Chương : 166
Chương 166: Đơn thuốc trị cảm
Thành thật mà nói, thực sự
 đừng bao giờ gây rối với một vị Bác
 sĩ, đặc biệt là Bác sĩ Đông y.
Bởi vì anh ta hiểu rõ cấu tạo cơ
 thể con người đến mức có thể
 khiến bạn sợ hãi, anh ta có trăm
 phương ngàn kế khiến bạn đau
 khổ tột cùng, khiến bạn sống
 không bằng chết!
Bất kề là trước hay sau khi
trùng sinh thì tính cách của Giang
 Bắc Minh vẫn không thay đổi,
 trong tình huống bình thường, anh
 sẽ không chủ động khiêu khích
 người khác, nhưng với điều kiện là
 đối phương không được khiêu
 khích anh! Nếu như đối phương
 khiêu khích anh trước, thì kết cục
 của người đó nhất định sẽ rất bi
 thảm.
Lý Hoa Hoa không khiêu
 khích anh, nhưng cô ta lại khiêu
 khích vợ anh, khiêu khích người
 anh yêu nhất!
Suýt chút nữa còn khiến công
ty của Thẩm Thanh Lan thất bại
 thảm hại, suýt chút nữa khiến
 Thẩm Thanh Lan phải cời quần áo
 trói vào cột điện, mất hết mặt mũi.
Vì vậy, Giang Bắc Minh sẽ
 không bao gið nương tay với Lý
 Hoa Hoa, cho dù cô ta là phụ nữ!
Sau khi kim châm vào, ngừng
 lại khoảng hai phút, Giang Bắc
 Minh rút kim bạc ra.
Trong thời gian hai phút, Lý
 Hoa Hoa yên lặng ngồi đó, không
 phải là cô ta không dám giãy dụa,
 mà là sau khi kim bạc đâm vào, Lý
 Hoa Hoa không thề cử động được
nữa, toàn thân bị điểm huyệt giống
 như công pháp điểm huyệt trong
 phim truyền hình vậy, hoàn toàn
 không thề động đậy.
“Được rồi!” Giang Bắc Minh
 liếc nhìn Lý Hoa Hoa, cười nhạt nói:
 “Tiếp theo hãy từ từ tận hưởng
 cuộc sống di.”
Nói xong, Giang Bắc Minh
 xuống xe, châm một điếu thuốc rồi
 rồi đi.
Lý Hoa Hoa nhìn theo bóng
 lưng Giang Bắc Minh bằng ánh
 mắt phức tạp, trong lòng vô cùng
 sợ hãi, cô ta biết Giang Bắc Minh
nhất định đã làm chuyện gì đó rất
 đáng sợ với cô ta, nhưng lúc này cơ
 thể không có thay đổi gì, nên cô ta
 cũng không biết rốt cuộc Giang
 Bắc Minh đã làm gì.
Lúc này đã là giờ tan ca,
 Giang Bắc Minh lái xe đến dưới tòa
 nhà của Tập đoàn Thẩm Thị, đợi
 Thẩm Thanh Lan tan làm.
Trên đường trờ về.
“Đã nghĩ được tiếp theo nên
 làm gì để cứu công ty chưa?”
 Giang Bắc Minh nhìn Thầm Thanh
 Lan rồi hỏi.
“Vẫn chưa nghĩ ra” Thầm
Thanh Lan lắc đầu nói: “Mặc dù
 bây giờ công ty đã tổ chức họp
 báo đề thông báo cho tất cả người
 tiêu dùng biết chân tướng của sự
 việc, nhưng lòng tin giống như một
 tờ giấy, một khi đã bị vò nát thì sẽ
 không thể khôi phục lại như ban
 đầu được nữa. Vì vậy việc duy nhất
 chúng ta có thể làm bây giờ là chờ
 đợi, thời gian qua đi, mọi người sẽ
 từ từ quên đi sự việc này, từ từ khôi
 phục niềm tin vào thực phầm của
 công ty chúng ta.”
“Có cần anh chỉ cho em một
 cách không?” Giang Bắc Minh
 quay đầu lại, nhìn Thẩm Thanh
Lan, cười hỏi.
 “Anh có cách? Cách gì?”
 Thẩm Thanh Lan tò mò hỏi.
“Anh có một đơn thuốc ở đây.”
 Giang Bắc Minh nói: “Đơn thuốc
 này, nói chính xác là đơn thuốc trị
 cảm, sau khi uống vào có thề khiến
 cho bệnh nhân bị cảm khỏe hoàn
 toàn trong một ngày. Hiệu quả vô
 cùng tốt.”
“Ý anh là đề Tập đoàn Thẩm
 Thị tạo ra một sản phẩm khác?”
 Thầm Thanh Lan ngạc nhiên hỏi:
 “Chính là làm loại thuốc cảm này?”
“Đúng vậy!” Giang Bắc Minh
 =
gật đầu nói: “Tác dụng của đơn
 thuốc này rất tốt, hơn nữa, bởi vì
 được pha trộn với một số loại thuốc
 Đông y nên mùi vị rất ngon, hoàn
 toàn giống như một loại đồ uống.
 Không phải sản phẩm chính của
 Tập đoàn Thầm Thị chúng ta là đồ
 uống chức năng sao? Bây giờ
 chúng ta tạo ra một loại đồ uống
 làm thuốc như vậy cũng tốt đúng
 không?”
“Nhưng mà đây là thuốc!”
 Thẩm Thanh Lan nói: “Chỉ có
 người bị cảm mới cần mua và
 uống, những người khác chắc
không mua đâu nhỉ?”
“Không thể nói vậy được”
 Giang Bắc Minh nói tiếp: “Cái hấp
 dẫn thực sự của đơn thuốc này là
 cho dù người bị cảm hay không bị
 cảm thì đều có thể mua về uống,
 hơn nữa còn dùng được cho mọi
 lứa tuổi. Bệnh nhân bị cảm sau khi
 uống sẽ khỏi ngay, người không bị
 cảm uống vào có tác dụng giải
 khát, thanh nhiệt giải độc, tăng
 cường sức đề kháng cho cơ thể,
 giảm khả năng bị càm cúm.”
“Thật sao?” Nghe Giang Bắc
 Minh nói vậy, Thầm Thanh Lan liền
trð nên vui vẻ, nhìn Giang Bắc Minh
 phấn khích hỏi.
Nếu như tất cả tác dụng thực
 sự như những gì Giang Bắc Minh
 đã nói thì Thẩm Thanh Lan tin rằng
 loại thuốc này chắc chắn sẽ tạo ra
 một cơn chấn động lớn khi nó
 được tung ra thị trường. Hơn nữa,
 nếu tác dụng của loại thuốc này
 thực sự tốt như vậy, thì Tập đoàn
 Thầm Thị có thể sử dụng nó đề
 nhanh chóng xóa bỏ cái nhìn xấu
 của người tiêu dùng đối với thực
 phẩm của Tập đoàn Thầm Thị do
 ngộ độc Băng Tuyết trước đây. Đề
 mọi người có thề lấy lại niềm tin
vào thực phẩm của Tập đoàn
 Thẩm Thị nhanh chóng hơn!
“Đương nhiên là thật!” Giang
 Bắc Minh gật đầu: “Nếu không tin,
 ngày mai em có thề cho người nấu
 thuốc theo đơn thuốc này, sau đó
 thử xem có hiệu quả không!”
“Được!” Thầm Thanh Lan vui
 vẻ nói, giật lấy đơn thuốc từ tay
 Giang Bắc Minh, sau đó hưng phấn
 hôn lên má Giang Bắc Minh.
“Khụ khụ..” Giang Bắc Minh
 sờ lên khuôn mặt vừa bị hôn, ngần
 người nhìn Thầm Thanh Lan.
“Anh sao vậy?” Thầm Thanh
Lan không vui hỏi: “Em hôn anh
 mà anh lại biều hiện như vậy?”
“Không phải, ý của anh là
 trước khi hôn anh sao em không
 nói trước với anh một tiếng để anh
 chuẩn bị tinh thần. Em hôn bất ngờ
 như vậy làm anh không kịp chuần
 bị, cũng không cảm nhận được
 chút cảm giác nào cả.” Giang Bắc
 Minh nói.
“Đó là chuyện của anh, chẳng
 liên quan gì tới em cả” Thẩm
 Thanh Lan lắc đầu nói, cô lúc nãy
 quả thực rất vui vẻ.
“Không được, em phải hôn lại
lần nữa!”
 “Anh mơ đi!”
“Mau lên, hôn lại lần nữa đi”
 Giang Bắc Minh nói.
“Ôi, em chịu anh rồi đấy!”
 Thẩm Thanh Lan than vãn, sau đó
 lại hôn lên mặt Giang Bắc Minh.
“Ôi, ngọt ngào quá!” Giang
 Bắc Minh cười nói.
Sáng sớm hôm sau, sau khi
 Giang Bắc Minh đưa Thẩm Thanh
 Lan đi làm, anh liền lái xe đến Đồn
 công an thành phố.
Tối hôm qua, Mã Quốc Chính
đã gọi điện cho Giang Bắc Minh và
 nói rằng có một bệnh nhân cần
 Giang Bắc Minh chữa trị giúp,
 Giang Bắc Minh đã đồng ý, vì vậy,
 bây giờ anh đến đó để gặp Mã
 Quốc Chính.
Sau khi gọi điện thoại cho Mã
 Quốc Chính, vài phút sau, Mã
 Quốc Chính mặc quần áo bình
 thường bước ra khỏi Đồn công an.
“Bắc Minh, đi thôi, chú ngồi xe
 của cháu luôn.” Mã Quốc Chính
 ngồi vào ghế phụ lái. cười nói với
 Giang Bắc Minh: “Chú sẽ chỉ
 đường cho cháu!”
“Vâng!” Giang Bắc Minh gật
 đầu, dưới sự hướng dẫn của Mã
 Quốc Chính, anh lái xe rời khỏi Đồn
 công an.