nguyệt, em xong chưa?”
“Lâm Thiên Khang có nhầm lẫn gì không vậy? Sao lại đưa tôi đầm dạ hội.”
“Tối nay em đi dự sự kiện cùng tôi.”
“Ơ…nhưng.”
“Em không thay là tôi vào thay cho em đấy nhé.”
“Khoan…khoan, đợi một chút.”
Chiếc váy màu tím nhạt ôm sát vào thân thể cô, tôn lên những đường cong gợi cảm.
Bỗng cô hé cửa, đưa đôi mắt nai dè dặt nhìn xung quanh.
“Sao đấy?”
“Tôi không kéo khóa được.”
“Để tôi kéo cho em.”
Cô đưa tấm lưng trần ra, làn da trắng nõn và mịn màng như da em bé.
Yết hầu người đàn ông chuyển động, kiềm chế trước thân thể mềm mại trước mắt. Anh kéo khóa lên cho cô, tiện tay đeo một sợi dây chuyền lên chiếc cổ trắng ngần, đặt một nụ hôn nhẹ lên sau gáy.
Cảm giác có gì lạnh lạnh trên cổ, Từ Nguyệt đưa tay lên sờ thử xem.
“Đẹp quá.”
“Đẹp thật nhỉ? Rất hợp với em.”
“Tặng tôi sao? Ý gì đây?”
“Ý muốn xin em làm bạn đồng hành của tôi hôm nay.”
Từ Nguyệt nở nụ cười nhìn Lâm Thiên Khang, dựa vào người anh, tay mân mê sợi dây chuyền.
“Nể anh lắm tôi mới đồng ý nhé.”
Nói rồi cả hai người cùng đưa ánh mắt thâm tình nhìn nhau.
Anh thật sự rất muốn hôn cô ngay bây giờ nhưng nếu không chuẩn bị cho cô thì từ đây chạy tới chỗ sự kiện thì sẽ thành người tới cuối cùng mất.
“Từ Nguyệt em xuống nhà đi, thợ makeup và làm tóc cho em đã tới rồi.”
“Vâng.”
Người Lâm Thiên Khang gọi tới là Bạch Ảnh - anh là một trong số những thợ makeup và làm tóc nổi tiếng nhất thế giới. Ngay cả các sao nữ đình đám cũng phải xếp hàng để anh ta họa mặt cho. Có thể nói tay nghề của anh là từ vịt con xấu xí cũng sẽ thành thiên nga.
“Ôi trời ơi. Vẻ đẹp gì thế này?”
Bạch Ảnh cảm thán khi nhìn thấy Từ Nguyệt.
“Lâm tổng thật sự là muốn tôi bỏ nghề sớm à? Anh đã đưa thiên nga cho tôi rồi thì tôi phải biến hóa cô ấy làm sao nữa đây?”
Quả thật là vậy, cả cuộc đời Bạch Ảnh chưa thấy ai có vẻ đẹp như cô. Vẻ đẹp trong sáng, ngây thơ chưa từng vướng một chút bụi trần. Cô như nàng tiên mỹ miều vừa bước ra từ trong truyện cổ tích. Đưa Từ Nguyệt cho anh chẳng phải làm khó anh quá sao?
“Cậu làm sao cho cô ấy đẹp nhất sự kiện hôm nay là được.”
“Lâm tổng à… cô ấy như thế này thôi cũng đủ đẹp nhất rồi đấy.”
“Tùy ý cậu, tự cậu xử lí đi.”