Chương : 121
Chương 121 Đồng ý đi ăn cơm
“Có chuyện gì vậy? Tâm trạng
 không tốt sao?” Hồ Minh Đức nhìn
 thấy cô con gái thường ngày hoạt
 bát, tràn đầy sức sống của mình,
 vào giờ phút này lại đa sầu đa cảm,
 lo được lo mất, mỗi bất an trong
 lòng ông ấy ngày càng trở nên
 trầm trọng hơn. Nhưng ông biết
 tâm tình con gái, chỉ có thể dựa
 vào chính mình mà từ từ khuyên
 bảo.
“Bố, bác sĩ Giang Bắc Minh
này, con đã gặp anh ấy bao giờ
 chưa?” Quan hệ của Hồ Khánh
 Linh với cha mẹ cô luôn rất tốt,
 ngoại trừ lúc chọn chuyên ngành
 khảo cổ học, có chút lời qua tiếng
 lại, họ hầu như luôn thảo luận về
 những thứ khác, chưa bao giờ có
 vấn đề về khoảng cách thế hệ như
 người khác hay nói.
“Cái này con phải biết chứ,
 làm sao bố biết con và cậu ấy đã
 từng gặp nhau chưa?” Hồ Minh
 Đức cười nói. “Sao, nhìn dáng vẻ
 con cứ như đã quen cậu ấy rồi
 đấy?”
“Con cũng không biết!” Hồ
 Khánh Linh lắc đầu nói. “Con chưa
 bao gið gặp anh ấy trước đây. Con
 thậm chí còn không biết tên anh
 ấy, nhưng không biết tại sao, con
 luôn cảm thấy anh ấy rất quen
 thuộc. Cứ luôn cảm thấy như thể
 con đã nhìn thấy anh ấy ð đâu đó…”
“Thậm chí còn có chút thích
 cậu ấy phải không?” Hồ Minh Đức
 khẽ mỉm cưỡi với Hồ Khánh Linh
 rồi hỏi.
Hồ Khánh Linh ngạc nhiên
 nhìn bố, rồi gật đầu nói. “Đúng là
có chút cảm giác thinh thích anh ấy.
 “Ha ah” Hồ Minh Đức cười
nói: “Khánh Linh, năm nay con đã
 hai mươi mốt, đúng không?”
“Vâng, con vừa đón sinh nhật
 vào tháng trước.” Hồ Khánh Linh
 gật đầu nói.
“Thực ra ð tuổi của con, có thể
 nghĩ đến chuyện kết hôn và lập gia
 đình được rồi.”
“Bố, con không…”
Hồ Minh Đức xua tay và nói:
 “Con nghe bố nói, bố biết, con
 chưa nói gì, con chỉ đơn giản rất
thích cậu Giang Bắc Minh này,
 muốn bàn chuyện kết hôn với cậu
 ấy. Con chỉ nói, con thấy cậu ấy rất
 quen thuộc, hơn nữa có chút xíu
 thích cậu ấy, đúng không?”
“Vâng” Hồ Khánh Linh gật
 đầu nói.
“Thực ra đây đến tuồi của con
 thì trạng thái này rất bình thường.”
 Hồ Minh Đức cười nói.
“Nói sao nhỉ, việc này gọi là
 mới biết yêu. Con người thời đại
 này, dù là trai hay gái, đều sẽ cảm
 thấy như vậy sau khi nhìn thấy một
 người khác giới. Ví dụ, họ có cảm
giác thân quen không thể giải
 thích được với người ấy. Hay ví dụ,
 người đó làm một việc gì đó, sẽ
 khiến con cảm thấy thích.
Hồi bằng tuổi con, bố cũng
 cảm thấy như vậy. Mỗi khi nhìn
 thấy một cô gái có hơi xinh đẹp
 chút, bố lại cảm thấy giữa mình và
 cô ấy có một mối duyên không thể
 giải thích được. Mãi về sau, bố mới
 gặp mẹ của con. N
ói thật, lần đầu tiên nhìn thấy
 mẹ của con, bố không có loại cảm
 giác này, nhưng thời gian càng
 ngày càng dài, từ từ, cảm giác này
ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng thì
 hai bố mẹ cũng sánh bước bên
 nhau”.
“Bố, ý của bố là sau khi con
 đến tuổi này, con sẽ có cảm giác
 này với một người khác giới nhất
 định?” Hồ Khánh Linh suy tư một
 chút rồi hỏi.
“Đúng vậy!” Hồ Minh Đức gật
 đầu nói: “Đây là cảm giác rất bình
 thường, nhưng cũng là cảm giác
 lừa dối. Bởi vì con mới biết yêu,
 thiếu nữ mơ mộng chuyện yêu
 đương thường có chút tưởng tượng
 bay bồng. Giống như Giang Bắc
Minh này, con cũng đâu thật sự
 thân thiết với cậu ấy đúng không?
Nhưng con có cảm giác này.
 Như bố vừa nói, cảm giác này thực
 chất là lừa dối, vì vậy khi con có
 cảm giác này với một người khác
 giới, đừng bốc đồng, cũng đừng
 quá lộ liễu. Chuyện này cần từ từ
 lắng xuống. Sau một thời gian dài,
 cảm giác này sẽ dần dần mất di,
 mà sau này con sẽ phát hiện, lúc
 còn nhìn thấy cậu ấy, con hoàn
 toàn không có cảm giác đó nữa.
“Ừm, vâng, bố, con hiểu rồi!”
 Hồ Khánh Linh gật đầu, bán tín bán
nghị.
“Được rồi, nhớ lời bố nói, cần
 từ từ lắng xuống. Bất kỳ chuyện gì,
 nhất là chuyện tình cảm, không thể
 vội vàng, biết không? Hơn nữa, con
 là con gái, càng cần phải có ý tứ.”
 Hồ Minh Đức vỗ về bả vai con gái,
 nói: “Được rồi, con vừa tỉnh lại, đi
 nghỉ ngơi đi. Hôm khác có thời gian
 mời người nhà Giang Bắc Minh đến
 ăn cơm.”
“Người nhà?” Hồ Khánh Linh
 sửng sốt.
“Ừ, chúng ta đã mời Giang
 Bắc Minh, thì dĩ nhiên cũng phải
mời vợ cậu ấy đến chứ. Nếu không,
 mọi người sẽ nói gia đình chúng tôi
 không hiểu lễ tiết, có phải không?”
 Hồ Minh Đức cười một tiếng, sau
 đó bước lên tầng.
“Anh ấy, anh ấy đã kết hôn?
 Có vợ rồi?” Hồ Khánh Linh lúc này
 đang ngồi trên sô pha, lại bắt đầu
 ngần ra.
Trong lòng thậm chí còn có
 cảm giác hụt hãng, như thể có một
 thứ rất quan trọng bị giật mất.
“Ông già này, anh nói thế với
 con gái, liệu có hiệu quả không?”
 Trong phòng, Mã Mỹ Linh khẽ hỏi
Hồ Minh Đức.
“Tôi cũng không biết!” Hồ
 Minh Đức lắc đầu nói. “Cứ thử thôi
 một chút, nếu có hiệu quả thì
 sao?”
“Ù, cũng chỉ có thể làm như
 thế này.” Mã Mỹ Linh lắc đầu nói:
 “Thực ra, tôi rất thích thằng bé Bắc
 Minh. Nếu cậu ấy chưa kết hôn, thì
 tốt biết mấy…”
Sau khi rời khỏi nhà của Hồ
 Minh Đức, Giang Bắc Minh bắt một
 chiếc xe. Ngồi trong taxi nhìn đồng
 hồ, anh phát hiện đã hơn 5 giờ
chiều, Thẩm Thanh Lan đã gần
 đến giờ tan làm. Anh không kiềm
 được, bảo tài xế taxi lái xe đến
 công ty của Thẩm Thanh Lan.
Khi đến tầng dưới của công ty,
 Giang Bắc Minh mới nhớ ra mình
 đang có chuyện với Thẩm Thanh
 Lan, Thẩm Thanh Lan muốn ly hôn
 với mình.
Nở một nụ cười gượng gạo,
 Giang Bắc Minh đi về phía bãi đậu
 xe và tìm thấy chiếc xe mình
 thường lái.
Liền đợi Thẩm Thanh Lan ra
 đây. Sau khi nhìn thấy Thầm Thanh
Lan, cố gắng giải thích với cô, để
 mọi chuyện có thể hòa hảo như
 trước kia. Bên Thẩm Thanh Lan
 một thời gian dài, quan hệ tự nhiên
 sẽ càng ngày càng sâu đậm. Lúc
 này nếu Giang Bắc Minh và Thẩm
 Thanh Lan thật sự ly hôn, từ nay
 trờ đi, hai người phải tan đàn xẻ
 nghé, Giang Bắc Minh không chấp
 nhận nổi.
Anh đã coi mình là thằng oắt
 con vô dụng Giang Bắc Minh, coi
 Thẩm Thanh Lan là người phụ nữ
 của mình rồi.
Chỉ là Giang Bắc Minh không
nghĩ tới, tối hôm nay, Thầm Thanh
 Lan sẽ không đến lái xe.
“Giám đốc Thanh Lan!” Thư
 ký đi tới trước bàn làm việc của
 Thẩm Thanh Lan rồi nói với cô:
 “Buổi trưa, quản lý Lý ð bên Ánh
 Dương nói buổi tối muốn mời chị đi
 ăn tối, sau đó sẽ bàn bạc về đơn
 hàng tiếp theo với công ty chúng
 ta. Chị nói sẽ cân nhắc. Bây giờ đã
 đến giờ tan sở rồi, xin hỏi chị có đi
 không?”
“Không đi!” Thầm Thanh Lan
 đứng dậy, đi tới cửa sổ sát trần
 cạnh bàn làm việc, nhìn ra ngoài
cửa sổ, nói: “Để bên account
 manager đi ăn với anh ta.”
Vì những bức ảnh kia, cả ngày
 hôm nay Thẩm Thanh Lan chẳng
 có đầu óc đâu mà làm việc. Trong
 đầu thỉnh thoảng lại lóe lên hình
 ảnh trong đó. Thật sự, khi cô quyết
 định trao thân cho Giang Bắc
 Minh, cô mới biết mình thực sự yêu
 Giang Bắc Minh. Chính vì vậy mà
 khi nhìn thấy những bức ảnh đó, cô
 mới quá khích như vậy.
Hôm nay, mới có thể vì
 chuyện này, làm lòng mình mất
 bình tĩnh như vậy.
“Vâng!” Thư ký gật đầu nói.
“Chờ một chút.” Thầm Thanh
 Lan đột nhiên gọi thư ký lại, nói: “Đi
 thu xếp đi, nói với anh ta, tôi đồng ý
 ăn cơm!”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan
 nhìn thấy bên cạnh chỗ đỗ xe dành
 riêng cho mình, có bóng dáng
 người đàn ông vô cùng quen
 thuộc, sau đó nói với thư ký.