Chương : 165
Chương 165: Anh muốn làm cái gì
“Giang Bắc Minh, con người
 này của Lý Hoa Hoa tôi ấy mà,
 trước nay vẫn đều luôn dùng lễ
 nghĩa đề thuyết phục trước, sau đó
 mới dùng đến vũ lực đề gây áp lực,
 nếu như chúng ta đã không thể
 nào đàm phán ra được một kết quả
 tốt đẹp cho cả hai bên, như vậy thì,
 tôi cũng chỉ có thể sử dụng đến
 biện pháp như thế này mà thôi.”
Lý Hoa Hoa nhìn Giang Bắc
Minh, nói: “Dựa theo những gì mà
 tôi đã yêu cầu, hiện tại anh lập tức
 ký tên lên hai bản hợp đồng này,
 sau đó quay trở về ly hôn với Thầm
 Thanh Lan, nếu không, hôm nay
 anh có thể còn sống đề mà bước
 ra khỏi quán cà phê này hay
 không, tôi thực sự không dám đảm
 bảo với anh đâu!”
Giang Bắc Minh không hề
 thay đổi sắc mặt, vẫn tiếp tục ung
 dung hút thuốc, đợi đến khi đánh
 giá một lượt hơn hai mươi tên đàn
 ông cao lớn xung quanh xong thì
 mới đột nhiên rít một hơi thuốc dài,
 sau đó, anh ném tàn thuốc xuống
dưới sàn nhà rồi nhấc chân lên đạp
 tắt, ngay trong một giây sau, thân
 hình của Giang Bắc Minh bất ngờ
 biến mất ngay tại chỗ.
Sắc mặt của Lý Hoa Hoa ngay
 lập tức biến đồi, lớn tiếng nói: “Mau
 lên, đừng đề cho anh ta chạy mất!”
Chỉ có điều là, sau khi Lý Hoa
 Hoa hô lên những điều này thì bản
 thân cô ta cũng đã phát hiện ra
 được chính mình đã hét sai rồi. Bởi
 vì, hai con mắt của cô ta cũng đã
 nhìn thấy vô cùng rõ ràng, Giang
 Bắc Minh biến mất ngay tại chỗ,
 không hề xông ra ngoài đề chạy đi
mà là biến mất ngay ở giữa trung
 tâm vòng vây của những tên đàn
 ông cao lớn kia.
Mà cũng đúng vào lúc cô ta
 vừa hét lên những lời này, trong
 nháy mắt đã có hai người đàn ông
 ngã nhào trên đất, há to miệng kêu
 rên một cách đau đớn.
“Bich!”
 “Bich!”
Chỉ trong chớp mắt, những
 cảnh đánh nhau và âm thanh va
 chạm dường như chỉ có ở trên
 những bộ phim lại xuất hiện ở bên
 trong không gian yên tĩnh của
=
 quán cà phê. Khuôn mặt của Lý
 Hoa Hoa ngay lập tức trờ nên tái
 mét đến vô cùng. Chỉ mất chưa
 đầy hai phút, hơn hai mươi người
 đàn ông cao lớn mà cô ta đưa đến
 đã ngã gục xuống mất một nửa.
Còn Giang Bắc Minh lúc này
 lại vẫn không hề bị bất cứ một
 thương tồn gì, da lông đều còn
 nguyên vẹn, chỉ có một điểm
 ngược lại đó là, anh càng đánh thì
 lại càng hăng, vào gið phút này,
 vẫn không ngừng có thêm những
 người đàn ông bị đánh cho ngã
 nhào xuống đất.
Trong lòng Lý Hoa Hoa âm
 thầm kêu hỏng bét một tiếng, nếu
 như cứ tiếp tục dựa theo tốc độ
 đánh như thế này, đám đàn ông kia
 chắc hẳn cũng sẽ không chống đỡ
 được thêm hai phút nữa. Đợi sau
 khi tất cả những người này bị
 Giang Bắc Minh đánh ngã xuống
 rồi thì lúc đó chính là lúc mà Giang
 Bắc Minh sẽ ra tay với chính Lý
 Hoa Hoa cô tai
Nghĩ tới đây, Lý Hoa Hoa lập
 tức quay lưng một cách dứt khoát,
 ý định rõ ràng là muốn lao về phía
 bên ngoài, chạy ra khỏi quán cà
phê.
Vừa chạy cô ta còn vừa âm
 thầm khiếp sợ mà nói trong lòng,
 cái tên Giang Bắc Minh này, trước
 kia vốn dĩ cũng chỉ là một tên oắt
 con vô dụng, nhưng đến bây giờ,
 mới chỉ trải qua có chưa đầy nửa
 tháng, vậy mà anh ta lại có thể
 nhanh chóng lột xác được đến như
 vậy. Không chỉ có có được năng
 lực mà ngay cả thực lực đánh
 người cũng có thề trờ nên mạnh
 mẽ đến thế?
Toàn bộ hơn hai mươi người
 đàn ông cao lớn mà Lý Hoa Hoa cô
ta mời tới đều là những cao thủ
 trong Võ đường Taekwondo ở gần
 đây, tùy tiện chọn ra một người
 cũng có thể đánh ngã được năm
 ba người trường thành. Nhưng mà
 thật sự là không ngờ tới được, một
 mình cái tên Giang Bắc Minh này
 thôi vậy mà lại có thể đánh ngã
 được toàn bộ đám đàn ông kial
Cái tên Giang Bắc Minh này,
 rốt cuộc là người hay là quái vật
 vậy chứt
Lý Hoa Hoa không có thời
 gian để kịp suy xét tường tận
 những loại ý nghĩ như thế này, cô
ta nhanh chóng chạy ra khỏi quán
 cà phê, đi tới bãi đậu xe, ngồi vào vị
 trí ghế lái trong xe của chính mình,
 thở ra một hơi thật sâu sau đó nhìn
 về phía quán cà phê một lần nữa,
 cuối cùng mới khởi động xe, chuần
 bị rời đi.
Tuy nhiên, ngay tại thời điểm
 Lý Hoa Hoa vừa mới nhấn một
 chân lên chân ga khởi động xe, sẵn
 sàng để rời khỏi nơi này thì đột
 nhiên, có một giọng nói vang lên ở
 phía sau lưng cô ta.
“Chủ tịch Hoa, cô đây là đang
 muốn đi đâu vậy chứ?”
Sau khi nghe thấy âm thanh
 này, toàn thân Lý Hoa Hoa đột
 nhiên run lên bần bật, cô ta vội
 vàng quay đầu nhìn lại thì bắt gặp
 phải dáng vẻ mỉm cười nhìn chính
 mình của Giang Bắc Minh đang
 ngồi ở hàng ghế sau, trong chớp
 mắt Lý Hoa Hoa chỉ còn cảm thấy
 khiếp sợ giống như gặp phải ma
 quỷ vậy!
Này này này…
Vừa rồi lúc cô ta chạy đi,
 không phải Giang Bắc Minh vẫn
 còn đang đánh nhau cùng với
 những người đàn ông kia hay sao?
Anh ta, anh ta, anh ta… Từ lúc
 nào mà anh ta đã chạy lên được
 trên xe của chính mình rồi vậy?
Lý Hoa Hoa thật sự là vô cùng
 sợ hãi, một nỗi sợ hãi mà từ khi
 sinh đời đến bây giờ mới cảm nhận
 được. Từ nhỏ đến lớn, bởi vì Lý Hoa
 Hoa cô ta có vốn hiều biết rộng rãi,
 còn có thực lực hùng hậu của cả
 dòng họ chống đỡ cho nên trước
 giờ lá gan của cô ta vẫn vô cùng
 lớn, cho dù gặp phải bất cứ chuyện
 gì cô ta cũng sẽ không hoảng hốt
 và sợ hãi.
Nhưng mà, ngày hôm nay, cô
ta thật sự sợ hãi rồi.
Tất cả những điều mà Giang
 Bắc Minh làm ngày hôm nay, đã
 vượt qua hết tất thảy những sự
 hiều biết của cô ta về thế giới này.
“Giang, Giang Bắc Minh, anh,
 anh muốn làm cái gì?”
Mặc dù Lý Hoa Hoa đã rất cố
 gắng kiểm chế để không tỏ ra sợ
 hãi nhưng mà dáng vẻ của Lý Hoa
 Hoa khi cô ta cất lên câu nói này
 vẫn phản bội chính cô ta. Lúc bình
 thường, mỗi lần nói chuyện cô ta
 đều sẽ rất tự tin, nhưng mà vào lúc
 này, trong giọng nói của cô ta vậy
mà lại có sự run rẩy không cách
 nào có thề khống chế được.
“Cô là một người phụ nữ
 thông minh, hẳn là cũng đã có thể
 đoán ra được tôi muốn làm cái gì
 rồi mới phải chứ?” Giang Bắc Minh
 nhìn về phía Lý Hoa Hoa, nhàn
 nhạt cười rồi hỏi lại.
“Tôi, tôi không biết..” Lý Hoa
 Hoa lắc lắc đầu, nói: “Giang Bắc
 Minh, như thế này đi, tôi xin lỗi anh
 vì tất cả những chuyện mà tôi đã
 làm trước đây, tôi có thể cho anh
 tiền, tôi cũng có thề đền bù lại hết
 tất cả những tồn thất mà Tập đoàn
Thẩm Thị đã phải gánh chịu…”
Lý Hoa Hoa nhanh chóng mờ
 miệng thương lượng, cô ta có một
 loại trực giác, vào giờ phút này cô
 ta nhất định phải cầu xin sự tha
 thứ, nhất định phải lấy được sự tha
 thứ của Giang Bắc Minh, nếu
 không, sự trà thù của Giang Bắc
 Minh sẽ khiến cho cô ta không có
 cách nào có thể chịu đựng được!
“Tập đoàn Thầm Thị, hình như
 là không hề có bất cứ tồn thất gì
 thì phải?” Giang Bắc Minh nói: “Lý
 Hoa Hoa, cũng may cho cô là cô
 vẫn còn là một doanh nhân, vẫn
còn là một người thông minh, nếu
 như giống với những loại kia, một
 khi đi ra ngoài xã hội lăn lộn, thì
 sớm muộn gì cũng phải trả lại loại
 đạo lý như thế này, tôi nghĩ, cho dù
 là tôi không nói với cô thì có lẽ cô
 cũng vẫn hiều được một cách rõ
 ràng, đúng chứ?”
“Giang Bắc Minh.” Lý Hoa Hoa
 nói: “Tôi biết hết, những đạo lý này
 tôi cũng hiều được, nhưng mà, anh
 không thề làm như vậy được, bời vì,
 nếu như anh đối đầu với người nhà
 họ Lý chúng tôi, đối với anh hay đối
 với nhà họ Thầm mà nói đều không
có bất cứ lợi ích gì.
Anh xem như thế này có được
 không, tôi sẽ đền bù lại hết toàn bộ
 những tồn thất của Tập đoàn
 Thầm Thị trong những sự việc vừa
 qua, sau đó, từ nay về sau chúng ta
 sẽ chỉ dùng biện pháp hòa bình để
 giải quyết vấn đề, ai cũng không
 xâm phạm đến ai nữa, như vậy, đối
 với tất cả chúng ta đều rất có lợi,
 anh cảm thấy ý kiến này như thế
 nào?”
“Tôi đã nói từ sớm rồi mà,
 đừng nói những lời phải trái với
 một tên vô dụng, bởi vì, tên vô
dụng sẽ không hiểu được những
 thứ gọi là đạo lý!” Giang Bắc Minh
 nói: “Thôi được rồi, Lý Hoa Hoa, lời
 đề nghị muốn dùng biện pháp hòa
 bình để giải quyết vấn đề mà cô
 vừa mới nói, tôi sẽ suy nghĩ lại một
 cách thật kỹ càng, nhưng mà, dù
 thế nào đi nữa thì cô cũng phải để
 cho tôi xử lý xong hết những
 chuyện đã xảy ra gần đây trước rồi
 mới nói đến những chuyện sau đó
 được, đúng chứ? Đến lúc đó, nếu
 như cô vẫn bằng lòng dùng biện
 pháp hòa bình đề giải quyết vấn đề
 với tôi, vậy thì, tôi sẽ chấp nhận đề
 nghị này của côi”
Vừa nói xong, Giang Bắc Minh
 lấy từ trong ví tiền ra một cây kim
 bạc.
Lý Hoa Hoa hoảng sợ nhìn về
 phía Giang Bắc Minh, hỏi: “Anh,
 anh muốn làm cái gì?”
“Quên không nói cho cô biết,
 tôi cái người này ấy à, là một Bác sĩ
 Đông y!” Giang Bắc Minh cười nói:
 “Hơn nữa, cũng không hề khoác
 lác hay khoe khoang, nhưng mà tôi
 là một Bác sĩ Đông y rất giỏi đấy.
 Tôi hiểu rất rõ về cấu tạo cơ thể
 của con người, còn là kiểu hiều
 thấu đáo, hiểu đến mức nắm rõ tất
[PP Gấu ên HO GB:A.muốnlàmcdig)-
 cả mọi thứ trong lòng bàn tay!”
“Anh, Giang Bắc Minh, anh
 đừng có làm bừa…”
Nhìn thấy nụ cười nhếch mép
 xấu xa trên khuôn mặt của Giang
 Bắc Minh, Lý Hoa Hoa lại càng
 thêm sợ hãi vô cùng.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm
 bừa gì đâu.” Giang Bắc Minh cười
 nói: “Tất cả mọi chuyện, toàn bộ
 đều đã nằm trong kế hoạch của
 tôi.
Nói xong, Giang Bắc Minh
 nhanh chóng ghim chiếc kim bạc
 xuống một huyệt vị ở trên người
của Lý Hoa Hoai
Từ trước cho tới nay, những
 đối thủ của Giang Bắc Minh phần
 lớn đều là đàn ông, mà Lý Hoa
 Hoa, có thể nói là đối thủ nữ đầu
 tiên.
Đương nhiên, đối với một
 người cũng được coi như là lịch
 thiệp giống như Giang Bắc Minh,
 có một đối thủ nữ quả thực là một
 chuyện vô cùng phiền phức, dù
 sao thì, có một số thủ đoạn không
 thể dùng được với phụ nữ, nếu như
 muốn dùng đến chúng thì thật sự
 rất đáng khinh và hèn hạ.
Tuy nhiên, may mắn thay, bộ
 não của Giang Bắc Minh cũng đủ
 lớn, vừa đảo mắt một vòng thì đã
 nghĩ ra được một biện pháp rất tốt!
 Dùng một chiêu như thế này
 đề đối phó với người phụ nữ như Lý
 Hoa Hoa, quả thật là không còn
 điều gì có thể thích hợp hơn được
 nữa!